Chương 130: Anh chính là tên khốn
Đang cập nhập
01/05/2021
Tôi tức giận đến mức run rẩy, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, rõ ràng biết tôi và anh ta vốn dĩ không thể nào nhưng khi nghe anh nói thế thì tôi lại rất tức giận.
Nhưng mà tôi là ai của anh chứ? Tôi có tư cách gì mà tức giận với anh chứ?
Cũng phải thôi, người ta đâu có thích mày đâu, mày nghĩ mày là cái gì chứ?
Tôi bình tĩnh lại và chỉ thấy cả con người trở nên ảm đạm đi. “Đường Kiêu, những chuyện phong lưu của anh tôi không hề có hứng thú, nếu như anh nói tôi chỉ là một con thú cưng anh nuôi thôi vậy thì... xin anh hãy trả tự do cho tôi đi, tôi sẽ cảm kích anh lắm đấy...
Tôi không hề biết câu nói này lại khiến anh tức giận, vừa nói được nửa câu thì anh đã bước đến bóp cổ tôi, ánh mắt đó đẳng đẳng sát khí. "Muốn tôi buông tha cô à? Không thể nào! Tôi nói rồi, cô là đồ của tôi nên đừng hòng có ai muốn tranh giành nó!” “Tất nhiên là tôi phải giữ cô lại, xem bộ dạng cô khóc lóc, bộ dạng tuyệt vọng của cô, để rồi cuối cùng cô cũng chỉ được ở bên cạnh tôi thôi, cho dù có là thú cưng thì cô cũng chỉ được phép thuộc về tôi thôi!”
Anh ta điên mất rồi.
Tôi mở to mắt nhìn anh kinh sợ, đôi mắt anh văn đỏ giống như là con quái vật bò lên từ địa ngục vậy, anh ta muốn dồn tôi vào đường cùng, cả người anh đều mang mùi vị của máu tươi.
Tay anh nằm rất chặt khiến tôi không cách nào thoát ra được nên chỉ có thể để mặc anh, rất nhanh não tôi đã bắt đầu thiếu oxi, trước mắt bắt đầu tôi đen đi, đến cuối cùng là hoàn toàn mất đi ý thức và cắm đầu xuống đất.
Linh hồn tôi trở nên rất nhẹ như thể đang bị hút vào trong cái vòng xoáy cực lớn vậy, tôi đang không ngừng vùng vẫy trong cái vòng xoáy đó, cuối cùng đến khi tôi sức cùng lực kiệt thì đột nhiên ở dưới lại có người nắm lấy chân của tôi.
Vừa cúi đầu thì thấy cái bản mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Đường Kiêu đang nhìn tôi cười, tôi thấy sợ hãi cái nụ cười kinh tởm đó rồi lại tiếp tục cố gắng mà bơi tiếp nhưng đột nhiên anh lại cười thành tiếng, âm thanh rất lớn, nó giống như là ác quỷ vậy.
Anh nói: “Lý Nhã Hàm, cô tưởng cô chạy thoát sao? Tôi có xuống địa ngục thì cũng sẽ kéo cô xuống cùng!”
Chính trong cái khoảnh khắc đó, tôi đá anh ta một cái, rồi khi tôi tỉnh dậy thì thấy cả căn phòng đều toàn là màu trắng, mùi thuốc khử trùng thi nhau sộc vào mũi tôi.
Tôi... lại đang thấy ác mộng sao?
Tôi sờ vào trán nhưng không thấy bị sốt, sao tôi lại mơ một giấc mơ khiến người ta kinh tởm như thế chứ?
Tôi lấy tay lau lau mồ hôi rồi nhìn xung quanh nhưng không thấy Đường Kiêu mà chỉ thấy một bác sĩ đang khoác trên người chiếc áo blouse trắng thôi.
Vị bác sĩ nhìn nhìn đôi chân sưng tấy của tôi rồi nói: “Cô bị trật rồi, tôi đã mát xa cho cô rồi, sau này cách hai ngày thì đến một lần, sau một tuần sẽ khỏi thôi." “Cô có vài vết bầm lâu năm, nếu có thể thì hãy dùng nước ấm để chườm, rất nhanh sẽ khỏe lại ngay."
Sau khi bàn giao xong thì xem ra ông ấy còn việc nên đã ra ngoài trước, tôi năm trên giường và hướng mắt về phía trần nhà.
Làm sao đây? Lần này đắc tội với Đường Kiêu rồi, cũng không biết sau khi về anh ta sẽ trừng phạt tôi như thế nào nữa.
Trong đầu tôi đang lởn vởn hình ảnh nổi giận của Đường Kiêu, nó giống như là con sư tử đang gào thét, thật là đáng SỢ.
Thế nhưng tôi đâu có mắc nợ anh ta cái gì đâu, tại sao tôi phải sợ anh ta chứ?
