Chương 934: Giá trị sinh mạng - vô giá 2 chữ
Nguyễn Văn Thanh
24/01/2019
"Dương Tiêu....cho ngươi cơ hội cuối cùng....thần phục hoặc...chết"
Hoàng Siêu như vô thượng thần đế mở miệng kinh thiên, lời phun ra liền như ban phát ân điển, khí thế tựa thiên tử hạ phàm.
"Uhm....ngươi hẳn là Hoàng Siêu đi, tổ tông ngươi còn thiếu ta 2 vật....lão chó già đó còn chưa đủ tư cách bàn điều kiện với ta, ngươi là cái thá gì..."
"Hừ...cuồng đồ lớn mật rõ ràng là phản nghịch tiện dân, hôm nay bổn thái tử nhất định sẽ tự tay trảm diệt phản đồ ngươi"
"Vù...ầm..." khí thế trên thân Hoàng Siêu bộc phát, đế uy liền phủ lấp trời đất, một đạo long hình pháp giá ẩn hiện tại thiên không gầm rống khiếu thiên.
"Gầm....." long ngâm vang lên, ngàn vạn đạo kim quang phát tỏa, vạn vật thần phục cúi đầu.
Khí thế này rõ ràng là thánh cảnh uy áp, không những vậy mà còn có được thực lực thực sự còn mạnh hơn những thánh giả khác rất nhiều lần.
Long tử pháp giá, thiên long huyết mạch khí vận gia thân như thiên tử hàng lâm bẩm sinh có đế lực tương trợ, thiên địa mở đường, pháp tắc tự thông, đế vị sắp sẵn. Một mình hắn đã không khác gì một phương thần vị không người sánh được.
Trên thân được vạn khí gia thân, Hoàng Siêu đẹp trai lại mạnh mẽ đến nỗi rất khoa trương, nữ nhân nhìn thấy liền muốn say đắm, nhưng chỉ tiếc rằng người con gái mà hắn thích nhất thì lại hoàn toàn hờ hững dửng dưng không nhìn.
"Graooooo...." kim long vũ động, oai lực kinh người, một tiếng long ngâm vang lên vuốt trảo liền cử lên đại lực trảo tới, mục tiêu hiển nhiên là vồ tới chỗ Thiên.
Cùng là một trảo nhưng trảo này và trảo của Hoàng Chiếu đánh ra là sự cách biệt một trời một vực.
Từ trời cao đánh xuống, một trảo này mạnh đến khiếp người lực lượng thậm chí còn đạt đến ngót nghét 3 vạn tinh lực lượng.
Một trảo này đánh xuống dù là nhị thánh( thánh giai nhị trọng) hay cả tam thánh cũng rất khó lòng đón đỡ.
Trảo này vừa ra ở đây mấy chục thánh nhân liền kinh hãi khiếp đảm, trong tâm thậm chí còn có một chút ý rút lui.
"Rầm....rầm...." thiên không tựa như chịu phải hủy diệt lực phá hoại trùng kích mà rung lên dữ dội.
Oai lực nhất kích này quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ ngay cả cực hạn thánh giả như Doãn Thiên Quân cũng có chút khó tin, nhưng mà dù mạnh mẽ nữa cũng vẫn có những kẻ dám liều chết.
"Vút..." ngay lập tức Bá Chương liền dẫn đầu lao lên chắn gió bão, lực lượng trong thân bộc phát ra mạnh mẽ nhưng vẫn vô cùng nhỏ yếu trước đại thế ập xuống.
Trông hắn giống hệt như một đầu thiêu thân lao vào lửa, tuy nhiên tên này giống như phát điên vẫn không hề quay đầu sợ hãi.
Không chỉ có hắn.
"Vút...." Dịch Kiến Hành cũng ngự không lao tới.
"Ah...lại là cực hạn lực lượng" tông chủ Băng Tuyết Cốc mở mắt ngạc nhiên.
Nhưng sự việc vẫn chưa hết.
