Chương 12
Janet Dailey
10/05/2016
Sloan ngồi trên mép giường, người căng thẳng, nôn nóng, nhìn Trey nghiên cứu bản thiết kế căn phòng và tấm bìa gắn mẫu vải, mẫu màu sơn, ảnh bàn ghế…Nàng đợi xem mặt chàng có gì thay đổi không. đợi xem phản ứng của chàng ra sao. Rồi nàng hết kiên nhẫn.
- Sao? Anh nghĩ thế nào? – Nàng cố duy trì thiện cảm của mình với bản thiết kế. – Đúng với những gì mà chúng ta đã bàn đến, phải không?
- Đúng thế. – Chàng đáp, giọng hơi ngạc nhiên.
- Phải. Trong lần góp ý đầu tiên, em không tin ông ta thảo ra được mẫu thiết kế như thế này, nhất là có Tara rỉ tai ông ta. – Sloan nhoẻn miệng cười. – Nhưng bây giờ trông được lắm. Màu sắc bình dị, rất hợp với sở thích của chúng ta, nó không làm cho chúng ta cảm thấy chán. Còn bàn ghế chính trông đẹp, không trang trí nhiều quá, mà có chọn lọc. Nhìn chung căn phòng trông ấm cúng, dễ chịu và gọn gàng, giống như các nơi khác trong nhà.
- Có nhiều việc đấy. – Trey cảnh cáo. - Nhiều việc khác nữa ngoài việc sơn lại tường, may màn cửa sổ khác và đóng chiếc ghế nệm dài mới.
- Đúng, sẽ có nhiều việc hơn chúng ta dự định, - nàng đáp. Nhưng theo Cat, thảm ở đây ít ra cũng đã lâu đến hai mươi năm, có thể lâu hơn. Và chúng ta đã kiểm tra nền nhà lát gỗ cứng cả ở đáy lẫn trong phòng ngủ. Em muốn tân trang thảm hơn là thay đi. Nhưng rõ ràng nếu trong khi họ tu sửa ở đây mà chúng ta dọn đi chỗ khác thì công việc sẽ dễ dàng hơn.
- Chúng ta chưa dọn vào ở. – Chàng đáp, để tấm mẫu và bản vẽ trên bàn xa lông.
Sloan biết chàng cần đựoc thuyết phục thêm, nàng chuyển qua ngồi trên ghế nệm dài, quàng tay quanh tay chàng.
- Em biết công việc sẽ gây bất tiện cho chúng ta trong một thời gian, nhưng khi làm xong, căn phòng sẽ rất có giá trị. Và anh đừng quên là Tara trả tiền việc này.
- Chúng ta không trả.
Nàng ngẩng đầu lên. - Chắc Tara sẽ không rút lui vào phút chót và đưa phiếu tính tiền cho ta chứ.
- Không. Bà ta rất thích đi khoe khoang với mọi người là mình trả tiền tu sửa ở đây. Nhưng anh không muốn nói đến tiền.
- Vậy thì muốn nói đến cái gì?
Chàng mỉm cười. – Hôm nay Johnny nói với anh rằng nếu chúng ta bằng lòng làm việc này thì anh sẽ chuốc lấy lắm phiền phức. Anh ta tuyên bố rằng có nhiều cặp vợ chồng tan vỡ vì gặp phải nhiều phiền toái trong công việc tân trang nhà cửa hơn nhiều việc khác. Theo anh ta, nếu vượt qua được chuyện này, hôn nhân của chúng ta sẽ vượt qua được bất cứ chuyện gì.
- Em không lo. – Sloan đáp với sự tin tưởng hoàn toàn. – Dù sao thì chúng ta cũng đã vượt qua được sự thử thách trong việc thu dọn đồ đạc và em quyết dọn đến đây ở. Chúng ta không có vẻ đang sống trong cảnh lộn xộn. Chúng ta sẽ hoà hợp như bộ cửa dôi dưới tiền sảnh.
- Thật không? – Chàng nhoẻn miệng cười sung sướng, lôi tay ra khỏi tay nàng rồi quàng quanh vai nàng, kéo nàng vào sát người chàng và dựa mình vào gối ở nệm dài.
- Thật. – Nàng quay người, xòe bàn tay đặt lên trên ngực chàng, cảm thấy các bắp thịt rắn chắc dưới lớp vải áo sơ mi. - Vậy anh nói sao? Nếu anh bằng lòng thì em bằng lòng.
Mắt chàng ánh lên nét vui vẻ, ấm áp.
- Có lẽ anh đã xiêu lòng.
Nhưng nàng có cảm giác nàng đã gợi lên vẻ ham muốn trong mắt chàng. Đồng thời, vẻ ham muốn của chàng kích thích các giác quan trong người nàng, làm cho mạch máu trong người nàng chảy mạnh, khiến nàng hồi hộp. Bỗng nàng cảm thấy tính dục bị kích thích, muốn lật chàng lên trên nàng.
- Thật phấn khởi. – Nàng áp sát vào chàng, lần tay xuống dưới bụng chàng, luồn ngón tay vào trong quần jean chàng, mân mê các bắp thịt co thắt. Nàng ngẩng cằm lên, môi hé mở, mời mọc chàng hôn, nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào.
Sloan thừa biết như Trey rằng họ sẽ không dừng lại sau nụ hôn. Không bao giờ họ chỉ hôn nhau thôi. Cả hai đều rất tham lam, lửa ái tình bùng lên quá mạnh sau nụ hôn.
Khi đặt môi lên môi nàng, Trey liền dành thế chủ động, đẩy nàng nằm ngửa xuống ghế nệm dài, lưỡi rà lên lười nàng, tay sờ lên núm vú nàng. Người chàng đè nặng lên người nàng, khiến nàng phấn khích tột độ.
Rồi họ cởi áo quần, và mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Họ hôn nhau, mơn trớn nhau, làm tình với nhau, và cùng đưa nhau lên tận trời xanh. Cả hai đều tin chắc hạnh phúc này kéo dài mãi, không bao giờ đổi thay.
***
Trời nắng chang chang phủ hơi nóng xuống trung tâm đầu não của trại Triple C và làm cho đất quanh trại khô khốc. Đúng là buổi chiều mùa hè im phăng phắc, lặng lẽ , khiến người ta thích ngồi để nhìn thời gian trôi qua.
Nhưng sụ yên tĩnh ở trang viên bây giờ là điều khó khăn tìm thấy, vì công việc chỉnh trang phòng chủ nhân đang đến giờ cao điểm. Hình như lúc nào cũng có nhiều thương gia và công nhân làm việc trong nhà, hoặc đi vào hoặc đi ra. Khi không đóng đinh thì họ khoan, cưa, đánh giấy nhám hay tháo gỡ cái gì đó.
Như mọi khi, ông cụ Chase ngồi trốn ở trước mái hiên để tránh xa những âm thanh hỗn tạp, tranh bụi bặm và sự ồn ào náo nhiệt trong nhà. Ông ngồi trên ghế xích đu, lơ đãng nhìn bãi xe tải đậu trước nhà, chắn mất quang cảnh thưởng ngoạn của ông. Khi cửa trước bật mở, ông bực mình quay mắt nhìn về phía tiếng ồn sẽ vang lên, nhưng mắt ông dịu xuống vì thấy Cat xuất hiện, tay bưng chiếc khay có bình trà và hai cái ly.
- Bố uống trà chứ? Trà mới pha. – Bà cười vui vẻ, nhưng ông cụ thấy trên mặt bà hiện ra vẻ văng thẳng, chứng tỏ sự huyên náo trong nhà cũng làm cho bà khó chịu như bố mình.
- Tốt, miễn là đừng có bụi bặm và không khí dơ bẩn là được, - ông đáp, giọng mỉa mai chua chát.
- Kìa bố, đâu tệ như thế. – Cat để khay trà lên bàn và rót cho mỗi người một tách.
- Thế tại sao trưa nay bố ăn súp đã cắn phải cái hạt gì đấy.
- Con đã nói có lẽ đấy là hạt tiêu. Chắc cái xay tiêu của con có vấn đề nên hạt tiêu xay không mịn được, còn sót vài mảnh vụn. – Cát đáp, vẻ kiên nhẫn.
Ông cụ càu nhàu về sự nghi ngờ của mình rồi uống một hớp trà lạnh. - Chắc là đúng như con nói, - ông xác nhận lời Cat.
- Dĩ nhiên như thế. – Bà ngồi xuống cái ghế xích đu kia, lấy cái quạt giấy trên bàn, phe phẩy trước mặt. - Trời hôm nay quá nóng.
- Nóng và khô. – Là nhà chăn nuôi chuyên nghiệp, Chase không thể không lưu tâm đến việc trời thiếu mưa.
- Trời thường như thế vào tháng bảy.
Cánh cửa trước lại bật mở, một người thợ bê thùng rác đầy qua cửa. Không thèm nhìn về phía hai bố con, anh ta đi qua hành lang, xuống tầng cấp, kéo cái thùng rác đến xe đổ rác.
