Chương 290
Đang cập nhập
02/08/2021
Tôi nghe thấy sao mà giống đoạn cực phẩm của kịch bản máu chó phim thần tượng quá!
Nhất thời trong lòng tôi đột nhiên hiện lên những cảnh chiến đấu gay gắt.
“Lẽ nào bạn gái cũ của anh ta hắt cà phê vào người cầu?”
Nhiễm Nhiên năm chặt năm đấm, hung tợn nói: “Cô ta dám? Bà đây đai đen Taekwondo đấy, từng tham gia cuộc thi quốc tế nữa đó? Cô ta dám hắt cà phê vào mình, trừ phi cô ta không muốn sống!”
Tôi bị Nhiễm Nhiên dọa cho toàn thân khẽ run.
“Vậy rốt cuộc thế nào?”
Nhiễm Nhiên híp mắt nói: “Hai bọn mình ngồi đó uống nước, chưa ngồi được bao lâu, anh ta mải chơi điện thoại, rõ ràng là không có hứng thú với tớ
Nói xong, cô ấy bực bội nói thêm một câu.
“Anh ta không hứng thú với bà đây, bà đây còn không thích anh ta đấy! Bày đặt cái gì?”
Tôi vỗ vai cô ấy an ủi: “Không sao, ai chẳng gặp mấy người đàn ông dị hơm?”
“Anh ta không chỉ dị hợm, hơn nữa còn rất cặn bã! Anh ta và tớ ngồi đó mười phút, điện thoại di động của anh ta cứ reo mãi, chưa được một lát, bạn gái cũ mang thai của anh ta đi tới, anh ta còn hờ hững lạnh nhạt với người ta
“Sau đó người phụ nữ đó cầu xin anh ta, bảo anh ta đừng đi, cô ta yêu anh ta vận vận, mình tức không nhịn nổi, đánh anh ta một trận, sau đó đeo túi xách rời đi.
A, ra là vậy.
Tôi cảm lặng: “Đang yên đang lành cậu đánh người ta làm gì?”
Nhiễm Nhiên bĩu môi, xem thường quấy cà phê trước mặt.
Thấy anh ta ngửa mắt, đeo kính râm giả vờ thì thôi, còn có bạn gái cũ mang thai, người ta tới tìm anh ta anh ta còn thờ ơ, giữ lại đồ cặn bã như vậy làm gì?”
Úi…
“Được thôi, cậu vui là được.
Tôi không tìm được lời nào để nói, mặc niệm cho đồ cặn bã đó hai giây trong lòng.
Con người Nhiễm Nhiên khá nóng nảy, nhìn thấy người ngứa mắt sẽ thích dạy dỗ, tính cách này từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi, có lẽ sau này cũng rất khó sửa.
Uống cà phê xong, Nhiễm Nhiên nói buổi trưa phải đến
câu lạc bộ độc thân một phen, hỏi tôi có đi không.
Tôi từ chối, dù sao tôi ũng là người phụ nữ đã có gia đình, cử đi xuất hiện khắp nơi cũng không hay.
Nhiệm Nhiên khinh bỉ tôi một hồi, nói tôi còn chưa kết hôn đã vợ hiền dâu thảo như vậy, sau này phải làm sao. Tôi lắc đầu: “Hết cách rồi, chẳng phải là rơi vào cạm bẫy
ngọt ngào sao? Không kiềm chế nổi.”
Nhiễm Nhiên sợ run cả người, nói: “Thật không chịu nổi cậu nữa, buồn nôn vậy, có câu người yêu đương toàn ngớ ngẩn, bây giờ tớ thấy cậu y chang vậy đấy.
Nói xong cô ấy liền đứng dậy, tiện thể kéo tôi dậy, biểu cảm cao ngạo như Từ Hi thái hậu.
“Đi mua bộ quần áo với bà đây trước đi, cái váy này xấu quả, ảnh hưởng đến thẩm mỹ của mình… Nếu không phải vì khiến ba mình từ bỏ suy nghĩ làm thông gia, mình mặc xấu vậy làm gì?”
