Chương 8
Linhlee
24/03/2024
Hoàng Phúc là người thanh toán cho chầu ăn lần này, các bạn nam nói các bạn mời, phái nữ hôm nay chỉ việc ăn thôi. Xong xuôi Hoàng Phúc ra cửa, thấp thoáng thấy đối diện Chúc đang chật vật dắt xe từ đám đông, còn Anh Thy đứng ở cửa trước chờ.
Hoàng Phúc đi đến bên cạnh Chúc, vươn tay lấy xe hộ con bé: “Để tao.”
Chúc ngây người, nhăn mặt ngạc nhiên: “Vãi, Phúc nay mày bị sao thế? Dắt xe hộ tao á?”
Phúc nhìn nhìn một lát, tỉnh bơ đáp: “Xe mày hỏng rồi.”
Chúc nhìn xung quanh con xe một lượt, khó hiểu: “Hỏng chỗ nào, vớ vẩn. Cút ra cho bố mày còn về.”
Phúc vẫn kiên quyết: “Hỏng mà, tao bảo hỏng là hỏng.”
Chúc dường như nhận ra ý tứ mờ ám trong lời nói của thằng bạn thân, khoanh tay trước ngực cao giọng hỏi: “Mày làm sao đây.”
“Xe hỏng thì mày về với Quân đi. Còn Thy để tao đưa về cho..”
Như thấy được vẻ bất mãn trong mắt của Chúc, Hoàng Phúc bồi thêm một câu: “Xe để đây, mai người ấy sẽ ship tận giường cho mày.”
“Được chưa.”
Người ấy ở đây còn ai khác ngoài, hôm nay cậu ấy có việc bận nên không đi ăn cùng. Cũng vì thế mà Dương Ánh Chúc buồn cả buổi.
Ánh Chúc quay đầu nhìn về phía Hoàng Anh Thy, mặc dù nội tâm rất có lỗi với bạn nhưng không phải lúc nào cũng có dịp cậu ấy đâu.
Một lát sau Ánh Chúc chạy về phía Anh Thy, hớt ha hớt hải: “Xe tao hỏng rồi mà bây giờ phải về gấp, mày về với Phúc nhé, tao đi với Mạnh Quân.”
Không kịp để Anh Thy trả lời Chúc đã quay đầu chạy biến, phía sau là Vũ Hoàng Phúc đang thong dong lại gần. Cậu ta nhấc chùm chìa khóa lắc lắc trước mặt cô: “Để tớ đưa cậu về.”
Hoàng Anh Thy nhìn quanh, mọi người gần như đã về hết. Bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là về cùng với Vũ Hoàng Phúc, hai là đi bộ.
Anh Thy chọn phương án không mỏi chân. Ngồi sau xe của Phúc, cô nàng chẳng nói năng gì, im lặng nhìn bóng lưng nam tính trước mặt, nhìn đến ngẩn cả người.
Để phá vỡ bầu không khí có phần nhàm chán, Vũ Hoàng Phúc đã chủ động mở lời trước.
“Cậu với Mai Minh Việt có chơi à?”
Anh Thy chửi thầm trong bụng, câu đầu tiên cậu ta lại nhắc đến Mai Minh Việt.
“Ừ, trước là bạn cùng bàn của tớ.”
“Bạn cùng bàn á?” Phúc vừa nói vừa quay đầu lại nhìn cô, rất ngạc nhiên.
“Nhìn đường!” Anh Thy vỗ vào lưng cậu ta, có phần thảng thốt. Vừa đi vừa nói chuyện được mà sao cứ phải quay lại phía sau nhìn làm gì không biết, thói quen y chang Dương Ánh Chúc, có lần con bé đấy vừa lái xe vừa quay lại nhìn làm xe tông lên cả vỉa hè.
Phúc bị cái vỗ vai làm cho giật mình, trước mặt làm gì có xe đâu.
“Yên tâm, tin vào khả năng của tớ.” Phúc tự tin quả quyết, lát sau cậu ta lại hỏi: “Hồi cấp hai tớ với Mai Minh Việt hay đá bóng chung, sao lúc đấy tớ không quen Thy nhỉ.”
Hoàng Anh Thy không biết nói gì, trong lòng âm thầm cười gượng, lúc đó cậu với người yêu cũ còn yêu nhau thắm thiết, quen tôi làm gì.
