Chương 924: Thu Vô Mệnh
Nguyễn Văn Thanh
19/01/2019
Trên bầu trời dần hiện ra 6 thân ảnh uy nghiêm ngạo mạn, trên thân mặc
thuần một mầu xanh đặc trưng, sắc diện ai nấy đều kiêu ngạo không xem ai ra gì
Trên thân đều phủ ra mầu xanh lĩnh vực không chút kiêng kỵ tràn ra ngoài sinh ra tính uy hiếp vô cùng.
"Ah...là thánh giả Thần Mộc Tông, còn ngươi....Thiên Tuyệt Thù...gia chủ Thiên gia, ngươi cũng tới sao" Dương Bính đảo mắt quan sát sau đó nhìn ra được 6 gương mặt này đều quen thuộc không ngờ tất cả đều là người của Thiên gia.
"Thiên gia các ngươi hưng sư động chúng tới như vậy là có ý gì?" trên thân Dương Bính phát ra hơi thở cương mãnh không chút nhún nhường nói.
"Mục đích....hahahaahahaha, Dương Tiêu con các ngươi năm lần bảy lượt đắc tội Thiên gia ta, thậm chí còn giết 2 thánh nhân của ta....ngươi nói xem, chúng ta có nên tìm tới đây tính sổ hay không?"
"Tiêu nhi là người làm việc đều có tình có lý, người Thiên gia các ngươi phải thế nào mới để nó phải ra tay, ngươi là trưởng bối không lẽ còn không hỏi một câu đúng sai sao"
"Đúng sai....buồn cười, có gan giết người Thiên gia ta còn muốn đúng sai, bổn thánh nói cho ngươi biết....dám có gan giết người của ta, thì phải có tâm lý chuẩn bị để chết"
"Phạm uy nghiêm tộc ta....ta...giết hắn cả tộc..."
"Dương gia từ nay sẽ là bài học cho người khác, hôm nay ta giết sạch Dương gia để cảnh cáo thiên hạ....hahahahaha..."
"Dương Bính...cho ngươi cơ hội nói lời cuối cùng"
Dương Bính ngửa cổ cười lớn.
"Hahahahaha....Dương Bính ta không có lời để nói, chỉ là có một lời khuyên không biết Thiên gia chủ có muốn nghe hay không?"
"Được....chỉ là lời trước khi chết, bổn thánh cho ngươi nói"
"Vậy Dương Bính khuyên ngươi....chớ...phạm....dương gia"
"Ah..hahahahahaha....hahahahahaha....cười chết ta, ngươi cũng quá tự đề cao mình rồi...còn dám bảo ta chớ phạm, tốt....hôm nay...ta làm cho ngươi xem"
"Các vị trưởng lão....giết cho ta...ta muốn Dương gia ngày hôm nay...máu nhuộm thành sông, gà chó không còn"
"Ầm..ầm..ầm..ầm...."liên tục 5 đạo kinh khủng lĩnh vực mang theo độc hệ, kim hệ lực lượng từ trường không như che trời phủ đất đổ xuống.
"Hahahahaha...." Thiên Tuyệt Thù cười lớn trong sự lạnh giá của sát khí, trên thân phả ra khí tức bễ nghễ thiên hạ nhìn xuống chúng sinh hèn mọn.
Thiên gia họ không chỉ có được tài lực khuynh quốc, thực lực mạnh mẽ mà còn có được sự hậu thuẫn từ môn phái khiến người nghe đều rợn người khiếp vía Thần Mộc Tông.
Thử hỏi họ có gì mà không dám làm, có ai không dám giết...trong Lạc Quốc này dù là họ muốn diệt nhà nào là diệt, Hoàng gia cũng không dám làm lớn với họ
Một Dương gia trong mắt họ thì đáng kể gì
Dương gia có tứ thánh, Thiên gia có 5 thánh lại còn thêm 4 tên hoàng gia thánh giả tuy tu vi không còn nhiều nhưng cũng là thánh giả.
Cộng hết lại là 9 thánh, một mình 4 người dương gia toàn là kẻ già, người trẻ và thương tật. Chênh lệch thật sự quá lớn
"Vù...vù...." bẩm sinh hỏa lực khắc mộc hệ, lĩnh vực của ngũ thánh vừa phủ xuống liền nghiêm trọng gặp khắc chế nhưng cũng ngay lúc mà hỏa lĩnh vực của dương gia bị áp lực đè xuống này thì 4 tên thánh giả hoàng gia liền bộc phát toàn bộ thực lực bứt ra khỏi khống chế.
