Chương 4: Bạn Bạch lên sàn
Mộc
14/04/2014
Đó là lí do ngày hôm sau tôi
dậy muộn.
Ngày chủ nhật tươi đẹp nhất cuộc đời tôi! Bời vì hôm nay tôi được mua quần áo mới, mà quan trọng là không mất tiền. Giá mà hôm nào cũng thế này thì tốt! Thế nhưng sự tươi đẹp ấy lập tức bị dập tắt ngay khi tôi nhìn vào màn hình di động.
12 cuộc gọi nhỡ, kèm theo 1 tin nhắn với nội dung “Nếu không giải thích rõ ràng, mày chết chắc rồi!” và tất cả đều từ người mà hôm qua tôi cùng anh trai giành cả đêm để nói về. Chị Hân!
“Đại ca à, tha lỗi cho em đi! Không phải em cố ý không nghe điện của chị đâu. Tại em không để ý thôi! Còn chuyện chị với anh em là hiểu lầm. Em sẽ giải thích rõ ràng. Em thề em không nói dối một lời nào! Nếu không thiên lôi đánh chết em!” Tôi nhanh chóng soạn 1 đoạn tin nhắn gửi đi. Bởi vì tôi rất sợ chết. Nếu như tôi gọi điện cho chị Hân trước, chắc chắn chị ấy sẽ khủng bố màng nhĩ của tôi. Còn tôi gửi tin nhắn thế này, chị ấy có giận cũng sẽ giảm đi chút ít, tôi sẽ không lo chết nữa.
Điện thoại trên tay nhanh chóng rung lên, tôi nuốt khan, lấy hết dũng khí nhấn nút nghe, trong lòng âm thầm cầu nguyện để giữ lấy mạng sống.
- Cái con nhỏ đáng chết kia! Lại dám qua mặt chị như vậy?! Mày tính vào hùa với anh mày đùa bỡn chị đúng không? Uổng công chị coi mày như chị em. Vậy mà mày đối xử với chị như vậy…
- Chị Hân…_Tôi rụt rè lên tiếng trong cơn thịnh nộ của chị Hân.
- Vì sao hôm đó mày biết là anh mày rồi còn không nói với chị?
- Tại vì em muốn xác nhận một điều._Vẫn là rụt rè trả lời.
- Điều gì? Nói!
- Em muốn biết anh em có thật lòng với chị không. Em coi chị như chị gái, em không muốn vì đó là anh trai mình mà để chị rơi vào bể khổ._Những lời này nghe có hơi sến nhưng là những lời thật lòng của tôi. Đối với những người tôi yêu quý, tôi không bao giờ giả dối với họ.
- Thế hắn nói sao?
Giọng chị Hân đột nhiên nhỏ nhẹ hơn, nghe qua có chút thẹn thùng. Như vậy không lẽ, chị ấy cũng có cảm tình với anh tôi? Nếu đã như vậy, bà mối Thảo Ngân này sẽ lập tức sắn tay áo. Vụ này mà xong, sau này tôi đổi qua nghề mai mối có khi giàu cũng nên!
- Chị Hân! Trước khi tiếp tục câu chuyện em muốn thay anh trai giải thích hiểu lầm với chị. Cái vụ anh ấy “sờ” chị ấy, là anh ấy muốn đỡ chị, nên lỡ tay chạm vào thôi!
- Ừ, vậy còn…
- Anh ấy nói với em, anh ấy thực sự nghiêm túc với chị. Em sống bên anh ấy gần 20 năm rồi, chưa bao giờ thấy anh ấy chủ động như vậy đâu._Tôi bắt đầu đi vào kế hoạch kết duyên của mình_Chị Hân, nếu như mà chị cũng có ý ấy, em sẽ…
- Khoan! Mày đang tính làm bà mối đấy à?
Đúng là chị Hân có khác! Mới nói đến đây là chị ấy đã bắt bài được rồi. Nhưng mà dù lộ tôi cũng phải làm đến cùng.
- Chị Hân, em thấy hai người rất hợp!
- Chị với anh mày biết nhau được mấy ngày. Chị còn không biết rõ hắn như thế nào. Hợp cái gì mà hợp.
- Hay thế này. Coi như hiểu lầm giữa hai người đã giải quyết xong, chiều nay anh em đưa em đi mua quần áo, chị đi cùng nhé! Sẵn đây hai người hẹn hò.
- Mày điên à? Chị với hắn đã là gì mà hẹn hò. Với lại chị đang kẹt tiền, cuối tháng mới lĩnh lương thì làm ăn được gì? Đi ngắm đồ mất công.
Bà chị này, sao hôm nay chậm hiểu thế nhỉ? Tôi đã nói đi cùng thì tức là anh tôi thanh toán rồi! Dù sao anh tôi cũng đang theo đuổi người ta, coi như đó là quà ra mắt đi.
- Thế mua đồ miễn phí chị có đi không?
- Đi chứ!_Đấy thấy chưa? Chị ấy mê tiền y như mê trai vậy!_Mà sao lại miễn phí?
- Thì anh em trả tiền.
- Thôi người ạ! Vậy chị không đi đâu. Chị là gì của hắn mà để hắn trả tiền. Mày đi một mình đi. Ngày mai gặp nói chuyện sau nhá. Chị tắt đây.
- Ơ...
- “Tút..tút...”
Mới nói vậy mà tắt máy thật rồi! Mọi ngày nghe đến miễn phí, hay giảm giá cái là chị ấy xông vào ngay. Thế mà hôm nay lại từ chối. Đúng là khó hiểu y như anh tôi. Tôi bảo hợp vậy mà còn không tin.
Hai cái con người dở dở ương ương này ấy, nếu như mà hợp thành một thì đúng là thiên hạ được nhờ rồi! Tôi đây phải chăng mang sứ mạng rất to lớn?
Haizz…nhưng mà vụ này khó à nha! Chị Hân là một người hết sức thù dai. Nếu như chị ấy đã có thành kiến với ai, để lấy lại thiện cảm của chị ấy vất vả lắm đấy!
Ôi anh Kiệt ơi là anh Kiệt… Mà thôi! Tôi phải ăn sáng cái đã. Đói chết người đến nơi rồi!