Cô vừa đi vừa nói liên miên lải nhải ở phía trước, tôi đi theo sau lưng cô ấy như chó săn, còn thiếu nước cầm túi xách giày, tiện thể tranh thủ thời gian lên dặm phần cho cô ấy.
Như vậy người khác vừa nhìn liền biết cô ấy là cành vàng lá ngọc, còn tôi là thư ký tay sai, mệnh khổ trời sinh.
Cuối cùng Nhiễm Nhiên mua một chiếc váy đỏ như lửa, trước ngắn sau dài, đi trên đường có cảm giác bay bay, giống tiên nữ lại giống yêu tinh, cực kì yêu nghiệt.
Cô ấy chống eo, đi giày cao ba phần, mông lắc lư đi lên
Ferrari đỗ ven đường, phi như bay, để lại cho tôi một bóng lưng phóng khoảng xinh đẹp.
Buổi tối Đường Kiệu trở về, người vẫn đầy mùi rượu, hôm nay có vẻ tâm trạng anh không tốt, tôi ngôi trên ghế sofa phòng khách vừa xem tivi vừa ăn khoai tây chiên, bên kia đúng lúc anh bước ra từ trong phòng tắm, nhìn tôi từ xa.
Tôi quay đầu lại, nhét miếng khoai tây chiên vào miệng anh, hỏi anh ú ở. “Anh sao vậy?”
Lông mày Đường Kiêu vừa đen vừa đậm, mắt cũng như hòn đá đen, khiến đường nét khuôn mặt anh thêm mấy phần lạnh lùng.
Ha, người đàn ông này như quân vương, khi anh nhìn về phía tôi, trong ánh mắt như giấu một vòng xoáy sâu, thậm sâu đến nỗi người ta không nhìn thấu, cũng khiến tôi mê muội.
Anh mãi không nói gì, tôi nhìn khuôn mặt anh, đột nhiên ý thức được bầu không khí hơi nghiêm trọng, bèn đi qua ôm anh một cái, hỏi: “Sao vậy, chẳng phải anh nói hôm nay có tiệc gia đình sao? Sao lại mang theo khuôn mặt sầm sì trở về vậy?”
Đường Kiêu đen mặt, hồi lâu mới thở dài: “Không sao, chỉ là uống hơi nhiều nên ngày ra thôi.”
Thật ra anh nói dối cũng không để lại dấu vết, tôi không nhìn ra bất cứ manh mối gì từ trên khuôn mặt anh, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ lại nói cho tôi, chắc chân anh đang lừa tôi.
Nhưng tôi không phải người thích hỏi cho ra nhẽ, nhất là đối mặt với Đường Kiêu không muốn nói chuyện, anh không muốn nói chứng minh anh có nỗi khổ tâm, tôi hỏi cũng vô dụng.
“Vậy được rồi, anh về phòng ngủ nghỉ ngơi trước đi. Cả đêm hai chúng tôi không nói gì, chỉ ôm nhau ngủ
suốt đêm.
Lại ở nhà thêm mấy ngày, công ty bắt đầu đi làm, tôi và Đường Kiêu quay về cuộc sống chín giờ đi năm giờ về, không có bất kỳ ai quấy rầy, sống rất thoải mái dễ chịu.
Gần đây Đường Kiêu bận việc khai phá một hạng mục mới, thường tăng ca đến tận khuya, kế hoạch kết hôn lúc trước cũng mắc cạn.
Tôi hiểu cho anh, dù sao mấy ngày nay làm thư ký của anh, tôi cũng loay hoay, càng đừng nhắc đến anh, chuyện kết hôn để từ từ cũng được.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, Nhiễm Nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói tới tìm tôi chơi, tôi còn đang làm việc, bèn bảo cô ấy chờ tôi ở quán cà phê tầng ba, tôi vội xử lý công việc trong tay rồi đi tìm cô ấy.
Mộc Tử Thông lại đi vào văn phòng của tôi và Đường Kiêu đúng lúc này, nhìn thấy tôi, không khỏi trêu chọc một hồi, tôi gặp nhiều dáng vẻ điên điên khùng khùng này của anh ta rồi, cũng không quan tâm anh ta mấy.
