Chương 31: Bù đắp cho em
Jade M
15/08/2024
Buổi trưa, khi công việc tạm lắng, Hạ Ngôn Hy mới có thời gian ngồi lại, dựa lưng vào ghế và lấy điện thoại ra kiểm tra. Màn hình điện thoại sáng lên, thông báo về một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ buổi sáng. Anh lướt qua một số tin nhắn công việc trước khi nhận ra có một tin nhắn đến từ Thiên Thanh. Tim anh khẽ rung lên khi thấy tên cô xuất hiện trên màn hình.
Anh mở tin nhắn và đọc nhanh dòng chữ ngắn gọn:
[Tan tầm em đón anh.
Bên dưới là một chuỗi tin nhắn từ anh gửi cho cô trước, những tin nhắn hỏi han và lo lắng không được cô trả lời. Hạ Ngôn Hy mỉm cười, nhớ lại những sự kiện của đêm qua.
Đêm qua, giữa anh và Thiên Thanh đã có quá nhiều điều thay đổi. Khi anh nhớ lại, hình ảnh Thiên Thanh với đôi mắt lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, sự gần gũi và kết nối giữa hai người vẫn còn in đậm trong tâm trí. Mọi thứ dường như đã xoay chuyển quá nhanh,
Hạ Ngôn Hy biết rõ rằng, đêm qua không chỉ là một sự bùng phát nhất thời của cảm xúc. Nó là kết quả của một mối liên kết sâu sắc giữa họ, một thứ đã được xây dựng qua nhiều năm tháng, nhưng lại bị kìm nén bởi sự e dè và những quy tắc xã hội. Họ đã sống trong sự che giấu cảm xúc của mình quá lâu, và đêm qua, cả hai đều đã không thể tiếp tục giấu diếm nữa.
Anh nhớ lại cách cô run rẩy trong vòng tay anh, những lời thì thầm của cô như vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh. Trong khoảnh khắc ấy, họ đã thành thật với nhau hơn bao giờ hết, không còn che đậy cảm xúc của mình, không còn sợ hãi về những hậu quả có thể xảy ra.
Rào cảm của cảm xúc thì đã vượt qua, vậy còn rào cản gia đình thì sao ? Đó vẫn còn là một vấn đề nan giải mà anh phải đối mặt, anh cần phải làm thế nào để cho bé con nhà anh có được những thứ tốt nhất.Có lẽ Thiên Thanh không biết giờ tan tầm của anh là không cố định, anh thường làm việc rất khuya rồi mới trở về, nhưng hôm nay cô đã nói muốn đến đón anh, anh cũng không thể để cô đợi lâu, trực tiếp ra về đúng giờ.
Hạ Ngôn Hy bước đi về phía nhà xe, khi anh mở cửa và ngồi vào ghế lái, mọi suy nghĩ đều bị cắt ngang bởi một hành động đầy bất ngờ.
Chưa kịp cài dây an toàn, anh cảm nhận một cánh tay mềm mại choàng qua cổ mình, kéo anh lại gần. Trước khi anh kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, một đôi môi mềm mại đã chạm vào môi anh. Thiên Thanh ngồi bên cạnh, đôi mắt cô nhắm hờ khi nụ hôn của họ kéo dài. Không có lời nói nào được thốt ra, nhưng tất cả cảm xúc của cô dường như đã được truyền tải qua nụ hôn này.
Khi nụ hôn dần dứt, Thiên Thanh từ từ mở mắt ra, đôi mắt long lanh, pha lẫn một chút e ngại. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn tìm kiếm điều gì đó.
" Có nhớ em không ? " cô thì thầm, giọng nói khẽ khàng nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc.
Hạ Ngôn Hy trong mắt toàn là cô, anh gật đầu
Thiên Thanh mỉm cười hài lòng, ánh mắt sáng lên niềm vui nhẹ nhàng. Cô ngồi ổn định lại Trên ghế, nhưng tay vẫn nắm chặt tay anh, không muốn rời ra dù chỉ một chút.
'Ngày mai em không có lịch học, anh phải cùng em đi một nơi '
Cô không hỏi anh có rảnh hay không, có thể đi cùng cô hay không, cô nói anh bắt buộc phải đi thì cho dù Hạ Ngôn Hy có bận việc gì cũng phải đều tự lo liệu sắp xếp cho xong.
