Chương 943: Thần Bí Ma Đế - Kỳ Lạ Hoàng Chung
Nguyễn Văn Thanh
31/01/2019
"Dương Tiêu...muốn ta thần phục, nằm mơ...ta là Thiên Tử được trời đất
sắc phong, được Thiên Tử Kiếm nhận chủ....Dương Tiêu, ngươi có muốn giết ta cũng không giết được...hahahahaha...ngươi cứ thử xem, thử giết ta
đi"
Hoàng Siêu vừa hận vừa giận mở miệng liền thách thức, nhưng cũng lúc này khí tức dao động liền bị cự đại lực hút từ phía lỗ đen hấp chặt, nguyên đầu Kim Long liền gào thét ầm ầm bị lôi đi, ngay cả Thiên Tử Kiếm cũng tuột ta sau đó hóa thành 1 điểm sáng bị hút đi.
"Ahhhhh....không thể nào...ahhhhh..." kinh khủng lực xé rách kéo tới kèm theo cơn đau đớn không thể tả, Hoàng Siêu chẳng mấy liền gào thét lên đau đớn.
Một đám Huyết Sát Các, Ngũ Độc Môn liền không biết làm sao.
Nhưng cơ hội của họ lại ngắn ngủi trong chốc lát bị họ bỏ qua.
Giọng Thiên lại vang lên.
"Đối với ta, một đám thuộc hạ như các ngươi cũng không khác gì dư thừa, là một đám người vướng tay vướng chân...nhưng mà, ta còn một Dương gia cần thủ hộ, cần một thế lực Thảo Mộc Tông làm hậu thuẫn....trong các ngươi, ta không cần kẻ vô dụng không được việc"
Lời hắn nói rất rõ ràng, dụng ý cũng rất rõ ràng chỉ cần người có chút trí tuệ liền sẽ hiểu.
Khắp mảnh không gian xung quanh đây đều được đại trận dưới chân Dương phủ cô lập bảo vệ, người ngoài căn bản không thể nhìn thấy, mọi thứ vừa xảy ra vừa rồi cũng chỉ có một đám người này biết.
Và như vậy, một đám người ở đây sẽ chỉ có 2 loại, thuộc hạ của hắn hoặc kẻ địch của hắn và đã là kẻ địch...thì chắc chắn phải giết.
Điều này không có ai hiểu hơn 800 lão binh đã được Thiên giáo dục kỹ càng.
"Giết...sạch cho ta..." Tả Mang gào thét dẫn đầu một đám lão binh.
Sau đó toàn bộ chiến trường liền nhìn thấy sự điên cuồng đến sục sôi của họ.
Không hề chậm hơn, Dịch Kiến Hành, Băng Vô Cương giống như dã thú liền không nói 2 lời nhào lên.
Doãn Thiên Quân, Doãn Thiên Nam cũng xông lên
Mộng Khả Nhu, Vương Ái Ngữ xông lên.
Kéo theo sau đó, một đám thánh nhân thậm chí là cả bán thánh xưa kia là dưới trướng 3 đại hoàng tử bây giờ liền trở giáo đâm ngược.
Chiến trường lập tức liền hỗn loạn đến rối tung rối mù.
Một đám người điên cuồng như dã thú xông tới, đối thủ chẳng mấy chốc liền bị dìm ngập sau đó tức tưởi chết đi.
Hoàng Chiếu là nhị hoàng tử, bình thường uy phong một cõi không ai dám chọc nhưng bây giờ giá trị sinh mạng cao quý liền bị một đám chó điên xông lên quần công oanh tạc.
Cũng tại lúc này, dưới áp bức khắp nơi không ngờ Hoàng Chung bình thường thật thà phúc hậu lại thể hiện ra sự ngoan độc và năng lực trận pháp đáng sợ của mình.
Cùng với hắn, một tên siêu đẳng sát thủ Vương Kiến Sầu lại thể hiện ra năng lực biến hình đổi chất như quỷ thần khó đoán và một tên cao lêu nghêu tay cầm song liêm với năng lực hóa thành vân vụ thoắt ẩn thoắt hiện biến ảo khiến người hoa mắt.
