Chương 7: Bộ mặt thật
Đang cập nhập
28/04/2021
Khương Chí Cang dường như điên rồi, anh ta khóc lớn nói tôi đừng rời xa anh †a.
Tôi mặc kệ lời van xin của anh ta, chỉ lằng lặng thu dọn đồ đạc định rời khỏi.
Trong căn nhà này, ngoại trừ quần áo trong tủ và mỹ phẩm trên bàn trang điểm ra, không có thứ gì là của tôi cả.
Căn nhà này đứng tên mẹ chồng tôi, chiếc xe là tài sản của Khương Chí Cang.
Khi tôi muốn đẩy cửa phòng ra thì anh ta dùng tay nắm chặt lấy tôi.
“Nhã Hàm, cho dù anh có làm gì, bù đắp như thế nào thì em vẫn nhất định phải rời khỏi phải không?” Nếu không thì sao? Mang trái tim đã vỡ vụn miễn cưỡng bên cạnh anh ta trọn đời, nhìn anh ta tình tứ với người đàn ông khác, còn mình và anh ta thì tương kính như tân sao? Tôi gật đầu quả quyết, biểu cảm bình thản: “Chuyện của anh em sẽ không nói với mẹ anh và ba mẹ em, cứ xem như chúng ta không hợp nhau.” Tôi nghĩ đây là cách giải quyết tốt nhất, nếu đã không yêu tôi thì tôi cũng sẽ không dây dưa nữa.
Nhưng tôi không nghĩ tới, khi tôi vừa định bước ra khỏi cửa thì đã bị anh ta kéo vào trong phòng, thậm chí còn đóng mạnh cửa phòng ngủ.
“Anh làm gì vậy?” Tôi tức giận nhìn anh ta, chợt phát hiện anh ta đã không giống ngày xưa nhẹ nhàng ôn tồn, sự phẫn nộ dưới mắt như muốn bùng cháy đến nơi.
“Nếu như em không chịu ngoan ngoãn nghe lời anh, vậy thì em chịu khổ chút nhé.” Âm lượng của anh ta khiến tôi mất đi cái dũng khí rời khỏi lúc nãy, mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông biến dạng hoàn toàn không giống với sự dịu dàng thường ngày của anh ta.
Tôi không đoán được từ “chịu khổ” của anh ta nghĩa là gì.
Tôi bị anh ta vả một cái vào mặt, nó mạnh đến nổi khiến tôi đứng không vững, ngã nhoài lên giường choáng váng mặt mày.
Tôi nắm chặt lấy tấm ga giường, mái tóc tôi bị hắn ta kéo lên khiến da đầu tôi đau rát.
Hắn ta nhìn vào mắt tôi với ánh mắt điên loạn và khủng khiếp.
“Trước khi em mang thai thì hãy ngoan ngoãn ở lại đây nào, nếu không…” Vậy ra sự “chịu khổ” mà hắn ta nói chính là muốn tôi mang thai giúp hắn ta, giúp Khương gia giữ nòi giống sao? Nụ cười ma mị của hắn ta khiến tôi nổi cả gai óc lên, hắn ta có còn là Khương Chí Cang mà tôi quen biết không? Hay là do tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta? Sức mạnh của tôi vốn dĩ không đủ để phản kháng hắn ta, chỉ giống như cá trên thớt tùy người khác quyết định. Hơn nữa vùng vấy chỉ khiến tôi bị tiêu hao thể lực mà thôi.
Hiểu rõ điều này nên tôi ngoan ngoãn ngồi im, đến miệng cũng im lặng.
Thấy tôi không còn phản kháng, hắn ta mới buông tóc tôi ra và vỗ vỗ vào mặt tôi nói lạnh lùng: “Đây mới là vợ ngoan của anh chứ.” Thật nực cười, tôi sao lại nghĩ tên đồng tính này có thể dễ dàng ly hôn với tôi chứ, hoặc là vừa nãy hắn ta chỉ đang cố gắng để kiềm tôi lại, rồi từ từ gạt tôi sinh con cho hắn.
“Vậy ra đây là lý do anh không chịu ly hôn với tôi?” Ánh mắt hắn ta nhìn tôi như đang nhìn vào đống dơ bẩn trong nhà vệ sinh vậy: “Nếu không cô nghĩ là gì? Chỉ đáng tiếc cô không chịu mềm mỏng thì tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi, tất cả đều là cô ép tôi, đừng trách tôi.” Hắn ta nói như thể mọi thứ là lẽ tất nhiên, giống như gạt tử cung để sinh con là một điều bình thương vậy.
Trong lòng tôi nổi lên một trận gió lạnh, Khương Chí Cang đã điên rồi, chỉ vì muốn thỏa mãn xu hướng giới tính của hắn ta lại không thể duy trì nòi giống nên xuống tay với tôi! Nếu như nói trước đây tôi từng vì chuyện ngoại tình cảm thấy có lỗi thì bây giờ hoàn toàn không còn.
Hắn ta khiến tôi phát hiện năm năm qua chỉ là một đống rác, năm năm mà tôi nâng niu trân trọng, thậm chí mới vài phút trước tôi còn nhớ lại những ấm áp mà nó mang lại.