Đang suy nghĩ vu vơ thì cánh cửa mở ra, tôi nhìn về phía cửa thì thấy Đường Kiêu bước vào.
Tôi giận dỗi trùm cả người vào trong chăn nhưng lại bị anh giật lấy. "Được rồi, chưa chết thì không cần nắm viện, theo tôi về nhà."
Nói rồi anh cứ thế lấy tay tôi ôm lấy eo tôi và ẵm tôi lên, tôi ngoan ngoãn rúc vào lòng anh và không nói lời nào suốt cả chặng đường.
Thì ra bây giờ vẫn là buổi tôi, tôi chỉ mới ngất đi một lúc thôi chứ không giống như những tình tiết trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính sau khi ngất thì cũng phải nửa tháng thậm chí là vài năm, cũng không hề có chuyện nam chính xem nuôi nữ chính như là thú cưng.
Chà, tiểu thuyết ngôn tình vẫn còn hạnh phúc hơn tôi, cuộc đời của tôi chính là một tấn bi kịch, lại còn là kịch câm nữa, không hề có nam chính, nam phụ thì bị thay đổi liên tục như đèn kéo quân nên xem ra tôi phải cô đơn suốt cả đời rồi. "Haiz..."
Tôi thở dài một cái rồi nhìn người đàn ông trước mắt, góc nghiêng của anh nghiêm nghị nhưng dứt khoát, trông rất là cô độc.
Tôi nghĩ tôi đã hoàn toàn từ bỏ rồi, nhìn bộ dạng anh ẵm tôi mà tôi có cảm giác anh đang ẫm một com mèo quấn người vậy.
Nhưng tiếc là tôi không phải là mèo nên không thể làm anh vui mọi lúc mọi nơi được.
Tôi là một con người, một con người sống sờ sờ, chứ không phải là chú hề làm trò cười cho người ta.
Vì vậy nên tôi lên tiếng: “Đường Kiêu, anh thả tôi xuống, tôi tự đi được."
Anh không hề màng đến tôi mà vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước.
Tôi đang thấy có một sự tức giận không tên nên đã tát anh một cái và bắt đầu vừa cắn vừa xé người anh, cuối cùng anh đau quá nên đã thả tôi ra.
Tôi ngã nhoài xuống đất, chỗ mắt cá đau đến mức tôi hoa cả mắt, trong mông lung tôi nghe thấy giọng nói lạnh tanh của anh vang lên: "Rốt cuộc cô muốn gì đây?”
Nhưng mà tôi là ai của anh chứ? Tôi có tư cách gì mà tức giận với anh chứ?
Cũng phải thôi, người ta đâu có thích mày đâu, mày nghĩ mày là cái gì chứ?
Tôi bình tĩnh lại và chỉ thấy cả con người trở nên ảm đạm đi. “Đường Kiêu, những chuyện phong lưu của anh tôi không hề có hứng thú, nếu như anh nói tôi chỉ là một con thú cưng anh nuôi thôi vậy thì... xin anh hãy trả tự do cho tôi đi, tôi sẽ cảm kích anh lắm đấy...
Tôi không hề biết câu nói này lại khiến anh tức giận, vừa nói được nửa câu thì anh đã bước đến bóp cổ tôi, ánh mắt đó đẳng đẳng sát khí. "Muốn tôi buông tha cô à? Không thể nào! Tôi nói rồi, cô là đồ của tôi nên đừng hòng có ai muốn tranh giành nó!” “Tất nhiên là tôi phải giữ cô lại, xem bộ dạng cô khóc lóc, bộ dạng tuyệt vọng của cô, để rồi cuối cùng cô cũng chỉ được ở bên cạnh tôi thôi, cho dù có là thú cưng thì cô cũng chỉ được phép thuộc về tôi thôi!”
Anh ta điên mất rồi.
Tôi mở to mắt nhìn anh kinh sợ, đôi mắt anh văn đỏ giống như là con quái vật bò lên từ địa ngục vậy, anh ta muốn dồn tôi vào đường cùng, cả người anh đều mang mùi vị của máu tươi.
Tay anh nằm rất chặt khiến tôi không cách nào thoát ra được nên chỉ có thể để mặc anh, rất nhanh não tôi đã bắt đầu thiếu oxi, trước mắt bắt đầu tôi đen đi, đến cuối cùng là hoàn toàn mất đi ý thức và cắm đầu xuống đất.
Linh hồn tôi trở nên rất nhẹ như thể đang bị hút vào trong cái vòng xoáy cực lớn vậy, tôi đang không ngừng vùng vẫy trong cái vòng xoáy đó, cuối cùng đến khi tôi sức cùng lực kiệt thì đột nhiên ở dưới lại có người nắm lấy chân của tôi.
