Chương 803: Thập lậy như thần
Nguyễn Văn Thanh
22/09/2018
Mỗi một trận pháp ở Thiên Kiếm Môn này đều đã tồn tại từ vô số năm tháng lâu đời, cho nên trận văn sớm đã liên hợp với toàn bộ dãy núi thành một thể, 63 trận vẫn tự hành vận chuyển thành trận như bình thường.
Ngoại trừ "vạn quỷ hợp thần trận" của Âu gia là Thiên lấy quá triệt để ra những trận khác chỉ cần Thiên không đục khoét tận dụng đến sạch sẽ thì sẽ không ảnh hưởng gì đến thiên nhiên đại trận kia, cho nên hắn cũng không có gì phải kiêng kỵ cả.
Dù sao thì để lại cũng chẳng có ai đủ bản lĩnh sử dụng, lại càng không có ai hiểu được độ huyền bí của nó.
Băng liên tinh sau khi thu nhận được 10km băng tinh liền khiến khối lượng nó tăng lên, kết hợp với đám "trọng lực nguyên sa" mà Thiên khắc lên, coi như viên "băng liên tinh" này đã có thể tính là 1 món "ám khí" tuyệt vời rồi.
Với trọng lượng khoảng 10 vạn tấn băng tinh sau đó trọng lực nguyên sa khuếch trương lên gấp ngàn vạn lần, sau đó tất cả đều thu nhỏ lại bằng một hạt châu nhỏ bằng đầu ngón tay.
Một viên châu chỉ lớn nhiêu đó mà có trọng lượng trăm vạn tinh lại thêm cực hạn hàn băng chi lực bổ trợ, một viên băng liên châu này mà làm ám khí phóng ra....chậc.
Thử hỏi cái gì chịu nổi.
Nếm được ngon ngọt một lần "kiếm ăn" trong đêm hôm đó Thiên liên tục ghé thăm 16 ngọn sơn phong khác thu về 16 tòa kiếm bi.
Trong một đêm nay, hắn chủ trương hướng mũi nhọn đến những người hắn không ưa nhất mà trọng điểm "đào khoét", Độc Mễ gia, Cổ gia, Trọng Kiếm Phong...
Độc Mễ gia là thu được một dòng linh tuyền kỳ lạ, dù chỉ có khoảng 1 cái ao nhỏ nhưng lại nặng đến khó tin, một giọt nước nặng trọn vẹn 1 tinh, một ao nước này nặng đến suýt soát 1 tỉ tinh kinh khủng con số.
Lúc thấy được bảo vật này Thiên rất nhẫn tâm liền đào gần như tận hết gốc rễ của nó chỉ chừa lại đúng 1 giọt sau đó mới thỏa mãn chuyển đối tượng.
Cổ gia lại có trận pháp là một khối yêu khí năng lượng kỳ dị Thiên cũng không biết nó để làm gì, hắn đoán rằng Cổ gia sở dĩ có thể tu luyện "bỉ mông quyết" cũng một phần là nhờ được hưởng ân điển từ vùng yêu khí này.
Tuy nhiên không biết nó là để làm gì nhưng mà Thiên cũng không có hiền lành buông tha, không thu thì thôi mà đã thu là thu cho...gần hết, không cần nhiều chỉ chừa lại 1 tia nhỏ lại thôi.
Trọng Kiếm Phong sở dĩ có cái tên như vậy là do nơi đây có được trọng lực cao gấp trăm lần so với bên ngoài, là nơi phù hợp cho trọng kiếm hệ tu giả.
Dưới đất hiển nhiên cũng là tồn giữ bí mật về loại trọng lực này và nguyên nhân tất cả đều đến từ "trọng trường hậu thổ trận" và một vùng quý giá Tiên Thiên Hậu Thổ tuyệt đỉnh thổ nhưỡng.
Vật này trong các bảo điển luyện khí cũng thường được khuếch trương lên quá mức, nào thì thổ nhưỡng có thể dưỡng ra thần dược, thần kim, thậm chí ăn vào một ít còn có thể trường sinh.
Rồi thì "là đất dưới chân chư thần, có thể vô hạn đản sinh nuôi dưỡng thế giới bổn nguyên, có thể bổ đắp thiên khuyết, bồi dưỡng thiên căn giúp người ngộ ra cảnh giới của thần"
Khoa trương, quả thật khoa trương quá mức.
