Chương 59: Ánh sáng ngày cuối tuần
Đang cập nhập
28/04/2021
Tôi cười xã giao: “Chị Đan, chuyện này không thể đem ra nói đùa được, Đường tổng đã có vợ chưa cưới rồi đó.”
Chị Đan ngẫm nghĩ hình như lời tôi nói đúng nhưng tính tò mò của chị ta vẫn rất mãnh liệt nên cứ phải đào cho ra toàn bộ sự việc thì chị ấy mới cam tâm.
“Vậy hai người… ý chị là sao em lại ở trong xe Đường tổng vậy?”
Thấy biểu cảm tò mò của chị ấy thì tôi biết lời tôi nói hôm nay nhất định không được có dấu hiệu gì, nếu để chị ấy biết tôi và Đường Kiêu có tư tình thì đảm bảo ngày mai toàn công ty đều sẽ biết hết.
Tôi nở nụ cười điềm tĩnh như không và bắt đầu nói với chị ấy bằng khuôn mặt nghiêm túc.
“À là thế này, hôm nay em đi xem phim nhưng lại tình cờ gặp được Đường tổng, anh ấy cũng đến xem phim. Khi ra khỏi rạp thì anh ấy có hỏi em đi đâu thì em nói là muốn về nhà nên anh ấy đã quyết định chở em về một đoạn… chà bây giờ mà kiếm được một ông chủ biết thông cảm cho nhân viên như thế thật không nhiều, em thật sự cảm kích Đường tổng rất nhiều đó.”
Nói xong thì tôi quay mặt qua nghiêm túc nhìn Đường Kiêu.
Anh ấy ngồi ở vị trí tài xế, đôi tay anh nắm chặt và nhìn chị Đan: “Thế nào? Tôi đưa cấp dưới về nhà thì có vấn đề gì sao? Có cần đưa cô về nhà không?”
Khuôn mặt chị Đan trông rất sợ hãi: “Không không không, Đường tổng, tôi không có ý này, Đường tổng có lòng tốt thì ai cũng biết, hôm nay đưa Nhã Hàm về thì đã là gì? À… chồng tôi đang đợi ở bên ngoài, tôi đi trước, xin chào Đường tổng!”
Nói rồi thì chị ấy quay đầu rời đi, chị ấy bước đi gấp đến nỗi vẹo cả giày cao gót, thoáng cái đã rời khỏi bãi đậu xe.
Tôi quay đầu và đưa ngón tay cái về phía Đường Kiêu, anh ấy cũng đưa ra ngón tay cái nhưng lại chúc nó xuống, làm ra động tác khinh bỉ tôi.
Tôi đang giữ gìn danh dự của anh đó, vậy mà cũng không cảm kích tôi ư?
Tôi bất mãn chửi thầm vài câu nhưng cũng bỏ qua.
Quay về trong xe thì anh lại đanh mặt lại và lái xe đi, tôi phát hiện dạo gần đây anh ấy rất ít khi cười, khuôn mặt cứ đanh lại như tôi thiếu tiền của anh vậy.
Rốt cuộc là ai mắc nợ ai chứ… cái tên khốn này.
Sau khi im lặng rất lâu thì đột nhiên anh quay qua hỏi tôi: “Cuối tuần rồi, bây giờ trời hãng còn sớm, cô không đi chơi sao?”
Tôi trả lời với giọng hờn dỗi: “Tôi muốn đi cũng chẳng ai đi cùng cả.”
Anh nhăn nhăn mặt: “Được rồi, khỏi giả vờ đáng thương, muốn đi đâu thì nói đi.”
Tôi phấn khởi: “Hoan Lạc Cốc.”
“Két…”
Chiếc xe phanh gấp một cái, nếu tôi không đeo dây an toàn thì xem ra đã giống như lần trước rồi.
“Không phải chứ? Người lớn như thế rồi mà còn đến chỗ đó sao?”
Người lớn thì sao chứ? Có người quy định người đầu ba không được đi sao?
“Nơi đó thì sao chứ? Tôi có một trái tim thiếu nữ không được sao?”
Anh nhau mày: “Được thôi, cô có trái tim thiếu nữ, muốn đi cũng được nhưng tôi nói trước, cô thích thì cứ ngồi còn tôi thì không đi.”
Tôi nghe thấy mùi vị sợ hãi trong câu nói của anh, chẳng lẽ… anh sợ độ cao?
