Chương 1000: Vận mệnh chi thư
Nguyễn Văn Thanh
04/07/2019
Bàn tay của Thiên tựa như mang theo một loại lực lượng gì đó không thể
tưởng nổi, nó đi qua đến đâu liền vương vãi tại hư không khắc định tại
đó vĩnh viễn.
Tựa như những nét bút, vẽ ra tới đâu là là khô tới đó, chữ khô tới đâu là thành hình tới đó không cách nào xóa đi được nữa.
Nét mực này không phải là mực theo kiểu bình thường mà nó là một loại lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lại tường hòa lại thần thánh, nhưng nó tựa như càn khôn luân chuyển đi đến đâu liền đem vật chất nơi đó kết khối lại thành một thể vĩnh cửu không thể tách ra.
Kèm theo đó là một loại ý cảnh kỳ dị mà khó hiểu tràn ra tựa như một lớp dầu loang chỉ vừa ra liền nhanh chóng phủ lấy vạn vật, thậm chí là đến cả tinh không vô hạn ẩn chứa tuyệt nhiên ảo diệu thiên cơ trong trời đất cũng đều không mảy may thoát khỏi.
Nét bút của hắn lướt qua bầu trời mặt đất sau đó lần lượt từng đạo sinh mạng thể, giống như mưa rơi tí tách mà tràn đến khắp nơi không một ai thoát khỏi.
Dần dần phạm vi này lại trực tiếp kéo rộng ra một phạm vi to lớn khắp quốc gia sau đó tràn đến những quốc gia khác rồi thẳng mạch chiếm hết phạm vi rộng lớn Trung Thiên Thực, thậm chí còn không dừng lại tiếp tục tiến về Hạ Thiên Vực mà kéo tới.
Thời gian tựa như bị đình chỉ lại tại thời điểm đó, nhưng sự việc tưởng chừng dài đằng đẵng đó lại chỉ là trong nháy mắt liền qua, chẳng mấy chốc bàn tay Thiên đã hạ xuống.
"Tốt rồi, có thể đi..." lúc này giọng hắn vang lên tựa như một câu phá tan quy tắc, vạn vật liền bắt đầu từ câu nói đó được phép tiếp tục chuyển động.
Hơn 300 thánh nhân cùng 7 tên bán Thiên cảnh lúc này mới được giải khai khỏi trói buộc, một lần nữa cảm nhận được liên hệ với sự sống.
Sự việc vừa qua tựa như chưa từng xảy ra, hoặc giả là nó xảy ra nhưng lại trong tốc độ quá nhanh, mắt thường và giác quan đều không thể nào theo kịp.
Lúc mà Thiên quay lưng đi, một mặt kính trong suốt cũng theo đó tách ra, trên đó dĩ nhiên lại như một cái màn hình chiếu lại nguyên vẹn toàn cảnh mọi vật từ trên cao nhìn xuống, phạm vi lại lấy Trung Thiên Vực làm trung tâm trải rộng bưng kín hết cả tới hạ thiên vực không chỗ sót.
Bầu trời tinh không đã không còn hay nói cách khác là nó hiện giờ đã chỉ còn lại duy nhất một vì sao, không còn thứ gì khác nữa.
Bên dưới cảnh vật mà nó trọng tâm dõi theo chính là hình ảnh Hoa Linh Quốc này nơi có hơn 300 thánh nhân và 7 Bán Thiên Thần cảnh đang vây lấy nhóm người Dương Tiêu vào giữa.
Mọi vật lần nữa chuyển động tựa như đã tùy theo sự cho phép của kính này mà làm theo.
7 tên bán thiên cảnh trợn mắt phún hỏa triển khai kinh người khí áp chấn áp tới
"Dương Tiêu...đừng nghĩ rằng bổn tọa ưu ái ngươi là có thể kiêu ngạo,..cho ngươi cơ hội cuối cùng...thần phục, theo ta về Thu gia, nếu không...."