2 tên này ngang dọc trong trận pháp của Hoàng Chung kháng địch quả thật là vô địch không ai xâm phạm nổi một bước.
Bảo khí trong tay Hoàng Chung là một cây quạt xếp, thật khó tin là khi xuất chiến lại tách ra thành 36 cây cờ xí hóa thành trận kỳ khiến tốc độ họa trận biến trận của Hoàng Chung càng thêm quỷ dị đáng sợ.
Ở trong đại trận bảo vệ hắn cười lên ngoan độc nhìn tới Thiên.
"Dương Tiêu, quả thật ta cũng có chút xem thường ngươi bất quá...chính ngươi cũng đã xem thường ta, không hợp tác với ta..đây sẽ vĩnh viễn là sai lầm lớn nhất của ngươi...hahahahahaha"
Thiên liếc mắt nhìn hắn sau đó không thèm đoái hoài tới nữa, chân hắn bước tới chỗ Hủ Thi Vương.
Thời gian vừa rồi nói chuyện đã kịp để hắn chữa trị hoàn thiện cánh tay phải bị dập nát bất quá bây giờ khi nhìn tới Thiên, hắn lại có chút sợ hãi
"Lấy ra thực lực của ngươi đi,...ta biết ngươi còn năng lực để ta phải xuất chiến"
"Ngươi từ sớm đã nhìn thấy tất cả sao....vậy hẳn là cũng biết, nếu như ta sử dụng đến nó....sẽ là lực lượng mạnh đến cỡ nào, trước lực lượng đó...ngay cả đại ca ta cũng không địch lại và cả ngươi cũng không..."
"Chân chính biến thành ma, làm nô lệ bán mình cho ma quỷ, mượn về một phần lực lượng của tên đó phải không?....ta cũng muốn xem Đại Ma Thần tại tu la địa ngục sẽ mạnh đến cỡ nào"
"Ngươi....không, sao ngươi biết...không được, ta thà chết cũng không để ngươi được thỏa nguyện....hahahahaha, chết đi ta còn có thể một lần trùng sinh, còn bán linh hồn sẽ vĩnh viễn làm nô....Dương Tiêu, ngươi giết đi"
"Mắc cười, giá trị của ngươi là nằm ở linh hồn....nãy giờ ta chừa ngươi mạng sống là để làm gì ah....chớ quên 4 chữ "vạn kiếp bất phục" người Thu gia các ngươi ai cũng đáng chết, Hủ Thi Vương ngươi lại càng đánh chết....hành trình trả thù của ta....sẽ bắt đầu từ...ngươi"
"Rồi sẽ có ngày ta chậm rãi giết sạch các ngươi không chừa một ai....làm kẻ địch của ta đáng chết nhưng dám động tới người thân của ta, kẻ đó....muốn chết...cũng không được..."
Thiên nghiến răng, mắt hắn phun ra vô tận sát phạt, cũng không thấy hắn làm gì nhưng kinh khủng khí tức từ thân thể bất chợt trào ra.
"Tạch..." pháp tắc khắp thiên địa liền gào thét giãy giụa.
"Ầm...ầm...pặc..." khí tức trên người Thiên phả ra khủng bố đến cùng cực, mạnh mẽ đến khiếp người.
Nhân gian vô pháp đong đếm.
Trí óc vô pháp tưởng tượng
Ngay cả quỷ thần cũng khiếp vía.
Bị khủng bố khí tức này áp tới, Hủ Thi Vương Thu Vô Mệnh liền trợn trừng mắt, một tia sợ hãi đến tuyệt vọng tràn ngập trong đáy mắt.
Giờ phút này, rốt cuộc hắn hiểu được sự đáng sợ chân chính của tên tiểu tử Dương Tiêu mà hắn khinh thường này.
Rốt cuộc hắn hiểu được thực lực mà hắn tự xem là vô địch đó buồn cười đến như thế nào.