- Bây giờ họ lôi cái quái gì ra vậy? – Chase cau mày hỏi, mắt nheo cố nhìn xem thứ gì trong thùng rác.
- Có lẽ giấy dán tường.
- Giấy dán tường? Họ tháo đồ ấy ở đâu ra thế?
Cat không nén nổi tiếng thở dài. - Bố không nhớ à? Con nhớ hôm qua hay hôm kia, Sloan có nói cho chúng ta biết là khi họ tháo những giá đèn có chân gắn trên tường, họ phát hiện ra ít nhất có ba lớp giấy dán tường. Vì vậy họ phải lột ra hết.
- Lạy Chúa lòng lành, bao lâu họ mới làm xong? – Hai bàn tay to tướng của ông cụ nắm chặt chỗ dựa tay với vẻ tức giận. - Với đà này, chắc đến mùa len bò mới xong được.
- Bố nói nhỏ một chút. – Cat rít lên trong miệng, nhìn về phía cửa.
- Tại sao ta phải im lặng trong khi họ làm rầm rầm mà không sợ làm ồn người khác trong nhà? – Ông thấy có bóng người ở một bên và quay mắt nhìn, liền thấy Sloan đứng bất động cách chỗ ông ngồi chừng vài tấc.
Mặt Sloan lộ vẻ ân hận, và Cat nhận ra ngay dấu hiệu này nơi nàng. – Sloan, đừng để ý đến ông nội. Ông thường càu nhàu như thế.
- Không, ông nói đúng. Cháu cần phải xin lỗi, - nàng đáp. – Cháu không ngờ tân trang lại hai phòng mà lâu đến như thế. Cháu xin lỗi đã làm ông và cô bực mình như thế này.
- Tất cả chúng ta đều phải học hỏi mà sống, cháu à. – Chase đáp, cơn giận khiến ông có giọng gay gắt. - Lần sau Tara đề nghị tặng cháu món quà gì, cháu phải từ từ, suy nghĩ cho kỹ.
Nghe nói đến Tara, Sloan nhìn ra đám xe đậu ngoài sân, ánh mắt lo lắng. – Bà ấy không có ở đây à?
- Không. Hôm qua bà ta nói sáng nay bay về Texas. – Cat đáp.
- Tốt. – Hai vai của Sloan hạ xuống, vẻ nhẹ nhõm.
- Tại sao? Có gì không ổn à? – Cat hỏi.
- Không, không có gì. – Nàng đáp rồi lắc đầu phụ hoạ theo lời nói. - Người thợ điện đang nối dây điện vào những ngọn đèn trên trần ở trong phòng tắm, và họ đã lột hết giấy dán tường rồi. Cho nên cháu nghĩ có thể bỏ đi một lát, có lẽ cháu đến cửa hàng bách hoá để thuê đĩa phim tối nay xem.
- Cháu đi đi. – Chase nói. – Và xem thử có thể tìm ra được cuộn phim nào về miền Tây hay không?
- Nghĩa là xem có bộ phim nào có John Wayne đóng. – Cat nói xem vào.
- Ai đóng? – Chase gầm gừ hỏi.
Sloan bước ra thềm nhà, bỗng nàng đứng lại nhìn Cat:
- Nếu Tara đến đây, nhờ cô tìm cách không để cho bà ấy bước chân vào nhà cho đến khi cháu về.
Cat cười dịu dàng thông cảm, rồi đáp: - Cháu đừng lo. Cô sẽ không…sau lần vừa qua cô sẽ không cho bà ấy vào đâu.
- Lần vừa qua à? – Chase lặp lại, rồi ông nhớ ra. – Con muốn nói chuyện hôm Sloan đi với Trey, Tara tự ý ra lệnh cho công nhân phá hỏng buồng tắm. – Ông cụ nháy mắt với Sloan. – Cháu à, ông đã nói chúng ta phải học hỏi mà sống.
- Cháu sẽ học bài học ấy rất kỹ, - nàng đáp, rồi cúi chào họ, bước xuống thềm.
Đi khỏi trang viên khoảng 50m, nàng nghe tiếng ồn của thợ sửa chữa nhà nhỏ lại thành tiếng rì rào. Nhưng sự căng thẳng nơi Sloan không giảm bớt. Nó như cái neo nặng níu nàng lại. Lần đầu tiên trong đời, nàng nhìn quanh mà không thấy cảnh vật trước mắt tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp trên da thịt, không khí ngào ngạt hương thơm.
Nàng đã định đi thơ thẩn một vòng, nhưng bước chân đã đưa nàng đến cửa hàng bách hoá. Bước vào trong toà nhà có máy lạnh, nàng đưa mắt nhìn vu vơ vào các gian hàng.
Như đã đoán trước, nàng thấy người công nhân trong trại ở bên phía hàng đồ sắt và một người đàn bà đang xem hàng trong khu bán quần jean cho con trai. Nhiều tiếng người lao xao phía sau. Chưa bao giờ nàng đến cửa hàng bách hoá mà không có người ở đấy.
Sloan không thích nói chuyện với ai hết cho nên nàng đi vòng quanh đến quầy cho thuê phim, như thế nàng sẽ tránh được những người đi mua hàng khác. Mới đi được mấy bước, nàng đã nghe tiếng Trey gọi, bèn dừng lại.
- Kìa, Sloan. Em làm gì ở đây? – Chàng bước nhanh đến, mắt ánh lên vẻ vui sướng vì gặp nàng.
- Nàng cười nhìn chàng. – Em cũng muốn hỏi anh câu ấy.
- Anh phải đưa Hank Tobin đến trạm xá. Một con bò cái già bọn anh đang khám đã đá vào chân anh ấy làm rách một đường. Trong lúc anh ta đang để cho y tá khâu vết thương, anh định đi kiểm tra phần việc mà chúng ta đã yêu cầu họ làm vào tuần trước. – Trey gác tay lên giá để đĩa phim, tư thế thoải mái. - Vậy em đến đây làm gì?
- Em đến để kiếm đĩa phim về xem tối nay. Ông nội muốn bộ phim nào có John Wayne đóng. – Nàng đi đến chỗ có nhiều phim về miền Tây.
- Đúng là ông cụ thích thế. – Trey cười toe toét. – Công việc tiến hành như thế nào?
- Như mọi khi…chậm như sên bò. – Nàng cố lấy giọng hài hước, nhưng giọng của nàng lại cau có, bực tức.
Chàng nhìn nàng, ánh mắt lo lắng. – Có chuyện rắc rối à?
- Chuyện rắc rối duy nhất là chúng ta quyết định làm việc này từ ban đầu. – Nàng đáp, giọng bất bình. Rồi nàng vội đưa tay ngăn không cho chàng nói. – Em biết. Anh đã cố cảnh cáo em, nhưng em không chịu nghe. Thật sai lầm, bây giờ em ước gì khi ấy em nghe lời anh.
Chàng nghiêng đầu sang một bên, cố đoán nguyên nhân khiến cho nàng nói thế. - Chuyện gì làm cho em bi quan vậy?
Giận dữ và tức tối, nhất là giận mình, Sloan đáp bằng giọng châm biếm gay gắt: - Chúng ta đã bắt đầu ba tuần rồi, thế mà các phòng vẫn còn bừa bãi, không thể nào như thế được. Không có việc gì hoàn tất. – Nàng nhìn chăm chú vào chỗ để phim, nước mắt như chực trào ra và nói thêm. – Em không biết gia đình anh nghĩ về em như thế nào?
Mặt chàng nghiêm trang, gặn hỏi:
- Có ai nói gì với em về chuyện này à?
- Không. Không có ai nói hết. Nhưng nhìn vào việc em làm khiến nhà cửa và cuộc sống của mọi người rối loạn không thể nào làm cho họ có cảm tình với em được.
- Không tệ như thế đâu. – Chàng nhìn nàng ánh mắt vừa trách móc vừa khoan dung, vui vẻ.
- Được như anh nói thì may quá, - nàng đáp. – Anh không ở nhà suốt ngày, anh không thấy. Nhà cửa ồn ào, bụi bặm, người vô kẻ ra, lên xuống cầu thang tấp nập.
- Anh thấy em có vẻ đang lâm vào cảnh tù túng. – Trey cười ra vẻ thương cảm. – Em cần phải đi chơi một ngày, thay đổi không khí mới được.
- Làm thế mà chịu được hay sao? – Sloan đáp. – Em đi chơi để cho ông nội và cô Cat gánh lấy cảnh náo nhiệt em gây ra hay sao. Cám ơn anh, em không làm thế được.
- Việc này sẽ không kéo dài lâu đâu. – Trey nhắc nàng nhớ, giọng nhẹ nhàng.
- Thỉnh thoảng em cũng nghĩ như thế, - nàng đáp và thở dài. – Xin lỗi. Em đinh ninh là em có một số người đứng về phe mình. Chỉ tại vì… - Nàng quay qua nhìn chàng, thái độ cương quyết. – Em muốn làm họ thích em, và em đã khởi hành lầm đường.
