Chương 24: Người cha thân yêu
Đang cập nhập
28/04/2021
“Cháu chào bác, cháu là cấp trên của Lý Nhã Hàm, cháu tên Đường Kiêu.” Sau khi vào nhà thì Đường Kiêu đã hoàn toàn thay đổi thái độ bất cần trước đó mà rất ngoan ngoãn trước mặt ba tôi.
Tôi đã căn dặn Đường Kiêu rất kỹ trong điện thoại là ba tôi mắc bệnh tim nên nhất định không thể nói ra sự thật với ba tôi.
Ba tôi nghe xong câu nói của Đường Kiêu, trên mặt đã thoải mái ít nhiều. Ông mời Đường Kiêu ngồi, anh ta cũng ngồi xuống rất tự nhiên.
Tôi vừa định ngồi xuống thì ba tôi đã quát bảo không được ngồi làm tôi giật mình đứng dậy ngay lập tức.
Tôi đành ủ rũ đứng một bên nghe cuộc trò chuyện cứng nhắc giữa hai người.
“Vị chủ tịch Đường này, cậu nói cậu là cấp trên của Nhã Hàm nhưng tôi nhớ sếp của Nhã Hàm họ Triệu mà…” Ba tôi chỉ là người công nhân bình thường nên khi nhìn thấy người có quyền thế như Đường Kiêu thì có chút e dè, vì vậy mà câu hỏi của ông rất uyển chuyển.
Đường Kiêu liếc nhìn tôi một cái: “Bác trai, con gái bác rất ưu tú nên cháu đã dùng mức lương gấp ba tuyển cô ấy từ công ty lão Triệu về.” Từ “mức lương gấp ba” anh ta nói rất khéo léo, không chỉ để ba tôi nắm được trọng điểm mà còn thành công làm tôi bế mặt một trận.
Ba tôi quay về phía tôi làm tôi rụt cả người lại nhưng tôi nhận ra trong ánh mắt ông có vài phần tán thưởng.
“À, thì ra là thế. Vậy… còn những lời đồn kia là sao?” Ba tôi tất nhiên là không hồ đồ rồi, dù sao ông cũng đã ăn bốn mươi năm cơm rồi. Ánh mắt ba tôi nói cho tôi biết là đừng hòng qua mắt được ông.
Tôi nhìn Đường Kiêu, tâm trạng rất căng thẳng.
Đường Kiêu rất bình tĩnh giải thích cho ba tôi là do anh ta rất tán thưởng tôi nên các nhân viên khác trong công ty có thể sẽ không phục, vả lại dạo gần đây thường xuyên cùng nhau làm việc nên mới dấy lên tin đồn như thế.
Lý do tốt đấy, cùng nhau làm việc sao! Tôi và anh ta có bao giờ bàn công việc đâu chứ. Anh ta đúng là kẻ lão luyện trên thương trường, lại có thể bịa ra cả một câu chuyện như thế.
Ba tôi cười rất hài lòng, xem ra anh ta đã qua mặt được ba tôi rồi.
Nhưng ba tôi vẫn không quên bỏ qua những tiểu tiết mà hỏi tại sao Đường Kiêu lại theo tôi về nhà.
“Bác trai, nếu như chỉ vì sự tán thưởng của cháu mà làm bác hiểu lầm con gái bác thì cháu thật lòng rất xin lỗi. Vả lại cháu cũng không muốn mất đi nhân tài ưu tú như thế nên sau khi suy nghĩ cháu đã quyết định đích thân đến giải thích với bác.” Khả năng nói dối của anh ta thật là khiến tôi kinh ngạc. Lần này thì ba tôi không chỉ không trách tôi mà còn cho rằng Đường Kiêu rất trọng dụng tôi.
Từ nhỏ ba tôi đã xem tôi là niềm kiêu hãnh của ông, ông rất hay khoe tôi với mọi người. Đường Kiêu luôn miệng khen ngợi tôi, ông không vui mừng mới là lạ.
