Chương 57: Để con bầu bạn
Jade M
08/09/2024
Buổi chiều hôm đó, khi ánh nắng mặt trời dần yếu ớt và rực rỡ sắc cam vàng, Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy đang ngồi trên một băng ghế gỗ trong công viên. Công viên lúc này vắng lặng, chỉ còn vài người đi dạo, không khí mát mẻ và yên tĩnh. Những cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ cây thoang thoảng, và phía xa là hoàng hôn dần buông xuống chân trời, phủ lên khung cảnh một vẻ đẹp thanh bình và dịu dàng.
Thiên Thanh tựa đầu vào vai Hạ Ngôn Hy, cảm nhận sự bình yên mà cô đã luôn khao khát. Cả hai không nói gì, chỉ im lặng tận hưởng giây phút này. Hạ Ngôn Hy khẽ nắm lấy tay cô, lòng anh vừa nhẹ nhàng vừa lo lắng. Anh cảm thấy cơn đau nhói lên trong đầu, nhưng nhanh chóng lờ đi, không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình này.
Sau một lúc, anh khẽ lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh:
"Thiên Thiên, em có biết em đối với anh rất quan trọng không ?"
Thiên Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, khẽ mỉm cười.
"Có thể nhìn ra được"
Đến kẻ ngốc cũng có thể biết nếu cô không biết chẳng phải rất ngược đời sao ?
Anh khẽ vuốt tóc cô, rồi đột nhiên hít một hơi thật sâu. Khoảnh khắc này là điều mà anh đã chờ đợi từ lâu, và giờ đây, anh biết rằng không thể chần chừ thêm nữa.
"Anh có điều này muốn nói với em" anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng trầm ổn.
Thiên Thanh ngước lên nhìn anh, vẻ mặt đầy tò mò. "Chuyện gì vậy?"
Hạ Ngôn Hy đứng dậy, từ từ quay lưng lại như đang tìm kiếm điều gì đó trong túi áo. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng ngực dồn dập bởi sự hồi hộp. Mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, ánh sáng từ mặt trời lặn phản chiếu lên khiến nó càng thêm rực rỡ.
Thiên Thanh há hốc miệng, không thể thốt lên lời. Trái tim cô đập liên hồi, đôi mắt mở to nhìn anh trong sự ngạc nhiên và xúc động.
Hạ Ngôn Hy nắm lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Giọng anh trầm ấm, đầy cảm xúc:
"Em là người mang lại cho anh niềm hy vọng, niềm hạnh phúc và là lý do duy nhất khiến anh muốn sống và chiến đấu với căn bệnh này.Tình cảm của anh không phải thứ có thể dùng lời nói để biểu lộ, em hãy dùng con tim để cảm nhận nó một cách rõ ràng nhất."
Anh dừng lại một chút, đôi mắt ngập tràn sự chân thành. "Thiên Thiên,liệu em có đồng ý gả cho anh trở thành bạn đời của anh không?"
Thiên Thanh nhìn anh, đôi mắt cô rưng rưng, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống. Cô không thể tin vào tai mình. Tất cả những lời anh nói, sự chân thành trong từng câu chữ, khiến trái tim cô thổn thức. Cô khẽ gật đầu, giọng run rẩy:
"Em không có lý do gì để từ chối. Em đồng ý"
Hạ Ngôn Hy mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn, từ từ đeo vào ngón áp út của cô. Chiếc nhẫn vừa vặn, lấp lánh trên tay cô, như là minh chứng cho tình yêu của họ.
Khi chiếc nhẫn đã ở trên tay cô, Hạ Ngôn Hy đứng dậy, ôm lấy cô trong vòng tay ấm áp.Cả hai đứng đó, ngắm nhìn hoàng hôn dần tắt, lòng ngập tràn hạnh phúc. Những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn bao trùm lấy họ, như một lời hứa cho một khởi đầu mới, một tương lai mà dù có ngắn ngủi, nhưng sẽ mãi mãi tràn đầy tình yêu và kỷ niệm. Tình yêu của họ không cần đến những lời hoa mỹ, chỉ cần sự hiện diện của nhau, chỉ cần biết rằng từ giờ, cả hai đã có nhau mãi mãi.
Đêm trước ngày phẫu thuật chỉ còn vài hôm, không gian bệnh viện trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ, Thiên Thanh nằm bên cạnh Hạ Ngôn Hy trên chiếc giường bệnh, đôi tay cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh. Cả hai không nói gì một lúc lâu, chỉ lắng nghe từng nhịp đập của nhau và tiếng máy móc phát ra từ các thiết bị xung quanh.
Hạ Ngôn Hy khế trở mình, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô. Gương mặt anh dạo gần đây đã nhợt nhạt hơn, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy tình cảm mà anh dành cho cô. Đôi tay anh vuốt ve những lọn tóc mềm mại của cô, như thể muốn khắc ghi mọi khoảnh khắc này vào trái tim.
"Em có lo lắng không?" Anh hỏi, giọng trầm và ấm áp.