Thần liệu như vậy không thu thật uổng,...
Thế là 3 nơi này bị Thiên trọng điểm thu gần như sạch sẽ, ý nghĩa 2 từ "gần như" đây chính là chỉ còn lại 1 phần nhỏ bé không đáng kể, chứ cũng không phải là tuyệt diệt.
Tin rằng chỉ với một chút xíu đó còn sót lại, sau ngàn năm sau chúng sẽ lại sinh ra thêm một chút nữa, thiên nhiên trận pháp cũng sẽ liên tục được duy trì.
Còn những nơi khác, Thiên chỉ lấy đi trận tâm và một phần bảo vật kỳ quái được thai nghén bên đại trận.
Phần việc còn lại chỉ là luyện hóa, toàn lực luyện hóa mà thôi.
Công việc cứ như vậy liền trở nên nhiều hơn, càng mất thời gian nhất đó là 2 nàng Nhan nhi và Cửu Lý Minh Phượng cứ quấn lấy hắn không buông làm bản thể hắn gần như thời thời khắc khắc đều bị đeo như sam.
Đáng hận là từ khi có "điện thoại" có thể liên lạc liền khiến Thiên giống như con ruồi bị 2 nàng quay cho chóng mặt.
]
Có được món đồ chơi mới là như vậy đó, đám người này cứ rảnh rỗi tu luyện là liền lên "online giải trí" khiến Thiên bị hướng mũi nhọn tới nhiều nhất.
Những nữ tính đệ tử bình thường lấy Thiên làm thần tượng bây giờ liền bày tỏ thái độ bằng đủ mọi phương thức, nhút nhát, sâu lắng, bạo dạng, ôn nhu....muôn hình muôn vẻ.
Thiên tự nhủ, nếu hắn có thể lập một trang facebook thì phải kiếm được cả triệu like mỗi ngày, đáng tiếc hắn không làm được.
Cũng trong đêm hôm đó Nhan nhi cũng đồng dạng bị hàng triệu tin nhắn của các "fan" khủng bố tinh thần làm cô gái bình thường nhu nhược hiền dịu này bất chợt phải biến cao ngạo lạnh lùng đi hẳn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thiên và Nhan nhi 2 con người này phờ phạc ủ rũ đi đến giảng sư đài, có lẽ giảng sư đài ngày hôm nay không khí có một sự thay đổi ngột ngạt đến kỳ lạ.
Cũng có thể buổi học ngày hôm nay cũng sẽ là buổi học cuối cùng của họ, hoặc giả là một sự bình yên ngột ngạt nào đó trước cơn bão tố.
Áp bức
Khắp không gian đều có một loại cảm giác này
Ủ rũ
Đó là loại xúc cảm duy nhất trên tất cả các khuôn mặt ở đây.
"Thôi nào...bỏ cái bộ mặt đó đi, các ngươi đều là võ giả, một chút cứng rắn cũng không có sao"
"Đại sư..."
"Đừng mè nheo nữa, thời gian của ta có hạn...vào chính đề đi thôi"
Nói xong sắc mặt Thiên bất chợt nghiêm chỉnh lại, chân mày như kiếm nhẹ dựng sắc thái không giận tự uy, một loại khí thế cao thượng mà không thể nghi ngờ bộc phát.
Trên đài cao, Thiên cứ như vậy liền sinh ra một loại khí tràng như tông sư, vạn vật bên dưới bất tri bất giác đều nhẹ cúi đầu tôn kính.
Miệng hắn không mở nhưng pháp tắc lại tự thành, thiên địa tự động giao thoa bọc lấy nhân ảnh như thần như thánh ngồi đó.
Không sai...chính là cái khí chất đó.
Lần đầu tiên hắn một câu cảnh tỉnh mấy ngàn học sinh đánh thức họ khỏi sự hèn mọn, mở ra giả đan.
Lần thứ 2, hắn dậy cho họ bổn nguyên bản mục chê cười thế gian đều là giả dối, đưa đám đệ tử vào một thế giới của nhiệt huyết mà thế gian chỉ có ai là đệ tử của hắn mới có được.