“Mai Minh Việt đá bóng giỏi lắm, ở trường cậu ta rất được coi trọng.” Anh Thy nói thêm một câu để cuộc trò chuyện không bị nhàm chán.
“Cậu ta còn sát gái nữa.” Phúc hạ giọng tiếp lời.
Công nhận, Mai Minh Việt sát gái dã man, thay người yêu liên tục. Cậu ta không giống với Vũ Hoàng Phúc, Mai Minh Việt là kiểu con trai vừa nhìn là biết badboy chính hiệu. Thường xuyên nháy mắt trêu chọc các bạn nữ, tiếp theo lợi dụng vẻ ngoài có phần đẹp trai nở một nụ cười tình. Ánh mắt của Mai Minh Việt khi nhìn con gái mờ ảo như có màn sương mỏng, ở cậu ta có một chút kiêu ngạo, một chút bướng bỉnh và một chút phá cách. Hơn nữa có cái ngông ở độ tuổi thành niên cự thu hút bạn khác giới.
Còn Vũ Hoàng Phúc thì khác, Anh Thy thấy cậu ấy tươi sáng, rạng rỡ, ngập tràn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Ánh mắt cậu ấy hệt như sao trời biển rộng, cô đã từng thấy ánh mắt Hoàng Phúc nhìn bạn gái cũ, thật ngưỡng mộ.
Nhà của Hoàng Anh Thy nằm trong khu đô thị mới quy hoạch nên khá vắng vẻ, xung quanh đa phần là biệt thự mới xây, nhưng lại tối om không bật đèn. Nhà tối om tuy nhiên đèn đường trong này khá sáng nên rất an toàn.
Mùa hè trời nóng bức, lúc xuống xe Anh Thy cũng không quên lục trong túi đưa cho Phúc chai nước. Truyện Hài Hước
Về đến nhà đã là tám giờ, bố của Anh Thy đang ngồi đọc báo, còn mẹ thì đang ăn hoa quả trong phòng khách.
“Con về rồi ạ.” Anh Thy thay giày, ánh đèn vàng nhạt khiến trong nhà ấm áp hơn hẳn.
“A, chị Thy.” Em trai tám tuổi chạy đến bên cạnh cô khua môi múa mép, một viễn cảnh thường thấy quá đỗi quen thuộc.
“Ơ, hôm nay dây buộc tóc của chị lạ thế.”
Anh Thy nghe vậy theo phản xạ sờ lên tóc, là dây nịt của Vũ Hoàng Phúc, quên mất lúc nãy không trả lại cho cậu ấy.
* * *
Gần đây tôi hay nhắn tin với Diệu Châu, thỉnh thoảng còn học bài chung online nữa. Bình thường tôi cũng có một nhóm bạn thân là con gái nhưng mà chúng nó đứa thì du học đứa thì khác trường nên có duy nhất Dương Ánh Chúc là ngày nào cũng gặp.
Diệu Châu rất nhẹ nhàng, bạn ấy xinh xắn hiền dịu tính cách dễ thương lắm. Tôi nghe Diệu Châu kể trước có từng chơi với Hồ Minh Châu, nhưng sau lại nghỉ chơi vì mấy lí do lặt vặt, bảo sao cô ấy ở lớp suốt ngày bị Hồ Minh Châu đì.
* * *
Bình thường tôi, Chúc, Phúc cùng với Việt thường xuyên ăn trưa với nhau, hôm nay cũng không ngoại lệ. Trống trường vừa điểm Chúc đã phấn khởi kéo tay tôi ra khỏi lớp. Hôm nay có món bánh bao xá xíu nó thích, nếu không xuống sớm e là không kịp mất.
Chúc thẫn thờ nhìn đám đông chen chúc quanh quầy bánh bao, lúc người tản đi thì trong lồng hấp không còn lấy một cái.
Con bé thở dài tiếc nuối, mắt nhìn về phía lồng hấp đầy thất vọng: “Nhanh thế rồi mà vẫn không kịp.”
Tôi vỗ vỗ vai an ủi nó: “Không sao đâu, lần sau lại ăn.”
Nhà ăn ở trường C rất rất đa dạng, bình thường tôi hay uống C2 vị đào nhưng nghe nói nay có trà sữa mới, nhìn thấy còn một cốc đặt trên quầy liền vươn tay định lấy.
