Chương 727: Hai viên đá mài - Sàng lọc đệ tử
Nguyễn Văn Thanh
13/08/2018
Trước sát khí ngùn ngụt bốc lên từ trong mắt mấy vạn đệ tử, một loại lực lượng đáng sợ bắt đầu dâng trào lên.
Mấy vạn nhân loại, mấy vạn hoàn cảnh, mấy vạn cá tính. Nhưng giờ khắc này đây không ngờ chỉ dưới một câu của Thiên lại bắt đầu hướng về nhau mà đoàn kết nhất trí.
Cái sự liên kết kỳ lạ này, tất cả đều chỉ có một điểm khởi đầu mà tâm điểm đó chính là Thiên.
Thế gian không có sức mạnh gì lớn hơn sự đoàn kết, đó chính là một điều gần như tuyệt đối thứ 2 trong toàn bộ vũ trụ.
Sự đoàn kết này, chính là một hình thức đơn giản của hỗn độn chi đạo, một loại tối cao chi đạo.
Đoàn kết khiến toàn bộ sức mạnh bản thân mỗi người đều được kích phát đến tận cùng.
Đoàn kết khiến trăm vạn ý chí cùng một chỗ mà bộc phát, tất cả đều hướng về một thứ duy nhất.
Đoàn kết khiến cho thiên đạo ý chí và pháp tắc trời đất đều không thể chống trả. Loại lực lượng này có thể nói là vô địch trong trăm loại lực lượng, tối cực hạn trong vạn loại pháp tắc.
Bản thân Thiên luyện ra yêu giới, Tiểu Vũ Trụ, Thất Diệu Phù Giới, sau đó là Thất Diệu Đan Điền, quy nguyên đan điền, Thượng Thiên Đan Điền... tất cả là đều mục đích là hướng về loại lực lượng này.
Đoàn kết.
Khủng bố sát khí, nộ khí từ trên người Thiên bắt đầu dâng trào lên cao sau đó làm trung tâm cho toàn bộ mấy vạn đệ tử bên dưới bắt đầu dẫn động ra một loại đại thế vô hình.
sắc mặt của hắn vốn dĩ bình hòa tầm thường nhưng mà giờ đây, mày rậm sắc bén như kiếm, mắt trợn hung như đao, mặt lạnh như ma thần, thân thẳng như thương, khí thế trên thân sắc bén đến cùng cực mà đáng sợ đến cực điểm.
Máu tanh...hung tàn
Sát phạt...cường ngạnh.
Khủng bố như ma quỷ...sắc lạnh như hung thần.
Dưới loại khí thế này ảnh hưởng, bên dưới mấy vạn học sinh liền giống như nhập ma, kiếm pháp từng học trong đời liền cấp tốc dung nhập cốt tủy, sát phạt hóa thành từng tia..từng tia sát khí mầu đỏ trùng thiên bộc phát ra, thân mình họ bị kéo thẳng lên thẳng tấp như thương.
Sát khí kích động lên thân khiến bảo kiếm đeo trên thân như rung lên. Mầm mống kiếm đạo trong thân giống như nhận được chất kích thích liền bắt lấy một đầu những tia sát khí cùng với kiếm lực và thân thể bắt đầu dung làm một thể quy kết lại tại huyệt khí hải hình thành một viên hạt nhân giống đan điền kỳ lạ.
Tựa như nhận được suối nguồn chứa đựng, tâm linh mấy vạn đệ tử ở đây bất chợt sinh ra một tia biến hóa rồi bắt đầu lớn dần...lớn dần...không ngừng lớn dần.
Sát khí như kinh thiên động địa che trời phủ đất bắt đầu bốc lên cao.
Mấy vạn cặp mắt nam nữ đều đồng loạt đổ dồn về phía Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều giống như đã nhận định được họ...là kẻ thù.
Sát khí giống như vô cùng vô tận những lưỡi dao sắc bén không ngừng trảm phá tới.