Quả nhiên, ba tôi đã nở nụ cười, luôn miệng nói đã phiền Đường Kiêu phải vất vả đến giải thích.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng mẹ lại kéo tôi vào phòng ngủ.
“Nhã Hàm, con và Chí Cang rốt cuộc làm sao vậy?” Mẹ tôi đó giờ đều rất nhạy cảm, câu hỏi đột ngột của bà làm tôi không biết phải trả lời như thế nào.
Sau khi nghĩ ngợi thì tôi đã nói toàn bộ câu chuyện cho mẹ nghe, tất nhiên về chuyện của Đường Kiêu thì tôi đã giấu giếm đi phần nào. Tôi còn nhấn mạnh nhất định không được nói với ba biết.
Mẹ tôi giận đến run người, bà không ngờ lại bị hai mẹ con kia lừa gạt lâu như vậy, đã thế còn giúp họ hỏi tội tôi nữa.
Mẹ nói tôi suy nghĩ thấu đáo và sẽ không nói cho ba tôi biết mà sẽ giấu ông trước. Tôi nhẹ nhõm quay về phòng khách thì nhìn thấy ba tôi và Đường Kiêu đã cùng nhau uống rượu và tán dóc.
Ôi trời, tôi không thể không bái phục Đường Kiêu, anh ta lại có thể dụ ba tôi lấy bình rượu quý mà ông đã cất một năm cũng không nỡ uống ra chiêu đãi anh ta.
Tôi nhăn mặt nghe hai người họ nói chuyện suốt hai tiếng, cuối cùng mẹ tôi phải lên tiếng bảo hãy nghỉ ngơi sớm để mai còn quay về làm việc.
Mẹ tôi đã dọn dẹp phòng ngủ cho tôi rồi, ba tôi vừa nhìn đã nhíu đôi mày.
“Mẹ nó à, sao bà không chuẩn bị cho Tiểu Đường một căn phòng?” Sao? Ba tôi lại muốn giữ anh ta ở lại một đêm sao? Tôi liếc nhìn Đường Kiêu, anh ta nở nụ cười rất nham hiểm.
Tôi đã căn dặn Đường Kiêu rất kỹ trong điện thoại là ba tôi mắc bệnh tim nên nhất định không thể nói ra sự thật với ba tôi.
Ba tôi nghe xong câu nói của Đường Kiêu, trên mặt đã thoải mái ít nhiều. Ông mời Đường Kiêu ngồi, anh ta cũng ngồi xuống rất tự nhiên.
Tôi vừa định ngồi xuống thì ba tôi đã quát bảo không được ngồi làm tôi giật mình đứng dậy ngay lập tức.
Tôi đành ủ rũ đứng một bên nghe cuộc trò chuyện cứng nhắc giữa hai người.
“Vị chủ tịch Đường này, cậu nói cậu là cấp trên của Nhã Hàm nhưng tôi nhớ sếp của Nhã Hàm họ Triệu mà…” Ba tôi chỉ là người công nhân bình thường nên khi nhìn thấy người có quyền thế như Đường Kiêu thì có chút e dè, vì vậy mà câu hỏi của ông rất uyển chuyển.
Đường Kiêu liếc nhìn tôi một cái: “Bác trai, con gái bác rất ưu tú nên cháu đã dùng mức lương gấp ba tuyển cô ấy từ công ty lão Triệu về.” Từ “mức lương gấp ba” anh ta nói rất khéo léo, không chỉ để ba tôi nắm được trọng điểm mà còn thành công làm tôi bế mặt một trận.
Ba tôi quay về phía tôi làm tôi rụt cả người lại nhưng tôi nhận ra trong ánh mắt ông có vài phần tán thưởng.
“À, thì ra là thế. Vậy… còn những lời đồn kia là sao?” Ba tôi tất nhiên là không hồ đồ rồi, dù sao ông cũng đã ăn bốn mươi năm cơm rồi. Ánh mắt ba tôi nói cho tôi biết là đừng hòng qua mắt được ông.