Chiến đấu liền bắt đầu nhưng cũng nghiêng lệch về một phía.
Kì lạ là cả 4 người Dương Bính tuy vào thế yếu nhưng lại không chút sợ hãi, họ nép sát vào nhau nhưng chân vẫn vững chãi đặt trên đất không rời, ánh mắt nhìn đối thủ lao tới nhưng không hề hoang mang.
Ngay cả nhỏ tuổi như Dương Tiểu Thanh cũng lạ kỳ không hề chùn bước và Tiểu Hắc cũng không hề gấp gáp chút nào.
Hoàn cảnh này chỉ hiện trong thời gian chớp lóe trước khi cuồng phong bạo vũ kéo tới nhưng lại đặc biệt hiện lên nét quỷ dị.
Cũng ngay tại lúc này, trên bầu trời chợt hiện 4 đạo tia sáng nhanh như chớp giật vù vù lao tới.
Khí thế thánh giả phủ ra chứng minh cho thân phận của họ.
"Thiên Tuyệt Thù, mau dừng tay"
Người nói này vang lên giọng gấp gáp.
"Lạc lão đầu, ngươi vì sao cản ta, chức trách bảo vệ Hân Nhi còn không lo, suốt ngày đi làm chó săn cho người ta bây giờ còn muốn làm gì nữa"
"Hừ, Thiên Tuyệt Thù....ngươi là cái gì mà dám nói ta như vậy, nếu hôm nay ngươi không rút quân...đừng trách ta trở mặt"
"Lạc Vẫn....ngươi đây là ý gì, đừng quên ngươi cũng là người của Thần Mộc Tông"
"Đừng nhiều lời, không muốn dẫn họa sát thân thì mau cút....ta là nể tình ngươi cùng gốc gác mới tha ngươi lần này, nếu còn dám có địch ý với Tiêu công tử...chớ trách ta ngươi thành kẻ thù"
"Hừ....một lời ngươi thì đại diện được cho ai...chờ hôm nay diệt xong Dương gia, bổn gia chủ sẽ tấu trình lên tông chủ...trọng phạt loại phản tông ác đồ như ngươi"
....
Lúc này lại một đạo bóng hình khác bay tới.
"Hoàng nhất, ngươi còn không dừng tay..."
"Văn lão đầu, ngươi đây là ý gì...không được cản ta thi hành nhiệm vụ"
"Nhiệm vụ của ngươi...là Hoàng thượng sai hay người đó...ngươi có biết là mình có thể mang đại họa đến hoàng tộc không"
"Hừ....lệnh công tử khó cãi, Văn Trung Hoa....ngươi tránh ra"
"Hừ, Hoàng Nhất....nếu hôm nay ngươi dám tiến tới...tự tay ta sẽ giết ngươi"
Sau đó lại thêm 2 nhân ảnh nữa hiện ra, một người có nét hao hao giống Văn Trung Hoa chính là Văn Trí, em trai hắn.
Một người khác có thân hình già nua và mái tóc bạc, làn da nhăn, trên tay chỉ cầm một cây búa lớn.
"Ah...Phù đại sư, ngươi sao lại tới đây"
"Ta sao...vì công tử mà đến, các ngươi muốn đối địch với ta sao?"
"Không...Phù đại sư, ngài là luyện khí đại sư thuộc Hoa Thiên Quốc, sao lại có mặt ở đây...chuyện này"
"Không cần nhiều lời, ta vì chủ ta mà chết...các ngươi vì chủ mà chiến,...không cần nhiều lời vô ích"
Giọng ông ta vang lên ồm ồm mà có lực khiến màng tai người đau nhức.
"Hừ, Vô luận thế nào Dương phủ ngày hôm nay đã định là sẽ bị diệt....các vị nếu còn chấp mê bất ngộ, chớ trách chúng ta....giết sạch..." Hoàng Nhất rét lạnh nói, trên thân phả ra sát khí đen ngòm
4 vị thánh giả mới tới không nói 2 lời liền hạ thân xuống đứng về một phía với Dương Bính lấy ra vũ khí, không khí quyết tuyệt chứng minh tất cả.
