Chương 919: Mang ngọc có tội - khắp nơi mưu đoạt
Nguyễn Văn Thanh
16/01/2019
Thần Mộc Tông.
"Tông chủ..."
"Uhm...tra tới đâu rồi"
"Tông chủ, quả thật như ngài nghĩ, tên Dương Tiêu đó thật sự là vô cùng bất phàm, năng lực khắc phù của hắn là thật sự"
"Có 2 đầu linh miêu không ngờ còn bị hắn khắc phù đến tình trạng nghịch thiên, đại trận hiện đang bảo vệ quanh Dương gia và mới đây nhất là Hải Nạp Bách Xuyên Trận cũng đều được chứng thực...tất cả đều là thật"
Nghe thấy lời này cho dù là vị tông chủ đức cao vọng trọng ngồi trên cũng dãn chân mày, thần thái có chút kích động
"Dương Tiêu...là cái tên cuồng đồ đã sát thánh tại Thiên gia sau đó còn lớn mật thách thức Thần Mộc Tông ta sao...hừ, kẻ này còn chưa nhập môn đã làm ra hành động khi tông liệt trưởng như vậy thật là to gan lớn mật.."
"Diêu trưởng lão, vậy ngài có thể tự mình thử nghiệm mà...chuyến tuyển bạt này, chi bằng ngài tự mình ra tay đi, ta nghĩ rằng với bản lĩnh của ngài...thuần phục một tên nhóc vắt mũi chưa sạch hẳn là không mấy khó khăn đi"
Vị trưởng lão này ngôn từ sắc bén một câu không tha người mở miệng liền đưa Diêu trưởng lão vào thế kẹt.
Ai cũng biết, Dương Tiêu là có thể miểu sát thánh giả tam trọng ah, cộng thêm trình độ phù đạo, trận đạo của hắn thì điều này rất dễ lý giải.
Và đã nếu như vậy thì càng chứng minh cho thực lực hắn mạnh đến độ nào, thánh giả bình thường e rằng muốn xâm phạm hắn là không thể.
"Hừ...chỉ là một tên nhóc, không cần ta ra tay cũng thu phục được hắn,.."
"Oh...ta biết là Diêu lão có 3 đệ tử rất là ưu tú, bất quá...đừng có để thất bại như lần trước là được rồi...haha"
Lần trước Diêu lão phái 2 tên đệ tử ra ngoài làm việc, trùng hợp là 2 tên này lại là tình địch của nhau đang cùng theo đuổi một cô gái, rốt cuộc nhiệm vụ không những không thành mà còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
"Hừ....2 tên đó chỉ là nhất thời nông nổi nhưng bất quá lần này,...ta sẽ cho thêm tên nhóc kia đi nữa..."
"Ah...ngươi định thả ma vật kia ra sao...ngươi điên ah.."
"Kỳ trưởng lão làm gì mà nóng nảy như vậy, Đại đệ tử của ta cũng không có giết tới chỗ ngài một lần nữa đâu mà lo....hahahahaha..."
"Không được, tên đó bản tính cuồng ma nếu thả ra ngoài làm nên chuyện lớn thì ai chịu..."
"Không...lần này hắn đã khống chế được thứ đó, không những thực lực bội tăng mà còn...hahahaha..."
Bỗng nhiên lúc này tông chủ mở miệng.
"Được...việc này giao cho ngươi, bất quá ta còn muốn cả Vĩnh Hằng Khấp và Thiên Nam Kim...nói với tên Dương Tiêu đó, ta cho phép hắn lấy 2 vật này ra để chuộc tội cho mình, cho hắn cơ hội nhập tông bất quá nếu hắn không nghe.....y theo lệ cũ...diệt hắn cả nhà"
Giọng nói này rét lạnh tựa như không có tình cảm, mở miệng liền diệt cả nhà giống như đã thành quen.
..........
Tại một nơi khác.
"Các chủ, các chủ...."
"Có gì.."
"Mệnh bài...Kiếm Chi Tàn..vỡ.."