Ở trên giảng sư đài, sắc mặt 2 người họ thoáng trắng bạch đi, ngày hôm nay vốn là một ngày nghỉ của họ nhưng dưới sự thúc ép của gia tộc cùng lợi ích đạt được, họ không thể không tới đây.
Đáng tiếc, tu vi địa cấp của họ thật sự quá nhỏ bé trước mấy vạn con người mà trong mắt họ đều xem là "ti tiện" này.
Trước sát khí như tình thiên phích lịch kéo tới, chúng non nớt nhưng lại dầy đặc, chúng đè lên không khí, phủ áp lực lên linh hồn.
Nhưng mà một đời cường giả trên đỉnh, một đời thiên tài người người ngưỡng mộ, một đời địa vị xếp thứ hạng trong đại gia tộc...mấy thứ đó, đâu có phải một vài tiểu tiện dân có thể xâm phạm.
Gượng ép đứng lên, ánh mắt Phó Hồng Sơn bùng lên một ngọn lửa căm giận, lĩnh vực "cửu thiên trọng hỏa" bộc phát ra, giọng ông ta rít qua kẽ răng.
"Các ngươi...muốn...chết..."
Đáng tiếc, trong vô tận sát khí che trời phủ đất này bao phủ "cửu thiên trọng hỏa" lĩnh vực chỉ vừa kéo ra được phạm vi 10m liền không thể tiến thêm.
Càng đáng sợ hơn đó là, khi mấy vạn học sinh này đã nhận định ai đó là kẻ thù. Vậy thì nếu kẻ đó càng phản kháng thì loại ý niệm "kẻ thù phải chết" và "gặp ác lại càng phải ác" này của họ lại giống như bị kích động lên.
Sát khí, nộ khí trong mắt họ giống như bị châm lên lửa đỏ bắt đầu cháy lên hừng hực, không ngừng những tia sát khí cứ như vậy là được ngưng tụ thành hình.
Ngay lúc này Tuyết Viễn Kiều đã đầu tóc bù xù, tròng mắt phún ra nộ hỏa, uy nghiêm bị nghiêm trọng xâm phạm...sao có thể nhẫn nhịn được nữa.
"Zaaaaaaa....cẩu vật các ngươi to gan...là các ngươi muốn chết...chết đi cho ta..." sau đó một đạo sát khí mầu đen quện vào lĩnh vực "thâu thiên sát vực" liền phóng lên trời, ngay lúc này tu vi địa cảnh trung kỳ mạnh mẽ vô bỉ được bị lão kích phát ra.
Chỉ thấy một mảnh trời đất giống như ma quỷ rít gào, trời sụp đất lún bắt đầu lan rộng ra đè ép xuống sát ý trong đầu các đệ tử cố gợi lên sự sợ hãi trong họ.
Lúc này ở trên đài cao, Thiên nhẹ nở một nụ cười đầy chết chóc, hàm răng trắng tinh giống như sắp phệ người, Vô Sắc Lĩnh Vực âm thầm thả ra. Mắt hắn trợn lớn
Bên dưới, mấy vạn đệ tử vốn đang bị sát lục chi vực của Tuyết Viễn Kiều sinh ra vô tận bóng ma sợ hãi thì lúc này, họ giống như ăn phải liều thuốc an thần, hàm răng cắn chặt, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, cơ bắp gân cứng, ánh mắt lấy lại kiên định.
Họ dựng lên sống lưng, ánh mắt lại một lần nữa phun ra sát ý.
Song trọng lĩnh vực đáng sợ đè ép chạy chồm không ngừng tàn phá bừa bãi, máu tươi từ khóe miệng các đệ tử cũng vì thế mà không ngừng đổ ra nhiều hơn.
Nhưng mà lúc này, một sự quật cường không cách nào tả xiết liền được xây dựng lên, tâm linh mỗi một đệ tử đều bằng cách này mà được mài luyện đến cực điểm.