Tay còn chưa chạm đến thì cốc trà sữa đã được bàn tay khác nhấc lên. Không phải tiếc nuối vì mất cốc trà sữa, mà suýt xoa trong lòng vì bàn tay đó. Trắng trẻo thon dài, trông mềm mại nhưng lại rất nam tính, các ngón tay đẹp đẽ cầm lấy cốc trà sữa như cầm một tác phẩm nghệ thuật. Áo sơ mi trắng xắn lên ba gấp ngang cẳng tay, cổ tay đeo đồng hồ điện tử màu đen, nhìn vô cùng cuốn hút.
Ngơ ngác nhìn sang thì bạn nam đó đáp lại tôi bằng ánh mắt đầy ý cười cùng khóe môi cong cong, giọng nói cậu ấy vô cùng mềm mại, lại có chút trầm thấp bay bổng: “Cậu cũng muốn hả?”, nói xong cậu ấy đưa cốc trà sữa về phía tôi: “Nhường cậu đó.”
Tôi nhận lấy cúi người cười cảm ơn, còn bạn nam kia tự nhiên nhặt chai C2 khác trên quầy đi về phía thanh toán. Tôi cầm cốc trà sữa nhìn theo bóng lưng kia, có chút quen thuộc. Dáng dấp hiên ngang, lưng thẳng đầu ngẩng cao, rất là khí chất.
Chợt thứ gì đó xẹt qua trong trí nhớ khiến tôi bừng tỉnh, giờ mới nhớ ra, cậu nam sinh kia là Lê Hoàng Minh, học lớp Hóa mười. Khi ra thanh toán thì chị nhân viên chỉ về phía bóng nam sinh vừa đi: “Bạn nam kia thanh toán rồi.”
Tôi nhìn cốc trà sữa ngẩn người, Lê Hoàng Minh tốt bụng thật.
Lúc tôi kéo ghế ngồi xuống Chúc liền cười tủm tỉm, ghé đầu lại hỏi: “Mày với Lê Hoàng Minh đứng ở quầy nước làm gì thế?”
Một câu hỏi của nó khiến cả hai nam sinh đang ăn đối diện cùng lúc ngẩng đầu lên. Đột nhiên bị chiếu tướng khiến tôi hơi khó chấp nhận, cười qua loa: “À còn cốc trà sữa cuối nên bạn ấy nhường tao thôi có gì đâu?”
“Chắc chưa? Tao thấy mày còn nhìn nó say đắm lắm?” Chúc tiếp tục dùng con mắt tinh tường chiếu tướng tôi.
Thực ra thì tôi có nhìn, nhưng không phải như nó nghĩ.
“Tao, tao chỉ ấn tượng thôi. Với cả bạn ấy cũng thanh toán tiền nước giúp tao mà.” Tôi cố gắng bình tĩnh trả lời.
Chúc cười khà khà, nó ngẩng đầu nhìn về phía Phúc, “Hoàng Minh đẹp trai mà, Thy nó cứ nhắc suốt đấy. Mày xem làm mai được cho bạn tao không?”
Tôi khẽ huých khuỷu tay Chúc, “Điên à, nói linh tinh gì thế?”
Nói thì nói thế chứ tôi vẫn ngẩng đầu nhìn Phúc, thực ra tôi muốn biết biểu cảm của cậu ấy thế nào hơn.
Phúc chưa trả lời thì Việt đã chen vào: “Thôi xin, Hoàng Minh đấy không ổn đâu?”
“Chưa quen đã biết không ổn à?” Chúc ngẩng đầu bất mãn.
Việt tự nhiên gắp thức ăn, tôi cũng tò mò dỏng tai nghe thử. Phúc đặt đũa xuống uống một ngụm nước, xong xuôi cậu ấy mới nhìn tôi: “Cậu có muốn làm quen không?”
“Hả?” Tôi theo phản xạ ngạc nhiên nhìn Phúc, tôi không nghĩ là cậu ấy sẽ hỏi thế. Và là một đứa con gái, đương nhiên tôi sẽ không đồng ý rồi.
“Không, không cần đâu, tớ cũng không có ý định đấy.”