Lần thứ 3, hắn cho một đám học sinh này khủng bố một niềm tự tin vượt qua hết mọi sự hèn kém của huyết mạch, trí tuệ, đưa họ lên con đường của những siêu cấp thiên tài chỉ thể nhìn theo.
Lần đó hắn trao tặng cho họ một loại lý niệm tu luyện vượt qua hết mọi thời đại, phá vỡ hết mọi lối mòn, đánh vỡ thường quy và cuối cùng...đó là khủng bố một chiêu Giao Quyền.
Lần thứ tư, hắn cho những con người này bước vào con đường truyền kỳ, mở ra cho họ một cái thức hải mà vạn nhân đều mơ ước. Từ lần đó trở đi...cuộc đời họ đã triệt để bị dẫn đến một cái lối rẽ khác...một cái lối đi của..thần....của siêu cấp thiên tài và của....duy nhất những đệ tử của hắn mới có.
Là cái lối đi duy nhất dẫn đến truyền kỳ
Là cái lối đi độc nhất của những hạ đẳng nhân loại đi đến đỉnh cao.
Cái lối đi bỏ qua hết mọi lý lẽ phi lý thâm căn cố đế.
Là cái lối đi của tuyệt cường nhân loại phá vỡ hết mọi thường quy, đạp lên hết mọi đỉnh cao trước đó.
"Sư phụ...một chữ khó bày tỏ hết 2 chữ "sư"
"Đại sư...chỉ có 4 lần giảng bài - một đời tông sư, một người thầy
Nhưng mà cũng chỉ có 4 lần này thôi đã đủ đưa một đời phàm phu lên tới đỉnh cao, đã quá đủ để chinh phục mấy vạn trái tim.
Đại sư....được quỳ gối ở đây, hướng về ngài dập đầu, đó là diễm phúc của ta.
Đại sư....ta cả đời may mắn nhất đó là được nghe ngài giảng bài, đáng tiếc chỉ vẻn vẹn có 5 lần nhưng ta cả đời cũng không quên.
Đại sư...được làm đệ tử của ngài, hoặc chỉ là một nửa cái đệ tử của ngài thôi đã là tuyệt đối diễm phúc lớn nhất đời ta.
Đại sư....ta vô cùng...vô cùng tình nguyện được quỳ gối ở đây, được hướng về ngài mà đập đầu
Đại sư....trong minh minh đã để ta được gặp ngài, được may mắn ở đây nghe ngài giảng bài...thậm chí, còn được ngài đặt vào kỳ vọng...ta thề với trời, dù chết ta cũng tuyệt đối không oán không hối, tuyệt đối không để ngài thất vọng.
Đại sư....nếu ta không cố gắng, không đạt được tiêu chuẩn đó của ngài ta thà chết cũng không sống nhục, đời ta nếu còn không thể làm đệ tử chân chính của ngài, không thể cùng chung một đường với ngài....ta sống uổng.
Đại sư....hãy để ta sống làm đệ tử ngài, cùng chung một con đường phò tá ngài vượt lên đỉnh. Còn nếu ta chết, ta sẽ làm ma đi bên cạnh ngài...
Trước một tấm chân dung bình thường bình dị mà vĩ đại đó.
Trước khí chất tông sư đáng kính mà khắc ghi vào trong tim người đó.
Mấy vạn đệ tử ở đây đều nhất loạt bộc phát ra một loại xúc động không thể tả.
Bất tri bất giác, họ tự dựng người lên, đầu gối quỳ xuống, cái đầu rủ xuống ngực, tay để đùi thành kính.
Đại sư....hãy để ta được quỳ trước ngài khi còn có thể.
Hãy để ta vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc quý giá này khi còn có thể.
Hãy để ta duy trì cảm giác được làm đệ tử của ngài khi còn có thể.
Dòng đời dài dòng lắm biến cố, sẽ chẳng biết ngày hôm nay qua rồi ta sẽ lại phải chờ tới lúc nào mới lại được quỳ dưới chân ngài.
Sẽ không biết khi nào ta mới lại được một lần gặp ngài, được ngài giảng bài và được ngài đặt vào kỳ vọng.
Thời gian vừa qua được làm một nửa đệ tử của ngài...nó còn quá ngắn, quá ít...quá khiến ta luyến tiếc nhưng mà....nó cũng quá...quá mức quý giá.
