Chương 906: Dương Phàm Thoát Chết - Dịch Kiến Hành Lọt Tròng
Nguyễn Văn Thanh
16/11/2018
Ngoài cửa chánh điện vị trí Thập Tuyệt Ma Hồn Trận.
"Ahhhhhhhh.....rầm.rầ....Rầm..." một tiếng thét cực đại vang lên sau đó là một hồi nổ mạnh.
Trong khói bụi máu tanh, Dương Phàm một thân đỏ tươi của máu, quần áo rách bươm, tóc tai bù xù, tròng mắt tuyệt vọng nhìn một mảnh ma hồn đang bình yên vô sự trước mắt.
"Grao....guuuuuu..." một bầy ma hồn như hung thần ác sát lại một lần nữa nhe răng múa vuốt xông tới
"Ah....không...." Dương Phàm vô lực kéo lê thân thể trối chết lùi về sau.
"Không....ta không thể chết....ta không thể chết..."
"Graooooo...phụt..." ma hồn vút tới, một vòi máu liền phun ra.
"Ah...không....không thể..."
Ngay lúc này
"Xẹt....phụp..." một trận nhộn nhạo không gian sinh ra sau đó vang lên âm thanh xé rách.
"Xẹt..." ngay tại vị trí trên đầu Dương Phàm, một đạo ma hồn đang nhe nanh lao tới thì bị đạo không gian này xé tung biến mất.
Thay vào đó là 3 đạo hư ảnh lơ lửng giữa không trung chậm rãi buông mình rơi xuống.
Lúc này Thiên vẫn 2 tay quàng qua eo các nàng kéo sát vào người giống như tình nhân đang yêu nhau, còn các nàng thì vừa ngượng ngùng vừa bất ngờ lại vừa ngoan ngoãn.
Trong con tim bé nhỏ của họ như một con nai vàng vẫn đang nhảy nhót, cùng với một sự rung động không cách nào tưởng nổi.
Trước kia họ ngu ngơ với trận đạo cho nên thấy cách Thiên họa phù phá trận vẫn tưởng rằng đó là chuyện bình thường, nhưng khi họ nắm giữ được một phần truyền thừa có được sự hiểu biết về cái khó khăn lẫn khủng bố của trận đạo thì bây giờ họ mới hiểu.
Trước kia là họ ngu ngơ đến cỡ nào, suy nghĩ của họ là ngây thơ đến cỡ nào.
Nhìn thấy Thiên phẩy tay mấy cái liền họa ra một cái tiểu na di càn khôn trận, trong trái tim họ không thể nào khống chế nổi cơn khiếp sợ.
Không sai, đó chính là tiểu na di càn khôn trận không sai một chút nào. Kể cả cách hành trận, bố phù, kể cả dao động không gian và hiệu quả đều nói cho họ biết rằng đó chính là một tòa huyền phẩm trung kỳ trận pháp tiểu na di càn khôn trận chân chính hiếm có trên Thiên Phù Giới.
Là cấp bậc mà chỉ có bậc đại sư trận đạo khủng bố mới có thể họa thành, nhưng mà điểm đáng sợ nhất lại không phải như vậy
Thiên....hắn đây chỉ là tùy ý vẽ nguệch ngoạc vài nét trên không trung là đã xong. Nên nhớ là trên...không trung.
Hắn trực tiếp khắc phù bố trận ở trên không trung ah, không cần bất kỳ tài liệu vật dẫn, không cần bảo vật tăng phúc, không cần ngũ hành lực lượng dẫn đường và lại càng không cần bất kỳ tâm lý chuẩn bị và mồ hôi nước mắt.
Hắn....cứ như vậy không tới thời gian 10 giây liền họa xong một đạo huyền phẩm trung kỳ phù trận, tùy ý, nhẹ nhàng mà thong dong.
Thật là không thể nào tin nổi...nếu như vậy, thì trận đạo tu vi của hắn...sẽ là kinh khủng tới trình độ nào.
Và thật là dễ hiểu khi hắn từ khi còn ở trên bờ hồ đã có tính toán với di tích này sau đó mang theo tiếu ý xắp xếp tất cả, trên con đường đi đến đây...hắn nhẹ nhàng thong dong tới cỡ nào, một chút nguy hiểm cũng không có.
Nam nhân này, bình thường hắn giản dị tầm thường đến cực điểm nhưng bên trong lại thần bí đến cực điểm, các lĩnh vực đều mạnh đến khó hiểu, thật khiến người ta khi ở bên cạnh hắn đều không nhịn được ỷ lại.