“Được, đi cùng em” Ngôn Hy nhẹ nhàng đáp lời, giọng nói trầm ấm “Em muốn đi đâu?”Thiên Thanh ngả đầu vào ghế, thở dài nhẹ nhõm
“Anh cứ để em dẫn đi, tới lúc đó sẽ biết"
" Khi nào khởi hành ? "
“Bây giờ ” Ngôn Hy thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó lại mỉm cười.
“Thời gian từ giờ đến hết ngày mai của anh thuộc về em
Thiên Thanh không muốn bật mí, anh cũng không gặng hỏi, chỉ lái xe theo chỉ dẫn của cô. Cả hai lái xe về phía ngoại ô thành phố. Trên đường đi, Thiên Thanh không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang đắm mình trong dòng ký ức xa xôi.
Hành trình kéo dài đến tận tờ mờ sáng hôm sau. Xe anh dần tiến vào những con đường nhỏ hẹp dẫn đến vùng nông thôn yên tĩnh. Trấn Xuân An hiện ra trước mắt họ với vẻ bình dị, những ngôi nhà cũ nằm xen kẽ giữa những hàng cây xanh mướt. Không khí ở đây trong lành và tĩnh lặng, hoàn toàn khác biệt so với sự hối hả của thành phố lớn.
Hạ Ngôn Hy lặng lẽ quan sát Thiên Thanh khi cô đứng trước ngôi nhà cũ kỹ, đôi mắt cô chất chứa nhiều cảm xúc khó tả. Ngôi nhà trước mắt anh không còn nguyên vẹn, những bức tường đã nứt nẻ, mái ngói lợp chỗ nọ chỗ kia đều đã mục nát, và cỏ dại mọc um tùm khắp nơi. Nơi này đã trải qua biết bao thăng trầm của thời gian, giống như chính cô gái đang đứng trước anh, với quá khứ đầy rẫy những nỗi đau mà cô từng cố gắng quên đi.
Thiên Thanh đứng yên đó, nhìn ngôi nhà một lúc lâu mà không nói gì. Có lẽ cô đang cố gắng đối diện với những ký ức mà ngôi nhà này mang lại. Đối với cô, đây không chỉ là nơi cô từng sống, mà còn là nơi lưu giữ những ký ức buồn bã nhất trong cuộc đời. Dù đã cố quên, nhưng mỗi lần quay lại, tất cả lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô." Đây là nơi ở trước đây của em trước khi được Hạ gia nhận nuôi. "
Cô hít một hơi thật sâu bắt đầu nhớ lại câu chuyện mười mấy năm trước.
" Em chỉ nhớ được những ký ức năm 4 tuổi, lúc đó ba mẹ mỗi ngày đều đi làm ở nhà máy gửi em cho hàng xóm chăm hộ, ngày thường đều là ăn cơm trắng với đủ thứ loại rau mà ba trồng ở sau nhà, mỗi tháng có lương thì sẽ được ăn ngon hơn một chút, lúc đó em cũng không kén ăn như bây giờ. "
“Lúc ba mẹ chết cháy trong nhà máy” cô tiếp tục, đôi mắt bắt đầu ướt át khi nhớ lại những ký ức đau buồn ấy
“Em còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên được họ. Em đã từng rất sợ hãi, rất cô đơn. Em không biết mình sẽ sống tiếp thế nào khi mất đi hai người quan trọng nhất trong cuộc đời. Nhưng rồi... thời gian trôi qua, những ký ức đó dường như mờ nhạt dần. Chỉ mới mười mấy năm thôi, mà em đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của họ nữa.”
Hạ Ngôn Hy đứng đó, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Những lời Thiên Thanh vừa nói như từng nhát dao đâm vào tim anh. Mặc dù cô không hề tỏ ra trách móc hay oán hận, nhưng anh biết rằng nỗi đau mà cô phải chịu đựng có liên quan đến gia đình anh. Cha mẹ cô đã mất trong tai nạn tại nhà máy thuộc Sở hữu của Hạ Thị, và điều đó không thể nào thay đổi được.
“Thiên Thiên.” Ngôn Hy lên tiếng, nhưng giọng anh nghẹn lại, không biết phải nói gì tiếp theo. Cô chưa từng trách cứ, nhưng anh không thể không cảm thấy tội lỗi.
Thiên Thanh quay sang nhìn Hạ Ngôn Hy, đôi mắt cô ánh lên một chút tinh nghịch, như thể đang đùa giỡn với anh.