Thiên Thanh hơi quay đầu lại, ánh mắt cô hơi buồn nhưng cố gắng giữ sự bình thản. "Có một chút"
Hạ Ngôn Hy cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không che giấu được nỗi lo bên trong anh. Cô không chỉ lo lắng một chút, cô chịu áp lực nhiều hơn anh, nếu Hạ Ngôn Hy chết anh sẽ hoàn toàn biến mất, không đau đớn, không biết gì. Còn Thiên Thanh cô phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, cũng khó có thể tưởng tượng được cái chết của anh sẽ dày vò cô như thế nào.
Cả hai khẽ ngừng lại một chút, bầu không khí trong phòng bệnh dường như trở nên đặc biệt tĩnh lặng. Hạ Ngôn Hy nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Thanh chặt hơn, đặt nó lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập của trái tim yếu ớt nhưng vẫn mạnh mẽ trong tình yêu dành cho cô. Chiếc nhẫn cầu hôn anh vừa trao cho cô vài ngày trước đây vẫn sáng lấp lánh trên ngón tay mảnh khảnh của cô, như một biểu tượng cho lời hứa giữa họ.
Ánh mắt Thiên Thanh dịu dàng nhưng cũng không giấu được sự lo lắng. Cô nhìn thẳng vào anh, nhưng lần này không thể kìm nén cảm xúc của mình.
"Anh đã nghe bác sĩ nói về tỉ lệ thành công của ca mổ chưa?" cô hỏi, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
Hạ Ngôn Hy im lặng một lúc, ánh mắt anh dõi theo gương mặt Thiên Thanh. Anh biết câu hỏi này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị được cách trả lời. Nhìn vào đôi mắt lo lắng của cô, anh không thể nói dối.
"Anh đã nghe rồi" anh đáp, giọng anh trầm thấp. "Tỉ lệ thành công không cao lắm. Nhưng họ sẽ cố gắng hết sức"
Thiên Thanh gật đầu, ngập ngừng một lúc lâu trước khi tiếp tục. Ánh mắt cô đượm buồn, nhưng vẫn kiên quyết.
“Nếu anh phẫu thuật thành công thì dĩ nhiên là tốt rồi” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nỗi lo lắng. “Nhưng nếu chẳng may... nếu anh không qua khỏi, thì sao?”
Hạ Ngôn Hy cảm Nhận được sự căng thẳng trong lời nói của cô. Anh ôm cô chặt hơn, dường như muốn truyền sức mạnh và sự an ủi của mình cho cô.
“Vậy Thiên Thiên muốn thế nào?” anh hỏi, giọng trầm xuống, cố gắng giữ bình tĩnh trong tình cảnh này.
Thiên Thanh ngập ngừng, không biết phải bắt đầu từ đâu.Cô hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp, giọng có phần run rẩy.
“Nếu anh chết, em sẽ rất cô đơn." Cô ngừng lại một chút, nắm chặt tay anh hơn. “Hay là... hay là anh để con lại bầu bạn với em đi."
Thiên Thanh tựa đầu vào vai Hạ Ngôn Hy, cảm nhận sự bình yên mà cô đã luôn khao khát. Cả hai không nói gì, chỉ im lặng tận hưởng giây phút này. Hạ Ngôn Hy khẽ nắm lấy tay cô, lòng anh vừa nhẹ nhàng vừa lo lắng. Anh cảm thấy cơn đau nhói lên trong đầu, nhưng nhanh chóng lờ đi, không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình này.
Sau một lúc, anh khẽ lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh:
"Thiên Thiên, em có biết em đối với anh rất quan trọng không ?"
Thiên Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, khẽ mỉm cười.
"Có thể nhìn ra được"
Đến kẻ ngốc cũng có thể biết nếu cô không biết chẳng phải rất ngược đời sao ?
Anh khẽ vuốt tóc cô, rồi đột nhiên hít một hơi thật sâu. Khoảnh khắc này là điều mà anh đã chờ đợi từ lâu, và giờ đây, anh biết rằng không thể chần chừ thêm nữa.
"Anh có điều này muốn nói với em" anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng trầm ổn.
Thiên Thanh ngước lên nhìn anh, vẻ mặt đầy tò mò. "Chuyện gì vậy?"
Hạ Ngôn Hy đứng dậy, từ từ quay lưng lại như đang tìm kiếm điều gì đó trong túi áo. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng ngực dồn dập bởi sự hồi hộp. Mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, ánh sáng từ mặt trời lặn phản chiếu lên khiến nó càng thêm rực rỡ.
Thiên Thanh há hốc miệng, không thể thốt lên lời. Trái tim cô đập liên hồi, đôi mắt mở to nhìn anh trong sự ngạc nhiên và xúc động.
Hạ Ngôn Hy nắm lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Giọng anh trầm ấm, đầy cảm xúc:
"Em là người mang lại cho anh niềm hy vọng, niềm hạnh phúc và là lý do duy nhất khiến anh muốn sống và chiến đấu với căn bệnh này.Tình cảm của anh không phải thứ có thể dùng lời nói để biểu lộ, em hãy dùng con tim để cảm nhận nó một cách rõ ràng nhất."
Anh dừng lại một chút, đôi mắt ngập tràn sự chân thành. "Thiên Thiên,liệu em có đồng ý gả cho anh trở thành bạn đời của anh không?"
