Chương 115: Đi
Đang cập nhập
28/04/2021
Tôi không cách nào tưởng tượng ra tôi và Hạ Phong chật vật không chịu nổi chạy ào ra ngoài từ nhà vệ sinh như thế nào.
Lúc đi ra, tôi họ như bị bệnh lao, khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi và nước bọt, thê thảm thôi rồi, nhìn không khác gì vừa chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Hà Phong bên cạnh cũng không tốt hơn tôi là bao, cũng khó cho cậu ấy, một thiếu niên đẹp trai lai láng đang yên đang lành bị hành xác thành anh chàng lôi thôi chảy nước mũi.
Sau khi đi ra, tôi họ đến nỗi run chân, lập tức quỳ phịch trên mặt đất, trước mắt xuất hiện một đôi giày da sáng đến nỗi có thể phản quang.
Đường Kiêu đút tay vào túi quần, nhìn xuống tôi từ trên cao: “Chẳng phải đã ra rồi sao?"
Thật muốn bóp chết anh.
Nếu có thể, tôi nhất định phải cầm dao đâm anh, cầm kéo cắt anh, cắt đi Tiểu Đường Kiêu của anh, vớ thêm cái búa chặt đứt tay chân của anh, cho vào bình ngâm rượu!
Có điều tôi chỉ có thể tưởng tượng vậy thôi, ở trước mặt anh, tôi mãi mãi là kẻ yếu.
Nhưng dù tôi là kẻ yếu, vậy thì sao? Dù yếu hơn anh, tôi cũng phải có khí thế
Thế là tôi gắng mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh chằm chằm, không nói câu nào, cứ nhìn anh đăm đăm như vậy là đủ.
Anh cười như không cười nâng cằm tôi lên: “Giỏi đó chứ, bây giờ ngay cả điện thoại của tôi cô cũng không nghe, còn dám qua đêm ở bên ngoài nữa à?"
Tôi cười khẩy: “Đúng vậy, ai mà chẳng có cuộc sống về đêm chứ? Bên cạnh Đường đại thiếu gia anh có nhiều cô gái tiếp khách như vậy, vì sao tôi không thể đi tìm kiếm tình yêu đích thực của mình chứ?"
Thoáng chốc, tôi cảm giác sức trên tay anh mạnh hơn nhiều, tôi đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. “Lý Nhã Hàm, cô phải nghĩ kỹ, trong tay tôi còn có thứ cô không dám đối mặt, cô nhất định phải để tình nhân của cô nhìn thấy ngay trước mặt cô à?”
Tôi im lặng.
Nói thật, tôi vẫn không dám.
Hà Phong là người thuần khiết sạch sẽ như vậy, tôi không thể để cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ nhơ nhớp đó của tôi. “Anh cho rằng anh lôi những thứ đó ra là có thể uy hiếp được Nhã Hàm sao? Tôi cho anh biết, Đường Kiêu, lòng chiếm hữu của anh mãnh liệt như vậy thì vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của cô ấy đâu!” “Ai mà thèm tình yêu của cô ấy, tôi chỉ cần cơ thể là được."
Đường Kiêu cười khẩy một tiếng, Hạ Phong bị chọc tức siết chặt nắm đấm.
Cậu ấy lảo đảo đứng lên, kéo tôi dậy từ dưới đất, chật vật dùng ống tay áo của mình lau sạch mặt tôi.
Mắt cậu ấy nhìn thẳng tôi, đầy vẻ kiên định. “Nhã Hàm, cậu đừng sợ, tớ sẽ dẫn cậu đi, bất kể hôm nay xảy ra chuyện gì, bạn họ tuyệt đối không thể mang cậu đi được!”
Tôi nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cậu ấy, hiểu rõ cậu ấy không hề nói suông. "Được đấy, tình chàng ý thiếp, đậm sâu như biển nhỉ. Lý Nhã Hàm, nếu cô đã lựa chọn xong, vậy tôi chỉ có thể quyết định con đường sau đó của cô theo lựa chọn của cô thôi, đến lúc đó cô cũng đừng trách tôi không cho cô... “Tôi trở về với anh!"
Tôi ngắt lời anh cực nhanh: “Tôi nghe anh, trở về với anh, tôi không đi nữa, sau này... không đi nữa."
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, chỉ thành lời thì thầm giữa tôi và Đường
Kiêu. “Nhã Hàm!”
Hà Phong không kìm được lòng, đuổi theo: “Cậu không tin tớ đúng không? Cậu cho rằng tớ không có năng lực dẫn cậu đi đúng không? Chúng ta... chúng ta có thể báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến cũng được mà, hành động của anh ta là giam cầm phi pháp, phải ngồi tù đấy cậu có biết không?" “Tớ biết, Hà Phong.”