"Hừm...tên Dương Tiêu này bản sự lớn vậy sao,..hừ, nhãi ranh này còn dám giết người của công tử sao....gan hắn thật là lớn"
Vị các chủ này mang theo một thân sát phạt chi khí ghê người, vừa bộc phát liền khiến tên truyền tin kia run lập cập.
"Cạch...." hắn lấy ra một tờ giấy từ cái ống trúc nhỏ bắt đầu lật ra.
Trong không gian tranh tối tranh sáng đó, một dòng chữ tựa như huyết dịch lưu động dần hiện ra.
"Nhược điểm Dương Tiêu: Dương Tiểu Thanh."
Một tia sắc lạnh hiện lên trong mắt vị các chủ kia.
"Người đâu, triệu tập lực lượng hướng tới Dương phủ"
........
Tại một nơi khác.
"Tổ phụ, ngài sao rồi..."
"Hừ....Dương Tiêu này không ngờ lại đáng sợ như vậy, thật ngoài tính toán của ta, Tuân nhi ngươi lập tức căn dặn xuống....mọi kế hoạch đối phó Dương gia tất cả tạm hoãn lại"
"Hài nhi biết rồi, vậy tổ phụ còn 2 vật kia..."
"2 thứ đó sao, mặc dù là bảo vật nhưng đối Hoàng gia ta không có nhiều tác dụng, bây giờ sự việc đã lộ 2 vật đó cũng trở thành củ khoai lang bỏng tay, chi bằng ném đi cho hắn....chỉ cần khéo một tí nhất định sẽ khiến hắn...trời đất không dung ah....hahahahaha"
"Uhm....hài nhi hiểu rồi, dùng thứ đó đúng cách đúng là có thể hoãn binh rất tốt ah, vậy có nghĩa là kế hoạch kia...vẫn tiếp tục chứ"
"Không sai...ngươi tìm cho ta thêm 6 vạn tế phẩm, ta muốn nợ máu trả máu....đày tên nhóc đó dưới ngàn vạn thống khổ mà chết....hahahahahahaha"
.........
Lúc này tại bờ hồ bên ngoài di tích, một đám người đã lục tục đi ra.
Bên trong đó trận pháp không hiểu vì lý do gì mà bắt đầu dần tán đi khiến cho một mảnh di tích trở nên trụi lủi chỉ toàn xác thi và gạch ngói đổ vỡ, toàn bộ di tích sập xuống vỡ tan tành báo hiệu cho việc đã có người chiếm được bảo tàng và khiến họ tay trắng ngậm ngùi đi ra.
Sắc mặt ai nấy đều là một mảnh tro nguội.
"Vù..." một tên mật thám trở về quỳ gối cung kính
"Thái tử, là Dương Tiêu. Hắn cùng với tam đại tiểu thư Doãn gia đã đi ra đầu tiên, không những vậy..."
"Nói đi..." giọng nói Hoàng Siêu hiện rõ sự âm trầm
"Không những vậy hắn còn đánh lui Hoàng Lão Tổ và cứu ra đầu giao long kia thu hắn về dưới trướng"
"Cái gì....tin tức đúng không?"
"Thái tử, tiểu nhân không dám nói bậy....tên Dương Tiêu đó không ngờ lại là một Trận Đại Sư "
"Hèn gì....di tích lần này hắn vào trước sau đó đi ra trước, nhất định là hắn đã cướp sạch bảo tàng...nhất định là hắn..." Hoàng Chiếu giống như sợ hãi, giống như thù hận
"Đại ca, Dương Tiêu khốn kiếp này thật to gan lớn mật, lấy được kho báu còn muốn tư tàng, ngay cả một tiếng thông báo cho huynh cũng không có thật là khốn nạn....đại ca, tiện nhân ngông cuồng như hắn huynh tuyệt đối không thể tha thứ"
Một tia sáng tàn nhẫn lóe lên trong mắt Hoàng Chiếu, từ lần trước bị Thiên hành hung hắn mặc dù sợ hãi đến tột cùng nhưng sau đó sợ hãi lại nhanh chóng chuyển thành thù hận....khắc cốt minh tâm thù hận.