10 lậy này, ta dập đầu trước ngài...vĩnh cửu tôn ngài như "sư" như "ân" mà lại như "thần"
Ngoại trừ "vạn quỷ hợp thần trận" của Âu gia là Thiên lấy quá triệt để ra những trận khác chỉ cần Thiên không đục khoét tận dụng đến sạch sẽ thì sẽ không ảnh hưởng gì đến thiên nhiên đại trận kia, cho nên hắn cũng không có gì phải kiêng kỵ cả.
Dù sao thì để lại cũng chẳng có ai đủ bản lĩnh sử dụng, lại càng không có ai hiểu được độ huyền bí của nó.
Băng liên tinh sau khi thu nhận được 10km băng tinh liền khiến khối lượng nó tăng lên, kết hợp với đám "trọng lực nguyên sa" mà Thiên khắc lên, coi như viên "băng liên tinh" này đã có thể tính là 1 món "ám khí" tuyệt vời rồi.
Với trọng lượng khoảng 10 vạn tấn băng tinh sau đó trọng lực nguyên sa khuếch trương lên gấp ngàn vạn lần, sau đó tất cả đều thu nhỏ lại bằng một hạt châu nhỏ bằng đầu ngón tay.
Một viên châu chỉ lớn nhiêu đó mà có trọng lượng trăm vạn tinh lại thêm cực hạn hàn băng chi lực bổ trợ, một viên băng liên châu này mà làm ám khí phóng ra....chậc.
Thử hỏi cái gì chịu nổi.
Nếm được ngon ngọt một lần "kiếm ăn" trong đêm hôm đó Thiên liên tục ghé thăm 16 ngọn sơn phong khác thu về 16 tòa kiếm bi.
Trong một đêm nay, hắn chủ trương hướng mũi nhọn đến những người hắn không ưa nhất mà trọng điểm "đào khoét", Độc Mễ gia, Cổ gia, Trọng Kiếm Phong...
Độc Mễ gia là thu được một dòng linh tuyền kỳ lạ, dù chỉ có khoảng 1 cái ao nhỏ nhưng lại nặng đến khó tin, một giọt nước nặng trọn vẹn 1 tinh, một ao nước này nặng đến suýt soát 1 tỉ tinh kinh khủng con số.
Lúc thấy được bảo vật này Thiên rất nhẫn tâm liền đào gần như tận hết gốc rễ của nó chỉ chừa lại đúng 1 giọt sau đó mới thỏa mãn chuyển đối tượng.
Cổ gia lại có trận pháp là một khối yêu khí năng lượng kỳ dị Thiên cũng không biết nó để làm gì, hắn đoán rằng Cổ gia sở dĩ có thể tu luyện "bỉ mông quyết" cũng một phần là nhờ được hưởng ân điển từ vùng yêu khí này.
Tuy nhiên không biết nó là để làm gì nhưng mà Thiên cũng không có hiền lành buông tha, không thu thì thôi mà đã thu là thu cho...gần hết, không cần nhiều chỉ chừa lại 1 tia nhỏ lại thôi.
Trọng Kiếm Phong sở dĩ có cái tên như vậy là do nơi đây có được trọng lực cao gấp trăm lần so với bên ngoài, là nơi phù hợp cho trọng kiếm hệ tu giả.
Dưới đất hiển nhiên cũng là tồn giữ bí mật về loại trọng lực này và nguyên nhân tất cả đều đến từ "trọng trường hậu thổ trận" và một vùng quý giá Tiên Thiên Hậu Thổ tuyệt đỉnh thổ nhưỡng.
Vật này trong các bảo điển luyện khí cũng thường được khuếch trương lên quá mức, nào thì thổ nhưỡng có thể dưỡng ra thần dược, thần kim, thậm chí ăn vào một ít còn có thể trường sinh.
Rồi thì "là đất dưới chân chư thần, có thể vô hạn đản sinh nuôi dưỡng thế giới bổn nguyên, có thể bổ đắp thiên khuyết, bồi dưỡng thiên căn giúp người ngộ ra cảnh giới của thần"
Khoa trương, quả thật khoa trương quá mức.
Thần liệu như vậy không thu thật uổng,...