- Anh nghĩ chuyện này không có hạn cuối. – Trey lập luận. – Theo anh thì em có nhiều thì giờ để đổi sang con đường khác. Và với bộ phim có John Wayne rút súng bắn nhanh như gió sẽ là điểm xuất phát vào con đường đúng đắn. Giữa em và anh… - Chàng bỗng đảo mắt nhìn quanh, rồi cúi xuống gần nàng, như thể nói chuyện gì bí mật. – Phim “The Searchers” là bộ phim ông cụ thích nhất.
- Vậy thì em sẽ thuê bộ ấy. – Nàng tìm đĩa phim trên giá, dừng lại, nhìn Trey với ánh mắt thắc mắc. - Ở đây không có loại dùng đầu đĩa DVD à?
- Có lẽ không. – Chàng đáp, đợi Sloan lấy đĩa phim trên giá rồi theo nàng đến quầy sau.
Người đàn bà có cặp má phúng phính ngước mắt nhìn hai người. Bà ta có mái tóc màu hung đỏ, khoảng ngoài bốn mươi. Sloan không thấy bà làm ở đây lần nào, nhưng mặt bà trông quen. Nàng nghĩ chắc đã gặp bà ta đâu đó rồi.
- Chào Sloan, - người đàn bà chào nàng với vẻ thân thiện. – Bây giờ tôi mới biết tại sao hồi nãy Trey chạy nhanh vào như thế. Rõ ràng anh ấy đã thấy cô ở đây.
- Tôi không biết anh ấy ở đây cho đến khi anh ấy đi vào. – Sloan đáp rồi dừng lại lặng lẽ nhìn trước ngực áo của bà ta để tìm cái bảng tên. Nhưng ở trại Triple C không cần bảng tên, vì mọi người đều biết nhau hết.
Trey đến tiếp cứu cho nàng, chàng dựa vào quầy, chống cùi tay lên mặt quầy và nói
- Nancy, cho chúng tôi thuê bộ phim.
- Sẵn sàng. Nhưng phải trả trước ngày thứ ba. – Bà ta lấy cái kẹp giấy dưới quầy lên rồi lên rồi nhìn vào nhan đề cuốn phim. – “The Searchers” . Cụ Chase rấ thích bộ phim này.
- Thuê cho ông cụ xem đấy. – Trey nói tiếp.
- Sloan, cô khoẻ chứ? - Người đàn bà hỏi vừa ghi nhanh lên tờ giấy trên kẹp những chi tiết cần thiết. – Lâu rồi tôi không gặp cô.
- Đúng. Tôi chỉ quanh quẩn ở gần trang viên.
- Công việc tu sửa phòng ốc ra sao? Chắc cả trại đều bận rộn về việc này.
- Công việc tiến hành chậm nhưng chắc. – Sloan nói dối.
- Tôi cá mười ăn một là cô điên cả cái đầu. Cách đây mấy năm, tôi tân trang lại nhà bếp, thay tủ chén bát mới và bàn ghế. Sau hai tuần lộn xộn, bê bối, tôi muốn khóc được. Dĩ nhiên vì đợi dùng lại nhà bếp quá lâu, nên khi sửa chữa xong, tôi rất sung sướng.
- Tôi nghĩ bây giờ tôi cũng đang ở trong tình trạng như thế. – Sloan đáp.
- Tôi thông cảm nỗi khổ của cô, - người đàn bà cố làm cho nàng yên tâm và Sloan nghĩ bà ta thật lòng. Kỳ lạ thay, nàng cảm thấy yên tâm hơn. Bà ta ghi chép xong liền nói: - Thủ tục xong rồi.
- Cảm ơn. – Sloan lấy cuộn bằng, dợm chân bước đi.
- Sloan này…- Bỗng người đàn bà lên tiếng, Sloan quay lại. Bà ta ngần ngừ một lát, rồi thu hết can đảm nói tiếp. – Tôi nhờ cô một việc được không?
- Được chứ. – Không biết chuyện gì, Sloan nhìn Trey, nhưng chàng hình như cũng không biết gì hơn.
- Tôi nghĩ đáng ra không lên nhờ cô mới phải, nhưng… Mike sẽ rời nhà để vào đại học trong mùa thu này, còn Donna sẽ lên lớp mười hai. Mặc dù Roger không thích, nhưng tôi muốn cả gia đình đều chụp chung một tấm ảnh. Roger nhất quyết không chịu lái xe đưa gia đình ra Miles City để chụp một tấm. – Bà ta lại ngần ngừ, vẻ lo lắng và phân vân. – Tôi không muốn lợi dụng cô, nhưng cô là nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Tôi nghĩ có lẽ cô sẽ giúp chúng tôi chụp một tấm. Tôi rất sung sướng được trả tiền chi phí cho cô. – Bà ta nói thêm rất nhanh, như thể sợ Sloan sẽ từ chối.
Trey cũng nhận thấy Sloan có vẻ không muốn chấp nhận lời yêu cầu của bà ta. Chàng không muốn Nancy Taylor có ý nghĩ không tốt về Sloan, nên chàng nói để bênh vực nàng.
- Chụp hình thường thôi thì tốt đấy, Nancy à. Nhưng khổ thay Sloan không phải là nhiếp ảnh gia chụp chân dung.
Sloan vội cắt ngang lời chàng: - Anh ấy muốn nói là tôi không có đèn, không có phông như trong các tiệm chụp ảnh. Nhưng nếu bà muốn có tấm ảnh chụp cả gia đình, tôi nghĩ tôi có thể chụp cho bà ở ngoài trời cũng được. Chúng ta có thể chụp bình thường, nên chồng bà khỏi cần mặc conple và thắt cà vạt.
- Cô bằng lòng chụp sao? – Bà ta nhìn nàng chằm chằm.
- Bằng lòng. – Sloan cười đảm bảo. - Chiều chủ nhật được không? Bà có tiện không?
- Có lẽ tiện. Tôi sẽ xoay sở để chụp vào chiều hôm ấy. Có thể các em tôi có kế hoạch gì đấy. Nếu có, chúng phải thay đổi kế hoạch thôi. - Mặt bà lại lộ vẻ phân vân. – Cô chắc nếu chúng tôi không mặc đồ trang trọng thì ảnh cũng đẹp chứ?
- Vì chúng ta sẽ chụp ngoài trời, tôi nghĩ là bức ảnh sẽ trông có vẻ tự nhiên hơn nếu quý vị mặt trang phục bình thường. Mọi người đều trông thoải mái dễ chịu hơn. – Sloan trấn an bà ta rồi nhận ra điều này không phải là mối quan tâm chính của bà. – Bà đừng lo. Tôi sẽ bố trí mọi việc để tấm ảnh trông như ảnh chụp trong studio.
- Cô làm như thế, tôi chắc bức ảnh sẽ đẹp. Nhưng bà ta hơi đỏ mặt, rồi cười bẽn lẽn. – Tôi rất cảm ơn cô, Sloan. Xin cô hiểu cho là việc này rất có ý nghĩa với tôi.
- Tôi rất hân hạnh được giúp bà. – Sloan đáp. - Nếu không có gì thay đổi, tôi hẹn sẽ gặp bà lúc 3h30 vào ngày chủ nhật gần nhà kho cũ.
Trey tìm trên nét mặt, giọng nói của nàng để xem có dấu hiệu gì cho thấy nàng nói dối không, nhưng chàng không thấy gì hết. Chàng ngạc nhiên trước sự thoả thuận chắc chắn của nàng, cho nên khi họ ra khỏi cửa hàng bách hoá, chàng nói: - Anh thấy em chưa bao giờ chụp ảnh chân dung. - Giọng chàng có vẻ yêu cầu nàng giải thích.
Trey, anh nhìn mặt bà ấy thì biết, nàng đáp. Bà ấy không hiểu. Đối với bà ấy, nhiếp ảnh gia là nhiếp ảnh gia. Làm sao em từ chối một người đã yêu cầu em một việc mà bà ấy không rành như thế? Nếu em từ chối, chắc bà ấy sẽ không nói gì, nhưng bà ấy sẽ buồn lòng. Em cảm thấy như thế. Vả lại, - nàng nói thêm, - không phải em không thể chụp ảnh chân dung được, mà vì ảnh chân dung không phải là sở trường của em.
Trey thấy có hai nguyên nhân khiến cho nàng quyết định như thế: đó là lòng vị tha và lòng mong muốn làm việc. Chàng không nói đến các nguyên nhân ấy, mà chỉ cười. – Em là cho bà ấy rất vui đấy.
- Việc này cũng làm cho em vui. – Sloan đáp. – Nhưng anh biết điều gì đáng ngạc nhiên không? Em rất mong đến ngày chủ nhật. Anh có biết từ khi em không cầm đến máy ảnh là mấy tuần rồi không? – Nàng nghiêng đầu sang một bên, nhìn chàng với ánh mắt trêu chọc. – Em có thể nhờ anh làm phụ tá cho em vào chủ nhật được không?
- Anh sẽ để cho em sai khiến. – Chàng đáp, nghĩ rằng nàng muốn như thế.