Vừa gặp đại ca Hoàng Siêu hắn đã liên tục thêm mắm dặm muối tố khổ đủ điều biến một Dương Tiêu thành cùng hung cực ác, đê tiện vô sỉ đến cực điểm.
Và bây giờ, hắn lại không quên tiếp tục đổ dầu vào lửa, chỉ cầu vị hoàng huynh đáng sợ của mình sẽ ra tay giúp mình nhổ đi cái gai trong mắt
"Không cần ngươi nói, hừ....kho báu coi như thôi nhưng 2 vật kia....ta xem hắn dám nuốt hay không?, đi..."
"Hoàng huynh, chúng ta đi đâu?"
"Dương phủ..." giọng Hoàng Siêu cực độ rét lạnh.
Đi theo hắn Hoàng Chiếu lập tức vui vẻ, miệng lại nghiến răng nghiến lợi
Hoàng Chung cũng tương tự nhưng trong mắt hắn không chỉ có sát ý mà còn có một chút nghiền ngẫm, thái độ cười cười phúc hậu nhưng mắt lại như đang xem kịch vui.
...........
Cùng lúc đó, một người nam tử trung niên tàn tạ rách nát cũng ở một góc khó khăn lấy ra một tấm truyền tin phù.
"Pụp...xẹt..." tấm phù cháy đi hiện ra thân ảnh một nam nhân thần sắc cao ngạo
"Dương Phàm...lập tức tới Dương gia, truyền lệnh ta "Ban cho Dương Tiêu thành nội đường tộc nhân, hưởng hết mọi quyền lợi cao nhất, nếu dâng lên kỳ trân bảo vật có thể tấn thăng lên trưởng lão, chuyển toàn bộ người dương phủ thành dòng chính dương gia, cấp đất phong và đỉnh cao công pháp tài nguyên tu luyện....còn nếu hắn cứng đầu không nghe, sẽ trực tiếp trở thành kẻ thù của Dương gia ta, lệnh cho Dương Bân...giết....sạch"
...........
Trong lúc mà khắp thế giới đang nóng bỏng đổ xô cặp mắt nhìn về phía dương phủ thì cũng lúc này tại dương phủ cũng đang chuẩn bị đón nhận tai họa ngập trời.
Một nam thanh niên phong thần tuấn ngọc cùng với 2 tên nô bộc đang hung ác đánh đập một đám người thủ vệ dương phủ.
Tả Mang và đám gia binh già mấy ngày qua đã có được thực lực tương đối ổn định, ban ngày luyện tập buổi tối đi khắp nơi góp nhặt đồng đội tụ tập về Dương phủ đến nay đã gom được hơn trăm người.
Nhưng mà trước 2 tên cận vệ cao thủ nhân cảnh đỉnh này họ vẫn y nguyên rất yếu ớt.
"Bành...bành..." một đám chiến tướng xông vào kẻ địch hệt như ngoài sa trường nhưng mà lại không ngừng bị đánh bay ra ngoài.
"Hahahahaha....Dương gia các ngươi quả nhiên là một quần phế vật ah, thu dưỡng một đám tàn phế như các ngươi làm gì cho tốn cơm....hahahahaha..."
Vị thiếu gia kia ngạo nghễ ngửa mặt lên trời cười to một cách khinh miệt.
"Mau lên, gọi Dương Tiểu Thanh ra đây bổn công tử tha cho các ngươi mạng chó...hahahahaha"
"Dương tiểu thư đang bế quan, một lát nữa Dương Tiêu thiếu gia sẽ trở về, Dương Tuyệt....dâm tặc ngươi khôn hồn thì mau cút đi"
Tả Mang căm hận nói
"Ah, bất quá chỉ là 1 tên Dương Tiêu mà thôi...hôm nay bổn thiếu muốn chơi chết Dương Tiểu Thanh ngay tại đây....để ta xem Dương Tiêu hắn dám làm gì"
"Thiếu gia sẽ giết ngươi...dâm tặc, ngươi chết chắc..."
"Hừ....một đám ngu xuẩn thật vướng víu mất thời gian, người đâu...giết cho ta"
2 tên cận vệ cao thủ hung ác vung lên liêm đao quả thật dùng tuyệt kỹ giết người.
