Chương 160: Bất ngờ tới đột ngột
Đang cập nhập
08/05/2021
Nét mặt anh vẫn lạnh lẽo như cũ, sau khi đánh tôi, anh nhanh chóng bừng tỉnh, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi.
Tôi hất tay anh ra, đanh mặt nói: “Anh không cần mèo khóc chuột giả từ bi ở trước mặt tôi, đánh cũng đánh rồi, có gì phải xin lỗi nữa? Anh vờ làm người tốt à?”
Nói xong, tôi vùng đứng lên từ trên giường, quát lên như một bà điên. “Đường Kiêu, tôi nguyền rủa anh đời này không có con cái, bất kể anh kết hôn với ai, anh cũng không có mệnh có con, dù vợ anh có mang thai sinh con, tôi cũng nguyền rủa cô ta một xác hai mệnh!”
Tôi thật sự hận anh cay đắng, còn không quên đá một cái vào giữa háng anh, nhưng tính cảnh giác của anh rất cao, lập tức tránh ra, tôi chỉ đá được vào chỗ bắp đùi anh.
Hành động này của tôi hoàn toàn chọc giận anh, bàn tay anh vô lên kéo chân tôi, đặt tôi dưới người.
Tôi cứ thế ngã lăn xuống giường lần nữa.
Anh chậm rãi dẫn đầu gần cổ tôi, âm u nói: “Tôi không có con cái? Bản thân cô làm sai còn có mặt mũi mắng người khác ư? Lý Nhã Hàm, xem ra là tôi đã chiều hư cô, khiến cô không rõ bản thân mình là ai đúng không?” “...Hôm nay, tôi sẽ dạy dỗ cô tử tế!”
Nói xong, anh bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của tôi, tôi vùng vẫy mấy lần, anh bèn bắt chéo hai tay tôi sau lưng, lấy tư thế của một loài động vật quỳ trên giường.
Phòng tuyến tâm lý của tôi đã sụp đổ hoàn toàn, bò qua phía bên kia giường, anh một tay đè tôi lên giường, một tay khác xé toạc quần áo tôi, bên tai tôi vang lên tiếng vải xé...
Mỗi nhát anh đều làm đến tận gốc, phần dưới truyền đến cảm giác nhoi nhói, tôi đau đến nỗi cả người run rẩy, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Đến cuối cùng ngay cả bụng dưới cũng dâng lên cơn đau như nghiền qua, như muốn ép linh hồn tôi ra khỏi cơ thể, tôi không chịu nổi nữa, bật khóc cầu xin anh tha cho. “Đường Kiêu... Dừng lại đi, đau quá... Van xin anh... Tha cho tôi..
Tôi cảm thấy cơ thể mình không được bình thường, mặc dù tôi không biết rốt cuộc chỗ nào của cơ thể có vấn đề, nhưng cảm giác đau từng cơn như vậy khiến tôi không sao thở nổi, tôi không thể không cầu xin anh.
Thế nhưng anh nào chú ý đến sống chết của tôi, anh vẫn còn chơi rất hăng, tôi cầu xin anh cũng chỉ thành biểu hiện nhận sai trong mắt anh.
Anh cười khẩy một tiếng: “Bây giờ biết sai rồi à? Đã muộn rồi, Lý Nhã Hàm, chẳng phải vừa rồi cô hung hãn lắm sao...
Phần lời sau đó của anh đã biến thành tâm thanh chói tai, tai tôi lập tức không còn nghe được nữa, bản năng sống dấy lên, tôi dùng sức bắt lấy cánh tay anh, lòng bàn tay dầm dề mồ hôi lạnh. “Cứu tôi...
Khi tôi nói lên câu này thì trước mắt đã tăm tối, tôi không nhìn thấy gì nữa, lập chìm vào trong cơn hôn mê.
Mệt mỏi quá...
Tôi không biết trong mấy ngày tôi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nhớ rõ tôi mơ vô số giấc mơ kỳ lạ, tôi mơ thấy Đường Kiêu biến thành một con dã thú, anh nhào về phía tôi, xé tôi thành từng miếng thịt máu me be bét, cuối cùng mặt anh đầy máu cười với tôi. “Lý Nhã Hàm, cô là của tôi, cô không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu...
Tôi không mở mắt ra được.
Xung quanh có người đang nhỏ giọng nói chuyện, là giọng của Đường Kiêu, anh đang giận dữ quát mắng ai đó, tôi có chút hoảng hot, gång mo måt.
Xung quanh là một mảng trắng như tuyết, tôi nhẹ nhàng hít mũi một cái, mùi thuốc sát trùng xộc vào khoang mũi tôi.
Tôi lại vào viện rồi.
Mắt nhìn quanh, chỉ có ba anh em nhà họ Đường ở trước giường tôi.