Mặt khác, Trey vui sướng khi thấy nàng có vẻ hạnh phúc, hớn hở, vì tinh thần nàng đang xuống thấp. Ngoài ra, chính chàng cũng có dự phần vào việc làm cho nàng thay đổi tính tình, đó là cái máy ảnh đáng ghét.
- Tuyệt vời! – Nàng thốt lên, đồng thời nghĩ đến người khác nữa. – Nhưng em cần nói chuyện với cô Cat.
- Em cũng muốn nhờ cô Cat phụ tá vào ngày chủ nhật à? – Trey cau mày hỏi.
- Không vào ngày chủ nhật. – Nàng cắn môi dưới với vẻ lơ đãng. – Mà em cần hỏi bà ấy em có thể làm phòng tối ở đâu – ít ra cũng tạm thời - để em rửa phim.
Nghe nàng nói, bỗng chàng thấy lòng mình phừng phức tức giận. – Em không thể đem phim ra phố cho họ rửa như mọi người được à?
- Có thể được chứ, nhưng em thích tự mình làm lấy. Nghĩa là, không chóng thì chầy, em cũng phải thiết lập phòng tối, nhưng em đợi cho đến khi việc tu sửa nhà xong rồi mới làm. Bây giờ nhà chúng ta đang quá hỗn độn rồi. – Nàng đưa mắt nhìn ngôi nhà trắng nằm trên đỉnh ngọn đồi thấp. – Em nên đến nói chuyện với cô Cat. Hẹn gặp anh sau.
Hình như nàng chia tay chàng sau khi nghĩ ra ý lập phòng tối rửa phim. Trey đứng yên một lát, nhìn Sloan đi nhanh về phía trang viên, chàng thấy bước đi của nàng hăng hái, cương quyết. Chàng mím môi, nhìn theo bóng dáng nàng.
Nhìn một lát, chàng quay gót, đi về phía trạm xá sơ cứu, chàng cảm thấy buồn nhưng không xác định được nguyên nhân.
Trong trạm xá, Kelly Ramsey lau bậu cửa sổ, cô ta tự làm để lấy cớ đứng đấy, phòng khi người y tá của trại là Liz Carlsen từ phòng điều trị đi ra sẽ thấy cô nơi cửa sổ. Nhưng thực ra cô ta đứng đấy để nhìn Trey, cô thấy chàng đi ra khỏi cửa hàng bách hoá với Sloan.
Kelly đứng nhìn Trey từ khi chàng đi ra. – Vì lý do gì cô không thể giải thích được, cô chỉ biết đấy là do thói quen đã có từ mấy năm qua, mà thói quen thì khó bỏ. Thế nhưng nhờ có thói quen đó mà cô biết được thứ ngôn ngữ cơ thể của chàng. Cô có thể nói rằng thái độ thoải mái, thanh thản hồi nãy của chàng đã biến mất. Nhìn bước đi dài và cách nện gót giày lên mặt đất là cô biết chàng đã hết kiên nhẫn và tức giận – hay ít ra là trong người chàng có sự căng thẳng.
Kelly phân vân không biết chàng và Sloan đã nói với nhau chuyện gì. Nhìn thái độ của chàng, cô ta biết được chàng không hài lòng vì chuyện họ vừa nói với nhau. Dựa vào chuyện người ta nói về việc tu sửa phòng ở của họ quá lâu, Kelly nghĩ chính việc này là đầu mối của sự bất bình giữa hai người. Cô nghĩ Sloan có lẽ đã thay đổi cái gì đấy mà không hỏi ý kiến của chàng. Không có gì làm cho đàn ông bức tức hơn chuyện ấy, và đàn ông trong nhà Calder dứt khoát là phải tức tối về chuyện này.
Khi Trey đến gần, Kelly quay khỏi cửa sô, nhét cái khăn lau vào túi áo blouse trắng mặc làm việc trong trạm xá. Cô không muốn để cho Trey đi vào trạm xá mà thấy cô đang lau cửa sổ. Cô đi đến quầy, lấy lên tập hồ sơ, đem đến tủ. Tủ có cái hộc bằng sắt đã được kéo ra, cô vừa để tập hồ sơ vào hộc nửa chừng thì Trey đi vào.
- Trở lại rồi à? – Cô ta hỏi, quay đầu nhìn chàng, tay vừa lôi tập hồ sơ ra khỏi hộc tủ. – Nhanh thế.
- Hank chưa xong sao? - Giọng chàng có vẻ nôn nóng. Rất hợp với ánh mắt bực bội.
Tôi nghĩ Hank đang bàn với Liz về việc anh ấy cần trở lại để thay băng. Anh biết Hank rồi – anh ta luôn luôn gây chuyện khó khăn cho Liz. Anh ta sắp ra rồi đấy. – Kelly đem tập hồ sơ để vào chỗ cũ ở trên quầy, rồi quay qua nhìn chàng, ngượng nghịu đút hai bàn tay vào túi để che chiếc khăn lau bụi. - Vậy anh biết khi nào thì anh ta trở lại chưa?
Trey hờ hững nhìn về phía cô ta. - Thứ ba tới, - chàng đáp và nhìn vào cánh cửa phòng điều trị đóng kín. – Johnny nói với tôi cô sẽ vào học trường điều dưỡng trong màu thu này.
Thường thì chắc cô sẽ sung sướng khi thấy chàng tỏ ra quan tâm đến kế hoạch trong tương lai của cô, nhưng rõ ràng bây giờ chàng nói chuyện để giết thì giờ. – Tôi sẽ đi học để thành cán sự điều dưỡng như Liz. Khi tôi nói cho Liz biết việc này, chị ấy nói vì tôi đã giúp việc ở đây trong mùa hè này, nên tôi sẽ biết các thủ tục về giấy tờ đi kèm theo với công việc. – Nhưng cô ta chỉ nhận được sự trả lời của chàng bằng cái gật đầu thờ ơ. – Công việc chỉnh trang phòng ốc như thế nào? – Cô ta hỏi. – Tôi nghe mọi thứ ở đấy loạn xà ngầu.
- Họ đang làm, sắp xong. – Chàng trả lời vắn tắt, không cho cô ta biết nhiều chi tiết.
- Nhưng lâu quá sẽ làm cho người trong nhà bực mình. – Kelly nói, hy vọng chàng nói thêm gì nữa.
- Chỉ có Sloan bực mình hơn ai hết. Cô ấy ở đấy chứng kiến công việc suốt ngày. Tôi thì khỏi. – Câu trả lời bình thản của chàng với giọng thản nhiên như xua tan ý nghĩ trong óc cô gái cho rằng hai người đã có gì xích mích nhau.
- Có lẽ cô ấy cần phải đi đâu để giải trí cho vui. – Kelly nói liều, cô không thể nghĩ ra điều gì để nói. – Tôi muốn đề nghị anh đưa cô ấy đi ăn tối ở ngoài, nhưng tôi không biết chỗ nào để giới thiệu anh đến, vì bây giờ quán Herry đã đóng cửa để tân trang.
Chàng nhìn vào mắt cô ta với vả ngạc nhiên
- Đóng cửa khi nào?
- Tôi không biết, - cô ta đáp vừa nhún vai. - Hồi trưa Johnny có ghé đây nói cho tôi biết. Sáng nay anh ấy đến Blue Moon thấy trên cửa quán có tấm bảng viết “đóng cửa để tân trang” . Khi anh ấy hỏi Marshal làm gì ở bưu điện Fedderson về chuyện này, chị ấy nói người chủ mới đóng cửa để sửa chữa trong hai tuần. Anh thấy tình hình khó xử chứ? Tôi muốn nói…tối thứ bảy này sẽ đi đâu. Mọi người thường đến đấy. Nói tóm lại, có chỗ nào nữa cho họ đi.
- Cô sẽ tìm ra chỗ để đi. - Bỗng chàng quay mắt khỏi cô ta, vì khi ấy chàng nghe có tiếng then cửa mở.
Hank Tobin khập khiễng từ trong phòng chữa trị đi ra, miếng băng cao su rộng quấn quanh đùi chân phải của anh ta. – Trey, xin lỗi vì quá lâu. Tôi phải thuyết phục chị y tá khó tính này để khỏi bị cắt ống quần. Đấy, chiếc quần Jean này mới mua chưa quá một năm. Nếu tôi để cho chị ta cắt, Ellie sẽ lột da tôi. Bà ấy sẽ nổi điên lên vì phải vá lại ống quần. Này, anh đã nghe quán Harry đóng cửa chưa?
- Kelly vừa nói cho tôi biết.
- Anh nên báo cho Pete trong nhà bếp biết là có thể có nhiều người đến chỗ anh ta vào tối thứ bảy. – Hank khuyên. – Nhưng với điều kiện là anh ta phải chuẩn bị hai thùng bia. Tôi cam đoan người chủ mới này sẽ tốn rất nhiều tiền để tân trang lại quán nhậu. Mà để làm gì nhỉ? Quán ấy có hư hỏng gì đâu mà phải tân trang cho tốn kém.