Giọng Thu Phương Minh rét buốt vang lên, lĩnh vực hóa thành huyết sắc mang theo vô tận hung khí sát phạt trực tiếp mở ra sát đạo, thẳng tắp chém tới, ý tứ uy hiếp rõ ràng
Khí chất trên người Thiên lại một lần nữa biến đổi trở thành từ bi thánh khiết đặc thù khí tức của Dương Tiêu, trên miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Dọc theo thiên mệnh một lần nữa hắn buông ra mệnh số mặc cho thiên đạo dẫn dắt
Thấu Thiên Kính đã thu lại, cũng không có ai biết chuyện vừa nãy là hắn đã làm gì lại càng không ai biết kinh này là đã đạt được mục đích gì, chỉ biết là lúc này thiên đạo khép lại bầu trời như cũ trở về tình trạng ban đầu.
Mội loại ràng buộc mệnh số vẫn ngàn ngàn vạn vạn chồng chéo lên người hắn dẫn hắn tới một lối đi không thể nào kháng cự.
Quả nhiên lúc này thiên đạo trở mặt rồi.
"Tách...tách...." một sợi dây dây xích ẩn chứa thần chi quy tắc trực tiếp xỏ xuyên qua Thiên Đan của hắn, néo lại toàn bộ lực lượng trong đó không tiết ra ngoài, đã trực tiếp phong lại Thiên Thần cấp thực lực.
Hơn nữa sự việc còn chưa dừng ở đó, sợi pháp tắc chi liên này sau khi 3 vòng 4 lượt trói chặt Thiên Đan liền vươn xuống dưới địa trụ dĩ nhiên liền đem 1/10 trụ này băng bó lại hoàn toàn ngăn cách lại với pháp tắc liên hệ đem thực lực hắn triệt để cắt giảm xuống thành bán Thiên Thần cảnh giới.
Với thực lực bình thường một người vừa tấn cấp lại non yếu chưa quen lực lượng, chưa hiểu rõ thần thông như hắn thì dù là đồng cấp Bán Thiên thì cũng không có cách nào sánh được với những Bán Thiên cảnh lâu đời như đám người này.
Trận chiến này liền như vậy được ấn định kết quả.
............
Thần giới một tòa bảo tháp.
"Uhm...nhóc con, trò chơi bắt đầu rồi đi, con rối nghe lời...ngoan ngoãn vào khuôn phép đi thôi"
Thiên Cơ Thần mở miệng cười một cách diễu cợt.
"Uhm, nha đầu kia hẳn là cũng bắt đầu rồi đi, để ta xem con rối này ai sẽ Khống Mệnh hắn tốt hơn
...............
Một tòa đỉnh tháp khác.
Vận Mệnh Thần nữ, một cô gái tuyệt đẹp váy xanh, mặt đẹp như thiên xứ ủy mị như yêu, mềm mại như xà, xinh đẹp chi lực tự thành quy tắc tràn ra xung quanh tự kết thành một bộ váy mầu xanh nhạt tuyệt đẹp này.
"Hoàng Thanh Thiên...Dương Tiêu, thú vị...mặc kệ ngươi trước đây là cái gì tất cả đều không được phép ra khỏi tầm khống chế của vận mệnh,...phản kháng vô ích thôi, bây giờ ngươi như cũ vẫn chỉ là con rối của chúng ta...là một Dương Tiêu chỉ làm con cá nhỏ quậy nước đục, làm ngọn lửa nhỏ dẫn ra đại phong bạo"...
"Uhm...quả nhiên bắt đầu rồi, rất nghe lời...rất ngoan ngoãn... " nàng nở một nụ cười tuyệt mỹ nhưng lại ẩn chứa đầy một sự miệt thị thế gian xem vạn vật đều là hèn kém vô năng
"Tốt, Thiên Cơ Thần cũng để lại cho ngươi Phật Kinh sao, còn muốn chiếm lợi thế trước ta một bước khống chế ngươi...nào có dễ như vậy"
Nói xong nàng xòe tay hé ra một vệt thanh quang.
"Uhm...vật này ta vừa viết thành, còn thiếu một bước hoàn thiện cần nhập thế khống nhân mới có thể đạt được bước này, tuy kém hơn Phật Kinh một bước nhưng lại chủ khống Vận Mệnh,...con rối nhỏ coi như ngươi có phúc, cho ngươi mượn tạm...ngoan ngoãn nghe lệnh ta, Vận Mệnh Chi Thư này ta còn có thể cho ngươi dụng đến nó.....1 phần vạn uy năng"
Một lần nữa nụ cười tuyệt mỹ mà ẩn chứa khinh miệt không thể kháng cự nở trên môi, nàng phẩy tay một cái vật sáng trên tay liền bay đi
Tựa như những nét bút, vẽ ra tới đâu là là khô tới đó, chữ khô tới đâu là thành hình tới đó không cách nào xóa đi được nữa.
