Chương 173: quan tâm
Nguyễn Văn Thanh
10/06/2016
Thế là 1 cô gái hiền lành, nhu mì đã bị Thiên làm hư.
Và kết quả trả giá của hắn đó là mọi nợ nần đều bị người ta quỵt hết...sau đó bị mắng 1 trận té tát...sau đó bị nói là xấu xa...sau đó là bị ghim 1 đống nợ.
Và cuối cùng là 1 cái gán nợ bán thân kết thúc cho thất bại nặng nề cuối cùng của hắn.
Đáng thương cho 1 vị chí tôn luôn đứng trên vạn vật, vậy mà có ngày vô vàn thần thông đều vô pháp sử dụng, 1 thân bản lĩnh đều bó tay...cái gì tiên uy, cái gì chí tôn uy nghiêm đều bị chó nhai
Lịch sử hắn 1 lần thất bại, nhưng là cái chết anh hùng chiến bại ngàn vạn tiên binh phật tướng mới cam lòng hi sinh
Còn lần thứ 2 thất bại lại là từ 1 người con gái trói gà không chặt, chỉ nói mấy câu đã cầm giữ giấy bán thân cho hắn.
"Haiiiiii...."
"Ê...anh than phiền cái gì...bộ em nói không đúng hả..."
"Hừm...mặc cảm...đúng là mặc cảm mà..."
"Anh mặc cảm cái gì...em nói cho anh biết...anh không được nói em xấu xa gì đó....nếu không là biết tay em..."
Lần này thì Thiên buộc phải ngậm cái miệng lại khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của thu.
"Uhm...được rồi...có vẻ như bây giờ em đã thoải mái hơn nhiều rồi đó...hj.." Thiên nở 1 nụ cười ấm áp.
Khí chất tinh nghịch trên người hắn cũng biến mất, thay vào đó là 1 sự tự tin nắm giữ vạn vật trong bàn tay, 1 sự gần gũi, 1 sự quan ái và dễ gần vô cùng. Thậm chí còn tràn đầy sức sống làm vạn vật đều tươi mới vươn lên
Bây giờ Thu mới hiểu, thì ra nãy giờ hắn làm đủ trò chỉ là để cô bớt đi buồn bực và lòng đề phòng với hắn.
Hắn đã tới kịp lúc cô sốt cao, chăm sóc, mua thuốc cho cô và cho cô nằm ngối đầu suốt cả buổi trời. Đến khi tỉnh lại, hắn lại tiếp tục pha trò giúp cô giải phóng tất cả ưu phiền mà cả ngày nay cô đều vì nó mà lâm vào tuyệt cảnh
1 lá phù cứu sống cả gia đình cô còn chưa đủ, bây giờ lại tới đây
Ngay tại thời khắc này
Ngay tại thời khắc cô cần nhất này
Hắn lại làm được 1 việc mà không có ai giúp được cô.
Nãy giờ mặc dù, cô là tức tối với hắn, nhưng đó là sự nghịch ngợm, là bị tên khốn đó chọc điên.
Bây giờ nhớ lại hành động hung dữ vừa rồi, Thu cảm thấy cũng thật khó tin và ngượng ngùng
Khó tin vì trước giờ cô chưa bao giờ như vậy cả, chưa bao giờ cãi lại ai đó, chưa bao giờ tức tối ai đó...lại càng chưa bao giờ phi lý và...nói nhiều như vậy cả
Bỗng nhiên 2 má cô trở nên đỏ rực, nóng hổi e lệ cúi đầu xuống không dám nhìn lên tên kia nữa
Thiên nhìn thấy điệu bộ của thu mà trong lòng cảm khái, con gái thật sự là nắng mưa thất thường, thái độ, tình cảm: thay đổi nhanh hơn trở bàn tay
Mới đầu bệnh tật tỉnh lại thì sợ sệt đề phòng, sau đó thì hung dữ vô lý, còn bây giờ lại e lệ ngượng ngùng. Tất cả thay đổi chỉ trong thời gian chưa tới 1 giờ
"Chậc...chậc..."
Nghe thấy tiếng Thiên chặc lưỡi, mặt Thu càng nóng hơn, cô tưởng rằng hắn chuẩn bị chọc cô nữa. Nhưng mà ngay sau đó cô lại bất ngờ vì câu nói kế tiếp của hắn
"Em đói không..."
