Chương 1: Ngày 16 Tháng 7 Năm 2013
Đăng Nhân
18/01/2023
"Nguyễn Văn Trường, anh có người đến thăm."
Viên quản ngục mở cửa song sắt. Lưng tựa vào góc, một gã trai thất thểu ngẩng mặt lên nhìn ông—khuôn mặt gã khinh khỉnh, mái tóc gã xù xì, đôi mắt gã bất cần đời. Những nét khắc mà từng chạm trổ nên một tay giang hồ máu mặt—mái tóc bóng mượt, gò má tàn nhang, và mặt trời nơi đáy mắt—đã lẩn khuất từ bao giờ. Chiếc còng trên tay hắn giờ chỉ còn ở đó theo quân luật chứ chẳng còn cần thiết.
Trần nhà sát đầu Trường hơn rất nhiều so với bất kỳ cơ sở nào khác mà gã từng ở trước đây; Gã tự hỏi liệu có phải vì họ muốn gã cảm thấy hèn mọn và nhỏ bé nhất có thể hay không. Thậm chí không có nổi cửa sổ—chỉ có một lỗ thông gió nhỏ ở sát mép trần, vượt qua tầm với của gã. Chỉ mất năm bước để gã đi trọn khoảng cách trong căn phòng của mình—một căn phòng chật chội đến nỗi nó có thể bóp chết sức sống của bất kỳ ai. Một con trăn xiết mồi, đó là cách Trường thường gọi căn phòng này.
Gã chẳng để tâm gì điều đó, hay ít nhất gã tự thuyết phục bản thân là vậy. Hai mươi bảy năm sống trên đời, đối với gã đã là đủ hỗn độn rồi. Sự cô lập có lẽ là món quà tốt nhất mà người ta có thể tặng gã, kể cả khi nó sẽ song hành cùng cái chết.
Một tay quản ngục trẻ tiến lại gần Trường và gằn giọng, "Này, điếc à? Đứng dậy."
Trường xoay cổ răng rắc, đôi vai cứng lại lườm tên Lâm "thỏ đế", kẻ mà chắc chỉ hai năm trước vẫn còn rùng mình run sợ chỉ khi thấy bản mặt gã. Gã thở hắt một hơi, cố chống tay xuống đất mà đứng lên. Nhưng đôi tay gã như hai sợi bún sũng nước, còn đôi chân gã như một cặp lốp thủng săm.
"Đứng!" Lâm đẩy vào lưng gã. Nhưng những gì tay quản ngục nhận lại chỉ là vài tiếng ho sù sụ.
"Đứng nhanh, thằng tù mọt gông chết dẫm này nữa!" Lâm vơ lấy chiếc dùi cui bên hông, toan phang vào gáy Trường. Thế nhưng, viên quản ngục già nắm lấy cổ tay hắn.
"Khoan đã." Viên quản ngục già xen vào giữa hai người trước khi nới cặp còng tay của Trường ra đôi chút.
Lâm cau mày. "Chú làm thế, thằng ôn này được thể tìm cách tẩu thoát thì sao? Lũ phạm nhân này đều như nhau cả, thấy kẽ hở là bu vào như bọn giòi bọ! Để cháu cho nó một gậy."
Viên quản ngục quay già qua Lâm, lắc đầu. "Thời gian của cậu ta chẳng còn bao nhiêu. Nếu mạng sống của anh chỉ còn tính bằng ngày, anh sẽ muốn những ngày đó thoải mái một chút, đúng không? Tử tù thì cũng là người cả." Ông quay lại phía Trường. "Rồi, thấy ổn không?"
Trường không đáp. Gã đã như vậy kể từ ngày đầu chuyển vào trại này—lầm lì như cục đất. Gã sẽ chỉ lên tiếng khi có điều gì muốn hỏi, rồi lặng đi ngay khi nhận được câu trả lời.
"Chú cứ nhìn thằng chó đẻ này xem!" Viên cai ngục trẻ tuổi cằn nhằn, "Nó còn chẳng mở mồm ra mà cảm ơn lấy một lời. Chú tốt với thằng này quá, nó nhờn rồi." Xong rồi hắn quay lại về phía Trường mà xỉ vả. "Hôm nay mày may đấy, thằng chó. Đầu tiên thì có người đến thăm, giờ thì ông chú này đây còn mủi lòng thương hại cái loại chẳng ai đếm xỉa như mày. Giờ thì mày thôi diễn tuồng đi và đứng lên được chưa? Tao còn có việc phải làm."