Yên tâm rằng sẽ không ai làm phiền tôi đâu! (Ngoại trừ Tiểu Hắc ra.)
Chủ nhật là ngày nghỉ mà. Bố tôi sẽ đến câu lạc bộ cờ tướng của phố ngụ tại nhà bác Đạt, đi từ đầu phố qua nhà tôi 20m thì đến. Mẹ tôi tất nhiên cũng không yếu thế, chỉ là phương thức có khác biệt. Hội phụ nữ mẹ tôi tham gia cũng hoạt động vào cuối tuần. Ở đây các mẹ sẽ chia sẻ với nhau công thức nấu ăn, cách dạy con cái. Người có kinh nghiện đi trước chỉ người đi sau. Đặc biệt công dụng lớn nhất của hội phụ nữ đó chính là nơi các mẹ có thể tám thỏa thích không quy định chủ đề, phạm vi, biên giới. Mà cái hội này nó nằm ở đâu thì tôi cũng quên mất rồi! Tại vì có lần mẹ tôi dắt theo tôi đi, nguyên ngồi nghe không cũng chóng cả mặt. Tôi hãi quá, từ đó cứ nghe đến là chạy. Còn anh tôi đi đâu thì chịu! Tôi hỏi mà có bao giờ anh ấy nói.
Thường thì khoảng 9h30 hội phụ nữ sẽ giải tán, nhà ai mà chưa có đồ ăn thì cùng nhau đi chợ, nhà nào có rồi thì về nhà chuẩn bị cơm nước. Mẹ tôi thuộc vế trước.
Tôi đây tuy ngủ nướng nhưng cũng chỉ đến hơn 8h thôi! Đợi mẹ tôi về, lúc đó tôi sẽ phụ mẹ làm thức ăn, gần xong thì đi gọi bố, bởi vì bố tôi rất lười đem theo di động. Anh tôi không cần gọi thì cũng tự động xuất hiện. Nhà tôi có quy định: bữa cơm cuối tuần không ai được vắng. Vậy nên trường hợp ai đó có việc đột xuất thì phải nộp phạt: 100k, không ý kiến! Tiền nộp phạt sẽ phục vụ cho công tác du lịch của cả nhà.
Tuy nhiên hôm qua mẹ tôi đi thăm bà ngoại, có lẽ hôm nay sẽ không đến hội phụ nữ đâu.
- Tiểu Hắc…_Ăn sáng xong rồi, đột nhiên tôi có nhã hứng muốn đi dạo. Đi một mình rất chán, vậy nên rủ Tiếu Hắc đi cùng cho vui.
- Gâu, gâu…_Tiểu Hắc từ “ổ” của nó chạy ra, vẫy đuôi, lè lưỡi nhìn tôi.
- Tao đi công viên đây, muốn đi cùng thì ra cổng trước đi.
Tôi vừa nói vậy, Tiểu Hắc lập tức quay đầu chạy ra ngoài, tôi lấy chìa khóa cửa nẻo cẩn thận rồi cùng nó tung tăng đến công viên.
Tiểu Hắc từ nhỏ rất nghe lời, ra ngoài nó đều sẽ theo sát bên người nhà nên chẳng bao giờ gia đình tôi dùng dây để dắt nó cả. Bởi vì tôi thấy như vậy nó sẽ rất mất tự do. Mỗi lần nó thấy bạn bè của nó bị một sợi dây gắn vào vòng cổ, rồi chủ của bọn chúng cầm một đầu dây đi bên cạnh, nó đều sẽ đi sát vào chân tôi, cọ cọ mấy cái. Lúc đó tôi sẽ nhìn nó, vỗ đầu nó cười trấn an.
Ngồi dựa người vào ghế đá, nhìn mấy đứa trẻ chạy xe đạp qua, tôi hồi tưởng lại một vài chuyện trước đây. Thời tiết hôm nay khá đẹp, lạnh hơn hôm qua một chút. Trời bắt đầu cuối thu sang đông rồi! Tôi thích nhất là những ngày này trong năm. Với tôi lạnh vẫn tốt hơn nóng. Cứ nắng lên là máu trong người tôi như nước sôi, cả người khó chịu, dễ nổi nóng. Bởi thế nên có người mùa hè sẽ gọi tôi là gà mái nướng – chính là tên Bạch công tử thối kia.
Đó giờ tôi không gặp hắn cũng gần 1 năm rưỡi rồi. Có chút nhớ nhớ đấy! (Bạn bè nhớ nhau thôi nhé!) Nhưng mà cái tên đó dường như bốc hơi vậy, tôi biết trường hắn, biết nhà hắn nhưng bao lần tôi cố ý đi ngang qua, mà chưa lần nào “vô tình” thấy hắn cả. Gặp mẹ hắn tôi cũng không dám hỏi tình hình. Còn khi hắn gọi điện đến thì lần nào chúng tôi cũng chỉ nói được mấy câu rồi sau đó tôi lại quay ra mắng hắn, tức giận tắt máy. Bởi vì cái tên ấy suốt ngày hỏi tôi về vấn đề tôi ghét nhất. Đó chính là: “Gà mái có bạn trai chưa?”
Mẹ nó, hắn cũng biết rõ tôi thế nào rồi mà có mỗi một câu ấy hỏi đi hỏi lại không thấy chán. Ai chẳng biết hắn có tài, có sắc, nhiều em theo. Làm như đáng tự hào lắm ấy mà khoe khoang. Nếu như không phải tôi tiếc tiền mua điện thoại mới, chắc chắn tôi đã phải thay dế mấy chục lần rồi đấy! Mặc dù điện thoại ấy là do hắn tặng tôi.
Đừng có nghĩ hắn tốt khi tặng bạn bè đồ quý giá như thế nhé! Tôi chơi với hắn từ khi hắn chuyển đến, tức là từ lớp 6, rất nhanh cả hai đã trở nên thân thiết. Vậy mà qua 6 cái sinh nhật, đến cái sinh nhật thứ 7, hắn mới tặng tôi được một món tử tế. Trước đó hắn đều chỉ dùng giấy bọc quà bọc một hộp giấy nhỏ cỡ nắm tay lại mà không bỏ gì vào trong đó đem tặng tôi.