Tôi nhẹ giọng ngắt lời cậu ấy: “Cám ơn cậu đã chịu dẫn tớ đi, cậu có suy nghĩ như vậy tớ đã rất cảm động rồi, nhưng chúng ta... trời đã định chúng ta phải vô duyên, đời này... có lẽ cũng không còn hi vọng nữa."
Đôi mắt như thể sắp nứt ra, giờ phút này, tôi đã không nặn ra nổi giọt nước mắt nào nữa. “VI sao? Nhã Hàm! Rốt cuộc cậu bị anh ta tóm được nhược điểm gì? Vì sao anh ta vừa nhắc đến cậu đã thỏa hiệp? Cậu hãy nói cho tớ được không? Chúng ta cùng nhau đối mặt đi...”
Nói cho cậu? Sao tớ có thể nói những chuyện này cho cậu được? Sao tớ có thể để anh ta cho cậu xem những video bẩn mắt đó được?
Trong mắt cậu, tớ là cô gái vô cùng thuần khiết, nếu để cho cậu thấy dáng vẻ tớ uốn éo dưới háng anh ta, cậu sẽ nghĩ thế nào đây?
Tôi che mắt, mắt dù đau nhưng không có nước mắt. "Tớ xin lỗi, chúng ta dừng ở đây thôi, tớ bỏ cuộc!”
Nói xong, tôi chạy về phía đầu cầu thang, chắc là đám người của Đường Kiêu sắp tới, thế nhưng ở lại đây thì từng phút từng giây lòng tôi đầu đau như bị dao cứa.
Tại sao có thể như vậy? Tôi chỉ muốn gả cho người mình thích, vì sao lại gian nan như thế?
Tôi chạy đến giữa sảnh phòng chờ máy bay, hành lý Hà Phong vừa rồi vứt bỏ còn đứng yên đó, như đang cười nhạo sự giãy giụa vô nghĩa của tôi.
Từ bỏ đi, trở về với Đường Kiêu, yên tâm làm bạn gái bí mật của anh, nói không chừng ngày nào đó anh vui, sẽ bỏ qua cho tôi thì sao?
Tôi cười đau thương, đám Đường Kiêu chạy tới trước mặt tôi, sau khi mở cửa xe ra, anh tự ngồi lên.
Dùng dăng hồi lâu mới đi tới trước xe, tôi cắn răng ngồi vào theo.
Nét mặt của Đường Kiêu đã khôi phục lại cái bản mặt đơ mọi khi, anh lạnh lùng ra lệnh cho tôi. "Cởi quần áo.”
Lúc đi ra, tôi họ như bị bệnh lao, khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi và nước bọt, thê thảm thôi rồi, nhìn không khác gì vừa chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Hà Phong bên cạnh cũng không tốt hơn tôi là bao, cũng khó cho cậu ấy, một thiếu niên đẹp trai lai láng đang yên đang lành bị hành xác thành anh chàng lôi thôi chảy nước mũi.
Sau khi đi ra, tôi họ đến nỗi run chân, lập tức quỳ phịch trên mặt đất, trước mắt xuất hiện một đôi giày da sáng đến nỗi có thể phản quang.
Đường Kiêu đút tay vào túi quần, nhìn xuống tôi từ trên cao: “Chẳng phải đã ra rồi sao?"
Thật muốn bóp chết anh.
Nếu có thể, tôi nhất định phải cầm dao đâm anh, cầm kéo cắt anh, cắt đi Tiểu Đường Kiêu của anh, vớ thêm cái búa chặt đứt tay chân của anh, cho vào bình ngâm rượu!
Có điều tôi chỉ có thể tưởng tượng vậy thôi, ở trước mặt anh, tôi mãi mãi là kẻ yếu.
Nhưng dù tôi là kẻ yếu, vậy thì sao? Dù yếu hơn anh, tôi cũng phải có khí thế
Thế là tôi gắng mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh chằm chằm, không nói câu nào, cứ nhìn anh đăm đăm như vậy là đủ.
Anh cười như không cười nâng cằm tôi lên: “Giỏi đó chứ, bây giờ ngay cả điện thoại của tôi cô cũng không nghe, còn dám qua đêm ở bên ngoài nữa à?"
Tôi cười khẩy: “Đúng vậy, ai mà chẳng có cuộc sống về đêm chứ? Bên cạnh Đường đại thiếu gia anh có nhiều cô gái tiếp khách như vậy, vì sao tôi không thể đi tìm kiếm tình yêu đích thực của mình chứ?"
Thoáng chốc, tôi cảm giác sức trên tay anh mạnh hơn nhiều, tôi đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. “Lý Nhã Hàm, cô phải nghĩ kỹ, trong tay tôi còn có thứ cô không dám đối mặt, cô nhất định phải để tình nhân của cô nhìn thấy ngay trước mặt cô à?”
