Chương 708: Hai câu quật đổ Âu Chánh Nam
Nguyễn Văn Thanh
02/08/2018
Quảng trường, bên dưới ngàn vạn cặp mắt như sóng triều, miệng lưỡi bén nhọn như dao.
Bên trên các đại thế lực đều không ngần ngại phối hợp tạo thế, hơn nữa còn nghiễm nhiên ngồi đó vui vẻ xem kịch.
Bên dưới như một màn tuồng kịch, như một đấu trường của súc vật.
Đùa chết một người, đưa hắn vào chỗ chết. Đó là thứ họ muốn xem
Thiên Kiếm Môn này là nơi các đại thế gia trộn chung một chỗ, thứ có thể hội tụ lại đó là lợi ích, là bá chủ toàn bộ hạ thiên vực.
Nơi này không có cái gì bắc ái nhân nghĩa, không có cái gì đoàn kết một lòng, lại càng không có cái gì hết lòng vì tông môn, lại càng không thể có lòng yêu thương nhân loại, đạo nghĩa chánh nhân.
Thiên Kiếm Môn hỗn tạp mà tới rạc như một nắm cát khô, một đám tranh quyền đoạt lợi làm sao có thể dung chứa được kẻ không phục tùng vì mình, vì lý đó cho nên bất kỳ thứ gì ra khỏi tầm kiểm soát của họ đều trở thành thứ chướng mắt, hơn nữa lại càng là thứ nổi trội có tiềm năng lại càng không thể.
Hoàng Thanh Thiên từ khi nhập Thiên Kiếm Môn tới nay liên tục bại Kiếm Thập Tam, bại Độc Mễ Kim Tiền, một câu âm ba san bằng Âu gia, một tấm phù san bằng Độc Mễ gia.
Lại công khai đối nghịch Âu Chánh Nam, họa ra 4 bức tuyệt thế tử vong ma đồ, một đường máu tanh giết không biết bao nhiêu thiên kiêu, sau đó lại lấy một đầu ma kiêu sủng vật bại hết các đại thiên tài.
Thiên Kiếm Môn này thanh danh và tầm cỡ của hắn đã bắt đầu có xu thế chấn ngang cả các đại thế gia.
Hắn thân cô thế cô, từ một thân phận thấp kém đi đến bước này, làm sao không trở thành cái gai trong thịt các đại thế lực chứ.
Cho nên ngày hôm nay Âu Chánh Nam muốn dồn Hoàng Thanh Thiên vào chỗ chết, đưa thanh danh hạ thấp cũng đồng thời mài đi góc cạnh của hắn.
Không thể nghi ngờ đó chính là điều mà bọn họ ai cũng mong muốn.
"Hừm...chờ hắn bị đánh cho thảm, đứng giữa bờ vực sinh tử, đó mới là lúc chúng ta ra sân...ban cho hắn ân huệ, Tuyết Thiên Nhai việc này con đảm nhiệm"
"Hài nhi biết rồi" Tuyết Thiên Nhai phong độ nhẹ nhàng mỉm cười tự tin, ánh mắt từ trên cao đảo xuống nhìn tới chỗ Thiên rất là có ý vị cao thượng.
"Hừm...Hoàng Thanh Thiên, hắn phong mang quá bén nhưng lại tất cả chỉ nằm trên cơ duyên bảo vật, chờ lúc bị đánh thảm hắn sẽ hiểu ra chỉ có thực lực mới là cốt yếu tu đạo giả, hừ....lúc đó hắn sẽ hiểu được bản thân mình có bao nhiêu cân lượng và thấp kém, không có tư cách cao ngạo, góc cạnh cũng bị mài đi. Lúc đó hắn sẽ biết mình cần phải làm....một con chó như thế nào"
Tuyết gia chủ bệ vệ điềm nhiên đưa mắt nhìn tới, miệng nói thái độ không mặn không nhạt.
"Vũ Anh sao đi từ hôm qua tới giờ vẫn chưa về?"
