Chương 6: Hoạt động cuối tuần
Mộc
14/04/2014
-
Mẹ, mẹ ơi…_Vừa về
tới nhà, tôi đã không kiềm chế được mà nóng vội cà nhắc vào trong.
Mẹ tôi đang nếm thức ăn, bị tôi gọi liền ho sù sụ mất cái, chỉ cái môi múc canh về phía tôi mà mắng.
- Không nhìn thấy mẹ đang làm gì mà còn gọi.
- Sầu riêng của con đâu ạ?
- Cửa sổ trên phòng. Chờ ăn cơm xong mới được ăn đấy!
- Con biết rồi, mẹ yên tâm!
Mặc dù vẫn giận Bạch công tử vì vụ tắt máy trước, nhưng hắn đã gửi cho tôi món ngon để đền bù, tôi là người dễ tính nên coi như bỏ qua cho hắn vậy.
Cố mà cà nhắc thật nhanh lên phòng, nhìn thấy những múi sầu riêng đỏ mọng đã được tách ra khỏi vỏ, nước miếng tôi bất đầu tuôn ra. Chỉ có Bạch công tử thối hiểu tôi!
Sầu riêng là một món rất ngon! Nếu ai đã từng thử ăn nó một lần mà không cảm thấy ghê, chắc chắn sẽ không thể nào quên được hương vị của nó đâu. Thế nhưng mùi của nó thì rất nhiều người không chịu được. Trong số những người tôi quen, ngoài tôi ra thì chỉ có Bạch công tử ủng hộ tôi cái việc này, còn lại ai cũng tránh xa mỗi khi tôi ăn sầu riêng. Thật là chẳng có gu ẩm thực gì cả!
Thực ra trước khi biết tôi, Bạch công tử cực kì ghét loại quả này, lí do thì cũng giống mọi người thôi. Thế nhưng tôi bắt ép mãi hắn cũng miễn cưỡng nếm thử một chút, về sau đều là hắn tình nguyện mua cho tôi ăn, khi tôi ăn cũng không chạy ra xa như người khác. Bởi thế nên hôm nào hứng lên, tôi sẽ nhét cho hắn một miếng, hắn không hề phản đối, từ tốn thưởng thức rồi nuốt xuống.
Haiz, nhắc đến cái tên ấy lại thấy bực mình! Đồ đáng ghét!
Sầu riêng, chờ chị nhé! Ăn cơm xong nhất định sẽ lên với em.
- Bố, mẹ, anh, mọi người ăn cơm ngon miệng._Tôi nắm hai tay vào nhau để trước ngực, vui vẻ mời đến mức khoa trương.
Nhìn đồ ăn hôm nay có vẻ đẹp mắt lắm, chắc mùi vị cũng được đi.
- Con trai, nếm thử món này đi!
Tôi trợn mắt nhìn miếng thịt mình vừa định gắp, từ đũa của mẹ rơi vào trong bát anh trai. Mẹ tôi có cần thiên vị như vậy không? Mà tôi vẫn còn đang là “Thương binh” cơ mà, tại sao không ai quan tâm đến tôi thế này?
- Anh Kiệt sướng nhá, mẹ thương anh thế còn gì._Mỗi lần ghen tị là tôi lại dùng cái kiểu hỡn dỗi này. Cũng khó trách được tôi, ai bảo anh ấy lớn rồi mà vẫn được mẹ quan tâm đâu, tôi đây bé nhất nhà mà toàn phải ra rìa.
- Đây cô nương, cô ăn đi cho tôi vui lòng._Anh Kiệt thấy tôi xỉa mình, miếng thịt đang trên đường đến miệng anh ấy liền chuyển hướng vào bát tôi.
Tôi lập tức vui vẻ trở lại, tiếp nhận thành ý của anh trai, bỏ thịt vào miệng nhai ngon lành trước cái lườm nguýt của mẹ. Mùi vị đúng là không tệ! Mẹ à, con trai mẹ thương em gái lắm.