"Hahahahahaha....tốt...vậy thì tốt,...các ngươi đã muốn chết vậy thì...ta thành toàn...giết..."
Đoàn người Hoàng gia lấy Thiên Tuyệt Thù dẫn đầu mà xông tới.
"Ầm...ầm..." 5 đạo hư ảnh thần mộc gồm 3 gốc đại thụ và 2 bụi gai lớn ầm ầm phủ ra, đại lực buông ra khiến một mảnh trời đều rung lên.
Xuyên không linh mộc
Cự thần mộc
Kinh cức linh thông hoa
Mạn vũ độc linh đằng.
Độc lực như thủy triều tràn ra, những đạo gai nhọn hoắt như kiếm đâm ra.
Ngàn năm....tất cả đều là ngàn năm linh thụ.
Mỗi gốc đều mang theo dặc thù bảo quang và mãnh lực từ thân cây phun ra giống như kình thiên nộ hải phá nát thiên không lao tới.
Thần Mộc Công chiến lực không những tới từ thực lực tự thân mà còn bao hàm thêm cả thần mộc pháp giá, song song tương hỗ uy lực gấp đôi những thánh giả bình thường.
Ngàn năm đại thụ theo cách tu luyện bình thường là tương đương với thánh giả cảnh, khác với bện pháp yêu tu như của Thiên.
Nhưng yêu đạo lại giúp thần mộc có được tự thân linh trí, có được năng lực tu hành và thậm chí là có thể tự thức tỉnh thượng cổ huyết mạch, nó mất 10 năm tu vi đầu để thức dậy linh tính phải đến tu vi vạn năm mới thành thánh thụ nhưng thực lực và tiềm hạn lại cao hơn nhiều so với linh thụ bình thường.
Ngược lại với yêu thụ bình thường, cách tu luyện của Thần Mộc tông này khiến nó dễ dàng đạt đến thánh thụ tu vi trong ngàn năm nhưng căn cơ non nớt vô cùng, thực lực yếu hơn đồng giai thánh yêu thụ rất nhiều, ý thức lại không có một chút nào.
Khi muốn đạt đến tu vi vạn năm là khó hơn lên trời, dù có họa thành cấp 4 (vạn năm) bổ thiên trận thì cũng chỉ có được 1 thành nắm chắc tấn cấp được vạn năm.
Nhưng vạn năm thần thụ này cũng không đồng nghĩa với tu vi thiên cảnh của nhân loại, tại vì thánh thụ này căn cơ không đủ, nếu chủ nhân không tấn thiên cảnh thì thánh thụ cũng vô pháp tấn thần khác hoàn toàn với yêu thụ.
Điểm khuyết càng lớn hơn của cách tu luyện bình thường này đó là dù thánh thụ tấn cấp ngàn năm tu vi thì sau đó, nếu nó muốn tăng thêm 1 năm tu vi nữa cũng vô cùng khó khăn.
2 ngàn năm tu vi tương đương với thánh giả nhị trọng.
3000 - tam trọng
4000 - tứ trọng
....
9000 - cửu trọng
Và 10.000 sẽ là thiên cảnh.
Bất quá đó là lẽ thường
Nhưng cách tu luyện này muốn tăng tu vi thánh thụ lên ngàn lẻ 1 năm cũng phải tốn thiên tài địa bảo lớn vô cùng, thậm chí còn phải bỏ ra tâm huyết bản thân để dưỡng thụ không những làm chậm tu vi bản thân mà còn tiêu tốn tài bảo vô cùng, khó khăn không khác gì một vị thánh giả muốn tiến giai.
Thực tế với loại tốc độ này tại Thiên Phù Giới cũng được xem là rất dễ hiểu tại vì thánh giai là cao quý cỡ nào, chỉ là khi so sánh với phương pháp yêu tu của Thiên thì lại cách biệt như trời với đất.
Dương Tiểu Thanh, Dương Bính, Dương Chí Vĩ, Dương Tiến 4 người này nhận được sự rèn luyện của tứ thiên trận không chỉ có được một thân 2 đạo thiên mệnh trụ tu vi gấp đôi bình thường mà còn có được đại trận tương trợ, thực lực đã cao hơn bình thường gấp 3 lần.