"Vút....vút....vút....vút..." Lạc Vẫn, Văn Trung Hoa, Văn Trí, Phù Mãnh 4 vị thánh giả này trở thành người kế tiếp lao lên.
Còn chưa hết.
"Vút....vút..." Băng Vô Cương lao lên, Doãn Thiên Quân lao lên.
"Vút...." Dịch Thiên Nam cũng liều mạng.
Người còn ở lại chỉ còn 4 người dương gia đang ngơ ngác và vị tông chủ Băng Tuyết Cốc đang khó hiểu lắc đầu.
"Vô ích....đại thế này được trời đất tương hỗ, Hoàng Siêu tên này thức tỉnh cực hạn long huyết và cực phẩm thiên mệnh trụ....trời sinh được thiên đạo gia thân ah"
Quả thật như lão nói tại vì trước đại thế này đập tới, 9 vị thánh giả trước mắt nó vẫn như cũ trở nên nhỏ bé.
Thiên đạo thiên vị chỉ bênh vực cho Hoàng Siêu, gia mệnh cho hắn tới 300% tăng phúc, còn kẻ địch...
Lại tước đoạt 70% uy lực.
Lực lượng này dù mạnh nhưng lại như dầu rơi xuống nước, nhỏ bé mà vô lực.
"Rào....grào....két.." tựa như bẻ cành khô, đạo long trảo này trực tiếp vỗ tung một đao của Bá Chương đập vào ngực hắn.
"Bành.....phụt" Bá Chương tựa như giẻ rách bị nện bay, sau đó cự chưởng lại một lần nữa nện tới Dịch Kiến Hành đánh bay ngũ hành hồ lô và hắn văng ra ngoài.
"Oành...." Lạc Vẫn bị đánh bay
"Pựt...."Băng Vô Cương bị đáng trúng phun máu sau đó bị Băng liên giới thu vào trong.
"Oành...." Doãn Thiên Quân, Dịch Thiên Nam bị đánh bay.
"Tiêu ca ca....huynh mau làm gì đó đi, họ chết mất....tiêu ca..." Doãn Kế Anh lập tức sót xa nhìn cha và nhị thúc bị đánh.
"Phải rồi tiêu ca....huynh mau làm gì đó đi..." Doãn Minh Anh nóng ruột.
Ở đây chỉ có Doãn Lục Anh là nhắm mắt không dám nhìn nhưng lại không hề nói lời nào, rất kỳ lạ liền không hề can ngăn Thiên.
Băng Nhi cũng lạnh lùng quan sát, ánh mắt nhìn Thiên tựa như đang cố suy đoán hắn là đang làm gì.
Ở đó, Thiên như cũ vẫn chỉ nhìn ngắm một cách ung dung mà không hề có ý định ra tay.
"Tiêu ca..." Dương Tiểu Thanh níu tay hắn, nhưng lúc này bất chợt Thiên lại quay sang lão Tông Chủ nói một câu khiến lão muốn tức phun.
"Lão đầu....đại cơ duyên này chỉ có 1 lần thôi, nếu lão còn không xông lên...lát nữa chớ hối nhé"
"Phi...tiểu tử ngươi..." lão quá tức giận, đường đường bát thánh như lão không ngờ đã bị một tiểu bối gọi là "lão đầu" thì thôi, lại còn dám nói hố lửa đó là đại cơ duyên.
Khốn nạn....chê mắt lão bị đui hay sao.
Con mẹ nó...làm người có cần thất đức đến vậy không, thật là làm lão đầu ta muốn tiên phong đạo cốt chút cũng không nổi mà.
Thiên chợt quay đầu sang những người bên cạnh nói.
"Cha...."
"Tiêu nhi, con muốn ta đánh sao"
"Uhm...cha, chuyện của mẹ...hẳn là cha đã có chuẩn bị từ lâu, đau xót cũng vô ích....cha, người có tin con không?"