“Cô yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với cô, dù sao cũng là vợ chồng.” Khương Chí Cang để lộ nụ cười khó đoán, khiến tôi tức giận nhìn anh ta.
Tôi mặc kệ lời van xin của anh ta, chỉ lằng lặng thu dọn đồ đạc định rời khỏi.
Trong căn nhà này, ngoại trừ quần áo trong tủ và mỹ phẩm trên bàn trang điểm ra, không có thứ gì là của tôi cả.
Căn nhà này đứng tên mẹ chồng tôi, chiếc xe là tài sản của Khương Chí Cang.
Khi tôi muốn đẩy cửa phòng ra thì anh ta dùng tay nắm chặt lấy tôi.
“Nhã Hàm, cho dù anh có làm gì, bù đắp như thế nào thì em vẫn nhất định phải rời khỏi phải không?” Nếu không thì sao? Mang trái tim đã vỡ vụn miễn cưỡng bên cạnh anh ta trọn đời, nhìn anh ta tình tứ với người đàn ông khác, còn mình và anh ta thì tương kính như tân sao? Tôi gật đầu quả quyết, biểu cảm bình thản: “Chuyện của anh em sẽ không nói với mẹ anh và ba mẹ em, cứ xem như chúng ta không hợp nhau.” Tôi nghĩ đây là cách giải quyết tốt nhất, nếu đã không yêu tôi thì tôi cũng sẽ không dây dưa nữa.
Nhưng tôi không nghĩ tới, khi tôi vừa định bước ra khỏi cửa thì đã bị anh ta kéo vào trong phòng, thậm chí còn đóng mạnh cửa phòng ngủ.
“Anh làm gì vậy?” Tôi tức giận nhìn anh ta, chợt phát hiện anh ta đã không giống ngày xưa nhẹ nhàng ôn tồn, sự phẫn nộ dưới mắt như muốn bùng cháy đến nơi.
“Nếu như em không chịu ngoan ngoãn nghe lời anh, vậy thì em chịu khổ chút nhé.” Âm lượng của anh ta khiến tôi mất đi cái dũng khí rời khỏi lúc nãy, mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông biến dạng hoàn toàn không giống với sự dịu dàng thường ngày của anh ta.
Tôi không đoán được từ “chịu khổ” của anh ta nghĩa là gì.
Tôi bị anh ta vả một cái vào mặt, nó mạnh đến nổi khiến tôi đứng không vững, ngã nhoài lên giường choáng váng mặt mày.
Tôi nắm chặt lấy tấm ga giường, mái tóc tôi bị hắn ta kéo lên khiến da đầu tôi đau rát.
Hắn ta nhìn vào mắt tôi với ánh mắt điên loạn và khủng khiếp.
“Trước khi em mang thai thì hãy ngoan ngoãn ở lại đây nào, nếu không…” Vậy ra sự “chịu khổ” mà hắn ta nói chính là muốn tôi mang thai giúp hắn ta, giúp Khương gia giữ nòi giống sao? Nụ cười ma mị của hắn ta khiến tôi nổi cả gai óc lên, hắn ta có còn là Khương Chí Cang mà tôi quen biết không? Hay là do tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta? Sức mạnh của tôi vốn dĩ không đủ để phản kháng hắn ta, chỉ giống như cá trên thớt tùy người khác quyết định. Hơn nữa vùng vấy chỉ khiến tôi bị tiêu hao thể lực mà thôi.
Hiểu rõ điều này nên tôi ngoan ngoãn ngồi im, đến miệng cũng im lặng.
Thấy tôi không còn phản kháng, hắn ta mới buông tóc tôi ra và vỗ vỗ vào mặt tôi nói lạnh lùng: “Đây mới là vợ ngoan của anh chứ.” Thật nực cười, tôi sao lại nghĩ tên đồng tính này có thể dễ dàng ly hôn với tôi chứ, hoặc là vừa nãy hắn ta chỉ đang cố gắng để kiềm tôi lại, rồi từ từ gạt tôi sinh con cho hắn.
“Vậy ra đây là lý do anh không chịu ly hôn với tôi?” Ánh mắt hắn ta nhìn tôi như đang nhìn vào đống dơ bẩn trong nhà vệ sinh vậy: “Nếu không cô nghĩ là gì? Chỉ đáng tiếc cô không chịu mềm mỏng thì tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi, tất cả đều là cô ép tôi, đừng trách tôi.” Hắn ta nói như thể mọi thứ là lẽ tất nhiên, giống như gạt tử cung để sinh con là một điều bình thương vậy.
Trong lòng tôi nổi lên một trận gió lạnh, Khương Chí Cang đã điên rồi, chỉ vì muốn thỏa mãn xu hướng giới tính của hắn ta lại không thể duy trì nòi giống nên xuống tay với tôi! Nếu như nói trước đây tôi từng vì chuyện ngoại tình cảm thấy có lỗi thì bây giờ hoàn toàn không còn.
Hắn ta khiến tôi phát hiện năm năm qua chỉ là một đống rác, năm năm mà tôi nâng niu trân trọng, thậm chí mới vài phút trước tôi còn nhớ lại những ấm áp mà nó mang lại.
“Cô yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với cô, dù sao cũng là vợ chồng.” Khương Chí Cang để lộ nụ cười khó đoán, khiến tôi tức giận nhìn anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.