Bề ngoài hắn luôn bình thường hơn ngược ta nhưng khi hắn thể hiện ra năng lực của mình thì mới biết rằng, chính người bên cạnh hắn mới là kẻ tầm thường nhất.
Hít phải từng luồng hơi thở nam nhân đậm đặc vào mũi, con tim nhỏ yếu của họ lại một lần nữa say mê.
"Uhm....là trận pháp này, tên nào mà xui xẻo vậy"
Thiên nhìn Thập Tử Ma Hồn Trận bị khởi động sau đó đưa mắt ra sau liền nhìn thấy 1 nam nhân máu me đầy mình đang trợn lớn cặp mắt thao láo nhìn hắn.
Cảm nhận được từ trong thiên số sâu xa một luồng hơi tức số mệnh liên kết, Thiên nhếch miệng tiếu ý nhìn ông ta...
"Ngươi...là người Dương gia?"
Vừa nghe câu này Dương Phàm liền hiện ra biểu tình hiểu ra, sắc thái trên mặt liền vênh váo cao ngạo lên hẳn, giọng điệu lập tức giống như kẻ bề trên.
"Không sai, tiểu tử thông minh lắm"
"Tốt rồi, bổn thánh gặp chút phiền phức, ngươi hộ pháp cho ta một chút"
Trong suy nghĩ của lão thì Thiên chỉ cần biết thân phận dương gia của lão lại thêm 2 chữ "bổn thánh" chứng minh cho địa vị, tu vi của lão thì sẽ ngay lập tức nịnh nọt lấy lòng bằng mọi cách thậm chí làm một con chó liếm chân cũng không chừng.
Nhưng mà đáng tiếc....lão đã sai.
Nghe lấy lời của lão Thiên chỉ hơi mở mắt bất ngờ sau đó nhìn sang 3 vị mỹ nữ bên cạnh nghịch ngợm.
Thấy thái độ của lão thật quá đáng gét lại còn có ý xem thường xúc phạm người trong lòng, Doãn Kế Anh lập tức muốn nổi đóa.
"Con bà nó, Dương gia thì ghê gớm lắm sao?, vừa nãy không phải Tiêu ca ca cứu ngươi thì ngươi đã sớm chết rồi, bây giờ còn vênh váo tự xem mình là cao thượng sao...ta khinh" thái độ nói chuyện này lập tức đánh đổ hình tượng xinh đẹp như tiên của nàng nhưng mà 2 nàng Doãn Lục Anh, Doãn Minh Anh bên cạnh nhìn thấy lại che miệng cười.
Thái độ này, cách nói này, sự lưu manh này...rõ ràng là bị ảnh hưởng từ ai đó mà ra mà.
Thiên nhìn lão đầu cao ngạo đang sắp nổi khùng vì một câu của Doãn Kế Anh này rồi lắc lắc đầu.
"Tiểu tử....quản giáo tốt nữ nhân bên cạnh mình, chớ để bổn thánh nổi giận...hừ" trong cơn giận giữ, lão ta cảm thấy uy nghiêm bị xâm phạm cực độ nếu là bình thường thì lão đã 1 tát phiến chết Doãn Kế Anh từ lâu.
Nhìn tới Thiên, lão vẫn nghĩ rằng chỉ có mình Thiên là người hiểu được thân phận cao quý của lão còn nữ nhân bên cạnh chỉ là cô lậu quả văn. Lão tin rằng đối với người bình thường thì đắc tội 1 thánh giả Dương gia lập tức sẽ là đại họa lâm đầu.
Lời nói của Dương Phàm nếu người bình thường e rằng sớm đã quỳ lậy nịnh nọt từ lâu nhưng mà đáng tiếc với Thiên thì không.
Thiên không những không có hành động trách phạt Doãn Kế Anh mà ngược lại còn vuốt đầu nàng khích lệ.
"Tiểu Anh nói không sai....thật là đúng tâm đắc của ta ah...hahaha" nói xong hắn kéo tay mấy vị thiếu nữ đi ra ngoài hoàn toàn xem Dương Phàm như không khí.
Ở đó, lão ta vừa giận không có chỗ phát lại vừa trọng thương đau đớn nhe răng trợn mắt.
