Chương 234: mỹ nữ lão sư của tôi
Nguyễn Văn Thanh
18/06/2016
Không biết lấy ở đâu ra 1 bó hoa dại rách nát không chịu nổi lên, Miệng Thiên méo xẹo đáng thương nói: "anh...xin...lỗi mà"
Giận thì giận đó, muốn giận hắn nhiều thêm chút nữa cho hắn chừa nhưng mà nhìn thấy hắn đáng thương, tim Thu cũng mềm nhũn đi
Làm Cái mặt phụng phịu rồi đi lại mở cửa sổ ra cho Thiên.
"Hì..hì..." mặt Thiên giống như hoa khô được tưới nước vậy...làm bộ leo vô cửa sổ vào trong rồi cười làm lành....chân lại mon men lại gần Thu
"Ah...hoa này tàn rồi...vứt đi ha..." Thiên làm điệu bộ chuẩn bị vứt xuống qua cửa sổ nhưng mà...
"Để đó....ai cho anh vứt..."
Không hiểu nghĩ làm sao mà Thu lại đính chính thêm 1 câu..."đây là nhà của em,...phòng của em...ai cho anh tự tiện hà..."
"Hi...bó hoa này anh hái hơi gấp...mà 2 con chó nhà em dữ quá...tường cửa sổ lại cao...giờ nát mất rồi...để sau này anh mua lại bó khác đền bù ha..."
"Hứ...chờ được anh tặng hoa...không biết em chết già chưa.." Thu nói bằng cái giọng hờn dỗi, ý nghĩa rất rõ ràng là oán trách hắn không bao giờ tặng hoa cho cô
"hì...hì..."anh tặng em cả cuộc đời luôn rồi còn gì...thậm chí nha...cả gia sản kếch xù của anh...thậm chí cả tấm thân trong trắng, ngọc ngà anh gìn giữ mấy chục năm qua chưa từng có 1 ai đụng vào...ahhhh....sao đánh anh.. ah..."
"Anh gê tởm. ..anh còn dám nói....cho em nhiều thứ vậy...vậy mà chỉ có việc nghe điện thoại thôi cũng không được...tài sản của anh nhiều ha...có tới tận 6 bộ quần áo cũ và 1 cái bằng cấp 2 xếp loại trung bình luôn...anh giầu muốn chết luôn áh.....còn tấm thân anh...hừ hừ....trong trắng ha...chưa ai đụng vào luôn ha...."
"Nè...để đó...bó hoa này là của em...ai cho anh vùi dập nó...ahh...đứng lại...ai cho anh chạy....anh còn dám chống cự...em...ahhhh...."
Thế là 2 người vật lộn nhau, đánh đánh chửi chửi suốt cả buổi...giọng Thu nhỏ nhẹ thánh thót không ngừng trút oán hận lên người Thiên...đánh nhau cái kiểu này cũng không khác lắm 2 đứa trẻ con...mà lại càng giống 1 đôi tình nhân đùa dỡn hơn
Tình yêu mà....có giận là có thương...có nhớ,...có hận...có oán.... tự nhiên sẽ có yêu...đó chính là hương vị tuyệt vời nhất mà chỉ loại tình cảm duy nhất này mới có
"Reng..." là tiếng chuông cửa
"Ah...mẹ em về..."
Thế là cuộc chiến mới tới đây tạm dừng, Thu vứt lại Thiên trong bộ dạng tả tơi rồi cầm theo bó hoa nát hắn tặng đi xuống
Cô chính là sợ bó hoa này sẽ bị hắn vứt đi thật, dù sao đây cũng là bó hoa đầu tiên mà hắn tặng...sao có thể để mất được chứ....sau này hắn mà lại có tội, cô sẽ lại lôi bó hoa này ra làm bằng chứng tố cáo hắn...
Nhưng mà không cầm thì thôi...cầm lên rồi lại càng thấy tức thêm...tại vì
"Ủa con...sao đám hoa cảnh của cha con bị ai ngắt hết vậy...chờ cha con về...ổng chửi cho coi nè..."
