Chương 833: Thú mông muội có tình - nhân trí tuệ vô đạo
Nguyễn Văn Thanh
12/10/2018
"Tiểu miêu miêu ngoan...cảm phiền tránh đường cho ta được không...ngươi
như vậy là đang vi phạm luật pháp đó, sẽ bị chấp pháp giả dẫn đi sau đó
tưới nước sôi, nhổ sạch lông...sau đó thế này..thế này..sau đó mang
ngươi ra tàn nhẫn hành hình"
Thiên làm ra động tác băm băm chém chém thái độ muốn hung ác bao nhiêu có bấy nhiêu.
"Sao hả..sợ không...sợ thì tránh ra, phải rồi nhìn ngươi ốm nhom như vậy là đang lạc mẹ phải không...đói ăn phải không, đây đây..."
Thiên lấy ra một cái đùi gà cháy đen mùi vị "hấp dẫn" đến nghẹt mũi đưa tới.
"Meo..." thần kỳ là con mèo con này lại linh tính ngửi vài cái sau đó kêu một tiếng đầy bi thương.
"Sao vậy...ngươi bệnh hả...hay là có việc gì cần ta giúp...nói đi, ta giúp ngươi"
Tiểu miêu: ".."
Dương Tiểu Thanh: ".."
"meoooooo..." giọng tiểu miêu này bỗng chốc kêu lên một câu đầy bi thiết, mắt mèo chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt.
Ở đối diện Dương Tiểu Thanh lập tức động đến lòng trắc ẩn, còn Thiên cũng lập tức mất đi khí chất đùa dỡn ban nãy, miệng hắn bất ngờ phát ra một tiếng mèo kêu giống như thú ngữ
"Meo...meo.." tiểu miêu lập tức đáp lại một câu sau đó chạy thẳng vào rừng.
Thiên nắm tay Dương Tiểu Thanh đi theo.
Tiểu miêu thấy 2 người họ đi theo liền tăng dần tốc độ, bàn chân nó gấp gáp chạy đi như có lo lắng điều gì, thân hình gầy gò lao vút đi trên đất như bay, tốc độ này không ngờ dần dần Dương Tiểu Thanh còn không đuổi kịp.
"Pặp...." Thiên gia trì một đạo "phong độn" lên người nàng khiến tốc độ nàng tăng lên gấp đôi.
Tiểu Miêu bắt đầu thở hồng hộc nhưng chân vẫn liều mạng chạy đi không dừng lại.
2 giờ sau...
"Hộc...hộc..." tốc độ của Tiểu Miêu bắt đầu chậm dần, miệng thở không ra hơi nhưng mắt vẫn dán chặt về phía trước.
"Bạch.."bàn chân nó quỵ xuống đất kiệt sức, nhưng ngay lúc nó tuyệt vọng thì bụng đã bị một đạo lực lượng nâng lên sau đó, gió mạnh liền tát vào.
Dương Tiểu Thanh còn đang mải mê kiệt sức chạy thì bỗng thấy eo bị nắm chặt sau đó cảnh vật xung quanh như chớp lóe lướt qua, cả thân thể bị kinh khủng tốc độ lôi đi.
"Vù..." thời gian chỉ như một cái chớp mắt trôi qua họ mới cảm nhận được cảnh vật xung quanh trở lại, lúc này đã thấy mình đứng trước một hang động bằng đá.
Dương Tiểu Thanh và Tiểu Miêu Miêu được Thiên để xuống.
Lúc này Tiểu Miêu lập tức kêu lên một tiếng bi thống run rẩy nhào vào trong động.
Ở đó, một con mèo mẹ lớn như con hổ nằm yên tĩnh trên vũng máu, bụng bị rạch ra một vệt lớn máu chảy lênh láng, khí tuyệt bỏ mình.
"Meoooooooooooo...." tiểu miêu bi thống tru lên một tiếng, nước mắt lăn dài xuống tấm thân gầy gò.
