Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Chương 22: Gian tình bại lộ

Mộc

14/04/2014

Nếu như người ta hỏi tôi nụ hôn có mùi vị gì, thì đó chính là vị sầu riêng. Trong màn đêm lặng lẽ, tôi tựa vào lòng Hoàng Bách, tưởng nhớ lại nụ hôn vừa rồi, thế nhưng ngoài cảm giác trời đất quay cuồng ra, cái gì cũng không nhớ nổi trừ vị sầu riêng béo ngậy, ai kêu hắn hôn ngay lúc tôi đang ăn chứ. Nhưng nói thật, tôi có cảm giác, có lẽ, tôi bị thích nụ hôn của hắn mất rồi.

Ngọt ngào, dịu dàng, làm người ta lưu luyến không muốn rời…A..A..A…sao tôi lại có thể mê đắm thế này chứ? Đập tôi đi, đập vào đầu tôi đi cho tôi tỉnh lại coi…Có phải tôi hết thuốc chữa rồi không? Phải vậy không?

Gió biển vẫn không ngừng thổi đến, Hoàng Bách siết chặt cánh tay ôm vai tôi, tấm chăn mỏng phù kín trên người tôi không sót một chỗ nào. Kể ra cái tên này cũng chu đáo lắm chứ, chuẩn bị đầy đủ chẳng thiếu thứ gì thế này, ngay cả trà nóng cũng mang theo luôn.

- Gà mái…_Những ngày mới quen tôi rất ghét hắn gọi tôi như vậy, nhưng lúc này nghe sao cũng thấy đặc biệt đáng yêu nha.

Dùng ngón tay vuốt quanh ly thủy tinh, nhiệt độ từ nước trà truyền đến cùng với hơi nóng thanh dịu của hương trà bốc lên mũi khiến tôi rất thoải mái. Tôi chẳng buồn động đậy, đưa ly lên miệng nhấp một ngụm trà nhỏ, lười biếng đáp một tiếng “Hử…”.

- Làm bạn gái tôi nhé?

“A…” Bị câu nói của người nào đó làm cho hoảng sợ, tay tôi vì thế run lên một cái, nước trà nóng theo đó bắn ra ngoài, rơi ngay lên mu bàn tay bỏng rát. Hắn có thể nói chuyện bình thường một chút không, đùng cái nhảy chủ đề như thế tôi còn chưa bị dọa chết đã là phúc phận ba đời rồi đấy.

- Có nóng lắm không?_Hoàng Bách dùng hơi thổi nhẹ vào vết đo đỏ trên mu bàn tay của tôi, lo lắng hốt hoảng hiện rõ trong từng cử chỉ, nét mặt.

Cảm giác được nâng niu, chân trọng này thật là, mẹ nó thích chết đi được! Nếu cứ như vậy, tôi đây có bỏng chết cũng mãn nguyện a…

Cái tên này ấy, ngày trước lúc nào cũng mỉa mai, nói móc tôi thôi, có bao giờ săn sóc kiểu này đâu. Nói gì thì nói, con gái ai mà chẳng thích người mình yêu đối với mình như nâng trứng hứng hoa chứ. Bây giờ mà á, tôi với Bạch công tử lấy nhau á, tôi sẽ giống như mẹ tôi mẹ tôi kìa, tôi nói đông không ai dám nói tây, tôi muốn ăn thịt không ai dám bắt tôi ăn cá, thống trị cả gian sơn như thế oai phong biết bao nhiêu, giống nữ vương quyền uy biết bao nhiêu. Rồi chúng tôi sẽ sinh một trai một gái, con gái xinh đẹp đáng yêu giống mẹ, còn con trai anh tuấn thông minh giống bố, một nhà bốn người ngày ngày vui vẻ bên nhau…

Ôi, viễn cảnh thật là tươi đẹp quá đi thôi!

- Đồ ngốc này, bị bỏng mà còn cười vui vẻ như vậy, em đang suy nghĩ bậy bạ cái gì đó?