"Cạch..." một tên đệ tử ở giữa sân không thể chịu nổi áp lực liền bò ra ngoài trốn mất.
Ở trên đài, Thiên nhẹ cười một cái. Trong linh giác của hắn..tên đệ tử này chính là một bạch nhãn lang trà trộn vào đây và bây giờ, hắn đã bị loại bỏ.
"Cạch..." lại một người nữa bỏ đi
Sau đó.
"Cạch....cạch....cạch...cạch..." liên tục có những người bỏ đi, số lượng tuy không nhiều nhưng cũng không dưới cả ngàn.
Một số lượng người này bỏ đi toàn khu quảng trường liền lộ ra nhiều chỗ trống hơn trước.
Những tên đệ tử leo cành cây hoặc mái nhà cũng dần dần bị áp lực hộc máu rớt xuống dưới, một số người trong họ bỏ đi, một số khác lại bò lê bò lết tới gần những đệ tử khác rồi cắn răng chống lại.
Xu thế tấn công của song trọng lĩnh vực càng ngày càng mạnh mẽ, tính áp đảo lan rộng.
Tròng mắt Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều giống như ma quỷ sắp cắn người.
"Hừ....phản kháng...phản kháng có tác dụng gì, trước sức mạnh tuyệt đối...các ngươi không khác gì con sâu cái kiến"
"Hahahaha...một lũ ti tiện ngu xuẩn...còn dám có sát ý với ta...xem lại bản thân mình đi...hahahaha..."
Áp lực phủ xuống lại càng mạnh hơn, một tầng hỏa diễm nóng rực từ trên trời phủ xuống cùng với một tầng sát khí đen kịt như mực giống như những đầu hung thú tàn bạo bắt đầu công kích xuống.
Áp lực lập tức tăng vọt, hỏa nhiệt công kích cơ thể, sát phạt công kích tinh thần. Các đệ tử phía dưới lập tức nghiêng ngả vì trọng thương.
Nhưng mà càng như vậy họ lại càng quật cường hơn, càng mạnh mẽ hơn. Dù có nằm rạp ra đất nhưng họ vẫn gắng gượng chống người ngồi dậy chống chọi.
"Ah...bịch.." một cô nương suy nhược không chịu nổi áp lực ngã xuống ngất lịm.
"Bịch..."lại một cô nương nữa ngã xuống. Sau đó...
"Bịch....bịch....bịch...." liên tục những đệ tử mẹt mỏi ngất lịm đi.
Thiên ở trên đài hướng cặp mắt đầy sự trìu mến nhìn xuống những đệ tử không ngừng ngã xuống trong vũng máu này.
Tay phải hắn gọi ra một sinh linh phù văn "nhiên mộc" và "trì dũ" ra sau đó chúng vô cùng linh tính chạy đi chạy lại chữa trị cho những đệ tử ngã xuống.
Số lượng đệ tử ngã xuống càng ngày càng nhiều hơn, mà số người không chịu được khổ cực thì bứt ra cố thoát ra ngoài cũng bắt đầu nhiều.
Thời gian cứ như vậy trải qua, số lượng đệ tử còn gắng trụ càng ngày càng ít đi, người bỏ đi cũng ngày một nhiều lên,
Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều càng thấy như vậy nét cười gằn trên mặt lại càng đậm hơn, nụ cười dữ tợn đầy khinh miệt càng đậm hơn.
"Hahahaha...ti tiện...ngu xuẩn.."
"Không biết tự lượng sức mình.."
Tuyết Viễn Kiều khinh miệt
Ngồi ở giữa, Thiên vẫn mỉm cười một nụ cười hiền lành tự tin.
Các đệ tử bên dưới tuy có người không chịu được áp lực mà bỏ đi nhưng số người hộc máu ngã xuống lại càng nhiều...càng nhiều hơn.
Đó....mới là những người mà hắn cần.
Bài học đầu tiên này không những giáo dục học sinh tự cường mà còn là một quá trình sàng lọc đại quy mô.