Lần đầu tiên tôi ném đi, nhưng Bạch công tử kia không hiểu vì sao lại chạy ra thùng rác nhặt lại, còn rất cẩn thận đặt vào tay tôi. Ôi trời đất, quỷ thần ơi, tôi thề là lúc đó tôi ức đến mức khóc to luôn cơ mà. Trước mặt rất nhiều bạn bè đến chúc mừng, tôi lần đầu tiên phải rớt nước mắt trong sinh nhật của chính mình.
Bạn cứ tưởng tượng mà xem. Mang tiếng là bạn thân lại không tặng cho tôi cái gì, còn bắt tôi giữ cái hộp không chẳng có công dụng nào kia, mà nhà hắn thì có thiếu tiền cho cam. Chỉ riêng tiền tiêu vặt 1 ngày của hắn đã gấp 5 lần cả tuần của tôi. Vì cớ gì không tặng tôi một thứ nên hồn? Trong khi những người bạn bình thường thì tặng tôi nào là kẹp tóc, chì màu, hay ít nhất thì cũng hợp mấy người tặng cho tôi cái gì đó có thể dùng. Bạn nói xem thế có tức không cơ chứ!
Liên tiếp 5 cái sinh nhật sau đó, hắn vẫn tặng tôi thứ y hệt như lần đầu tiên, và lần nào cũng dặn đi dặn lại tôi là phải giữ những cái hộp thật cẩn thận. Mãi đến sinh nhật 17 tuổi của tôi, thứ như mọi lần vẫn xuất hiện, nhưng kèm theo 1 chiếc điện thoại di động. Hắn nói là bữa hắn mua di động mới người ta giảm giá mua điện thoại đôi chỉ phải trả 60%, thấy tôi chưa có nên mua luôn. Vì vậy di động của tôi và của hắn là di động tình nhân. Đấy có thấy không, tôi chỉ là ăn theo mới có để dùng thôi, không thì nhịn nhé! Nhưng tôi đây vốn vẫn coi hắn cùng giới với mình nên cái đó cũng không thành vấn đề, chỉ cần đồ hắn đưa cho sẽ nhận.
Những ngày đầu tôi không dám công khai dùng mà chỉ có thể lén lút đem ra khi một mình hoặc có thêm hắn. (Đây là đang nói ở trường, còn ở nhà thì vô tư.) Đám bạn tôi là chúa suy diễn, chưa cần biết sự tình nhưng cứ nhìn thấy là sẽ hiểu theo suy nghĩ của mình. Tôi nào dám dơ ra trước mặt họ chứ.
Thế nhưng đến một ngày, cụ thể là ngày hắn chia tay bạn gái thứ bảy mấy gì đó. Bởi vì cô gái kia bám theo quá dai, như mọi lần hắn lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn. Tôi với hắn là bạn mà, giúp đỡ chút cũng không sao!
Cô gái lần này lại không dễ dàng tin như những nàng trước đó, đòi chúng tôi đưa ra bằng chứng. Đấy là tất cả những gì xảy ra trước khi tên đần độn kia đem 2 chiếc điện thoại ra khoe.
Ngày hôm sau ở trường ai cũng tin đó là sự thật, còn nói tôi đá đít anh đẹp trai để quay về với tình cũ. Anh đẹp trai được nhắc đến ở đây chính là anh trai tôi, còn tình cũ là ám chỉ hắn. May mắn gia đình tôi đều biết Bạch công tử là ai. Nếu không nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng con gái cuối cùng cũng hoàn tục yêu đương.
Còn lần quan trọng gần đây nhất, tức là tôi tròn 18 tuổi, Bạch công tử không có đến gặp tôi, chỉ thông qua bạn bè chuyển hộp giấy như mọi lần đến cho tôi. Bởi vì tôi biết rõ sẽ chẳng có gì ngoài cái hộp không nên cũng không mở nữa, đem bỏ luôn vào cùng với những hộp trước trong thùng giấy lớn hơn. Lần đó hắn còn chẳng thèm chúc tôi sinh nhật vui vẻ dù là qua điện thoại. Hại tôi chờ cả một ngày tới sáng không thèm ngủ, mắt thâm như gấu mèo.
Hôm sau hắn gọi, tôi bắt máy nhưng không trả lời, hắn cũng không nói, tắt máy.
Hôm sau nữa, hắn lại gọi, tôi vẫn không nói, hắn vẫn im lặng, tắt máy.
Diễn biến như thế cho tới cả tháng trời, cuối cùng tôi là người thỏa hiệp lên tiếng trước, nhưng tên Bạch công tử thối kia mở đầu lại hỏi rằng: “Gà mái có bạn trai chưa?”, khiến tôi máu dồn lên tim, từ tim dồn lên não nổi giận mắng hắn mấy câu, tắt máy.
Vì vậy hiện tại, đều là hắn gọi, nói ra câu kia, sau đó tôi mắng, tắt máy.
- Gâu, gâu…_Đột nhiên Tiểu Hắc huých vào chân tôi, sủa lên hai tiếng. Tôi dừng dòng suy nghĩ tại đây nhìn nó.
- Gì vậy Tiểu Hắc?
Tiểu Hắc hướng sự chú ý của tôi đến gốc cây cách chỗ chúng tôi mấy chục mét. Loáng thoáng có bóng người lướt qua rồi mất hút.
Những lúc tôi một mình đi ngoài đường thường xuyên sẽ xuất hiện cảm giác có người theo dõi. Sau nhiều lần đuổi theo nhưng không có kết quả, tôi đành từ bỏ việc tìm danh tính người đó. Sao lại có thể loại người chạy nhanh hơn cả Tiểu Hắc thế? Lần nào tôi đuổi đến ngã rẽ cũng chỉ thấy Tiểu Hắc đứng lại và đang nhìn theo hướng phía trước. Bạch công tử nói rằng đó có thể là anh chàng nào yêu thích tôi đến mức cuông si thôi. Nếu như người ta không có ý khác thì cứ mặc kệ đi. Vậy nên sau này tôi cũng không làm gì nữa, người ta nhìn thì kệ người ta nhìn. Rồi cũng sẽ có ngày tôi biết đó là ai thôi!