Và hắn hiểu được cái câu " sẽ diệt sạch Thu gia đến gà chó không chừa" là ý nghĩa gì
"Tạch...pụp.." bị khí tức trên người Thiên tràn ra, Hỏa pháp tắc ngoài thiên địa liền vô lực phản kháng bị cưỡng ép rơi vào tay Thiên vô pháp giãy dụa.
Đại lực khống thiên pháp
Là dùng đại lực lượng từ trong thân thể 1 người để khống chế cả thiên địa pháp tắc. Mạnh mẽ đến độ này
"Pụp....pụp...crắc...crốp...kítttttttttttt.....kétttttttttt..." âm thanh như sắt thép va chạm khiến người ghê răng vang lên.
Sau đó trước khủng bố áp lực áp đến, thân thể to lớn của Hủ Thi Vương liền chậm rãi bị uốn nặn nhào nát bấy, xương cốt trở thành mềm vụn mà bị bẻ gãy nghiền nát như tương.
Nguyên cả thân thể to lớn liền nhanh chóng bị ép thành nát bấy kể cả cái đầu lớn trụi lủi tóc sau đó 1 viên ma hạch mầu đen tuyền lộ ra.
Viên ma hạch này vừa lộ liền muốn giãy sụa mang theo linh hồn thoát đi nhưng..nó không làm được.
Trước lực áp kinh khủng này, nó như cũ vẫn yếu ớt như con dán.
Mặt đất chỉ còn một cọng cỏ mầu hôi tro đang bị ép cho suýt tan vỡ.
Thiên cầm lấy viên ma hạch đi tới chỗ ngọn cỏ này sau đó thu cả 2 vào trong Quỷ Vương Ấn, chỉ để lại một bãi bùn nhầy thịt nát ở lại.
Lúc này trận chiến ở bên cũng đã sắp đến hồi kết.
Một đám thánh nhân Ngũ Độc, Huyết Sát đều bị tru diệt không còn.
Hoàng Chiêu đã bị loạn trảm phân thây chết đến không thể chết lại.
Hoàng Siêu bị lấy đi đế vị lẫn cả thiên tử đế hồn đã chết không còn chút dấu vết.
Còn lại ở đây chỉ có mình Hoàng Chung đang bị một đám cuồng nhân vây công đã sắp đến hồi kiệt sức mà vong.
"Dương Tiêu....ngươi không giết được ta, cũng không bắt được ta...dù ngươi có thông thiên cỡ nào cũng không thể...."
"Không, ngươi sai rồi...không phải là ta không bắt được ngươi mà là ta không muốn, mạng này của ngươi ta cho mượn...hi vọng rằng vài năm nữa gặp lại cũng đừng làm kẻ địch của ta"
"Hahahahahaha....ăn nói thật cuồng vọng, ngươi cướp cơ duyên của ta, phạm uy nghiêm ta, cướp đoạt tất cả những gì ta có, bây giờ còn dám nói đừng làm địch của ngươi...hừ"
"Tùy ngươi, nghĩ sao thì nghĩ...loại người như ngươi không đáng cho ta phiền muộn....cút đi, trước khi ta đổi ý"
"Hahaahaha....Dương Tiêu, ngươi sợ rồi...ngươi nhất định sợ rồi, chờ tới thượng thiên vực, đó sẽ là ngày chết của ngươi, thù này hận này ngày sau bổn thái tử sẽ gấp ngàn lần hoàn trả.....nhớ rửa cổ chờ bổn thái tử đến lấy đó....hahahahaha...."
"Haiii....ngươi nói nhảm nhiều quá, thật làm ta ngứa lỗ tai rồi..."
Nói xong, Thiên làm ra một hành động khiến vạn người nhìn thấy đều lạnh người.
Hắn....vung tay
Tay phải hắn giống hệt như lần trước đã mạt sát Hủ Thi Vương bây giờ lại vung tay lên
Người ta vung tay là chuyện bình thường nhưng với Thiên lại khác, tại vì hắn đã từng một lần lưu lại ký ức khó quên trong mắt người xem.
Và bây giờ, hắn lại một lần nữa làm như vậy.