Tôi im lặng.
Nói thật, tôi vẫn không dám.
Hà Phong là người thuần khiết sạch sẽ như vậy, tôi không thể để cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ nhơ nhớp đó của tôi. “Anh cho rằng anh lôi những thứ đó ra là có thể uy hiếp được Nhã Hàm sao? Tôi cho anh biết, Đường Kiêu, lòng chiếm hữu của anh mãnh liệt như vậy thì vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của cô ấy đâu!” “Ai mà thèm tình yêu của cô ấy, tôi chỉ cần cơ thể là được."
Đường Kiêu cười khẩy một tiếng, Hạ Phong bị chọc tức siết chặt nắm đấm.
Cậu ấy lảo đảo đứng lên, kéo tôi dậy từ dưới đất, chật vật dùng ống tay áo của mình lau sạch mặt tôi.
Mắt cậu ấy nhìn thẳng tôi, đầy vẻ kiên định. “Nhã Hàm, cậu đừng sợ, tớ sẽ dẫn cậu đi, bất kể hôm nay xảy ra chuyện gì, bạn họ tuyệt đối không thể mang cậu đi được!”
Tôi nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cậu ấy, hiểu rõ cậu ấy không hề nói suông. "Được đấy, tình chàng ý thiếp, đậm sâu như biển nhỉ. Lý Nhã Hàm, nếu cô đã lựa chọn xong, vậy tôi chỉ có thể quyết định con đường sau đó của cô theo lựa chọn của cô thôi, đến lúc đó cô cũng đừng trách tôi không cho cô... “Tôi trở về với anh!"
Tôi ngắt lời anh cực nhanh: “Tôi nghe anh, trở về với anh, tôi không đi nữa, sau này... không đi nữa."
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, chỉ thành lời thì thầm giữa tôi và Đường
Kiêu. “Nhã Hàm!”
Hà Phong không kìm được lòng, đuổi theo: “Cậu không tin tớ đúng không? Cậu cho rằng tớ không có năng lực dẫn cậu đi đúng không? Chúng ta... chúng ta có thể báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến cũng được mà, hành động của anh ta là giam cầm phi pháp, phải ngồi tù đấy cậu có biết không?" “Tớ biết, Hà Phong.”
Tôi nhẹ giọng ngắt lời cậu ấy: “Cám ơn cậu đã chịu dẫn tớ đi, cậu có suy nghĩ như vậy tớ đã rất cảm động rồi, nhưng chúng ta... trời đã định chúng ta phải vô duyên, đời này... có lẽ cũng không còn hi vọng nữa."
Đôi mắt như thể sắp nứt ra, giờ phút này, tôi đã không nặn ra nổi giọt nước mắt nào nữa. “VI sao? Nhã Hàm! Rốt cuộc cậu bị anh ta tóm được nhược điểm gì? Vì sao anh ta vừa nhắc đến cậu đã thỏa hiệp? Cậu hãy nói cho tớ được không? Chúng ta cùng nhau đối mặt đi...”
Nói cho cậu? Sao tớ có thể nói những chuyện này cho cậu được? Sao tớ có thể để anh ta cho cậu xem những video bẩn mắt đó được?
Trong mắt cậu, tớ là cô gái vô cùng thuần khiết, nếu để cho cậu thấy dáng vẻ tớ uốn éo dưới háng anh ta, cậu sẽ nghĩ thế nào đây?
Tôi che mắt, mắt dù đau nhưng không có nước mắt. "Tớ xin lỗi, chúng ta dừng ở đây thôi, tớ bỏ cuộc!”
Nói xong, tôi chạy về phía đầu cầu thang, chắc là đám người của Đường Kiêu sắp tới, thế nhưng ở lại đây thì từng phút từng giây lòng tôi đầu đau như bị dao cứa.
Tại sao có thể như vậy? Tôi chỉ muốn gả cho người mình thích, vì sao lại gian nan như thế?
Tôi chạy đến giữa sảnh phòng chờ máy bay, hành lý Hà Phong vừa rồi vứt bỏ còn đứng yên đó, như đang cười nhạo sự giãy giụa vô nghĩa của tôi.
Từ bỏ đi, trở về với Đường Kiêu, yên tâm làm bạn gái bí mật của anh, nói không chừng ngày nào đó anh vui, sẽ bỏ qua cho tôi thì sao?
Tôi cười đau thương, đám Đường Kiêu chạy tới trước mặt tôi, sau khi mở cửa xe ra, anh tự ngồi lên.
Dùng dăng hồi lâu mới đi tới trước xe, tôi cắn răng ngồi vào theo.
Nét mặt của Đường Kiêu đã khôi phục lại cái bản mặt đơ mọi khi, anh lạnh lùng ra lệnh cho tôi. "Cởi quần áo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.