Ngồi thêm một lát, cảm giác ấy biến mất, tôi vỗ đầu Tiểu Hắc rồi đứng lên. Tự kỉ như vậy đủ rồi! Về nhà nào! Hôm nay không biết sẽ được ăn gì đây?
Mẹ tôi ấy, những ngày khác thì không nói, cứ đến chủ nhật lại bầy ra đủ thứ. Bữa trưa sẽ làm toàn món cầu kì, có khi cả đời tôi mới nhìn thấy lần đầu. Bố con tôi giống như máy thử thức ăn. Một lần ăn xong ba bố con ôm bụng tranh nhau nhà vệ sinh. Nhà tôi lại chỉ có hai cái, một ở tầng dưới, một ở tầng trên, tôi đành chịu thiệt thòi nhường lại cho bố và anh, mất mặt một chút qua nhà hàng xóm dùng nhờ. Cũng may nhà tôi với nhà hàng xóm quen thân!
Buổi chiều thì đỡ hơn một chút. Cả nhà xúm lại làm bánh để tối nhấm nháp. Hờ hờ, cả tuần có mỗi một buổi không phải ăn cơm. Chính là tối nay!
“A…” Đột nhiên tôi bị người ta chạy qua tông vào, mất thăng bằng ngã huỵch xuống đường. Bàn tay chống lên đá đau nhói. Người kia chạy rất nhanh không thèm dừng lại xin lỗi.
- ĂN CƯỚP! ĂN CƯỚP!..._Một người phụ nữ chạy đến, bộ dạng hốt hoảng, chật vật, chỉ tay về phía người vừa tông vào tôi hét lớn.
Tôi hiểu ra, bỏ qua đau đớn nói với Tiểu Hắc.
- Bắt lấy hắn!
Lập tức Tiểu Hắc lao đi. Phía sau nó có thêm vài nam giới cũng đuổi theo.
Chưa đầy nửa phút sau, xa xa xúm lại một đám. Tiểu Hắc bắt được tên cướp rồi!
Thấy Tiểu Hắc nhà tôi giỏi không? Chuyện, nó thích nhất là chơi đuổi bắt mà!
Người phụ nữ bị cướp kia đi nhanh đến chỗ đám người, vội vàng đến mức thiếu chút té ngã. Chắc đồ của bà ấy quan trọng hoặc có giá trị lắm! Cướp mà không có nhân tính gì cả! Đồ của người già cũng cướp là làm sao? May mà có Tiểu Hắc!
“A.a..a…” Tôi kêu khẽ đứng lên. Tên cướp thối! Làm tôi bị trẹo chân rồi. Đừng để tôi gặp lại hắn! Nếu không tôi sẽ nhổ sạch lông mày của hắn, cạo hết tóc của hắn rồi đem nhốt vào chuồng gà, để gà ị lên người hắn chết luôn đi!
Tiểu Hắc từ phía xa chạy về, cúi đầu hít hít cổ chân của tôi rồi ngước lên, tôi nhìn nó cười nhẹ.
- Không sau đâu! Chúng ta về nhà thôi!_Lúc này chân tôi cũng không đau lắm, đi một đoạn chắc không vấn đề gì.
Cảm giác có người theo dõi lại xuất hiện. Tôi quay đầu nhìn vẫn không thấy ai ngoài đám người nhốn nháo chỗ tên cướp. Từ xa tôi còn có thể thấy người phụ nữ bị cướp đang dùng một cuốn tạp trí cuộn lại, liên tiếp đập vào đầu tên cướp, miệng thì không ngừng giáo huấn hắn.
Tiếp tục cà nhắc bước đi, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Chỉ là cổ chân so với vừa rồi hình như to hơn “một chút”.
Tiểu Hắc xông vào nhà trước, mấy giây sau mẹ tôi từ trong hốt hoảng chạy ra với nó.
- Sao thế này con gái?_Mẹ tôi chỉ cổ chân như cái bánh tét của tôi, cất lời vàng ngọc.
Tôi nhìn mẹ tay còn đang cầm cọng rau cải, mang cả dép đi trong nhà ra sân, cười cười. Mẹ tôi về sớm hơn tôi tưởng.
- Tai nạn ấy mà mẹ. Thôi cho con vào nhà cái đã mẹ nha!
- Mẹ dặn mày bao nhiêu lần mà vẫn đi đứng bất cẩn như vậy._Mẹ tôi vừa càu nhàu vừa đi bên cạnh giúp tôi lò cò vào nhà.
Đợi tôi ngồi xuống ghế rồi, mẹ lại chạy vào trong bếp lấy vài thứ rồi chạy ra.
- Rồi đấy! Ngồi đây xem phim với Tiểu Hắc đi. Lát anh mày về bảo nó đưa đi khám xem xương có sao không. Mẹ nấu cơm._Bôi thuốc lên chân tôi xong, mẹ đứng lên vào bếp tiếp tục làm đồ ăn.
Cảm giác được mẹ chăm sóc thế này hạnh phúc thật đấy! Bình thường mẹ tôi có vẻ bà chằn vậy chứ cái khoản thương con thì không ai bằng đâu. Chỉ là cách thể hiện hơi khác người một chút thôi!
- Vâng! Yêu mẹ nhất!_Tôi cười hì hì với mẹ. Hôm nay tôi trở thành người tàn tật rồi, chỉ có thể ngồi yên một chỗ thôi!_Mà mẹ ơi, bà ngoại vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe, và vẫn hỏi xem cháu bà bao giờ mới có gia đình đấy. Mày với anh mày liệu liệu mà thực hiện nguyện vọng của bà.
- Mẹ đi mà bảo anh Kiệt ấy, con không biết đâu!
- Mày chỉ được thế là nhanh! Thôi trật tự đi để mẹ làm thức ăn.
- Tuân lệnh mẹ đại nhân!
Cổ chân được bôi rượu thuốc của bà ngoại ngâm, có chút nóng nóng nhưng bớt đau hơn. Tôi gác cái chân sưng lên ghế, ngả người nằm xuống, cầm điều khiển chuyển kênh. Qua một vài chương trình quảng cáo vớ vẩn, tôi dừng lại ở bộ phim có tên “The ring”.
Ngày chủ nhật tươi đẹp nhất cuộc đời tôi! Bời vì hôm nay tôi được mua quần áo mới, mà quan trọng là không mất tiền. Giá mà hôm nào cũng thế này thì tốt! Thế nhưng sự tươi đẹp ấy lập tức bị dập tắt ngay khi tôi nhìn vào màn hình di động.
12 cuộc gọi nhỡ, kèm theo 1 tin nhắn với nội dung “Nếu không giải thích rõ ràng, mày chết chắc rồi!” và tất cả đều từ người mà hôm qua tôi cùng anh trai giành cả đêm để nói về. Chị Hân!
“Đại ca à, tha lỗi cho em đi! Không phải em cố ý không nghe điện của chị đâu. Tại em không để ý thôi! Còn chuyện chị với anh em là hiểu lầm. Em sẽ giải thích rõ ràng. Em thề em không nói dối một lời nào! Nếu không thiên lôi đánh chết em!” Tôi nhanh chóng soạn 1 đoạn tin nhắn gửi đi. Bởi vì tôi rất sợ chết. Nếu như tôi gọi điện cho chị Hân trước, chắc chắn chị ấy sẽ khủng bố màng nhĩ của tôi. Còn tôi gửi tin nhắn thế này, chị ấy có giận cũng sẽ giảm đi chút ít, tôi sẽ không lo chết nữa.
Điện thoại trên tay nhanh chóng rung lên, tôi nuốt khan, lấy hết dũng khí nhấn nút nghe, trong lòng âm thầm cầu nguyện để giữ lấy mạng sống.
- Cái con nhỏ đáng chết kia! Lại dám qua mặt chị như vậy?! Mày tính vào hùa với anh mày đùa bỡn chị đúng không? Uổng công chị coi mày như chị em. Vậy mà mày đối xử với chị như vậy…
- Chị Hân…_Tôi rụt rè lên tiếng trong cơn thịnh nộ của chị Hân.
- Vì sao hôm đó mày biết là anh mày rồi còn không nói với chị?
- Tại vì em muốn xác nhận một điều._Vẫn là rụt rè trả lời.
- Điều gì? Nói!
- Em muốn biết anh em có thật lòng với chị không. Em coi chị như chị gái, em không muốn vì đó là anh trai mình mà để chị rơi vào bể khổ._Những lời này nghe có hơi sến nhưng là những lời thật lòng của tôi. Đối với những người tôi yêu quý, tôi không bao giờ giả dối với họ.
- Thế hắn nói sao?
Giọng chị Hân đột nhiên nhỏ nhẹ hơn, nghe qua có chút thẹn thùng. Như vậy không lẽ, chị ấy cũng có cảm tình với anh tôi? Nếu đã như vậy, bà mối Thảo Ngân này sẽ lập tức sắn tay áo. Vụ này mà xong, sau này tôi đổi qua nghề mai mối có khi giàu cũng nên!
- Chị Hân! Trước khi tiếp tục câu chuyện em muốn thay anh trai giải thích hiểu lầm với chị. Cái vụ anh ấy “sờ” chị ấy, là anh ấy muốn đỡ chị, nên lỡ tay chạm vào thôi!
- Ừ, vậy còn…
- Anh ấy nói với em, anh ấy thực sự nghiêm túc với chị. Em sống bên anh ấy gần 20 năm rồi, chưa bao giờ thấy anh ấy chủ động như vậy đâu._Tôi bắt đầu đi vào kế hoạch kết duyên của mình_Chị Hân, nếu như mà chị cũng có ý ấy, em sẽ…
- Khoan! Mày đang tính làm bà mối đấy à?
Đúng là chị Hân có khác! Mới nói đến đây là chị ấy đã bắt bài được rồi. Nhưng mà dù lộ tôi cũng phải làm đến cùng.
- Chị Hân, em thấy hai người rất hợp!
- Chị với anh mày biết nhau được mấy ngày. Chị còn không biết rõ hắn như thế nào. Hợp cái gì mà hợp.
- Hay thế này. Coi như hiểu lầm giữa hai người đã giải quyết xong, chiều nay anh em đưa em đi mua quần áo, chị đi cùng nhé! Sẵn đây hai người hẹn hò.
- Mày điên à? Chị với hắn đã là gì mà hẹn hò. Với lại chị đang kẹt tiền, cuối tháng mới lĩnh lương thì làm ăn được gì? Đi ngắm đồ mất công.
Bà chị này, sao hôm nay chậm hiểu thế nhỉ? Tôi đã nói đi cùng thì tức là anh tôi thanh toán rồi! Dù sao anh tôi cũng đang theo đuổi người ta, coi như đó là quà ra mắt đi.
- Thế mua đồ miễn phí chị có đi không?
- Đi chứ!_Đấy thấy chưa? Chị ấy mê tiền y như mê trai vậy!_Mà sao lại miễn phí?
- Thì anh em trả tiền.
- Thôi người ạ! Vậy chị không đi đâu. Chị là gì của hắn mà để hắn trả tiền. Mày đi một mình đi. Ngày mai gặp nói chuyện sau nhá. Chị tắt đây.
- Ơ...
- “Tút..tút...”
Mới nói vậy mà tắt máy thật rồi! Mọi ngày nghe đến miễn phí, hay giảm giá cái là chị ấy xông vào ngay. Thế mà hôm nay lại từ chối. Đúng là khó hiểu y như anh tôi. Tôi bảo hợp vậy mà còn không tin.
Hai cái con người dở dở ương ương này ấy, nếu như mà hợp thành một thì đúng là thiên hạ được nhờ rồi! Tôi đây phải chăng mang sứ mạng rất to lớn?
Haizz…nhưng mà vụ này khó à nha! Chị Hân là một người hết sức thù dai. Nếu như chị ấy đã có thành kiến với ai, để lấy lại thiện cảm của chị ấy vất vả lắm đấy!
Ôi anh Kiệt ơi là anh Kiệt… Mà thôi! Tôi phải ăn sáng cái đã. Đói chết người đến nơi rồi!
Yên tâm rằng sẽ không ai làm phiền tôi đâu! (Ngoại trừ Tiểu Hắc ra.)
Chủ nhật là ngày nghỉ mà. Bố tôi sẽ đến câu lạc bộ cờ tướng của phố ngụ tại nhà bác Đạt, đi từ đầu phố qua nhà tôi 20m thì đến. Mẹ tôi tất nhiên cũng không yếu thế, chỉ là phương thức có khác biệt. Hội phụ nữ mẹ tôi tham gia cũng hoạt động vào cuối tuần. Ở đây các mẹ sẽ chia sẻ với nhau công thức nấu ăn, cách dạy con cái. Người có kinh nghiện đi trước chỉ người đi sau. Đặc biệt công dụng lớn nhất của hội phụ nữ đó chính là nơi các mẹ có thể tám thỏa thích không quy định chủ đề, phạm vi, biên giới. Mà cái hội này nó nằm ở đâu thì tôi cũng quên mất rồi! Tại vì có lần mẹ tôi dắt theo tôi đi, nguyên ngồi nghe không cũng chóng cả mặt. Tôi hãi quá, từ đó cứ nghe đến là chạy. Còn anh tôi đi đâu thì chịu! Tôi hỏi mà có bao giờ anh ấy nói.
Thường thì khoảng 9h30 hội phụ nữ sẽ giải tán, nhà ai mà chưa có đồ ăn thì cùng nhau đi chợ, nhà nào có rồi thì về nhà chuẩn bị cơm nước. Mẹ tôi thuộc vế trước.
Tôi đây tuy ngủ nướng nhưng cũng chỉ đến hơn 8h thôi! Đợi mẹ tôi về, lúc đó tôi sẽ phụ mẹ làm thức ăn, gần xong thì đi gọi bố, bởi vì bố tôi rất lười đem theo di động. Anh tôi không cần gọi thì cũng tự động xuất hiện. Nhà tôi có quy định: bữa cơm cuối tuần không ai được vắng. Vậy nên trường hợp ai đó có việc đột xuất thì phải nộp phạt: 100k, không ý kiến! Tiền nộp phạt sẽ phục vụ cho công tác du lịch của cả nhà.
Tuy nhiên hôm qua mẹ tôi đi thăm bà ngoại, có lẽ hôm nay sẽ không đến hội phụ nữ đâu.
- Tiểu Hắc…_Ăn sáng xong rồi, đột nhiên tôi có nhã hứng muốn đi dạo. Đi một mình rất chán, vậy nên rủ Tiếu Hắc đi cùng cho vui.
- Gâu, gâu…_Tiểu Hắc từ “ổ” của nó chạy ra, vẫy đuôi, lè lưỡi nhìn tôi.
- Tao đi công viên đây, muốn đi cùng thì ra cổng trước đi.
Tôi vừa nói vậy, Tiểu Hắc lập tức quay đầu chạy ra ngoài, tôi lấy chìa khóa cửa nẻo cẩn thận rồi cùng nó tung tăng đến công viên.
Tiểu Hắc từ nhỏ rất nghe lời, ra ngoài nó đều sẽ theo sát bên người nhà nên chẳng bao giờ gia đình tôi dùng dây để dắt nó cả. Bởi vì tôi thấy như vậy nó sẽ rất mất tự do. Mỗi lần nó thấy bạn bè của nó bị một sợi dây gắn vào vòng cổ, rồi chủ của bọn chúng cầm một đầu dây đi bên cạnh, nó đều sẽ đi sát vào chân tôi, cọ cọ mấy cái. Lúc đó tôi sẽ nhìn nó, vỗ đầu nó cười trấn an.
Ngồi dựa người vào ghế đá, nhìn mấy đứa trẻ chạy xe đạp qua, tôi hồi tưởng lại một vài chuyện trước đây. Thời tiết hôm nay khá đẹp, lạnh hơn hôm qua một chút. Trời bắt đầu cuối thu sang đông rồi! Tôi thích nhất là những ngày này trong năm. Với tôi lạnh vẫn tốt hơn nóng. Cứ nắng lên là máu trong người tôi như nước sôi, cả người khó chịu, dễ nổi nóng. Bởi thế nên có người mùa hè sẽ gọi tôi là gà mái nướng – chính là tên Bạch công tử thối kia.
Đó giờ tôi không gặp hắn cũng gần 1 năm rưỡi rồi. Có chút nhớ nhớ đấy! (Bạn bè nhớ nhau thôi nhé!) Nhưng mà cái tên đó dường như bốc hơi vậy, tôi biết trường hắn, biết nhà hắn nhưng bao lần tôi cố ý đi ngang qua, mà chưa lần nào “vô tình” thấy hắn cả. Gặp mẹ hắn tôi cũng không dám hỏi tình hình. Còn khi hắn gọi điện đến thì lần nào chúng tôi cũng chỉ nói được mấy câu rồi sau đó tôi lại quay ra mắng hắn, tức giận tắt máy. Bởi vì cái tên ấy suốt ngày hỏi tôi về vấn đề tôi ghét nhất. Đó chính là: “Gà mái có bạn trai chưa?”
Mẹ nó, hắn cũng biết rõ tôi thế nào rồi mà có mỗi một câu ấy hỏi đi hỏi lại không thấy chán. Ai chẳng biết hắn có tài, có sắc, nhiều em theo. Làm như đáng tự hào lắm ấy mà khoe khoang. Nếu như không phải tôi tiếc tiền mua điện thoại mới, chắc chắn tôi đã phải thay dế mấy chục lần rồi đấy! Mặc dù điện thoại ấy là do hắn tặng tôi.
Đừng có nghĩ hắn tốt khi tặng bạn bè đồ quý giá như thế nhé! Tôi chơi với hắn từ khi hắn chuyển đến, tức là từ lớp 6, rất nhanh cả hai đã trở nên thân thiết. Vậy mà qua 6 cái sinh nhật, đến cái sinh nhật thứ 7, hắn mới tặng tôi được một món tử tế. Trước đó hắn đều chỉ dùng giấy bọc quà bọc một hộp giấy nhỏ cỡ nắm tay lại mà không bỏ gì vào trong đó đem tặng tôi.