Nhìn thấy tay Thiên đưa lên sắc mặt Hoàng Chung liền tức thì đại biến, lập tức hắn điều động toàn bộ thủ đoạn phòng hộ cùng chạy trốn.
Nhưng hiệu quả tất nhiên vẫn chỉ như bọt biển.
Hoàng Siêu vừa hận vừa giận mở miệng liền thách thức, nhưng cũng lúc này khí tức dao động liền bị cự đại lực hút từ phía lỗ đen hấp chặt, nguyên đầu Kim Long liền gào thét ầm ầm bị lôi đi, ngay cả Thiên Tử Kiếm cũng tuột ta sau đó hóa thành 1 điểm sáng bị hút đi.
"Ahhhhh....không thể nào...ahhhhh..." kinh khủng lực xé rách kéo tới kèm theo cơn đau đớn không thể tả, Hoàng Siêu chẳng mấy liền gào thét lên đau đớn.
Một đám Huyết Sát Các, Ngũ Độc Môn liền không biết làm sao.
Nhưng cơ hội của họ lại ngắn ngủi trong chốc lát bị họ bỏ qua.
Giọng Thiên lại vang lên.
"Đối với ta, một đám thuộc hạ như các ngươi cũng không khác gì dư thừa, là một đám người vướng tay vướng chân...nhưng mà, ta còn một Dương gia cần thủ hộ, cần một thế lực Thảo Mộc Tông làm hậu thuẫn....trong các ngươi, ta không cần kẻ vô dụng không được việc"
Lời hắn nói rất rõ ràng, dụng ý cũng rất rõ ràng chỉ cần người có chút trí tuệ liền sẽ hiểu.
Khắp mảnh không gian xung quanh đây đều được đại trận dưới chân Dương phủ cô lập bảo vệ, người ngoài căn bản không thể nhìn thấy, mọi thứ vừa xảy ra vừa rồi cũng chỉ có một đám người này biết.
Và như vậy, một đám người ở đây sẽ chỉ có 2 loại, thuộc hạ của hắn hoặc kẻ địch của hắn và đã là kẻ địch...thì chắc chắn phải giết.
Điều này không có ai hiểu hơn 800 lão binh đã được Thiên giáo dục kỹ càng.
"Giết...sạch cho ta..." Tả Mang gào thét dẫn đầu một đám lão binh.
Sau đó toàn bộ chiến trường liền nhìn thấy sự điên cuồng đến sục sôi của họ.
Không hề chậm hơn, Dịch Kiến Hành, Băng Vô Cương giống như dã thú liền không nói 2 lời nhào lên.
Doãn Thiên Quân, Doãn Thiên Nam cũng xông lên
Mộng Khả Nhu, Vương Ái Ngữ xông lên.
Kéo theo sau đó, một đám thánh nhân thậm chí là cả bán thánh xưa kia là dưới trướng 3 đại hoàng tử bây giờ liền trở giáo đâm ngược.
Chiến trường lập tức liền hỗn loạn đến rối tung rối mù.
Một đám người điên cuồng như dã thú xông tới, đối thủ chẳng mấy chốc liền bị dìm ngập sau đó tức tưởi chết đi.
Hoàng Chiếu là nhị hoàng tử, bình thường uy phong một cõi không ai dám chọc nhưng bây giờ giá trị sinh mạng cao quý liền bị một đám chó điên xông lên quần công oanh tạc.
Cũng tại lúc này, dưới áp bức khắp nơi không ngờ Hoàng Chung bình thường thật thà phúc hậu lại thể hiện ra sự ngoan độc và năng lực trận pháp đáng sợ của mình.
Cùng với hắn, một tên siêu đẳng sát thủ Vương Kiến Sầu lại thể hiện ra năng lực biến hình đổi chất như quỷ thần khó đoán và một tên cao lêu nghêu tay cầm song liêm với năng lực hóa thành vân vụ thoắt ẩn thoắt hiện biến ảo khiến người hoa mắt.
2 tên này ngang dọc trong trận pháp của Hoàng Chung kháng địch quả thật là vô địch không ai xâm phạm nổi một bước.