Thế là 3 nơi này bị Thiên trọng điểm thu gần như sạch sẽ, ý nghĩa 2 từ "gần như" đây chính là chỉ còn lại 1 phần nhỏ bé không đáng kể, chứ cũng không phải là tuyệt diệt.
Tin rằng chỉ với một chút xíu đó còn sót lại, sau ngàn năm sau chúng sẽ lại sinh ra thêm một chút nữa, thiên nhiên trận pháp cũng sẽ liên tục được duy trì.
Còn những nơi khác, Thiên chỉ lấy đi trận tâm và một phần bảo vật kỳ quái được thai nghén bên đại trận.
Phần việc còn lại chỉ là luyện hóa, toàn lực luyện hóa mà thôi.
Công việc cứ như vậy liền trở nên nhiều hơn, càng mất thời gian nhất đó là 2 nàng Nhan nhi và Cửu Lý Minh Phượng cứ quấn lấy hắn không buông làm bản thể hắn gần như thời thời khắc khắc đều bị đeo như sam.
Đáng hận là từ khi có "điện thoại" có thể liên lạc liền khiến Thiên giống như con ruồi bị 2 nàng quay cho chóng mặt.
]
Có được món đồ chơi mới là như vậy đó, đám người này cứ rảnh rỗi tu luyện là liền lên "online giải trí" khiến Thiên bị hướng mũi nhọn tới nhiều nhất.
Những nữ tính đệ tử bình thường lấy Thiên làm thần tượng bây giờ liền bày tỏ thái độ bằng đủ mọi phương thức, nhút nhát, sâu lắng, bạo dạng, ôn nhu....muôn hình muôn vẻ.
Thiên tự nhủ, nếu hắn có thể lập một trang facebook thì phải kiếm được cả triệu like mỗi ngày, đáng tiếc hắn không làm được.
Cũng trong đêm hôm đó Nhan nhi cũng đồng dạng bị hàng triệu tin nhắn của các "fan" khủng bố tinh thần làm cô gái bình thường nhu nhược hiền dịu này bất chợt phải biến cao ngạo lạnh lùng đi hẳn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thiên và Nhan nhi 2 con người này phờ phạc ủ rũ đi đến giảng sư đài, có lẽ giảng sư đài ngày hôm nay không khí có một sự thay đổi ngột ngạt đến kỳ lạ.
Cũng có thể buổi học ngày hôm nay cũng sẽ là buổi học cuối cùng của họ, hoặc giả là một sự bình yên ngột ngạt nào đó trước cơn bão tố.
Áp bức
Khắp không gian đều có một loại cảm giác này
Ủ rũ
Đó là loại xúc cảm duy nhất trên tất cả các khuôn mặt ở đây.
"Thôi nào...bỏ cái bộ mặt đó đi, các ngươi đều là võ giả, một chút cứng rắn cũng không có sao"
"Đại sư..."
"Đừng mè nheo nữa, thời gian của ta có hạn...vào chính đề đi thôi"
Nói xong sắc mặt Thiên bất chợt nghiêm chỉnh lại, chân mày như kiếm nhẹ dựng sắc thái không giận tự uy, một loại khí thế cao thượng mà không thể nghi ngờ bộc phát.
Trên đài cao, Thiên cứ như vậy liền sinh ra một loại khí tràng như tông sư, vạn vật bên dưới bất tri bất giác đều nhẹ cúi đầu tôn kính.
Miệng hắn không mở nhưng pháp tắc lại tự thành, thiên địa tự động giao thoa bọc lấy nhân ảnh như thần như thánh ngồi đó.
Không sai...chính là cái khí chất đó.
Lần đầu tiên hắn một câu cảnh tỉnh mấy ngàn học sinh đánh thức họ khỏi sự hèn mọn, mở ra giả đan.
Lần thứ 2, hắn dậy cho họ bổn nguyên bản mục chê cười thế gian đều là giả dối, đưa đám đệ tử vào một thế giới của nhiệt huyết mà thế gian chỉ có ai là đệ tử của hắn mới có được.
Lần thứ 3, hắn cho một đám học sinh này khủng bố một niềm tự tin vượt qua hết mọi sự hèn kém của huyết mạch, trí tuệ, đưa họ lên con đường của những siêu cấp thiên tài chỉ thể nhìn theo.
