Chương 968: Hồ nước sâu
Nguyễn Văn Thanh
09/03/2019
"Rầm....hừ, Dương Tiêu thật to gan lớn mật...dám trắng trợn thu thập binh mã của trẫm, rõ ràng là hành động phản quốc khi quân"
Bên dưới, 3 vị tướng quân đều có chút run rẩy sợ hãi thái độ ngập ngừng tựa như có điều khó nói, sắc mặt ai nấy đều méo mó
"Hừ....các ngươi vong ân....thì đừng trách trẫm bạc nghĩa, chờ thêm 3 ngày nữa....để ta xem các ngươi sẽ bị giày xéo thành dạng gì...hừ"
"Hoàng thượng, theo mật thám báo về Vương gia, Lục gia có dấu hiệu tan rã....kế hoạch đó liệu có..."
"Hừ, tan rã...làm phản trẫm sao, bọn chúng dám...dù chúng dám phản lại lời hứa liên minh cũng không dám đơn thân tách bỏ khế ước.....hừ, huyết mạch tan rã...lời nguyền đó....chúng có gan dám phản trẫm sao..."
2 vị tướng quân lập tức rùng mình một cái.
họ cũng y như vậy, hoàng gia Lạc Quốc này tổ tông có tà dị năng lực khiến vạn thần dưới trướng đều nhất nhất phục tùng.
Quan lại phân làm 9 phẩm, cứ từ ngũ phẩm trở đi liền phải tiếp nhận huyết chú lời thề, nếu dám phạm thề phản quốc lúc đó huyết chú bộc phát sẽ khiến toàn bộ huyết thống gia tộc từ đời hắn trở xuống bị thống kiệt suy đồi vĩnh viễn mất đi thiên phú, thậm chí trí tuệ sút giảm, thân thêt phát sinh dị tật...., so với diệt tộc còn thảm hại hơn.
Loại huyết chú này tà độc như vậy cho nên ngay cả Vương gia thực lực mạnh không thua gì hoàng gia nhưng cũng nhất nhất tuân phục, tuy có máu mặt cực lớn nhưng lại không dám mảy may làm phản.
Dương gia năm xưa cũng là do loại huyết chú này ám toán, Hoàng Chấn Thiên còn ác độc gieo xuống tà ác chú văn khiến toàn bộ khí vận Dương gia lui tán, không những khiến Dương Tiêu tuyệt đỉnh thiên tài năm đó đột nhiên suy biến trở thành phế vật sau đó lại còn đẩy cả Dương gia tới tan cửa nát nhà, Dương Tiêu bi thảm bỏ mình.
Lấy dương gia làm điển hình răn đe khắp quần thần Lạc Quốc, kể từ tấn bi kịch năm đó tới giờ đã không có bất kỳ thế gia nào dám nho nhoe làm phản.
Chỉ đáng tiếc cho dương gia, một tấm trung can nghĩa đảm lại đổi bằng vô số uất nghẹn và bi thương
........
Thần Mộc Tông
"Rầm..phanh..." một âm thanh chát chúa vang dội vang lên.
Một bầu không khí tựa như bạo tạc lan tràn, vô số luồng khí tức như bài sơn đảo hải ầm ầm chấn động, như nộ long gào thét, như bạo ngược thôn thiên.
"Cuồng đồ thật to gan....ngay cả môn đồ tông ta cũng dám giết, thậm chí xứ giả cũng dám chống....hừ, rõ ràng đây là phản nghịch..."
"Hừ....ngay cả Thần Mộc Tông ta cũng dám mạo phạm, xem uy nghiêm tông ta là gì....chỉ là một tiện nhân cũng dám to gan phản kháng....hừ"
Một giọng nói khác lại vang lên.
"Đã lâu rồi tông ta không làm đại sự, thật sự thế nhân ngu xuẩn đã quên đi sợ hãi...chỉ một đám giun dế cũng hỗn láo dám trèo đầu cưỡi cổ...."