"Cẩu vật không biết điều...nhớ sỉ nhục ngày hôm nay, lần sau gặp lại...bổn thánh sẽ tự tay thiên đao vạn quả ngươi"
Mặc kệ ông ta có đay nghiến cỡ nào thì Thiên vẫn cứ đi, lần này hắn cũng chẳng đi đâu xa nữa mà chỉ là dọc theo đường cũ đi trở về.
"Uhm...có tiếng đánh nhau"
"Tiêu ca, tai huynh cũng thật quá thính đi" Doãn Kế Anh chọc ghẹo
Nhưng mà khi họ đi được thêm một đoạn nữa liền nghe thấy tiếng đánh nhau rõ hơn.
"Keng...keng...ầm..." một mảnh cây cỏ xung quanh đều bị một mầu xanh kịch độc phủ tới sau đó hủ hóa thành bọt nước.
"Vèo...xè." một đầu độc xà lao vút tới.
"Hahahaha...Đại thiếu gia, ngươi không phải đối thủ của chúng ta...biết điều thì mau chịu thua đi"
Một giọng nữ ủy mị vang lên.
"Không sai, thiếu gia...chúng ta theo ngươi đã lâu như vậy rồi, thủ đoạn gì của ngươi mà chúng ta không biết ah...ngươi giãy chết ah....hahahaha, vô ích thôi..."
"Hừ....tiện nhân, thời gian qua ta đối xử các ngươi không tệ không ngờ các ngươi vẫn mù quáng như vậy, rốt cuộc bà ta cho các ngươi lợi ích gì..."
Người nói có vẻ đang trọng thương, một câu phải hít mấy hơi mới nói ra.
Ở đó, hắn dưới chân tựa như bị một cái cạm bẫy gì đó có 7 mầu giữ lại, một cái hồ lô mầu xanh lại kiệt lực thả ra độc vụ kiềm chế một trận pháp quang kiếm từ trên đầu đang sắp trảm xuống, xung quanh là vô số độc vụ và độc vật đang công kích tới như cuồng phong bạo vũ.
"Dung phu nhân sao...bà ta có thể cho ta thứ mà ngươi không thể cho...tưởng rằng giả nhân giả nghĩa cho chúng ta chút nhân tình là có thể mua chuộc sao...thiếu gia ah, ngươi quá ngu xuẩn rồi"
"Thứ ta không thể cho...là thứ gì...không lẽ..là Phệ Thiên Tằm..."
"Hahahahaha...tốt, thiếu gia ngươi quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh ah, đoán đúng rồi..."
"Hahahahahaha....."giọng nam này cười lên một cách oán độc.
"Bà ta cũng thật to gan...ngay cả vật đó mà cũng dám hứa cho các ngươi, tổ vật mà cũng dám động...bà ta muốn chết.."
"Hừ....phế vật, tổ vật thì sao..ngươi tưởng được Hồ Lô Vương nhận chủ thì sẽ một bước thăng thiên sao...Dung phu nhân vì Hồ Lô Vương này mà cho ngươi sống tới nay coi như ngươi tốt số, nhưng kể từ hôm nay...hạn chết của ngươi đã tới"
"Hahahahaha....các ngươi nghĩ rằng chỉ với một đầu Phệ Thiên Trùng con non mà có thể phệ thiên cơ chiếm đoạt Khí Vận Hồ Lô của ta sao....ngu ngốc...ngày hôm nay, dù ta có chết cũng sẽ không để bà ta đạt mục đích..."
"Ngươi còn phản kháng được sao, bị Tuyệt Mệnh Cam của ta khóa lại...ngươi còn phản kháng được sao, tỷ muội ta bỏ bao công sức mới thiết trí được trận này dẫn ngươi vào....ngươi đừng nằm mơ thoát khỏi tay chúng ta"
"Thiếu gia...giờ chết tới rồi, để nô tì tiễn ngươi một đoạn đường..."
"Choeng...."
2 vị cô nương rút ra một thanh loan đao dài, bàn chân yểu điệu bước tới gần nam nhân kia, tròng mắt hiện lên một tia ác độc.
"Hahaha....ta thà chết dưới trận pháp cũng không chết dưới tay tiện nhân các ngươi, Khí Vận Hồ Lô này...các ngươi cũng đừng hòng..."
Nói xong, từ trong quầng sáng mầu xanh độc tính, hắn giống như sắp tự sát, khí tức hủy diệt sinh ra.
"Uhm....các ngươi có vẻ như quá không để ý hoàn cảnh đi, ta ở đây xem lâu như vậy mà không có ai đoái hoài tới ah...sao lại thiếu cảnh giác như vậy"
Ngay lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên cắt đứt hết tất cả hoạt động của họ.