- Bà xã, miếng này ngon này, ăn mau kẻo nguội._Bố tôi cũng gắp thức ăn vào bát mẹ. Đấy nhá, mẹ có bố rồi còn ghen tị với tôi kìa, ai trẻ con hơn ai đây?
- Thức ăn ngon mẹ ạ, hì..._Không nên gây thù chuốc oán với mẹ đại nhân, nếu không sẽ chết rất thảm. Bài học này tôi đã thấm thía từ rất lâu rồi, thế nên tranh thủ nịnh nọt mẹ vài câu. Các bà mẹ ai chẳng thích được khen chứ.
Mẹ lại lườm nguýt tôi cái nữa, nhưng sau đó liền nhoẻn miệng cười ăn cơm. Nhà tôi là thế đấy, thi thoảng “choảng nhau” gọi là bồi dưỡng tình cảm ấy mà! Mọi bữa cơm nhà tôi luôn luôn có 2 thứ không thể thiếu, chính là những ánh mắt lườm lên lườm xuống và tiếng cười. Nhiều khi bố tôi kể mấy chuyện rất là ngớ ngẩn, nhưng chẳng hiểu sao mọi người đều không ngăn được mà bật cười.
Đáng lẽ ra tôi tính sau khi ăn cơm, nghỉ ngơi 1 chút sẽ đi mua quần áo, nhưng bởi vì cái chân thành ra thế này, tôi đành chuyển lịch sang hôm khác, ở nhà ăn sầu riêng. Mẹ tôi luôn kêu mùi mỗi lần tôi ăn, thế nên tôi lần nào cũng phải đóng hết cửa lại, sau đó ra ngoài ban công phòng ngủ.
- Ăn ngon nhỉ?_Tôi bắt đầu ăn đến múi thứ 3 thì có tiếng nói vang lên.
Biết thừa là ai nên tôi cũng chẳng phản ứng nhiều, tay trái cầm múi sầu riêng tiếp tục ăn, tay phải lấy môt múi khác đưa ra trước mũi anh trai.
- Anh ăn không?
Anh Kiệt lập tức bịt mũi lùi lại một bước nhìn tôi giống như nhìn quái vật. Nếu như là Bạch công tử, nhất định hắn sẽ không ý kiến mà nhận lấy bỏ vô miệng. Ngoài hắn ra, số người có thể làm như thế đếm trên đầu ngón tay còn đang thiếu.
- Mang xa mũi anh ra một chút, anh không nặng mùi như mày được.
- Xì, anh không ăn thì đi chỗ khác nhá, đừng có mỉa mai em.
Anh tôi ngồi lên thành lan can ở đầu bên này, tôi đứng ăn sầu riêng ở đầu bên kia, một khung cảnh yên bình thường xuất hiện trước khi chúng tôi nói chuyện tử tế.
- Thằng Bách nó mua cho ấy gì?! Bảo mày về làm vợ nó luôn cho rảnh nợ còn ý kiến này nọ.
- Bọn em là bạn._Anh tôi với bố mẹ suốt này gán ghép tôi với hắn thôi à, bao năm rồi vẫn thế.
- Giữa nam và nữ, anh chưa từng thấy 1 tình bạn kéo dài lâu như thế. Anh biết mày hiểu ý anh.
- Bọn em là bạn._Tôi lặp lại câu nói trước đó, vẫn không dừng việc ăn lại.
Tôi với Bạch công tử là bạn, trước là như thế, hiện tại vẫn vậy, và sau này cũng sẽ không thay đổi. Tôi thà giả ngu còn hơn thử vận may để rồi đánh mất đi tất cả. Đôi khi không cần phân tích nhiều, cũng không nên quá thông minh.
Anh Kiệt khẽ lắc đầu, hơi nhếch môi cười, nhảy khỏi thành lan can, đi đến chỗ tôi dơ tay tính xoa đầu em gái thì bị tôi lấy sầu riêng chặn lại. Vì vậy anh tôi thu tay về, lại cười thêm cái nữa nói với tôi.