Dương Tiểu Thanh nhìn thấy cảnh này lập tức che kín miệng nước mắt 2 hàng tuôn rơi.
Còn Thiên, hắn nhanh như chớp liền nhào tới, tay hóa thành những đạo tàn ảnh vung ra trên không trung, mộc nguyên lực từ khắp nơi bắt đầu ầm ầm rít gào kéo đến, một mảnh hang động cấp tốc liền tràn ngập một mầu xanh biếc của sinh mệnh.
Thiên như một vị thần đứng giữa vô tận thanh quang, sắc thái nghiêm trang túc mục mà, mắt như xuyên qua quá khứ vị lai, tay như thiên thủ phật đà điên cuồng điểm hóa vào hư không.
"Tích...tích...tích...tích..."hàng trăm hàng ngàn đạo tiểu phù văn được hắn khắc ra sau đó như những cái bánh răng mắt xích bắt đầu chồng chéo gắn vào nhau hình thành nên một tòa trận văn xanh biếc, trên trán hắn một giọt mồ hôi lớn bắt đầu rơi xuống, cấm kỵ chi lực ầm ầm giáng lên thức hải.
Đại Sinh Mệnh Nghịch Chuyển Bất Tử Phù.
"Tích...tích...tích...tích..."những âm thanh rền vang hệt như một loại nghi thức từ thiên đường, một loại phản nghịch chi ý phá tung trời cao bộc phát lên.
Cấm kỵ chi lực như hằng sơn thái cổ ầm ầm từ bốn phương 8 hướng ập đến, kinh khủng uy áp tràn ra ngoài.
"Ầm...rắc.." nguyên cái động đá lập tức bị ép sập mà nát vụn thành bột mịn Tiểu Miêu và Dương Tiểu Thanh lập tức bị cự đại áp lực dạt qua bên sau đó bị một chút dư uy lan tới ép cho không ngóc nổi đầu dậy nổi.
Tiểu Miêu vừa sợ run mà lại vừa kích động, ánh mắt của nó nhìn tới mẹ mình tràn đầy hi vọng nhưng khi nhìn tới thân hình nam nhân như thần đó lại như thấy đấng chúa tể.
"Ca ca...huynh..lúc trước cứu muội là dùng cách này đây sao...đây là lực lượng gì sao lại đáng sợ như vậy, ca ca ta cứu người...sao các ngươi lại ngăn cản hắn...sao ngươi lại tàn nhẫn ác độc như vậy...thả ca ca ta...thả ca..ca ta ra...huhuhu..."
Dương Tiểu Thanh khóc như hoa lê đái vũ. Ánh mắt nàng sót thương nhìn đạo nhân ảnh như thần như thánh mà lại mệt mỏi chật vật bên trong...con tim của nàng lại nhói lên vô tận đau sót.
"Ca...huynh ấy cứu ta, nhất định là dùng cách khởi tử hồi sinh này...nhưng cách này lại tổn hại bản thân quá...ca có chịu nổi không...huynh ấy có chịu nổi không..."
"Không được cướp đi ca ca của ta....đó là ca ca tốt nhất trên đời của ta...là thân nhân trọng yếu nhất của ta...các ngươi không được cướp ca ca của ta đi...ta liều mạng với ngươi...ta liều mạng ahhhhhhhhh...."
Từ trong cơ thể nàng hư ảnh hỏa xà như nắm bắt được tâm trạng chủ nhân bắt đầu ngửa cổ lên trời cuồng bạo rít lên.
"Rítttttttt....xèeeeeeee.."ngay lập tức vô cùng vô tận hỏa hành phù lực từ khắp nơi bắt đầu điên cuồng lao tới tràn vào cơ thể nàng sau đó nhân trụ bắt đầu lấy mắt thường có thể nhìn thấy mà lớn lên cao lên, chống lên nhân đan, 9 đạo thần thông cũng theo đó mà mở rộng lên mạnh mẽ kinh người.