Nét mực này không phải là mực theo kiểu bình thường mà nó là một loại lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lại tường hòa lại thần thánh, nhưng nó tựa như càn khôn luân chuyển đi đến đâu liền đem vật chất nơi đó kết khối lại thành một thể vĩnh cửu không thể tách ra.
Kèm theo đó là một loại ý cảnh kỳ dị mà khó hiểu tràn ra tựa như một lớp dầu loang chỉ vừa ra liền nhanh chóng phủ lấy vạn vật, thậm chí là đến cả tinh không vô hạn ẩn chứa tuyệt nhiên ảo diệu thiên cơ trong trời đất cũng đều không mảy may thoát khỏi.
Nét bút của hắn lướt qua bầu trời mặt đất sau đó lần lượt từng đạo sinh mạng thể, giống như mưa rơi tí tách mà tràn đến khắp nơi không một ai thoát khỏi.
Dần dần phạm vi này lại trực tiếp kéo rộng ra một phạm vi to lớn khắp quốc gia sau đó tràn đến những quốc gia khác rồi thẳng mạch chiếm hết phạm vi rộng lớn Trung Thiên Thực, thậm chí còn không dừng lại tiếp tục tiến về Hạ Thiên Vực mà kéo tới.
Thời gian tựa như bị đình chỉ lại tại thời điểm đó, nhưng sự việc tưởng chừng dài đằng đẵng đó lại chỉ là trong nháy mắt liền qua, chẳng mấy chốc bàn tay Thiên đã hạ xuống.
"Tốt rồi, có thể đi..." lúc này giọng hắn vang lên tựa như một câu phá tan quy tắc, vạn vật liền bắt đầu từ câu nói đó được phép tiếp tục chuyển động.
Hơn 300 thánh nhân cùng 7 tên bán Thiên cảnh lúc này mới được giải khai khỏi trói buộc, một lần nữa cảm nhận được liên hệ với sự sống.
Sự việc vừa qua tựa như chưa từng xảy ra, hoặc giả là nó xảy ra nhưng lại trong tốc độ quá nhanh, mắt thường và giác quan đều không thể nào theo kịp.
Lúc mà Thiên quay lưng đi, một mặt kính trong suốt cũng theo đó tách ra, trên đó dĩ nhiên lại như một cái màn hình chiếu lại nguyên vẹn toàn cảnh mọi vật từ trên cao nhìn xuống, phạm vi lại lấy Trung Thiên Vực làm trung tâm trải rộng bưng kín hết cả tới hạ thiên vực không chỗ sót.
Bầu trời tinh không đã không còn hay nói cách khác là nó hiện giờ đã chỉ còn lại duy nhất một vì sao, không còn thứ gì khác nữa.
Bên dưới cảnh vật mà nó trọng tâm dõi theo chính là hình ảnh Hoa Linh Quốc này nơi có hơn 300 thánh nhân và 7 Bán Thiên Thần cảnh đang vây lấy nhóm người Dương Tiêu vào giữa.
Mọi vật lần nữa chuyển động tựa như đã tùy theo sự cho phép của kính này mà làm theo.
7 tên bán thiên cảnh trợn mắt phún hỏa triển khai kinh người khí áp chấn áp tới
"Dương Tiêu...đừng nghĩ rằng bổn tọa ưu ái ngươi là có thể kiêu ngạo,..cho ngươi cơ hội cuối cùng...thần phục, theo ta về Thu gia, nếu không...."
Giọng Thu Phương Minh rét buốt vang lên, lĩnh vực hóa thành huyết sắc mang theo vô tận hung khí sát phạt trực tiếp mở ra sát đạo, thẳng tắp chém tới, ý tứ uy hiếp rõ ràng
Khí chất trên người Thiên lại một lần nữa biến đổi trở thành từ bi thánh khiết đặc thù khí tức của Dương Tiêu, trên miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Dọc theo thiên mệnh một lần nữa hắn buông ra mệnh số mặc cho thiên đạo dẫn dắt
Thấu Thiên Kính đã thu lại, cũng không có ai biết chuyện vừa nãy là hắn đã làm gì lại càng không ai biết kinh này là đã đạt được mục đích gì, chỉ biết là lúc này thiên đạo khép lại bầu trời như cũ trở về tình trạng ban đầu.