- Ăn nhanh lên, mẹ chuẩn bị mở tủ rồi đấy.
Nói xong anh ấy không chờ tôi phản ứng lại, mở cửa đi vào trong. Tôi nghiêng đầu nhìn cánh cửa khép lại, nội tâm hơi trùng xuống nhưng rồi rất nhanh liền gạt chuyện đó qua một bên, cấp tốc ăn hết sầu riêng không để thừa 1 miếng, sau đó vọt lẹ đi đánh răng, súc miệng, còn gội đầu tắm rửa, nói tóm lại là công tác khử mùi sau khi ăn. Nếu như trên người còn dính mùi, tôi sẽ phải chui trong phòng đến khi mùi bay hết mới được xuống đó.
- Mẹ, mẹ, hôm nay mình làm bánh mỳ nhân thịt phải không?
Mẹ thấy tôi tí tởn lặc cò cò xuống, ngoắc ngoắc ngón tay gọi tôi lại gần, rồi hít hít mũi quanh người tôi. Tôi thấy vậy còn cố ý ghé gần mẹ hà hơi.
- Con đã đánh răng 5 lần và súc miệng gấp đôi, tắm gội thay quần áo đủ cả, rất thơm tho.
- Ờ được._Mẹ tôi gật gật đầu hài lòng, sau đó chống hông phân công công việc cho mọi người._Ông xã, con trai mau chuẩn bị nguyên liệu, dụng cụ. Còn vị thương binh này_Đến đây mẹ liếc “bánh tét” ở chân tôi, “chẹp chẹp” hai cái_Ra chiếu ngồi trông mâm.
Nhà tôi làm bánh thường làm khá nhiều, có khi còn gọi cả hàng xóm qua nữa, thế nên luôn trải chiếu ra sân, khiêng đồ đạc ra đó, bỏ mâm bỏ bát xuống cùng nhau làm. Hôm nào hàng xóm rảnh cũng sẽ chạy sang làm cùng nhà tôi, tóm lại là rất vui.
Trông mâm ở đây, có thể nói là loại công việc chán nhất trong các khâu. Ờ thì đại loại chính là đuổi ruồi, quát muỗi ấy mà.
- Ê Quân, Quân…_Đang ngồi phất cái que thì tôi nhìn thấy thằng bé hàng xóm đi về, liền cầm cả que vẫy vẫy nó._Sang làm bánh đê!
Nói là bé vậy chứ nó cũng đã là học sinh cuối cấp III rồi đấy. Hồi bé ngày nào nó chẳng chạy theo anh em tôi bày trò nghịch ngợm, nhưng giờ thì lớn rồi, chàng trai trẻ này cũng không còn ham vui nữa. Nó khá là ngoan nếu như so với đám trai cùng tuổi, không có yêu đương hay chơi bời đi hết, học hành cũng khá lắm.
- Quân cất xe vào nhà đã._Nó ngoái cổ nói với tôi một câu, sau đó mở cửa sách xe đạp vào trong.
Haiz, cái thằng bé này ấy, tôi đã nói với nó rất nhiều lần rồi, rằng tôi lớn tuổi hơn nó, ít nhiều gì cũng 2 tuổi đấy, kêu nó phải gọi tôi là chị, xưng em, vậy mà bao năm nay có cứ xưng tên gọi tôi là Ngân không à. Oánh nó riết mà nó cứ lì vậy đó.
- Ra đây, ra đây, dẹp gọn cái chân vào nào._Bố tôi vừa bê chậu nhỏ bên trong đựng đầy ắp các thứ ra, vừa cao giọng hô hoán.
Đi phía sau là anh tôi mỗi tay sách 1 túi lớn, Tiểu Hắc tí tởn chạy nối gót anh ấy, còn mẫu hậu nhà tôi thì tay không bước đi thong thả. Mọi thứ bầy ra đâu vào đấy, nhóc Quân cũng từ cổng đi vào. Mẹ tôi nhìn thấy nó liền vẫy tay tươi cười.