Trán bị cốc nhẹ một cái, tôi nhăn mặt ngước lên trừng mắt nhìn cái người to gan nào đó đã dám ra tay với tôi. Này nhé, ai nói tôi suy nghĩ bậy bạ hả, rõ ràng là tôi đang suy nghĩ về tương lai tương sáng mà! Còn không phải là vì hắn hay sao, lại còn…

- Chuyện em đang nghĩ có liên quan đến tôi đúng không?

Đôi mắt đối diện hơi nheo lại phát ra những tia sáng mê người, hàng mi khẽ lay động như muốn dụ dỗ người ta, người nào đó rướn người về phía trước, cúi thấp đầu, hơi thở ấm nóng lướt trên mặt tôi quyến rũ một cách mê người. Hai má tôi bất giác nhuộm một màu đỏ hồng, cả người lui về phía sau đầy cảnh giác. Tôi có cảm giác nguy hiểm đang cận kề à nha, mà loại nguy hiểm này, hoàn toàn không thể phát ra từ người nào khác ngoài cái kẻ đang ở trước mắt tôi đây. Bất cứ khi nào hắn như thế này thì chắc chắn rằng trong đầu hắn đang có âm mưu gì đó rất xấu xa, tôi thề đấy, bởi vì tôi đã kiểm nghiệm rất nhiều lần rồi.

Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngày càng tiến gần, cơ thể tiếp tục nghiêng về phía sau cảnh giác. Nhưng bởi vì nghiêng quá đà, thiếu chút nữa tôi đã lăn đùng ra đất rồi. Hoàng Bách nhanh nhẹn vươn tay ôm lấy eo tôi kéo lại, cả người tôi nằm gọn trong ngực hắn, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim chúng tôi đang đập điên cuồng như những chú nai nhỏ lạc lối, nhảy nhót tưng bừng.

Phải mất vài phút sau tôi mới bớt xấu hổ, len lén ngước lên lại bắt gặp ngay ánh mắt người nào đó đang nhìn mình không chớp. Đuôi mắt hắn hơi cong cong, khóe môi không cần nhìn cũng biết đã toe toét đến mức nào, hắn dịu dàng nâng cằn tôi lên, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi từng chút một rồi chuyển xuống môi, cẩn thận như đang nâng niu thứ bảo vật quý giá nhất thế gian này vậy. Tôi như bị nhấm chìm trong cảm giác ngọt ngào ấy, trời đất lại quay cuồng một hồi.

Phía chân trời, những tia sáng của ngày mới đã hiện hữu rõ ràng, trải lên bờ cát một màu cam vàng ấm áp, xua tan đi hơi lạnh còn vương lại của đêm qua, tôi vòng tay qua cổ Hoàng Bách, cả trọng lượng cơ thể treo trên người hắn, vừa thở hổn hển vừa buồn bực bản thân vì sao lại rơi vào vòng xoáy của hắn rồi. Lần nào cũng thế hết á, luôn luôn là tôi bị hắn mê hoặc là sao? Vì sao tôi lại không có mị lực bằng hắn cơ chứ, vì sao a…

“Staring out at the rain with a heavy heart…” Bản nhạc “Because you live” quen thuộc của Jesse nhà tôi bỗng vang lên, tôi dùng tay đẩy đẩy trước ngực Hoàng Bách ý muốn hắn buông ra để tôi nghe điện thoại, thế nhưng hắn lại chẳng phối hợp chút nào, vừa trừng mắt lườm tôi vừa nhăn nhó hờn dỗi.

- Tôi cũng có thể hát được mà, tại sao em vẫn thích nghe cái tên bánh bao đó hát chứ?

Bị người nào đó bá đạo nắm chặt tay, tôi có cố thế nào cũng không giãy ra được, bất lực thở dài với đứa trẻ to xác trước mặt, vừa bực mình vừa buồn cười nói.

- Cậu thôi đi có được không, bài hát này tôi đã dùng rất nhiều năm rồi, hơn nữa người ta có tên họ đàng hoàng nha, cậu lúc nào cũng bánh bao này bánh bao nọ là cớ làm sao hả?

Ai ngờ người này đã luyện đến trình độ mặt dày ngang ngửa với anh trai tôi, mặt không đỏ, mắt không chớp, ngang ngược tuyên bố.