"Ầm..ầm..ầm..." từng đạo..từng đạo vách ngăn ràng buộc bị cường đại lực trùng kích phá vỡ, tu vi của nàng cũng điên cuồng tăng trưởng, đôi tròng mắt trong suốt đã hiện lên mấy đạo vằn đỏ...nàng đã lâm vào điên cuồng....chân chính điên cuồng.
Trong tâm tư của nàng tồn tại 2 sự cực đoan.
Cực đoan của sự yếu đuối...đó là do biết bao nhiêu áp lực dồn nén vào trong.
Cực đoan của sự mất bình tĩnh....đối với một con người cực đoan tâm lý thì một chỗ dựa như cái cọc sinh mạng đó...một khi không còn nữa, nàng sẽ mất bình tĩnh...sẽ cuồng bạo.
Một sống một còn, nàng giống như Thiên đã nói
"...thà sống một ngày vui vẻ còn hơn kéo dài 1 năm dằn vặt,...oanh oanh liệt liệt một lần, chết cũng không hối tiếc"
Chân thực mà nói, trong con tim bé nhỏ của nàng, một lần sụp đổ này đã là cực hạn. Nếu lần này Thiên thật sự chết đi...nàng cũng không còn bất kỳ ý nghĩa sinh tồn nữa.
"Meooooooooooouuuuuuuuuu.....ngaoooooooo...." Tiểu Miêu cũng bị loại kích biến này làm cho bộc phát, một âm thanh bi thiết vang lên, từ trong cơ thể nó vô hạn tiềm lực liền cấp tốc bị thiêu đốt lên.
Ngay lúc này, vô tận sinh mệnh lực lại một lần nữa dâng tràn sau đó điên cuồng trào vào cơ thể 2 người, chữa trị những vết nứt do căng tràn tiềm lực.
Bên trong, một đạo cự đại phù văn xanh biếc đã được hình thành, máu huyết nghịch lưu, da thịt nối liền, chân linh quy vị.
Một trận khủng bố kinh khủng cấm kỵ chi lực chồng chồng điệp điệp giáng xuống sau đó bị Thiên đưa vai gánh đỡ hết tất cả.
Tại trung thiên giới này, thiên địa ý chí mạnh hơn tại hạ thiên vực không chỉ gấp 10 lần, sự nghịch thiên cải mệnh của Thiên lập tức dẫn tới sự thảo phạt điên cuồng của thiên đạo, thậm chí muốn tiêu diệt người lập chú như Thiên.
"Uỳnh....uỳnh...két...két"
"Thành...cho... ta...." kinh khủng lực đạo từ người Thiên trút ra, đánh nát mấy đạo cấm lực giải phóng cho sinh mệnh trở về
"B...à....n....h..." đại trận phù vỡ vụn tán đi, Thiên thở mạnh mấy hơi tay chống đỡ cơ thể.
"Meoooo...."
"Ca...ca ca...huynh..."
"Uhm...không sao...nghỉ ngơi một chút là tốt rồi"
"Ca ca..." Dương Tiểu Thanh bất chấp tất cả nhào vào lòng hắn chăm chú ôm hắn thật chặt giống như trân bảo quý giá nhất trên đời.
"Uhm...đã là nhân cảnh đỉnh rồi sao, tu vi phù phiếm, đan điền căng nứt, tiềm lực bị ngộp...nàng đây là muốn chết sao"
"Ta mặc kệ...lúc đó ta không có tâm trạng để ý..."
"Uhm...được rồi, để chờ mấy ngày vào thành thị mua thêm chút linh dược ta giúp nàng luyện vài viên đan dược củng cố tu vi"
"Uhm.."
....
Lúc này Tiểu Miêu đang kêu réo gọi tỉnh mẹ mình, cái đầu khả ái không ngừng thân thiết cọ cọ rúc rúc vào cánh tay mẹ nó.