- Mau vào rửa tay rồi ra đây.
- Một mình à?_Anh tôi với thằng nhóc này chơi cũng thân, một thời nó còn coi anh tôi là thần tượng nữa, thế nên cái vấn đề cách nói chuyện của hai con người này với nhau ấy, giống như là cấp trên với cấp dưới vậy.
- Vâng, bố mẹ em đi công tác rồi.
- Thế tối nay sang đây chơi bài không?_Tôi đang đàm đạo với bố xem nên làm công đoạn nào trước, tiện thể hỏi thằng bé một câu. Dù sao thì để nó ở nhà 1 mình vậy cũng tội, rủ nó qua chơi cho vui.
Tôi thấy nó vốn đang hớn hở định trả lời thì anh tôi làm ngay 1 câu phũ phàng, thằng bé ỉu xìu mặt “Quân còn có bài tập.” rồi đi vào trong rửa tay.
Anh tôi nói thế này: “Ngày mai nó phải đi học, mày đừng có mà dụ dỗ nó.”. Nhưng tôi thật sự không rõ, tôi dụ dỗ thằng nhóc ấy chỗ nào? Làm như nó bé thơ lắm ấy, tôi cũng đâu phải phù thủy đâu mà dụ dỗ. Có thấy không, thấy không? Anh tôi rất giỏi chém gió, thế nhưng lại không đi theo con đường “Thầy cãi”, uổng phí tài năng mà.
Điều đó cũng giải thích vì sao sau khi bánh làm xong, đứa nhỏ ấy không ở lại thêm nữa. Lúc đưa bánh cho nó, tôi cố an ủi nó mấy câu, bảo nó học xong thích thì sang chơi, nhưng chắc nó chẳng qua đâu, nó nghe lời anh tôi lắm. Thật là, anh tôi là ma quỷ, ma quỷ, ma quỷ.
- Con trai, sắp xếp giờ giấc đến đâu rồi?_Bố tôi vừa nói vừa ra một quân bài.
Là “J cơ”. Đúng quân tôi cần.
- A, ha..ha…Bố ơi con xin!
- Cái gì, cái gì? Bình tĩnh xem nào! Con sao có thể ăn quân đó?_Bố tôi vừa nghe vậy, đang rất nghiêm túc bỗng dưng trở thành “Lão già hồi xuân làm con nít”, đòi lấy lại quân bài vừa đánh.
- Bố đã đánh thì không được rút lại chứ! Lát nữa bố phải nộp 20k đấy! Đây là cây chốt rồi._Tôi sung sướng khi thấy bố gặp họa.
Tối chủ nhật hàng tuần, các trò chơi sẽ thay phiên nhau diễn ra. Hôm trước cá ngựa, hôm sau đánh bài, hết tiến lên rồi đến chơi phỏm, thỉnh thoảng đi hát karaoke. Trong khi chơi sẽ tìm người xếp từ đầu đến cuối, ai cuối cùng phải nộp 15k, tiếp đến là 10k, 5k, người nhất thì không cần nộp. Theo luật đánh phỏm thì có thêm cây chốt và cháy nữa, 2 cái này bằng nhau, đều nộp 20k, còn nếu ai ù thì tất cả đều nộp 25k trừ người đó. Tiền này với tiền nộp phạt vắng mặt bữa cơm cuối tuần đều dùng để đi du lịch. Bánh mới làm sẽ ở ngay bên cạnh để mọi người nhấm nháp.
Hôm nay chúng tôi lại đánh phỏm, bánh mỳ nhân thịt chấm tương ớt ăn ngon lắm!
- Mẹ không cần nhìn con đâu! Con đánh là mẹ không có cửa rồi._Tôi thấy mẹ đang lăm le mấy quân bài trên tay mong chờ nhìn tôi, rút quân bài đã tính trước trả ra.