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới cái là cái bụng "ục ục" kêu lên, cơn đói cũng kéo tới dữ dội, đến miệng cũng đắng chát thèm ăn.
Cả ngày nay rồi, đã được miếng gì trong bụng đâu...đói chứ sao không đói....không biết hay sao mà còn hỏi
Tiếng kiêu nhỏ từ bụng vang lên lại càng làm cô ngại hơn, khổ nỗi không biết tên kia có nghe được không. Bụng thì đói muốn chết nhưng mà ngại không nói ra được
"Đi...để anh dẫn em đi ăn nha...em thích ăn cái gì...."
"Em....cái gì cũng được..."
"Uhm....trời mưa lạnh, mà em lại suy nhược như vậy, tốt nhất nên đi ăn nhẹ...đi thôi.."Thiên ra chiều xin ý kiến của thu, nhưng chờ mãi mà không thấy nói gì..
Còn thu thì lại hơi cảm động vì suy nghĩ quan tâm chu đáo của chàng trai lạ mặt này, không hiểu sao cùng là quan tâm, nhưng người khác thì cô không thấy gì đặc biệt là tên vũ tần kia, thế mà tên này chỉ hơi quan tâm chút mà con tim đã bị hắn mua chuộc mất tiêu
"Ah...ah.." thế là trong lúc không đề phòng cô đã bị hắn nắm tay lôi đi
"Ah....nhưng mà trời mưa mà..."
Thiên dừng lại nói: "mưa ah...chuyện nhỏ..
Hắn chỉ ra ngoài trời hô 1 tiếng "tạnh.."
Thần kỳ là cơn mưa còn đang rầm trời mà chỉ nghe 1 câu của hắn là im ru....làm như thú cưng nghe lời vậy
"Đi thôi...ngây ngốc gì nữa.." thu lại 1 lần nữa bị hắn kéo đi xềnh xệch, bàn tay vẫn bị tên khốn đó nắm lấy muốn rút ra cũng không được.
Thu vừa giận vừa hận. Người ta theo đuổi mình 2 năm còn chưa từng được chạm vào người, tên khốn này chỉ mới gặp mình lần thứ 2 mà đã nắm tay nắm chân.
Còn bản thân mình nữa, giữ gìn bao nhiêu năm mà cuối cùng lại đổ đốn trong 1 ngày,...cô hận mình không hiểu sao lại không phản kháng lại
Trời mới mưa, các quán dọc đường đều đóng cửa hết còn các quán an sang trọng sao, trên người hắn không mang 1 đồng tiền đâu mà trả, 2 người lại chỉ có 1 đôi chân, đi được tới đâu chứ
Vào trong bệnh viện là cách tốt nhất, ở đây muốn có chỗ ngồi là có chỗ ngồi, muốn ti vi cũng có tivi, muốn nước uống cũng có uống...
Lần đầu Thiên đến đây, hắn nghèo xác nghèo xơ. Còn lần này mặc dù 2 túi vẫn không có tiền nhưng lại có căn cơ và tự tin để vào.
Còn việc tìm những thứ cần thiết sao...dễ ợt, thần thức vừa đảo liền tìm thấy 1 chỗ ngay tại tầng trệt...
Rẽ ngang rẽ dọc mấy lần là tới 1 khu nghế phòng chờ rất sang trọng, hắn để thu ngồi xuống ghế trông cặp mắt khó hiểu lên nhìn.