"Eo..." mèo mẹ rốt cuộc tỉnh dậy khiến Tiểu Miêu mừng rỡ kêu liên hồi miệng không ngừng liếm mặt mẹ nó thân thiết.
"Tiểu Thanh...nàng thấy không, hung thú cũng có tình, đồng dạng cũng là những sinh linh rất đáng yêu và đáng tôn trọng có đôi khi....nó còn đáng tin hơn cả con người phải không?"
"Ca...đó là lý do trước giờ huynh gần như không săn giết bất kỳ hung thú nào sao "
"Uhm...ta là một sinh mạng chịu nhiều khổ cực mới sinh tồn được, đối với ta....sinh mạng chính là thứ đáng quý hơn ai hết"
"Meoooo...." mẹ con Tiểu Miêu tiến lại chỗ Thiên thân thiết dụi dụi cọ cọ làm cho Tiểu Thanh cười rạng rỡ như hoa, chẳng mấy chốc đã thân thiết với mẹ con họ như bạn thân.
Nhưng mà ngay lúc này bầu không khí đầm ấm đó lại bị hàng loạt âm thanh quấy rối.
"Đại ca...là hướng này, vết máu là dẫn tới đây...hahahaha...một con linh miêu trưởng thành đáng giá hàng trăm kim tệ ah...hahahaha"
"Lão đệ, lần này ngươi lập công đầu...mũi tên kia của ngươi, độc tính hẳn là đáng tin chứ"
"Đại ca, đương nhiên đáng tin..đó là "cửu luyện tà độc" độc môn bí pháp của Âm Thi Cốc ah"
"Đáng tiếc, trúng độc rồi thịt linh miêu coi như phế ah...thật đáng tiếc"
"Lo gì, có tiền còn lo thiếu thịt ăn sao..."
Nghe được âm thanh này mấy người Hoàng Thanh Thiên, Dương Tiểu Thanh bên trong nghe được mà máu nóng sôi sục, mẹ con Tiểu Miêu lập tức dựng lông lên thù hận cực độ đưa ánh mắt xanh lè nhìn ra ngoài.
Thiên làm ra động tác băm băm chém chém thái độ muốn hung ác bao nhiêu có bấy nhiêu.
"Sao hả..sợ không...sợ thì tránh ra, phải rồi nhìn ngươi ốm nhom như vậy là đang lạc mẹ phải không...đói ăn phải không, đây đây..."
Thiên lấy ra một cái đùi gà cháy đen mùi vị "hấp dẫn" đến nghẹt mũi đưa tới.
"Meo..." thần kỳ là con mèo con này lại linh tính ngửi vài cái sau đó kêu một tiếng đầy bi thương.
"Sao vậy...ngươi bệnh hả...hay là có việc gì cần ta giúp...nói đi, ta giúp ngươi"
Tiểu miêu: ".."
Dương Tiểu Thanh: ".."
"meoooooo..." giọng tiểu miêu này bỗng chốc kêu lên một câu đầy bi thiết, mắt mèo chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt.
Ở đối diện Dương Tiểu Thanh lập tức động đến lòng trắc ẩn, còn Thiên cũng lập tức mất đi khí chất đùa dỡn ban nãy, miệng hắn bất ngờ phát ra một tiếng mèo kêu giống như thú ngữ
"Meo...meo.." tiểu miêu lập tức đáp lại một câu sau đó chạy thẳng vào rừng.
Thiên nắm tay Dương Tiểu Thanh đi theo.
Tiểu miêu thấy 2 người họ đi theo liền tăng dần tốc độ, bàn chân nó gấp gáp chạy đi như có lo lắng điều gì, thân hình gầy gò lao vút đi trên đất như bay, tốc độ này không ngờ dần dần Dương Tiểu Thanh còn không đuổi kịp.