- Con gái, khinh thường mẹ con rồi!_Mẹ tôi kéo quân “5 nhép” tôi vừa đánh lại gần, cười như vớ được vàng nhìn lướt qua cả nhà, trên môi kéo lên nụ cười sung sướng_Ù! Mỗi người mau nộp 25k, ông xã và con gái nộp thêm 20k cây chốt. Mau, mau!
Bố và anh đều oán hận nhìn tôi, còn tôi thì cúi mặt xuống bàn âm thầm đổ máu. Mẹ tôi quá nguy hiểm! Hồi nãy đánh “5 bích” đi rồi mà giờ vẫn còn ăn được quân này. Oa..oa..oa…Nhà tôi toàn những người khó lường a!
Tôi vừa ủ dột dơ tiền ra, vừa lấy bánh chấm tương ớt bỏ vào miệng. 45k của tôi. 6, 7 cây kem Tràng Tiền đấy…oa..oa…
- Con trai, chưa trả lời câu hỏi lúc nãy đấy._Bố tôi bỏ tiền vào heo sứ, vẫn không quên chuyện quan trọng.
- Xong rồi ạ._Anh tôi nối tiếp bỏ tiền vào heo sứ, mày trĩu xuống biểu hiện bất mãn.
- Đừng có làm cho có lệ. Phải tỏ ra thành ý một chút có biết không. Lần nào bố hẹn giúp mày, mày cũng trưng ra cái bộ mặt lạnh tanh như đồ đệ út của Đường Tăng như thế, khác nào đuổi người ta đi đâu.
- Ông đừng ép con nó. Để nó từ từ chọn chứ._Mẹ tôi thu lại heo sứ về bên mình, phất tay với bố, nhưng ngay lập tức lại quay sang nhìn con trai._Thế thấy cái Hồng nhà cô Thanh thế nào?
=”= Tôi bó tay với mẹ tôi rồi! So với bố, mẹ đâu có kém chỗ nào đâu! Cũng may tôi còn chưa bị lôi vào cuộc chiến hôm nay.
- Mẹ à, không cần lo cho con chuyện đó. Con là một thằng đàn ông có suy nghĩ hoàn toàn bình thường. Đến lúc thích hợp nhất định con sẽ cho bố mẹ câu trả lời. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Còn cái đứa có tư tưởng trở thành bà cô già mới là người bố mẹ cần lo lắng chứ không phải con đâu.
- Hả? Khụ khụ…_Tôi sặc bánh. Anh trai, sao lại chĩa mũi nhọn vào em rồi? Chúng ta đang đứng cùng một chiến tuyến cơ mà.
- Con gái!_Mẹ tôi mặc kệ con gái bà đang nghẹn bánh, xếp bài chia ra, đi thẳng vào vấn đề chính_Bao giờ mày mới có bạn trai?
- Khụ, khụ…con còn bé mà._Tôi với vội cốc nước, khó khăn nuốt miếng nước cùng bánh xuống, nhăn nhó còn hơn cả khi bị Tào Tháo đuổi.
- Sắp hai chục tuổi đầu rồi đấy con ạ! Bé cái nỗi gì nữa. Đến bố mày trước khi lấy mẹ cũng có vài mối tình vắt vai. Sao không học tập anh mày, yêu đương chút đi cho bố mẹ nhờ?!
- Giới tính con là nữ 100% nha! Con không thích yêu đương chẳng qua là tại anh Kiệt ấy chứ đâu phải tại con.
- Anh làm gì mày?_Anh tôi lấy bài lên, đảo qua lại vị trí các quân, lộ đôi mắt từ sau chúng nhìn tôi. Hôm nay tôi ngồi đối diện anh ấy, còn bố mẹ tôi đối diện nhau.
- Còn cần em kể ra ấy!_Tôi không yếu thế trừng lại anh ấy. Để tôi liệt kê ra có mà đến mùa quýt sang năm cũng không hết đâu.
Bố tôi nghe vậy, không muốn để con gái bị lép vế nên lên tiếng.
- Con gái, có bố đây không cần lo! Bố sẽ tìm con rể tốt về cho mày.
