Chương 271: Không đi nữa
Đang cập nhập
21/05/2021
không cần nói nữa.
"Anh biết, anh nhìn thấy hết chuyện tối ngày hôm qua trong camera, huống hồ tên Phần Vũ Tây đó vốn cũng không phải kẻ tử tế gì, giống người cậu mục nát của cậu ta vậy!”
Tôi ngày người mấy giây, dù sao hiểu biết của tôi về người nhà họ Phần ít càng thêm ít, ngay cả chuyện Phàn Dục Nam có em trai cũng mới biết tối hôm qua.
"Rốt cuộc nhà bọn họ sao vậy? Tại sao em cảm giác... nhà họ Phan không có mấy ai tốt vậy?”
Thật ra tôi rất hiếu kỳ đối với gia đình của Phàn Dục Nam.
Đường Kiêu trợn ngược mắt.
“Ai biết được? Trước khi ba cô ta không còn người nhà của cô ta đã vậy rồi, Phần Vũ Tây tuổi còn trẻ đã không cần nói nữa.
"Anh biết, anh nhìn thấy hết chuyện tối ngày hôm qua trong camera, huống hồ tên Phần Vũ Tây đó vốn cũng không phải kẻ tử tế gì, giống người cậu mục nát của cậu ta vậy!
Tôi ngày người mấy giây, dù sao hiểu biết của tôi về người nhà họ Phần ít càng thêm ít, ngay cả chuyện Phản Dục Nam có em trai cũng mới biết tối hôm qua.
“Rốt cuộc nhà bọn họ sao vậy? Tại sao em cảm giác nhà họ Phan không có mấy ai tốt vậy?"
Thật ra tôi rất hiếu kỳ đối với gia đình của Phàn Dục Nam.
Đường Kiêu trợn ngược mắt.
“Ai biết được? Trước khi ba cô ta không còn người nhà của cô ta đã vậy rồi, Phần Vũ Tây tuổi còn trẻ đã làm loạn ở bên ngoài, thường xuyên trải qua cuộc sống vung tiền như rác, nhà cậu của cậu ta mở bệnh viên, nhưng ông ta thích đi Macao đánh bạc, nhà cửa sắp bị lột sạch rồi
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ vì sao những người đó phải túm lấy Đường Kiêu không thả, nếu như không có tồn Đại Phật là Đường Kiêu bao bọc, gia nghiệp nhà họ Phàn sẽ sụp đổ.
Đúng là một đảm ký sinh trùng mà
Trước giờ tôi rất phản cảm loại người ăn bám này, nhất là sau khi biết loại cậu ấm nhân cách méo mó như Phan Vũ Tây, nỗi chán ghét hàn trong lòng không kém gì khi ngầm hoa trong vườn, đột nhiên giảm phải đống phân thổi xộc mũi.
“Đúng rồi, sau này em đừng gặp Đào Cẩn nữa, anh đã sớm nói anh ta không phải người tốt rồi, em cònkhông tin, kết quả tối hôm qua biết rồi chứ?”
Nhắc đến Đào Cần, tim tôi thất lại.
Tối hôm qua do hiệu lực của thuốc tôi còn chủ động quyến rũ anh... Kết quả lại vì bảo vệ sự trong trắng của mình mà mắng anh không lựa lời chính tôi nghĩ lại những lời đó cũng cảm thấy rất quả đáng, đổi lại là anh, chắc đau khổ muốn chết rồi.
"ÀI.... Thật ra ban đầu em và Đào Cẩn cũng không phải như vậy, tối hôm qua có thể là anh ấy muốn giúp em, cho nên "
Chuyện tối ngày hôm qua rõ mồn một trước mắt, Đào Cần như thế khiến tôi cảm thấy rất lạ lầm, thậm chỉ còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Nếu như tôi không đâm một nhát vào đùi mình, tôi nghĩ có lẽ bây giờ tôi đã không thể bình tĩnh nói chuyện với Đường Kiểu như bây giờ nữa rồi.
"Bất kể anh ta vì nguyên nhân gì, Nhã Hàm, anh ta có ý đồ muốn lên giường với em, đó chính là biểu hiện của âm mưu đen tối, đừng trách anh tại sao lại nói trắng trợn như vậy, anh cũng là đàn ông, cho nên anh biết anh ta nghĩ thế nào."
Đường Kiêu ngắt lời tôi định nói, tôi ngước mắt nhìn anh, anh cũng nghiêm túc hiếm có, ôm vai tôi hôn một cái
"Em là người phụ nữ của ông đây, người khác không được động vào dù chỉ một đầu ngón chân!”