Nghĩ tới Nhiệm Nhiên đang chờ tôi bên dưới, tôi bên dứt khoát đứng dậy, định tránh tên lắm miệng này.
Ai ngờ Mộc Tử Thông còn thiếu đòn bu lại, hỏi tôi
“Em Nhã Hàm, anh vừa đến em đã định đi, em có ý gì vậy? Chẳng lẽ Chủ tịch Đường không cho em nhìn người đàn ông khác sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn chăm chú tên yêu nghiệt cười đùa tí tửng trước mắt, sau đó nói đùa với anh ta: “Đường Kiêu nhà tôi đẹp trai như vậy, ai có thể hơn anh ấy được chứ? Tôi chỉ muốn xuống dưới gặp bạn thân tôi thôi mà? Anh tự chơi đi.
Nghe thấy bạn thân của tôi, mắt Mộc Tử Thông sáng lên, cười như yêu tinh.
“Bạn thân? Vậy anh cũng phải đi xem mới được, nhỡ đầu là một người phụ nữ hiền lương thục đức như em, anh phải lừa về nhà làm vợ mới được
Xí, chỉ sợ lát nữa anh sẽ hối hận thôi.
Tôi còn chưa kịp nói, Mộc Tử Thông đã nôn nóng đẩy tôi ra khỏi văn phòng Chủ tịch, tôi ném ánh mắt cầu cứu về phía Đường Kiêu, anh chỉ cười ôn hòa, mặc chúng tôi rời đi.
Mộc Tử Thông hấp tấp đi vào tầng ba, từ xa tôi đã thấy Nhiễm Nhiên đang đưa lưng về phía chúng tôi, ngồi ở vị trí gần cửa sổ uống cà phê, bóng lưng yếu điệu đẹp đẽ.
Vừa thấy báu vật như vậy, Mộc Tử Thông ném cho tôi ánh mắt sâu xa, sau đó chậm rãi đi về phía Nhiễm Nhiên.
Khi tay anh ta vỗ lên vai Nhiễm Nhiên, tôi nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng.
“Đậu má, sao lại là cô!”
Nhất thời trong lòng tôi đột nhiên hiện lên những cảnh chiến đấu gay gắt.
“Lẽ nào bạn gái cũ của anh ta hắt cà phê vào người cầu?”
Nhiễm Nhiên năm chặt năm đấm, hung tợn nói: “Cô ta dám? Bà đây đai đen Taekwondo đấy, từng tham gia cuộc thi quốc tế nữa đó? Cô ta dám hắt cà phê vào mình, trừ phi cô ta không muốn sống!”
Tôi bị Nhiễm Nhiên dọa cho toàn thân khẽ run.
“Vậy rốt cuộc thế nào?”
Nhiễm Nhiên híp mắt nói: “Hai bọn mình ngồi đó uống nước, chưa ngồi được bao lâu, anh ta mải chơi điện thoại, rõ ràng là không có hứng thú với tớ
Nói xong, cô ấy bực bội nói thêm một câu.
“Anh ta không hứng thú với bà đây, bà đây còn không thích anh ta đấy! Bày đặt cái gì?”
Tôi vỗ vai cô ấy an ủi: “Không sao, ai chẳng gặp mấy người đàn ông dị hơm?”
“Anh ta không chỉ dị hợm, hơn nữa còn rất cặn bã! Anh ta và tớ ngồi đó mười phút, điện thoại di động của anh ta cứ reo mãi, chưa được một lát, bạn gái cũ mang thai của anh ta đi tới, anh ta còn hờ hững lạnh nhạt với người ta
“Sau đó người phụ nữ đó cầu xin anh ta, bảo anh ta đừng đi, cô ta yêu anh ta vận vận, mình tức không nhịn nổi, đánh anh ta một trận, sau đó đeo túi xách rời đi.
A, ra là vậy.
Tôi cảm lặng: “Đang yên đang lành cậu đánh người ta làm gì?”
Nhiễm Nhiên bĩu môi, xem thường quấy cà phê trước mặt.