Đường Minh Hiên tinh mắt, nhìn thấy tôi tỉnh lại trước tiên, lập tức nhào tới. “Chị Nhã Nhã, chị tỉnh a? Chị có chỗ nào không thoải mái không?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Bác sĩ đi tới, dừng trước giường tôi. “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi à? Tối hôm qua nếu không phải chồng cô đưa cô đến bệnh viện kịp thời, bây giờ cô không thể yên ổn nằm đây được đầu, ài, lần đầu mang thai đúng không? Thanh niên không có kinh nghiệm gì cả, ba tháng đầu không thể sinh hoạt được... “Bây giờ đã làm phẫu thuật làm sạch tử cung rồi, ở lại viện quan sát mấy ngày đi, xem xem có hiện tượng nhiễm trùng không.
Tôi đờ đẫn nhìn bọn họ, cảm thấy tất cả bọn họ rất xa lạ, bụng dưới thoáng truyền đến cơn đau nhắc nhở tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, suy nghĩ của tôi liền mạch lại.
Kinh nguyệt của tôi đã hai tháng không tới
Tôi tưởng uống thuốc tránh thai dẫn đến chức năng sinh lý rối loạn, trước đó cũng hay như này, lúc tới lúc không, tôi cũng không để ý.
Thế nhưng... Bác sĩ nói tôi mang thai.
Bây giờ ý ông ấy là, đứa bé không còn nữa.
Tôi nhớ tới chuyện Đường Kiêu làm với tôi tối hôm qua, cả người như bị đổ một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân.
Tối hôm qua tôi gào khóc giải thích với anh, nhưng anh thì sao? Giống như lần trước ở tiệc sinh nhật ba anh, lại tin tưởng em gái anh lần nữa chứ không tin tôi!
Đúng vậy, tôi chỉ là con thú cưng mà thôi, anh chỉ có lòng chiếm hữu đơn thuần với tôi, lấy đâu ra tin tưởng mà nói chứ?
Trách tôi quá ngây ngô... “Minh Hiên, bây giờ chị Nhã Nhã vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu, em đừng làm phiền chị ấy."
Là Đường Kiêu.
Anh đi tới bên giường tôi, nhẹ nhàng cầm tay tôi trên tay anh, dịu dàng hỏi tôi: “Nhã Hàm, đỡ hơn chưa?”
Ha ha, có anh ở đây, sao tôi khá hơn được?
Tôi khẽ nhếch khóe môi: “Đường Kiêu, tôi không hiểu lời bác sĩ nói, chẳng phải tôi vừa phá thai sao? Theo lý thuyết nên ở cữ mới đúng, bây giờ tôi có con từ đâu ra vậy?”
Tôi hất tay anh ra, đanh mặt nói: “Anh không cần mèo khóc chuột giả từ bi ở trước mặt tôi, đánh cũng đánh rồi, có gì phải xin lỗi nữa? Anh vờ làm người tốt à?”
Nói xong, tôi vùng đứng lên từ trên giường, quát lên như một bà điên. “Đường Kiêu, tôi nguyền rủa anh đời này không có con cái, bất kể anh kết hôn với ai, anh cũng không có mệnh có con, dù vợ anh có mang thai sinh con, tôi cũng nguyền rủa cô ta một xác hai mệnh!”
Tôi thật sự hận anh cay đắng, còn không quên đá một cái vào giữa háng anh, nhưng tính cảnh giác của anh rất cao, lập tức tránh ra, tôi chỉ đá được vào chỗ bắp đùi anh.
Hành động này của tôi hoàn toàn chọc giận anh, bàn tay anh vô lên kéo chân tôi, đặt tôi dưới người.
Tôi cứ thế ngã lăn xuống giường lần nữa.
Anh chậm rãi dẫn đầu gần cổ tôi, âm u nói: “Tôi không có con cái? Bản thân cô làm sai còn có mặt mũi mắng người khác ư? Lý Nhã Hàm, xem ra là tôi đã chiều hư cô, khiến cô không rõ bản thân mình là ai đúng không?” “...Hôm nay, tôi sẽ dạy dỗ cô tử tế!”
Nói xong, anh bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của tôi, tôi vùng vẫy mấy lần, anh bèn bắt chéo hai tay tôi sau lưng, lấy tư thế của một loài động vật quỳ trên giường.
Phòng tuyến tâm lý của tôi đã sụp đổ hoàn toàn, bò qua phía bên kia giường, anh một tay đè tôi lên giường, một tay khác xé toạc quần áo tôi, bên tai tôi vang lên tiếng vải xé...
Mỗi nhát anh đều làm đến tận gốc, phần dưới truyền đến cảm giác nhoi nhói, tôi đau đến nỗi cả người run rẩy, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Đến cuối cùng ngay cả bụng dưới cũng dâng lên cơn đau như nghiền qua, như muốn ép linh hồn tôi ra khỏi cơ thể, tôi không chịu nổi nữa, bật khóc cầu xin anh tha cho. “Đường Kiêu... Dừng lại đi, đau quá... Van xin anh... Tha cho tôi..