Nhưng mà 6 tên thánh giả Thiên gia lại cũng có được thực lực gấp đôi bình thường, số lượng lại càng nhiều hơn gấp rưỡi.
Tuy 4 tên thánh giả hoàng gia có vẻ như thực lực yếu hơn tu vi, có lẽ là do dùng phương pháp đường tắt nào đó đạt được nhưng thực lực thánh giả vẫn là hơn hẳn một bán thánh rất nhiều lần.
Trận chiến này nổ ra, dương gia 4 người cùng với 4 vị thánh giả Văn Trung Hoa, Văn Trí, Lạc Vẫn và Phù đại sư là 8 người đối đầu với tứ thánh hoàng gia và lục thánh Thiên gia là 10.
8 đối 10...
"Uỳnh....uỳnh..." dưới sự tương trợ từ đại thế dưới chân, bát thánh Dương gia nặng nề đón đỡ một chiêu toàn lực của đối thủ, dương phủ bị dư chấn một kích này chấn cho rung rinh.
"Hahahahaha....cái mai rùa nhỏ này, để ta xem nó chịu được bao nhiêu lần như vậy nữa....hahahahaha...phá..."
Nhưng ngay lúc này, tại bầu trời chợt hiện một đạo kinh hồng lóe sáng.
Từ không gian bỗng nhiên mở ra một cái lỗ đen nhỏ sau đó một cái rễ nhỏ thò ra.
"Roác...." trường không mở ra sau đó là một gốc cây tựa như cỏ tựa như đất hiện ra, trên đó còn đứng 3 người dẫn đầu là một thanh niên tuổi chạc 25, 26, thần thái lãnh ngạo như sương, ánh mắt tựa như hờ hững tựa như vô thần khi nhìn tới mọi người bên dưới.
Loại ánh mắt này, rõ ràng là xem người bên dưới tựa như nhỏ bé không đáng kể, không đủ lọt vào mắt hắn, không đủ làm tâm hắn dao động, loại ánh mắt vừa hờ hững vừa như ma quỷ ẩn mình này xuất hiện trên người một thanh niên trẻ tuổi thật là khiến người xem vừa giận dữ vừa sợ hãi mà vừa khó hiểu.
"Ta...Thu Vô Mệnh,...lệnh cho các ngươi dừng tay"
Trên thân đều phủ ra mầu xanh lĩnh vực không chút kiêng kỵ tràn ra ngoài sinh ra tính uy hiếp vô cùng.
"Ah...là thánh giả Thần Mộc Tông, còn ngươi....Thiên Tuyệt Thù...gia chủ Thiên gia, ngươi cũng tới sao" Dương Bính đảo mắt quan sát sau đó nhìn ra được 6 gương mặt này đều quen thuộc không ngờ tất cả đều là người của Thiên gia.
"Thiên gia các ngươi hưng sư động chúng tới như vậy là có ý gì?" trên thân Dương Bính phát ra hơi thở cương mãnh không chút nhún nhường nói.
"Mục đích....hahahaahahaha, Dương Tiêu con các ngươi năm lần bảy lượt đắc tội Thiên gia ta, thậm chí còn giết 2 thánh nhân của ta....ngươi nói xem, chúng ta có nên tìm tới đây tính sổ hay không?"
"Tiêu nhi là người làm việc đều có tình có lý, người Thiên gia các ngươi phải thế nào mới để nó phải ra tay, ngươi là trưởng bối không lẽ còn không hỏi một câu đúng sai sao"
"Đúng sai....buồn cười, có gan giết người Thiên gia ta còn muốn đúng sai, bổn thánh nói cho ngươi biết....dám có gan giết người của ta, thì phải có tâm lý chuẩn bị để chết"
"Phạm uy nghiêm tộc ta....ta...giết hắn cả tộc..."
"Dương gia từ nay sẽ là bài học cho người khác, hôm nay ta giết sạch Dương gia để cảnh cáo thiên hạ....hahahahaha..."
"Dương Bính...cho ngươi cơ hội nói lời cuối cùng"
Dương Bính ngửa cổ cười lớn.
"Hahahahaha....Dương Bính ta không có lời để nói, chỉ là có một lời khuyên không biết Thiên gia chủ có muốn nghe hay không?"