"Tin....ta không tin con thì tin ai"
"Tin con, vậy thì nén đau buồn...biến thù hận thành sức mạnh...Thu gia cẩu vật này, tự tay con sẽ diệt hắn, cha...ngươi có muốn mang xác mẹ về cho con không"
Ánh mắt Dương Chí Vĩ đỏ bừng ngước lên nhìn Thiên, giọng ông run rẩy.
"Con có bao nhiêu phần nắm chắc?"
"Nắm chắc....cha...người đánh giá một đại gia tộc này hơi quá cao rồi....thảo mộc tông mà con lập, cha tin không....chỉ cần con muốn, ngay trong chiều nay cũng có thể đạp diệt Thu gia"
"Phụt..." lão tông chủ lập tức liền súy chút bị nghẹn ngụm nước bọt trong miệng.
Một câu này của Thiên nói ra, ngay lập tức liền bị vô số đạo ánh mắt khinh thường quăng tới.
Bất quá vẫn còn 4 người là ngoại lệ, đó chính là tam đại mỹ nữ Doãn gia và Băng Nhi.
Chính mắt họ đã nhìn thấy Thiên dùng thời gian ngắn tạo nên một thánh yêu thụ như thế nào.
Ở đây, cũng không có ai biết được điều này và cũng không có ai hiểu năng lực trận pháp của Thiên là đáng sợ bậc nào.
"Bùm..." Bá Chương một thân máu me be bét nhưng vẫn từ dưới cái hố lớn dưới đất liều mạng lao lên, thật là một hành động không khác gì tìm chết.
"Bành..." Dịch Kiến Hành cũng mặc kệ thương thế, ngự hồ lô cùng Quỷ Linh Yêu Thảo Vương chỉ kiếm điên cuồng xông tới.
"Pụp..." từ không gian, Băng Vô Cương rách nát lại xông ra.
"Vù...vù...hộc..." Lạc Vẫn, Văn Trung Hoa, Văn Trí, Phù Mãnh cũng không khác gì thiêu thân lao vào lửa mà xông lên.
Trước một trảo hung mãnh này đập xuống, họ giống như không biết sống chết mà luân phiên không ngừng lao lên, dùng toàn lực chống lại sau đó bị đánh bay sau đó lại đứng lên và lao vào.
Trong hoàn cảnh thân thể vô cùng rách nát, trọng thương nghiêm trọng này thật khiến người khác không thể hiểu nổi động lực của họ là gì.
Vì nguyên nhân gì, vì lý do gì mà họ lại như vậy.
Ở bên, Thiên vẫn bình chân như vại đứng xem còn các vị mỹ nữ bên cạnh đã sớm che mắt không đành lòng nhìn.
"Uhm....thế gian này thứ rẻ mạt nhất là sinh mạng nhưng...quý giá...cũng là sinh mạng. Chỉ khi nào bỏ sinh mạng và quyết tâm vào đúng chỗ và đúng lúc thì lúc đó....nó mới chân chính đạt đến giá trị nên có, và...giá lớn bỏ ra....thu hoạch lại càng nhiều"
Giọng Thiên tựa như một loại đạo lý, tựa như bâng quơ nói ra khiến Doãn Lục Anh mỉm cười gật đầu, ánh mắt kiên định mà vui sướng nhìn hắn, trong đáy mắt lung linh quyển động.
Một câu này nói ra, Doãn Kế Anh, Doãn Minh Anh và Dương Tiểu Thanh cũng dần hiểu ra, Băng Nhi cũng dần hiểu ra.
Kể cả 3 người Dương Bính cũng hiểu, chỉ có 1 người là không
"Bỏ ra đại giá như vậy, Dương Tiêu tiểu tử....ngươi nói xem, họ sẽ thu được thành quả là gì" tông chủ Băng Tuyết Cốc xem thường hỏi.
"Thu được....chính là "tín nhiệm", của ta"
Thiên đưa ánh mắt nhìn lão, miệng chậm rãi phun ra một câu.