- Em là của tôi! Không cho phép để ý đến tên đàn ông khác, có biết hay không?_Hắn vừa nói, còn vừa dùng ngón tay bóp nhẹ chóp mũi tôi, tự cao tự đắc hoành hành._Ở bên cạnh em có một mỹ nam hoàn hảo như tôi đây em còn chưa hài lòng, lúc nào cũng Dép-đi, Dép-đi, em muốn tôi tức chết mới hài lòng hay sao?

Nha, nha, nha…nào có ai kì cục như người này chứ, lại đi ghen tị với một người ở mãi bên kia trái đất, tuy tôi rất thần tượng Jesse đẹp trai, nhưng nói sao thì đó cũng chỉ là thần tượng mà thôi, tôi trao cả trái tim và tâm hồn cho hắn hắn còn muốn gì nữa chứ, được một tấc lại đòi lấn một thước, tên này muốn làm phản chắc?

- Cậu…hừ, nói chuyện với cậu tức chết đi được!

Chất giọng ngọt ngào của Jesse vẫn không ngừng cất lên, tôi có chút sốt ruột lại đẩy nhẹ vai Hoàng Bách mấy cái.

- Mau buông tay để tôi nghe điện thoại, tối qua cậu đưa tôi đi như vậy, tôi còn chưa báo lại với bố mẹ đâu._Nếu như vì không tìm thấy tôi lần nữa mà ảnh hưởng đến chuyện vui của anh trai, tôi đây chắc chắn sẽ bị mẹ già lột da nhồi bông đấy, tôi không muốn chết cũng không yên như vậy a…

Người ngang ngược bên cạnh đột nhiên bông tay ra, thế nhưng lại chẳng nói tiếng nào, đứng vọt dậy đi đến cạnh ôtô, lục tìm di động của tôi, tự mình bắt máy. Tôi ngơ ra như vịt, đến khi tỉnh lại xông đến thì kẻ gian ác kia đã tiếp điện thoại từ lúc nào, trên môi treo nụ cười âm hiểm khiến sống lưng tôi bất giác ớn lạnh, tôi nghe thấy từ trong điện thoại truyền đến tiếng sư tử rống kinh thiên động địa của Bảo Yến. “Mày nhanh lăn tới đây cho tao! Mấy giờ rồi mà mày còn tính ngủ nướng hả? Mày muốn tao đến đốt nhà mày luôn thì mày mới chịu dậy có phải không…”

Tiếng nói the thé kia vẫn còn chưa dứt, tôi lại nghe Hoàng Bách từ tốn đáp lại lời người ở đầu dây bên kia như thế này: “Nếu cô dám đốt nhà bố mẹ vợ tôi, tôi sẽ đốt nhà cô.”.

Tôi thiếu chút nữa phun máu bất tỉnh tại chỗ, lảo đảo muốn cướp lấy điện thoại nhưng chiều cao không cho phép, chỉ có thể bất lực vừa dùng sức kéo tay Hoàng Bách xuống, vừa dùng khẩu hình miệng gào thét dọa dẫm hắn. Mau trả điện thoại cho tôi, trả đây! Cậu có biết cậu đang gián tiếp hại chết tôi hay không? Đồ độc ác này…



Bảo Yến bên kia lập tức ngừng nói, sau đó tôi chỉ còn nghe thấy những tiếng “Tút…tút…” lạnh lẽo, đáng sợ truyền đến. Tôi tuyệt vọng dơ ngón tay chỉ vào kẻ độc ác nào đó, tên Bạch thối đáng ghét này, cậu, cậu là cố tình có phải không?

Chỉ thấy Bạch công tử nhà ta vẫn một bộ dạng đào hoa như trước, bắt lấy bàn tay đang chỉ về hướng hắn, hôn chụt lên mu bàn tay một cái, sau đó nhìn tôi nở nụ cười lưu manh ngả ngớn không ai bằng, mở cửa xe nhét tôi vào trong.