Thấy anh ta ngửa mắt, đeo kính râm giả vờ thì thôi, còn có bạn gái cũ mang thai, người ta tới tìm anh ta anh ta còn thờ ơ, giữ lại đồ cặn bã như vậy làm gì?”
Úi…
“Được thôi, cậu vui là được.
Tôi không tìm được lời nào để nói, mặc niệm cho đồ cặn bã đó hai giây trong lòng.
Con người Nhiễm Nhiên khá nóng nảy, nhìn thấy người ngứa mắt sẽ thích dạy dỗ, tính cách này từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi, có lẽ sau này cũng rất khó sửa.
Uống cà phê xong, Nhiễm Nhiên nói buổi trưa phải đến
câu lạc bộ độc thân một phen, hỏi tôi có đi không.
Tôi từ chối, dù sao tôi ũng là người phụ nữ đã có gia đình, cử đi xuất hiện khắp nơi cũng không hay.
Nhiệm Nhiên khinh bỉ tôi một hồi, nói tôi còn chưa kết hôn đã vợ hiền dâu thảo như vậy, sau này phải làm sao. Tôi lắc đầu: “Hết cách rồi, chẳng phải là rơi vào cạm bẫy
ngọt ngào sao? Không kiềm chế nổi.”
Nhiễm Nhiên sợ run cả người, nói: “Thật không chịu nổi cậu nữa, buồn nôn vậy, có câu người yêu đương toàn ngớ ngẩn, bây giờ tớ thấy cậu y chang vậy đấy.
Nói xong cô ấy liền đứng dậy, tiện thể kéo tôi dậy, biểu cảm cao ngạo như Từ Hi thái hậu.
“Đi mua bộ quần áo với bà đây trước đi, cái váy này xấu quả, ảnh hưởng đến thẩm mỹ của mình… Nếu không phải vì khiến ba mình từ bỏ suy nghĩ làm thông gia, mình mặc xấu vậy làm gì?”
Cô vừa đi vừa nói liên miên lải nhải ở phía trước, tôi đi theo sau lưng cô ấy như chó săn, còn thiếu nước cầm túi xách giày, tiện thể tranh thủ thời gian lên dặm phần cho cô ấy.
Như vậy người khác vừa nhìn liền biết cô ấy là cành vàng lá ngọc, còn tôi là thư ký tay sai, mệnh khổ trời sinh.
Cuối cùng Nhiễm Nhiên mua một chiếc váy đỏ như lửa, trước ngắn sau dài, đi trên đường có cảm giác bay bay, giống tiên nữ lại giống yêu tinh, cực kì yêu nghiệt.
Cô ấy chống eo, đi giày cao ba phần, mông lắc lư đi lên
Ferrari đỗ ven đường, phi như bay, để lại cho tôi một bóng lưng phóng khoảng xinh đẹp.
Buổi tối Đường Kiệu trở về, người vẫn đầy mùi rượu, hôm nay có vẻ tâm trạng anh không tốt, tôi ngôi trên ghế sofa phòng khách vừa xem tivi vừa ăn khoai tây chiên, bên kia đúng lúc anh bước ra từ trong phòng tắm, nhìn tôi từ xa.
Tôi quay đầu lại, nhét miếng khoai tây chiên vào miệng anh, hỏi anh ú ở. “Anh sao vậy?”
Lông mày Đường Kiêu vừa đen vừa đậm, mắt cũng như hòn đá đen, khiến đường nét khuôn mặt anh thêm mấy phần lạnh lùng.
Ha, người đàn ông này như quân vương, khi anh nhìn về phía tôi, trong ánh mắt như giấu một vòng xoáy sâu, thậm sâu đến nỗi người ta không nhìn thấu, cũng khiến tôi mê muội.
Anh mãi không nói gì, tôi nhìn khuôn mặt anh, đột nhiên ý thức được bầu không khí hơi nghiêm trọng, bèn đi qua ôm anh một cái, hỏi: “Sao vậy, chẳng phải anh nói hôm nay có tiệc gia đình sao? Sao lại mang theo khuôn mặt sầm sì trở về vậy?”