"Pặp...." Thiên gia trì một đạo "phong độn" lên người nàng khiến tốc độ nàng tăng lên gấp đôi.
Tiểu Miêu bắt đầu thở hồng hộc nhưng chân vẫn liều mạng chạy đi không dừng lại.
2 giờ sau...
"Hộc...hộc..." tốc độ của Tiểu Miêu bắt đầu chậm dần, miệng thở không ra hơi nhưng mắt vẫn dán chặt về phía trước.
"Bạch.."bàn chân nó quỵ xuống đất kiệt sức, nhưng ngay lúc nó tuyệt vọng thì bụng đã bị một đạo lực lượng nâng lên sau đó, gió mạnh liền tát vào.
Dương Tiểu Thanh còn đang mải mê kiệt sức chạy thì bỗng thấy eo bị nắm chặt sau đó cảnh vật xung quanh như chớp lóe lướt qua, cả thân thể bị kinh khủng tốc độ lôi đi.
"Vù..." thời gian chỉ như một cái chớp mắt trôi qua họ mới cảm nhận được cảnh vật xung quanh trở lại, lúc này đã thấy mình đứng trước một hang động bằng đá.
Dương Tiểu Thanh và Tiểu Miêu Miêu được Thiên để xuống.
Lúc này Tiểu Miêu lập tức kêu lên một tiếng bi thống run rẩy nhào vào trong động.
Ở đó, một con mèo mẹ lớn như con hổ nằm yên tĩnh trên vũng máu, bụng bị rạch ra một vệt lớn máu chảy lênh láng, khí tuyệt bỏ mình.
"Meoooooooooooo...." tiểu miêu bi thống tru lên một tiếng, nước mắt lăn dài xuống tấm thân gầy gò.
Dương Tiểu Thanh nhìn thấy cảnh này lập tức che kín miệng nước mắt 2 hàng tuôn rơi.
Còn Thiên, hắn nhanh như chớp liền nhào tới, tay hóa thành những đạo tàn ảnh vung ra trên không trung, mộc nguyên lực từ khắp nơi bắt đầu ầm ầm rít gào kéo đến, một mảnh hang động cấp tốc liền tràn ngập một mầu xanh biếc của sinh mệnh.
Thiên như một vị thần đứng giữa vô tận thanh quang, sắc thái nghiêm trang túc mục mà, mắt như xuyên qua quá khứ vị lai, tay như thiên thủ phật đà điên cuồng điểm hóa vào hư không.
"Tích...tích...tích...tích..."hàng trăm hàng ngàn đạo tiểu phù văn được hắn khắc ra sau đó như những cái bánh răng mắt xích bắt đầu chồng chéo gắn vào nhau hình thành nên một tòa trận văn xanh biếc, trên trán hắn một giọt mồ hôi lớn bắt đầu rơi xuống, cấm kỵ chi lực ầm ầm giáng lên thức hải.
Đại Sinh Mệnh Nghịch Chuyển Bất Tử Phù.
"Tích...tích...tích...tích..."những âm thanh rền vang hệt như một loại nghi thức từ thiên đường, một loại phản nghịch chi ý phá tung trời cao bộc phát lên.
Cấm kỵ chi lực như hằng sơn thái cổ ầm ầm từ bốn phương 8 hướng ập đến, kinh khủng uy áp tràn ra ngoài.
"Ầm...rắc.." nguyên cái động đá lập tức bị ép sập mà nát vụn thành bột mịn Tiểu Miêu và Dương Tiểu Thanh lập tức bị cự đại áp lực dạt qua bên sau đó bị một chút dư uy lan tới ép cho không ngóc nổi đầu dậy nổi.
Tiểu Miêu vừa sợ run mà lại vừa kích động, ánh mắt của nó nhìn tới mẹ mình tràn đầy hi vọng nhưng khi nhìn tới thân hình nam nhân như thần đó lại như thấy đấng chúa tể.