- Có lẽ ông ta muốn sửa sang lại cho đẹp, làm cho mọi người có ấn tượng tốt khi mới đến lần đầu. – Trey đáp và quay đi.
Hank đi theo chàng, càu nhàu: - Đóng cửa quán không phải là cách làm cho người ta có cảm tình.
- Sao? Anh nghĩ thế nào? – Nàng cố duy trì thiện cảm của mình với bản thiết kế. – Đúng với những gì mà chúng ta đã bàn đến, phải không?
- Đúng thế. – Chàng đáp, giọng hơi ngạc nhiên.
- Phải. Trong lần góp ý đầu tiên, em không tin ông ta thảo ra được mẫu thiết kế như thế này, nhất là có Tara rỉ tai ông ta. – Sloan nhoẻn miệng cười. – Nhưng bây giờ trông được lắm. Màu sắc bình dị, rất hợp với sở thích của chúng ta, nó không làm cho chúng ta cảm thấy chán. Còn bàn ghế chính trông đẹp, không trang trí nhiều quá, mà có chọn lọc. Nhìn chung căn phòng trông ấm cúng, dễ chịu và gọn gàng, giống như các nơi khác trong nhà.
- Có nhiều việc đấy. – Trey cảnh cáo. - Nhiều việc khác nữa ngoài việc sơn lại tường, may màn cửa sổ khác và đóng chiếc ghế nệm dài mới.
- Đúng, sẽ có nhiều việc hơn chúng ta dự định, - nàng đáp. Nhưng theo Cat, thảm ở đây ít ra cũng đã lâu đến hai mươi năm, có thể lâu hơn. Và chúng ta đã kiểm tra nền nhà lát gỗ cứng cả ở đáy lẫn trong phòng ngủ. Em muốn tân trang thảm hơn là thay đi. Nhưng rõ ràng nếu trong khi họ tu sửa ở đây mà chúng ta dọn đi chỗ khác thì công việc sẽ dễ dàng hơn.
- Chúng ta chưa dọn vào ở. – Chàng đáp, để tấm mẫu và bản vẽ trên bàn xa lông.
Sloan biết chàng cần đựoc thuyết phục thêm, nàng chuyển qua ngồi trên ghế nệm dài, quàng tay quanh tay chàng.
- Em biết công việc sẽ gây bất tiện cho chúng ta trong một thời gian, nhưng khi làm xong, căn phòng sẽ rất có giá trị. Và anh đừng quên là Tara trả tiền việc này.
- Chúng ta không trả.
Nàng ngẩng đầu lên. - Chắc Tara sẽ không rút lui vào phút chót và đưa phiếu tính tiền cho ta chứ.
- Không. Bà ta rất thích đi khoe khoang với mọi người là mình trả tiền tu sửa ở đây. Nhưng anh không muốn nói đến tiền.
- Vậy thì muốn nói đến cái gì?
Chàng mỉm cười. – Hôm nay Johnny nói với anh rằng nếu chúng ta bằng lòng làm việc này thì anh sẽ chuốc lấy lắm phiền phức. Anh ta tuyên bố rằng có nhiều cặp vợ chồng tan vỡ vì gặp phải nhiều phiền toái trong công việc tân trang nhà cửa hơn nhiều việc khác. Theo anh ta, nếu vượt qua được chuyện này, hôn nhân của chúng ta sẽ vượt qua được bất cứ chuyện gì.
- Em không lo. – Sloan đáp với sự tin tưởng hoàn toàn. – Dù sao thì chúng ta cũng đã vượt qua được sự thử thách trong việc thu dọn đồ đạc và em quyết dọn đến đây ở. Chúng ta không có vẻ đang sống trong cảnh lộn xộn. Chúng ta sẽ hoà hợp như bộ cửa dôi dưới tiền sảnh.
- Thật không? – Chàng nhoẻn miệng cười sung sướng, lôi tay ra khỏi tay nàng rồi quàng quanh vai nàng, kéo nàng vào sát người chàng và dựa mình vào gối ở nệm dài.
- Thật. – Nàng quay người, xòe bàn tay đặt lên trên ngực chàng, cảm thấy các bắp thịt rắn chắc dưới lớp vải áo sơ mi. - Vậy anh nói sao? Nếu anh bằng lòng thì em bằng lòng.
Mắt chàng ánh lên nét vui vẻ, ấm áp.
- Có lẽ anh đã xiêu lòng.
Nhưng nàng có cảm giác nàng đã gợi lên vẻ ham muốn trong mắt chàng. Đồng thời, vẻ ham muốn của chàng kích thích các giác quan trong người nàng, làm cho mạch máu trong người nàng chảy mạnh, khiến nàng hồi hộp. Bỗng nàng cảm thấy tính dục bị kích thích, muốn lật chàng lên trên nàng.
- Thật phấn khởi. – Nàng áp sát vào chàng, lần tay xuống dưới bụng chàng, luồn ngón tay vào trong quần jean chàng, mân mê các bắp thịt co thắt. Nàng ngẩng cằm lên, môi hé mở, mời mọc chàng hôn, nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào.
Sloan thừa biết như Trey rằng họ sẽ không dừng lại sau nụ hôn. Không bao giờ họ chỉ hôn nhau thôi. Cả hai đều rất tham lam, lửa ái tình bùng lên quá mạnh sau nụ hôn.
Khi đặt môi lên môi nàng, Trey liền dành thế chủ động, đẩy nàng nằm ngửa xuống ghế nệm dài, lưỡi rà lên lười nàng, tay sờ lên núm vú nàng. Người chàng đè nặng lên người nàng, khiến nàng phấn khích tột độ.
Rồi họ cởi áo quần, và mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Họ hôn nhau, mơn trớn nhau, làm tình với nhau, và cùng đưa nhau lên tận trời xanh. Cả hai đều tin chắc hạnh phúc này kéo dài mãi, không bao giờ đổi thay.
***
Trời nắng chang chang phủ hơi nóng xuống trung tâm đầu não của trại Triple C và làm cho đất quanh trại khô khốc. Đúng là buổi chiều mùa hè im phăng phắc, lặng lẽ , khiến người ta thích ngồi để nhìn thời gian trôi qua.
Nhưng sụ yên tĩnh ở trang viên bây giờ là điều khó khăn tìm thấy, vì công việc chỉnh trang phòng chủ nhân đang đến giờ cao điểm. Hình như lúc nào cũng có nhiều thương gia và công nhân làm việc trong nhà, hoặc đi vào hoặc đi ra. Khi không đóng đinh thì họ khoan, cưa, đánh giấy nhám hay tháo gỡ cái gì đó.
Như mọi khi, ông cụ Chase ngồi trốn ở trước mái hiên để tránh xa những âm thanh hỗn tạp, tranh bụi bặm và sự ồn ào náo nhiệt trong nhà. Ông ngồi trên ghế xích đu, lơ đãng nhìn bãi xe tải đậu trước nhà, chắn mất quang cảnh thưởng ngoạn của ông. Khi cửa trước bật mở, ông bực mình quay mắt nhìn về phía tiếng ồn sẽ vang lên, nhưng mắt ông dịu xuống vì thấy Cat xuất hiện, tay bưng chiếc khay có bình trà và hai cái ly.
- Bố uống trà chứ? Trà mới pha. – Bà cười vui vẻ, nhưng ông cụ thấy trên mặt bà hiện ra vẻ văng thẳng, chứng tỏ sự huyên náo trong nhà cũng làm cho bà khó chịu như bố mình.
- Tốt, miễn là đừng có bụi bặm và không khí dơ bẩn là được, - ông đáp, giọng mỉa mai chua chát.
- Kìa bố, đâu tệ như thế. – Cat để khay trà lên bàn và rót cho mỗi người một tách.
- Thế tại sao trưa nay bố ăn súp đã cắn phải cái hạt gì đấy.
- Con đã nói có lẽ đấy là hạt tiêu. Chắc cái xay tiêu của con có vấn đề nên hạt tiêu xay không mịn được, còn sót vài mảnh vụn. – Cát đáp, vẻ kiên nhẫn.
Ông cụ càu nhàu về sự nghi ngờ của mình rồi uống một hớp trà lạnh. - Chắc là đúng như con nói, - ông xác nhận lời Cat.
- Dĩ nhiên như thế. – Bà ngồi xuống cái ghế xích đu kia, lấy cái quạt giấy trên bàn, phe phẩy trước mặt. - Trời hôm nay quá nóng.
- Nóng và khô. – Là nhà chăn nuôi chuyên nghiệp, Chase không thể không lưu tâm đến việc trời thiếu mưa.
- Trời thường như thế vào tháng bảy.
Cánh cửa trước lại bật mở, một người thợ bê thùng rác đầy qua cửa. Không thèm nhìn về phía hai bố con, anh ta đi qua hành lang, xuống tầng cấp, kéo cái thùng rác đến xe đổ rác.
- Bây giờ họ lôi cái quái gì ra vậy? – Chase cau mày hỏi, mắt nheo cố nhìn xem thứ gì trong thùng rác.
- Có lẽ giấy dán tường.
- Giấy dán tường? Họ tháo đồ ấy ở đâu ra thế?