Ông ta hỏi
"Nha đầu này xưa nay làm việc chưa từng thất bại, hôm qua đã gặp Hoàng Thanh Thiên nhưng sau đó lại không thấy về, tuy rằng hài nhi tin Hoàng Thanh Thiên đó không có gan tổn thương nàng nhưng trực giác lại vẫn có chút bất an"
"Không sao, người của Tuyết gia ta còn chưa từng có ai dám thương tổn, mệnh lệnh của ta cũng chưa có tiền lệ nào không tuân, Hoàng Thanh Thiên này cũng sẽ vậy, ta nói hắn thuần...hắn phải thuần"
.................
Bên dưới.
"Hoàng Thanh Thiên...ngươi có phải nam nhi không, có phải võ giả không...hay chỉ biết núp sau lưng phụ nữ"
"Không sai, nhút nhát...vương bát đản, con rùa đen rút đầu...
"Hoàng Thanh Thiên...nếu ngươi không dám chiến vậy thì chui qua háng ta đi, làm con chó nhỏ chui qua háng đi...hahahaaha"
"Phế vật....Hoàng Thanh Thiên phế vật ngươi sợ rồi sao, sợ đến rụt cả vòi rồi sao..."
"Hahahahaha....ở đây chỉ cần mỗi người nhổ bãi nước miếng cũng có thể dìm chết ngươi, hôm nay ngươi đánh cũng phải đánh, không muốn đánh cũng phải đánh"
"Hôm nay ngươi dám nói một chữ "không" sẽ lập tức bị ngàn người vây đánh...đánh cho ngươi nát như tương cà, chà đạp lên xác chết của ngươi"
........
Nhóm người Thiên và mọi người lập tức bị đám người quá khích này bao vây kín kẽ không chỗ hở, mấy người ở gần còn thẳng ngón tay chỉ tới mắng chửi nước miếng còm từng bãi nhổ tới.
Tuy nhiên, với hung danh của hắn còn không có ai dám đến hắn quá phạm vi 10m2, ngoài phạm vi này mới khiến họ cảm thấy an toàn và tất nhiên những bãi nước miếng họ phun ra cũng chỉ làm mặt đất thêm ô uế mà thôi.
Bên trong, thần kỳ là từ đầu đến đuôi Thiên vẫn không hề có chút nào biến đổi sắc mặt, hắn nhìn cảnh tượng này thậm chí nhìn thẳng vào Âu Chánh Nam lãnh khốc mà vẫn điềm nhiên không biến sắc.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh lạnh đến hắt hiu.
Không hiểu sao đám người bỗng nhiên cảm nhận được một tia nguy hiểm khó hiểu chợt mạnh mẽ dâng lên, sóng lưng không hiểu được lạnh toát.
Tựa như hiệu ứng domino, từ trong ra ngoài dần dần không một âm thanh nào còn vang lên
"Phì..." bỗng nhiên trên miệng Thiên bật một nụ cười chế diễu, ánh mắt nhìn tới Âu Chánh Nam nói
"Ngươi thật ngu xuẩn đến ngây thơ, dùng đám đông và phép khích tướng đối với ta ah, một Họa Chi Tông Sư"
Một câu này của hắn vừa vang lên, toàn trường liền lập tức rét run lên sợ hãi.
Họa đạo thần bí khó lường, xưa nay còn chưa từng có tiền lệ nào chứng minh hoan đạo có thể thông thiên, nhưng mà có một sự thật đáng sợ mà nó từng truyền lưu ra ngoài.
Họa Sư giỏi quần chiến
Họa sư không sợ nhất là đám đông.
Nói cách khác, họa là dùng ý sinh hình, nơi mà đám đông càng nhiều xúc động tâm tình càng lớn, họa đạo phát huy càng thêm mạnh mẽ.
Chuyện này chỉ là trong truyền thuyết chưa ai chứng minh, nhưng mà tại nơi đây...ngay tại Thiên Kiếm Môn này, Thiên đã từng tận tay đưa vô số cường giả đệ tử nhập vào họa đạo.