"Được....chỉ là lời trước khi chết, bổn thánh cho ngươi nói"
"Vậy Dương Bính khuyên ngươi....chớ...phạm....dương gia"
"Ah..hahahahahaha....hahahahahaha....cười chết ta, ngươi cũng quá tự đề cao mình rồi...còn dám bảo ta chớ phạm, tốt....hôm nay...ta làm cho ngươi xem"
"Các vị trưởng lão....giết cho ta...ta muốn Dương gia ngày hôm nay...máu nhuộm thành sông, gà chó không còn"
"Ầm..ầm..ầm..ầm...."liên tục 5 đạo kinh khủng lĩnh vực mang theo độc hệ, kim hệ lực lượng từ trường không như che trời phủ đất đổ xuống.
"Hahahahaha...." Thiên Tuyệt Thù cười lớn trong sự lạnh giá của sát khí, trên thân phả ra khí tức bễ nghễ thiên hạ nhìn xuống chúng sinh hèn mọn.
Thiên gia họ không chỉ có được tài lực khuynh quốc, thực lực mạnh mẽ mà còn có được sự hậu thuẫn từ môn phái khiến người nghe đều rợn người khiếp vía Thần Mộc Tông.
Thử hỏi họ có gì mà không dám làm, có ai không dám giết...trong Lạc Quốc này dù là họ muốn diệt nhà nào là diệt, Hoàng gia cũng không dám làm lớn với họ
Một Dương gia trong mắt họ thì đáng kể gì
Dương gia có tứ thánh, Thiên gia có 5 thánh lại còn thêm 4 tên hoàng gia thánh giả tuy tu vi không còn nhiều nhưng cũng là thánh giả.
Cộng hết lại là 9 thánh, một mình 4 người dương gia toàn là kẻ già, người trẻ và thương tật. Chênh lệch thật sự quá lớn
"Vù...vù...." bẩm sinh hỏa lực khắc mộc hệ, lĩnh vực của ngũ thánh vừa phủ xuống liền nghiêm trọng gặp khắc chế nhưng cũng ngay lúc mà hỏa lĩnh vực của dương gia bị áp lực đè xuống này thì 4 tên thánh giả hoàng gia liền bộc phát toàn bộ thực lực bứt ra khỏi khống chế.
Chiến đấu liền bắt đầu nhưng cũng nghiêng lệch về một phía.
Kì lạ là cả 4 người Dương Bính tuy vào thế yếu nhưng lại không chút sợ hãi, họ nép sát vào nhau nhưng chân vẫn vững chãi đặt trên đất không rời, ánh mắt nhìn đối thủ lao tới nhưng không hề hoang mang.
Ngay cả nhỏ tuổi như Dương Tiểu Thanh cũng lạ kỳ không hề chùn bước và Tiểu Hắc cũng không hề gấp gáp chút nào.
Hoàn cảnh này chỉ hiện trong thời gian chớp lóe trước khi cuồng phong bạo vũ kéo tới nhưng lại đặc biệt hiện lên nét quỷ dị.
Cũng ngay tại lúc này, trên bầu trời chợt hiện 4 đạo tia sáng nhanh như chớp giật vù vù lao tới.
Khí thế thánh giả phủ ra chứng minh cho thân phận của họ.
"Thiên Tuyệt Thù, mau dừng tay"
Người nói này vang lên giọng gấp gáp.
"Lạc lão đầu, ngươi vì sao cản ta, chức trách bảo vệ Hân Nhi còn không lo, suốt ngày đi làm chó săn cho người ta bây giờ còn muốn làm gì nữa"
"Hừ, Thiên Tuyệt Thù....ngươi là cái gì mà dám nói ta như vậy, nếu hôm nay ngươi không rút quân...đừng trách ta trở mặt"
"Lạc Vẫn....ngươi đây là ý gì, đừng quên ngươi cũng là người của Thần Mộc Tông"
"Đừng nhiều lời, không muốn dẫn họa sát thân thì mau cút....ta là nể tình ngươi cùng gốc gác mới tha ngươi lần này, nếu còn dám có địch ý với Tiêu công tử...chớ trách ta ngươi thành kẻ thù"
"Hừ....một lời ngươi thì đại diện được cho ai...chờ hôm nay diệt xong Dương gia, bổn gia chủ sẽ tấu trình lên tông chủ...trọng phạt loại phản tông ác đồ như ngươi"
....