Tôi cười khổ: "Vậy tơ tưởng cũng không được sao?"
Anh nghiêm trang nhìn tôi: “Đừng có hòng!” Ôi, đúng là chúa ghen.
Tôi dựa đầu vào vai anh, nhếch môi cười hạnh phúc.
Cũng may cũng may, Đường Kiêu vẫn ở bên tôi.
May mà vết thương trên đùi tối không quá sâu, cũng không đảm trúng động mạch chủ, cho nên bác sĩ khâu bốn mũi cho tôi, bảo tôi về nhà nghỉ ngơi, tôi biết có thể sau này sẽ để lại sẹo.
Nhưng may mắn là, vết thương ở trên đùi, chỉ cần không mặc quần soóc ngắn sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp.
Thế là vết thương nhỏ này thành vốn liếng tôi thường xuyên lấy ra đắc ý.
Buổi tối dưỡng da xong, tôi mặc đồ ngủ bò lên giường, bên ngoài cửa số gió lạnh thổi phân phát, tuyết rơi lớn, nhưng bên trong vô cùng ấm áp.
Tôi vén váy lên, nói với Đường Kiêu đang nhìn máy vi tính: “Mau nhìn đi, có phải vết sẹo này ngầu làm không?”
Đường Kiêu liếc xéo tôi, ngoặc ngoặc tay với tôi, tôi lập tức bỏ qua.
Anh ôm vai tôi, nét mặt lười biếng
“Anh muốn nói gì?”
Tôi nghĩ ngợi, ngoẹo đầu nhìn anh.
"Chẳng lẽ anh không cảm thấy em rất lợi hại sao? Em cam lòng đâm một nhát lên người vì anh đấy...
Thấy anh có biểu cảm như nhìn đứa thiểu năng, tôi có chút không phục, cố ý giơ chân cao hơn, để anh nhìn rõ hơn. "Nào nào nào, anh hãy nhìn vết sẹo quyến rũ ngông cuồng này đi. Nó biểu tượng cho lòng trung trinh son sắt của em với anh, tình yêu đến chết cũng không thay đổi, quả thực là thứ còn thuần khiết hơn cả thủ cung sa day!"
Đường Kiêu giật khỏe mỗi một cái: "Cho nên? Ý em muốn cho anh nhìn vết sẹo này là muốn anh cũng như em, lần sau khi gặp Phần Dục Nam phải đâm minh một nhát à? Em có ngốc không vậy?”
“Nếu là lúc ấy, dao của anh đã nhằm vào Đào Cần rồi, tại sao phải nhằm vào mình?”
Anh nói có vẻ rất có lý, tôi không phản bác được.
“Người khác đều nói tâm tư của phụ nữ khó đoán, em thấy tâm tư của anh mới khó đoán đẩy, người ta muốn anh khen em một cái, ai bảo anh mang em há
Đường Kiêu nhíu mày, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sát không thành thép.
"Anh khen em, lần sau em lại đi đâm chân em đúng không?"
Tôi nhỏ giọng nói: "Không dám..."
Đường Kiêu thấy tôi lận sai, thái độ tốt hơn, cầm chân tôi lên nhìn: “Vẫn ổn, vết sẹo không lớn, chi tiếc cho cặp đùi đẹp này, ảnh hưởng tới dục vọng của anh."
Dáng vẻ của khét chững chạc của anh thật khiến người ta muốn đánh anh, tôi vội tránh ra, mắng anh.
“Chân Phàn Dục Nam đẹp lắm, anh đi tìm cô ta mà phát tiết đi
Đường Kiêu mất hứng ngước mắt: “Đang yên đang lành nhắc đến cô ta làm gì?” Nhìn dáng vẻ đó của anh, chac là Phần Dục Nam lại gây chuyện gì rồi, tôi lại hấp tấp chạy đến trước mặt anh, hỏi:
"Sao vậy? Cô ta lại làm chuyện gì chọc giận anh à?”
Đường Kiêu lạnh nhạt liếc tôi: "Nhìn em bây giờ như bà tám vậy, sao đột nhiên lại quan tâm chuyện của cô ta vậy?"
Tôi nhăn nhó mở miệng: "Đây chẳng phải là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng sao?"
“Ồ, cuối cùng đầu gỗ em cũng nghĩ thông rồi à? Chẳng phải vừa rồi còn sẹo lành quên đau sao?"