"Ahhhhhhhh.....rầm.rầ....Rầm..." một tiếng thét cực đại vang lên sau đó là một hồi nổ mạnh.
Trong khói bụi máu tanh, Dương Phàm một thân đỏ tươi của máu, quần áo rách bươm, tóc tai bù xù, tròng mắt tuyệt vọng nhìn một mảnh ma hồn đang bình yên vô sự trước mắt.
"Grao....guuuuuu..." một bầy ma hồn như hung thần ác sát lại một lần nữa nhe răng múa vuốt xông tới
"Ah....không...." Dương Phàm vô lực kéo lê thân thể trối chết lùi về sau.
"Không....ta không thể chết....ta không thể chết..."
"Graooooo...phụt..." ma hồn vút tới, một vòi máu liền phun ra.
"Ah...không....không thể..."
Ngay lúc này
"Xẹt....phụp..." một trận nhộn nhạo không gian sinh ra sau đó vang lên âm thanh xé rách.
"Xẹt..." ngay tại vị trí trên đầu Dương Phàm, một đạo ma hồn đang nhe nanh lao tới thì bị đạo không gian này xé tung biến mất.
Thay vào đó là 3 đạo hư ảnh lơ lửng giữa không trung chậm rãi buông mình rơi xuống.
Lúc này Thiên vẫn 2 tay quàng qua eo các nàng kéo sát vào người giống như tình nhân đang yêu nhau, còn các nàng thì vừa ngượng ngùng vừa bất ngờ lại vừa ngoan ngoãn.
Trong con tim bé nhỏ của họ như một con nai vàng vẫn đang nhảy nhót, cùng với một sự rung động không cách nào tưởng nổi.
Trước kia họ ngu ngơ với trận đạo cho nên thấy cách Thiên họa phù phá trận vẫn tưởng rằng đó là chuyện bình thường, nhưng khi họ nắm giữ được một phần truyền thừa có được sự hiểu biết về cái khó khăn lẫn khủng bố của trận đạo thì bây giờ họ mới hiểu.
Trước kia là họ ngu ngơ đến cỡ nào, suy nghĩ của họ là ngây thơ đến cỡ nào.
Nhìn thấy Thiên phẩy tay mấy cái liền họa ra một cái tiểu na di càn khôn trận, trong trái tim họ không thể nào khống chế nổi cơn khiếp sợ.
Không sai, đó chính là tiểu na di càn khôn trận không sai một chút nào. Kể cả cách hành trận, bố phù, kể cả dao động không gian và hiệu quả đều nói cho họ biết rằng đó chính là một tòa huyền phẩm trung kỳ trận pháp tiểu na di càn khôn trận chân chính hiếm có trên Thiên Phù Giới.
Là cấp bậc mà chỉ có bậc đại sư trận đạo khủng bố mới có thể họa thành, nhưng mà điểm đáng sợ nhất lại không phải như vậy
Thiên....hắn đây chỉ là tùy ý vẽ nguệch ngoạc vài nét trên không trung là đã xong. Nên nhớ là trên...không trung.
Hắn trực tiếp khắc phù bố trận ở trên không trung ah, không cần bất kỳ tài liệu vật dẫn, không cần bảo vật tăng phúc, không cần ngũ hành lực lượng dẫn đường và lại càng không cần bất kỳ tâm lý chuẩn bị và mồ hôi nước mắt.
Hắn....cứ như vậy không tới thời gian 10 giây liền họa xong một đạo huyền phẩm trung kỳ phù trận, tùy ý, nhẹ nhàng mà thong dong.
Thật là không thể nào tin nổi...nếu như vậy, thì trận đạo tu vi của hắn...sẽ là kinh khủng tới trình độ nào.
Và thật là dễ hiểu khi hắn từ khi còn ở trên bờ hồ đã có tính toán với di tích này sau đó mang theo tiếu ý xắp xếp tất cả, trên con đường đi đến đây...hắn nhẹ nhàng thong dong tới cỡ nào, một chút nguy hiểm cũng không có.
Nam nhân này, bình thường hắn giản dị tầm thường đến cực điểm nhưng bên trong lại thần bí đến cực điểm, các lĩnh vực đều mạnh đến khó hiểu, thật khiến người ta khi ở bên cạnh hắn đều không nhịn được ỷ lại.