Vừa cúi đầu thì thấy cái bản mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Đường Kiêu đang nhìn tôi cười, tôi thấy sợ hãi cái nụ cười kinh tởm đó rồi lại tiếp tục cố gắng mà bơi tiếp nhưng đột nhiên anh lại cười thành tiếng, âm thanh rất lớn, nó giống như là ác quỷ vậy.
Anh nói: “Lý Nhã Hàm, cô tưởng cô chạy thoát sao? Tôi có xuống địa ngục thì cũng sẽ kéo cô xuống cùng!”
Chính trong cái khoảnh khắc đó, tôi đá anh ta một cái, rồi khi tôi tỉnh dậy thì thấy cả căn phòng đều toàn là màu trắng, mùi thuốc khử trùng thi nhau sộc vào mũi tôi.
Tôi... lại đang thấy ác mộng sao?
Tôi sờ vào trán nhưng không thấy bị sốt, sao tôi lại mơ một giấc mơ khiến người ta kinh tởm như thế chứ?
Tôi lấy tay lau lau mồ hôi rồi nhìn xung quanh nhưng không thấy Đường Kiêu mà chỉ thấy một bác sĩ đang khoác trên người chiếc áo blouse trắng thôi.
Vị bác sĩ nhìn nhìn đôi chân sưng tấy của tôi rồi nói: “Cô bị trật rồi, tôi đã mát xa cho cô rồi, sau này cách hai ngày thì đến một lần, sau một tuần sẽ khỏi thôi." “Cô có vài vết bầm lâu năm, nếu có thể thì hãy dùng nước ấm để chườm, rất nhanh sẽ khỏe lại ngay."
Sau khi bàn giao xong thì xem ra ông ấy còn việc nên đã ra ngoài trước, tôi năm trên giường và hướng mắt về phía trần nhà.
Làm sao đây? Lần này đắc tội với Đường Kiêu rồi, cũng không biết sau khi về anh ta sẽ trừng phạt tôi như thế nào nữa.
Trong đầu tôi đang lởn vởn hình ảnh nổi giận của Đường Kiêu, nó giống như là con sư tử đang gào thét, thật là đáng SỢ.
Thế nhưng tôi đâu có mắc nợ anh ta cái gì đâu, tại sao tôi phải sợ anh ta chứ?
Đang suy nghĩ vu vơ thì cánh cửa mở ra, tôi nhìn về phía cửa thì thấy Đường Kiêu bước vào.
Tôi giận dỗi trùm cả người vào trong chăn nhưng lại bị anh giật lấy. "Được rồi, chưa chết thì không cần nắm viện, theo tôi về nhà."
Nói rồi anh cứ thế lấy tay tôi ôm lấy eo tôi và ẵm tôi lên, tôi ngoan ngoãn rúc vào lòng anh và không nói lời nào suốt cả chặng đường.
Thì ra bây giờ vẫn là buổi tôi, tôi chỉ mới ngất đi một lúc thôi chứ không giống như những tình tiết trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính sau khi ngất thì cũng phải nửa tháng thậm chí là vài năm, cũng không hề có chuyện nam chính xem nuôi nữ chính như là thú cưng.
Chà, tiểu thuyết ngôn tình vẫn còn hạnh phúc hơn tôi, cuộc đời của tôi chính là một tấn bi kịch, lại còn là kịch câm nữa, không hề có nam chính, nam phụ thì bị thay đổi liên tục như đèn kéo quân nên xem ra tôi phải cô đơn suốt cả đời rồi. "Haiz..."
Tôi thở dài một cái rồi nhìn người đàn ông trước mắt, góc nghiêng của anh nghiêm nghị nhưng dứt khoát, trông rất là cô độc.
Tôi nghĩ tôi đã hoàn toàn từ bỏ rồi, nhìn bộ dạng anh ẵm tôi mà tôi có cảm giác anh đang ẫm một com mèo quấn người vậy.
Nhưng tiếc là tôi không phải là mèo nên không thể làm anh vui mọi lúc mọi nơi được.
Tôi là một con người, một con người sống sờ sờ, chứ không phải là chú hề làm trò cười cho người ta.
Vì vậy nên tôi lên tiếng: “Đường Kiêu, anh thả tôi xuống, tôi tự đi được."
Anh không hề màng đến tôi mà vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước.
Tôi đang thấy có một sự tức giận không tên nên đã tát anh một cái và bắt đầu vừa cắn vừa xé người anh, cuối cùng anh đau quá nên đã thả tôi ra.
Tôi ngã nhoài xuống đất, chỗ mắt cá đau đến mức tôi hoa cả mắt, trong mông lung tôi nghe thấy giọng nói lạnh tanh của anh vang lên: "Rốt cuộc cô muốn gì đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.