"Tông chủ..."
"Uhm...tra tới đâu rồi"
"Tông chủ, quả thật như ngài nghĩ, tên Dương Tiêu đó thật sự là vô cùng bất phàm, năng lực khắc phù của hắn là thật sự"
"Có 2 đầu linh miêu không ngờ còn bị hắn khắc phù đến tình trạng nghịch thiên, đại trận hiện đang bảo vệ quanh Dương gia và mới đây nhất là Hải Nạp Bách Xuyên Trận cũng đều được chứng thực...tất cả đều là thật"
Nghe thấy lời này cho dù là vị tông chủ đức cao vọng trọng ngồi trên cũng dãn chân mày, thần thái có chút kích động
"Dương Tiêu...là cái tên cuồng đồ đã sát thánh tại Thiên gia sau đó còn lớn mật thách thức Thần Mộc Tông ta sao...hừ, kẻ này còn chưa nhập môn đã làm ra hành động khi tông liệt trưởng như vậy thật là to gan lớn mật.."
"Diêu trưởng lão, vậy ngài có thể tự mình thử nghiệm mà...chuyến tuyển bạt này, chi bằng ngài tự mình ra tay đi, ta nghĩ rằng với bản lĩnh của ngài...thuần phục một tên nhóc vắt mũi chưa sạch hẳn là không mấy khó khăn đi"
Vị trưởng lão này ngôn từ sắc bén một câu không tha người mở miệng liền đưa Diêu trưởng lão vào thế kẹt.
Ai cũng biết, Dương Tiêu là có thể miểu sát thánh giả tam trọng ah, cộng thêm trình độ phù đạo, trận đạo của hắn thì điều này rất dễ lý giải.
Và đã nếu như vậy thì càng chứng minh cho thực lực hắn mạnh đến độ nào, thánh giả bình thường e rằng muốn xâm phạm hắn là không thể.
"Hừ...chỉ là một tên nhóc, không cần ta ra tay cũng thu phục được hắn,.."
"Oh...ta biết là Diêu lão có 3 đệ tử rất là ưu tú, bất quá...đừng có để thất bại như lần trước là được rồi...haha"
Lần trước Diêu lão phái 2 tên đệ tử ra ngoài làm việc, trùng hợp là 2 tên này lại là tình địch của nhau đang cùng theo đuổi một cô gái, rốt cuộc nhiệm vụ không những không thành mà còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
"Hừ....2 tên đó chỉ là nhất thời nông nổi nhưng bất quá lần này,...ta sẽ cho thêm tên nhóc kia đi nữa..."
"Ah...ngươi định thả ma vật kia ra sao...ngươi điên ah.."
"Kỳ trưởng lão làm gì mà nóng nảy như vậy, Đại đệ tử của ta cũng không có giết tới chỗ ngài một lần nữa đâu mà lo....hahahahaha..."
"Không được, tên đó bản tính cuồng ma nếu thả ra ngoài làm nên chuyện lớn thì ai chịu..."
"Không...lần này hắn đã khống chế được thứ đó, không những thực lực bội tăng mà còn...hahahaha..."
Bỗng nhiên lúc này tông chủ mở miệng.
"Được...việc này giao cho ngươi, bất quá ta còn muốn cả Vĩnh Hằng Khấp và Thiên Nam Kim...nói với tên Dương Tiêu đó, ta cho phép hắn lấy 2 vật này ra để chuộc tội cho mình, cho hắn cơ hội nhập tông bất quá nếu hắn không nghe.....y theo lệ cũ...diệt hắn cả nhà"
Giọng nói này rét lạnh tựa như không có tình cảm, mở miệng liền diệt cả nhà giống như đã thành quen.
..........
Tại một nơi khác.
"Các chủ, các chủ...."
"Có gì.."
"Mệnh bài...Kiếm Chi Tàn..vỡ.."
"Hừm...tên Dương Tiêu này bản sự lớn vậy sao,..hừ, nhãi ranh này còn dám giết người của công tử sao....gan hắn thật là lớn"
Vị các chủ này mang theo một thân sát phạt chi khí ghê người, vừa bộc phát liền khiến tên truyền tin kia run lập cập.