Đường Kiêu măng tôi một câu, sau đó chậm rãi mở miệng:
“Cũng chẳng có gì, chỉ là tên đáng chết Phần Vũ Tây lấy danh nghĩa
"Anh biết, anh nhìn thấy hết chuyện tối ngày hôm qua trong camera, huống hồ tên Phần Vũ Tây đó vốn cũng không phải kẻ tử tế gì, giống người cậu mục nát của cậu ta vậy!”
Tôi ngày người mấy giây, dù sao hiểu biết của tôi về người nhà họ Phần ít càng thêm ít, ngay cả chuyện Phàn Dục Nam có em trai cũng mới biết tối hôm qua.
"Rốt cuộc nhà bọn họ sao vậy? Tại sao em cảm giác... nhà họ Phan không có mấy ai tốt vậy?”
Thật ra tôi rất hiếu kỳ đối với gia đình của Phàn Dục Nam.
Đường Kiêu trợn ngược mắt.
“Ai biết được? Trước khi ba cô ta không còn người nhà của cô ta đã vậy rồi, Phần Vũ Tây tuổi còn trẻ đã không cần nói nữa.
"Anh biết, anh nhìn thấy hết chuyện tối ngày hôm qua trong camera, huống hồ tên Phần Vũ Tây đó vốn cũng không phải kẻ tử tế gì, giống người cậu mục nát của cậu ta vậy!
Tôi ngày người mấy giây, dù sao hiểu biết của tôi về người nhà họ Phần ít càng thêm ít, ngay cả chuyện Phản Dục Nam có em trai cũng mới biết tối hôm qua.
“Rốt cuộc nhà bọn họ sao vậy? Tại sao em cảm giác nhà họ Phan không có mấy ai tốt vậy?"
Thật ra tôi rất hiếu kỳ đối với gia đình của Phàn Dục Nam.
Đường Kiêu trợn ngược mắt.
“Ai biết được? Trước khi ba cô ta không còn người nhà của cô ta đã vậy rồi, Phần Vũ Tây tuổi còn trẻ đã làm loạn ở bên ngoài, thường xuyên trải qua cuộc sống vung tiền như rác, nhà cậu của cậu ta mở bệnh viên, nhưng ông ta thích đi Macao đánh bạc, nhà cửa sắp bị lột sạch rồi
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ vì sao những người đó phải túm lấy Đường Kiêu không thả, nếu như không có tồn Đại Phật là Đường Kiêu bao bọc, gia nghiệp nhà họ Phàn sẽ sụp đổ.
Đúng là một đảm ký sinh trùng mà
Trước giờ tôi rất phản cảm loại người ăn bám này, nhất là sau khi biết loại cậu ấm nhân cách méo mó như Phan Vũ Tây, nỗi chán ghét hàn trong lòng không kém gì khi ngầm hoa trong vườn, đột nhiên giảm phải đống phân thổi xộc mũi.
“Đúng rồi, sau này em đừng gặp Đào Cẩn nữa, anh đã sớm nói anh ta không phải người tốt rồi, em cònkhông tin, kết quả tối hôm qua biết rồi chứ?”
Nhắc đến Đào Cần, tim tôi thất lại.
Tối hôm qua do hiệu lực của thuốc tôi còn chủ động quyến rũ anh... Kết quả lại vì bảo vệ sự trong trắng của mình mà mắng anh không lựa lời chính tôi nghĩ lại những lời đó cũng cảm thấy rất quả đáng, đổi lại là anh, chắc đau khổ muốn chết rồi.
"ÀI.... Thật ra ban đầu em và Đào Cẩn cũng không phải như vậy, tối hôm qua có thể là anh ấy muốn giúp em, cho nên "
Chuyện tối ngày hôm qua rõ mồn một trước mắt, Đào Cần như thế khiến tôi cảm thấy rất lạ lầm, thậm chỉ còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Nếu như tôi không đâm một nhát vào đùi mình, tôi nghĩ có lẽ bây giờ tôi đã không thể bình tĩnh nói chuyện với Đường Kiểu như bây giờ nữa rồi.
"Bất kể anh ta vì nguyên nhân gì, Nhã Hàm, anh ta có ý đồ muốn lên giường với em, đó chính là biểu hiện của âm mưu đen tối, đừng trách anh tại sao lại nói trắng trợn như vậy, anh cũng là đàn ông, cho nên anh biết anh ta nghĩ thế nào."
Đường Kiêu ngắt lời tôi định nói, tôi ngước mắt nhìn anh, anh cũng nghiêm túc hiếm có, ôm vai tôi hôn một cái
"Em là người phụ nữ của ông đây, người khác không được động vào dù chỉ một đầu ngón chân!”