2 tên Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều vô tình lại trở thành bàn đạp tốt cho hắn thực hiện điều này, quả thật là nhất tiễn tam điêu.
Mấy vạn nhân loại, mấy vạn hoàn cảnh, mấy vạn cá tính. Nhưng giờ khắc này đây không ngờ chỉ dưới một câu của Thiên lại bắt đầu hướng về nhau mà đoàn kết nhất trí.
Cái sự liên kết kỳ lạ này, tất cả đều chỉ có một điểm khởi đầu mà tâm điểm đó chính là Thiên.
Thế gian không có sức mạnh gì lớn hơn sự đoàn kết, đó chính là một điều gần như tuyệt đối thứ 2 trong toàn bộ vũ trụ.
Sự đoàn kết này, chính là một hình thức đơn giản của hỗn độn chi đạo, một loại tối cao chi đạo.
Đoàn kết khiến toàn bộ sức mạnh bản thân mỗi người đều được kích phát đến tận cùng.
Đoàn kết khiến trăm vạn ý chí cùng một chỗ mà bộc phát, tất cả đều hướng về một thứ duy nhất.
Đoàn kết khiến cho thiên đạo ý chí và pháp tắc trời đất đều không thể chống trả. Loại lực lượng này có thể nói là vô địch trong trăm loại lực lượng, tối cực hạn trong vạn loại pháp tắc.
Bản thân Thiên luyện ra yêu giới, Tiểu Vũ Trụ, Thất Diệu Phù Giới, sau đó là Thất Diệu Đan Điền, quy nguyên đan điền, Thượng Thiên Đan Điền... tất cả là đều mục đích là hướng về loại lực lượng này.
Đoàn kết.
Khủng bố sát khí, nộ khí từ trên người Thiên bắt đầu dâng trào lên cao sau đó làm trung tâm cho toàn bộ mấy vạn đệ tử bên dưới bắt đầu dẫn động ra một loại đại thế vô hình.
sắc mặt của hắn vốn dĩ bình hòa tầm thường nhưng mà giờ đây, mày rậm sắc bén như kiếm, mắt trợn hung như đao, mặt lạnh như ma thần, thân thẳng như thương, khí thế trên thân sắc bén đến cùng cực mà đáng sợ đến cực điểm.
Máu tanh...hung tàn
Sát phạt...cường ngạnh.
Khủng bố như ma quỷ...sắc lạnh như hung thần.
Dưới loại khí thế này ảnh hưởng, bên dưới mấy vạn học sinh liền giống như nhập ma, kiếm pháp từng học trong đời liền cấp tốc dung nhập cốt tủy, sát phạt hóa thành từng tia..từng tia sát khí mầu đỏ trùng thiên bộc phát ra, thân mình họ bị kéo thẳng lên thẳng tấp như thương.
Sát khí kích động lên thân khiến bảo kiếm đeo trên thân như rung lên. Mầm mống kiếm đạo trong thân giống như nhận được chất kích thích liền bắt lấy một đầu những tia sát khí cùng với kiếm lực và thân thể bắt đầu dung làm một thể quy kết lại tại huyệt khí hải hình thành một viên hạt nhân giống đan điền kỳ lạ.
Tựa như nhận được suối nguồn chứa đựng, tâm linh mấy vạn đệ tử ở đây bất chợt sinh ra một tia biến hóa rồi bắt đầu lớn dần...lớn dần...không ngừng lớn dần.
Sát khí như kinh thiên động địa che trời phủ đất bắt đầu bốc lên cao.
Mấy vạn cặp mắt nam nữ đều đồng loạt đổ dồn về phía Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều giống như đã nhận định được họ...là kẻ thù.
Sát khí giống như vô cùng vô tận những lưỡi dao sắc bén không ngừng trảm phá tới.
Ở trên giảng sư đài, sắc mặt 2 người họ thoáng trắng bạch đi, ngày hôm nay vốn là một ngày nghỉ của họ nhưng dưới sự thúc ép của gia tộc cùng lợi ích đạt được, họ không thể không tới đây.