"Cạch...." hắn lấy ra một tờ giấy từ cái ống trúc nhỏ bắt đầu lật ra.
Trong không gian tranh tối tranh sáng đó, một dòng chữ tựa như huyết dịch lưu động dần hiện ra.
"Nhược điểm Dương Tiêu: Dương Tiểu Thanh."
Một tia sắc lạnh hiện lên trong mắt vị các chủ kia.
"Người đâu, triệu tập lực lượng hướng tới Dương phủ"
........
Tại một nơi khác.
"Tổ phụ, ngài sao rồi..."
"Hừ....Dương Tiêu này không ngờ lại đáng sợ như vậy, thật ngoài tính toán của ta, Tuân nhi ngươi lập tức căn dặn xuống....mọi kế hoạch đối phó Dương gia tất cả tạm hoãn lại"
"Hài nhi biết rồi, vậy tổ phụ còn 2 vật kia..."
"2 thứ đó sao, mặc dù là bảo vật nhưng đối Hoàng gia ta không có nhiều tác dụng, bây giờ sự việc đã lộ 2 vật đó cũng trở thành củ khoai lang bỏng tay, chi bằng ném đi cho hắn....chỉ cần khéo một tí nhất định sẽ khiến hắn...trời đất không dung ah....hahahahaha"
"Uhm....hài nhi hiểu rồi, dùng thứ đó đúng cách đúng là có thể hoãn binh rất tốt ah, vậy có nghĩa là kế hoạch kia...vẫn tiếp tục chứ"
"Không sai...ngươi tìm cho ta thêm 6 vạn tế phẩm, ta muốn nợ máu trả máu....đày tên nhóc đó dưới ngàn vạn thống khổ mà chết....hahahahahahaha"
.........
Lúc này tại bờ hồ bên ngoài di tích, một đám người đã lục tục đi ra.
Bên trong đó trận pháp không hiểu vì lý do gì mà bắt đầu dần tán đi khiến cho một mảnh di tích trở nên trụi lủi chỉ toàn xác thi và gạch ngói đổ vỡ, toàn bộ di tích sập xuống vỡ tan tành báo hiệu cho việc đã có người chiếm được bảo tàng và khiến họ tay trắng ngậm ngùi đi ra.
Sắc mặt ai nấy đều là một mảnh tro nguội.
"Vù..." một tên mật thám trở về quỳ gối cung kính
"Thái tử, là Dương Tiêu. Hắn cùng với tam đại tiểu thư Doãn gia đã đi ra đầu tiên, không những vậy..."
"Nói đi..." giọng nói Hoàng Siêu hiện rõ sự âm trầm
"Không những vậy hắn còn đánh lui Hoàng Lão Tổ và cứu ra đầu giao long kia thu hắn về dưới trướng"
"Cái gì....tin tức đúng không?"
"Thái tử, tiểu nhân không dám nói bậy....tên Dương Tiêu đó không ngờ lại là một Trận Đại Sư "
"Hèn gì....di tích lần này hắn vào trước sau đó đi ra trước, nhất định là hắn đã cướp sạch bảo tàng...nhất định là hắn..." Hoàng Chiếu giống như sợ hãi, giống như thù hận
"Đại ca, Dương Tiêu khốn kiếp này thật to gan lớn mật, lấy được kho báu còn muốn tư tàng, ngay cả một tiếng thông báo cho huynh cũng không có thật là khốn nạn....đại ca, tiện nhân ngông cuồng như hắn huynh tuyệt đối không thể tha thứ"
Một tia sáng tàn nhẫn lóe lên trong mắt Hoàng Chiếu, từ lần trước bị Thiên hành hung hắn mặc dù sợ hãi đến tột cùng nhưng sau đó sợ hãi lại nhanh chóng chuyển thành thù hận....khắc cốt minh tâm thù hận.
Vừa gặp đại ca Hoàng Siêu hắn đã liên tục thêm mắm dặm muối tố khổ đủ điều biến một Dương Tiêu thành cùng hung cực ác, đê tiện vô sỉ đến cực điểm.