Cat không nén nổi tiếng thở dài. - Bố không nhớ à? Con nhớ hôm qua hay hôm kia, Sloan có nói cho chúng ta biết là khi họ tháo những giá đèn có chân gắn trên tường, họ phát hiện ra ít nhất có ba lớp giấy dán tường. Vì vậy họ phải lột ra hết.
- Lạy Chúa lòng lành, bao lâu họ mới làm xong? – Hai bàn tay to tướng của ông cụ nắm chặt chỗ dựa tay với vẻ tức giận. - Với đà này, chắc đến mùa len bò mới xong được.
- Bố nói nhỏ một chút. – Cat rít lên trong miệng, nhìn về phía cửa.
- Tại sao ta phải im lặng trong khi họ làm rầm rầm mà không sợ làm ồn người khác trong nhà? – Ông thấy có bóng người ở một bên và quay mắt nhìn, liền thấy Sloan đứng bất động cách chỗ ông ngồi chừng vài tấc.
Mặt Sloan lộ vẻ ân hận, và Cat nhận ra ngay dấu hiệu này nơi nàng. – Sloan, đừng để ý đến ông nội. Ông thường càu nhàu như thế.
- Không, ông nói đúng. Cháu cần phải xin lỗi, - nàng đáp. – Cháu không ngờ tân trang lại hai phòng mà lâu đến như thế. Cháu xin lỗi đã làm ông và cô bực mình như thế này.
- Tất cả chúng ta đều phải học hỏi mà sống, cháu à. – Chase đáp, cơn giận khiến ông có giọng gay gắt. - Lần sau Tara đề nghị tặng cháu món quà gì, cháu phải từ từ, suy nghĩ cho kỹ.
Nghe nói đến Tara, Sloan nhìn ra đám xe đậu ngoài sân, ánh mắt lo lắng. – Bà ấy không có ở đây à?
- Không. Hôm qua bà ta nói sáng nay bay về Texas. – Cat đáp.
- Tốt. – Hai vai của Sloan hạ xuống, vẻ nhẹ nhõm.
- Tại sao? Có gì không ổn à? – Cat hỏi.
- Không, không có gì. – Nàng đáp rồi lắc đầu phụ hoạ theo lời nói. - Người thợ điện đang nối dây điện vào những ngọn đèn trên trần ở trong phòng tắm, và họ đã lột hết giấy dán tường rồi. Cho nên cháu nghĩ có thể bỏ đi một lát, có lẽ cháu đến cửa hàng bách hoá để thuê đĩa phim tối nay xem.
- Cháu đi đi. – Chase nói. – Và xem thử có thể tìm ra được cuộn phim nào về miền Tây hay không?
- Nghĩa là xem có bộ phim nào có John Wayne đóng. – Cat nói xem vào.
- Ai đóng? – Chase gầm gừ hỏi.
Sloan bước ra thềm nhà, bỗng nàng đứng lại nhìn Cat:
- Nếu Tara đến đây, nhờ cô tìm cách không để cho bà ấy bước chân vào nhà cho đến khi cháu về.
Cat cười dịu dàng thông cảm, rồi đáp: - Cháu đừng lo. Cô sẽ không…sau lần vừa qua cô sẽ không cho bà ấy vào đâu.
- Lần vừa qua à? – Chase lặp lại, rồi ông nhớ ra. – Con muốn nói chuyện hôm Sloan đi với Trey, Tara tự ý ra lệnh cho công nhân phá hỏng buồng tắm. – Ông cụ nháy mắt với Sloan. – Cháu à, ông đã nói chúng ta phải học hỏi mà sống.
- Cháu sẽ học bài học ấy rất kỹ, - nàng đáp, rồi cúi chào họ, bước xuống thềm.
Đi khỏi trang viên khoảng 50m, nàng nghe tiếng ồn của thợ sửa chữa nhà nhỏ lại thành tiếng rì rào. Nhưng sự căng thẳng nơi Sloan không giảm bớt. Nó như cái neo nặng níu nàng lại. Lần đầu tiên trong đời, nàng nhìn quanh mà không thấy cảnh vật trước mắt tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp trên da thịt, không khí ngào ngạt hương thơm.
Nàng đã định đi thơ thẩn một vòng, nhưng bước chân đã đưa nàng đến cửa hàng bách hoá. Bước vào trong toà nhà có máy lạnh, nàng đưa mắt nhìn vu vơ vào các gian hàng.
Như đã đoán trước, nàng thấy người công nhân trong trại ở bên phía hàng đồ sắt và một người đàn bà đang xem hàng trong khu bán quần jean cho con trai. Nhiều tiếng người lao xao phía sau. Chưa bao giờ nàng đến cửa hàng bách hoá mà không có người ở đấy.
Sloan không thích nói chuyện với ai hết cho nên nàng đi vòng quanh đến quầy cho thuê phim, như thế nàng sẽ tránh được những người đi mua hàng khác. Mới đi được mấy bước, nàng đã nghe tiếng Trey gọi, bèn dừng lại.
- Kìa, Sloan. Em làm gì ở đây? – Chàng bước nhanh đến, mắt ánh lên vẻ vui sướng vì gặp nàng.
- Nàng cười nhìn chàng. – Em cũng muốn hỏi anh câu ấy.
- Anh phải đưa Hank Tobin đến trạm xá. Một con bò cái già bọn anh đang khám đã đá vào chân anh ấy làm rách một đường. Trong lúc anh ta đang để cho y tá khâu vết thương, anh định đi kiểm tra phần việc mà chúng ta đã yêu cầu họ làm vào tuần trước. – Trey gác tay lên giá để đĩa phim, tư thế thoải mái. - Vậy em đến đây làm gì?
- Em đến để kiếm đĩa phim về xem tối nay. Ông nội muốn bộ phim nào có John Wayne đóng. – Nàng đi đến chỗ có nhiều phim về miền Tây.
- Đúng là ông cụ thích thế. – Trey cười toe toét. – Công việc tiến hành như thế nào?
- Như mọi khi…chậm như sên bò. – Nàng cố lấy giọng hài hước, nhưng giọng của nàng lại cau có, bực tức.
Chàng nhìn nàng, ánh mắt lo lắng. – Có chuyện rắc rối à?
- Chuyện rắc rối duy nhất là chúng ta quyết định làm việc này từ ban đầu. – Nàng đáp, giọng bất bình. Rồi nàng vội đưa tay ngăn không cho chàng nói. – Em biết. Anh đã cố cảnh cáo em, nhưng em không chịu nghe. Thật sai lầm, bây giờ em ước gì khi ấy em nghe lời anh.
Chàng nghiêng đầu sang một bên, cố đoán nguyên nhân khiến cho nàng nói thế. - Chuyện gì làm cho em bi quan vậy?
Giận dữ và tức tối, nhất là giận mình, Sloan đáp bằng giọng châm biếm gay gắt: - Chúng ta đã bắt đầu ba tuần rồi, thế mà các phòng vẫn còn bừa bãi, không thể nào như thế được. Không có việc gì hoàn tất. – Nàng nhìn chăm chú vào chỗ để phim, nước mắt như chực trào ra và nói thêm. – Em không biết gia đình anh nghĩ về em như thế nào?
Mặt chàng nghiêm trang, gặn hỏi:
- Có ai nói gì với em về chuyện này à?
- Không. Không có ai nói hết. Nhưng nhìn vào việc em làm khiến nhà cửa và cuộc sống của mọi người rối loạn không thể nào làm cho họ có cảm tình với em được.
- Không tệ như thế đâu. – Chàng nhìn nàng ánh mắt vừa trách móc vừa khoan dung, vui vẻ.
- Được như anh nói thì may quá, - nàng đáp. – Anh không ở nhà suốt ngày, anh không thấy. Nhà cửa ồn ào, bụi bặm, người vô kẻ ra, lên xuống cầu thang tấp nập.
- Anh thấy em có vẻ đang lâm vào cảnh tù túng. – Trey cười ra vẻ thương cảm. – Em cần phải đi chơi một ngày, thay đổi không khí mới được.
- Làm thế mà chịu được hay sao? – Sloan đáp. – Em đi chơi để cho ông nội và cô Cat gánh lấy cảnh náo nhiệt em gây ra hay sao. Cám ơn anh, em không làm thế được.
- Việc này sẽ không kéo dài lâu đâu. – Trey nhắc nàng nhớ, giọng nhẹ nhàng.
- Thỉnh thoảng em cũng nghĩ như thế, - nàng đáp và thở dài. – Xin lỗi. Em đinh ninh là em có một số người đứng về phe mình. Chỉ tại vì… - Nàng quay qua nhìn chàng, thái độ cương quyết. – Em muốn làm họ thích em, và em đã khởi hành lầm đường.
- Anh nghĩ chuyện này không có hạn cuối. – Trey lập luận. – Theo anh thì em có nhiều thì giờ để đổi sang con đường khác. Và với bộ phim có John Wayne rút súng bắn nhanh như gió sẽ là điểm xuất phát vào con đường đúng đắn. Giữa em và anh… - Chàng bỗng đảo mắt nhìn quanh, rồi cúi xuống gần nàng, như thể nói chuyện gì bí mật. – Phim “The Searchers” là bộ phim ông cụ thích nhất.