Bạn nhất định không nên tin lời nói của người nhà tôi, nhất là khi nhắc đến vấn đề đối tượng này.
- Bố, không chơi giống lần trước đâu nhé! Cái anh Phúc đó nhắn đầy cả bộ nhớ máy con rồi, còn cái người tên Thanh hay Thành gì đó cứ ba bữa lại đến cổng trường con một lần. Con sắp bị họ làm cho phát điên rồi đây!
Những người ấy không phải người xấu, cũng sáng láng, con nhà gia giáo. Thế nhưng bố mẹ tôi không chịu hiểu cho là: họ không hợp với tôi. Đau khổ hơn là tôi không thích họ.
- Đấy là chứng tỏ con gái bố có sức hấp dẫn lớn mà!
Oa oa, con không cần có sức hấp dẫn đâu bố ơi! Bạch công tử thối nói con mãi mãi chỉ có thể là gà mái thôi, không có cơ hội trở thành phượng hoàng đâu. Cái tên thối đó…Giờ bố nói vậy khác gì cười nhạo con đâu!
- Đúng là rất có sức hấp dẫn!_Anh Kiệt chậm rãi nối tiếp mẹ đánh một quân bài.
Nhìn nụ cười muốn phát ra ngoài lại bị kìm nén của anh trai, mấy quân bài trong tay tôi thiếu chút nữa nhăn nheo không ra hình dạng, còn bánh mỳ nhân thịt bên cạnh thì bị tôi đem bỏ vào miệng một cách phũ phàng không thương tiếc, tương ớt cũng không thèm chấm.
- Nào nào, chuyện đó để lát nói tiếp. Mau đánh bài đi thôi! Ông xã, đến lượt ông đó!
Mẹ tôi đang nếm thức ăn, bị tôi gọi liền ho sù sụ mất cái, chỉ cái môi múc canh về phía tôi mà mắng.
- Không nhìn thấy mẹ đang làm gì mà còn gọi.
- Sầu riêng của con đâu ạ?
- Cửa sổ trên phòng. Chờ ăn cơm xong mới được ăn đấy!
- Con biết rồi, mẹ yên tâm!
Mặc dù vẫn giận Bạch công tử vì vụ tắt máy trước, nhưng hắn đã gửi cho tôi món ngon để đền bù, tôi là người dễ tính nên coi như bỏ qua cho hắn vậy.
Cố mà cà nhắc thật nhanh lên phòng, nhìn thấy những múi sầu riêng đỏ mọng đã được tách ra khỏi vỏ, nước miếng tôi bất đầu tuôn ra. Chỉ có Bạch công tử thối hiểu tôi!
Sầu riêng là một món rất ngon! Nếu ai đã từng thử ăn nó một lần mà không cảm thấy ghê, chắc chắn sẽ không thể nào quên được hương vị của nó đâu. Thế nhưng mùi của nó thì rất nhiều người không chịu được. Trong số những người tôi quen, ngoài tôi ra thì chỉ có Bạch công tử ủng hộ tôi cái việc này, còn lại ai cũng tránh xa mỗi khi tôi ăn sầu riêng. Thật là chẳng có gu ẩm thực gì cả!
Thực ra trước khi biết tôi, Bạch công tử cực kì ghét loại quả này, lí do thì cũng giống mọi người thôi. Thế nhưng tôi bắt ép mãi hắn cũng miễn cưỡng nếm thử một chút, về sau đều là hắn tình nguyện mua cho tôi ăn, khi tôi ăn cũng không chạy ra xa như người khác. Bởi thế nên hôm nào hứng lên, tôi sẽ nhét cho hắn một miếng, hắn không hề phản đối, từ tốn thưởng thức rồi nuốt xuống.
Haiz, nhắc đến cái tên ấy lại thấy bực mình! Đồ đáng ghét!
Sầu riêng, chờ chị nhé! Ăn cơm xong nhất định sẽ lên với em.
- Bố, mẹ, anh, mọi người ăn cơm ngon miệng._Tôi nắm hai tay vào nhau để trước ngực, vui vẻ mời đến mức khoa trương.
