Chương 191: Bị bỏ thuốc
Đang cập nhập
12/05/2021
“Không phải mục tiêu của cô ta là tôi đấy chứ?”
Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh móc họng, nhưng móc hồi lâu cũng không nên được gì ra, ngược lại còn khiến mình nên khan.
Đường Kiêu ở phía sau vỗ lưng tôi: “Đỡ hơn chút nào không? Bây giờ cô có cảm giác gì? Thực sự không được thì chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Cảm giác thì tạm thời chưa có, nhỡ đâu là chúng tôi nhầm thì sao? Hơn nữa cốc nước vừa rồi không có vị gì lạ, có phải là chúng tôi suy nghĩ nhiều không?
Tôi nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Đường Kiêu: “Anh đừng đi vội, ở đây với tôi đi... Nếu không lát nữa tôi chết, anh không được nhìn mặt tôi lần cuối đâu...
Mặt Đường Kiêu đen thui mắng tôi: “Hỏi cô một câu cô còn nghiện... Cô thật đúng là có ngốc không vậy? Ai lại đi bỏ độc cô chứ? Nếu chết người, khách sạn không thoát khỏi liên quan đâu.”
Cũng đúng, chắc tôi hơi lo quá, nhưng ống thuốc nhỏ đó là gì vậy? Chẳng lẽ kế hoạch của bọn họ không phải đêm nay?
Tôi cẩn thận hồi tưởng lại những lời nghe thấy ở tầng hai, thế nhưng không hiểu gì hết, cũng không biết rốt cuộc bọn họ có ý gì...
Lúc này mới hiểu rõ tầm quan trọng của mấy loại ngôn ngữ ít dùng này, lúc trước khi ở trường, tôi nên học mấy bài hát tiếng Quảng Đông, có lẽ tôi còn có thể mò mẫm đoán đúng hai ba câu.
Ngồi trên bồn cầu năm phút, cảm giác cơ thể không có gì lạ, tôi yên tâm hơn rất nhiều, khi trở lại phòng ngủ, cảm thấy trong phòng hơi nóng, tôi định đi mở cửa sổ ra.
Ai ngờ vừa kéo rèm cửa sổ ra, Đường Kiêu đột nhiên ôm vai tôi, kéo tôi vào phòng khách. "Ế ế ế... Anh làm gì vậy?”
Hình như tâm trạng Đường Kiêu không tốt lắm, đặt tôi trên ghế sofa, bắt đầu hôn tôi điên cuồng. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Tình huống gì vậy? Anh lên cơn thú tính à?
Tôi liều mạng cào lưng anh: “Đường Kiêu, anh còn có Phàn Dục Nam đấy... Đây chính là khách sạn của nhà bạn gái anh, nếu anh làm bậy, bọn họ sẽ khiến hai chúng ta chết không có chỗ chôn... “Im miệng!”
Anh hung dữ nói bên tại tôi: “Trong phòng có camera..."
Cái gì?
Lỗ chân lông khắp người tôi dựng đứng lên, run rẩy nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh biết?” “Vừa rồi khi ở trong phòng ngủ của cô, tôi phát hiện bên cửa sổ có camera mini, nhưng dùng rèm cửa che đi một phần, hơn nữa màu của camera rất giống màu tường, xem ra, có người đã bày sẵn, chỉ đợi chúng ta vào...
Nói đến người lắp camera, chỉ sợ ngoại trừ Phần Dục Nam ra, tôi không còn nghĩ ra người thứ hai, nhưng bây giờ nghi ngờ cô ta cũng vô dụng, quan trọng là tôi bị người ta quay, còn chuyện gì buồn nôn hơn chuyện này không? “Vậy làm sao bây giờ? Đường Kiêu, tôi sợ quá...
Đây cũng không phải tôi giả vờ yếu đuối, mà là sự thật, có một người phụ nữ như đồ biến thái ngày ngày trốn ở máy tính bên kia quan sát từng lời nói cử chỉ của bạn ngay cạnh, nghĩ thế nào cũng có cảm giác kinh khủng.
Biểu cảm của Đường Kiêu rất phong phú, có sắc bén có nghi hoặc, nhưng cuối cùng lại quay về khuôn mặt đơ của anh. “Bây giờ tôi chưa xác định được trong phòng tôi và Đào Cẩn có máy quay hay không, lát nữa tôi trở về kiểm tra kĩ một phen, có điều không thể ở đây được nữa, ngày mai chúng ta sẽ trở về”
Tôi vội gật đầu, cả người nóng đến nỗi đổ mồ hôi. “Anh bật điều hoà giúp tôi đi, trong phòng này nóng quá..."
Đường Kiêu khó hiểu: “Bật điều hòa làm gì? Hồng Kông chỉ có hai mươi độ, nóng chỗ nào?”