Đáng tiếc, tu vi địa cấp của họ thật sự quá nhỏ bé trước mấy vạn con người mà trong mắt họ đều xem là "ti tiện" này.
Trước sát khí như tình thiên phích lịch kéo tới, chúng non nớt nhưng lại dầy đặc, chúng đè lên không khí, phủ áp lực lên linh hồn.
Nhưng mà một đời cường giả trên đỉnh, một đời thiên tài người người ngưỡng mộ, một đời địa vị xếp thứ hạng trong đại gia tộc...mấy thứ đó, đâu có phải một vài tiểu tiện dân có thể xâm phạm.
Gượng ép đứng lên, ánh mắt Phó Hồng Sơn bùng lên một ngọn lửa căm giận, lĩnh vực "cửu thiên trọng hỏa" bộc phát ra, giọng ông ta rít qua kẽ răng.
"Các ngươi...muốn...chết..."
Đáng tiếc, trong vô tận sát khí che trời phủ đất này bao phủ "cửu thiên trọng hỏa" lĩnh vực chỉ vừa kéo ra được phạm vi 10m liền không thể tiến thêm.
Càng đáng sợ hơn đó là, khi mấy vạn học sinh này đã nhận định ai đó là kẻ thù. Vậy thì nếu kẻ đó càng phản kháng thì loại ý niệm "kẻ thù phải chết" và "gặp ác lại càng phải ác" này của họ lại giống như bị kích động lên.
Sát khí, nộ khí trong mắt họ giống như bị châm lên lửa đỏ bắt đầu cháy lên hừng hực, không ngừng những tia sát khí cứ như vậy là được ngưng tụ thành hình.
Ngay lúc này Tuyết Viễn Kiều đã đầu tóc bù xù, tròng mắt phún ra nộ hỏa, uy nghiêm bị nghiêm trọng xâm phạm...sao có thể nhẫn nhịn được nữa.
"Zaaaaaaa....cẩu vật các ngươi to gan...là các ngươi muốn chết...chết đi cho ta..." sau đó một đạo sát khí mầu đen quện vào lĩnh vực "thâu thiên sát vực" liền phóng lên trời, ngay lúc này tu vi địa cảnh trung kỳ mạnh mẽ vô bỉ được bị lão kích phát ra.
Chỉ thấy một mảnh trời đất giống như ma quỷ rít gào, trời sụp đất lún bắt đầu lan rộng ra đè ép xuống sát ý trong đầu các đệ tử cố gợi lên sự sợ hãi trong họ.
Lúc này ở trên đài cao, Thiên nhẹ nở một nụ cười đầy chết chóc, hàm răng trắng tinh giống như sắp phệ người, Vô Sắc Lĩnh Vực âm thầm thả ra. Mắt hắn trợn lớn
Bên dưới, mấy vạn đệ tử vốn đang bị sát lục chi vực của Tuyết Viễn Kiều sinh ra vô tận bóng ma sợ hãi thì lúc này, họ giống như ăn phải liều thuốc an thần, hàm răng cắn chặt, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, cơ bắp gân cứng, ánh mắt lấy lại kiên định.
Họ dựng lên sống lưng, ánh mắt lại một lần nữa phun ra sát ý.
Song trọng lĩnh vực đáng sợ đè ép chạy chồm không ngừng tàn phá bừa bãi, máu tươi từ khóe miệng các đệ tử cũng vì thế mà không ngừng đổ ra nhiều hơn.
Nhưng mà lúc này, một sự quật cường không cách nào tả xiết liền được xây dựng lên, tâm linh mỗi một đệ tử đều bằng cách này mà được mài luyện đến cực điểm.
"Cạch..." một tên đệ tử ở giữa sân không thể chịu nổi áp lực liền bò ra ngoài trốn mất.