"Có được tín nhiêm của ta....bọn họ sẽ có được tất cả, kể cả những thứ....mà thế gian dù nằm mơ cũng không dám mơ, tín nhiệm của ta....còn đáng giá hơn nhiều so với kho báu, bảo vật, trận thư và cả thiên trận mà ta đang có"
Hoàng Siêu như vô thượng thần đế mở miệng kinh thiên, lời phun ra liền như ban phát ân điển, khí thế tựa thiên tử hạ phàm.
"Uhm....ngươi hẳn là Hoàng Siêu đi, tổ tông ngươi còn thiếu ta 2 vật....lão chó già đó còn chưa đủ tư cách bàn điều kiện với ta, ngươi là cái thá gì..."
"Hừ...cuồng đồ lớn mật rõ ràng là phản nghịch tiện dân, hôm nay bổn thái tử nhất định sẽ tự tay trảm diệt phản đồ ngươi"
"Vù...ầm..." khí thế trên thân Hoàng Siêu bộc phát, đế uy liền phủ lấp trời đất, một đạo long hình pháp giá ẩn hiện tại thiên không gầm rống khiếu thiên.
"Gầm....." long ngâm vang lên, ngàn vạn đạo kim quang phát tỏa, vạn vật thần phục cúi đầu.
Khí thế này rõ ràng là thánh cảnh uy áp, không những vậy mà còn có được thực lực thực sự còn mạnh hơn những thánh giả khác rất nhiều lần.
Long tử pháp giá, thiên long huyết mạch khí vận gia thân như thiên tử hàng lâm bẩm sinh có đế lực tương trợ, thiên địa mở đường, pháp tắc tự thông, đế vị sắp sẵn. Một mình hắn đã không khác gì một phương thần vị không người sánh được.
Trên thân được vạn khí gia thân, Hoàng Siêu đẹp trai lại mạnh mẽ đến nỗi rất khoa trương, nữ nhân nhìn thấy liền muốn say đắm, nhưng chỉ tiếc rằng người con gái mà hắn thích nhất thì lại hoàn toàn hờ hững dửng dưng không nhìn.
"Graooooo...." kim long vũ động, oai lực kinh người, một tiếng long ngâm vang lên vuốt trảo liền cử lên đại lực trảo tới, mục tiêu hiển nhiên là vồ tới chỗ Thiên.
Cùng là một trảo nhưng trảo này và trảo của Hoàng Chiếu đánh ra là sự cách biệt một trời một vực.
Từ trời cao đánh xuống, một trảo này mạnh đến khiếp người lực lượng thậm chí còn đạt đến ngót nghét 3 vạn tinh lực lượng.
Một trảo này đánh xuống dù là nhị thánh( thánh giai nhị trọng) hay cả tam thánh cũng rất khó lòng đón đỡ.
Trảo này vừa ra ở đây mấy chục thánh nhân liền kinh hãi khiếp đảm, trong tâm thậm chí còn có một chút ý rút lui.
"Rầm....rầm...." thiên không tựa như chịu phải hủy diệt lực phá hoại trùng kích mà rung lên dữ dội.
Oai lực nhất kích này quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ ngay cả cực hạn thánh giả như Doãn Thiên Quân cũng có chút khó tin, nhưng mà dù mạnh mẽ nữa cũng vẫn có những kẻ dám liều chết.
"Vút..." ngay lập tức Bá Chương liền dẫn đầu lao lên chắn gió bão, lực lượng trong thân bộc phát ra mạnh mẽ nhưng vẫn vô cùng nhỏ yếu trước đại thế ập xuống.
Trông hắn giống hệt như một đầu thiêu thân lao vào lửa, tuy nhiên tên này giống như phát điên vẫn không hề quay đầu sợ hãi.
Không chỉ có hắn.
"Vút...." Dịch Kiến Hành cũng ngự không lao tới.
"Ah...lại là cực hạn lực lượng" tông chủ Băng Tuyết Cốc mở mắt ngạc nhiên.
Nhưng sự việc vẫn chưa hết.
"Vút....vút....vút....vút..." Lạc Vẫn, Văn Trung Hoa, Văn Trí, Phù Mãnh 4 vị thánh giả này trở thành người kế tiếp lao lên.