Tôi ủ rũ ngồi trong xe, buồn chán nghịch đai dây an toàn trên người, nhìn người bên ngoài đang thu dọn đồ đạc, đôi dép bông trên chân phát ra những tiếng lạch bạch khi dẫm lên cát rất mắc cười. Tôi lại nhìn xuống đôi dép bông của mình, trong đầu hồi tưởng một chút, vậy giày của tôi đi đâu rồi?

- Giày của tôi đâu?

Bạch công tử mở cửa xe ngồi vào trong, đột nhiên bị tôi hỏi thì ngơ ra, mấy giây sau mới phì cười nhìn tôi, vươn tay qua xoa nhẹ trên tóc tôi, cười vui vẻ. Cười con khỉ, đang nói chuyện nghiêm túc mà, giày đó là quà sinh nhật bố mẹ tôi tặng đấy, mất tôi giết cậu!

- Yên tâm, tôi nhất định tìm về cho em!_Người kia tự tin khẳng định như vậy, sau đó nổ máy lái xe đưa tôi về nhà.

Kì lạ là bố mẹ tôi, đến cả anh trai tôi hay Tiểu Hắc đều rất bình thường, chẳng có vẻ gì là lo lắng khi đêm qua tôi không về nhà cả. Nhưng vì vội đến cửa hàng nên tôi ném luôn vấn đề này sang một bên, lên phòng thay đồ, vệ sinh cá nhân một chút, bữa sáng cũng không ăn mà lao đi luôn. Xe của Bạch công tử vẫn chờ ngoài cửa, thấy tôi cửa xe lập tức mở ra nghênh đón. Coi như tên này biết lấy công chuộc tội, ai kêu hắn lôi tôi đi xa thế làm gì chứ, trở về cũng mất cả tiếng đồng hồ rồi.

Lúc tôi đến cửa hàng đã là 8h kém. Đứng phía trước thế này, nhìn cửa hàng của chúng tôi đủ các loại hoa với muôn vàn màu sắc, hương thơm, thật là làm người ta vui vẻ biết bao nhiêu. Nhớ lại năm đó, khi tôi mới tiếp quản việc kinh doanh của cửa hàng, chẳng biết làm cái gì cả, cũng may có chị Ngọc tốt bụng truyền đạt cho tôi một chút bí quyết kinh doanh cùng với kinh nghiệm thực tế tôi đúc kết được trong thời gian đi làm thêm, học tập qua sách vở một chút nữa, coi như cũng tạm. Hơn nữa, tôi còn có một chiến hữu rất biết ngoại giao là Bảo Yến xinh đẹp, cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình từ mọi người xung quanh, số đơn hàng cứ như thế tăng lên và ổn định từng ngày, việc kinh doanh bắt đầu đi vào quỹ đạo. Nếu không có mọi người, tôi cũng không biết giờ này cửa hàng này có còn tồn tại hay không? Tôi quả thực phải cảm ơn tất cả nhiều lắm!

- Con ranh kia, còn đứng đấy mà cười, có biết mấy giờ rồi không hả? Thằng Long nó đã đi giao hàng được ba vòng rồi đấy.

Nhìn theo phía phát ra tiếng nói, tôi lập tức thấy một cô nàng rõ ràng xinh đẹp mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, thế nhưng lại đứng trống nạnh hò hét như bà cô U40. Bảo Yến à, tao thật sự không giải thích được vì sao anh già nhà mày lại mê đắm mày đến mức ấy, có lẽ thần kinh của anh ta có vấn đề thật rồi.

Vừa nén cười vừa đi về phía Bảo Yến, tôi đem cặp lồng đồ ăn nóng hổi đang cầm dơ lên cao, vẻ mặt nịnh nọt nhẹ nhàng đung đưa trước mặt nó. Quả nhiên cô nàng này nhìn thấy thức ăn thì hai mắt tỏa sáng, cướp lấy đồ ăn chạy vào trong như hổ đói, ngay cả việc trừng trị tôi cũng quên luôn. Bảo nó ham ăn cũng không quá mà, rõ ràng là ăn sáng rồi nhưng cứ nhìn thấy thức ăn là lao vào thôi.