Bề ngoài hắn luôn bình thường hơn ngược ta nhưng khi hắn thể hiện ra năng lực của mình thì mới biết rằng, chính người bên cạnh hắn mới là kẻ tầm thường nhất.
Hít phải từng luồng hơi thở nam nhân đậm đặc vào mũi, con tim nhỏ yếu của họ lại một lần nữa say mê.
"Uhm....là trận pháp này, tên nào mà xui xẻo vậy"
Thiên nhìn Thập Tử Ma Hồn Trận bị khởi động sau đó đưa mắt ra sau liền nhìn thấy 1 nam nhân máu me đầy mình đang trợn lớn cặp mắt thao láo nhìn hắn.
Cảm nhận được từ trong thiên số sâu xa một luồng hơi tức số mệnh liên kết, Thiên nhếch miệng tiếu ý nhìn ông ta...
"Ngươi...là người Dương gia?"
Vừa nghe câu này Dương Phàm liền hiện ra biểu tình hiểu ra, sắc thái trên mặt liền vênh váo cao ngạo lên hẳn, giọng điệu lập tức giống như kẻ bề trên.
"Không sai, tiểu tử thông minh lắm"
"Tốt rồi, bổn thánh gặp chút phiền phức, ngươi hộ pháp cho ta một chút"
Trong suy nghĩ của lão thì Thiên chỉ cần biết thân phận dương gia của lão lại thêm 2 chữ "bổn thánh" chứng minh cho địa vị, tu vi của lão thì sẽ ngay lập tức nịnh nọt lấy lòng bằng mọi cách thậm chí làm một con chó liếm chân cũng không chừng.
Nhưng mà đáng tiếc....lão đã sai.
Nghe lấy lời của lão Thiên chỉ hơi mở mắt bất ngờ sau đó nhìn sang 3 vị mỹ nữ bên cạnh nghịch ngợm.
Thấy thái độ của lão thật quá đáng gét lại còn có ý xem thường xúc phạm người trong lòng, Doãn Kế Anh lập tức muốn nổi đóa.
"Con bà nó, Dương gia thì ghê gớm lắm sao?, vừa nãy không phải Tiêu ca ca cứu ngươi thì ngươi đã sớm chết rồi, bây giờ còn vênh váo tự xem mình là cao thượng sao...ta khinh" thái độ nói chuyện này lập tức đánh đổ hình tượng xinh đẹp như tiên của nàng nhưng mà 2 nàng Doãn Lục Anh, Doãn Minh Anh bên cạnh nhìn thấy lại che miệng cười.
Thái độ này, cách nói này, sự lưu manh này...rõ ràng là bị ảnh hưởng từ ai đó mà ra mà.
Thiên nhìn lão đầu cao ngạo đang sắp nổi khùng vì một câu của Doãn Kế Anh này rồi lắc lắc đầu.
"Tiểu tử....quản giáo tốt nữ nhân bên cạnh mình, chớ để bổn thánh nổi giận...hừ" trong cơn giận giữ, lão ta cảm thấy uy nghiêm bị xâm phạm cực độ nếu là bình thường thì lão đã 1 tát phiến chết Doãn Kế Anh từ lâu.
Nhìn tới Thiên, lão vẫn nghĩ rằng chỉ có mình Thiên là người hiểu được thân phận cao quý của lão còn nữ nhân bên cạnh chỉ là cô lậu quả văn. Lão tin rằng đối với người bình thường thì đắc tội 1 thánh giả Dương gia lập tức sẽ là đại họa lâm đầu.
Lời nói của Dương Phàm nếu người bình thường e rằng sớm đã quỳ lậy nịnh nọt từ lâu nhưng mà đáng tiếc với Thiên thì không.
Thiên không những không có hành động trách phạt Doãn Kế Anh mà ngược lại còn vuốt đầu nàng khích lệ.
"Tiểu Anh nói không sai....thật là đúng tâm đắc của ta ah...hahaha" nói xong hắn kéo tay mấy vị thiếu nữ đi ra ngoài hoàn toàn xem Dương Phàm như không khí.
Ở đó, lão ta vừa giận không có chỗ phát lại vừa trọng thương đau đớn nhe răng trợn mắt.
"Cẩu vật không biết điều...nhớ sỉ nhục ngày hôm nay, lần sau gặp lại...bổn thánh sẽ tự tay thiên đao vạn quả ngươi"
Mặc kệ ông ta có đay nghiến cỡ nào thì Thiên vẫn cứ đi, lần này hắn cũng chẳng đi đâu xa nữa mà chỉ là dọc theo đường cũ đi trở về.