Lúc này lại một đạo bóng hình khác bay tới.
"Hoàng nhất, ngươi còn không dừng tay..."
"Văn lão đầu, ngươi đây là ý gì...không được cản ta thi hành nhiệm vụ"
"Nhiệm vụ của ngươi...là Hoàng thượng sai hay người đó...ngươi có biết là mình có thể mang đại họa đến hoàng tộc không"
"Hừ....lệnh công tử khó cãi, Văn Trung Hoa....ngươi tránh ra"
"Hừ, Hoàng Nhất....nếu hôm nay ngươi dám tiến tới...tự tay ta sẽ giết ngươi"
Sau đó lại thêm 2 nhân ảnh nữa hiện ra, một người có nét hao hao giống Văn Trung Hoa chính là Văn Trí, em trai hắn.
Một người khác có thân hình già nua và mái tóc bạc, làn da nhăn, trên tay chỉ cầm một cây búa lớn.
"Ah...Phù đại sư, ngươi sao lại tới đây"
"Ta sao...vì công tử mà đến, các ngươi muốn đối địch với ta sao?"
"Không...Phù đại sư, ngài là luyện khí đại sư thuộc Hoa Thiên Quốc, sao lại có mặt ở đây...chuyện này"
"Không cần nhiều lời, ta vì chủ ta mà chết...các ngươi vì chủ mà chiến,...không cần nhiều lời vô ích"
Giọng ông ta vang lên ồm ồm mà có lực khiến màng tai người đau nhức.
"Hừ, Vô luận thế nào Dương phủ ngày hôm nay đã định là sẽ bị diệt....các vị nếu còn chấp mê bất ngộ, chớ trách chúng ta....giết sạch..." Hoàng Nhất rét lạnh nói, trên thân phả ra sát khí đen ngòm
4 vị thánh giả mới tới không nói 2 lời liền hạ thân xuống đứng về một phía với Dương Bính lấy ra vũ khí, không khí quyết tuyệt chứng minh tất cả.
"Hahahahahaha....tốt...vậy thì tốt,...các ngươi đã muốn chết vậy thì...ta thành toàn...giết..."
Đoàn người Hoàng gia lấy Thiên Tuyệt Thù dẫn đầu mà xông tới.
"Ầm...ầm..." 5 đạo hư ảnh thần mộc gồm 3 gốc đại thụ và 2 bụi gai lớn ầm ầm phủ ra, đại lực buông ra khiến một mảnh trời đều rung lên.
Xuyên không linh mộc
Cự thần mộc
Kinh cức linh thông hoa
Mạn vũ độc linh đằng.
Độc lực như thủy triều tràn ra, những đạo gai nhọn hoắt như kiếm đâm ra.
Ngàn năm....tất cả đều là ngàn năm linh thụ.
Mỗi gốc đều mang theo dặc thù bảo quang và mãnh lực từ thân cây phun ra giống như kình thiên nộ hải phá nát thiên không lao tới.
Thần Mộc Công chiến lực không những tới từ thực lực tự thân mà còn bao hàm thêm cả thần mộc pháp giá, song song tương hỗ uy lực gấp đôi những thánh giả bình thường.
Ngàn năm đại thụ theo cách tu luyện bình thường là tương đương với thánh giả cảnh, khác với bện pháp yêu tu như của Thiên.
Nhưng yêu đạo lại giúp thần mộc có được tự thân linh trí, có được năng lực tu hành và thậm chí là có thể tự thức tỉnh thượng cổ huyết mạch, nó mất 10 năm tu vi đầu để thức dậy linh tính phải đến tu vi vạn năm mới thành thánh thụ nhưng thực lực và tiềm hạn lại cao hơn nhiều so với linh thụ bình thường.
Ngược lại với yêu thụ bình thường, cách tu luyện của Thần Mộc tông này khiến nó dễ dàng đạt đến thánh thụ tu vi trong ngàn năm nhưng căn cơ non nớt vô cùng, thực lực yếu hơn đồng giai thánh yêu thụ rất nhiều, ý thức lại không có một chút nào.
Khi muốn đạt đến tu vi vạn năm là khó hơn lên trời, dù có họa thành cấp 4 (vạn năm) bổ thiên trận thì cũng chỉ có được 1 thành nắm chắc tấn cấp được vạn năm.
