Chương 287
Đang cập nhập
23/05/2021
**********
Tiểu rồi, nhất định là toi hôm qua lạnh quả, anh lại chỉ mặc hai chiếc áo, cho nên bị ốm chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Tôi vỏ vô mặt Đường Kiêu, gọi tên anh, anh không hề có chút phản ứng nào, hàng mày râm nhíu chặt, chắc là đang bị cơn đau ốm hành hạ.
không dám chặm trẻ, tôi lập tức xuống giường, đi ra ngoài tìm mẹ tôi, hai người tổn bao công sức mới đưa đến bệnh viên trên trấn.
Ai ngờ lúc này trong bệnh viện đang lúc bận, bên trong chỉ có mấy y tả và hai bác sĩ trực ban, chúng tôi đi vào chờ chưa được một lúc, đã có bốn năm người bị pháo nổ bị thương khiêng vào.
Có y tá sang đây xem qua tình hình, ném cho tôi một cái nhiệt kế để tôi đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân, tôi thấy Đường Kiêu đã sốt đến nỗi bất tỉnh nhân sự, bèn vỗ mặt anh hỏi.
“Đường Kiêu, anh hãy tỉnh lại trước đi, rốt cuộc nhiệt kế kẹp dưới nách hay cho vào miệng hay là kẹp vào hậu môn? Nếu anh mãi không phối hợp, vậy em đành cởi quần anh thôi."
Đường Kiêu tỉnh táo lại chút, suy yếu mắng tôi: "Em dám?"
Nỗi lo lắng trong lòng tôi rơi xuống, may quá may quả, anh vẫn còn ý thức, sau đó tôi liên kẹp nhiệt kế dưới nách Đường Kiêu
Ai ngờ đại hồi lâu, không ai để ý đến bạn tôi, người ta đi lại vội vàng xung quanh, ngay cả hai người đốt pháo nổi mát vào sau cũng được bằng bỏ rời đi, Đường Kiều và chúng tôi ở trong góc như bị lãng quên, từ đầu đến cuối không ai hỏi han
Mẹ tôi nghi hoặc hỏi. "Sao vẫn không có ai vậy?"
Tôi thấy Đường Kiệu văn sốt cao không lùi, mà ý thức của anh vẫn luôn ở trạng thái mơ hồ, tôi nóng ruột đến nỗi suýt rơi nước mắt, la hét xung quanh.
“Rốt cuộc có ai quan tâm chúng tôi không vậy? Muốn bệnh nhân sốt đến nỗi co giật, sốt thành viêm phối hay não tàn mới có thể qua khám cho à?"
Tôi vừa nói xong, rèm bên cạnh bị kéo ra, một bác sĩ đeo kính trong đó nhìn tôi chăm chằm, mất kiên nhẫn nói: "La hét cái gì? Đây là nơi công cộng đấy, đừng làm ồn được không?”
Có điều dù măng tôi một trận, anh ta vẫn khám cho Đường Kiêu, sau đó nói phải truyền nước.
Truyền nước thì truyền, nhưng không biết y tá này bị làm sao, tiêm hai ba lần vẫn chưa được, thấy tay Đường Kiêu sưng lên, tâm trạng của tôi không khỏi phiền não, trách mắng y tá.
“Tôi nói này, cô làm y tả kiểu gì vậy? Cô có biết người đàn ông mà cô tiêm là ai không? Anh ấy chính là Chủ tịch Tập đoàn Đường Thị đấy, vung tay là có thể mua lại cái bệnh viện cùi này của các cô, xây mấy chục cái khác cũng không thành vấn đề...
"Cô không chuyên nghiệp như thế, căn thân sau khi anh ấy khỏi rồi, nói bừa một cầu cũng khiến cô phải tạm biệt bệnh viện này đây."
Bởi vì đau lòng cho Đường Kiêu, tôi nói chuyện rất gay gắt, khiến y tả đó lườm tôi: "Mạch máu quá nhỏ, không tiêm được, có gấp cái gì?"
Tôi nghe xong càng giận hơn, lại măng cô ta một tràng.
"Mạch máu của anh ấy mà nhỏ ư? Mạch máu thô như cột điện như thể mà cô còn không nhìn thấy, còn tiềm bừa, đây không phải thịt của cô đúng không? Hay là cô đưa kim cho tôi, tôi tiêm cô hai nhát xem sao?”