"Uhm...có tiếng đánh nhau"
"Tiêu ca, tai huynh cũng thật quá thính đi" Doãn Kế Anh chọc ghẹo
Nhưng mà khi họ đi được thêm một đoạn nữa liền nghe thấy tiếng đánh nhau rõ hơn.
"Keng...keng...ầm..." một mảnh cây cỏ xung quanh đều bị một mầu xanh kịch độc phủ tới sau đó hủ hóa thành bọt nước.
"Vèo...xè." một đầu độc xà lao vút tới.
"Hahahaha...Đại thiếu gia, ngươi không phải đối thủ của chúng ta...biết điều thì mau chịu thua đi"
Một giọng nữ ủy mị vang lên.
"Không sai, thiếu gia...chúng ta theo ngươi đã lâu như vậy rồi, thủ đoạn gì của ngươi mà chúng ta không biết ah...ngươi giãy chết ah....hahahaha, vô ích thôi..."
"Hừ....tiện nhân, thời gian qua ta đối xử các ngươi không tệ không ngờ các ngươi vẫn mù quáng như vậy, rốt cuộc bà ta cho các ngươi lợi ích gì..."
Người nói có vẻ đang trọng thương, một câu phải hít mấy hơi mới nói ra.
Ở đó, hắn dưới chân tựa như bị một cái cạm bẫy gì đó có 7 mầu giữ lại, một cái hồ lô mầu xanh lại kiệt lực thả ra độc vụ kiềm chế một trận pháp quang kiếm từ trên đầu đang sắp trảm xuống, xung quanh là vô số độc vụ và độc vật đang công kích tới như cuồng phong bạo vũ.
"Dung phu nhân sao...bà ta có thể cho ta thứ mà ngươi không thể cho...tưởng rằng giả nhân giả nghĩa cho chúng ta chút nhân tình là có thể mua chuộc sao...thiếu gia ah, ngươi quá ngu xuẩn rồi"
"Thứ ta không thể cho...là thứ gì...không lẽ..là Phệ Thiên Tằm..."
"Hahahahaha...tốt, thiếu gia ngươi quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh ah, đoán đúng rồi..."
"Hahahahahaha....."giọng nam này cười lên một cách oán độc.
"Bà ta cũng thật to gan...ngay cả vật đó mà cũng dám hứa cho các ngươi, tổ vật mà cũng dám động...bà ta muốn chết.."
"Hừ....phế vật, tổ vật thì sao..ngươi tưởng được Hồ Lô Vương nhận chủ thì sẽ một bước thăng thiên sao...Dung phu nhân vì Hồ Lô Vương này mà cho ngươi sống tới nay coi như ngươi tốt số, nhưng kể từ hôm nay...hạn chết của ngươi đã tới"
"Hahahahaha....các ngươi nghĩ rằng chỉ với một đầu Phệ Thiên Trùng con non mà có thể phệ thiên cơ chiếm đoạt Khí Vận Hồ Lô của ta sao....ngu ngốc...ngày hôm nay, dù ta có chết cũng sẽ không để bà ta đạt mục đích..."
"Ngươi còn phản kháng được sao, bị Tuyệt Mệnh Cam của ta khóa lại...ngươi còn phản kháng được sao, tỷ muội ta bỏ bao công sức mới thiết trí được trận này dẫn ngươi vào....ngươi đừng nằm mơ thoát khỏi tay chúng ta"
"Thiếu gia...giờ chết tới rồi, để nô tì tiễn ngươi một đoạn đường..."
"Choeng...."
2 vị cô nương rút ra một thanh loan đao dài, bàn chân yểu điệu bước tới gần nam nhân kia, tròng mắt hiện lên một tia ác độc.
"Hahaha....ta thà chết dưới trận pháp cũng không chết dưới tay tiện nhân các ngươi, Khí Vận Hồ Lô này...các ngươi cũng đừng hòng..."
Nói xong, từ trong quầng sáng mầu xanh độc tính, hắn giống như sắp tự sát, khí tức hủy diệt sinh ra.
"Uhm....các ngươi có vẻ như quá không để ý hoàn cảnh đi, ta ở đây xem lâu như vậy mà không có ai đoái hoài tới ah...sao lại thiếu cảnh giác như vậy"
Ngay lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên cắt đứt hết tất cả hoạt động của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.