Thiên giống như làm ảo thuật móc từ túi áo khoác ra 1 trái táo, sau đó lại móc ra 1 con dao, trước cặp mắt trông mong của thu, hắn gọt trái táo vô cùng điệu nghệ, không tới 3 giây đã làm trái táo "khỏa thân" ngay trước mặt
Trái táo này vô cùng đặc biệt, tại vì từ khi nhát dao vừa cắt vào vỏ là ngay lập tức 1 mùi thơm ngào ngạt làm bụng người ta sôi sục lên phát ra, mùi thơm này không chỉ kích thích cơn thèm ăn mà còn khiến 1 hơi hít vào là cả người nhẹ nhõm
Tất nhiên rồi, trái cây từ yêu linh trong yêu giới đều tu đến yêu đan, linh khí tràn đầy vô cùng, không nói quá chứ nếu 1 người bệnh tật quanh năm mà được ăn 1 trái là đảm bảo hết bệnh
"Nè...ăn đi.." Thiên đưa cho thu 1 miếng táo nhỏ
Khẽ nuốt nước miếng kìm lòng không được gấp gáp, thu cắn 1 miếng táo nhỏ
Vừa vào miệng, hương thơm đã nức mũi, vị ngọt nhẹ nhàng và vị đậm đà từ thịt táo truyền đến, thế là kìm chế không được nữa
Thu nhai lẹ giống như sợ ai đó cướp đi, ăn 1 miếng là không thể nhịn được ăn thêm miếng nữa
Nếu để diễn tả cho vị của trái táo này thì chỉ có 1 chữ thôi
Ngon
1 phần vì Bụng đói quá, cơ thể vừa háo nước vừa háo ăn, vị giác được kích thích tối đa
1 phần vì vị của trái táo này thật sự quá tuyệt vời, ngon hơn những trái táo bên ngoài nhiều lắm
"Rột...rột.."chỉ 1 lúc đã ăn hết miếng táo nhỏ, thu lại đưa cặp mắt trông mong nhìn tay Thiên
Cùng lúc đó, tay Thiên cũng đưa tới 1 miếng giống như đã đoán trước được tốc độ ăn của cô. thu ngượng ngùng cầm miếng táo ăn tiếp, trong đầu thì tự hứa với lòng "không được ăn nhanh...tên đó sẽ cười đó"
Nhưng mà tốc độ chỉ chậm hơn được 1 chút, rồi lại 1 miếng táo đưa tới...1 miếng lại 1 miếng...cứ như vậy nguyên trái táo lớn đã bị cô xử lý hết trơn
Vuốt vuốt bụng nhỏ, thu hài lòng mãn nguyện lin dim mắt
Lần đầu tiên trong đời cô được ăn 1 thứ ngon như vậy
Đang ngả lưng ra ghế, cơn mỏi mệt liền truyền đến, đồng thời linh khí từ trái táo cũng lan ra khắp cơ thể, thúc đẩy quá trình trao đổi chất và tiến hành tẩy tủy 1 phần cho cô.
Và kết quả trả giá của hắn đó là mọi nợ nần đều bị người ta quỵt hết...sau đó bị mắng 1 trận té tát...sau đó bị nói là xấu xa...sau đó là bị ghim 1 đống nợ.
Và cuối cùng là 1 cái gán nợ bán thân kết thúc cho thất bại nặng nề cuối cùng của hắn.
Đáng thương cho 1 vị chí tôn luôn đứng trên vạn vật, vậy mà có ngày vô vàn thần thông đều vô pháp sử dụng, 1 thân bản lĩnh đều bó tay...cái gì tiên uy, cái gì chí tôn uy nghiêm đều bị chó nhai
Lịch sử hắn 1 lần thất bại, nhưng là cái chết anh hùng chiến bại ngàn vạn tiên binh phật tướng mới cam lòng hi sinh
Còn lần thứ 2 thất bại lại là từ 1 người con gái trói gà không chặt, chỉ nói mấy câu đã cầm giữ giấy bán thân cho hắn.
"Haiiiiii...."
"Ê...anh than phiền cái gì...bộ em nói không đúng hả..."
"Hừm...mặc cảm...đúng là mặc cảm mà..."
"Anh mặc cảm cái gì...em nói cho anh biết...anh không được nói em xấu xa gì đó....nếu không là biết tay em..."
Lần này thì Thiên buộc phải ngậm cái miệng lại khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của thu.
"Uhm...được rồi...có vẻ như bây giờ em đã thoải mái hơn nhiều rồi đó...hj.." Thiên nở 1 nụ cười ấm áp.
Khí chất tinh nghịch trên người hắn cũng biến mất, thay vào đó là 1 sự tự tin nắm giữ vạn vật trong bàn tay, 1 sự gần gũi, 1 sự quan ái và dễ gần vô cùng. Thậm chí còn tràn đầy sức sống làm vạn vật đều tươi mới vươn lên
Bây giờ Thu mới hiểu, thì ra nãy giờ hắn làm đủ trò chỉ là để cô bớt đi buồn bực và lòng đề phòng với hắn.