"Không sai....chưởng môn, ta đề nghị xuất chiến dùng huyết tanh mưa máu để rửa sạch ô nhục, lấy cuồng phong bạo vũ khí thế...giết sạch một đám nhãi nhép ngu xuẩn kia lập lại uy phong cho thần mộc tông ta"
Ngồi trên đài cao, vị cao cao tại thượng tông chủ kia vẫn một thần tình lãnh khốc lạnh băng đó, bên cạnh hắn ngồi 3 người thanh niên cũng đồng dạng một bộ âm khí xung thiên, sắc diện lạnh băng.
Phía bên tay phải lão là một thanh niên tuấn tú có ngoại hình hao hao giống Thu Vô Mệnh nhưng sắc diện hắn lại càng thêm quỷ dị khiếp người, sâu trong đáy mắt tựa hồ còn có thi sơn huyết hải đang vần vũ quyển động, giữa ngực tựa như ngàn vạn quỷ vật đang gào thét nhai ngấu nghiến vật gì, tiếng la hét thê lương như có như không phát ra khiến người lạnh gáy.
Bên dưới, một đám người đổ dồn cặp mắt về phía hắn mà khẽ rùng mình một cái.
"Nghe nói Thông Châu Thành vừa bị đồ thành, 12 vạn người già trẻ đều đều bị nuốt sạch linh hồn, khắp thành ngập trời oán khí....Thu Vô Thần ma quỷ này..e rằng..."
Sau đó hắn nhìn sâu vào ngực thiếu niên bên cạnh tông chủ, nơi đó tiếng gào thét thê lương cùng tiếng nhai gặm ngấu nghiến vang lên mà rợn người.
Thu Vô Thần...chính là hắn.
Anh trai Thu Vô Mệnh...tử địch của dương gia, ma quỷ đã từng một tay đưa Dương gia mấy trăm người giết sạch chỉ chừa lại 3 lão đầu tàn phế.
Dương Tiến cụt tay
Dương Chí Vĩ phế đan điền, mất đôi chân.
Dương Bính đan điền vỡ nát, huyết chú phệ thân
Dương Tiêu chết.
Hắn ngả ngớn giết người, đùa bỡn sinh mạng nhận lấy hết mọi cầu xin van nài cùng tiếng gào thét đau đớn trong tuyệt vọng.
Hắn chậm rãi đùa bỡn người ta trong tuyệt vọng sau đó đưa họ vào khôn cùng thống khổ.
"Tiểu tử này nổi danh có một môn chiêu hồn thuật, ưa thích khiến người tự trải hết mọi thống khổ tích chứa đủ oán hận mới thu hồn....hệt như một ngư ông thu cần, thả cá đùa bỡn nhưng trước sau vẫn không thể thoát khỏi được tay hắn....bắt con mồi sống tiếp trong tuyệt vọng,...uhm, xưa nay con mồi trong tay hắn chưa từng có tiền lệ chạy thoát....mấy tên Dương gia này ah"
Tên trưởng lão này còn đang vấn vương với suy nghĩ này trong lòng thì quả thật như vậy.
Lúc này giọng vị tông chủ tựa như băng hàn rét lạnh vang lên.
"Vô Thần....ngươi thất thủ"
Tựa như một câu hỏi lại tựa như một câu nói không mục đích. Vẫn rét lạnh và không tình cảm như thế một câu, không mặn không nhạt như thế một câu.
Ở bên cạnh, thanh niên này nghe một câu đó nhưng cũng không làm ra bất kỳ biểu hiện gì tựa như bị tông chủ đức cao vọng trọng bên cạnh vừa nói là không liên quan đến hắn vậy.
Không khí toàn trường bất chợt tựa như cô đọng lại, ngột ngạt đến khó thở.
Giống như toàn bộ bọ họ đều đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Thu Vô Thần, một câu trả lời tối thượng.
Khí tràng khủng khiếp tản mát ra từ cơ thể hắn khiến nhân tâm khiếp đảm.
Không khí vốn đã ngột ngạt lại càng thêm áp bức.
Bất chợt, trong bóng tối mờ ám một nụ cười khinh thường chậm rãi vén lên, trong ánh sáng thiếu đủ nụ cười này tựa như ác ma lệ quỷ như câu hồn diệt phách.
