Chương 33: Không được phản bội
Jade M
17/08/2024
Thời gian trôi qua, không gian xung quanh dần trở nên tĩnh lặng. Chiếc giường cũ kĩ dường như cũng đã quen với trọng lượng của hai người, không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Mãi đến khi anh tỉnh dậy thì trời đã quá trưa, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng len lỗi qua tấm rèm cửa cũ kỹ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Hạ Ngôn Hy mở mắt, cảm nhận sự ấm áp của Thiên Thanh vẫn còn trong vòng tay mình.
Anh khẽ di chuyển, không muốn đánh thức cô dậy. Anh nhẹ nhàng buông tay ra, rời khỏi giường để đi tới bên cửa sổ. Nhìn ra ngoài, anh thấy một khung cảnh tĩnh lặng, khác xa với nhịp sống hối hả của thành phố mà họ vẫn quen thuộc. Trấn Xuân An mang một vẻ đẹp bình dị, như một nơi mà thời gian dường như đã ngừng lại từ rất lâu.
Vào lúc Ngôn Hy quay người lại, thấy Thiên Thanh đã thức dậy nhìn anh với đôi mắt vẫn còn chút mơ màng. Cô ngồi dậy, đôi vai trần hơi run rẩy trước làn gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ. Ngôn Hy bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo chăn lên che lấy bờ vai cô.
“Em dậy rồi à? Anh không muốn đánh thức em” anh nói với giọng ấm áp, đầy sự quan tâm.
Chúng ta còn nhiều nơi để đi lắm, không thể ngủ mãi được. " Cô nói, giọng nói chứa đựng một chút hứng khởi
Thiên Thanh đứng dậy, kéo chăn lại và cẩn thận xếp gọn gàng. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào phòng, làm nổi bật lên những nét quyến rũ của cô, từ làn da mịn màng đến đôi mắt lấp lánh.
"Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi để ăn sáng trước khi tiếp tục đi đâu đó "
Thiên Thanh trần trụi đứng trước mặt anh, yết hầu Hạ Ngôn Hy cứ trượt liên hồi.Thiên Thanh nhận ra sự phản ứng của anh, không thể nhịn được cười. Cô đặt tay lên bụng mình, nhẹ nhàng cười khúc khích.
"Anh sao vậy? Không quen với cảnh tượng này sao?"
Ngôn Hy cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng nụ cười của cô khiến anh không thể không mỉm cười theo.
Cô nhướng mày, nhưng vẻ mặt của cô vẫn tươi cười.
Bây giờ không được, anh phải đi chơi với em, chuyện đó...bù lại sau "
" Anh không có ý đó "
Thiên Thanh như bị khiêu khích, chầm chậm bước đến bên anh, mỗi bước đi của cô đều mang theo một sự quyến rũ nhẹ nhàng. Khi cô dùng đầu gối cọ nhẹ vào phía bên dưới của anh, cơ thể anh phản ứng ngay lập tức.
Cô đứng gần anh, mỉm cười đầy thách thức, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
“Còn nói không có ý đó?”
Ngôn Hy hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút để tạo khoảng cách cần thiết, bọn họ cũng chỉ vừa mới xong đó thôi.
Mặc quần áo vào, chúng ta đi thôi.
Cả hai thay ra bộ quần áo mới được Thiên Thanh chuẩn bị, lúc rời khỏi chủ nhà đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ ngoài quầy tiếp tân. Ông ta nhìn thấy hai người, nở nụ cười tươi rói và bắt đầu trêu ghẹo.
"À, cô cậu ra sớm quá, không ở lại thêm một ngày sao? Chỉ mới ba tiếng thôi mà." Ông chủ cười khẩyHạ Ngôn Hy liếc nhìn ông ta với ánh mắt sắc lạnh, một vẻ mặt nghiêm túc phản ánh sự không hài lòng của anh.
“Anh nhiều chuyện thật đó” anh nói, giọng điệu lạnh lùng.
Xong lại kéo Thiên Thanh ra ngoài, để lại ông chủ đang vẫy tay chào tạm biệt. Họ đi qua những con đường nhỏ, cảm nhận không khí trong lành và yên bình. Những cửa hàng bên đường mở cửa, người dân địa phương ra ngoài để thực hiện công việc hàng ngày. Cảnh vật và con người nơi đây tạo nên một bức tranh hài hòa, khác hẳn với nhịp sống hối hả của Ngọc Thành bọn họ.
Thiên Thanh dẫn Hạ Ngôn Hy đến một khu chợ phiên nhỏ nằm ngay trên quảng trường trung tâm của Trấn Xuân An. Họ bắt đầu dạo qua những gian hàng, mỗi gian hàng đều mang một màu sắc và phong cách riêng biệt. Xuân An không phải khu du lịch, nơi đây chỉ có dân địa phương sinh sống tất cả đều là người lao động vậy nên không có chuyện chèo kéo khách hàng.