Lần đó hắn trao tặng cho họ một loại lý niệm tu luyện vượt qua hết mọi thời đại, phá vỡ hết mọi lối mòn, đánh vỡ thường quy và cuối cùng...đó là khủng bố một chiêu Giao Quyền.
Lần thứ tư, hắn cho những con người này bước vào con đường truyền kỳ, mở ra cho họ một cái thức hải mà vạn nhân đều mơ ước. Từ lần đó trở đi...cuộc đời họ đã triệt để bị dẫn đến một cái lối rẽ khác...một cái lối đi của..thần....của siêu cấp thiên tài và của....duy nhất những đệ tử của hắn mới có.
Là cái lối đi duy nhất dẫn đến truyền kỳ
Là cái lối đi độc nhất của những hạ đẳng nhân loại đi đến đỉnh cao.
Cái lối đi bỏ qua hết mọi lý lẽ phi lý thâm căn cố đế.
Là cái lối đi của tuyệt cường nhân loại phá vỡ hết mọi thường quy, đạp lên hết mọi đỉnh cao trước đó.
"Sư phụ...một chữ khó bày tỏ hết 2 chữ "sư"
"Đại sư...chỉ có 4 lần giảng bài - một đời tông sư, một người thầy
Nhưng mà cũng chỉ có 4 lần này thôi đã đủ đưa một đời phàm phu lên tới đỉnh cao, đã quá đủ để chinh phục mấy vạn trái tim.
Đại sư....được quỳ gối ở đây, hướng về ngài dập đầu, đó là diễm phúc của ta.
Đại sư....ta cả đời may mắn nhất đó là được nghe ngài giảng bài, đáng tiếc chỉ vẻn vẹn có 5 lần nhưng ta cả đời cũng không quên.
Đại sư...được làm đệ tử của ngài, hoặc chỉ là một nửa cái đệ tử của ngài thôi đã là tuyệt đối diễm phúc lớn nhất đời ta.
Đại sư....ta vô cùng...vô cùng tình nguyện được quỳ gối ở đây, được hướng về ngài mà đập đầu
Đại sư....trong minh minh đã để ta được gặp ngài, được may mắn ở đây nghe ngài giảng bài...thậm chí, còn được ngài đặt vào kỳ vọng...ta thề với trời, dù chết ta cũng tuyệt đối không oán không hối, tuyệt đối không để ngài thất vọng.
Đại sư....nếu ta không cố gắng, không đạt được tiêu chuẩn đó của ngài ta thà chết cũng không sống nhục, đời ta nếu còn không thể làm đệ tử chân chính của ngài, không thể cùng chung một đường với ngài....ta sống uổng.
Đại sư....hãy để ta sống làm đệ tử ngài, cùng chung một con đường phò tá ngài vượt lên đỉnh. Còn nếu ta chết, ta sẽ làm ma đi bên cạnh ngài...
Trước một tấm chân dung bình thường bình dị mà vĩ đại đó.
Trước khí chất tông sư đáng kính mà khắc ghi vào trong tim người đó.
Mấy vạn đệ tử ở đây đều nhất loạt bộc phát ra một loại xúc động không thể tả.
Bất tri bất giác, họ tự dựng người lên, đầu gối quỳ xuống, cái đầu rủ xuống ngực, tay để đùi thành kính.
Đại sư....hãy để ta được quỳ trước ngài khi còn có thể.
Hãy để ta vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc quý giá này khi còn có thể.
Hãy để ta duy trì cảm giác được làm đệ tử của ngài khi còn có thể.
Dòng đời dài dòng lắm biến cố, sẽ chẳng biết ngày hôm nay qua rồi ta sẽ lại phải chờ tới lúc nào mới lại được quỳ dưới chân ngài.
Sẽ không biết khi nào ta mới lại được một lần gặp ngài, được ngài giảng bài và được ngài đặt vào kỳ vọng.
Thời gian vừa qua được làm một nửa đệ tử của ngài...nó còn quá ngắn, quá ít...quá khiến ta luyến tiếc nhưng mà....nó cũng quá...quá mức quý giá.
10 lậy này, ta dập đầu trước ngài...vĩnh cửu tôn ngài như "sư" như "ân" mà lại như "thần"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.