Tôi nhìn Đường Kiêu, tâm trạng rất căng thẳng.
Đường Kiêu rất bình tĩnh giải thích cho ba tôi là do anh ta rất tán thưởng tôi nên các nhân viên khác trong công ty có thể sẽ không phục, vả lại dạo gần đây thường xuyên cùng nhau làm việc nên mới dấy lên tin đồn như thế.
Lý do tốt đấy, cùng nhau làm việc sao! Tôi và anh ta có bao giờ bàn công việc đâu chứ. Anh ta đúng là kẻ lão luyện trên thương trường, lại có thể bịa ra cả một câu chuyện như thế.
Ba tôi cười rất hài lòng, xem ra anh ta đã qua mặt được ba tôi rồi.
Nhưng ba tôi vẫn không quên bỏ qua những tiểu tiết mà hỏi tại sao Đường Kiêu lại theo tôi về nhà.
“Bác trai, nếu như chỉ vì sự tán thưởng của cháu mà làm bác hiểu lầm con gái bác thì cháu thật lòng rất xin lỗi. Vả lại cháu cũng không muốn mất đi nhân tài ưu tú như thế nên sau khi suy nghĩ cháu đã quyết định đích thân đến giải thích với bác.” Khả năng nói dối của anh ta thật là khiến tôi kinh ngạc. Lần này thì ba tôi không chỉ không trách tôi mà còn cho rằng Đường Kiêu rất trọng dụng tôi.
Từ nhỏ ba tôi đã xem tôi là niềm kiêu hãnh của ông, ông rất hay khoe tôi với mọi người. Đường Kiêu luôn miệng khen ngợi tôi, ông không vui mừng mới là lạ.
Quả nhiên, ba tôi đã nở nụ cười, luôn miệng nói đã phiền Đường Kiêu phải vất vả đến giải thích.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng mẹ lại kéo tôi vào phòng ngủ.
“Nhã Hàm, con và Chí Cang rốt cuộc làm sao vậy?” Mẹ tôi đó giờ đều rất nhạy cảm, câu hỏi đột ngột của bà làm tôi không biết phải trả lời như thế nào.
Sau khi nghĩ ngợi thì tôi đã nói toàn bộ câu chuyện cho mẹ nghe, tất nhiên về chuyện của Đường Kiêu thì tôi đã giấu giếm đi phần nào. Tôi còn nhấn mạnh nhất định không được nói với ba biết.
Mẹ tôi giận đến run người, bà không ngờ lại bị hai mẹ con kia lừa gạt lâu như vậy, đã thế còn giúp họ hỏi tội tôi nữa.
Mẹ nói tôi suy nghĩ thấu đáo và sẽ không nói cho ba tôi biết mà sẽ giấu ông trước. Tôi nhẹ nhõm quay về phòng khách thì nhìn thấy ba tôi và Đường Kiêu đã cùng nhau uống rượu và tán dóc.
Ôi trời, tôi không thể không bái phục Đường Kiêu, anh ta lại có thể dụ ba tôi lấy bình rượu quý mà ông đã cất một năm cũng không nỡ uống ra chiêu đãi anh ta.
Tôi nhăn mặt nghe hai người họ nói chuyện suốt hai tiếng, cuối cùng mẹ tôi phải lên tiếng bảo hãy nghỉ ngơi sớm để mai còn quay về làm việc.
Mẹ tôi đã dọn dẹp phòng ngủ cho tôi rồi, ba tôi vừa nhìn đã nhíu đôi mày.
“Mẹ nó à, sao bà không chuẩn bị cho Tiểu Đường một căn phòng?” Sao? Ba tôi lại muốn giữ anh ta ở lại một đêm sao? Tôi liếc nhìn Đường Kiêu, anh ta nở nụ cười rất nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.