- Vậy thì em sẽ thuê bộ ấy. – Nàng tìm đĩa phim trên giá, dừng lại, nhìn Trey với ánh mắt thắc mắc. - Ở đây không có loại dùng đầu đĩa DVD à?
- Có lẽ không. – Chàng đáp, đợi Sloan lấy đĩa phim trên giá rồi theo nàng đến quầy sau.
Người đàn bà có cặp má phúng phính ngước mắt nhìn hai người. Bà ta có mái tóc màu hung đỏ, khoảng ngoài bốn mươi. Sloan không thấy bà làm ở đây lần nào, nhưng mặt bà trông quen. Nàng nghĩ chắc đã gặp bà ta đâu đó rồi.
- Chào Sloan, - người đàn bà chào nàng với vẻ thân thiện. – Bây giờ tôi mới biết tại sao hồi nãy Trey chạy nhanh vào như thế. Rõ ràng anh ấy đã thấy cô ở đây.
- Tôi không biết anh ấy ở đây cho đến khi anh ấy đi vào. – Sloan đáp rồi dừng lại lặng lẽ nhìn trước ngực áo của bà ta để tìm cái bảng tên. Nhưng ở trại Triple C không cần bảng tên, vì mọi người đều biết nhau hết.
Trey đến tiếp cứu cho nàng, chàng dựa vào quầy, chống cùi tay lên mặt quầy và nói
- Nancy, cho chúng tôi thuê bộ phim.
- Sẵn sàng. Nhưng phải trả trước ngày thứ ba. – Bà ta lấy cái kẹp giấy dưới quầy lên rồi lên rồi nhìn vào nhan đề cuốn phim. – “The Searchers” . Cụ Chase rấ thích bộ phim này.
- Thuê cho ông cụ xem đấy. – Trey nói tiếp.
- Sloan, cô khoẻ chứ? - Người đàn bà hỏi vừa ghi nhanh lên tờ giấy trên kẹp những chi tiết cần thiết. – Lâu rồi tôi không gặp cô.
- Đúng. Tôi chỉ quanh quẩn ở gần trang viên.
- Công việc tu sửa phòng ốc ra sao? Chắc cả trại đều bận rộn về việc này.
- Công việc tiến hành chậm nhưng chắc. – Sloan nói dối.
- Tôi cá mười ăn một là cô điên cả cái đầu. Cách đây mấy năm, tôi tân trang lại nhà bếp, thay tủ chén bát mới và bàn ghế. Sau hai tuần lộn xộn, bê bối, tôi muốn khóc được. Dĩ nhiên vì đợi dùng lại nhà bếp quá lâu, nên khi sửa chữa xong, tôi rất sung sướng.
- Tôi nghĩ bây giờ tôi cũng đang ở trong tình trạng như thế. – Sloan đáp.
- Tôi thông cảm nỗi khổ của cô, - người đàn bà cố làm cho nàng yên tâm và Sloan nghĩ bà ta thật lòng. Kỳ lạ thay, nàng cảm thấy yên tâm hơn. Bà ta ghi chép xong liền nói: - Thủ tục xong rồi.
- Cảm ơn. – Sloan lấy cuộn bằng, dợm chân bước đi.
- Sloan này…- Bỗng người đàn bà lên tiếng, Sloan quay lại. Bà ta ngần ngừ một lát, rồi thu hết can đảm nói tiếp. – Tôi nhờ cô một việc được không?
- Được chứ. – Không biết chuyện gì, Sloan nhìn Trey, nhưng chàng hình như cũng không biết gì hơn.
- Tôi nghĩ đáng ra không lên nhờ cô mới phải, nhưng… Mike sẽ rời nhà để vào đại học trong mùa thu này, còn Donna sẽ lên lớp mười hai. Mặc dù Roger không thích, nhưng tôi muốn cả gia đình đều chụp chung một tấm ảnh. Roger nhất quyết không chịu lái xe đưa gia đình ra Miles City để chụp một tấm. – Bà ta lại ngần ngừ, vẻ lo lắng và phân vân. – Tôi không muốn lợi dụng cô, nhưng cô là nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Tôi nghĩ có lẽ cô sẽ giúp chúng tôi chụp một tấm. Tôi rất sung sướng được trả tiền chi phí cho cô. – Bà ta nói thêm rất nhanh, như thể sợ Sloan sẽ từ chối.
Trey cũng nhận thấy Sloan có vẻ không muốn chấp nhận lời yêu cầu của bà ta. Chàng không muốn Nancy Taylor có ý nghĩ không tốt về Sloan, nên chàng nói để bênh vực nàng.
- Chụp hình thường thôi thì tốt đấy, Nancy à. Nhưng khổ thay Sloan không phải là nhiếp ảnh gia chụp chân dung.
Sloan vội cắt ngang lời chàng: - Anh ấy muốn nói là tôi không có đèn, không có phông như trong các tiệm chụp ảnh. Nhưng nếu bà muốn có tấm ảnh chụp cả gia đình, tôi nghĩ tôi có thể chụp cho bà ở ngoài trời cũng được. Chúng ta có thể chụp bình thường, nên chồng bà khỏi cần mặc conple và thắt cà vạt.
- Cô bằng lòng chụp sao? – Bà ta nhìn nàng chằm chằm.
- Bằng lòng. – Sloan cười đảm bảo. - Chiều chủ nhật được không? Bà có tiện không?
- Có lẽ tiện. Tôi sẽ xoay sở để chụp vào chiều hôm ấy. Có thể các em tôi có kế hoạch gì đấy. Nếu có, chúng phải thay đổi kế hoạch thôi. - Mặt bà lại lộ vẻ phân vân. – Cô chắc nếu chúng tôi không mặc đồ trang trọng thì ảnh cũng đẹp chứ?
- Vì chúng ta sẽ chụp ngoài trời, tôi nghĩ là bức ảnh sẽ trông có vẻ tự nhiên hơn nếu quý vị mặt trang phục bình thường. Mọi người đều trông thoải mái dễ chịu hơn. – Sloan trấn an bà ta rồi nhận ra điều này không phải là mối quan tâm chính của bà. – Bà đừng lo. Tôi sẽ bố trí mọi việc để tấm ảnh trông như ảnh chụp trong studio.
- Cô làm như thế, tôi chắc bức ảnh sẽ đẹp. Nhưng bà ta hơi đỏ mặt, rồi cười bẽn lẽn. – Tôi rất cảm ơn cô, Sloan. Xin cô hiểu cho là việc này rất có ý nghĩa với tôi.
- Tôi rất hân hạnh được giúp bà. – Sloan đáp. - Nếu không có gì thay đổi, tôi hẹn sẽ gặp bà lúc 3h30 vào ngày chủ nhật gần nhà kho cũ.
Trey tìm trên nét mặt, giọng nói của nàng để xem có dấu hiệu gì cho thấy nàng nói dối không, nhưng chàng không thấy gì hết. Chàng ngạc nhiên trước sự thoả thuận chắc chắn của nàng, cho nên khi họ ra khỏi cửa hàng bách hoá, chàng nói: - Anh thấy em chưa bao giờ chụp ảnh chân dung. - Giọng chàng có vẻ yêu cầu nàng giải thích.
Trey, anh nhìn mặt bà ấy thì biết, nàng đáp. Bà ấy không hiểu. Đối với bà ấy, nhiếp ảnh gia là nhiếp ảnh gia. Làm sao em từ chối một người đã yêu cầu em một việc mà bà ấy không rành như thế? Nếu em từ chối, chắc bà ấy sẽ không nói gì, nhưng bà ấy sẽ buồn lòng. Em cảm thấy như thế. Vả lại, - nàng nói thêm, - không phải em không thể chụp ảnh chân dung được, mà vì ảnh chân dung không phải là sở trường của em.
Trey thấy có hai nguyên nhân khiến cho nàng quyết định như thế: đó là lòng vị tha và lòng mong muốn làm việc. Chàng không nói đến các nguyên nhân ấy, mà chỉ cười. – Em là cho bà ấy rất vui đấy.
- Việc này cũng làm cho em vui. – Sloan đáp. – Nhưng anh biết điều gì đáng ngạc nhiên không? Em rất mong đến ngày chủ nhật. Anh có biết từ khi em không cầm đến máy ảnh là mấy tuần rồi không? – Nàng nghiêng đầu sang một bên, nhìn chàng với ánh mắt trêu chọc. – Em có thể nhờ anh làm phụ tá cho em vào chủ nhật được không?
- Anh sẽ để cho em sai khiến. – Chàng đáp, nghĩ rằng nàng muốn như thế.
Mặt khác, Trey vui sướng khi thấy nàng có vẻ hạnh phúc, hớn hở, vì tinh thần nàng đang xuống thấp. Ngoài ra, chính chàng cũng có dự phần vào việc làm cho nàng thay đổi tính tình, đó là cái máy ảnh đáng ghét.