Nhìn đồ ăn hôm nay có vẻ đẹp mắt lắm, chắc mùi vị cũng được đi.
- Con trai, nếm thử món này đi!
Tôi trợn mắt nhìn miếng thịt mình vừa định gắp, từ đũa của mẹ rơi vào trong bát anh trai. Mẹ tôi có cần thiên vị như vậy không? Mà tôi vẫn còn đang là “Thương binh” cơ mà, tại sao không ai quan tâm đến tôi thế này?
- Anh Kiệt sướng nhá, mẹ thương anh thế còn gì._Mỗi lần ghen tị là tôi lại dùng cái kiểu hỡn dỗi này. Cũng khó trách được tôi, ai bảo anh ấy lớn rồi mà vẫn được mẹ quan tâm đâu, tôi đây bé nhất nhà mà toàn phải ra rìa.
- Đây cô nương, cô ăn đi cho tôi vui lòng._Anh Kiệt thấy tôi xỉa mình, miếng thịt đang trên đường đến miệng anh ấy liền chuyển hướng vào bát tôi.
Tôi lập tức vui vẻ trở lại, tiếp nhận thành ý của anh trai, bỏ thịt vào miệng nhai ngon lành trước cái lườm nguýt của mẹ. Mùi vị đúng là không tệ! Mẹ à, con trai mẹ thương em gái lắm.
- Bà xã, miếng này ngon này, ăn mau kẻo nguội._Bố tôi cũng gắp thức ăn vào bát mẹ. Đấy nhá, mẹ có bố rồi còn ghen tị với tôi kìa, ai trẻ con hơn ai đây?
- Thức ăn ngon mẹ ạ, hì..._Không nên gây thù chuốc oán với mẹ đại nhân, nếu không sẽ chết rất thảm. Bài học này tôi đã thấm thía từ rất lâu rồi, thế nên tranh thủ nịnh nọt mẹ vài câu. Các bà mẹ ai chẳng thích được khen chứ.
Mẹ lại lườm nguýt tôi cái nữa, nhưng sau đó liền nhoẻn miệng cười ăn cơm. Nhà tôi là thế đấy, thi thoảng “choảng nhau” gọi là bồi dưỡng tình cảm ấy mà! Mọi bữa cơm nhà tôi luôn luôn có 2 thứ không thể thiếu, chính là những ánh mắt lườm lên lườm xuống và tiếng cười. Nhiều khi bố tôi kể mấy chuyện rất là ngớ ngẩn, nhưng chẳng hiểu sao mọi người đều không ngăn được mà bật cười.
Đáng lẽ ra tôi tính sau khi ăn cơm, nghỉ ngơi 1 chút sẽ đi mua quần áo, nhưng bởi vì cái chân thành ra thế này, tôi đành chuyển lịch sang hôm khác, ở nhà ăn sầu riêng. Mẹ tôi luôn kêu mùi mỗi lần tôi ăn, thế nên tôi lần nào cũng phải đóng hết cửa lại, sau đó ra ngoài ban công phòng ngủ.
- Ăn ngon nhỉ?_Tôi bắt đầu ăn đến múi thứ 3 thì có tiếng nói vang lên.
Biết thừa là ai nên tôi cũng chẳng phản ứng nhiều, tay trái cầm múi sầu riêng tiếp tục ăn, tay phải lấy môt múi khác đưa ra trước mũi anh trai.
- Anh ăn không?
Anh Kiệt lập tức bịt mũi lùi lại một bước nhìn tôi giống như nhìn quái vật. Nếu như là Bạch công tử, nhất định hắn sẽ không ý kiến mà nhận lấy bỏ vô miệng. Ngoài hắn ra, số người có thể làm như thế đếm trên đầu ngón tay còn đang thiếu.
- Mang xa mũi anh ra một chút, anh không nặng mùi như mày được.
- Xì, anh không ăn thì đi chỗ khác nhá, đừng có mỉa mai em.