"Hừ....chỉ là một đám tiện nhân,..bọn chúng từ sớm đã chết.."
Giọng hắn vang lên, mỗi chữ đều âm trầm khủng bố, câu câu đều như địa ngục u minh.
Ý của hắn rất rõ ràng, từ trên nét tự tin lẫn xem thường trên mặt hắn đã thấy rõ được câu trả lời.
Cái câu "từ sớm đã chết" cũng có nghĩa là từ mấy năm về trước, cái lúc mà hắn hạ sát thủ với Dương gia thì cũng từ lúc đó...sinh mạng của toàn dương phủ đã tiêu tan thành mây khói.
Cũng có nghĩa là 3 người Dương Bính, Dương Chí Vĩ, Dương Tiến, cũng sớm đã là con mồi tuyệt vọng lay lắt trong tay hắn, sinh mệnh họ còn sống chẳng qua là do hắn còn chơi chưa chán.
"Uhm...vậy việc này giao cho ngươi, tên Dương Tiêu đó..ta muốn hắn muốn chết cũng không được chết...vạn kiếp làm..trâu, chó cho tông ta..." giọng vị tông chủ này vang lên chứa đầy ý vị khủng bố, tàn nhẫn mà rét buốt.
"Đơn giản..." Thu Vô Thần nhếch miệng tàn nhẫn cười, sâu trong đáy mắt hiện lên một vòng tà ác.
............
Dương gia chủ mạch.
"Bẩm gia chủ, không tìm thấy nhị thiếu gia và đại khánh gia"
Trong gian phòng nghị sự, một loạt các vị đại lão đều nhất loạt im lặng, mỗi người trên thân tự phả ra khí thế trầm sâu hỏa liệt.
"Uhm...còn gì nữa không?"
"Thưa...không có bất kỳ tin tức nào nữa, chỉ biết rằng trong 3 ngày này....ba ngày này..."
Tên sứ giả này vừa nói đến đây liền không biết diễn đạt sao nữa, đồng thời hắn còn bị vô số luồng áp bức tựa như bạo tạc sắp nổ tung đang ép lên người mình.
Xung quanh, toàn bộ các đại lão đều bị 1 câu "không có tin tức" của hắn làm cho nổi giận
"Nói..." giọng vị gia chủ này đè nén vang lên
Tên sứ giả lập tức liền run lên
"Gia chủ, ba ngày này..toàn bộ phạm vi Lạc Quốc...vô cùng kỳ dị...."
Hắn hơi ngập ngừng, nhưng mà lúc này
"Bành...Rầm" một đạo tàn ảnh vỗ tới tát hắn văng mạnh vào tường, máu tươi lập tức phún đỏ.
"Phế vật, ngay cả nói cũng không xong...chết đi..." nói xong vị trưởng lão này lại vung chưởng muốn một chưởng đập chết tên sứ giả
"Để hắn nói nốt đi..." giọng gia chủ vang lên kịp thời làm lão ta ngừng tay
"Hừ,...tiện vật, nếu ngươi còn dám dừng lại nửa câu, ta lập tức sẽ thiêu chết ngươi...hừ.." vị trưởng lão này phất tay đi về chỗ.
Vị trưởng lão này là Dương Bạo, nổi tiếng là kẻ nóng tính hỏa bạo và tuyệt tình, trong gia tộc ông ta giữ địa vị cao lại tu vi thâm hậu cho nên từng nhiều lần tức giận giết người diệt tộc nhưng không ai dám làm gì.
Ở góc tường, tên sứ giả vội vàng lê lết kéo cánh tay tàn tạ lôi mình quỳ gối thảm thảm nói.
"Thưa gia chủ, Lạc Quốc bây giờ...tựa như một hồ nước sâu, mọi thám thính giả tiến vào đều chưa từng đi ra, kể cả Ám, Minh nhị đường đều như nhau, thậm chí ta còn nghe tin...