Lâm nói cũng chẳng sai. Đã không có ai tới thăm Trường kể từ khi hắn chuyển về đây. Thực tế thì, chưa từng có ai tới thăm gã cả. Trường không buồn nghĩ tới việc kẻ quái nào muốn gặp gã. Dù là ai, cũng không quan trọng. Gã không biết ai cả, không có bạn bè, cũng chẳng cần ai nghĩ tới gã.
Trước giờ, đã luôn là như vậy.
***
Viên quản giáo dắt Trường ngồi trong một căn phòng, một khối bê tông rỗng ngăn cách với bên ngoài bằng một cửa kính dày. Chỉ một đường vào, chỉ một đường ra. Một nữ tù nhân được một quản giáo khác hộ tống ra ngoài khi Trường đến. Không ai nói. Không ai cười. Cảm xúc duy nhất trong căn phòng đến từ một vị khách thăm phía bên kia căn phòng khi cô quay đi, nước mắt chảy dài trên má, nhưng Trường không thể nghe thấy những tiếng thút thít đau khổ của cô qua tấm kính.
Quản giáo già tháo còng tay cho gã. Trường hỏi sau khi ngồi xuống, "Có phải là hôm nay không?"
"Không. Hôm nay chưa phải ngày cậu bị hành quyết." Viên quản ngục già trả lời như bao lần. Trường thở dài.
Ông đưa gã chiếc điện thoại, "Hai người có một tiếng."
Trường không phải đợi lâu để người tới thăm mình bước vào—một cô gái dong dỏng cao, mái tóc đen nhánh xõa quanh vai và rủ xuống hai bên cánh tay, tóc mái dày che mắt như một con nhím xù. Con mẹ quái quỷ nào đây, Trường nghĩ, rồi quay sang nhìn viên quản ngục với ánh mắt hoài nghi.
Người phụ nữ bình tĩnh ngồi xuống ghế, cầm điện thoại, hất tóc mái sang hai bên và để lộ đôi mắt.
"Ồ, là cô," Trường lẩm bẩm.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Viên quản ngục mở cửa song sắt. Lưng tựa vào góc, một gã trai thất thểu ngẩng mặt lên nhìn ông—khuôn mặt gã khinh khỉnh, mái tóc gã xù xì, đôi mắt gã bất cần đời. Những nét khắc mà từng chạm trổ nên một tay giang hồ máu mặt—mái tóc bóng mượt, gò má tàn nhang, và mặt trời nơi đáy mắt—đã lẩn khuất từ bao giờ. Chiếc còng trên tay hắn giờ chỉ còn ở đó theo quân luật chứ chẳng còn cần thiết.
Trần nhà sát đầu Trường hơn rất nhiều so với bất kỳ cơ sở nào khác mà gã từng ở trước đây; Gã tự hỏi liệu có phải vì họ muốn gã cảm thấy hèn mọn và nhỏ bé nhất có thể hay không. Thậm chí không có nổi cửa sổ—chỉ có một lỗ thông gió nhỏ ở sát mép trần, vượt qua tầm với của gã. Chỉ mất năm bước để gã đi trọn khoảng cách trong căn phòng của mình—một căn phòng chật chội đến nỗi nó có thể bóp chết sức sống của bất kỳ ai. Một con trăn xiết mồi, đó là cách Trường thường gọi căn phòng này.
Gã chẳng để tâm gì điều đó, hay ít nhất gã tự thuyết phục bản thân là vậy. Hai mươi bảy năm sống trên đời, đối với gã đã là đủ hỗn độn rồi. Sự cô lập có lẽ là món quà tốt nhất mà người ta có thể tặng gã, kể cả khi nó sẽ song hành cùng cái chết.
Một tay quản ngục trẻ tiến lại gần Trường và gằn giọng, "Này, điếc à? Đứng dậy."
Trường xoay cổ răng rắc, đôi vai cứng lại lườm tên Lâm "thỏ đế", kẻ mà chắc chỉ hai năm trước vẫn còn rùng mình run sợ chỉ khi thấy bản mặt gã. Gã thở hắt một hơi, cố chống tay xuống đất mà đứng lên. Nhưng đôi tay gã như hai sợi bún sũng nước, còn đôi chân gã như một cặp lốp thủng săm.