"Ca ca...huynh..lúc trước cứu muội là dùng cách này đây sao...đây là lực lượng gì sao lại đáng sợ như vậy, ca ca ta cứu người...sao các ngươi lại ngăn cản hắn...sao ngươi lại tàn nhẫn ác độc như vậy...thả ca ca ta...thả ca..ca ta ra...huhuhu..."
Dương Tiểu Thanh khóc như hoa lê đái vũ. Ánh mắt nàng sót thương nhìn đạo nhân ảnh như thần như thánh mà lại mệt mỏi chật vật bên trong...con tim của nàng lại nhói lên vô tận đau sót.
"Ca...huynh ấy cứu ta, nhất định là dùng cách khởi tử hồi sinh này...nhưng cách này lại tổn hại bản thân quá...ca có chịu nổi không...huynh ấy có chịu nổi không..."
"Không được cướp đi ca ca của ta....đó là ca ca tốt nhất trên đời của ta...là thân nhân trọng yếu nhất của ta...các ngươi không được cướp ca ca của ta đi...ta liều mạng với ngươi...ta liều mạng ahhhhhhhhh...."
Từ trong cơ thể nàng hư ảnh hỏa xà như nắm bắt được tâm trạng chủ nhân bắt đầu ngửa cổ lên trời cuồng bạo rít lên.
"Rítttttttt....xèeeeeeee.."ngay lập tức vô cùng vô tận hỏa hành phù lực từ khắp nơi bắt đầu điên cuồng lao tới tràn vào cơ thể nàng sau đó nhân trụ bắt đầu lấy mắt thường có thể nhìn thấy mà lớn lên cao lên, chống lên nhân đan, 9 đạo thần thông cũng theo đó mà mở rộng lên mạnh mẽ kinh người.
"Ầm..ầm..ầm..." từng đạo..từng đạo vách ngăn ràng buộc bị cường đại lực trùng kích phá vỡ, tu vi của nàng cũng điên cuồng tăng trưởng, đôi tròng mắt trong suốt đã hiện lên mấy đạo vằn đỏ...nàng đã lâm vào điên cuồng....chân chính điên cuồng.
Trong tâm tư của nàng tồn tại 2 sự cực đoan.
Cực đoan của sự yếu đuối...đó là do biết bao nhiêu áp lực dồn nén vào trong.
Cực đoan của sự mất bình tĩnh....đối với một con người cực đoan tâm lý thì một chỗ dựa như cái cọc sinh mạng đó...một khi không còn nữa, nàng sẽ mất bình tĩnh...sẽ cuồng bạo.
Một sống một còn, nàng giống như Thiên đã nói
"...thà sống một ngày vui vẻ còn hơn kéo dài 1 năm dằn vặt,...oanh oanh liệt liệt một lần, chết cũng không hối tiếc"
Chân thực mà nói, trong con tim bé nhỏ của nàng, một lần sụp đổ này đã là cực hạn. Nếu lần này Thiên thật sự chết đi...nàng cũng không còn bất kỳ ý nghĩa sinh tồn nữa.
"Meooooooooooouuuuuuuuuu.....ngaoooooooo...." Tiểu Miêu cũng bị loại kích biến này làm cho bộc phát, một âm thanh bi thiết vang lên, từ trong cơ thể nó vô hạn tiềm lực liền cấp tốc bị thiêu đốt lên.
Ngay lúc này, vô tận sinh mệnh lực lại một lần nữa dâng tràn sau đó điên cuồng trào vào cơ thể 2 người, chữa trị những vết nứt do căng tràn tiềm lực.
Bên trong, một đạo cự đại phù văn xanh biếc đã được hình thành, máu huyết nghịch lưu, da thịt nối liền, chân linh quy vị.
Một trận khủng bố kinh khủng cấm kỵ chi lực chồng chồng điệp điệp giáng xuống sau đó bị Thiên đưa vai gánh đỡ hết tất cả.