Thu dời ánh mắt nhìn mẹ, sau đó nhìn sang đám hoa kiểng, quả thật nó bị tên vô lương tâm nào đó ngắt loạn xạ te tua xơ mướp hết....cây cảnh mà bị thế này...cha không chửi cho mới là lạ
Nhìn lại bó hoa trên tay mình, bỗng nhiên sao có cảm giác giống giống...
"Ahhhhh....là nó.....anh Thiên......anh chết với em...." thế là Thu lại 1 lần tìm hắn tính sổ..
Thiên còn đang ngóc ngóc đầu dậy, chưa kịp tỉnh táo đã bị 1 trận phấn quyền mưa xuân kéo tới vùi dập thêm 1 lần nữa...
Đến khi xong xuôi...nhìn lại bó hoa te tua đó trên tay thu....bây giờ Thiên cũng gần giống nó rồi....
Lần này Thu đi xuống bếp để lại Thiên sắp mất đi hình người ở lại....nhưng mà vừa đi xuống lầu mẹ đã nói
"Con...sao 2 con míc nhà mình kiếm đâu được mấy cục xương lớn vậy...có ai cho nó sao...coi chừng bọn trộm chó đó..."
Lần này Thu còn chưa hết giận, lại nhìn thấy con chó míc nhà mình ngoàm ngoàm 1 cục xương lớn....chợt nhớ lại 1 câu mà Thiên nói "để anh chiến đấu với 2 con chó trước đã" ....."chó nhà em dữ quá"
Chó dữ....chó dữ mà hắn leo vô nhà trong im lặng không con nào sủa 1 câu...chó dữ....hắn dụ 2 con chó bằng 2 cục xương lớn như vậy mà còn la chó dữ
"Ahhhh....anh.....Thiên......cái đồ ba hoa khoác lác nhà anh....lần này biết tay tui...." thế là Thu lại hung hăng xông vô phòng tiến hành trận hành hung thứ 3
Lần này Thiên cũng vừa kịp tỉnh táo lại chút xíu, còn chưa hiểu được mô tê răng rứa gì đã bị 1 trận bão táp mưa bão xả tới....
Thôi rồi....đời trai vậy là thôi rồi
Bó hoa tàn hồi nãy trên bàn....bây giờ so với Thiên thì....
Thôi.....không khác nhau bao nhiêu luôn rồi
.................
Lê tấm thân rách nát xuống dưới lầu
"Mẹ....mẹ nấu ăn hà..." giọng Thiên giống như hết hơi
Ngọc Hân nghe thấy giọng Thiên, nghe hắn gọi mình là mẹ còn đang vui vui, lại nhớ tới nãy giờ 2 đứa ở trên phòng chắc cũng có nhiều thứ ân ái tuyệt mật diễn ra rồi....uhm...chỉ cần Thiên không phải người đần và bị vấn đề về giới tính thì chuyện đoa nhất định sẽ nhanh diễn ra thôi.
Trong lòng bà đang mừng thầm nghĩ vẩn vơ như vậy thì
"Ah....con....con sao vậy...là ai đánh con thành nông nỗi này...."
"Hi...không có ah...tại con té..." bị ánh mắt giết người của Thu nhìn tới Thiên vội vàng trái lương tâm nói xạo 1 lần
"Té kiểu gì mà thành ra thế này hả....con nói xạo..."
"Dạ...té nặng lắm...té vô ổ kiến lửa...té vô...uhm...gầm giường nữa...té quá trời té luôn...số con xui mẹ ah...hihi"
"Xui cái gì mà xui..." ngọc hân vừa giận vừa tức...bà còn đang muốn 2 đứa nó ở cùng 1 phòng, làm 1 số chuyện nam nữ ngọt ngào kia....không ngờ con gái bà lại đánh người ta thành thế này....vậy thì đứa con rể này...bà kiếm thế nào đây
Thế là Thiên lại hả hê nhìn 2 mẹ con đấu khẩu đại chiến...sau bao nhiêu gian khổ rốt cuộc kẻ thù gian ác đã bị nhận quả báo....trong lòng cũng thấy cân bằng hơn
Tuy là vậy, nhưng gia đình 3 người cãi cũng chỉ là cãi trong dùa dỡn, đánh cũng là đánh trong vui vẻ....bữa cơm vẫn diễn ra vô cùng ngon lành và đầm ấm
Buổi chiều Thu dẫn hắn tới học viện âm nhạc để xem qua 1 vòng, mượn đàn tranh và sáo trúc về cho hắn coi...