Bảo khí trong tay Hoàng Chung là một cây quạt xếp, thật khó tin là khi xuất chiến lại tách ra thành 36 cây cờ xí hóa thành trận kỳ khiến tốc độ họa trận biến trận của Hoàng Chung càng thêm quỷ dị đáng sợ.
Ở trong đại trận bảo vệ hắn cười lên ngoan độc nhìn tới Thiên.
"Dương Tiêu, quả thật ta cũng có chút xem thường ngươi bất quá...chính ngươi cũng đã xem thường ta, không hợp tác với ta..đây sẽ vĩnh viễn là sai lầm lớn nhất của ngươi...hahahahahaha"
Thiên liếc mắt nhìn hắn sau đó không thèm đoái hoài tới nữa, chân hắn bước tới chỗ Hủ Thi Vương.
Thời gian vừa rồi nói chuyện đã kịp để hắn chữa trị hoàn thiện cánh tay phải bị dập nát bất quá bây giờ khi nhìn tới Thiên, hắn lại có chút sợ hãi
"Lấy ra thực lực của ngươi đi,...ta biết ngươi còn năng lực để ta phải xuất chiến"
"Ngươi từ sớm đã nhìn thấy tất cả sao....vậy hẳn là cũng biết, nếu như ta sử dụng đến nó....sẽ là lực lượng mạnh đến cỡ nào, trước lực lượng đó...ngay cả đại ca ta cũng không địch lại và cả ngươi cũng không..."
"Chân chính biến thành ma, làm nô lệ bán mình cho ma quỷ, mượn về một phần lực lượng của tên đó phải không?....ta cũng muốn xem Đại Ma Thần tại tu la địa ngục sẽ mạnh đến cỡ nào"
"Ngươi....không, sao ngươi biết...không được, ta thà chết cũng không để ngươi được thỏa nguyện....hahahahaha, chết đi ta còn có thể một lần trùng sinh, còn bán linh hồn sẽ vĩnh viễn làm nô....Dương Tiêu, ngươi giết đi"
"Mắc cười, giá trị của ngươi là nằm ở linh hồn....nãy giờ ta chừa ngươi mạng sống là để làm gì ah....chớ quên 4 chữ "vạn kiếp bất phục" người Thu gia các ngươi ai cũng đáng chết, Hủ Thi Vương ngươi lại càng đánh chết....hành trình trả thù của ta....sẽ bắt đầu từ...ngươi"
"Rồi sẽ có ngày ta chậm rãi giết sạch các ngươi không chừa một ai....làm kẻ địch của ta đáng chết nhưng dám động tới người thân của ta, kẻ đó....muốn chết...cũng không được..."
Thiên nghiến răng, mắt hắn phun ra vô tận sát phạt, cũng không thấy hắn làm gì nhưng kinh khủng khí tức từ thân thể bất chợt trào ra.
"Tạch..." pháp tắc khắp thiên địa liền gào thét giãy giụa.
"Ầm...ầm...pặc..." khí tức trên người Thiên phả ra khủng bố đến cùng cực, mạnh mẽ đến khiếp người.
Nhân gian vô pháp đong đếm.
Trí óc vô pháp tưởng tượng
Ngay cả quỷ thần cũng khiếp vía.
Bị khủng bố khí tức này áp tới, Hủ Thi Vương Thu Vô Mệnh liền trợn trừng mắt, một tia sợ hãi đến tuyệt vọng tràn ngập trong đáy mắt.
Giờ phút này, rốt cuộc hắn hiểu được sự đáng sợ chân chính của tên tiểu tử Dương Tiêu mà hắn khinh thường này.
Rốt cuộc hắn hiểu được thực lực mà hắn tự xem là vô địch đó buồn cười đến như thế nào.
Và hắn hiểu được cái câu " sẽ diệt sạch Thu gia đến gà chó không chừa" là ý nghĩa gì
"Tạch...pụp.." bị khí tức trên người Thiên tràn ra, Hỏa pháp tắc ngoài thiên địa liền vô lực phản kháng bị cưỡng ép rơi vào tay Thiên vô pháp giãy dụa.