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, như có rất nhiều con côn trùng đang bò, tê dại, khiến người ta sống không bằng chết... Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Anh cảm nhận được sự khác thường của tôi, sờ lên trán tôi, thì thào: “Sao lại nóng vậy?”
Tôi sắp nóng đến phát điên rồi, dường như ý thức có chút mơ hồ, chỉ muốn cởi quần áo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là “làm” với người đàn ông trước mặt. “Đường Kiêu... Sờ tôi.”
Anh hơi sửng sốt, vỗ vỗ mặt tôi: “Cô hãy nghĩ rõ cho tôi, bây giờ đang ở trong khách sạn, chưa biết chỗ này có máy quay hay không, cô hãy duy trì lý trí đi!”
Lúc này nào còn lý trí gì nữa chứ, tôi chỉ biết phản ứng sinh lý của tôi rất mạnh, cả người mềm như sợi mì, bây giờ thở ra một hơi cũng như lửa.
Tôi cần tiết lửa.
Không để ý sự phản đối của anh, tôi đưa tay ôm cổ anh, đồng thời bắt đầu không chịu yên sờ soạng ngực anh, vụng về trêu chọc anh.
Có lẽ anh cũng đã nhịn rất lâu, hai tay đặt ngang tôi trên ghế sofa, vừa cởi cúc áo vừa nói: “Lần này là cô chủ động dâng lên, không trách tôi được đâu đấy...
Một đêm cuồng nhiệt.
Đợi đến khi tôi mệt mỏi mở mắt ra, Đường Kiêu đang ngồi bên cạnh tôi xem tivi, tôi giật giật cơ thể đau rã rời, không khỏi nheo mắt lai. “Đau đầu quá..
Anh nghiêng đầu lại, ném bộ quần áo lên đỉnh đầu tôi: “Đặt xong vé máy bay rồi, bốn giờ chiều bay, bây giờ đã một rưỡi rồi, cô chuẩn bị đi.”
Tôi cầm lấy miếng vải mỏng, vẫn hơi mơ hồ, đột nhiên nhớ ra chuyện tối ngày hôm qua và máy quay trong phòng ngủ, lập tức lên tính thần rất nhiều.
Tối hôm qua tôi bị Phàn Dục Nam bỏ thuốc
Đáng chết, sao tôi lại bất cẩn như vậy?
Nhưng ngay sau đó, tôi ý thức được một vấn đề khác. “Trong phòng khách có máy quay không?”
Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh móc họng, nhưng móc hồi lâu cũng không nên được gì ra, ngược lại còn khiến mình nên khan.
Đường Kiêu ở phía sau vỗ lưng tôi: “Đỡ hơn chút nào không? Bây giờ cô có cảm giác gì? Thực sự không được thì chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Cảm giác thì tạm thời chưa có, nhỡ đâu là chúng tôi nhầm thì sao? Hơn nữa cốc nước vừa rồi không có vị gì lạ, có phải là chúng tôi suy nghĩ nhiều không?
Tôi nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Đường Kiêu: “Anh đừng đi vội, ở đây với tôi đi... Nếu không lát nữa tôi chết, anh không được nhìn mặt tôi lần cuối đâu...
Mặt Đường Kiêu đen thui mắng tôi: “Hỏi cô một câu cô còn nghiện... Cô thật đúng là có ngốc không vậy? Ai lại đi bỏ độc cô chứ? Nếu chết người, khách sạn không thoát khỏi liên quan đâu.”
Cũng đúng, chắc tôi hơi lo quá, nhưng ống thuốc nhỏ đó là gì vậy? Chẳng lẽ kế hoạch của bọn họ không phải đêm nay?
Tôi cẩn thận hồi tưởng lại những lời nghe thấy ở tầng hai, thế nhưng không hiểu gì hết, cũng không biết rốt cuộc bọn họ có ý gì...
Lúc này mới hiểu rõ tầm quan trọng của mấy loại ngôn ngữ ít dùng này, lúc trước khi ở trường, tôi nên học mấy bài hát tiếng Quảng Đông, có lẽ tôi còn có thể mò mẫm đoán đúng hai ba câu.
Ngồi trên bồn cầu năm phút, cảm giác cơ thể không có gì lạ, tôi yên tâm hơn rất nhiều, khi trở lại phòng ngủ, cảm thấy trong phòng hơi nóng, tôi định đi mở cửa sổ ra.
Ai ngờ vừa kéo rèm cửa sổ ra, Đường Kiêu đột nhiên ôm vai tôi, kéo tôi vào phòng khách. "Ế ế ế... Anh làm gì vậy?”
Hình như tâm trạng Đường Kiêu không tốt lắm, đặt tôi trên ghế sofa, bắt đầu hôn tôi điên cuồng. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Tình huống gì vậy? Anh lên cơn thú tính à?