"Ngay cả Quế gia, Túy gia, Ngao gia, Ngự Thú Môn, Nhật, Nguyệt, Tinh Tông thậm chí là cả Huyết Sát và Ngũ Độc đều đã cho người tiến vào thăm dò bất quá...kết quả đều như vậy"
Bên dưới, 3 vị tướng quân đều có chút run rẩy sợ hãi thái độ ngập ngừng tựa như có điều khó nói, sắc mặt ai nấy đều méo mó
"Hừ....các ngươi vong ân....thì đừng trách trẫm bạc nghĩa, chờ thêm 3 ngày nữa....để ta xem các ngươi sẽ bị giày xéo thành dạng gì...hừ"
"Hoàng thượng, theo mật thám báo về Vương gia, Lục gia có dấu hiệu tan rã....kế hoạch đó liệu có..."
"Hừ, tan rã...làm phản trẫm sao, bọn chúng dám...dù chúng dám phản lại lời hứa liên minh cũng không dám đơn thân tách bỏ khế ước.....hừ, huyết mạch tan rã...lời nguyền đó....chúng có gan dám phản trẫm sao..."
2 vị tướng quân lập tức rùng mình một cái.
họ cũng y như vậy, hoàng gia Lạc Quốc này tổ tông có tà dị năng lực khiến vạn thần dưới trướng đều nhất nhất phục tùng.
Quan lại phân làm 9 phẩm, cứ từ ngũ phẩm trở đi liền phải tiếp nhận huyết chú lời thề, nếu dám phạm thề phản quốc lúc đó huyết chú bộc phát sẽ khiến toàn bộ huyết thống gia tộc từ đời hắn trở xuống bị thống kiệt suy đồi vĩnh viễn mất đi thiên phú, thậm chí trí tuệ sút giảm, thân thêt phát sinh dị tật...., so với diệt tộc còn thảm hại hơn.
Loại huyết chú này tà độc như vậy cho nên ngay cả Vương gia thực lực mạnh không thua gì hoàng gia nhưng cũng nhất nhất tuân phục, tuy có máu mặt cực lớn nhưng lại không dám mảy may làm phản.
Dương gia năm xưa cũng là do loại huyết chú này ám toán, Hoàng Chấn Thiên còn ác độc gieo xuống tà ác chú văn khiến toàn bộ khí vận Dương gia lui tán, không những khiến Dương Tiêu tuyệt đỉnh thiên tài năm đó đột nhiên suy biến trở thành phế vật sau đó lại còn đẩy cả Dương gia tới tan cửa nát nhà, Dương Tiêu bi thảm bỏ mình.
Lấy dương gia làm điển hình răn đe khắp quần thần Lạc Quốc, kể từ tấn bi kịch năm đó tới giờ đã không có bất kỳ thế gia nào dám nho nhoe làm phản.
Chỉ đáng tiếc cho dương gia, một tấm trung can nghĩa đảm lại đổi bằng vô số uất nghẹn và bi thương
........
Thần Mộc Tông
"Rầm..phanh..." một âm thanh chát chúa vang dội vang lên.
Một bầu không khí tựa như bạo tạc lan tràn, vô số luồng khí tức như bài sơn đảo hải ầm ầm chấn động, như nộ long gào thét, như bạo ngược thôn thiên.
"Cuồng đồ thật to gan....ngay cả môn đồ tông ta cũng dám giết, thậm chí xứ giả cũng dám chống....hừ, rõ ràng đây là phản nghịch..."
"Hừ....ngay cả Thần Mộc Tông ta cũng dám mạo phạm, xem uy nghiêm tông ta là gì....chỉ là một tiện nhân cũng dám to gan phản kháng....hừ"
Một giọng nói khác lại vang lên.
"Đã lâu rồi tông ta không làm đại sự, thật sự thế nhân ngu xuẩn đã quên đi sợ hãi...chỉ một đám giun dế cũng hỗn láo dám trèo đầu cưỡi cổ...."