Sở dĩ nói nơi này đặc biệt chỉ vì nó là nơi trước kia Thiên Thanh sinh sống chứ còn cảnh đẹp thật sự không nhiều. Chỗ đẹp nhất ở đây có lẽ là...nơi đó
Thiên Thanh kéo Ngôn Hy đến cánh đồng hoa cải nằm ngoài rìa trấn Xuân An. Mặc dù cánh đồng không quá rộng lớn, nhưng sự giản dị và đẹp đẽ của nó khiến Thiên Thanh cảm thấy như trở về với những năm tháng vô lo vô nghĩ.
Cánh đồng hoa cải được bao phủ bởi một lớp màu vàng rực rỡ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm cho những bông hoa trở nên lấp lánh như những viên ngọc. Mỗi bước đi trên con đường nhỏ hẹp giữa cánh đồng, Ngôn Hy đều cảm nhận được sự tươi mới và thanh bình của cảnh vật xung quanh. Những bông hoa cải, với sắc vàng tươi tắn, hòa quyện cùng màu xanh của lá và bầu trời, tạo nên một bức tranh sống động và hài hòa.
Cả hai cùng nhau đi dạo giữa cánh đồng hoa cải, thưởng thức cảnh đẹp và tận hưởng không khí trong lành. Thiên Thanh vui vẻ chọc ghẹo Ngôn Hy, khi anh cẩn thận tránh những bông hoa để không làm chúng bị dập nát.Mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng ấm áp phủ lên cánh đồng, tạo ra một cảnh tượng đẹp như mơ. Thiên Thanh và Ngôn Hy đứng cùng nhau, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn, cảm nhận sự yên bình và hạnh phúc trong khoảnh khắc đó. Những đám mây hồng nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, làm cho khung cảnh thêm phần lãng mạn.
Thời khắc này thật sự quá đẹp, giống như một giấc mộng, nhưng mà mộng đẹp thì thường nhanh tỉnh. Thiên Thanh sợ khi chợt tỉnh giấc bản thân sẽ chẳng còn lại gì, cô bỗng lên tiếng, giọng như một nốt trầm trong không khí
Hạ Ngôn Hy " Cô gọi tên anh
" Em không sợ chết "
'Vậy nên dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được phản bội em. Bằng không em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. "
Hạ Ngôn Hy lặng lẽ nghe những lời Thiên Thanh nói, ánh sáng hoàng hôn hắt lên mặt cô những sắc thái vàng ấm, mỗi từ cô nói đều chứa đựng sự nghiêm túc và chân thành, như thể mỗi lời đều là một phần quan trọng của trái tim cô.
Ngôn Hy im lặng, một lát sau mới thận trọng đáp
Được
Mặt trời lặn xuống, ở phía xa xa hai bóng người đứng nương tựa vào nhau dường như sắp hòa làm một.
Mãi đến khi anh tỉnh dậy thì trời đã quá trưa, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng len lỗi qua tấm rèm cửa cũ kỹ, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Hạ Ngôn Hy mở mắt, cảm nhận sự ấm áp của Thiên Thanh vẫn còn trong vòng tay mình.
Anh khẽ di chuyển, không muốn đánh thức cô dậy. Anh nhẹ nhàng buông tay ra, rời khỏi giường để đi tới bên cửa sổ. Nhìn ra ngoài, anh thấy một khung cảnh tĩnh lặng, khác xa với nhịp sống hối hả của thành phố mà họ vẫn quen thuộc. Trấn Xuân An mang một vẻ đẹp bình dị, như một nơi mà thời gian dường như đã ngừng lại từ rất lâu.
Vào lúc Ngôn Hy quay người lại, thấy Thiên Thanh đã thức dậy nhìn anh với đôi mắt vẫn còn chút mơ màng. Cô ngồi dậy, đôi vai trần hơi run rẩy trước làn gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ. Ngôn Hy bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo chăn lên che lấy bờ vai cô.
“Em dậy rồi à? Anh không muốn đánh thức em” anh nói với giọng ấm áp, đầy sự quan tâm.
Chúng ta còn nhiều nơi để đi lắm, không thể ngủ mãi được. " Cô nói, giọng nói chứa đựng một chút hứng khởi
Thiên Thanh đứng dậy, kéo chăn lại và cẩn thận xếp gọn gàng. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào phòng, làm nổi bật lên những nét quyến rũ của cô, từ làn da mịn màng đến đôi mắt lấp lánh.
"Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi để ăn sáng trước khi tiếp tục đi đâu đó "
Thiên Thanh trần trụi đứng trước mặt anh, yết hầu Hạ Ngôn Hy cứ trượt liên hồi.Thiên Thanh nhận ra sự phản ứng của anh, không thể nhịn được cười. Cô đặt tay lên bụng mình, nhẹ nhàng cười khúc khích.
"Anh sao vậy? Không quen với cảnh tượng này sao?"
Ngôn Hy cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng nụ cười của cô khiến anh không thể không mỉm cười theo.
Cô nhướng mày, nhưng vẻ mặt của cô vẫn tươi cười.