Mội loại ràng buộc mệnh số vẫn ngàn ngàn vạn vạn chồng chéo lên người hắn dẫn hắn tới một lối đi không thể nào kháng cự.
Quả nhiên lúc này thiên đạo trở mặt rồi.
"Tách...tách...." một sợi dây dây xích ẩn chứa thần chi quy tắc trực tiếp xỏ xuyên qua Thiên Đan của hắn, néo lại toàn bộ lực lượng trong đó không tiết ra ngoài, đã trực tiếp phong lại Thiên Thần cấp thực lực.
Hơn nữa sự việc còn chưa dừng ở đó, sợi pháp tắc chi liên này sau khi 3 vòng 4 lượt trói chặt Thiên Đan liền vươn xuống dưới địa trụ dĩ nhiên liền đem 1/10 trụ này băng bó lại hoàn toàn ngăn cách lại với pháp tắc liên hệ đem thực lực hắn triệt để cắt giảm xuống thành bán Thiên Thần cảnh giới.
Với thực lực bình thường một người vừa tấn cấp lại non yếu chưa quen lực lượng, chưa hiểu rõ thần thông như hắn thì dù là đồng cấp Bán Thiên thì cũng không có cách nào sánh được với những Bán Thiên cảnh lâu đời như đám người này.
Trận chiến này liền như vậy được ấn định kết quả.
............
Thần giới một tòa bảo tháp.
"Uhm...nhóc con, trò chơi bắt đầu rồi đi, con rối nghe lời...ngoan ngoãn vào khuôn phép đi thôi"
Thiên Cơ Thần mở miệng cười một cách diễu cợt.
"Uhm, nha đầu kia hẳn là cũng bắt đầu rồi đi, để ta xem con rối này ai sẽ Khống Mệnh hắn tốt hơn
...............
Một tòa đỉnh tháp khác.
Vận Mệnh Thần nữ, một cô gái tuyệt đẹp váy xanh, mặt đẹp như thiên xứ ủy mị như yêu, mềm mại như xà, xinh đẹp chi lực tự thành quy tắc tràn ra xung quanh tự kết thành một bộ váy mầu xanh nhạt tuyệt đẹp này.
"Hoàng Thanh Thiên...Dương Tiêu, thú vị...mặc kệ ngươi trước đây là cái gì tất cả đều không được phép ra khỏi tầm khống chế của vận mệnh,...phản kháng vô ích thôi, bây giờ ngươi như cũ vẫn chỉ là con rối của chúng ta...là một Dương Tiêu chỉ làm con cá nhỏ quậy nước đục, làm ngọn lửa nhỏ dẫn ra đại phong bạo"...
"Uhm...quả nhiên bắt đầu rồi, rất nghe lời...rất ngoan ngoãn... " nàng nở một nụ cười tuyệt mỹ nhưng lại ẩn chứa đầy một sự miệt thị thế gian xem vạn vật đều là hèn kém vô năng
"Tốt, Thiên Cơ Thần cũng để lại cho ngươi Phật Kinh sao, còn muốn chiếm lợi thế trước ta một bước khống chế ngươi...nào có dễ như vậy"
Nói xong nàng xòe tay hé ra một vệt thanh quang.
"Uhm...vật này ta vừa viết thành, còn thiếu một bước hoàn thiện cần nhập thế khống nhân mới có thể đạt được bước này, tuy kém hơn Phật Kinh một bước nhưng lại chủ khống Vận Mệnh,...con rối nhỏ coi như ngươi có phúc, cho ngươi mượn tạm...ngoan ngoãn nghe lệnh ta, Vận Mệnh Chi Thư này ta còn có thể cho ngươi dụng đến nó.....1 phần vạn uy năng"
Một lần nữa nụ cười tuyệt mỹ mà ẩn chứa khinh miệt không thể kháng cự nở trên môi, nàng phẩy tay một cái vật sáng trên tay liền bay đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.