"Không sai....chưởng môn, ta đề nghị xuất chiến dùng huyết tanh mưa máu để rửa sạch ô nhục, lấy cuồng phong bạo vũ khí thế...giết sạch một đám nhãi nhép ngu xuẩn kia lập lại uy phong cho thần mộc tông ta"
Ngồi trên đài cao, vị cao cao tại thượng tông chủ kia vẫn một thần tình lãnh khốc lạnh băng đó, bên cạnh hắn ngồi 3 người thanh niên cũng đồng dạng một bộ âm khí xung thiên, sắc diện lạnh băng.
Phía bên tay phải lão là một thanh niên tuấn tú có ngoại hình hao hao giống Thu Vô Mệnh nhưng sắc diện hắn lại càng thêm quỷ dị khiếp người, sâu trong đáy mắt tựa hồ còn có thi sơn huyết hải đang vần vũ quyển động, giữa ngực tựa như ngàn vạn quỷ vật đang gào thét nhai ngấu nghiến vật gì, tiếng la hét thê lương như có như không phát ra khiến người lạnh gáy.
Bên dưới, một đám người đổ dồn cặp mắt về phía hắn mà khẽ rùng mình một cái.
"Nghe nói Thông Châu Thành vừa bị đồ thành, 12 vạn người già trẻ đều đều bị nuốt sạch linh hồn, khắp thành ngập trời oán khí....Thu Vô Thần ma quỷ này..e rằng..."
Sau đó hắn nhìn sâu vào ngực thiếu niên bên cạnh tông chủ, nơi đó tiếng gào thét thê lương cùng tiếng nhai gặm ngấu nghiến vang lên mà rợn người.
Thu Vô Thần...chính là hắn.
Anh trai Thu Vô Mệnh...tử địch của dương gia, ma quỷ đã từng một tay đưa Dương gia mấy trăm người giết sạch chỉ chừa lại 3 lão đầu tàn phế.
Dương Tiến cụt tay
Dương Chí Vĩ phế đan điền, mất đôi chân.
Dương Bính đan điền vỡ nát, huyết chú phệ thân
Dương Tiêu chết.
Hắn ngả ngớn giết người, đùa bỡn sinh mạng nhận lấy hết mọi cầu xin van nài cùng tiếng gào thét đau đớn trong tuyệt vọng.
Hắn chậm rãi đùa bỡn người ta trong tuyệt vọng sau đó đưa họ vào khôn cùng thống khổ.
"Tiểu tử này nổi danh có một môn chiêu hồn thuật, ưa thích khiến người tự trải hết mọi thống khổ tích chứa đủ oán hận mới thu hồn....hệt như một ngư ông thu cần, thả cá đùa bỡn nhưng trước sau vẫn không thể thoát khỏi được tay hắn....bắt con mồi sống tiếp trong tuyệt vọng,...uhm, xưa nay con mồi trong tay hắn chưa từng có tiền lệ chạy thoát....mấy tên Dương gia này ah"
Tên trưởng lão này còn đang vấn vương với suy nghĩ này trong lòng thì quả thật như vậy.
Lúc này giọng vị tông chủ tựa như băng hàn rét lạnh vang lên.
"Vô Thần....ngươi thất thủ"
Tựa như một câu hỏi lại tựa như một câu nói không mục đích. Vẫn rét lạnh và không tình cảm như thế một câu, không mặn không nhạt như thế một câu.
Ở bên cạnh, thanh niên này nghe một câu đó nhưng cũng không làm ra bất kỳ biểu hiện gì tựa như bị tông chủ đức cao vọng trọng bên cạnh vừa nói là không liên quan đến hắn vậy.
Không khí toàn trường bất chợt tựa như cô đọng lại, ngột ngạt đến khó thở.
Giống như toàn bộ bọ họ đều đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Thu Vô Thần, một câu trả lời tối thượng.
Khí tràng khủng khiếp tản mát ra từ cơ thể hắn khiến nhân tâm khiếp đảm.
Không khí vốn đã ngột ngạt lại càng thêm áp bức.
Bất chợt, trong bóng tối mờ ám một nụ cười khinh thường chậm rãi vén lên, trong ánh sáng thiếu đủ nụ cười này tựa như ác ma lệ quỷ như câu hồn diệt phách.
"Hừ....chỉ là một đám tiện nhân,..bọn chúng từ sớm đã chết.."