Phúc nghe xong cười nhìn sang Chúc: “Đấy, Thy có cần đâu. Thy xinh thế phải gặp người tốt hơn chứ nhỉ.”
Tôi cười gượng xịt keo tại chỗ, sao cậu ta có thể tự nhiên như vậy.
Hoàng Phúc đi đến bên cạnh Chúc, vươn tay lấy xe hộ con bé: “Để tao.”
Chúc ngây người, nhăn mặt ngạc nhiên: “Vãi, Phúc nay mày bị sao thế? Dắt xe hộ tao á?”
Phúc nhìn nhìn một lát, tỉnh bơ đáp: “Xe mày hỏng rồi.”
Chúc nhìn xung quanh con xe một lượt, khó hiểu: “Hỏng chỗ nào, vớ vẩn. Cút ra cho bố mày còn về.”
Phúc vẫn kiên quyết: “Hỏng mà, tao bảo hỏng là hỏng.”
Chúc dường như nhận ra ý tứ mờ ám trong lời nói của thằng bạn thân, khoanh tay trước ngực cao giọng hỏi: “Mày làm sao đây.”
“Xe hỏng thì mày về với Quân đi. Còn Thy để tao đưa về cho..”
Như thấy được vẻ bất mãn trong mắt của Chúc, Hoàng Phúc bồi thêm một câu: “Xe để đây, mai người ấy sẽ ship tận giường cho mày.”
“Được chưa.”
Người ấy ở đây còn ai khác ngoài, hôm nay cậu ấy có việc bận nên không đi ăn cùng. Cũng vì thế mà Dương Ánh Chúc buồn cả buổi.
Ánh Chúc quay đầu nhìn về phía Hoàng Anh Thy, mặc dù nội tâm rất có lỗi với bạn nhưng không phải lúc nào cũng có dịp cậu ấy đâu.
Một lát sau Ánh Chúc chạy về phía Anh Thy, hớt ha hớt hải: “Xe tao hỏng rồi mà bây giờ phải về gấp, mày về với Phúc nhé, tao đi với Mạnh Quân.”
Không kịp để Anh Thy trả lời Chúc đã quay đầu chạy biến, phía sau là Vũ Hoàng Phúc đang thong dong lại gần. Cậu ta nhấc chùm chìa khóa lắc lắc trước mặt cô: “Để tớ đưa cậu về.”
Hoàng Anh Thy nhìn quanh, mọi người gần như đã về hết. Bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là về cùng với Vũ Hoàng Phúc, hai là đi bộ.
Anh Thy chọn phương án không mỏi chân. Ngồi sau xe của Phúc, cô nàng chẳng nói năng gì, im lặng nhìn bóng lưng nam tính trước mặt, nhìn đến ngẩn cả người.
Để phá vỡ bầu không khí có phần nhàm chán, Vũ Hoàng Phúc đã chủ động mở lời trước.
“Cậu với Mai Minh Việt có chơi à?”
Anh Thy chửi thầm trong bụng, câu đầu tiên cậu ta lại nhắc đến Mai Minh Việt.
“Ừ, trước là bạn cùng bàn của tớ.”
“Bạn cùng bàn á?” Phúc vừa nói vừa quay đầu lại nhìn cô, rất ngạc nhiên.
“Nhìn đường!” Anh Thy vỗ vào lưng cậu ta, có phần thảng thốt. Vừa đi vừa nói chuyện được mà sao cứ phải quay lại phía sau nhìn làm gì không biết, thói quen y chang Dương Ánh Chúc, có lần con bé đấy vừa lái xe vừa quay lại nhìn làm xe tông lên cả vỉa hè.
Phúc bị cái vỗ vai làm cho giật mình, trước mặt làm gì có xe đâu.
“Yên tâm, tin vào khả năng của tớ.” Phúc tự tin quả quyết, lát sau cậu ta lại hỏi: “Hồi cấp hai tớ với Mai Minh Việt hay đá bóng chung, sao lúc đấy tớ không quen Thy nhỉ.”
Hoàng Anh Thy không biết nói gì, trong lòng âm thầm cười gượng, lúc đó cậu với người yêu cũ còn yêu nhau thắm thiết, quen tôi làm gì.
“Mai Minh Việt đá bóng giỏi lắm, ở trường cậu ta rất được coi trọng.” Anh Thy nói thêm một câu để cuộc trò chuyện không bị nhàm chán.