" Đều là lỗi của Hạ Thị các anh "Ngôn Hy thoáng chốc như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt anh thay đổi ngay lập tức. Khi anh còn chưa kịp phản ứng, Thiên Thanh tiếp tục với nụ cười nhẹ nhàng
"Anh phải dùng phần đời còn lại của anh bù đắp cho em."
Anh mở tin nhắn và đọc nhanh dòng chữ ngắn gọn:
[Tan tầm em đón anh.
Bên dưới là một chuỗi tin nhắn từ anh gửi cho cô trước, những tin nhắn hỏi han và lo lắng không được cô trả lời. Hạ Ngôn Hy mỉm cười, nhớ lại những sự kiện của đêm qua.
Đêm qua, giữa anh và Thiên Thanh đã có quá nhiều điều thay đổi. Khi anh nhớ lại, hình ảnh Thiên Thanh với đôi mắt lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, sự gần gũi và kết nối giữa hai người vẫn còn in đậm trong tâm trí. Mọi thứ dường như đã xoay chuyển quá nhanh,
Hạ Ngôn Hy biết rõ rằng, đêm qua không chỉ là một sự bùng phát nhất thời của cảm xúc. Nó là kết quả của một mối liên kết sâu sắc giữa họ, một thứ đã được xây dựng qua nhiều năm tháng, nhưng lại bị kìm nén bởi sự e dè và những quy tắc xã hội. Họ đã sống trong sự che giấu cảm xúc của mình quá lâu, và đêm qua, cả hai đều đã không thể tiếp tục giấu diếm nữa.
Anh nhớ lại cách cô run rẩy trong vòng tay anh, những lời thì thầm của cô như vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh. Trong khoảnh khắc ấy, họ đã thành thật với nhau hơn bao giờ hết, không còn che đậy cảm xúc của mình, không còn sợ hãi về những hậu quả có thể xảy ra.
Rào cảm của cảm xúc thì đã vượt qua, vậy còn rào cản gia đình thì sao ? Đó vẫn còn là một vấn đề nan giải mà anh phải đối mặt, anh cần phải làm thế nào để cho bé con nhà anh có được những thứ tốt nhất.Có lẽ Thiên Thanh không biết giờ tan tầm của anh là không cố định, anh thường làm việc rất khuya rồi mới trở về, nhưng hôm nay cô đã nói muốn đến đón anh, anh cũng không thể để cô đợi lâu, trực tiếp ra về đúng giờ.
Hạ Ngôn Hy bước đi về phía nhà xe, khi anh mở cửa và ngồi vào ghế lái, mọi suy nghĩ đều bị cắt ngang bởi một hành động đầy bất ngờ.
Chưa kịp cài dây an toàn, anh cảm nhận một cánh tay mềm mại choàng qua cổ mình, kéo anh lại gần. Trước khi anh kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, một đôi môi mềm mại đã chạm vào môi anh. Thiên Thanh ngồi bên cạnh, đôi mắt cô nhắm hờ khi nụ hôn của họ kéo dài. Không có lời nói nào được thốt ra, nhưng tất cả cảm xúc của cô dường như đã được truyền tải qua nụ hôn này.
Khi nụ hôn dần dứt, Thiên Thanh từ từ mở mắt ra, đôi mắt long lanh, pha lẫn một chút e ngại. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn tìm kiếm điều gì đó.
" Có nhớ em không ? " cô thì thầm, giọng nói khẽ khàng nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc.
Hạ Ngôn Hy trong mắt toàn là cô, anh gật đầu
Thiên Thanh mỉm cười hài lòng, ánh mắt sáng lên niềm vui nhẹ nhàng. Cô ngồi ổn định lại Trên ghế, nhưng tay vẫn nắm chặt tay anh, không muốn rời ra dù chỉ một chút.
'Ngày mai em không có lịch học, anh phải cùng em đi một nơi '
Cô không hỏi anh có rảnh hay không, có thể đi cùng cô hay không, cô nói anh bắt buộc phải đi thì cho dù Hạ Ngôn Hy có bận việc gì cũng phải đều tự lo liệu sắp xếp cho xong.
“Được, đi cùng em” Ngôn Hy nhẹ nhàng đáp lời, giọng nói trầm ấm “Em muốn đi đâu?”Thiên Thanh ngả đầu vào ghế, thở dài nhẹ nhõm
“Anh cứ để em dẫn đi, tới lúc đó sẽ biết"
" Khi nào khởi hành ? "
“Bây giờ ” Ngôn Hy thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó lại mỉm cười.