"Đứng!" Lâm đẩy vào lưng gã. Nhưng những gì tay quản ngục nhận lại chỉ là vài tiếng ho sù sụ.
"Đứng nhanh, thằng tù mọt gông chết dẫm này nữa!" Lâm vơ lấy chiếc dùi cui bên hông, toan phang vào gáy Trường. Thế nhưng, viên quản ngục già nắm lấy cổ tay hắn.
"Khoan đã." Viên quản ngục già xen vào giữa hai người trước khi nới cặp còng tay của Trường ra đôi chút.
Lâm cau mày. "Chú làm thế, thằng ôn này được thể tìm cách tẩu thoát thì sao? Lũ phạm nhân này đều như nhau cả, thấy kẽ hở là bu vào như bọn giòi bọ! Để cháu cho nó một gậy."
Viên quản ngục quay già qua Lâm, lắc đầu. "Thời gian của cậu ta chẳng còn bao nhiêu. Nếu mạng sống của anh chỉ còn tính bằng ngày, anh sẽ muốn những ngày đó thoải mái một chút, đúng không? Tử tù thì cũng là người cả." Ông quay lại phía Trường. "Rồi, thấy ổn không?"
Trường không đáp. Gã đã như vậy kể từ ngày đầu chuyển vào trại này—lầm lì như cục đất. Gã sẽ chỉ lên tiếng khi có điều gì muốn hỏi, rồi lặng đi ngay khi nhận được câu trả lời.
"Chú cứ nhìn thằng chó đẻ này xem!" Viên cai ngục trẻ tuổi cằn nhằn, "Nó còn chẳng mở mồm ra mà cảm ơn lấy một lời. Chú tốt với thằng này quá, nó nhờn rồi." Xong rồi hắn quay lại về phía Trường mà xỉ vả. "Hôm nay mày may đấy, thằng chó. Đầu tiên thì có người đến thăm, giờ thì ông chú này đây còn mủi lòng thương hại cái loại chẳng ai đếm xỉa như mày. Giờ thì mày thôi diễn tuồng đi và đứng lên được chưa? Tao còn có việc phải làm."
Lâm nói cũng chẳng sai. Đã không có ai tới thăm Trường kể từ khi hắn chuyển về đây. Thực tế thì, chưa từng có ai tới thăm gã cả. Trường không buồn nghĩ tới việc kẻ quái nào muốn gặp gã. Dù là ai, cũng không quan trọng. Gã không biết ai cả, không có bạn bè, cũng chẳng cần ai nghĩ tới gã.
Trước giờ, đã luôn là như vậy.
***
Viên quản giáo dắt Trường ngồi trong một căn phòng, một khối bê tông rỗng ngăn cách với bên ngoài bằng một cửa kính dày. Chỉ một đường vào, chỉ một đường ra. Một nữ tù nhân được một quản giáo khác hộ tống ra ngoài khi Trường đến. Không ai nói. Không ai cười. Cảm xúc duy nhất trong căn phòng đến từ một vị khách thăm phía bên kia căn phòng khi cô quay đi, nước mắt chảy dài trên má, nhưng Trường không thể nghe thấy những tiếng thút thít đau khổ của cô qua tấm kính.
Quản giáo già tháo còng tay cho gã. Trường hỏi sau khi ngồi xuống, "Có phải là hôm nay không?"
"Không. Hôm nay chưa phải ngày cậu bị hành quyết." Viên quản ngục già trả lời như bao lần. Trường thở dài.
Ông đưa gã chiếc điện thoại, "Hai người có một tiếng."
Trường không phải đợi lâu để người tới thăm mình bước vào—một cô gái dong dỏng cao, mái tóc đen nhánh xõa quanh vai và rủ xuống hai bên cánh tay, tóc mái dày che mắt như một con nhím xù. Con mẹ quái quỷ nào đây, Trường nghĩ, rồi quay sang nhìn viên quản ngục với ánh mắt hoài nghi.
Người phụ nữ bình tĩnh ngồi xuống ghế, cầm điện thoại, hất tóc mái sang hai bên và để lộ đôi mắt.
"Ồ, là cô," Trường lẩm bẩm.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.