Tôi liều mạng cào lưng anh: “Đường Kiêu, anh còn có Phàn Dục Nam đấy... Đây chính là khách sạn của nhà bạn gái anh, nếu anh làm bậy, bọn họ sẽ khiến hai chúng ta chết không có chỗ chôn... “Im miệng!”
Anh hung dữ nói bên tại tôi: “Trong phòng có camera..."
Cái gì?
Lỗ chân lông khắp người tôi dựng đứng lên, run rẩy nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh biết?” “Vừa rồi khi ở trong phòng ngủ của cô, tôi phát hiện bên cửa sổ có camera mini, nhưng dùng rèm cửa che đi một phần, hơn nữa màu của camera rất giống màu tường, xem ra, có người đã bày sẵn, chỉ đợi chúng ta vào...
Nói đến người lắp camera, chỉ sợ ngoại trừ Phần Dục Nam ra, tôi không còn nghĩ ra người thứ hai, nhưng bây giờ nghi ngờ cô ta cũng vô dụng, quan trọng là tôi bị người ta quay, còn chuyện gì buồn nôn hơn chuyện này không? “Vậy làm sao bây giờ? Đường Kiêu, tôi sợ quá...
Đây cũng không phải tôi giả vờ yếu đuối, mà là sự thật, có một người phụ nữ như đồ biến thái ngày ngày trốn ở máy tính bên kia quan sát từng lời nói cử chỉ của bạn ngay cạnh, nghĩ thế nào cũng có cảm giác kinh khủng.
Biểu cảm của Đường Kiêu rất phong phú, có sắc bén có nghi hoặc, nhưng cuối cùng lại quay về khuôn mặt đơ của anh. “Bây giờ tôi chưa xác định được trong phòng tôi và Đào Cẩn có máy quay hay không, lát nữa tôi trở về kiểm tra kĩ một phen, có điều không thể ở đây được nữa, ngày mai chúng ta sẽ trở về”
Tôi vội gật đầu, cả người nóng đến nỗi đổ mồ hôi. “Anh bật điều hoà giúp tôi đi, trong phòng này nóng quá..."
Đường Kiêu khó hiểu: “Bật điều hòa làm gì? Hồng Kông chỉ có hai mươi độ, nóng chỗ nào?”
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, như có rất nhiều con côn trùng đang bò, tê dại, khiến người ta sống không bằng chết... Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Anh cảm nhận được sự khác thường của tôi, sờ lên trán tôi, thì thào: “Sao lại nóng vậy?”
Tôi sắp nóng đến phát điên rồi, dường như ý thức có chút mơ hồ, chỉ muốn cởi quần áo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là “làm” với người đàn ông trước mặt. “Đường Kiêu... Sờ tôi.”
Anh hơi sửng sốt, vỗ vỗ mặt tôi: “Cô hãy nghĩ rõ cho tôi, bây giờ đang ở trong khách sạn, chưa biết chỗ này có máy quay hay không, cô hãy duy trì lý trí đi!”
Lúc này nào còn lý trí gì nữa chứ, tôi chỉ biết phản ứng sinh lý của tôi rất mạnh, cả người mềm như sợi mì, bây giờ thở ra một hơi cũng như lửa.
Tôi cần tiết lửa.
Không để ý sự phản đối của anh, tôi đưa tay ôm cổ anh, đồng thời bắt đầu không chịu yên sờ soạng ngực anh, vụng về trêu chọc anh.
Có lẽ anh cũng đã nhịn rất lâu, hai tay đặt ngang tôi trên ghế sofa, vừa cởi cúc áo vừa nói: “Lần này là cô chủ động dâng lên, không trách tôi được đâu đấy...
Một đêm cuồng nhiệt.
Đợi đến khi tôi mệt mỏi mở mắt ra, Đường Kiêu đang ngồi bên cạnh tôi xem tivi, tôi giật giật cơ thể đau rã rời, không khỏi nheo mắt lai. “Đau đầu quá..
Anh nghiêng đầu lại, ném bộ quần áo lên đỉnh đầu tôi: “Đặt xong vé máy bay rồi, bốn giờ chiều bay, bây giờ đã một rưỡi rồi, cô chuẩn bị đi.”
Tôi cầm lấy miếng vải mỏng, vẫn hơi mơ hồ, đột nhiên nhớ ra chuyện tối ngày hôm qua và máy quay trong phòng ngủ, lập tức lên tính thần rất nhiều.
Tối hôm qua tôi bị Phàn Dục Nam bỏ thuốc
Đáng chết, sao tôi lại bất cẩn như vậy?
Nhưng ngay sau đó, tôi ý thức được một vấn đề khác. “Trong phòng khách có máy quay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.