Tôi cười khổ: "Vậy tơ tưởng cũng không được sao?"
Anh nghiêm trang nhìn tôi: “Đừng có hòng!” Ôi, đúng là chúa ghen.
Tôi dựa đầu vào vai anh, nhếch môi cười hạnh phúc.
Cũng may cũng may, Đường Kiêu vẫn ở bên tôi.
May mà vết thương trên đùi tối không quá sâu, cũng không đảm trúng động mạch chủ, cho nên bác sĩ khâu bốn mũi cho tôi, bảo tôi về nhà nghỉ ngơi, tôi biết có thể sau này sẽ để lại sẹo.
Nhưng may mắn là, vết thương ở trên đùi, chỉ cần không mặc quần soóc ngắn sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp.
Thế là vết thương nhỏ này thành vốn liếng tôi thường xuyên lấy ra đắc ý.
Buổi tối dưỡng da xong, tôi mặc đồ ngủ bò lên giường, bên ngoài cửa số gió lạnh thổi phân phát, tuyết rơi lớn, nhưng bên trong vô cùng ấm áp.
Tôi vén váy lên, nói với Đường Kiêu đang nhìn máy vi tính: “Mau nhìn đi, có phải vết sẹo này ngầu làm không?”
Đường Kiêu liếc xéo tôi, ngoặc ngoặc tay với tôi, tôi lập tức bỏ qua.
Anh ôm vai tôi, nét mặt lười biếng
“Anh muốn nói gì?”
Tôi nghĩ ngợi, ngoẹo đầu nhìn anh.
"Chẳng lẽ anh không cảm thấy em rất lợi hại sao? Em cam lòng đâm một nhát lên người vì anh đấy...
Thấy anh có biểu cảm như nhìn đứa thiểu năng, tôi có chút không phục, cố ý giơ chân cao hơn, để anh nhìn rõ hơn. "Nào nào nào, anh hãy nhìn vết sẹo quyến rũ ngông cuồng này đi. Nó biểu tượng cho lòng trung trinh son sắt của em với anh, tình yêu đến chết cũng không thay đổi, quả thực là thứ còn thuần khiết hơn cả thủ cung sa day!"
Đường Kiêu giật khỏe mỗi một cái: "Cho nên? Ý em muốn cho anh nhìn vết sẹo này là muốn anh cũng như em, lần sau khi gặp Phần Dục Nam phải đâm minh một nhát à? Em có ngốc không vậy?”
“Nếu là lúc ấy, dao của anh đã nhằm vào Đào Cần rồi, tại sao phải nhằm vào mình?”
Anh nói có vẻ rất có lý, tôi không phản bác được.
“Người khác đều nói tâm tư của phụ nữ khó đoán, em thấy tâm tư của anh mới khó đoán đẩy, người ta muốn anh khen em một cái, ai bảo anh mang em há
Đường Kiêu nhíu mày, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sát không thành thép.
"Anh khen em, lần sau em lại đi đâm chân em đúng không?"
Tôi nhỏ giọng nói: "Không dám..."
Đường Kiêu thấy tôi lận sai, thái độ tốt hơn, cầm chân tôi lên nhìn: “Vẫn ổn, vết sẹo không lớn, chi tiếc cho cặp đùi đẹp này, ảnh hưởng tới dục vọng của anh."
Dáng vẻ của khét chững chạc của anh thật khiến người ta muốn đánh anh, tôi vội tránh ra, mắng anh.
“Chân Phàn Dục Nam đẹp lắm, anh đi tìm cô ta mà phát tiết đi
Đường Kiêu mất hứng ngước mắt: “Đang yên đang lành nhắc đến cô ta làm gì?” Nhìn dáng vẻ đó của anh, chac là Phần Dục Nam lại gây chuyện gì rồi, tôi lại hấp tấp chạy đến trước mặt anh, hỏi:
"Sao vậy? Cô ta lại làm chuyện gì chọc giận anh à?”
Đường Kiêu lạnh nhạt liếc tôi: "Nhìn em bây giờ như bà tám vậy, sao đột nhiên lại quan tâm chuyện của cô ta vậy?"
Tôi nhăn nhó mở miệng: "Đây chẳng phải là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng sao?"
“Ồ, cuối cùng đầu gỗ em cũng nghĩ thông rồi à? Chẳng phải vừa rồi còn sẹo lành quên đau sao?"
Đường Kiêu măng tôi một câu, sau đó chậm rãi mở miệng:
“Cũng chẳng có gì, chỉ là tên đáng chết Phần Vũ Tây lấy danh nghĩa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.