Đây chính là mục đích của 32 cuộc gọi nhỡ từ sáng mà cô muốn gọi cho hắn đó
Học thổi sáo, 2 người đã từng ước định 1 lần rồi....suốt cả chục ngày nay cô miệt mài học thổi sáo để dậy hắn...và bây giờ, cũng coi như có chút tự tin rồi
"Em học ở khoa nào vậy.."
"Em học khoa thanh nhạc..."
"Ủa ở đó thì làm cái gì..."
"Thì học hát, luyện thanh, đánh đàn organ.... "
"Oh...vậy lát nữa em chỉ anh với ha..."
"Cái này là phải chịu khó...nếu như anh không có năng khiếu vậy thì phải ráng lên ah..."
"Năng khiếu thì anh không có rồi đó....7 nốt nhạc...anh học từ lớp 3 tới giờ vẫn không nhớ hết mà..."
Vừa nói chuyện, 2 người vừa đi thăm thú khắp nơi xem hết mọi chỗ rồi mượn được 1 thanh sáo đi tới 1 khoa khác
"Đây là khoa nhạc cụ dân gian...1 lát nữa là sẽ tới tiết dậy thổi sáo....em dẫn anh tới coi 1 chút thôi..."
"Uhm....không sao đâu mà...em không phải sợ anh tự ái...anh ngu nhưng chỉ cần có Mỹ Nữ Lão Sư của anh dậy là anh sẽ học rất mau..."
"Hừ...cái gì là của anh..."
"Ah...mỹ nữ....hi...em là của anh....nè...không được trợn mắt với anh....không được hâm dọa anh, em sẽ làm anh bị tổn thương đó....tâm linh của anh rất yếu ớt,....tim anh cũng dễ đập nhanh.....ahhhhhh.....không được nhéo...không được....ahhhhh."
Giận thì giận đó, muốn giận hắn nhiều thêm chút nữa cho hắn chừa nhưng mà nhìn thấy hắn đáng thương, tim Thu cũng mềm nhũn đi
Làm Cái mặt phụng phịu rồi đi lại mở cửa sổ ra cho Thiên.
"Hì..hì..." mặt Thiên giống như hoa khô được tưới nước vậy...làm bộ leo vô cửa sổ vào trong rồi cười làm lành....chân lại mon men lại gần Thu
"Ah...hoa này tàn rồi...vứt đi ha..." Thiên làm điệu bộ chuẩn bị vứt xuống qua cửa sổ nhưng mà...
"Để đó....ai cho anh vứt..."
Không hiểu nghĩ làm sao mà Thu lại đính chính thêm 1 câu..."đây là nhà của em,...phòng của em...ai cho anh tự tiện hà..."
"Hi...bó hoa này anh hái hơi gấp...mà 2 con chó nhà em dữ quá...tường cửa sổ lại cao...giờ nát mất rồi...để sau này anh mua lại bó khác đền bù ha..."
"Hứ...chờ được anh tặng hoa...không biết em chết già chưa.." Thu nói bằng cái giọng hờn dỗi, ý nghĩa rất rõ ràng là oán trách hắn không bao giờ tặng hoa cho cô
"hì...hì..."anh tặng em cả cuộc đời luôn rồi còn gì...thậm chí nha...cả gia sản kếch xù của anh...thậm chí cả tấm thân trong trắng, ngọc ngà anh gìn giữ mấy chục năm qua chưa từng có 1 ai đụng vào...ahhhh....sao đánh anh.. ah..."