- Tuyệt vời! – Nàng thốt lên, đồng thời nghĩ đến người khác nữa. – Nhưng em cần nói chuyện với cô Cat.
- Em cũng muốn nhờ cô Cat phụ tá vào ngày chủ nhật à? – Trey cau mày hỏi.
- Không vào ngày chủ nhật. – Nàng cắn môi dưới với vẻ lơ đãng. – Mà em cần hỏi bà ấy em có thể làm phòng tối ở đâu – ít ra cũng tạm thời - để em rửa phim.
Nghe nàng nói, bỗng chàng thấy lòng mình phừng phức tức giận. – Em không thể đem phim ra phố cho họ rửa như mọi người được à?
- Có thể được chứ, nhưng em thích tự mình làm lấy. Nghĩa là, không chóng thì chầy, em cũng phải thiết lập phòng tối, nhưng em đợi cho đến khi việc tu sửa nhà xong rồi mới làm. Bây giờ nhà chúng ta đang quá hỗn độn rồi. – Nàng đưa mắt nhìn ngôi nhà trắng nằm trên đỉnh ngọn đồi thấp. – Em nên đến nói chuyện với cô Cat. Hẹn gặp anh sau.
Hình như nàng chia tay chàng sau khi nghĩ ra ý lập phòng tối rửa phim. Trey đứng yên một lát, nhìn Sloan đi nhanh về phía trang viên, chàng thấy bước đi của nàng hăng hái, cương quyết. Chàng mím môi, nhìn theo bóng dáng nàng.
Nhìn một lát, chàng quay gót, đi về phía trạm xá sơ cứu, chàng cảm thấy buồn nhưng không xác định được nguyên nhân.
Trong trạm xá, Kelly Ramsey lau bậu cửa sổ, cô ta tự làm để lấy cớ đứng đấy, phòng khi người y tá của trại là Liz Carlsen từ phòng điều trị đi ra sẽ thấy cô nơi cửa sổ. Nhưng thực ra cô ta đứng đấy để nhìn Trey, cô thấy chàng đi ra khỏi cửa hàng bách hoá với Sloan.
Kelly đứng nhìn Trey từ khi chàng đi ra. – Vì lý do gì cô không thể giải thích được, cô chỉ biết đấy là do thói quen đã có từ mấy năm qua, mà thói quen thì khó bỏ. Thế nhưng nhờ có thói quen đó mà cô biết được thứ ngôn ngữ cơ thể của chàng. Cô có thể nói rằng thái độ thoải mái, thanh thản hồi nãy của chàng đã biến mất. Nhìn bước đi dài và cách nện gót giày lên mặt đất là cô biết chàng đã hết kiên nhẫn và tức giận – hay ít ra là trong người chàng có sự căng thẳng.
Kelly phân vân không biết chàng và Sloan đã nói với nhau chuyện gì. Nhìn thái độ của chàng, cô ta biết được chàng không hài lòng vì chuyện họ vừa nói với nhau. Dựa vào chuyện người ta nói về việc tu sửa phòng ở của họ quá lâu, Kelly nghĩ chính việc này là đầu mối của sự bất bình giữa hai người. Cô nghĩ Sloan có lẽ đã thay đổi cái gì đấy mà không hỏi ý kiến của chàng. Không có gì làm cho đàn ông bức tức hơn chuyện ấy, và đàn ông trong nhà Calder dứt khoát là phải tức tối về chuyện này.
Khi Trey đến gần, Kelly quay khỏi cửa sô, nhét cái khăn lau vào túi áo blouse trắng mặc làm việc trong trạm xá. Cô không muốn để cho Trey đi vào trạm xá mà thấy cô đang lau cửa sổ. Cô đi đến quầy, lấy lên tập hồ sơ, đem đến tủ. Tủ có cái hộc bằng sắt đã được kéo ra, cô vừa để tập hồ sơ vào hộc nửa chừng thì Trey đi vào.
- Trở lại rồi à? – Cô ta hỏi, quay đầu nhìn chàng, tay vừa lôi tập hồ sơ ra khỏi hộc tủ. – Nhanh thế.
- Hank chưa xong sao? - Giọng chàng có vẻ nôn nóng. Rất hợp với ánh mắt bực bội.
Tôi nghĩ Hank đang bàn với Liz về việc anh ấy cần trở lại để thay băng. Anh biết Hank rồi – anh ta luôn luôn gây chuyện khó khăn cho Liz. Anh ta sắp ra rồi đấy. – Kelly đem tập hồ sơ để vào chỗ cũ ở trên quầy, rồi quay qua nhìn chàng, ngượng nghịu đút hai bàn tay vào túi để che chiếc khăn lau bụi. - Vậy anh biết khi nào thì anh ta trở lại chưa?
Trey hờ hững nhìn về phía cô ta. - Thứ ba tới, - chàng đáp và nhìn vào cánh cửa phòng điều trị đóng kín. – Johnny nói với tôi cô sẽ vào học trường điều dưỡng trong màu thu này.
Thường thì chắc cô sẽ sung sướng khi thấy chàng tỏ ra quan tâm đến kế hoạch trong tương lai của cô, nhưng rõ ràng bây giờ chàng nói chuyện để giết thì giờ. – Tôi sẽ đi học để thành cán sự điều dưỡng như Liz. Khi tôi nói cho Liz biết việc này, chị ấy nói vì tôi đã giúp việc ở đây trong mùa hè này, nên tôi sẽ biết các thủ tục về giấy tờ đi kèm theo với công việc. – Nhưng cô ta chỉ nhận được sự trả lời của chàng bằng cái gật đầu thờ ơ. – Công việc chỉnh trang phòng ốc như thế nào? – Cô ta hỏi. – Tôi nghe mọi thứ ở đấy loạn xà ngầu.
- Họ đang làm, sắp xong. – Chàng trả lời vắn tắt, không cho cô ta biết nhiều chi tiết.
- Nhưng lâu quá sẽ làm cho người trong nhà bực mình. – Kelly nói, hy vọng chàng nói thêm gì nữa.
- Chỉ có Sloan bực mình hơn ai hết. Cô ấy ở đấy chứng kiến công việc suốt ngày. Tôi thì khỏi. – Câu trả lời bình thản của chàng với giọng thản nhiên như xua tan ý nghĩ trong óc cô gái cho rằng hai người đã có gì xích mích nhau.
- Có lẽ cô ấy cần phải đi đâu để giải trí cho vui. – Kelly nói liều, cô không thể nghĩ ra điều gì để nói. – Tôi muốn đề nghị anh đưa cô ấy đi ăn tối ở ngoài, nhưng tôi không biết chỗ nào để giới thiệu anh đến, vì bây giờ quán Herry đã đóng cửa để tân trang.
Chàng nhìn vào mắt cô ta với vả ngạc nhiên
- Đóng cửa khi nào?
- Tôi không biết, - cô ta đáp vừa nhún vai. - Hồi trưa Johnny có ghé đây nói cho tôi biết. Sáng nay anh ấy đến Blue Moon thấy trên cửa quán có tấm bảng viết “đóng cửa để tân trang” . Khi anh ấy hỏi Marshal làm gì ở bưu điện Fedderson về chuyện này, chị ấy nói người chủ mới đóng cửa để sửa chữa trong hai tuần. Anh thấy tình hình khó xử chứ? Tôi muốn nói…tối thứ bảy này sẽ đi đâu. Mọi người thường đến đấy. Nói tóm lại, có chỗ nào nữa cho họ đi.
- Cô sẽ tìm ra chỗ để đi. - Bỗng chàng quay mắt khỏi cô ta, vì khi ấy chàng nghe có tiếng then cửa mở.
Hank Tobin khập khiễng từ trong phòng chữa trị đi ra, miếng băng cao su rộng quấn quanh đùi chân phải của anh ta. – Trey, xin lỗi vì quá lâu. Tôi phải thuyết phục chị y tá khó tính này để khỏi bị cắt ống quần. Đấy, chiếc quần Jean này mới mua chưa quá một năm. Nếu tôi để cho chị ta cắt, Ellie sẽ lột da tôi. Bà ấy sẽ nổi điên lên vì phải vá lại ống quần. Này, anh đã nghe quán Harry đóng cửa chưa?
- Kelly vừa nói cho tôi biết.
- Anh nên báo cho Pete trong nhà bếp biết là có thể có nhiều người đến chỗ anh ta vào tối thứ bảy. – Hank khuyên. – Nhưng với điều kiện là anh ta phải chuẩn bị hai thùng bia. Tôi cam đoan người chủ mới này sẽ tốn rất nhiều tiền để tân trang lại quán nhậu. Mà để làm gì nhỉ? Quán ấy có hư hỏng gì đâu mà phải tân trang cho tốn kém.
- Có lẽ ông ta muốn sửa sang lại cho đẹp, làm cho mọi người có ấn tượng tốt khi mới đến lần đầu. – Trey đáp và quay đi.
Hank đi theo chàng, càu nhàu: - Đóng cửa quán không phải là cách làm cho người ta có cảm tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.