Tôi cũng theo vào trong, đón cặp lồng từ tay Bảo Yến, đổ phần phở bò nóng hổi của mình ra bát, cho thêm ít giấm ớt, vắt chút chanh lên trên, mùi thơm đặc trưng lập tức tỏa ra bốn phía. Gắp một gắp bánh phở bỏ vào miệng, tôi vừa ăn vừa thong thả ngắm xe cộ chạy qua chạy lại trên đường đường phố, thỉnh thoảng múc một thìa nước dùng thật ngon.

Kì thật chuyện này tôi phải cảm ơn Bạch thối đấy, hắn bây giờ cũng hiểu lòng người ra trò nha, trên đường đến đây tôi còn mắng hắn ham ăn làm chậm trễ giờ giấc của tôi, nhưng lúc tôi xuống xe thì hắn lại đưa phần đồ ăn mới mua cho tôi, nói là cho tôi và Bảo Yến. Nếu như không có hắn, tôi làm sao có thể yên ổn hưởng thụ bữa sáng thơm ngon thế này chứ! Thế nhưng mà, vì sao không phải là hamburger và capuchino mà lại là phở bò và hồng trà vị anh đào? Ở nhà mẹ tôi đã bắt tôi ăn như thế rồi, đến ngay cả ra ngoài cũng vậy ư…có phải cả đời của tôi sẽ mãi bị chèn ép như thế này hay không?

- Này…_Bảo Yến đột nhiên dùng đũa gõ vào thành bát của tôi, tò mò._Hôm qua mày trúng quả hả, sao hôm nay hào phóng thế?

- Không phải là trúng quả._Tôi nói đến đây, múc một ngụm nước dùng, nuốt xuống bụng mới chịu nói tiếp_Mà là không cần trả tiền!

Bảo Yến dùng ánh mắt cú vọ nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu, đột nhiên nó hét lên, gạt cả bát đũa đang ăn sang một bên, chồm đến trước mặt tôi.

- Mau nói thật cho tao biết, người sáng nay nghe điện thoại của mày có phải là tên kia hay không?_Nó còn không quên bồi thêm một câu._Nếu mày dám nói người đó là anh Dương Anh, tao sẽ tìm và giết anh ấy!

Tay phải tôi cầm đũa, tay trái vẫn cầm thìa, miệng còn đang ngậm bánh phở, chậm chạp nuốt xuống, còn thiếu chút bị nghẹn nữa. Bà cô của tôi à, sao mày có thể bạo lực thế chứ, anh Dương Anh mà nghe được chắc chắn sau này không dám gặp mày nữa đâu. Hơn nữa, mày đã gặp “Tên kia” bao giờ đâu, vì sao lại đoán đúng như thế, mày thành tinh rồi có phải không?

Ánh mắt của bà cô nào đó bắt đầu nheo lại, đưa đầu đến gần tôi, cái mũi nheo lại, bắt đầu hít hít như cún con. Sống lưng tôi cứng đờ, không dám động đậy cũng không dám mở miệng nói chuyện. Ông trời ơi, cứu con với, sao lại để con quen biết với toàn người quái dị như này chứ.

Bảo Yến giống như đã làm thám tử rất nhiều năm, sau khi hít chán hít chê, nó dừng lại phía sau lưng tôi, chỉ vào cái hộp trên ghế, chính là hộp nhựa mà Bạch công tử đưa cho tôi cùng với cặp lồng phở. Tôi dùng ánh mắt vô can nhìn Bảo Yến, nhún nhún vai, tao đã mở đâu mà biết là gì.

Vì thế, Yến cô nương tự mình động tay động chân, sau đó hét lên một tiếng, chạy thẳng ra khỏi cửa. Tôi thấy nó như thế, đưa mắt nhìn lại cái hộp. Chẳng trách bà cô kia lại tránh xa! Lại nhìn ra ngoài cửa, Yến cô nương đứng ở đó, chỉ tay về phía tôi hét lớn.

- Mày còn chối nữa không? Ngoài cái kẻ tâm thần kia thì còn ai có thể chiều theo cái sở thích quái dị này của mày chứ.