Không có bất kỳ định tính, không có căn nguyên, không biết vì sao lại càng không cách phá giải.
Trong tay hắn, chưa bao giờ Họa đạo trở thành thần bí mà đáng sợ đến mức độ như vậy.
Không sai chính lad như vậy
"Ngươi nghĩ rằng ta chỉ có bảo vật, không có thực lực sao...ngươi nghĩ ta sẽ vì vài lời nhạo báng mà mất bình tĩnh đi dùng tu vi luyện thể chiến với ngươi..."
Giọng Thiên không to ngược lại vô cùng trầm ấm nhẹ nhàng nhưng dưới không khí yên tĩnh cực điểm này lại đặc biệt vang vọng vô cùng.
"Ngươi có từng nghĩ, nếu ta "không biết liêm sỉ" dùng bảo vật nện chết ngươi rồi....sẽ còn có người dư hơi đi sỉ nhục ta, Hơn nữa...."
Một câu mà Thiên vang lên, Âu Chánh Nam liền phát sinh sợ hãi, bàn tay bắt đầu run run, không sai điều này quả thật là hắn chưa từng nghĩ tới.
Tại vì dưới góc nhìn của hắn, không thể nào sẽ phát sinh chuyện như vậy. Và như Thiên nói nếu như Thiên dùng bảo vật giết chết hắn...vậy thì sao
Với một người đã chết, ai sẽ còn nịnh nọt ai sẽ còn vì hắn mà đi đắc tội ác ma Hoàng Thanh Thiên.
Thiên lại cười nói tiếp, hắn đảo quanh mắt nhìn mọi người đưa từng người đều sợ hãi không dám nhìn thẳng.
"Hơn nữa...dù là ngươi, hay là..." bàn tay Thiên chỉ quanh đám người chậm rãi nói
"....Bọn chúng, dù có đông hơn nữa thì sao còn không phải....một bức tranh là xong thôi sao"
Ánh mắt Thiên điềm nhiên liếc tới Âu Chánh Nam lại như ác ma nhìn tới
"Có...phải....không?"
Bên trên các đại thế lực đều không ngần ngại phối hợp tạo thế, hơn nữa còn nghiễm nhiên ngồi đó vui vẻ xem kịch.
Bên dưới như một màn tuồng kịch, như một đấu trường của súc vật.
Đùa chết một người, đưa hắn vào chỗ chết. Đó là thứ họ muốn xem
Thiên Kiếm Môn này là nơi các đại thế gia trộn chung một chỗ, thứ có thể hội tụ lại đó là lợi ích, là bá chủ toàn bộ hạ thiên vực.
Nơi này không có cái gì bắc ái nhân nghĩa, không có cái gì đoàn kết một lòng, lại càng không có cái gì hết lòng vì tông môn, lại càng không thể có lòng yêu thương nhân loại, đạo nghĩa chánh nhân.
Thiên Kiếm Môn hỗn tạp mà tới rạc như một nắm cát khô, một đám tranh quyền đoạt lợi làm sao có thể dung chứa được kẻ không phục tùng vì mình, vì lý đó cho nên bất kỳ thứ gì ra khỏi tầm kiểm soát của họ đều trở thành thứ chướng mắt, hơn nữa lại càng là thứ nổi trội có tiềm năng lại càng không thể.
Hoàng Thanh Thiên từ khi nhập Thiên Kiếm Môn tới nay liên tục bại Kiếm Thập Tam, bại Độc Mễ Kim Tiền, một câu âm ba san bằng Âu gia, một tấm phù san bằng Độc Mễ gia.
Lại công khai đối nghịch Âu Chánh Nam, họa ra 4 bức tuyệt thế tử vong ma đồ, một đường máu tanh giết không biết bao nhiêu thiên kiêu, sau đó lại lấy một đầu ma kiêu sủng vật bại hết các đại thiên tài.