Tôi híp híp đôi mắt, trong đầu đang nảy ra một ý tưởng.
“Được thôi, không vấn đề gì.”
Buổi trưa một giờ thì chiếc xe đã đến Hoan Lạc Cốc, tôi nắm lấy tay Đường Kiêu phi đến nơi mua vé.
Bởi vì là cuối tuần nên trong công viên rất đông, đa số đều là cha mẹ đưa con tới, một ít là những đôi tình nhân tuổi học trò, những người trong độ tuổi chúng tôi đến đây thì đúng là ít đó.
Tôi đến quầy vé tàu lượn đầu tiên, anh hất tay tôi ra và bảo sẽ đợi tôi bên dưới, anh bảo tôi hãy chơi một mình đi.
Quả nhiên… trong lòng tôi đang biểu lộ nụ cười nham hiểm, tôi vận dụng tuyệt kỹ của mình là giả vờ đáng thương, tuyệt đối không có người đàn ông nào cự tuyệt người phụ nữ nũng nịu cả, nhất là phụ nữ xinh đẹp. Anh miễn cưỡng chấp nhận nên sau khi quay mặt tôi đã cười rất nham hiểm.
Tôi mang đôi giày cao gót và la khan cả họng trên không, còn anh thì không nói lời nào, khuôn mặt điển trai của anh trắng bệch, lúc xuống thì tôi không sao cả nhưng anh thì nôn đến ra cả mật vàng.
Nhìn bộ dạng này của anh mà tôi thấy rất sảng khoái, tôi tiếp tục kéo anh đến chơi trò cảm giác mạnh như tàu hải tặc và nhảy buggie, cuối cùng thì anh đã nôn đến xanh cả mặt, anh ngồi ở hiên không ra ngoài còn tôi thì lấy lý do cần đi nhà vệ sinh.
Xung quanh không có nên tôi phải đi rất xa, phía bên trong khu rừng có một nhà vệ sinh hẻo lánh, tôi đi vào nhưng lại xuất hiện một người phụ nữ rất kỳ lạ, lén lén lút lút khiến tôi có chút sợ hãi.
Vừa đi ra cửa thì tôi phát hiện cô ta đứng trước mặt tôi, tôi giật mình nhìn lại thì phát hiện đây là gương mặt tôi rất quen thuộc.
Chị Đan ngẫm nghĩ hình như lời tôi nói đúng nhưng tính tò mò của chị ta vẫn rất mãnh liệt nên cứ phải đào cho ra toàn bộ sự việc thì chị ấy mới cam tâm.
“Vậy hai người… ý chị là sao em lại ở trong xe Đường tổng vậy?”
Thấy biểu cảm tò mò của chị ấy thì tôi biết lời tôi nói hôm nay nhất định không được có dấu hiệu gì, nếu để chị ấy biết tôi và Đường Kiêu có tư tình thì đảm bảo ngày mai toàn công ty đều sẽ biết hết.
Tôi nở nụ cười điềm tĩnh như không và bắt đầu nói với chị ấy bằng khuôn mặt nghiêm túc.
“À là thế này, hôm nay em đi xem phim nhưng lại tình cờ gặp được Đường tổng, anh ấy cũng đến xem phim. Khi ra khỏi rạp thì anh ấy có hỏi em đi đâu thì em nói là muốn về nhà nên anh ấy đã quyết định chở em về một đoạn… chà bây giờ mà kiếm được một ông chủ biết thông cảm cho nhân viên như thế thật không nhiều, em thật sự cảm kích Đường tổng rất nhiều đó.”
Nói xong thì tôi quay mặt qua nghiêm túc nhìn Đường Kiêu.
Anh ấy ngồi ở vị trí tài xế, đôi tay anh nắm chặt và nhìn chị Đan: “Thế nào? Tôi đưa cấp dưới về nhà thì có vấn đề gì sao? Có cần đưa cô về nhà không?”
Khuôn mặt chị Đan trông rất sợ hãi: “Không không không, Đường tổng, tôi không có ý này, Đường tổng có lòng tốt thì ai cũng biết, hôm nay đưa Nhã Hàm về thì đã là gì? À… chồng tôi đang đợi ở bên ngoài, tôi đi trước, xin chào Đường tổng!”
Nói rồi thì chị ấy quay đầu rời đi, chị ấy bước đi gấp đến nỗi vẹo cả giày cao gót, thoáng cái đã rời khỏi bãi đậu xe.