Đại lực khống thiên pháp
Là dùng đại lực lượng từ trong thân thể 1 người để khống chế cả thiên địa pháp tắc. Mạnh mẽ đến độ này
"Pụp....pụp...crắc...crốp...kítttttttttttt.....kétttttttttt..." âm thanh như sắt thép va chạm khiến người ghê răng vang lên.
Sau đó trước khủng bố áp lực áp đến, thân thể to lớn của Hủ Thi Vương liền chậm rãi bị uốn nặn nhào nát bấy, xương cốt trở thành mềm vụn mà bị bẻ gãy nghiền nát như tương.
Nguyên cả thân thể to lớn liền nhanh chóng bị ép thành nát bấy kể cả cái đầu lớn trụi lủi tóc sau đó 1 viên ma hạch mầu đen tuyền lộ ra.
Viên ma hạch này vừa lộ liền muốn giãy sụa mang theo linh hồn thoát đi nhưng..nó không làm được.
Trước lực áp kinh khủng này, nó như cũ vẫn yếu ớt như con dán.
Mặt đất chỉ còn một cọng cỏ mầu hôi tro đang bị ép cho suýt tan vỡ.
Thiên cầm lấy viên ma hạch đi tới chỗ ngọn cỏ này sau đó thu cả 2 vào trong Quỷ Vương Ấn, chỉ để lại một bãi bùn nhầy thịt nát ở lại.
Lúc này trận chiến ở bên cũng đã sắp đến hồi kết.
Một đám thánh nhân Ngũ Độc, Huyết Sát đều bị tru diệt không còn.
Hoàng Chiêu đã bị loạn trảm phân thây chết đến không thể chết lại.
Hoàng Siêu bị lấy đi đế vị lẫn cả thiên tử đế hồn đã chết không còn chút dấu vết.
Còn lại ở đây chỉ có mình Hoàng Chung đang bị một đám cuồng nhân vây công đã sắp đến hồi kiệt sức mà vong.
"Dương Tiêu....ngươi không giết được ta, cũng không bắt được ta...dù ngươi có thông thiên cỡ nào cũng không thể...."
"Không, ngươi sai rồi...không phải là ta không bắt được ngươi mà là ta không muốn, mạng này của ngươi ta cho mượn...hi vọng rằng vài năm nữa gặp lại cũng đừng làm kẻ địch của ta"
"Hahahahahaha....ăn nói thật cuồng vọng, ngươi cướp cơ duyên của ta, phạm uy nghiêm ta, cướp đoạt tất cả những gì ta có, bây giờ còn dám nói đừng làm địch của ngươi...hừ"
"Tùy ngươi, nghĩ sao thì nghĩ...loại người như ngươi không đáng cho ta phiền muộn....cút đi, trước khi ta đổi ý"
"Hahaahaha....Dương Tiêu, ngươi sợ rồi...ngươi nhất định sợ rồi, chờ tới thượng thiên vực, đó sẽ là ngày chết của ngươi, thù này hận này ngày sau bổn thái tử sẽ gấp ngàn lần hoàn trả.....nhớ rửa cổ chờ bổn thái tử đến lấy đó....hahahahaha...."
"Haiii....ngươi nói nhảm nhiều quá, thật làm ta ngứa lỗ tai rồi..."
Nói xong, Thiên làm ra một hành động khiến vạn người nhìn thấy đều lạnh người.
Hắn....vung tay
Tay phải hắn giống hệt như lần trước đã mạt sát Hủ Thi Vương bây giờ lại vung tay lên
Người ta vung tay là chuyện bình thường nhưng với Thiên lại khác, tại vì hắn đã từng một lần lưu lại ký ức khó quên trong mắt người xem.
Và bây giờ, hắn lại một lần nữa làm như vậy.
Nhìn thấy tay Thiên đưa lên sắc mặt Hoàng Chung liền tức thì đại biến, lập tức hắn điều động toàn bộ thủ đoạn phòng hộ cùng chạy trốn.
Nhưng hiệu quả tất nhiên vẫn chỉ như bọt biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.