Và bây giờ, hắn lại không quên tiếp tục đổ dầu vào lửa, chỉ cầu vị hoàng huynh đáng sợ của mình sẽ ra tay giúp mình nhổ đi cái gai trong mắt
"Không cần ngươi nói, hừ....kho báu coi như thôi nhưng 2 vật kia....ta xem hắn dám nuốt hay không?, đi..."
"Hoàng huynh, chúng ta đi đâu?"
"Dương phủ..." giọng Hoàng Siêu cực độ rét lạnh.
Đi theo hắn Hoàng Chiếu lập tức vui vẻ, miệng lại nghiến răng nghiến lợi
Hoàng Chung cũng tương tự nhưng trong mắt hắn không chỉ có sát ý mà còn có một chút nghiền ngẫm, thái độ cười cười phúc hậu nhưng mắt lại như đang xem kịch vui.
...........
Cùng lúc đó, một người nam tử trung niên tàn tạ rách nát cũng ở một góc khó khăn lấy ra một tấm truyền tin phù.
"Pụp...xẹt..." tấm phù cháy đi hiện ra thân ảnh một nam nhân thần sắc cao ngạo
"Dương Phàm...lập tức tới Dương gia, truyền lệnh ta "Ban cho Dương Tiêu thành nội đường tộc nhân, hưởng hết mọi quyền lợi cao nhất, nếu dâng lên kỳ trân bảo vật có thể tấn thăng lên trưởng lão, chuyển toàn bộ người dương phủ thành dòng chính dương gia, cấp đất phong và đỉnh cao công pháp tài nguyên tu luyện....còn nếu hắn cứng đầu không nghe, sẽ trực tiếp trở thành kẻ thù của Dương gia ta, lệnh cho Dương Bân...giết....sạch"
...........
Trong lúc mà khắp thế giới đang nóng bỏng đổ xô cặp mắt nhìn về phía dương phủ thì cũng lúc này tại dương phủ cũng đang chuẩn bị đón nhận tai họa ngập trời.
Một nam thanh niên phong thần tuấn ngọc cùng với 2 tên nô bộc đang hung ác đánh đập một đám người thủ vệ dương phủ.
Tả Mang và đám gia binh già mấy ngày qua đã có được thực lực tương đối ổn định, ban ngày luyện tập buổi tối đi khắp nơi góp nhặt đồng đội tụ tập về Dương phủ đến nay đã gom được hơn trăm người.
Nhưng mà trước 2 tên cận vệ cao thủ nhân cảnh đỉnh này họ vẫn y nguyên rất yếu ớt.
"Bành...bành..." một đám chiến tướng xông vào kẻ địch hệt như ngoài sa trường nhưng mà lại không ngừng bị đánh bay ra ngoài.
"Hahahahaha....Dương gia các ngươi quả nhiên là một quần phế vật ah, thu dưỡng một đám tàn phế như các ngươi làm gì cho tốn cơm....hahahahaha..."
Vị thiếu gia kia ngạo nghễ ngửa mặt lên trời cười to một cách khinh miệt.
"Mau lên, gọi Dương Tiểu Thanh ra đây bổn công tử tha cho các ngươi mạng chó...hahahahaha"
"Dương tiểu thư đang bế quan, một lát nữa Dương Tiêu thiếu gia sẽ trở về, Dương Tuyệt....dâm tặc ngươi khôn hồn thì mau cút đi"
Tả Mang căm hận nói
"Ah, bất quá chỉ là 1 tên Dương Tiêu mà thôi...hôm nay bổn thiếu muốn chơi chết Dương Tiểu Thanh ngay tại đây....để ta xem Dương Tiêu hắn dám làm gì"
"Thiếu gia sẽ giết ngươi...dâm tặc, ngươi chết chắc..."
"Hừ....một đám ngu xuẩn thật vướng víu mất thời gian, người đâu...giết cho ta"
2 tên cận vệ cao thủ hung ác vung lên liêm đao quả thật dùng tuyệt kỹ giết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.