Được rồi, tôi thừa nhận trong những người tôi quen biết, chỉ có hắn là dung túng cái sở thích này của tôi thôi. Nhưng mà, CON RANH KIA, sao mày có thể nói người ta là tâm thần chứ? Có mà anh già nhà mày tâm thần, con mày tâm thần ấy…hừ…Còn nữa, tao nào có quái dị, cùng lắm cũng chỉ khác người chút thôi nha.

- Còn ngồi đấy, mày có mang thứ kinh khủng đó ra khỏi cửa hàng không hả? Mày muốn hôm nay đóng cửa chắc…

Dưới sự hò hét ép buộc của Yến cô nương, tôi miễn cưỡng đóng hộp sầu siêng lại, cất vào tủ lạnh trong phòng nghỉ, chịu khó đến khi về nhà ăn sau vậy.

Tôi và Bảo Yến đều là những kẻ lười, có nhiều khi bận bịu quá hay chán nản sẽ không ra ngoài ăn, cũng chẳng buồn về nhà, nên chúng tôi đặc biệt dành ra một không gian nhỏ, bên trong có giường đơn, tủ lạnh lúc nào cũng đầy đủ đồ ăn thức uống, còn cả lò vi-sóng và ấm điện nữa. Cũng có khi vì bị bức đi xem mắt quá nhiều, tôi sẽ trốn đến đây vài ngày, tóm lại nơi này chính là địa bàn tránh bão của chúng tôi.

Bảo Yến thấy tôi thật sự cất sầu riêng đi rồi mới chạy vào, tìm bình xịt phòng xịt chỗ này một ít, lại xịt chỗ kia một ít, giống như là xua đuổi tà khí vậy. Tôi ngàn vạn lần dùng ánh mắt bí mật khinh bỉ nó, đúng là đồ không biết hưởng thụ mỹ vị! Thôi thì tôi đi làm việc vậy, hừ…

- Chị Ngân đến rồi sao?_Người bên ngoài đẩy cửa tiến vào, tươi cười chào hỏi.

- Ừ, cậu vất vả rồi!_Tôi ngước lên nhìn người vừa đi vào một cái, cũng cười lại.

Người này chính là một trong hai nhân viên giao hoa của cửa hàng chúng tôi, tên là Trương Long, hiện đang học đại học năm 3, tính tình hiền hòa dễ gần, làm việc cũng rất có trách nhiệm, đến nơi đến trốn, đã làm ở đây 2 năm rồi. Ban đầu chúng tôi cũng không cần thêm người, nhưng vì đơn hàng càng lúc càng nhiều, lại cần giao tận nơi, nên mới thuê một người giao hàng, sau đó thì thuê thêm Trương Long làm bán thời gian, nhưng hôm nay người giao hàng chính kia xin nghỉ ốm nên Trương Long phải làm việc của cả 2 người.

- Cố gắng hết buổi sáng thôi, chiều nay không cần giao hàng nữa, cậu làm xong thì nghỉ ngơi rồi chiều mà đi học._Bảo Yến ôm hoa đi theo sau Trương Long, vừa chuyển hoa cho cậu ta để vào giỏ xe vận chuyển vừa khích lệ cậu ta mấy câu._ Buổi trưa muốn ăn gì, chị đặt sẵn giúp cậu?



- Cảm ơn chị Yến, cho em như bình thường thôi._Cậu ta cẩn thận đặt hoa vào giỏ, có chút ngượng ngùng trả lời.

Haizz, chàng trai trẻ này, có lẽ là ít tiếp xúc với con gái quá rồi, thế nên mới động một chút là ngượng ngùng như thế. Tôi đây thân là bà chủ, cũng kiêm luôn bậc tiền bối đi trước, phải ra tay tương trợ cho cậu ta thôi.

- Trương Long này, cậu có bạn gái chưa?_Tôi ôm hoa đến, đưa cho Trương Long, tiện miệng thăm dò một chút, ai ngờ anh chàng này mới nghe vậy liền xảy tay, nếu như không phải tôi nhanh lẹ thì đi tong mất mấy bó hoa rồi._Tôi chỉ muốn giới thiệu bạn gái cho cậu thôi, không cần sợ đến thế chứ, tôi đâu có ăn thịt cậu.