Lần đầu tiên tôi ném đi, nhưng Bạch công tử kia không hiểu vì sao lại chạy ra thùng rác nhặt lại, còn rất cẩn thận đặt vào tay tôi. Ôi trời đất, quỷ thần ơi, tôi thề là lúc đó tôi ức đến mức khóc to luôn cơ mà. Trước mặt rất nhiều bạn bè đến chúc mừng, tôi lần đầu tiên phải rớt nước mắt trong sinh nhật của chính mình.
Bạn cứ tưởng tượng mà xem. Mang tiếng là bạn thân lại không tặng cho tôi cái gì, còn bắt tôi giữ cái hộp không chẳng có công dụng nào kia, mà nhà hắn thì có thiếu tiền cho cam. Chỉ riêng tiền tiêu vặt 1 ngày của hắn đã gấp 5 lần cả tuần của tôi. Vì cớ gì không tặng tôi một thứ nên hồn? Trong khi những người bạn bình thường thì tặng tôi nào là kẹp tóc, chì màu, hay ít nhất thì cũng hợp mấy người tặng cho tôi cái gì đó có thể dùng. Bạn nói xem thế có tức không cơ chứ!
Liên tiếp 5 cái sinh nhật sau đó, hắn vẫn tặng tôi thứ y hệt như lần đầu tiên, và lần nào cũng dặn đi dặn lại tôi là phải giữ những cái hộp thật cẩn thận. Mãi đến sinh nhật 17 tuổi của tôi, thứ như mọi lần vẫn xuất hiện, nhưng kèm theo 1 chiếc điện thoại di động. Hắn nói là bữa hắn mua di động mới người ta giảm giá mua điện thoại đôi chỉ phải trả 60%, thấy tôi chưa có nên mua luôn. Vì vậy di động của tôi và của hắn là di động tình nhân. Đấy có thấy không, tôi chỉ là ăn theo mới có để dùng thôi, không thì nhịn nhé! Nhưng tôi đây vốn vẫn coi hắn cùng giới với mình nên cái đó cũng không thành vấn đề, chỉ cần đồ hắn đưa cho sẽ nhận.
Những ngày đầu tôi không dám công khai dùng mà chỉ có thể lén lút đem ra khi một mình hoặc có thêm hắn. (Đây là đang nói ở trường, còn ở nhà thì vô tư.) Đám bạn tôi là chúa suy diễn, chưa cần biết sự tình nhưng cứ nhìn thấy là sẽ hiểu theo suy nghĩ của mình. Tôi nào dám dơ ra trước mặt họ chứ.
Thế nhưng đến một ngày, cụ thể là ngày hắn chia tay bạn gái thứ bảy mấy gì đó. Bởi vì cô gái kia bám theo quá dai, như mọi lần hắn lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn. Tôi với hắn là bạn mà, giúp đỡ chút cũng không sao!
Cô gái lần này lại không dễ dàng tin như những nàng trước đó, đòi chúng tôi đưa ra bằng chứng. Đấy là tất cả những gì xảy ra trước khi tên đần độn kia đem 2 chiếc điện thoại ra khoe.
Ngày hôm sau ở trường ai cũng tin đó là sự thật, còn nói tôi đá đít anh đẹp trai để quay về với tình cũ. Anh đẹp trai được nhắc đến ở đây chính là anh trai tôi, còn tình cũ là ám chỉ hắn. May mắn gia đình tôi đều biết Bạch công tử là ai. Nếu không nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng con gái cuối cùng cũng hoàn tục yêu đương.
Còn lần quan trọng gần đây nhất, tức là tôi tròn 18 tuổi, Bạch công tử không có đến gặp tôi, chỉ thông qua bạn bè chuyển hộp giấy như mọi lần đến cho tôi. Bởi vì tôi biết rõ sẽ chẳng có gì ngoài cái hộp không nên cũng không mở nữa, đem bỏ luôn vào cùng với những hộp trước trong thùng giấy lớn hơn. Lần đó hắn còn chẳng thèm chúc tôi sinh nhật vui vẻ dù là qua điện thoại. Hại tôi chờ cả một ngày tới sáng không thèm ngủ, mắt thâm như gấu mèo.
Hôm sau hắn gọi, tôi bắt máy nhưng không trả lời, hắn cũng không nói, tắt máy.
Hôm sau nữa, hắn lại gọi, tôi vẫn không nói, hắn vẫn im lặng, tắt máy.
Diễn biến như thế cho tới cả tháng trời, cuối cùng tôi là người thỏa hiệp lên tiếng trước, nhưng tên Bạch công tử thối kia mở đầu lại hỏi rằng: “Gà mái có bạn trai chưa?”, khiến tôi máu dồn lên tim, từ tim dồn lên não nổi giận mắng hắn mấy câu, tắt máy.
Vì vậy hiện tại, đều là hắn gọi, nói ra câu kia, sau đó tôi mắng, tắt máy.
- Gâu, gâu…_Đột nhiên Tiểu Hắc huých vào chân tôi, sủa lên hai tiếng. Tôi dừng dòng suy nghĩ tại đây nhìn nó.
- Gì vậy Tiểu Hắc?
Tiểu Hắc hướng sự chú ý của tôi đến gốc cây cách chỗ chúng tôi mấy chục mét. Loáng thoáng có bóng người lướt qua rồi mất hút.
Những lúc tôi một mình đi ngoài đường thường xuyên sẽ xuất hiện cảm giác có người theo dõi. Sau nhiều lần đuổi theo nhưng không có kết quả, tôi đành từ bỏ việc tìm danh tính người đó. Sao lại có thể loại người chạy nhanh hơn cả Tiểu Hắc thế? Lần nào tôi đuổi đến ngã rẽ cũng chỉ thấy Tiểu Hắc đứng lại và đang nhìn theo hướng phía trước. Bạch công tử nói rằng đó có thể là anh chàng nào yêu thích tôi đến mức cuông si thôi. Nếu như người ta không có ý khác thì cứ mặc kệ đi. Vậy nên sau này tôi cũng không làm gì nữa, người ta nhìn thì kệ người ta nhìn. Rồi cũng sẽ có ngày tôi biết đó là ai thôi!