Y tả bị tôi màng đến tủi thân, đỏ mắt, lúc này mẹ tôi ở bên cạnh khuyên cô ấy: “Cháu đừng giận nó, tính nó vậy đấy, cũng vì lo lắng cho bạn trai nó thôi mà, cho nên nói
chuyện hơi nặng lời, cháu đừng chấp nó.
Y tá kia hít mũi một cái, lại tiêm lần nữa, cuối cùng cũng vào được.
Đường Kiêu ngồi trên ghế dựa đầu vào vai tôi, hơi thở
bình thường hơn.
Mẹ tôi nhìn hai chúng tôi, bảo con ở lại chăm con rể, mẹ về nhà nấu canh cho cậu ấy.
Tôi gật đầu, hơn mười phút sau, y tá đó đi tới, tôi ý thức được vừa rồi đúng là mình hơi quá đáng, bèn xin lỗi cô ay.
“Ài, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi lo cho bạn trai tôi quả, cho nên hơi nặng lời với cô, cô đừng chấp nhặt với tôi, tính cách con người tôi hơi nóng nảy, cô đừng giận nhé, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc mất
Có lẽ y tả chưa có nhiều kinh nghiệm sống, mặt bí xị: "Chúng tôi sẽ không đặt cảm xúc lên người bệnh nhân, chút tổ chất nghề nghiệp ấy vẫn phải có"
Tôi cười híp mắt nói: “Phải, đến Tết rồi, nếu không có những thiên sứ áo trắng như các cô, tất cả chúng tôi không biết nên làm gì bây giờ."
Y tả vẫn bí xị nói: “Dĩ nhiên.
Sau đó cô ấy đến kiểm tra bệnh tình của Đường Kiêu, vẫn rất để ý.
Đường Kiều đã bớt sốt đi nhiều, suy yếu năm đó, tôi nhìn khuôn mặt anh không còn giọt máu, định đi rót nước nóng cho anh, phòng nước sôi của bệnh viện ở tòa nhà bên kia, tôi đành đi qua bồn hoa, thi thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy một cây mai đỏ.
Phương Nam không có tuyết, không thấy tuyết là điểm lành bảo được mùa, nhưng hoa mai đỏ cũng được coi là mang đến sức sống cho mùa đông giá rét.
Trên đường tôi lấy nước sôi trở về, hái một chùm hoa mai đỏ mới nở, giấu trong tay như kẻ trộm, đi vào phòng bệnh, cắm bông mai vào cốc dùng một lần bên bệ cửa
Đường Kiêu đã tỉnh, trông thấy hoa, đột nhiên nói một câu: "Hình như anh chưa từng tặng hoa cho em Tôi vui vẻ hài lòng ngồi bên cạnh anh, sờ mặt anh, không
nóng nữa, sau đó nói: “Anh biết là tốt rồi.”
Đường Kiêu vươn tay ra khỏi chăn, năm tay tôi trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: “Tối hôm nay anh phải về rồi, em đi cùng anh không?”
Tôi ngẩn ra mấy giây, hỏi anh: "Sao đi sớm vậy, em còn định dẫn anh đi một vòng bên này mà
Nụ cười của Đường Kiêu hơi đẳng chát: "Mẹ anh gọi điện thoại cho anh, nói anh làm con trai mà không ăn bữa cơm tất niên với bọn họ, quá đáng quá rồi.
Thế tôi mới biết Đường Kiêu đang gánh những gì, bản thân anh cũng có gia đình, bây giờ lại vì đi ăn Tết với tôi mà từ bỏ người nhà của mình.
Lúc đầu tôi định ở với mẹ tôi mấy ngày, chờ đến mùng tám tháng giêng trở về công ty đi làm, nhưng Đường Kiêu còn bị cảm, anh như này khiến tôi rất lo, cho nên tôi đồng ý trở về cùng anh, như vậy cũng có thể chăm sóc lẫn nhau trên đường.
Truyền nước xong, bác sĩ kê cho ít thuốc chữa cảm, tôi kéo anh cùng về nhà, mẹ đang nấu canh gà trong nhà.