Thiên Kiếm Môn này thanh danh và tầm cỡ của hắn đã bắt đầu có xu thế chấn ngang cả các đại thế gia.
Hắn thân cô thế cô, từ một thân phận thấp kém đi đến bước này, làm sao không trở thành cái gai trong thịt các đại thế lực chứ.
Cho nên ngày hôm nay Âu Chánh Nam muốn dồn Hoàng Thanh Thiên vào chỗ chết, đưa thanh danh hạ thấp cũng đồng thời mài đi góc cạnh của hắn.
Không thể nghi ngờ đó chính là điều mà bọn họ ai cũng mong muốn.
"Hừm...chờ hắn bị đánh cho thảm, đứng giữa bờ vực sinh tử, đó mới là lúc chúng ta ra sân...ban cho hắn ân huệ, Tuyết Thiên Nhai việc này con đảm nhiệm"
"Hài nhi biết rồi" Tuyết Thiên Nhai phong độ nhẹ nhàng mỉm cười tự tin, ánh mắt từ trên cao đảo xuống nhìn tới chỗ Thiên rất là có ý vị cao thượng.
"Hừm...Hoàng Thanh Thiên, hắn phong mang quá bén nhưng lại tất cả chỉ nằm trên cơ duyên bảo vật, chờ lúc bị đánh thảm hắn sẽ hiểu ra chỉ có thực lực mới là cốt yếu tu đạo giả, hừ....lúc đó hắn sẽ hiểu được bản thân mình có bao nhiêu cân lượng và thấp kém, không có tư cách cao ngạo, góc cạnh cũng bị mài đi. Lúc đó hắn sẽ biết mình cần phải làm....một con chó như thế nào"
Tuyết gia chủ bệ vệ điềm nhiên đưa mắt nhìn tới, miệng nói thái độ không mặn không nhạt.
"Vũ Anh sao đi từ hôm qua tới giờ vẫn chưa về?"
Ông ta hỏi
"Nha đầu này xưa nay làm việc chưa từng thất bại, hôm qua đã gặp Hoàng Thanh Thiên nhưng sau đó lại không thấy về, tuy rằng hài nhi tin Hoàng Thanh Thiên đó không có gan tổn thương nàng nhưng trực giác lại vẫn có chút bất an"
"Không sao, người của Tuyết gia ta còn chưa từng có ai dám thương tổn, mệnh lệnh của ta cũng chưa có tiền lệ nào không tuân, Hoàng Thanh Thiên này cũng sẽ vậy, ta nói hắn thuần...hắn phải thuần"
.................
Bên dưới.
"Hoàng Thanh Thiên...ngươi có phải nam nhi không, có phải võ giả không...hay chỉ biết núp sau lưng phụ nữ"
"Không sai, nhút nhát...vương bát đản, con rùa đen rút đầu...
"Hoàng Thanh Thiên...nếu ngươi không dám chiến vậy thì chui qua háng ta đi, làm con chó nhỏ chui qua háng đi...hahahaaha"
"Phế vật....Hoàng Thanh Thiên phế vật ngươi sợ rồi sao, sợ đến rụt cả vòi rồi sao..."
"Hahahahaha....ở đây chỉ cần mỗi người nhổ bãi nước miếng cũng có thể dìm chết ngươi, hôm nay ngươi đánh cũng phải đánh, không muốn đánh cũng phải đánh"
"Hôm nay ngươi dám nói một chữ "không" sẽ lập tức bị ngàn người vây đánh...đánh cho ngươi nát như tương cà, chà đạp lên xác chết của ngươi"
........
Nhóm người Thiên và mọi người lập tức bị đám người quá khích này bao vây kín kẽ không chỗ hở, mấy người ở gần còn thẳng ngón tay chỉ tới mắng chửi nước miếng còm từng bãi nhổ tới.
Tuy nhiên, với hung danh của hắn còn không có ai dám đến hắn quá phạm vi 10m2, ngoài phạm vi này mới khiến họ cảm thấy an toàn và tất nhiên những bãi nước miếng họ phun ra cũng chỉ làm mặt đất thêm ô uế mà thôi.