Tôi quay đầu và đưa ngón tay cái về phía Đường Kiêu, anh ấy cũng đưa ra ngón tay cái nhưng lại chúc nó xuống, làm ra động tác khinh bỉ tôi.
Tôi đang giữ gìn danh dự của anh đó, vậy mà cũng không cảm kích tôi ư?
Tôi bất mãn chửi thầm vài câu nhưng cũng bỏ qua.
Quay về trong xe thì anh lại đanh mặt lại và lái xe đi, tôi phát hiện dạo gần đây anh ấy rất ít khi cười, khuôn mặt cứ đanh lại như tôi thiếu tiền của anh vậy.
Rốt cuộc là ai mắc nợ ai chứ… cái tên khốn này.
Sau khi im lặng rất lâu thì đột nhiên anh quay qua hỏi tôi: “Cuối tuần rồi, bây giờ trời hãng còn sớm, cô không đi chơi sao?”
Tôi trả lời với giọng hờn dỗi: “Tôi muốn đi cũng chẳng ai đi cùng cả.”
Anh nhăn nhăn mặt: “Được rồi, khỏi giả vờ đáng thương, muốn đi đâu thì nói đi.”
Tôi phấn khởi: “Hoan Lạc Cốc.”
“Két…”
Chiếc xe phanh gấp một cái, nếu tôi không đeo dây an toàn thì xem ra đã giống như lần trước rồi.
“Không phải chứ? Người lớn như thế rồi mà còn đến chỗ đó sao?”
Người lớn thì sao chứ? Có người quy định người đầu ba không được đi sao?
“Nơi đó thì sao chứ? Tôi có một trái tim thiếu nữ không được sao?”
Anh nhau mày: “Được thôi, cô có trái tim thiếu nữ, muốn đi cũng được nhưng tôi nói trước, cô thích thì cứ ngồi còn tôi thì không đi.”
Tôi nghe thấy mùi vị sợ hãi trong câu nói của anh, chẳng lẽ… anh sợ độ cao?
Tôi híp híp đôi mắt, trong đầu đang nảy ra một ý tưởng.
“Được thôi, không vấn đề gì.”
Buổi trưa một giờ thì chiếc xe đã đến Hoan Lạc Cốc, tôi nắm lấy tay Đường Kiêu phi đến nơi mua vé.
Bởi vì là cuối tuần nên trong công viên rất đông, đa số đều là cha mẹ đưa con tới, một ít là những đôi tình nhân tuổi học trò, những người trong độ tuổi chúng tôi đến đây thì đúng là ít đó.
Tôi đến quầy vé tàu lượn đầu tiên, anh hất tay tôi ra và bảo sẽ đợi tôi bên dưới, anh bảo tôi hãy chơi một mình đi.
Quả nhiên… trong lòng tôi đang biểu lộ nụ cười nham hiểm, tôi vận dụng tuyệt kỹ của mình là giả vờ đáng thương, tuyệt đối không có người đàn ông nào cự tuyệt người phụ nữ nũng nịu cả, nhất là phụ nữ xinh đẹp. Anh miễn cưỡng chấp nhận nên sau khi quay mặt tôi đã cười rất nham hiểm.
Tôi mang đôi giày cao gót và la khan cả họng trên không, còn anh thì không nói lời nào, khuôn mặt điển trai của anh trắng bệch, lúc xuống thì tôi không sao cả nhưng anh thì nôn đến ra cả mật vàng.
Nhìn bộ dạng này của anh mà tôi thấy rất sảng khoái, tôi tiếp tục kéo anh đến chơi trò cảm giác mạnh như tàu hải tặc và nhảy buggie, cuối cùng thì anh đã nôn đến xanh cả mặt, anh ngồi ở hiên không ra ngoài còn tôi thì lấy lý do cần đi nhà vệ sinh.
Xung quanh không có nên tôi phải đi rất xa, phía bên trong khu rừng có một nhà vệ sinh hẻo lánh, tôi đi vào nhưng lại xuất hiện một người phụ nữ rất kỳ lạ, lén lén lút lút khiến tôi có chút sợ hãi.
Vừa đi ra cửa thì tôi phát hiện cô ta đứng trước mặt tôi, tôi giật mình nhìn lại thì phát hiện đây là gương mặt tôi rất quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.