Còn chưa hết.
"Vút....vút..." Băng Vô Cương lao lên, Doãn Thiên Quân lao lên.
"Vút...." Dịch Thiên Nam cũng liều mạng.
Người còn ở lại chỉ còn 4 người dương gia đang ngơ ngác và vị tông chủ Băng Tuyết Cốc đang khó hiểu lắc đầu.
"Vô ích....đại thế này được trời đất tương hỗ, Hoàng Siêu tên này thức tỉnh cực hạn long huyết và cực phẩm thiên mệnh trụ....trời sinh được thiên đạo gia thân ah"
Quả thật như lão nói tại vì trước đại thế này đập tới, 9 vị thánh giả trước mắt nó vẫn như cũ trở nên nhỏ bé.
Thiên đạo thiên vị chỉ bênh vực cho Hoàng Siêu, gia mệnh cho hắn tới 300% tăng phúc, còn kẻ địch...
Lại tước đoạt 70% uy lực.
Lực lượng này dù mạnh nhưng lại như dầu rơi xuống nước, nhỏ bé mà vô lực.
"Rào....grào....két.." tựa như bẻ cành khô, đạo long trảo này trực tiếp vỗ tung một đao của Bá Chương đập vào ngực hắn.
"Bành.....phụt" Bá Chương tựa như giẻ rách bị nện bay, sau đó cự chưởng lại một lần nữa nện tới Dịch Kiến Hành đánh bay ngũ hành hồ lô và hắn văng ra ngoài.
"Oành...." Lạc Vẫn bị đánh bay
"Pựt...."Băng Vô Cương bị đáng trúng phun máu sau đó bị Băng liên giới thu vào trong.
"Oành...." Doãn Thiên Quân, Dịch Thiên Nam bị đánh bay.
"Tiêu ca ca....huynh mau làm gì đó đi, họ chết mất....tiêu ca..." Doãn Kế Anh lập tức sót xa nhìn cha và nhị thúc bị đánh.
"Phải rồi tiêu ca....huynh mau làm gì đó đi..." Doãn Minh Anh nóng ruột.
Ở đây chỉ có Doãn Lục Anh là nhắm mắt không dám nhìn nhưng lại không hề nói lời nào, rất kỳ lạ liền không hề can ngăn Thiên.
Băng Nhi cũng lạnh lùng quan sát, ánh mắt nhìn Thiên tựa như đang cố suy đoán hắn là đang làm gì.
Ở đó, Thiên như cũ vẫn chỉ nhìn ngắm một cách ung dung mà không hề có ý định ra tay.
"Tiêu ca..." Dương Tiểu Thanh níu tay hắn, nhưng lúc này bất chợt Thiên lại quay sang lão Tông Chủ nói một câu khiến lão muốn tức phun.
"Lão đầu....đại cơ duyên này chỉ có 1 lần thôi, nếu lão còn không xông lên...lát nữa chớ hối nhé"
"Phi...tiểu tử ngươi..." lão quá tức giận, đường đường bát thánh như lão không ngờ đã bị một tiểu bối gọi là "lão đầu" thì thôi, lại còn dám nói hố lửa đó là đại cơ duyên.
Khốn nạn....chê mắt lão bị đui hay sao.
Con mẹ nó...làm người có cần thất đức đến vậy không, thật là làm lão đầu ta muốn tiên phong đạo cốt chút cũng không nổi mà.
Thiên chợt quay đầu sang những người bên cạnh nói.
"Cha...."
"Tiêu nhi, con muốn ta đánh sao"
"Uhm...cha, chuyện của mẹ...hẳn là cha đã có chuẩn bị từ lâu, đau xót cũng vô ích....cha, người có tin con không?"
"Tin....ta không tin con thì tin ai"
"Tin con, vậy thì nén đau buồn...biến thù hận thành sức mạnh...Thu gia cẩu vật này, tự tay con sẽ diệt hắn, cha...ngươi có muốn mang xác mẹ về cho con không"
Ánh mắt Dương Chí Vĩ đỏ bừng ngước lên nhìn Thiên, giọng ông run rẩy.