"Anh gê tởm. ..anh còn dám nói....cho em nhiều thứ vậy...vậy mà chỉ có việc nghe điện thoại thôi cũng không được...tài sản của anh nhiều ha...có tới tận 6 bộ quần áo cũ và 1 cái bằng cấp 2 xếp loại trung bình luôn...anh giầu muốn chết luôn áh.....còn tấm thân anh...hừ hừ....trong trắng ha...chưa ai đụng vào luôn ha...."
"Nè...để đó...bó hoa này là của em...ai cho anh vùi dập nó...ahh...đứng lại...ai cho anh chạy....anh còn dám chống cự...em...ahhhh...."
Thế là 2 người vật lộn nhau, đánh đánh chửi chửi suốt cả buổi...giọng Thu nhỏ nhẹ thánh thót không ngừng trút oán hận lên người Thiên...đánh nhau cái kiểu này cũng không khác lắm 2 đứa trẻ con...mà lại càng giống 1 đôi tình nhân đùa dỡn hơn
Tình yêu mà....có giận là có thương...có nhớ,...có hận...có oán.... tự nhiên sẽ có yêu...đó chính là hương vị tuyệt vời nhất mà chỉ loại tình cảm duy nhất này mới có
"Reng..." là tiếng chuông cửa
"Ah...mẹ em về..."
Thế là cuộc chiến mới tới đây tạm dừng, Thu vứt lại Thiên trong bộ dạng tả tơi rồi cầm theo bó hoa nát hắn tặng đi xuống
Cô chính là sợ bó hoa này sẽ bị hắn vứt đi thật, dù sao đây cũng là bó hoa đầu tiên mà hắn tặng...sao có thể để mất được chứ....sau này hắn mà lại có tội, cô sẽ lại lôi bó hoa này ra làm bằng chứng tố cáo hắn...
Nhưng mà không cầm thì thôi...cầm lên rồi lại càng thấy tức thêm...tại vì
"Ủa con...sao đám hoa cảnh của cha con bị ai ngắt hết vậy...chờ cha con về...ổng chửi cho coi nè..."
Thu dời ánh mắt nhìn mẹ, sau đó nhìn sang đám hoa kiểng, quả thật nó bị tên vô lương tâm nào đó ngắt loạn xạ te tua xơ mướp hết....cây cảnh mà bị thế này...cha không chửi cho mới là lạ
Nhìn lại bó hoa trên tay mình, bỗng nhiên sao có cảm giác giống giống...
"Ahhhhh....là nó.....anh Thiên......anh chết với em...." thế là Thu lại 1 lần tìm hắn tính sổ..
Thiên còn đang ngóc ngóc đầu dậy, chưa kịp tỉnh táo đã bị 1 trận phấn quyền mưa xuân kéo tới vùi dập thêm 1 lần nữa...
Đến khi xong xuôi...nhìn lại bó hoa te tua đó trên tay thu....bây giờ Thiên cũng gần giống nó rồi....
Lần này Thu đi xuống bếp để lại Thiên sắp mất đi hình người ở lại....nhưng mà vừa đi xuống lầu mẹ đã nói
"Con...sao 2 con míc nhà mình kiếm đâu được mấy cục xương lớn vậy...có ai cho nó sao...coi chừng bọn trộm chó đó..."
Lần này Thu còn chưa hết giận, lại nhìn thấy con chó míc nhà mình ngoàm ngoàm 1 cục xương lớn....chợt nhớ lại 1 câu mà Thiên nói "để anh chiến đấu với 2 con chó trước đã" ....."chó nhà em dữ quá"
Chó dữ....chó dữ mà hắn leo vô nhà trong im lặng không con nào sủa 1 câu...chó dữ....hắn dụ 2 con chó bằng 2 cục xương lớn như vậy mà còn la chó dữ
"Ahhhh....anh.....Thiên......cái đồ ba hoa khoác lác nhà anh....lần này biết tay tui...." thế là Thu lại hung hăng xông vô phòng tiến hành trận hành hung thứ 3
Lần này Thiên cũng vừa kịp tỉnh táo lại chút xíu, còn chưa hiểu được mô tê răng rứa gì đã bị 1 trận bão táp mưa bão xả tới....
Thôi rồi....đời trai vậy là thôi rồi
Bó hoa tàn hồi nãy trên bàn....bây giờ so với Thiên thì....