Đường Kiêu đen mặt, hồi lâu mới thở dài: “Không sao, chỉ là uống hơi nhiều nên ngày ra thôi.”
Thật ra anh nói dối cũng không để lại dấu vết, tôi không nhìn ra bất cứ manh mối gì từ trên khuôn mặt anh, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ lại nói cho tôi, chắc chân anh đang lừa tôi.
Nhưng tôi không phải người thích hỏi cho ra nhẽ, nhất là đối mặt với Đường Kiêu không muốn nói chuyện, anh không muốn nói chứng minh anh có nỗi khổ tâm, tôi hỏi cũng vô dụng.
“Vậy được rồi, anh về phòng ngủ nghỉ ngơi trước đi. Cả đêm hai chúng tôi không nói gì, chỉ ôm nhau ngủ
suốt đêm.
Lại ở nhà thêm mấy ngày, công ty bắt đầu đi làm, tôi và Đường Kiêu quay về cuộc sống chín giờ đi năm giờ về, không có bất kỳ ai quấy rầy, sống rất thoải mái dễ chịu.
Gần đây Đường Kiêu bận việc khai phá một hạng mục mới, thường tăng ca đến tận khuya, kế hoạch kết hôn lúc trước cũng mắc cạn.
Tôi hiểu cho anh, dù sao mấy ngày nay làm thư ký của anh, tôi cũng loay hoay, càng đừng nhắc đến anh, chuyện kết hôn để từ từ cũng được.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, Nhiễm Nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói tới tìm tôi chơi, tôi còn đang làm việc, bèn bảo cô ấy chờ tôi ở quán cà phê tầng ba, tôi vội xử lý công việc trong tay rồi đi tìm cô ấy.
Mộc Tử Thông lại đi vào văn phòng của tôi và Đường Kiêu đúng lúc này, nhìn thấy tôi, không khỏi trêu chọc một hồi, tôi gặp nhiều dáng vẻ điên điên khùng khùng này của anh ta rồi, cũng không quan tâm anh ta mấy.
Nghĩ tới Nhiệm Nhiên đang chờ tôi bên dưới, tôi bên dứt khoát đứng dậy, định tránh tên lắm miệng này.
Ai ngờ Mộc Tử Thông còn thiếu đòn bu lại, hỏi tôi
“Em Nhã Hàm, anh vừa đến em đã định đi, em có ý gì vậy? Chẳng lẽ Chủ tịch Đường không cho em nhìn người đàn ông khác sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn chăm chú tên yêu nghiệt cười đùa tí tửng trước mắt, sau đó nói đùa với anh ta: “Đường Kiêu nhà tôi đẹp trai như vậy, ai có thể hơn anh ấy được chứ? Tôi chỉ muốn xuống dưới gặp bạn thân tôi thôi mà? Anh tự chơi đi.
Nghe thấy bạn thân của tôi, mắt Mộc Tử Thông sáng lên, cười như yêu tinh.
“Bạn thân? Vậy anh cũng phải đi xem mới được, nhỡ đầu là một người phụ nữ hiền lương thục đức như em, anh phải lừa về nhà làm vợ mới được
Xí, chỉ sợ lát nữa anh sẽ hối hận thôi.
Tôi còn chưa kịp nói, Mộc Tử Thông đã nôn nóng đẩy tôi ra khỏi văn phòng Chủ tịch, tôi ném ánh mắt cầu cứu về phía Đường Kiêu, anh chỉ cười ôn hòa, mặc chúng tôi rời đi.
Mộc Tử Thông hấp tấp đi vào tầng ba, từ xa tôi đã thấy Nhiễm Nhiên đang đưa lưng về phía chúng tôi, ngồi ở vị trí gần cửa sổ uống cà phê, bóng lưng yếu điệu đẹp đẽ.
Vừa thấy báu vật như vậy, Mộc Tử Thông ném cho tôi ánh mắt sâu xa, sau đó chậm rãi đi về phía Nhiễm Nhiên.
Khi tay anh ta vỗ lên vai Nhiễm Nhiên, tôi nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng.
“Đậu má, sao lại là cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.