Thiên Thanh nhìn anh, đôi mắt cô rưng rưng, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống. Cô không thể tin vào tai mình. Tất cả những lời anh nói, sự chân thành trong từng câu chữ, khiến trái tim cô thổn thức. Cô khẽ gật đầu, giọng run rẩy:
"Em không có lý do gì để từ chối. Em đồng ý"
Hạ Ngôn Hy mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn, từ từ đeo vào ngón áp út của cô. Chiếc nhẫn vừa vặn, lấp lánh trên tay cô, như là minh chứng cho tình yêu của họ.
Khi chiếc nhẫn đã ở trên tay cô, Hạ Ngôn Hy đứng dậy, ôm lấy cô trong vòng tay ấm áp.Cả hai đứng đó, ngắm nhìn hoàng hôn dần tắt, lòng ngập tràn hạnh phúc. Những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn bao trùm lấy họ, như một lời hứa cho một khởi đầu mới, một tương lai mà dù có ngắn ngủi, nhưng sẽ mãi mãi tràn đầy tình yêu và kỷ niệm. Tình yêu của họ không cần đến những lời hoa mỹ, chỉ cần sự hiện diện của nhau, chỉ cần biết rằng từ giờ, cả hai đã có nhau mãi mãi.
Đêm trước ngày phẫu thuật chỉ còn vài hôm, không gian bệnh viện trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ, Thiên Thanh nằm bên cạnh Hạ Ngôn Hy trên chiếc giường bệnh, đôi tay cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh. Cả hai không nói gì một lúc lâu, chỉ lắng nghe từng nhịp đập của nhau và tiếng máy móc phát ra từ các thiết bị xung quanh.
Hạ Ngôn Hy khế trở mình, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô. Gương mặt anh dạo gần đây đã nhợt nhạt hơn, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy tình cảm mà anh dành cho cô. Đôi tay anh vuốt ve những lọn tóc mềm mại của cô, như thể muốn khắc ghi mọi khoảnh khắc này vào trái tim.
"Em có lo lắng không?" Anh hỏi, giọng trầm và ấm áp.
Thiên Thanh hơi quay đầu lại, ánh mắt cô hơi buồn nhưng cố gắng giữ sự bình thản. "Có một chút"
Hạ Ngôn Hy cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không che giấu được nỗi lo bên trong anh. Cô không chỉ lo lắng một chút, cô chịu áp lực nhiều hơn anh, nếu Hạ Ngôn Hy chết anh sẽ hoàn toàn biến mất, không đau đớn, không biết gì. Còn Thiên Thanh cô phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, cũng khó có thể tưởng tượng được cái chết của anh sẽ dày vò cô như thế nào.
Cả hai khẽ ngừng lại một chút, bầu không khí trong phòng bệnh dường như trở nên đặc biệt tĩnh lặng. Hạ Ngôn Hy nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Thanh chặt hơn, đặt nó lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập của trái tim yếu ớt nhưng vẫn mạnh mẽ trong tình yêu dành cho cô. Chiếc nhẫn cầu hôn anh vừa trao cho cô vài ngày trước đây vẫn sáng lấp lánh trên ngón tay mảnh khảnh của cô, như một biểu tượng cho lời hứa giữa họ.
Ánh mắt Thiên Thanh dịu dàng nhưng cũng không giấu được sự lo lắng. Cô nhìn thẳng vào anh, nhưng lần này không thể kìm nén cảm xúc của mình.
"Anh đã nghe bác sĩ nói về tỉ lệ thành công của ca mổ chưa?" cô hỏi, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
Hạ Ngôn Hy im lặng một lúc, ánh mắt anh dõi theo gương mặt Thiên Thanh. Anh biết câu hỏi này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị được cách trả lời. Nhìn vào đôi mắt lo lắng của cô, anh không thể nói dối.
"Anh đã nghe rồi" anh đáp, giọng anh trầm thấp. "Tỉ lệ thành công không cao lắm. Nhưng họ sẽ cố gắng hết sức"
Thiên Thanh gật đầu, ngập ngừng một lúc lâu trước khi tiếp tục. Ánh mắt cô đượm buồn, nhưng vẫn kiên quyết.
“Nếu anh phẫu thuật thành công thì dĩ nhiên là tốt rồi” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nỗi lo lắng. “Nhưng nếu chẳng may... nếu anh không qua khỏi, thì sao?”
Hạ Ngôn Hy cảm Nhận được sự căng thẳng trong lời nói của cô. Anh ôm cô chặt hơn, dường như muốn truyền sức mạnh và sự an ủi của mình cho cô.
“Vậy Thiên Thiên muốn thế nào?” anh hỏi, giọng trầm xuống, cố gắng giữ bình tĩnh trong tình cảnh này.
Thiên Thanh ngập ngừng, không biết phải bắt đầu từ đâu.Cô hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp, giọng có phần run rẩy.
“Nếu anh chết, em sẽ rất cô đơn." Cô ngừng lại một chút, nắm chặt tay anh hơn. “Hay là... hay là anh để con lại bầu bạn với em đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.