- Em, em không có ý đó. Chị hỏi đột ngột làm em giật mình thôi.

Thấy cậu ta luống cuống tay chân như vậy, tôi cũng biết cậu ta lại ngượng ngùng rồi, thế nên vỗ vai cậu ta mấy cái, rồi để cậu ta tiếp tục làm công việc của mình.

“A…” Tôi vừa xoay người, liền bị khuôn mặt gần sát của Bảo Yến dọa cho giật mình. Cô nương à, có biết làm như thế có thể khiến người khác bắn tim ra ngoài hay không? Lại còn dùng ánh mắt hận không thể bóp chết người khác ấy nhìn tôi nữa, này nha, tao có thù oán gì với mày đâu chứ.

- Mày nhìn tao như vậy là có ý gì?_Tôi lui lại một bước, cảnh giác hỏi người trước mặt.

Chỉ thấy Bảo Yến khuôn mặt đang thâm trầm bỗng tươi cười toe toét, dơ tay đập đập lên vai tôi ân cần.

- Mày muốn làm bà mối đến thế sao, vậy thì tao nhờ mày một chuyện nhé?

Tôi tóm lấy bàn tay trên vai, cẩn thận gạt xuống, cười khì khì nịnh nọt.

- Mày cần tao giúp gì thì cứ nói, tao với mày là bạn mà, không cần khách khí như vậy đâu.

- Vậy thì phiền mày, giới thiệu cho cái người tên Gia Tuấn nào đó một thiếu niên thật là dễ thương, để anh ta không đeo bám tao nữa, không có gì khó khăn chứ?_Bảo Yến nói xong, còn hướng tôi cười tươi rói, làm sống lưng tôi lạnh toát.

Cô nương à, tha cho tôi đi có được không? Chuyện mày với anh già đó đâu có liên quan đến tao, đó là vì mày hấp dẫn anh ta chứ tao làm gì đâu, mày sao có thể đem mọi chuyện đổ lên đầu tao như thế được. Hơn nữa, chẳng phải mày cũng rất thích người ta sao, giả vờ giả vịt cái gì chứ, nếu không thích người ta, sao mày có thể cùng người ta ngủ chung rồi mà vẫn còn để cho anh ta sống sót đến giờ này.

Nhắc đến chuyện hai người này, tôi không thể không khâm phục anh già Gia Tuấn được, có thể leo lên giường của Yến cô nương mà vẫn còn sống sót đi xuống, tôi không khâm phục anh ta cũng không được đâu.

Valentine hôm đó, lúc tôi gọi điện cho Bảo Yến có nghe nó đang mắng anh ta không biết xấu hổ này nọ, còn nói anh ta mặt dày hơn cả da trâu, vậy mà tối hôm sau, đã thấy nó chạy đến chỗ tôi báo án rồi. Còn điện thoại hôm đó đột nhiên bị ngắt không phải nó tắt mà là bị Gia Tuấn cố tình ném xuống đất.

Hôm đó anh ta uống say rồi chạy đến chỗ nó, nó thấy anh ta say đến như vậy, trên người không có tiền cũng không mang theo điện thoại, lúc tôi gọi điện đến nó vốn định hỏi tôi địa chỉ nhà anh ta, nhưng chưa kịp hỏi thì điện thoại đã bị anh ta ném hỏng, vì vậy nó đành để anh ta ở lại nhà mình. Nó vốn để anh ta ngủ ở sofa, vậy mà lúc tỉnh dậy lại thấy anh ta đang trần như nhộng nằm bên cạnh ôm chặt nó như ôm gối ôm. Mặc dù không có chuyện gì xảy ra, Bảo Yến cũng giải thích rất nhiều với anh già rồi, nhưng anh ta vẫn một mực đòi chịu trách nhiệm với nó, công phu quấn người càng cao siêu hơn, cũng đã chạy đến cả nhà nó báo danh với bố mẹ vợ tương lai rồi.