Hắn đã tới kịp lúc cô sốt cao, chăm sóc, mua thuốc cho cô và cho cô nằm ngối đầu suốt cả buổi trời. Đến khi tỉnh lại, hắn lại tiếp tục pha trò giúp cô giải phóng tất cả ưu phiền mà cả ngày nay cô đều vì nó mà lâm vào tuyệt cảnh
1 lá phù cứu sống cả gia đình cô còn chưa đủ, bây giờ lại tới đây
Ngay tại thời khắc này
Ngay tại thời khắc cô cần nhất này
Hắn lại làm được 1 việc mà không có ai giúp được cô.
Nãy giờ mặc dù, cô là tức tối với hắn, nhưng đó là sự nghịch ngợm, là bị tên khốn đó chọc điên.
Bây giờ nhớ lại hành động hung dữ vừa rồi, Thu cảm thấy cũng thật khó tin và ngượng ngùng
Khó tin vì trước giờ cô chưa bao giờ như vậy cả, chưa bao giờ cãi lại ai đó, chưa bao giờ tức tối ai đó...lại càng chưa bao giờ phi lý và...nói nhiều như vậy cả
Bỗng nhiên 2 má cô trở nên đỏ rực, nóng hổi e lệ cúi đầu xuống không dám nhìn lên tên kia nữa
Thiên nhìn thấy điệu bộ của thu mà trong lòng cảm khái, con gái thật sự là nắng mưa thất thường, thái độ, tình cảm: thay đổi nhanh hơn trở bàn tay
Mới đầu bệnh tật tỉnh lại thì sợ sệt đề phòng, sau đó thì hung dữ vô lý, còn bây giờ lại e lệ ngượng ngùng. Tất cả thay đổi chỉ trong thời gian chưa tới 1 giờ
"Chậc...chậc..."
Nghe thấy tiếng Thiên chặc lưỡi, mặt Thu càng nóng hơn, cô tưởng rằng hắn chuẩn bị chọc cô nữa. Nhưng mà ngay sau đó cô lại bất ngờ vì câu nói kế tiếp của hắn
"Em đói không..."
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới cái là cái bụng "ục ục" kêu lên, cơn đói cũng kéo tới dữ dội, đến miệng cũng đắng chát thèm ăn.
Cả ngày nay rồi, đã được miếng gì trong bụng đâu...đói chứ sao không đói....không biết hay sao mà còn hỏi
Tiếng kiêu nhỏ từ bụng vang lên lại càng làm cô ngại hơn, khổ nỗi không biết tên kia có nghe được không. Bụng thì đói muốn chết nhưng mà ngại không nói ra được
"Đi...để anh dẫn em đi ăn nha...em thích ăn cái gì...."
"Em....cái gì cũng được..."
"Uhm....trời mưa lạnh, mà em lại suy nhược như vậy, tốt nhất nên đi ăn nhẹ...đi thôi.."Thiên ra chiều xin ý kiến của thu, nhưng chờ mãi mà không thấy nói gì..
Còn thu thì lại hơi cảm động vì suy nghĩ quan tâm chu đáo của chàng trai lạ mặt này, không hiểu sao cùng là quan tâm, nhưng người khác thì cô không thấy gì đặc biệt là tên vũ tần kia, thế mà tên này chỉ hơi quan tâm chút mà con tim đã bị hắn mua chuộc mất tiêu
"Ah...ah.." thế là trong lúc không đề phòng cô đã bị hắn nắm tay lôi đi
"Ah....nhưng mà trời mưa mà..."
Thiên dừng lại nói: "mưa ah...chuyện nhỏ..
Hắn chỉ ra ngoài trời hô 1 tiếng "tạnh.."
Thần kỳ là cơn mưa còn đang rầm trời mà chỉ nghe 1 câu của hắn là im ru....làm như thú cưng nghe lời vậy
"Đi thôi...ngây ngốc gì nữa.." thu lại 1 lần nữa bị hắn kéo đi xềnh xệch, bàn tay vẫn bị tên khốn đó nắm lấy muốn rút ra cũng không được.
Thu vừa giận vừa hận. Người ta theo đuổi mình 2 năm còn chưa từng được chạm vào người, tên khốn này chỉ mới gặp mình lần thứ 2 mà đã nắm tay nắm chân.
Còn bản thân mình nữa, giữ gìn bao nhiêu năm mà cuối cùng lại đổ đốn trong 1 ngày,...cô hận mình không hiểu sao lại không phản kháng lại
Trời mới mưa, các quán dọc đường đều đóng cửa hết còn các quán an sang trọng sao, trên người hắn không mang 1 đồng tiền đâu mà trả, 2 người lại chỉ có 1 đôi chân, đi được tới đâu chứ
Vào trong bệnh viện là cách tốt nhất, ở đây muốn có chỗ ngồi là có chỗ ngồi, muốn ti vi cũng có tivi, muốn nước uống cũng có uống...
Lần đầu Thiên đến đây, hắn nghèo xác nghèo xơ. Còn lần này mặc dù 2 túi vẫn không có tiền nhưng lại có căn cơ và tự tin để vào.
Còn việc tìm những thứ cần thiết sao...dễ ợt, thần thức vừa đảo liền tìm thấy 1 chỗ ngay tại tầng trệt...
Rẽ ngang rẽ dọc mấy lần là tới 1 khu nghế phòng chờ rất sang trọng, hắn để thu ngồi xuống ghế trông cặp mắt khó hiểu lên nhìn.
Thiên giống như làm ảo thuật móc từ túi áo khoác ra 1 trái táo, sau đó lại móc ra 1 con dao, trước cặp mắt trông mong của thu, hắn gọt trái táo vô cùng điệu nghệ, không tới 3 giây đã làm trái táo "khỏa thân" ngay trước mặt
Trái táo này vô cùng đặc biệt, tại vì từ khi nhát dao vừa cắt vào vỏ là ngay lập tức 1 mùi thơm ngào ngạt làm bụng người ta sôi sục lên phát ra, mùi thơm này không chỉ kích thích cơn thèm ăn mà còn khiến 1 hơi hít vào là cả người nhẹ nhõm
Tất nhiên rồi, trái cây từ yêu linh trong yêu giới đều tu đến yêu đan, linh khí tràn đầy vô cùng, không nói quá chứ nếu 1 người bệnh tật quanh năm mà được ăn 1 trái là đảm bảo hết bệnh
"Nè...ăn đi.." Thiên đưa cho thu 1 miếng táo nhỏ
Khẽ nuốt nước miếng kìm lòng không được gấp gáp, thu cắn 1 miếng táo nhỏ
Vừa vào miệng, hương thơm đã nức mũi, vị ngọt nhẹ nhàng và vị đậm đà từ thịt táo truyền đến, thế là kìm chế không được nữa
Thu nhai lẹ giống như sợ ai đó cướp đi, ăn 1 miếng là không thể nhịn được ăn thêm miếng nữa
Nếu để diễn tả cho vị của trái táo này thì chỉ có 1 chữ thôi
Ngon
1 phần vì Bụng đói quá, cơ thể vừa háo nước vừa háo ăn, vị giác được kích thích tối đa
1 phần vì vị của trái táo này thật sự quá tuyệt vời, ngon hơn những trái táo bên ngoài nhiều lắm
"Rột...rột.."chỉ 1 lúc đã ăn hết miếng táo nhỏ, thu lại đưa cặp mắt trông mong nhìn tay Thiên
Cùng lúc đó, tay Thiên cũng đưa tới 1 miếng giống như đã đoán trước được tốc độ ăn của cô. thu ngượng ngùng cầm miếng táo ăn tiếp, trong đầu thì tự hứa với lòng "không được ăn nhanh...tên đó sẽ cười đó"
Nhưng mà tốc độ chỉ chậm hơn được 1 chút, rồi lại 1 miếng táo đưa tới...1 miếng lại 1 miếng...cứ như vậy nguyên trái táo lớn đã bị cô xử lý hết trơn
Vuốt vuốt bụng nhỏ, thu hài lòng mãn nguyện lin dim mắt
Lần đầu tiên trong đời cô được ăn 1 thứ ngon như vậy
Đang ngả lưng ra ghế, cơn mỏi mệt liền truyền đến, đồng thời linh khí từ trái táo cũng lan ra khắp cơ thể, thúc đẩy quá trình trao đổi chất và tiến hành tẩy tủy 1 phần cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.