Tôi cảm thấy cơ thể mình không được bình thường, mặc dù tôi không biết rốt cuộc chỗ nào của cơ thể có vấn đề, nhưng cảm giác đau từng cơn như vậy khiến tôi không sao thở nổi, tôi không thể không cầu xin anh.
Thế nhưng anh nào chú ý đến sống chết của tôi, anh vẫn còn chơi rất hăng, tôi cầu xin anh cũng chỉ thành biểu hiện nhận sai trong mắt anh.
Anh cười khẩy một tiếng: “Bây giờ biết sai rồi à? Đã muộn rồi, Lý Nhã Hàm, chẳng phải vừa rồi cô hung hãn lắm sao...
Phần lời sau đó của anh đã biến thành tâm thanh chói tai, tai tôi lập tức không còn nghe được nữa, bản năng sống dấy lên, tôi dùng sức bắt lấy cánh tay anh, lòng bàn tay dầm dề mồ hôi lạnh. “Cứu tôi...
Khi tôi nói lên câu này thì trước mắt đã tăm tối, tôi không nhìn thấy gì nữa, lập chìm vào trong cơn hôn mê.
Mệt mỏi quá...
Tôi không biết trong mấy ngày tôi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nhớ rõ tôi mơ vô số giấc mơ kỳ lạ, tôi mơ thấy Đường Kiêu biến thành một con dã thú, anh nhào về phía tôi, xé tôi thành từng miếng thịt máu me be bét, cuối cùng mặt anh đầy máu cười với tôi. “Lý Nhã Hàm, cô là của tôi, cô không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu...
Tôi không mở mắt ra được.
Xung quanh có người đang nhỏ giọng nói chuyện, là giọng của Đường Kiêu, anh đang giận dữ quát mắng ai đó, tôi có chút hoảng hot, gång mo måt.
Xung quanh là một mảng trắng như tuyết, tôi nhẹ nhàng hít mũi một cái, mùi thuốc sát trùng xộc vào khoang mũi tôi.
Tôi lại vào viện rồi.
Mắt nhìn quanh, chỉ có ba anh em nhà họ Đường ở trước giường tôi.
Đường Minh Hiên tinh mắt, nhìn thấy tôi tỉnh lại trước tiên, lập tức nhào tới. “Chị Nhã Nhã, chị tỉnh a? Chị có chỗ nào không thoải mái không?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Bác sĩ đi tới, dừng trước giường tôi. “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi à? Tối hôm qua nếu không phải chồng cô đưa cô đến bệnh viện kịp thời, bây giờ cô không thể yên ổn nằm đây được đầu, ài, lần đầu mang thai đúng không? Thanh niên không có kinh nghiệm gì cả, ba tháng đầu không thể sinh hoạt được... “Bây giờ đã làm phẫu thuật làm sạch tử cung rồi, ở lại viện quan sát mấy ngày đi, xem xem có hiện tượng nhiễm trùng không.
Tôi đờ đẫn nhìn bọn họ, cảm thấy tất cả bọn họ rất xa lạ, bụng dưới thoáng truyền đến cơn đau nhắc nhở tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, suy nghĩ của tôi liền mạch lại.
Kinh nguyệt của tôi đã hai tháng không tới
Tôi tưởng uống thuốc tránh thai dẫn đến chức năng sinh lý rối loạn, trước đó cũng hay như này, lúc tới lúc không, tôi cũng không để ý.
Thế nhưng... Bác sĩ nói tôi mang thai.
Bây giờ ý ông ấy là, đứa bé không còn nữa.
Tôi nhớ tới chuyện Đường Kiêu làm với tôi tối hôm qua, cả người như bị đổ một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân.
Tối hôm qua tôi gào khóc giải thích với anh, nhưng anh thì sao? Giống như lần trước ở tiệc sinh nhật ba anh, lại tin tưởng em gái anh lần nữa chứ không tin tôi!
Đúng vậy, tôi chỉ là con thú cưng mà thôi, anh chỉ có lòng chiếm hữu đơn thuần với tôi, lấy đâu ra tin tưởng mà nói chứ?
Trách tôi quá ngây ngô... “Minh Hiên, bây giờ chị Nhã Nhã vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu, em đừng làm phiền chị ấy."
Là Đường Kiêu.
Anh đi tới bên giường tôi, nhẹ nhàng cầm tay tôi trên tay anh, dịu dàng hỏi tôi: “Nhã Hàm, đỡ hơn chưa?”
Ha ha, có anh ở đây, sao tôi khá hơn được?
Tôi khẽ nhếch khóe môi: “Đường Kiêu, tôi không hiểu lời bác sĩ nói, chẳng phải tôi vừa phá thai sao? Theo lý thuyết nên ở cữ mới đúng, bây giờ tôi có con từ đâu ra vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.