Bên trong, thần kỳ là từ đầu đến đuôi Thiên vẫn không hề có chút nào biến đổi sắc mặt, hắn nhìn cảnh tượng này thậm chí nhìn thẳng vào Âu Chánh Nam lãnh khốc mà vẫn điềm nhiên không biến sắc.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh lạnh đến hắt hiu.
Không hiểu sao đám người bỗng nhiên cảm nhận được một tia nguy hiểm khó hiểu chợt mạnh mẽ dâng lên, sóng lưng không hiểu được lạnh toát.
Tựa như hiệu ứng domino, từ trong ra ngoài dần dần không một âm thanh nào còn vang lên
"Phì..." bỗng nhiên trên miệng Thiên bật một nụ cười chế diễu, ánh mắt nhìn tới Âu Chánh Nam nói
"Ngươi thật ngu xuẩn đến ngây thơ, dùng đám đông và phép khích tướng đối với ta ah, một Họa Chi Tông Sư"
Một câu này của hắn vừa vang lên, toàn trường liền lập tức rét run lên sợ hãi.
Họa đạo thần bí khó lường, xưa nay còn chưa từng có tiền lệ nào chứng minh hoan đạo có thể thông thiên, nhưng mà có một sự thật đáng sợ mà nó từng truyền lưu ra ngoài.
Họa Sư giỏi quần chiến
Họa sư không sợ nhất là đám đông.
Nói cách khác, họa là dùng ý sinh hình, nơi mà đám đông càng nhiều xúc động tâm tình càng lớn, họa đạo phát huy càng thêm mạnh mẽ.
Chuyện này chỉ là trong truyền thuyết chưa ai chứng minh, nhưng mà tại nơi đây...ngay tại Thiên Kiếm Môn này, Thiên đã từng tận tay đưa vô số cường giả đệ tử nhập vào họa đạo.
Không có bất kỳ định tính, không có căn nguyên, không biết vì sao lại càng không cách phá giải.
Trong tay hắn, chưa bao giờ Họa đạo trở thành thần bí mà đáng sợ đến mức độ như vậy.
Không sai chính lad như vậy
"Ngươi nghĩ rằng ta chỉ có bảo vật, không có thực lực sao...ngươi nghĩ ta sẽ vì vài lời nhạo báng mà mất bình tĩnh đi dùng tu vi luyện thể chiến với ngươi..."
Giọng Thiên không to ngược lại vô cùng trầm ấm nhẹ nhàng nhưng dưới không khí yên tĩnh cực điểm này lại đặc biệt vang vọng vô cùng.
"Ngươi có từng nghĩ, nếu ta "không biết liêm sỉ" dùng bảo vật nện chết ngươi rồi....sẽ còn có người dư hơi đi sỉ nhục ta, Hơn nữa...."
Một câu mà Thiên vang lên, Âu Chánh Nam liền phát sinh sợ hãi, bàn tay bắt đầu run run, không sai điều này quả thật là hắn chưa từng nghĩ tới.
Tại vì dưới góc nhìn của hắn, không thể nào sẽ phát sinh chuyện như vậy. Và như Thiên nói nếu như Thiên dùng bảo vật giết chết hắn...vậy thì sao
Với một người đã chết, ai sẽ còn nịnh nọt ai sẽ còn vì hắn mà đi đắc tội ác ma Hoàng Thanh Thiên.
Thiên lại cười nói tiếp, hắn đảo quanh mắt nhìn mọi người đưa từng người đều sợ hãi không dám nhìn thẳng.
"Hơn nữa...dù là ngươi, hay là..." bàn tay Thiên chỉ quanh đám người chậm rãi nói
"....Bọn chúng, dù có đông hơn nữa thì sao còn không phải....một bức tranh là xong thôi sao"
Ánh mắt Thiên điềm nhiên liếc tới Âu Chánh Nam lại như ác ma nhìn tới
"Có...phải....không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.