Là Đường Kiêu nói phải trở về trước, mẹ tôi có hơi thất
Tiểu rồi, nhất định là toi hôm qua lạnh quả, anh lại chỉ mặc hai chiếc áo, cho nên bị ốm chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Tôi vỏ vô mặt Đường Kiêu, gọi tên anh, anh không hề có chút phản ứng nào, hàng mày râm nhíu chặt, chắc là đang bị cơn đau ốm hành hạ.
không dám chặm trẻ, tôi lập tức xuống giường, đi ra ngoài tìm mẹ tôi, hai người tổn bao công sức mới đưa đến bệnh viên trên trấn.
Ai ngờ lúc này trong bệnh viện đang lúc bận, bên trong chỉ có mấy y tả và hai bác sĩ trực ban, chúng tôi đi vào chờ chưa được một lúc, đã có bốn năm người bị pháo nổ bị thương khiêng vào.
Có y tá sang đây xem qua tình hình, ném cho tôi một cái nhiệt kế để tôi đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân, tôi thấy Đường Kiêu đã sốt đến nỗi bất tỉnh nhân sự, bèn vỗ mặt anh hỏi.
“Đường Kiêu, anh hãy tỉnh lại trước đi, rốt cuộc nhiệt kế kẹp dưới nách hay cho vào miệng hay là kẹp vào hậu môn? Nếu anh mãi không phối hợp, vậy em đành cởi quần anh thôi."
Đường Kiêu tỉnh táo lại chút, suy yếu mắng tôi: "Em dám?"
Nỗi lo lắng trong lòng tôi rơi xuống, may quá may quả, anh vẫn còn ý thức, sau đó tôi liên kẹp nhiệt kế dưới nách Đường Kiêu
Ai ngờ đại hồi lâu, không ai để ý đến bạn tôi, người ta đi lại vội vàng xung quanh, ngay cả hai người đốt pháo nổi mát vào sau cũng được bằng bỏ rời đi, Đường Kiều và chúng tôi ở trong góc như bị lãng quên, từ đầu đến cuối không ai hỏi han
Mẹ tôi nghi hoặc hỏi. "Sao vẫn không có ai vậy?"
Tôi thấy Đường Kiệu văn sốt cao không lùi, mà ý thức của anh vẫn luôn ở trạng thái mơ hồ, tôi nóng ruột đến nỗi suýt rơi nước mắt, la hét xung quanh.
“Rốt cuộc có ai quan tâm chúng tôi không vậy? Muốn bệnh nhân sốt đến nỗi co giật, sốt thành viêm phối hay não tàn mới có thể qua khám cho à?"
Tôi vừa nói xong, rèm bên cạnh bị kéo ra, một bác sĩ đeo kính trong đó nhìn tôi chăm chằm, mất kiên nhẫn nói: "La hét cái gì? Đây là nơi công cộng đấy, đừng làm ồn được không?”
Có điều dù măng tôi một trận, anh ta vẫn khám cho Đường Kiêu, sau đó nói phải truyền nước.
Truyền nước thì truyền, nhưng không biết y tá này bị làm sao, tiêm hai ba lần vẫn chưa được, thấy tay Đường Kiêu sưng lên, tâm trạng của tôi không khỏi phiền não, trách mắng y tá.
“Tôi nói này, cô làm y tả kiểu gì vậy? Cô có biết người đàn ông mà cô tiêm là ai không? Anh ấy chính là Chủ tịch Tập đoàn Đường Thị đấy, vung tay là có thể mua lại cái bệnh viện cùi này của các cô, xây mấy chục cái khác cũng không thành vấn đề...
"Cô không chuyên nghiệp như thế, căn thân sau khi anh ấy khỏi rồi, nói bừa một cầu cũng khiến cô phải tạm biệt bệnh viện này đây."
Bởi vì đau lòng cho Đường Kiêu, tôi nói chuyện rất gay gắt, khiến y tả đó lườm tôi: "Mạch máu quá nhỏ, không tiêm được, có gấp cái gì?"
Tôi nghe xong càng giận hơn, lại măng cô ta một tràng.
"Mạch máu của anh ấy mà nhỏ ư? Mạch máu thô như cột điện như thể mà cô còn không nhìn thấy, còn tiềm bừa, đây không phải thịt của cô đúng không? Hay là cô đưa kim cho tôi, tôi tiêm cô hai nhát xem sao?”