“Cậu ta còn sát gái nữa.” Phúc hạ giọng tiếp lời.
Công nhận, Mai Minh Việt sát gái dã man, thay người yêu liên tục. Cậu ta không giống với Vũ Hoàng Phúc, Mai Minh Việt là kiểu con trai vừa nhìn là biết badboy chính hiệu. Thường xuyên nháy mắt trêu chọc các bạn nữ, tiếp theo lợi dụng vẻ ngoài có phần đẹp trai nở một nụ cười tình. Ánh mắt của Mai Minh Việt khi nhìn con gái mờ ảo như có màn sương mỏng, ở cậu ta có một chút kiêu ngạo, một chút bướng bỉnh và một chút phá cách. Hơn nữa có cái ngông ở độ tuổi thành niên cự thu hút bạn khác giới.
Còn Vũ Hoàng Phúc thì khác, Anh Thy thấy cậu ấy tươi sáng, rạng rỡ, ngập tràn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Ánh mắt cậu ấy hệt như sao trời biển rộng, cô đã từng thấy ánh mắt Hoàng Phúc nhìn bạn gái cũ, thật ngưỡng mộ.
Nhà của Hoàng Anh Thy nằm trong khu đô thị mới quy hoạch nên khá vắng vẻ, xung quanh đa phần là biệt thự mới xây, nhưng lại tối om không bật đèn. Nhà tối om tuy nhiên đèn đường trong này khá sáng nên rất an toàn.
Mùa hè trời nóng bức, lúc xuống xe Anh Thy cũng không quên lục trong túi đưa cho Phúc chai nước. Truyện Hài Hước
Về đến nhà đã là tám giờ, bố của Anh Thy đang ngồi đọc báo, còn mẹ thì đang ăn hoa quả trong phòng khách.
“Con về rồi ạ.” Anh Thy thay giày, ánh đèn vàng nhạt khiến trong nhà ấm áp hơn hẳn.
“A, chị Thy.” Em trai tám tuổi chạy đến bên cạnh cô khua môi múa mép, một viễn cảnh thường thấy quá đỗi quen thuộc.
“Ơ, hôm nay dây buộc tóc của chị lạ thế.”
Anh Thy nghe vậy theo phản xạ sờ lên tóc, là dây nịt của Vũ Hoàng Phúc, quên mất lúc nãy không trả lại cho cậu ấy.
* * *
Gần đây tôi hay nhắn tin với Diệu Châu, thỉnh thoảng còn học bài chung online nữa. Bình thường tôi cũng có một nhóm bạn thân là con gái nhưng mà chúng nó đứa thì du học đứa thì khác trường nên có duy nhất Dương Ánh Chúc là ngày nào cũng gặp.
Diệu Châu rất nhẹ nhàng, bạn ấy xinh xắn hiền dịu tính cách dễ thương lắm. Tôi nghe Diệu Châu kể trước có từng chơi với Hồ Minh Châu, nhưng sau lại nghỉ chơi vì mấy lí do lặt vặt, bảo sao cô ấy ở lớp suốt ngày bị Hồ Minh Châu đì.
* * *
Bình thường tôi, Chúc, Phúc cùng với Việt thường xuyên ăn trưa với nhau, hôm nay cũng không ngoại lệ. Trống trường vừa điểm Chúc đã phấn khởi kéo tay tôi ra khỏi lớp. Hôm nay có món bánh bao xá xíu nó thích, nếu không xuống sớm e là không kịp mất.
Chúc thẫn thờ nhìn đám đông chen chúc quanh quầy bánh bao, lúc người tản đi thì trong lồng hấp không còn lấy một cái.
Con bé thở dài tiếc nuối, mắt nhìn về phía lồng hấp đầy thất vọng: “Nhanh thế rồi mà vẫn không kịp.”
Tôi vỗ vỗ vai an ủi nó: “Không sao đâu, lần sau lại ăn.”
Nhà ăn ở trường C rất rất đa dạng, bình thường tôi hay uống C2 vị đào nhưng nghe nói nay có trà sữa mới, nhìn thấy còn một cốc đặt trên quầy liền vươn tay định lấy.
