Chương 153: Phả dụng sớm nở tối tàn
Đang cập nhập
08/05/2021
Đã trẻ vậy rồi, là ai được chứ?
Tôi đang bực bội, Đường Kiều đã đi mở cửa trước.
Tôi đi theo sát, còn chưa đi đến, đã nghe thấy giọng ngạc nhiên của Đường Kiêu vang lên. “Nam Nam, sao em lại tới đây?”
Nam Nam là ai?
Tôi vội vàng chạy ra ngoài, vừa khéo trông thấy “yêu tinh” hôm đó đứng ở cửa.
Lần trước tôi chỉ thấy bóng lưng cô ấy, có điều dựa theo trực giác của phụ nữ và dáng người bốc lửa của cô ấy để phán đoán, đây chắc chắn chính là người phụ nữ đó.
Từ lúc nhìn thấy mặt cô ấy, tôi đã hiểu ra ngày đó vì sao ánh mắt Đường Kiêu luôn dừng trên người cô ấy.
Nói thật, ngoại hình của tôi cũng không xấu, dù thế nào đi nữa cũng có thể được coi là đẹp, thế nhưng ở trước mặt cô ấy, tất cả vật thể đều trở nên tăm tối không ánh sáng.
Cô ấy đẹp như vậy, khí chất dịu dàng cao quý như thể từ lúc sinh ra đã vậy, nói cô ấy lắng lơ, vậy là hạ nhục cô ấy.
Cô ấy không phải yêu tinh, cô ấy là tiên nữ.
Cô ấy và Đường Kiêu chính là vật sáng tự nhiên, hai người đứng cạnh nhau, rất tự nhiên trở thành phong cảnh còn chói mắt hơn cả ngôi sao mặt trăng, sáng đến nỗi tôi không mở nổi mắt.
Tôi sượng sùng đứng đó, mãi đến khi cô ấy nhìn thấy tôi, mày khẽ chau lại, nghi hoặc hỏi Đường Kiêu: “Cô ấy là ai?”
Không đợi Đường Kiêu trả lời, tôi đã cướp trả lời câu hỏi của cô ấy trước. “Tôi là thư ký của Chủ tịch Đường, tới báo cáo công tác với Chủ tịch Đường... Xin lỗi, quấy rầy rồi, tôi... tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có chút việc riêng, à ờm, tôi xin đi trước!
Nói xong, tôi liền trở về phòng cầm túi xách của tôi, sau đó nhanh chóng tông cửa xông ra ngoài, toàn bộ quá trình không đến một phút.
Sau khi ra khỏi khách sạn, tôi mới chú ý tới, không biết lúc nào bên ngoài đã nổi gió lớn cấp năm cấp sáu, trong bóng đêm mông lung, cả thành phố bị bao phủ dưới cơn cát bụi cuồn cuộn, như thể hiện được hiệu quả ô-xi hóa trong phim ảnh vậy. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi cô độc đi trong gió đêm, trong đầu trống rỗng, cơn gió mạnh thổi qua đã có thể làm dấy lên trận vòi rồng cái đầu rỗng tuếch của tôi, cát bay đá lặn như muốn nuốt chửng tôi.
Rốt cuộc tôi đang làm vậy? Ngay từ đầu chẳng phải tôi đã rõ hơn bất cứ ai tôi và anh chỉ chơi đùa thôi sao? Thế nhưng vì sao tôi vừa thấy người phụ nữ đó, trái tim tôi lại quặn thắt từng cơn vậy?
Tôi sẽ không phim giả tình thật chứ?
Tôi yêu Đường Kiêu, yêu người đàn ông lăng nhăng đó sao?
Tôi không tìm ra đáp án, trong đầu rất loạn, chớp mắt một cái đã đi tới khu vườn hoa giữa đường, từng bậc thang cẩm thạch được trải ra, muôn hoa đua nở ganh đua sắc thắm trong hàng rào trắng.
Tôi tìm bậc thang ngồi xuống, vùi đầu vào khuỷu tay, chợt muốn khóc, nhưng không sao khóc được.
Đó không phải chồng tôi, cho nên, anh vượt quá giới hạn liên quan gì đến tôi chứ? Quan hệ giữa tôi và anh chẳng qua chỉ là từ bạn giường ban đầu phát triển thành ngồi vững sự thật tôi là người thứ ba mà thôi, đâu ảnh hưởng đến tiền lương tôi được phát, rốt cuộc tôi đang khổ sở cái gì?
Sau khi anh có Nam Nam kia rồi, tôi có thể đạt được tự do, có gì không tốt?
Tôi hít sâu một hơi, cảm xúc vốn mãnh liệt dần lắng xuống.
Lúc này, đỉnh đầu của tôi vang lên giọng nam quen thuộc mang theo khẩu âm vùng Mẫn Nam: “Ai khiến cô đau lòng vậy?"
Tôi bỗng ngẩng đầu, thấy con người dịu dàng màu nâu rơi vào đáy mắt tôi, khỏe mỗi anh ta hơi nhếch lên, trong ánh mắt nhìn tôi lại mang theo lo lắng. “Chủ tịch Đào, sao anh lại ở đây?”
Anh ta tỏ vẻ mặt bất lực ngồi xuống bên cạnh tôi, cử chỉ gần gũi: “Đã bảo cô đừng gọi tôi là chủ tịch Đào rồi, cô mãi không đổi được thói quen này” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nói xong, anh ta tiếp tục bổ sung: “Vừa mới tan làm đi ngang qua đây, thấy trời sắp đổ mưa, cô lại ngồi đây một mình trông rất tội, cho nên tôi hiếu kỳ qua đây xem sao
Tôi hơi ngượng ngùng vuốt vuốt tóc: “Nào có thảm như anh nói chứ?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra đoạn cổ trong áo, yết hầu gợi cảm lúc lên lúc xuống, rất đẹp. “Cãi nhau với bạn trai cô à?”
Tôi cười khổ lắc đầu: “Nào có bạn trai gì chứ...
Anh ta nghiêng đầu tiếp tục suy đoán: “Vậy thì là chuyện công việc không hài lòng...
Tôi cười rất khẽ: “Ai da, xem như thế đi, chỉ là chút chuyện nhỏ, tôi nghĩ thông suốt là được rồi.”
Đào Cẩn giơ ngón tay cái lên với tôi: “Cô rất rộng lượng.
Tôi gật đầu, coi như thế đi, có một số chuyện không có kết quả, chỉ có thể nghiền nát trong bụng tiêu hóa.
Tôi phiền muộn thở dài, thì thào: “Hôm nay là sinh nhật của tôi đấy...
Anh ta nhưởng mày: “Tôi không biết hôm nay là sinh nhật cô đấy... sinh nhật muộn vui vẻ, hi vọng cô càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng ưu tú.
Tôi cười ha hạ: “Cám ơn, chỉ mong được như anh nói, sau này bọn họ đều già đi biển dạng, tôi vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy!”
Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Người bên chỗ tôi khi sinh nhật đều thích ăn trứng ủ rượu, không biết cô đã ăn chưa... Nếu như cô không ngại, nhà tôi ngay gần đây, tôi làm cho cô ăn nhé.” Nhìn ánh mắt chân thành của anh ta, tôi do dự một giây rồi đồng ý, ngồi lên xe anh ta.
Xe vừa chạy vào khu chung cư, điện thoại của Đào Cẩn đã vang lên.
Anh ta nghe máy, không đến hai giây, nét mặt đã trở nên hoảng hốt.
Tôi nghe thấy anh ta nói: “Cái gì? Shelly sốt rồi? Bây giờ con bé ở bệnh viện nào?”
Tôi đang bực bội, Đường Kiều đã đi mở cửa trước.
Tôi đi theo sát, còn chưa đi đến, đã nghe thấy giọng ngạc nhiên của Đường Kiêu vang lên. “Nam Nam, sao em lại tới đây?”
Nam Nam là ai?
Tôi vội vàng chạy ra ngoài, vừa khéo trông thấy “yêu tinh” hôm đó đứng ở cửa.
Lần trước tôi chỉ thấy bóng lưng cô ấy, có điều dựa theo trực giác của phụ nữ và dáng người bốc lửa của cô ấy để phán đoán, đây chắc chắn chính là người phụ nữ đó.
Từ lúc nhìn thấy mặt cô ấy, tôi đã hiểu ra ngày đó vì sao ánh mắt Đường Kiêu luôn dừng trên người cô ấy.
Nói thật, ngoại hình của tôi cũng không xấu, dù thế nào đi nữa cũng có thể được coi là đẹp, thế nhưng ở trước mặt cô ấy, tất cả vật thể đều trở nên tăm tối không ánh sáng.
Cô ấy đẹp như vậy, khí chất dịu dàng cao quý như thể từ lúc sinh ra đã vậy, nói cô ấy lắng lơ, vậy là hạ nhục cô ấy.
Cô ấy không phải yêu tinh, cô ấy là tiên nữ.
Cô ấy và Đường Kiêu chính là vật sáng tự nhiên, hai người đứng cạnh nhau, rất tự nhiên trở thành phong cảnh còn chói mắt hơn cả ngôi sao mặt trăng, sáng đến nỗi tôi không mở nổi mắt.
Tôi sượng sùng đứng đó, mãi đến khi cô ấy nhìn thấy tôi, mày khẽ chau lại, nghi hoặc hỏi Đường Kiêu: “Cô ấy là ai?”
Không đợi Đường Kiêu trả lời, tôi đã cướp trả lời câu hỏi của cô ấy trước. “Tôi là thư ký của Chủ tịch Đường, tới báo cáo công tác với Chủ tịch Đường... Xin lỗi, quấy rầy rồi, tôi... tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có chút việc riêng, à ờm, tôi xin đi trước!
Nói xong, tôi liền trở về phòng cầm túi xách của tôi, sau đó nhanh chóng tông cửa xông ra ngoài, toàn bộ quá trình không đến một phút.
Sau khi ra khỏi khách sạn, tôi mới chú ý tới, không biết lúc nào bên ngoài đã nổi gió lớn cấp năm cấp sáu, trong bóng đêm mông lung, cả thành phố bị bao phủ dưới cơn cát bụi cuồn cuộn, như thể hiện được hiệu quả ô-xi hóa trong phim ảnh vậy. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi cô độc đi trong gió đêm, trong đầu trống rỗng, cơn gió mạnh thổi qua đã có thể làm dấy lên trận vòi rồng cái đầu rỗng tuếch của tôi, cát bay đá lặn như muốn nuốt chửng tôi.
Rốt cuộc tôi đang làm vậy? Ngay từ đầu chẳng phải tôi đã rõ hơn bất cứ ai tôi và anh chỉ chơi đùa thôi sao? Thế nhưng vì sao tôi vừa thấy người phụ nữ đó, trái tim tôi lại quặn thắt từng cơn vậy?
Tôi sẽ không phim giả tình thật chứ?
Tôi yêu Đường Kiêu, yêu người đàn ông lăng nhăng đó sao?
Tôi không tìm ra đáp án, trong đầu rất loạn, chớp mắt một cái đã đi tới khu vườn hoa giữa đường, từng bậc thang cẩm thạch được trải ra, muôn hoa đua nở ganh đua sắc thắm trong hàng rào trắng.
Tôi tìm bậc thang ngồi xuống, vùi đầu vào khuỷu tay, chợt muốn khóc, nhưng không sao khóc được.
Đó không phải chồng tôi, cho nên, anh vượt quá giới hạn liên quan gì đến tôi chứ? Quan hệ giữa tôi và anh chẳng qua chỉ là từ bạn giường ban đầu phát triển thành ngồi vững sự thật tôi là người thứ ba mà thôi, đâu ảnh hưởng đến tiền lương tôi được phát, rốt cuộc tôi đang khổ sở cái gì?
Sau khi anh có Nam Nam kia rồi, tôi có thể đạt được tự do, có gì không tốt?
Tôi hít sâu một hơi, cảm xúc vốn mãnh liệt dần lắng xuống.
Lúc này, đỉnh đầu của tôi vang lên giọng nam quen thuộc mang theo khẩu âm vùng Mẫn Nam: “Ai khiến cô đau lòng vậy?"
Tôi bỗng ngẩng đầu, thấy con người dịu dàng màu nâu rơi vào đáy mắt tôi, khỏe mỗi anh ta hơi nhếch lên, trong ánh mắt nhìn tôi lại mang theo lo lắng. “Chủ tịch Đào, sao anh lại ở đây?”
Anh ta tỏ vẻ mặt bất lực ngồi xuống bên cạnh tôi, cử chỉ gần gũi: “Đã bảo cô đừng gọi tôi là chủ tịch Đào rồi, cô mãi không đổi được thói quen này” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nói xong, anh ta tiếp tục bổ sung: “Vừa mới tan làm đi ngang qua đây, thấy trời sắp đổ mưa, cô lại ngồi đây một mình trông rất tội, cho nên tôi hiếu kỳ qua đây xem sao
Tôi hơi ngượng ngùng vuốt vuốt tóc: “Nào có thảm như anh nói chứ?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra đoạn cổ trong áo, yết hầu gợi cảm lúc lên lúc xuống, rất đẹp. “Cãi nhau với bạn trai cô à?”
Tôi cười khổ lắc đầu: “Nào có bạn trai gì chứ...
Anh ta nghiêng đầu tiếp tục suy đoán: “Vậy thì là chuyện công việc không hài lòng...
Tôi cười rất khẽ: “Ai da, xem như thế đi, chỉ là chút chuyện nhỏ, tôi nghĩ thông suốt là được rồi.”
Đào Cẩn giơ ngón tay cái lên với tôi: “Cô rất rộng lượng.
Tôi gật đầu, coi như thế đi, có một số chuyện không có kết quả, chỉ có thể nghiền nát trong bụng tiêu hóa.
Tôi phiền muộn thở dài, thì thào: “Hôm nay là sinh nhật của tôi đấy...
Anh ta nhưởng mày: “Tôi không biết hôm nay là sinh nhật cô đấy... sinh nhật muộn vui vẻ, hi vọng cô càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng ưu tú.
Tôi cười ha hạ: “Cám ơn, chỉ mong được như anh nói, sau này bọn họ đều già đi biển dạng, tôi vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy!”
Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Người bên chỗ tôi khi sinh nhật đều thích ăn trứng ủ rượu, không biết cô đã ăn chưa... Nếu như cô không ngại, nhà tôi ngay gần đây, tôi làm cho cô ăn nhé.” Nhìn ánh mắt chân thành của anh ta, tôi do dự một giây rồi đồng ý, ngồi lên xe anh ta.
Xe vừa chạy vào khu chung cư, điện thoại của Đào Cẩn đã vang lên.
Anh ta nghe máy, không đến hai giây, nét mặt đã trở nên hoảng hốt.
Tôi nghe thấy anh ta nói: “Cái gì? Shelly sốt rồi? Bây giờ con bé ở bệnh viện nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.