Thôi.....không khác nhau bao nhiêu luôn rồi
.................
Lê tấm thân rách nát xuống dưới lầu
"Mẹ....mẹ nấu ăn hà..." giọng Thiên giống như hết hơi
Ngọc Hân nghe thấy giọng Thiên, nghe hắn gọi mình là mẹ còn đang vui vui, lại nhớ tới nãy giờ 2 đứa ở trên phòng chắc cũng có nhiều thứ ân ái tuyệt mật diễn ra rồi....uhm...chỉ cần Thiên không phải người đần và bị vấn đề về giới tính thì chuyện đoa nhất định sẽ nhanh diễn ra thôi.
Trong lòng bà đang mừng thầm nghĩ vẩn vơ như vậy thì
"Ah....con....con sao vậy...là ai đánh con thành nông nỗi này...."
"Hi...không có ah...tại con té..." bị ánh mắt giết người của Thu nhìn tới Thiên vội vàng trái lương tâm nói xạo 1 lần
"Té kiểu gì mà thành ra thế này hả....con nói xạo..."
"Dạ...té nặng lắm...té vô ổ kiến lửa...té vô...uhm...gầm giường nữa...té quá trời té luôn...số con xui mẹ ah...hihi"
"Xui cái gì mà xui..." ngọc hân vừa giận vừa tức...bà còn đang muốn 2 đứa nó ở cùng 1 phòng, làm 1 số chuyện nam nữ ngọt ngào kia....không ngờ con gái bà lại đánh người ta thành thế này....vậy thì đứa con rể này...bà kiếm thế nào đây
Thế là Thiên lại hả hê nhìn 2 mẹ con đấu khẩu đại chiến...sau bao nhiêu gian khổ rốt cuộc kẻ thù gian ác đã bị nhận quả báo....trong lòng cũng thấy cân bằng hơn
Tuy là vậy, nhưng gia đình 3 người cãi cũng chỉ là cãi trong dùa dỡn, đánh cũng là đánh trong vui vẻ....bữa cơm vẫn diễn ra vô cùng ngon lành và đầm ấm
Buổi chiều Thu dẫn hắn tới học viện âm nhạc để xem qua 1 vòng, mượn đàn tranh và sáo trúc về cho hắn coi...
Đây chính là mục đích của 32 cuộc gọi nhỡ từ sáng mà cô muốn gọi cho hắn đó
Học thổi sáo, 2 người đã từng ước định 1 lần rồi....suốt cả chục ngày nay cô miệt mài học thổi sáo để dậy hắn...và bây giờ, cũng coi như có chút tự tin rồi
"Em học ở khoa nào vậy.."
"Em học khoa thanh nhạc..."
"Ủa ở đó thì làm cái gì..."
"Thì học hát, luyện thanh, đánh đàn organ.... "
"Oh...vậy lát nữa em chỉ anh với ha..."
"Cái này là phải chịu khó...nếu như anh không có năng khiếu vậy thì phải ráng lên ah..."
"Năng khiếu thì anh không có rồi đó....7 nốt nhạc...anh học từ lớp 3 tới giờ vẫn không nhớ hết mà..."
Vừa nói chuyện, 2 người vừa đi thăm thú khắp nơi xem hết mọi chỗ rồi mượn được 1 thanh sáo đi tới 1 khoa khác
"Đây là khoa nhạc cụ dân gian...1 lát nữa là sẽ tới tiết dậy thổi sáo....em dẫn anh tới coi 1 chút thôi..."
"Uhm....không sao đâu mà...em không phải sợ anh tự ái...anh ngu nhưng chỉ cần có Mỹ Nữ Lão Sư của anh dậy là anh sẽ học rất mau..."
"Hừ...cái gì là của anh..."
"Ah...mỹ nữ....hi...em là của anh....nè...không được trợn mắt với anh....không được hâm dọa anh, em sẽ làm anh bị tổn thương đó....tâm linh của anh rất yếu ớt,....tim anh cũng dễ đập nhanh.....ahhhhhh.....không được nhéo...không được....ahhhhh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.