Tại trung thiên giới này, thiên địa ý chí mạnh hơn tại hạ thiên vực không chỉ gấp 10 lần, sự nghịch thiên cải mệnh của Thiên lập tức dẫn tới sự thảo phạt điên cuồng của thiên đạo, thậm chí muốn tiêu diệt người lập chú như Thiên.
"Uỳnh....uỳnh...két...két"
"Thành...cho... ta...." kinh khủng lực đạo từ người Thiên trút ra, đánh nát mấy đạo cấm lực giải phóng cho sinh mệnh trở về
"B...à....n....h..." đại trận phù vỡ vụn tán đi, Thiên thở mạnh mấy hơi tay chống đỡ cơ thể.
"Meoooo...."
"Ca...ca ca...huynh..."
"Uhm...không sao...nghỉ ngơi một chút là tốt rồi"
"Ca ca..." Dương Tiểu Thanh bất chấp tất cả nhào vào lòng hắn chăm chú ôm hắn thật chặt giống như trân bảo quý giá nhất trên đời.
"Uhm...đã là nhân cảnh đỉnh rồi sao, tu vi phù phiếm, đan điền căng nứt, tiềm lực bị ngộp...nàng đây là muốn chết sao"
"Ta mặc kệ...lúc đó ta không có tâm trạng để ý..."
"Uhm...được rồi, để chờ mấy ngày vào thành thị mua thêm chút linh dược ta giúp nàng luyện vài viên đan dược củng cố tu vi"
"Uhm.."
....
Lúc này Tiểu Miêu đang kêu réo gọi tỉnh mẹ mình, cái đầu khả ái không ngừng thân thiết cọ cọ rúc rúc vào cánh tay mẹ nó.
"Eo..." mèo mẹ rốt cuộc tỉnh dậy khiến Tiểu Miêu mừng rỡ kêu liên hồi miệng không ngừng liếm mặt mẹ nó thân thiết.
"Tiểu Thanh...nàng thấy không, hung thú cũng có tình, đồng dạng cũng là những sinh linh rất đáng yêu và đáng tôn trọng có đôi khi....nó còn đáng tin hơn cả con người phải không?"
"Ca...đó là lý do trước giờ huynh gần như không săn giết bất kỳ hung thú nào sao "
"Uhm...ta là một sinh mạng chịu nhiều khổ cực mới sinh tồn được, đối với ta....sinh mạng chính là thứ đáng quý hơn ai hết"
"Meoooo...." mẹ con Tiểu Miêu tiến lại chỗ Thiên thân thiết dụi dụi cọ cọ làm cho Tiểu Thanh cười rạng rỡ như hoa, chẳng mấy chốc đã thân thiết với mẹ con họ như bạn thân.
Nhưng mà ngay lúc này bầu không khí đầm ấm đó lại bị hàng loạt âm thanh quấy rối.
"Đại ca...là hướng này, vết máu là dẫn tới đây...hahahaha...một con linh miêu trưởng thành đáng giá hàng trăm kim tệ ah...hahahaha"
"Lão đệ, lần này ngươi lập công đầu...mũi tên kia của ngươi, độc tính hẳn là đáng tin chứ"
"Đại ca, đương nhiên đáng tin..đó là "cửu luyện tà độc" độc môn bí pháp của Âm Thi Cốc ah"
"Đáng tiếc, trúng độc rồi thịt linh miêu coi như phế ah...thật đáng tiếc"
"Lo gì, có tiền còn lo thiếu thịt ăn sao..."
Nghe được âm thanh này mấy người Hoàng Thanh Thiên, Dương Tiểu Thanh bên trong nghe được mà máu nóng sôi sục, mẹ con Tiểu Miêu lập tức dựng lông lên thù hận cực độ đưa ánh mắt xanh lè nhìn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.