Bảo Yến nó nói nếu không vì tôi thì nó cũng không quen biết với anh già, thế nên nó mới đem chuyện này đổ lên đầu tôi đấy. Thật là đau đầu với hai người này quá đi! Còn tôi đây thì thật đáng thương, chẳng có ai hiểu cho tôi cả.

Gói hoa rồi đưa hoa, buổi sáng cứ lặng lẽ như thế trôi qua, 11h trưa, đúng giờ cơm, anh chàng Gia Tuấn giống như Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại, không sai một giây nào đến đem người đi. Tôi trong lòng vô cùng kích động vui vẻ vì không phải chịu đựng sự ghét bỏ của Yến cô nương nữa, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ đồng cảm với nó, còn không quên diễn mấy cảnh đau lòng thay nó nữa.

Thế nhưng mà “Cười người hôm trước hôm sau người cười.” a…

Ai mà ngờ được trong lúc tôi và Trương Long đang ăn trưa ngon lành, cửa chính bị tông một cái, đập mạnh vào tường phát ra âm thanh keng keng thật lớn, cũng may tôi chọn thủy tinh chất lượng, nếu không là vỡ rồi đó.

Tôi nhìn người trước mặt, tay phải run rẩy lẩy bẩy, đũa trong tay rơi xuống bàn, á khẩu không thốt nên lời. Còn cậu bé Trương Long vốn là người hiền lành đã bị dọa cho xanh mặt, đến miếng cơm đang ăn dở trong miệng cũng không dám nuốt xuống, cơ thể cứng đờ như chết rồi ấy.

Người vừa xông vào vẫn tươi cười như hoa nở, chậm rãi tiêu diêu đi đến ngồi xuống cạnh tôi, đặt mấy thứ trong tay lên bàn, nhìn thì như không có gì là bất thường, vậy mà ngay sau đó lại chỉ tay vào Trương Long đang chết đứng như tượng phía đối diện, dùng cái giọng điệu hờn dỗi ghen tị, lườm nguýt người ta.

- Gà mái, em dám vượt tường?

Vượt tường? Cái gì gọi là vượt tường? Thật là tức chết tôi! Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng giải thích, cậu bé Trương Long kia đã rất thức thời, xin phép đi trước, rồi một mạch chạy lấy người không thấy quay đầu lại.

Tôi trừng lớn mắt, oán hận ngút trời. Trương Long, cậu được lắm, tôi còn đang có ý định mai mối giúp cậu thế mà cậu lại dám bỏ bà chủ của mình lại cho địch như vậy, tôi đối tốt với cậu thật là phí công mà!

- Gà mái à, tôi nhớ em quá!_Người nào đó mắt thấy không còn vật cản nào nữa, ma trảo liền vươn đến ôm chặt lấy tôi, sau khi cọ tới cọ lui trên mặt tôi liền hôn chụt lên khóe miệng tôi một cái thật kêu, rồi chỉ vào môi mình làm nũng._Đến lượt em…

- BIẾN!_Tôi dùng tay bịt cái mỏ đang chu về phía mình, đẩy thẳng ra xa. Sao lại có người mặt dày và biến thái như hắn cơ chứ? Giữa thanh thiên thế này mà vẫn dám chọc ghẹo con gái nhà lành, đáng ghét.

Bạch công tử nhà ta vậy mà không hề giận dỗi, cười hì hì đem đồ mình mang theo mở ra. Tôi vốn tưởng hắn muốn dở trò khỉ gì, lại không ngờ bên trong đều là đồ ăn, còn chắc chắn đều là đồ ăn ngon nữa.

Hắn gạt cơm hộp tôi đang ăn dở qua một bên, gắp thức ăn thơm ngon mình làm đưa đến bên miệng tôi. Dù sao tôi cũng đang đói, đồ ăn ngon thế này không hưởng thì thật có lỗi với chúng quá, vậy nên…chiến thôi.

“Phụt…” Toàn độ đồ ăn trong miệng tôi theo tiếng gọi của đất mẹ bay ra ngoài một cách hết sức mất hình tượng, bởi vì tôi vừa nghe thấy một chuyện rất kinh khủng.

“Gà mái, mẹ vợ bảo tối nay chúng ta về nhà ăn cơm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook