Chương 243: Dai như địa
Đang cập nhập
18/05/2021
**********
Chương 243 Dai như địa
Phụt...
Cái gì? Anh chuyển tới đây??
Tôi đột nhiên nhớ tới cảnh công ty vận chuyển chuyển đồ tối nay, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác không lành. "Anh anh anh... có phải anh... là người chuyển đến đối diện nhà tôi không?"
Anh không vui nhíu mày lại: "Cái gì mà nhà em, đó là nhà của Đào Cẩn, gọi thân thiết thế làm gì?"
Tôi... "Tên biến thái này!"
Tôi thật muốn đánh anh một trận tơi bời trong thang máy, nhưng đứa bé và bảo mẫu ở bên cạnh, tôi chỉ có thể ngước mắt nhìn, trơ mắt nhìn Đường Kiêu cùng vào thang máy với chúng tôi.
Đường Kiêu khoan thai đắc ý đút hai tay vào túi, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt rất nhàn nhã.
Bảo mẫu chỉ mới tầm ngoài ba mươi, ánh mắt luôn liếc sang bên Đường Kiêu, có lẽ ở trong hiện thực, ngoại trừ ông chủ cô ấy ra, cô ấy chưa từng gặp người đàn ông nào có ngoại hình đẹp như ông chủ Đào nhà cô ấy đúng không?
Tôi liếc mắt lườm Đường Kiêu, kết quả đúng lúc chạm vào ánh mắt nóng bỏng trắng trợn của anh.
Tôi vội dời mắt đi, làm bộ nhìn Shelly trong lòng, một giây sau, lại nghe thấy tiếng cười của Đường Kiêu vang lên trên đỉnh đầu. "Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái, anh biết ngoại hình anh đẹp trai, nhìn mấy lần anh cũng đâu thiệt gì, cùng lắm thì anh không thu phí của em"
Tôi thật sự rất muốn đánh tên tự sướng đáng chết là anh, nhưng tôi nhịn được, mặt đỏ bừng lên, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn mặt bảo mẫu cũng thấy cô ấy xấu hổ đến nỗi đỏ bừng.
Ừm, chắc cô ấy tưởng Đường Kiêu đang đùa giỡn cô ấy đây.
Trong không gian một giây như một năm này, cả người tôi như có rận, không được tự nhiên. "Tinh. "
Thang máy mở ra, tôi vội vàng chạy ra ngoài, không chú ý có bậc cửa, suýt nữa ngã chồng mông.
Phía sau có một bàn tay to ôm eo tôi lại, mùi hương nước cạo râu thoang thoảng đặc trưng trên cơ thể người đàn ông đó bay tới, dễ chịu đến lạ. "Cẩn thận một chút, đã nói anh không thu phí của em rồi, em còn chạy nhanh như vậy làm gì?"
Tôi bị anh dọa cho đến nỗi run chân, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống đất, Shelly trong ngực kháng nghị: "Uncle xấu, không cho phép chú dọa cô Nhã Hàm!"
Tôi lập tức đứng lên, bế Shelly chạy nhanh, về tới nhà là đóng sầm cửa lại, trái tim đập rất nhanh.
Tôi sờ mặt, đã nóng đến nỗi chiên trứng được rồi.
Đáng chết, cuộc sống sau này sống kiểu gì đây, Đường Kiêu chuyển tới đối diện rồi, thật không biết rốt cuộc anh muốn giở trò gì nữa.
Chín giờ tối Đào Cần mới trở về, tôi đi mở cửa, nhìn thấy cửa đối diện đóng chặt, nhưng tôi luôn cảm giác có một đôi mắt đang quan sát chúng tôi, nổi hết da gà.
Buổi tối tôi mơ thấy ác mộng.
Tôi mơ thấy Đường Kiêu cười như không cười nhìn tôi, sau đó cởi từng chiếc quần áo của anh ra, chỉ mặc một chiếc quần lót, múa cột quyến rũ nóng bỏng trước mặt tôi.
Sau khi nhảy xong, tôi lại mở to mắt nhìn, trong miệng anh còn ngậm một bông hoa hồng đỏ rực rỡ ướt đẫm
Anh chậm rãi xuống sân khấu đi về phía tôi, đột nhiên rất gần tôi, gần đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực anh.
Anh dùng giọng nói trầm thấp mà đầy cuốn hút chậm rãi tới gần tôi nói: "Lý Nhã Hàm, em thích anh thì cứ nói đi, em không nói sao anh biết em thích anh được chứ?"
Sau đó tôi liền tỉnh, hồi tưởng lại màn vừa rồi, sờ sờ mặt trong bóng đêm, bỏng như bàn ủi.
A a a, tại sao có thể như vậy? Sao tôi lại mơ thấy anh được? Chẳng lẽ tôi đã khao khát đến vậy rồi sao?
Sắp phát điên rồi.
Tôi bị cơn ác mộng này giày vò cả tối trên giường, tới lúc trời gần sáng mới ngủ thiếp trong vô tình.
Cảm giác mình mới nằm ngủ, chưa được một lúc, thím Dư đã đến gõ cửa, gọi tôi xuống nhà ăn cơm.
Tôi rất buồn ngủ, mơ màng ngồi dậy, lúc xuống nhà suýt nữa đạp hụt, cũng may Đào Cẩn ở dưới bậc thang, đưa tay đỡ tôi, tôi liền rơi vào trong lồng ngực ấm áp rộng rãi mà không xây xát tí nào. "Sao vẫn chưa tỉnh vậy? Tối hôm qua em ngủ không ngon à?"
Tôi khẽ "ừ" một tiếng, mặc cho Đào Cần bến tôi đến bên cạnh bàn, ngửi mùi cháo thơm ngào ngạt, tôi lại không sao có nổi hứng ăn. "Có cần anh đút cho em ăn không?"
Tôi hơi nheo mắt lại, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Đào Cẩn, trong tay cầm cháo định đút cho tôi.
Tôi lập tỉnh táo hơn rất nhiều: "Em tự làm được!"
Mơ màng thu dọn đồ đạc xong, tôi cầm theo túi xách định xuống nhà, Đào Cần đi trước, anh xuống dưới lấy xe trước, tôi ngáp một cái đi vào trong thang máy, đang định ấn nút, một bàn tay đã ẩn giúp tôi.
Tôi ngước mắt, nhìn thấy Đường Kiêu đang nhíu mày nhìn tôi. "Tối hôm qua mệt đến vậy sao? Không đi làm nổi à?"
Sáng sớm đã dùng giọng điệu mỉa mai này nói chuyện với tôi, đúng là đáng ghét.
Tôi chớp mắt với anh, mới nhìn thấy nét mặt anh cũng nhăn nhỏ, lại thêm tối hôm qua vì anh nên tôi mới ngủ không ngon, lửa giận của tôi từ từ dâng lên. "Chó ngoan không cản đường, tránh ra!"
Đường Kiêu cũng tức giận, trực tiếp kéo tay tôi lại: "Mới sáng sớm em nổi giận với ai vậy? Anh nợ em à?" "Đúng vậy, anh nợ tôi đấy! Tối hôm qua nếu không phải vì anh, sao tôi lại ngủ muộn như vậy?"
Nói xong tôi liền ý thức được mình đã nói sai, nhất là dưới trạng thái đầu óc không tỉnh táo, há miệng liền nói thật, quá mất mặt
Tôi cúi đầu đi vào thang máy, bên trong không có một ai, chắc là Đường Kiêu đang suy nghĩ xem câu nói đó của tôi có ý gì, tôi nhân cơ hội định đóng cửa thang máy lại.
Nhưng anh vẫn chui vào, vừa rồi trên mặt vẫn là mây đen dày đặc, giờ đã rạng rỡ ánh nắng. "Nhã Hàm, có phải tối hôm qua em quá nhớ anh, cho nên mất ngủ không?"
Tôi không để ý tới anh, anh càng làm nghiêm trọng hơn, chậm rãi tới gần tôi, tôi cau mày lui về sau, cuối cùng bị anh dồn vào một góc thang máy.
Tôi nuốt nước miếng một cái, đang định mắng anh, kết quả cái tên không biết xấu hổ này đột nhiên sán lại gần: "Nhã Hàm, tối hôm qua anh cũng mơ thấy em, em nói xem đây có phải duyên phận không?" "Anh Đường, xin khiêm tốn một chút, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh đầu...
Vì che giấu sự bối rối trong nội tâm tôi, tôi chỉ có thể dùng cách này để cảnh cáo anh, ai ngờ anh càng nghiện hơn, dán cả nửa người lên. "Nhã Hàm, làm sao bây giờ? Anh rất nhớ em..."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, tôi run lên một giây, lúc này, thang máy mở ra, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài, anh lại nhanh chóng hôn lên môi tôi một cái, rồi ngông nghênh đi ra ngoài.
Tôi che môi, hồi lâu mới khôi phục tinh thần, không kìm được liếm môi, cúi đầu đi ra.
Sau khi lên xe Đào Cẩn, tim tôi còn đập thình thịch, biểu cảm của Đào Cẩn ở bên cạnh hơi cứng ngắc.
Sau khi lái xe đi, Đào Cẩn đột nhiên hỏi tôi: "Người vừa rồi đi trước em có phải Đường Kiêu không?"
Chương 243 Dai như địa
Phụt...
Cái gì? Anh chuyển tới đây??
Tôi đột nhiên nhớ tới cảnh công ty vận chuyển chuyển đồ tối nay, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác không lành. "Anh anh anh... có phải anh... là người chuyển đến đối diện nhà tôi không?"
Anh không vui nhíu mày lại: "Cái gì mà nhà em, đó là nhà của Đào Cẩn, gọi thân thiết thế làm gì?"
Tôi... "Tên biến thái này!"
Tôi thật muốn đánh anh một trận tơi bời trong thang máy, nhưng đứa bé và bảo mẫu ở bên cạnh, tôi chỉ có thể ngước mắt nhìn, trơ mắt nhìn Đường Kiêu cùng vào thang máy với chúng tôi.
Đường Kiêu khoan thai đắc ý đút hai tay vào túi, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt rất nhàn nhã.
Bảo mẫu chỉ mới tầm ngoài ba mươi, ánh mắt luôn liếc sang bên Đường Kiêu, có lẽ ở trong hiện thực, ngoại trừ ông chủ cô ấy ra, cô ấy chưa từng gặp người đàn ông nào có ngoại hình đẹp như ông chủ Đào nhà cô ấy đúng không?
Tôi liếc mắt lườm Đường Kiêu, kết quả đúng lúc chạm vào ánh mắt nóng bỏng trắng trợn của anh.
Tôi vội dời mắt đi, làm bộ nhìn Shelly trong lòng, một giây sau, lại nghe thấy tiếng cười của Đường Kiêu vang lên trên đỉnh đầu. "Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái, anh biết ngoại hình anh đẹp trai, nhìn mấy lần anh cũng đâu thiệt gì, cùng lắm thì anh không thu phí của em"
Tôi thật sự rất muốn đánh tên tự sướng đáng chết là anh, nhưng tôi nhịn được, mặt đỏ bừng lên, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn mặt bảo mẫu cũng thấy cô ấy xấu hổ đến nỗi đỏ bừng.
Ừm, chắc cô ấy tưởng Đường Kiêu đang đùa giỡn cô ấy đây.
Trong không gian một giây như một năm này, cả người tôi như có rận, không được tự nhiên. "Tinh. "
Thang máy mở ra, tôi vội vàng chạy ra ngoài, không chú ý có bậc cửa, suýt nữa ngã chồng mông.
Phía sau có một bàn tay to ôm eo tôi lại, mùi hương nước cạo râu thoang thoảng đặc trưng trên cơ thể người đàn ông đó bay tới, dễ chịu đến lạ. "Cẩn thận một chút, đã nói anh không thu phí của em rồi, em còn chạy nhanh như vậy làm gì?"
Tôi bị anh dọa cho đến nỗi run chân, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống đất, Shelly trong ngực kháng nghị: "Uncle xấu, không cho phép chú dọa cô Nhã Hàm!"
Tôi lập tức đứng lên, bế Shelly chạy nhanh, về tới nhà là đóng sầm cửa lại, trái tim đập rất nhanh.
Tôi sờ mặt, đã nóng đến nỗi chiên trứng được rồi.
Đáng chết, cuộc sống sau này sống kiểu gì đây, Đường Kiêu chuyển tới đối diện rồi, thật không biết rốt cuộc anh muốn giở trò gì nữa.
Chín giờ tối Đào Cần mới trở về, tôi đi mở cửa, nhìn thấy cửa đối diện đóng chặt, nhưng tôi luôn cảm giác có một đôi mắt đang quan sát chúng tôi, nổi hết da gà.
Buổi tối tôi mơ thấy ác mộng.
Tôi mơ thấy Đường Kiêu cười như không cười nhìn tôi, sau đó cởi từng chiếc quần áo của anh ra, chỉ mặc một chiếc quần lót, múa cột quyến rũ nóng bỏng trước mặt tôi.
Sau khi nhảy xong, tôi lại mở to mắt nhìn, trong miệng anh còn ngậm một bông hoa hồng đỏ rực rỡ ướt đẫm
Anh chậm rãi xuống sân khấu đi về phía tôi, đột nhiên rất gần tôi, gần đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực anh.
Anh dùng giọng nói trầm thấp mà đầy cuốn hút chậm rãi tới gần tôi nói: "Lý Nhã Hàm, em thích anh thì cứ nói đi, em không nói sao anh biết em thích anh được chứ?"
Sau đó tôi liền tỉnh, hồi tưởng lại màn vừa rồi, sờ sờ mặt trong bóng đêm, bỏng như bàn ủi.
A a a, tại sao có thể như vậy? Sao tôi lại mơ thấy anh được? Chẳng lẽ tôi đã khao khát đến vậy rồi sao?
Sắp phát điên rồi.
Tôi bị cơn ác mộng này giày vò cả tối trên giường, tới lúc trời gần sáng mới ngủ thiếp trong vô tình.
Cảm giác mình mới nằm ngủ, chưa được một lúc, thím Dư đã đến gõ cửa, gọi tôi xuống nhà ăn cơm.
Tôi rất buồn ngủ, mơ màng ngồi dậy, lúc xuống nhà suýt nữa đạp hụt, cũng may Đào Cẩn ở dưới bậc thang, đưa tay đỡ tôi, tôi liền rơi vào trong lồng ngực ấm áp rộng rãi mà không xây xát tí nào. "Sao vẫn chưa tỉnh vậy? Tối hôm qua em ngủ không ngon à?"
Tôi khẽ "ừ" một tiếng, mặc cho Đào Cần bến tôi đến bên cạnh bàn, ngửi mùi cháo thơm ngào ngạt, tôi lại không sao có nổi hứng ăn. "Có cần anh đút cho em ăn không?"
Tôi hơi nheo mắt lại, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Đào Cẩn, trong tay cầm cháo định đút cho tôi.
Tôi lập tỉnh táo hơn rất nhiều: "Em tự làm được!"
Mơ màng thu dọn đồ đạc xong, tôi cầm theo túi xách định xuống nhà, Đào Cần đi trước, anh xuống dưới lấy xe trước, tôi ngáp một cái đi vào trong thang máy, đang định ấn nút, một bàn tay đã ẩn giúp tôi.
Tôi ngước mắt, nhìn thấy Đường Kiêu đang nhíu mày nhìn tôi. "Tối hôm qua mệt đến vậy sao? Không đi làm nổi à?"
Sáng sớm đã dùng giọng điệu mỉa mai này nói chuyện với tôi, đúng là đáng ghét.
Tôi chớp mắt với anh, mới nhìn thấy nét mặt anh cũng nhăn nhỏ, lại thêm tối hôm qua vì anh nên tôi mới ngủ không ngon, lửa giận của tôi từ từ dâng lên. "Chó ngoan không cản đường, tránh ra!"
Đường Kiêu cũng tức giận, trực tiếp kéo tay tôi lại: "Mới sáng sớm em nổi giận với ai vậy? Anh nợ em à?" "Đúng vậy, anh nợ tôi đấy! Tối hôm qua nếu không phải vì anh, sao tôi lại ngủ muộn như vậy?"
Nói xong tôi liền ý thức được mình đã nói sai, nhất là dưới trạng thái đầu óc không tỉnh táo, há miệng liền nói thật, quá mất mặt
Tôi cúi đầu đi vào thang máy, bên trong không có một ai, chắc là Đường Kiêu đang suy nghĩ xem câu nói đó của tôi có ý gì, tôi nhân cơ hội định đóng cửa thang máy lại.
Nhưng anh vẫn chui vào, vừa rồi trên mặt vẫn là mây đen dày đặc, giờ đã rạng rỡ ánh nắng. "Nhã Hàm, có phải tối hôm qua em quá nhớ anh, cho nên mất ngủ không?"
Tôi không để ý tới anh, anh càng làm nghiêm trọng hơn, chậm rãi tới gần tôi, tôi cau mày lui về sau, cuối cùng bị anh dồn vào một góc thang máy.
Tôi nuốt nước miếng một cái, đang định mắng anh, kết quả cái tên không biết xấu hổ này đột nhiên sán lại gần: "Nhã Hàm, tối hôm qua anh cũng mơ thấy em, em nói xem đây có phải duyên phận không?" "Anh Đường, xin khiêm tốn một chút, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh đầu...
Vì che giấu sự bối rối trong nội tâm tôi, tôi chỉ có thể dùng cách này để cảnh cáo anh, ai ngờ anh càng nghiện hơn, dán cả nửa người lên. "Nhã Hàm, làm sao bây giờ? Anh rất nhớ em..."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, tôi run lên một giây, lúc này, thang máy mở ra, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài, anh lại nhanh chóng hôn lên môi tôi một cái, rồi ngông nghênh đi ra ngoài.
Tôi che môi, hồi lâu mới khôi phục tinh thần, không kìm được liếm môi, cúi đầu đi ra.
Sau khi lên xe Đào Cẩn, tim tôi còn đập thình thịch, biểu cảm của Đào Cẩn ở bên cạnh hơi cứng ngắc.
Sau khi lái xe đi, Đào Cẩn đột nhiên hỏi tôi: "Người vừa rồi đi trước em có phải Đường Kiêu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.