Ngồi thêm một lát, cảm giác ấy biến mất, tôi vỗ đầu Tiểu Hắc rồi đứng lên. Tự kỉ như vậy đủ rồi! Về nhà nào! Hôm nay không biết sẽ được ăn gì đây?
Mẹ tôi ấy, những ngày khác thì không nói, cứ đến chủ nhật lại bầy ra đủ thứ. Bữa trưa sẽ làm toàn món cầu kì, có khi cả đời tôi mới nhìn thấy lần đầu. Bố con tôi giống như máy thử thức ăn. Một lần ăn xong ba bố con ôm bụng tranh nhau nhà vệ sinh. Nhà tôi lại chỉ có hai cái, một ở tầng dưới, một ở tầng trên, tôi đành chịu thiệt thòi nhường lại cho bố và anh, mất mặt một chút qua nhà hàng xóm dùng nhờ. Cũng may nhà tôi với nhà hàng xóm quen thân!
Buổi chiều thì đỡ hơn một chút. Cả nhà xúm lại làm bánh để tối nhấm nháp. Hờ hờ, cả tuần có mỗi một buổi không phải ăn cơm. Chính là tối nay!
“A…” Đột nhiên tôi bị người ta chạy qua tông vào, mất thăng bằng ngã huỵch xuống đường. Bàn tay chống lên đá đau nhói. Người kia chạy rất nhanh không thèm dừng lại xin lỗi.
- ĂN CƯỚP! ĂN CƯỚP!..._Một người phụ nữ chạy đến, bộ dạng hốt hoảng, chật vật, chỉ tay về phía người vừa tông vào tôi hét lớn.
Tôi hiểu ra, bỏ qua đau đớn nói với Tiểu Hắc.
- Bắt lấy hắn!
Lập tức Tiểu Hắc lao đi. Phía sau nó có thêm vài nam giới cũng đuổi theo.
Chưa đầy nửa phút sau, xa xa xúm lại một đám. Tiểu Hắc bắt được tên cướp rồi!
Thấy Tiểu Hắc nhà tôi giỏi không? Chuyện, nó thích nhất là chơi đuổi bắt mà!
Người phụ nữ bị cướp kia đi nhanh đến chỗ đám người, vội vàng đến mức thiếu chút té ngã. Chắc đồ của bà ấy quan trọng hoặc có giá trị lắm! Cướp mà không có nhân tính gì cả! Đồ của người già cũng cướp là làm sao? May mà có Tiểu Hắc!
“A.a..a…” Tôi kêu khẽ đứng lên. Tên cướp thối! Làm tôi bị trẹo chân rồi. Đừng để tôi gặp lại hắn! Nếu không tôi sẽ nhổ sạch lông mày của hắn, cạo hết tóc của hắn rồi đem nhốt vào chuồng gà, để gà ị lên người hắn chết luôn đi!
Tiểu Hắc từ phía xa chạy về, cúi đầu hít hít cổ chân của tôi rồi ngước lên, tôi nhìn nó cười nhẹ.
- Không sau đâu! Chúng ta về nhà thôi!_Lúc này chân tôi cũng không đau lắm, đi một đoạn chắc không vấn đề gì.
Cảm giác có người theo dõi lại xuất hiện. Tôi quay đầu nhìn vẫn không thấy ai ngoài đám người nhốn nháo chỗ tên cướp. Từ xa tôi còn có thể thấy người phụ nữ bị cướp đang dùng một cuốn tạp trí cuộn lại, liên tiếp đập vào đầu tên cướp, miệng thì không ngừng giáo huấn hắn.
Tiếp tục cà nhắc bước đi, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Chỉ là cổ chân so với vừa rồi hình như to hơn “một chút”.
Tiểu Hắc xông vào nhà trước, mấy giây sau mẹ tôi từ trong hốt hoảng chạy ra với nó.
- Sao thế này con gái?_Mẹ tôi chỉ cổ chân như cái bánh tét của tôi, cất lời vàng ngọc.
Tôi nhìn mẹ tay còn đang cầm cọng rau cải, mang cả dép đi trong nhà ra sân, cười cười. Mẹ tôi về sớm hơn tôi tưởng.
- Tai nạn ấy mà mẹ. Thôi cho con vào nhà cái đã mẹ nha!
- Mẹ dặn mày bao nhiêu lần mà vẫn đi đứng bất cẩn như vậy._Mẹ tôi vừa càu nhàu vừa đi bên cạnh giúp tôi lò cò vào nhà.
Đợi tôi ngồi xuống ghế rồi, mẹ lại chạy vào trong bếp lấy vài thứ rồi chạy ra.
- Rồi đấy! Ngồi đây xem phim với Tiểu Hắc đi. Lát anh mày về bảo nó đưa đi khám xem xương có sao không. Mẹ nấu cơm._Bôi thuốc lên chân tôi xong, mẹ đứng lên vào bếp tiếp tục làm đồ ăn.
Cảm giác được mẹ chăm sóc thế này hạnh phúc thật đấy! Bình thường mẹ tôi có vẻ bà chằn vậy chứ cái khoản thương con thì không ai bằng đâu. Chỉ là cách thể hiện hơi khác người một chút thôi!
- Vâng! Yêu mẹ nhất!_Tôi cười hì hì với mẹ. Hôm nay tôi trở thành người tàn tật rồi, chỉ có thể ngồi yên một chỗ thôi!_Mà mẹ ơi, bà ngoại vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe, và vẫn hỏi xem cháu bà bao giờ mới có gia đình đấy. Mày với anh mày liệu liệu mà thực hiện nguyện vọng của bà.
- Mẹ đi mà bảo anh Kiệt ấy, con không biết đâu!
- Mày chỉ được thế là nhanh! Thôi trật tự đi để mẹ làm thức ăn.
- Tuân lệnh mẹ đại nhân!
Cổ chân được bôi rượu thuốc của bà ngoại ngâm, có chút nóng nóng nhưng bớt đau hơn. Tôi gác cái chân sưng lên ghế, ngả người nằm xuống, cầm điều khiển chuyển kênh. Qua một vài chương trình quảng cáo vớ vẩn, tôi dừng lại ở bộ phim có tên “The ring”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.