Bây giờ không được, anh phải đi chơi với em, chuyện đó...bù lại sau "
" Anh không có ý đó "
Thiên Thanh như bị khiêu khích, chầm chậm bước đến bên anh, mỗi bước đi của cô đều mang theo một sự quyến rũ nhẹ nhàng. Khi cô dùng đầu gối cọ nhẹ vào phía bên dưới của anh, cơ thể anh phản ứng ngay lập tức.
Cô đứng gần anh, mỉm cười đầy thách thức, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
“Còn nói không có ý đó?”
Ngôn Hy hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút để tạo khoảng cách cần thiết, bọn họ cũng chỉ vừa mới xong đó thôi.
Mặc quần áo vào, chúng ta đi thôi.
Cả hai thay ra bộ quần áo mới được Thiên Thanh chuẩn bị, lúc rời khỏi chủ nhà đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ ngoài quầy tiếp tân. Ông ta nhìn thấy hai người, nở nụ cười tươi rói và bắt đầu trêu ghẹo.
"À, cô cậu ra sớm quá, không ở lại thêm một ngày sao? Chỉ mới ba tiếng thôi mà." Ông chủ cười khẩyHạ Ngôn Hy liếc nhìn ông ta với ánh mắt sắc lạnh, một vẻ mặt nghiêm túc phản ánh sự không hài lòng của anh.
“Anh nhiều chuyện thật đó” anh nói, giọng điệu lạnh lùng.
Xong lại kéo Thiên Thanh ra ngoài, để lại ông chủ đang vẫy tay chào tạm biệt. Họ đi qua những con đường nhỏ, cảm nhận không khí trong lành và yên bình. Những cửa hàng bên đường mở cửa, người dân địa phương ra ngoài để thực hiện công việc hàng ngày. Cảnh vật và con người nơi đây tạo nên một bức tranh hài hòa, khác hẳn với nhịp sống hối hả của Ngọc Thành bọn họ.
Thiên Thanh dẫn Hạ Ngôn Hy đến một khu chợ phiên nhỏ nằm ngay trên quảng trường trung tâm của Trấn Xuân An. Họ bắt đầu dạo qua những gian hàng, mỗi gian hàng đều mang một màu sắc và phong cách riêng biệt. Xuân An không phải khu du lịch, nơi đây chỉ có dân địa phương sinh sống tất cả đều là người lao động vậy nên không có chuyện chèo kéo khách hàng.
Sở dĩ nói nơi này đặc biệt chỉ vì nó là nơi trước kia Thiên Thanh sinh sống chứ còn cảnh đẹp thật sự không nhiều. Chỗ đẹp nhất ở đây có lẽ là...nơi đó
Thiên Thanh kéo Ngôn Hy đến cánh đồng hoa cải nằm ngoài rìa trấn Xuân An. Mặc dù cánh đồng không quá rộng lớn, nhưng sự giản dị và đẹp đẽ của nó khiến Thiên Thanh cảm thấy như trở về với những năm tháng vô lo vô nghĩ.
Cánh đồng hoa cải được bao phủ bởi một lớp màu vàng rực rỡ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm cho những bông hoa trở nên lấp lánh như những viên ngọc. Mỗi bước đi trên con đường nhỏ hẹp giữa cánh đồng, Ngôn Hy đều cảm nhận được sự tươi mới và thanh bình của cảnh vật xung quanh. Những bông hoa cải, với sắc vàng tươi tắn, hòa quyện cùng màu xanh của lá và bầu trời, tạo nên một bức tranh sống động và hài hòa.
Cả hai cùng nhau đi dạo giữa cánh đồng hoa cải, thưởng thức cảnh đẹp và tận hưởng không khí trong lành. Thiên Thanh vui vẻ chọc ghẹo Ngôn Hy, khi anh cẩn thận tránh những bông hoa để không làm chúng bị dập nát.Mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng ấm áp phủ lên cánh đồng, tạo ra một cảnh tượng đẹp như mơ. Thiên Thanh và Ngôn Hy đứng cùng nhau, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn, cảm nhận sự yên bình và hạnh phúc trong khoảnh khắc đó. Những đám mây hồng nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, làm cho khung cảnh thêm phần lãng mạn.
Thời khắc này thật sự quá đẹp, giống như một giấc mộng, nhưng mà mộng đẹp thì thường nhanh tỉnh. Thiên Thanh sợ khi chợt tỉnh giấc bản thân sẽ chẳng còn lại gì, cô bỗng lên tiếng, giọng như một nốt trầm trong không khí
Hạ Ngôn Hy " Cô gọi tên anh
" Em không sợ chết "
'Vậy nên dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được phản bội em. Bằng không em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. "
Hạ Ngôn Hy lặng lẽ nghe những lời Thiên Thanh nói, ánh sáng hoàng hôn hắt lên mặt cô những sắc thái vàng ấm, mỗi từ cô nói đều chứa đựng sự nghiêm túc và chân thành, như thể mỗi lời đều là một phần quan trọng của trái tim cô.
Ngôn Hy im lặng, một lát sau mới thận trọng đáp
Được
Mặt trời lặn xuống, ở phía xa xa hai bóng người đứng nương tựa vào nhau dường như sắp hòa làm một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.