Tay còn chưa chạm đến thì cốc trà sữa đã được bàn tay khác nhấc lên. Không phải tiếc nuối vì mất cốc trà sữa, mà suýt xoa trong lòng vì bàn tay đó. Trắng trẻo thon dài, trông mềm mại nhưng lại rất nam tính, các ngón tay đẹp đẽ cầm lấy cốc trà sữa như cầm một tác phẩm nghệ thuật. Áo sơ mi trắng xắn lên ba gấp ngang cẳng tay, cổ tay đeo đồng hồ điện tử màu đen, nhìn vô cùng cuốn hút.
Ngơ ngác nhìn sang thì bạn nam đó đáp lại tôi bằng ánh mắt đầy ý cười cùng khóe môi cong cong, giọng nói cậu ấy vô cùng mềm mại, lại có chút trầm thấp bay bổng: “Cậu cũng muốn hả?”, nói xong cậu ấy đưa cốc trà sữa về phía tôi: “Nhường cậu đó.”
Tôi nhận lấy cúi người cười cảm ơn, còn bạn nam kia tự nhiên nhặt chai C2 khác trên quầy đi về phía thanh toán. Tôi cầm cốc trà sữa nhìn theo bóng lưng kia, có chút quen thuộc. Dáng dấp hiên ngang, lưng thẳng đầu ngẩng cao, rất là khí chất.
Chợt thứ gì đó xẹt qua trong trí nhớ khiến tôi bừng tỉnh, giờ mới nhớ ra, cậu nam sinh kia là Lê Hoàng Minh, học lớp Hóa mười. Khi ra thanh toán thì chị nhân viên chỉ về phía bóng nam sinh vừa đi: “Bạn nam kia thanh toán rồi.”
Tôi nhìn cốc trà sữa ngẩn người, Lê Hoàng Minh tốt bụng thật.
Lúc tôi kéo ghế ngồi xuống Chúc liền cười tủm tỉm, ghé đầu lại hỏi: “Mày với Lê Hoàng Minh đứng ở quầy nước làm gì thế?”
Một câu hỏi của nó khiến cả hai nam sinh đang ăn đối diện cùng lúc ngẩng đầu lên. Đột nhiên bị chiếu tướng khiến tôi hơi khó chấp nhận, cười qua loa: “À còn cốc trà sữa cuối nên bạn ấy nhường tao thôi có gì đâu?”
“Chắc chưa? Tao thấy mày còn nhìn nó say đắm lắm?” Chúc tiếp tục dùng con mắt tinh tường chiếu tướng tôi.
Thực ra thì tôi có nhìn, nhưng không phải như nó nghĩ.
“Tao, tao chỉ ấn tượng thôi. Với cả bạn ấy cũng thanh toán tiền nước giúp tao mà.” Tôi cố gắng bình tĩnh trả lời.
Chúc cười khà khà, nó ngẩng đầu nhìn về phía Phúc, “Hoàng Minh đẹp trai mà, Thy nó cứ nhắc suốt đấy. Mày xem làm mai được cho bạn tao không?”
Tôi khẽ huých khuỷu tay Chúc, “Điên à, nói linh tinh gì thế?”
Nói thì nói thế chứ tôi vẫn ngẩng đầu nhìn Phúc, thực ra tôi muốn biết biểu cảm của cậu ấy thế nào hơn.
Phúc chưa trả lời thì Việt đã chen vào: “Thôi xin, Hoàng Minh đấy không ổn đâu?”
“Chưa quen đã biết không ổn à?” Chúc ngẩng đầu bất mãn.
Việt tự nhiên gắp thức ăn, tôi cũng tò mò dỏng tai nghe thử. Phúc đặt đũa xuống uống một ngụm nước, xong xuôi cậu ấy mới nhìn tôi: “Cậu có muốn làm quen không?”
“Hả?” Tôi theo phản xạ ngạc nhiên nhìn Phúc, tôi không nghĩ là cậu ấy sẽ hỏi thế. Và là một đứa con gái, đương nhiên tôi sẽ không đồng ý rồi.
“Không, không cần đâu, tớ cũng không có ý định đấy.”
Phúc nghe xong cười nhìn sang Chúc: “Đấy, Thy có cần đâu. Thy xinh thế phải gặp người tốt hơn chứ nhỉ.”
Tôi cười gượng xịt keo tại chỗ, sao cậu ta có thể tự nhiên như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.