Nhưng vạn năm thần thụ này cũng không đồng nghĩa với tu vi thiên cảnh của nhân loại, tại vì thánh thụ này căn cơ không đủ, nếu chủ nhân không tấn thiên cảnh thì thánh thụ cũng vô pháp tấn thần khác hoàn toàn với yêu thụ.
Điểm khuyết càng lớn hơn của cách tu luyện bình thường này đó là dù thánh thụ tấn cấp ngàn năm tu vi thì sau đó, nếu nó muốn tăng thêm 1 năm tu vi nữa cũng vô cùng khó khăn.
2 ngàn năm tu vi tương đương với thánh giả nhị trọng.
3000 - tam trọng
4000 - tứ trọng
....
9000 - cửu trọng
Và 10.000 sẽ là thiên cảnh.
Bất quá đó là lẽ thường
Nhưng cách tu luyện này muốn tăng tu vi thánh thụ lên ngàn lẻ 1 năm cũng phải tốn thiên tài địa bảo lớn vô cùng, thậm chí còn phải bỏ ra tâm huyết bản thân để dưỡng thụ không những làm chậm tu vi bản thân mà còn tiêu tốn tài bảo vô cùng, khó khăn không khác gì một vị thánh giả muốn tiến giai.
Thực tế với loại tốc độ này tại Thiên Phù Giới cũng được xem là rất dễ hiểu tại vì thánh giai là cao quý cỡ nào, chỉ là khi so sánh với phương pháp yêu tu của Thiên thì lại cách biệt như trời với đất.
Dương Tiểu Thanh, Dương Bính, Dương Chí Vĩ, Dương Tiến 4 người này nhận được sự rèn luyện của tứ thiên trận không chỉ có được một thân 2 đạo thiên mệnh trụ tu vi gấp đôi bình thường mà còn có được đại trận tương trợ, thực lực đã cao hơn bình thường gấp 3 lần.
Nhưng mà 6 tên thánh giả Thiên gia lại cũng có được thực lực gấp đôi bình thường, số lượng lại càng nhiều hơn gấp rưỡi.
Tuy 4 tên thánh giả hoàng gia có vẻ như thực lực yếu hơn tu vi, có lẽ là do dùng phương pháp đường tắt nào đó đạt được nhưng thực lực thánh giả vẫn là hơn hẳn một bán thánh rất nhiều lần.
Trận chiến này nổ ra, dương gia 4 người cùng với 4 vị thánh giả Văn Trung Hoa, Văn Trí, Lạc Vẫn và Phù đại sư là 8 người đối đầu với tứ thánh hoàng gia và lục thánh Thiên gia là 10.
8 đối 10...
"Uỳnh....uỳnh..." dưới sự tương trợ từ đại thế dưới chân, bát thánh Dương gia nặng nề đón đỡ một chiêu toàn lực của đối thủ, dương phủ bị dư chấn một kích này chấn cho rung rinh.
"Hahahahaha....cái mai rùa nhỏ này, để ta xem nó chịu được bao nhiêu lần như vậy nữa....hahahahaha...phá..."
Nhưng ngay lúc này, tại bầu trời chợt hiện một đạo kinh hồng lóe sáng.
Từ không gian bỗng nhiên mở ra một cái lỗ đen nhỏ sau đó một cái rễ nhỏ thò ra.
"Roác...." trường không mở ra sau đó là một gốc cây tựa như cỏ tựa như đất hiện ra, trên đó còn đứng 3 người dẫn đầu là một thanh niên tuổi chạc 25, 26, thần thái lãnh ngạo như sương, ánh mắt tựa như hờ hững tựa như vô thần khi nhìn tới mọi người bên dưới.
Loại ánh mắt này, rõ ràng là xem người bên dưới tựa như nhỏ bé không đáng kể, không đủ lọt vào mắt hắn, không đủ làm tâm hắn dao động, loại ánh mắt vừa hờ hững vừa như ma quỷ ẩn mình này xuất hiện trên người một thanh niên trẻ tuổi thật là khiến người xem vừa giận dữ vừa sợ hãi mà vừa khó hiểu.
"Ta...Thu Vô Mệnh,...lệnh cho các ngươi dừng tay"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.