Giọng hắn vang lên, mỗi chữ đều âm trầm khủng bố, câu câu đều như địa ngục u minh.
Ý của hắn rất rõ ràng, từ trên nét tự tin lẫn xem thường trên mặt hắn đã thấy rõ được câu trả lời.
Cái câu "từ sớm đã chết" cũng có nghĩa là từ mấy năm về trước, cái lúc mà hắn hạ sát thủ với Dương gia thì cũng từ lúc đó...sinh mạng của toàn dương phủ đã tiêu tan thành mây khói.
Cũng có nghĩa là 3 người Dương Bính, Dương Chí Vĩ, Dương Tiến, cũng sớm đã là con mồi tuyệt vọng lay lắt trong tay hắn, sinh mệnh họ còn sống chẳng qua là do hắn còn chơi chưa chán.
"Uhm...vậy việc này giao cho ngươi, tên Dương Tiêu đó..ta muốn hắn muốn chết cũng không được chết...vạn kiếp làm..trâu, chó cho tông ta..." giọng vị tông chủ này vang lên chứa đầy ý vị khủng bố, tàn nhẫn mà rét buốt.
"Đơn giản..." Thu Vô Thần nhếch miệng tàn nhẫn cười, sâu trong đáy mắt hiện lên một vòng tà ác.
............
Dương gia chủ mạch.
"Bẩm gia chủ, không tìm thấy nhị thiếu gia và đại khánh gia"
Trong gian phòng nghị sự, một loạt các vị đại lão đều nhất loạt im lặng, mỗi người trên thân tự phả ra khí thế trầm sâu hỏa liệt.
"Uhm...còn gì nữa không?"
"Thưa...không có bất kỳ tin tức nào nữa, chỉ biết rằng trong 3 ngày này....ba ngày này..."
Tên sứ giả này vừa nói đến đây liền không biết diễn đạt sao nữa, đồng thời hắn còn bị vô số luồng áp bức tựa như bạo tạc sắp nổ tung đang ép lên người mình.
Xung quanh, toàn bộ các đại lão đều bị 1 câu "không có tin tức" của hắn làm cho nổi giận
"Nói..." giọng vị gia chủ này đè nén vang lên
Tên sứ giả lập tức liền run lên
"Gia chủ, ba ngày này..toàn bộ phạm vi Lạc Quốc...vô cùng kỳ dị...."
Hắn hơi ngập ngừng, nhưng mà lúc này
"Bành...Rầm" một đạo tàn ảnh vỗ tới tát hắn văng mạnh vào tường, máu tươi lập tức phún đỏ.
"Phế vật, ngay cả nói cũng không xong...chết đi..." nói xong vị trưởng lão này lại vung chưởng muốn một chưởng đập chết tên sứ giả
"Để hắn nói nốt đi..." giọng gia chủ vang lên kịp thời làm lão ta ngừng tay
"Hừ,...tiện vật, nếu ngươi còn dám dừng lại nửa câu, ta lập tức sẽ thiêu chết ngươi...hừ.." vị trưởng lão này phất tay đi về chỗ.
Vị trưởng lão này là Dương Bạo, nổi tiếng là kẻ nóng tính hỏa bạo và tuyệt tình, trong gia tộc ông ta giữ địa vị cao lại tu vi thâm hậu cho nên từng nhiều lần tức giận giết người diệt tộc nhưng không ai dám làm gì.
Ở góc tường, tên sứ giả vội vàng lê lết kéo cánh tay tàn tạ lôi mình quỳ gối thảm thảm nói.
"Thưa gia chủ, Lạc Quốc bây giờ...tựa như một hồ nước sâu, mọi thám thính giả tiến vào đều chưa từng đi ra, kể cả Ám, Minh nhị đường đều như nhau, thậm chí ta còn nghe tin...
"Ngay cả Quế gia, Túy gia, Ngao gia, Ngự Thú Môn, Nhật, Nguyệt, Tinh Tông thậm chí là cả Huyết Sát và Ngũ Độc đều đã cho người tiến vào thăm dò bất quá...kết quả đều như vậy"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.