Ở trên đài, Thiên nhẹ cười một cái. Trong linh giác của hắn..tên đệ tử này chính là một bạch nhãn lang trà trộn vào đây và bây giờ, hắn đã bị loại bỏ.
"Cạch..." lại một người nữa bỏ đi
Sau đó.
"Cạch....cạch....cạch...cạch..." liên tục có những người bỏ đi, số lượng tuy không nhiều nhưng cũng không dưới cả ngàn.
Một số lượng người này bỏ đi toàn khu quảng trường liền lộ ra nhiều chỗ trống hơn trước.
Những tên đệ tử leo cành cây hoặc mái nhà cũng dần dần bị áp lực hộc máu rớt xuống dưới, một số người trong họ bỏ đi, một số khác lại bò lê bò lết tới gần những đệ tử khác rồi cắn răng chống lại.
Xu thế tấn công của song trọng lĩnh vực càng ngày càng mạnh mẽ, tính áp đảo lan rộng.
Tròng mắt Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều giống như ma quỷ sắp cắn người.
"Hừ....phản kháng...phản kháng có tác dụng gì, trước sức mạnh tuyệt đối...các ngươi không khác gì con sâu cái kiến"
"Hahahaha...một lũ ti tiện ngu xuẩn...còn dám có sát ý với ta...xem lại bản thân mình đi...hahahaha..."
Áp lực phủ xuống lại càng mạnh hơn, một tầng hỏa diễm nóng rực từ trên trời phủ xuống cùng với một tầng sát khí đen kịt như mực giống như những đầu hung thú tàn bạo bắt đầu công kích xuống.
Áp lực lập tức tăng vọt, hỏa nhiệt công kích cơ thể, sát phạt công kích tinh thần. Các đệ tử phía dưới lập tức nghiêng ngả vì trọng thương.
Nhưng mà càng như vậy họ lại càng quật cường hơn, càng mạnh mẽ hơn. Dù có nằm rạp ra đất nhưng họ vẫn gắng gượng chống người ngồi dậy chống chọi.
"Ah...bịch.." một cô nương suy nhược không chịu nổi áp lực ngã xuống ngất lịm.
"Bịch..."lại một cô nương nữa ngã xuống. Sau đó...
"Bịch....bịch....bịch...." liên tục những đệ tử mẹt mỏi ngất lịm đi.
Thiên ở trên đài hướng cặp mắt đầy sự trìu mến nhìn xuống những đệ tử không ngừng ngã xuống trong vũng máu này.
Tay phải hắn gọi ra một sinh linh phù văn "nhiên mộc" và "trì dũ" ra sau đó chúng vô cùng linh tính chạy đi chạy lại chữa trị cho những đệ tử ngã xuống.
Số lượng đệ tử ngã xuống càng ngày càng nhiều hơn, mà số người không chịu được khổ cực thì bứt ra cố thoát ra ngoài cũng bắt đầu nhiều.
Thời gian cứ như vậy trải qua, số lượng đệ tử còn gắng trụ càng ngày càng ít đi, người bỏ đi cũng ngày một nhiều lên,
Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều càng thấy như vậy nét cười gằn trên mặt lại càng đậm hơn, nụ cười dữ tợn đầy khinh miệt càng đậm hơn.
"Hahahaha...ti tiện...ngu xuẩn.."
"Không biết tự lượng sức mình.."
Tuyết Viễn Kiều khinh miệt
Ngồi ở giữa, Thiên vẫn mỉm cười một nụ cười hiền lành tự tin.
Các đệ tử bên dưới tuy có người không chịu được áp lực mà bỏ đi nhưng số người hộc máu ngã xuống lại càng nhiều...càng nhiều hơn.
Đó....mới là những người mà hắn cần.
Bài học đầu tiên này không những giáo dục học sinh tự cường mà còn là một quá trình sàng lọc đại quy mô.
2 tên Phó Hồng Sơn, Tuyết Viễn Kiều vô tình lại trở thành bàn đạp tốt cho hắn thực hiện điều này, quả thật là nhất tiễn tam điêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.