"Con có bao nhiêu phần nắm chắc?"
"Nắm chắc....cha...người đánh giá một đại gia tộc này hơi quá cao rồi....thảo mộc tông mà con lập, cha tin không....chỉ cần con muốn, ngay trong chiều nay cũng có thể đạp diệt Thu gia"
"Phụt..." lão tông chủ lập tức liền súy chút bị nghẹn ngụm nước bọt trong miệng.
Một câu này của Thiên nói ra, ngay lập tức liền bị vô số đạo ánh mắt khinh thường quăng tới.
Bất quá vẫn còn 4 người là ngoại lệ, đó chính là tam đại mỹ nữ Doãn gia và Băng Nhi.
Chính mắt họ đã nhìn thấy Thiên dùng thời gian ngắn tạo nên một thánh yêu thụ như thế nào.
Ở đây, cũng không có ai biết được điều này và cũng không có ai hiểu năng lực trận pháp của Thiên là đáng sợ bậc nào.
"Bùm..." Bá Chương một thân máu me be bét nhưng vẫn từ dưới cái hố lớn dưới đất liều mạng lao lên, thật là một hành động không khác gì tìm chết.
"Bành..." Dịch Kiến Hành cũng mặc kệ thương thế, ngự hồ lô cùng Quỷ Linh Yêu Thảo Vương chỉ kiếm điên cuồng xông tới.
"Pụp..." từ không gian, Băng Vô Cương rách nát lại xông ra.
"Vù...vù...hộc..." Lạc Vẫn, Văn Trung Hoa, Văn Trí, Phù Mãnh cũng không khác gì thiêu thân lao vào lửa mà xông lên.
Trước một trảo hung mãnh này đập xuống, họ giống như không biết sống chết mà luân phiên không ngừng lao lên, dùng toàn lực chống lại sau đó bị đánh bay sau đó lại đứng lên và lao vào.
Trong hoàn cảnh thân thể vô cùng rách nát, trọng thương nghiêm trọng này thật khiến người khác không thể hiểu nổi động lực của họ là gì.
Vì nguyên nhân gì, vì lý do gì mà họ lại như vậy.
Ở bên, Thiên vẫn bình chân như vại đứng xem còn các vị mỹ nữ bên cạnh đã sớm che mắt không đành lòng nhìn.
"Uhm....thế gian này thứ rẻ mạt nhất là sinh mạng nhưng...quý giá...cũng là sinh mạng. Chỉ khi nào bỏ sinh mạng và quyết tâm vào đúng chỗ và đúng lúc thì lúc đó....nó mới chân chính đạt đến giá trị nên có, và...giá lớn bỏ ra....thu hoạch lại càng nhiều"
Giọng Thiên tựa như một loại đạo lý, tựa như bâng quơ nói ra khiến Doãn Lục Anh mỉm cười gật đầu, ánh mắt kiên định mà vui sướng nhìn hắn, trong đáy mắt lung linh quyển động.
Một câu này nói ra, Doãn Kế Anh, Doãn Minh Anh và Dương Tiểu Thanh cũng dần hiểu ra, Băng Nhi cũng dần hiểu ra.
Kể cả 3 người Dương Bính cũng hiểu, chỉ có 1 người là không
"Bỏ ra đại giá như vậy, Dương Tiêu tiểu tử....ngươi nói xem, họ sẽ thu được thành quả là gì" tông chủ Băng Tuyết Cốc xem thường hỏi.
"Thu được....chính là "tín nhiệm", của ta"
Thiên đưa ánh mắt nhìn lão, miệng chậm rãi phun ra một câu.
"Có được tín nhiêm của ta....bọn họ sẽ có được tất cả, kể cả những thứ....mà thế gian dù nằm mơ cũng không dám mơ, tín nhiệm của ta....còn đáng giá hơn nhiều so với kho báu, bảo vật, trận thư và cả thiên trận mà ta đang có"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.