“Thời gian từ giờ đến hết ngày mai của anh thuộc về em
Thiên Thanh không muốn bật mí, anh cũng không gặng hỏi, chỉ lái xe theo chỉ dẫn của cô. Cả hai lái xe về phía ngoại ô thành phố. Trên đường đi, Thiên Thanh không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang đắm mình trong dòng ký ức xa xôi.
Hành trình kéo dài đến tận tờ mờ sáng hôm sau. Xe anh dần tiến vào những con đường nhỏ hẹp dẫn đến vùng nông thôn yên tĩnh. Trấn Xuân An hiện ra trước mắt họ với vẻ bình dị, những ngôi nhà cũ nằm xen kẽ giữa những hàng cây xanh mướt. Không khí ở đây trong lành và tĩnh lặng, hoàn toàn khác biệt so với sự hối hả của thành phố lớn.
Hạ Ngôn Hy lặng lẽ quan sát Thiên Thanh khi cô đứng trước ngôi nhà cũ kỹ, đôi mắt cô chất chứa nhiều cảm xúc khó tả. Ngôi nhà trước mắt anh không còn nguyên vẹn, những bức tường đã nứt nẻ, mái ngói lợp chỗ nọ chỗ kia đều đã mục nát, và cỏ dại mọc um tùm khắp nơi. Nơi này đã trải qua biết bao thăng trầm của thời gian, giống như chính cô gái đang đứng trước anh, với quá khứ đầy rẫy những nỗi đau mà cô từng cố gắng quên đi.
Thiên Thanh đứng yên đó, nhìn ngôi nhà một lúc lâu mà không nói gì. Có lẽ cô đang cố gắng đối diện với những ký ức mà ngôi nhà này mang lại. Đối với cô, đây không chỉ là nơi cô từng sống, mà còn là nơi lưu giữ những ký ức buồn bã nhất trong cuộc đời. Dù đã cố quên, nhưng mỗi lần quay lại, tất cả lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô." Đây là nơi ở trước đây của em trước khi được Hạ gia nhận nuôi. "
Cô hít một hơi thật sâu bắt đầu nhớ lại câu chuyện mười mấy năm trước.
" Em chỉ nhớ được những ký ức năm 4 tuổi, lúc đó ba mẹ mỗi ngày đều đi làm ở nhà máy gửi em cho hàng xóm chăm hộ, ngày thường đều là ăn cơm trắng với đủ thứ loại rau mà ba trồng ở sau nhà, mỗi tháng có lương thì sẽ được ăn ngon hơn một chút, lúc đó em cũng không kén ăn như bây giờ. "
“Lúc ba mẹ chết cháy trong nhà máy” cô tiếp tục, đôi mắt bắt đầu ướt át khi nhớ lại những ký ức đau buồn ấy
“Em còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên được họ. Em đã từng rất sợ hãi, rất cô đơn. Em không biết mình sẽ sống tiếp thế nào khi mất đi hai người quan trọng nhất trong cuộc đời. Nhưng rồi... thời gian trôi qua, những ký ức đó dường như mờ nhạt dần. Chỉ mới mười mấy năm thôi, mà em đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của họ nữa.”
Hạ Ngôn Hy đứng đó, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Những lời Thiên Thanh vừa nói như từng nhát dao đâm vào tim anh. Mặc dù cô không hề tỏ ra trách móc hay oán hận, nhưng anh biết rằng nỗi đau mà cô phải chịu đựng có liên quan đến gia đình anh. Cha mẹ cô đã mất trong tai nạn tại nhà máy thuộc Sở hữu của Hạ Thị, và điều đó không thể nào thay đổi được.
“Thiên Thiên.” Ngôn Hy lên tiếng, nhưng giọng anh nghẹn lại, không biết phải nói gì tiếp theo. Cô chưa từng trách cứ, nhưng anh không thể không cảm thấy tội lỗi.
Thiên Thanh quay sang nhìn Hạ Ngôn Hy, đôi mắt cô ánh lên một chút tinh nghịch, như thể đang đùa giỡn với anh.
" Đều là lỗi của Hạ Thị các anh "Ngôn Hy thoáng chốc như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt anh thay đổi ngay lập tức. Khi anh còn chưa kịp phản ứng, Thiên Thanh tiếp tục với nụ cười nhẹ nhàng
"Anh phải dùng phần đời còn lại của anh bù đắp cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.