Y tả bị tôi màng đến tủi thân, đỏ mắt, lúc này mẹ tôi ở bên cạnh khuyên cô ấy: “Cháu đừng giận nó, tính nó vậy đấy, cũng vì lo lắng cho bạn trai nó thôi mà, cho nên nói
chuyện hơi nặng lời, cháu đừng chấp nó.
Y tá kia hít mũi một cái, lại tiêm lần nữa, cuối cùng cũng vào được.
Đường Kiêu ngồi trên ghế dựa đầu vào vai tôi, hơi thở
bình thường hơn.
Mẹ tôi nhìn hai chúng tôi, bảo con ở lại chăm con rể, mẹ về nhà nấu canh cho cậu ấy.
Tôi gật đầu, hơn mười phút sau, y tá đó đi tới, tôi ý thức được vừa rồi đúng là mình hơi quá đáng, bèn xin lỗi cô ay.
“Ài, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi lo cho bạn trai tôi quả, cho nên hơi nặng lời với cô, cô đừng chấp nhặt với tôi, tính cách con người tôi hơi nóng nảy, cô đừng giận nhé, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc mất
Có lẽ y tả chưa có nhiều kinh nghiệm sống, mặt bí xị: "Chúng tôi sẽ không đặt cảm xúc lên người bệnh nhân, chút tổ chất nghề nghiệp ấy vẫn phải có"
Tôi cười híp mắt nói: “Phải, đến Tết rồi, nếu không có những thiên sứ áo trắng như các cô, tất cả chúng tôi không biết nên làm gì bây giờ."
Y tả vẫn bí xị nói: “Dĩ nhiên.
Sau đó cô ấy đến kiểm tra bệnh tình của Đường Kiêu, vẫn rất để ý.
Đường Kiều đã bớt sốt đi nhiều, suy yếu năm đó, tôi nhìn khuôn mặt anh không còn giọt máu, định đi rót nước nóng cho anh, phòng nước sôi của bệnh viện ở tòa nhà bên kia, tôi đành đi qua bồn hoa, thi thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy một cây mai đỏ.
Phương Nam không có tuyết, không thấy tuyết là điểm lành bảo được mùa, nhưng hoa mai đỏ cũng được coi là mang đến sức sống cho mùa đông giá rét.
Trên đường tôi lấy nước sôi trở về, hái một chùm hoa mai đỏ mới nở, giấu trong tay như kẻ trộm, đi vào phòng bệnh, cắm bông mai vào cốc dùng một lần bên bệ cửa
Đường Kiêu đã tỉnh, trông thấy hoa, đột nhiên nói một câu: "Hình như anh chưa từng tặng hoa cho em Tôi vui vẻ hài lòng ngồi bên cạnh anh, sờ mặt anh, không
nóng nữa, sau đó nói: “Anh biết là tốt rồi.”
Đường Kiêu vươn tay ra khỏi chăn, năm tay tôi trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: “Tối hôm nay anh phải về rồi, em đi cùng anh không?”
Tôi ngẩn ra mấy giây, hỏi anh: "Sao đi sớm vậy, em còn định dẫn anh đi một vòng bên này mà
Nụ cười của Đường Kiêu hơi đẳng chát: "Mẹ anh gọi điện thoại cho anh, nói anh làm con trai mà không ăn bữa cơm tất niên với bọn họ, quá đáng quá rồi.
Thế tôi mới biết Đường Kiêu đang gánh những gì, bản thân anh cũng có gia đình, bây giờ lại vì đi ăn Tết với tôi mà từ bỏ người nhà của mình.
Lúc đầu tôi định ở với mẹ tôi mấy ngày, chờ đến mùng tám tháng giêng trở về công ty đi làm, nhưng Đường Kiêu còn bị cảm, anh như này khiến tôi rất lo, cho nên tôi đồng ý trở về cùng anh, như vậy cũng có thể chăm sóc lẫn nhau trên đường.
Truyền nước xong, bác sĩ kê cho ít thuốc chữa cảm, tôi kéo anh cùng về nhà, mẹ đang nấu canh gà trong nhà.
Là Đường Kiêu nói phải trở về trước, mẹ tôi có hơi thất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.