Anh tôi ngồi lên thành lan can ở đầu bên này, tôi đứng ăn sầu riêng ở đầu bên kia, một khung cảnh yên bình thường xuất hiện trước khi chúng tôi nói chuyện tử tế.
- Thằng Bách nó mua cho ấy gì?! Bảo mày về làm vợ nó luôn cho rảnh nợ còn ý kiến này nọ.
- Bọn em là bạn._Anh tôi với bố mẹ suốt này gán ghép tôi với hắn thôi à, bao năm rồi vẫn thế.
- Giữa nam và nữ, anh chưa từng thấy 1 tình bạn kéo dài lâu như thế. Anh biết mày hiểu ý anh.
- Bọn em là bạn._Tôi lặp lại câu nói trước đó, vẫn không dừng việc ăn lại.
Tôi với Bạch công tử là bạn, trước là như thế, hiện tại vẫn vậy, và sau này cũng sẽ không thay đổi. Tôi thà giả ngu còn hơn thử vận may để rồi đánh mất đi tất cả. Đôi khi không cần phân tích nhiều, cũng không nên quá thông minh.
Anh Kiệt khẽ lắc đầu, hơi nhếch môi cười, nhảy khỏi thành lan can, đi đến chỗ tôi dơ tay tính xoa đầu em gái thì bị tôi lấy sầu riêng chặn lại. Vì vậy anh tôi thu tay về, lại cười thêm cái nữa nói với tôi.
- Ăn nhanh lên, mẹ chuẩn bị mở tủ rồi đấy.
Nói xong anh ấy không chờ tôi phản ứng lại, mở cửa đi vào trong. Tôi nghiêng đầu nhìn cánh cửa khép lại, nội tâm hơi trùng xuống nhưng rồi rất nhanh liền gạt chuyện đó qua một bên, cấp tốc ăn hết sầu riêng không để thừa 1 miếng, sau đó vọt lẹ đi đánh răng, súc miệng, còn gội đầu tắm rửa, nói tóm lại là công tác khử mùi sau khi ăn. Nếu như trên người còn dính mùi, tôi sẽ phải chui trong phòng đến khi mùi bay hết mới được xuống đó.
- Mẹ, mẹ, hôm nay mình làm bánh mỳ nhân thịt phải không?
Mẹ thấy tôi tí tởn lặc cò cò xuống, ngoắc ngoắc ngón tay gọi tôi lại gần, rồi hít hít mũi quanh người tôi. Tôi thấy vậy còn cố ý ghé gần mẹ hà hơi.
- Con đã đánh răng 5 lần và súc miệng gấp đôi, tắm gội thay quần áo đủ cả, rất thơm tho.
- Ờ được._Mẹ tôi gật gật đầu hài lòng, sau đó chống hông phân công công việc cho mọi người._Ông xã, con trai mau chuẩn bị nguyên liệu, dụng cụ. Còn vị thương binh này_Đến đây mẹ liếc “bánh tét” ở chân tôi, “chẹp chẹp” hai cái_Ra chiếu ngồi trông mâm.
Nhà tôi làm bánh thường làm khá nhiều, có khi còn gọi cả hàng xóm qua nữa, thế nên luôn trải chiếu ra sân, khiêng đồ đạc ra đó, bỏ mâm bỏ bát xuống cùng nhau làm. Hôm nào hàng xóm rảnh cũng sẽ chạy sang làm cùng nhà tôi, tóm lại là rất vui.
Trông mâm ở đây, có thể nói là loại công việc chán nhất trong các khâu. Ờ thì đại loại chính là đuổi ruồi, quát muỗi ấy mà.
- Ê Quân, Quân…_Đang ngồi phất cái que thì tôi nhìn thấy thằng bé hàng xóm đi về, liền cầm cả que vẫy vẫy nó._Sang làm bánh đê!
Nói là bé vậy chứ nó cũng đã là học sinh cuối cấp III rồi đấy. Hồi bé ngày nào nó chẳng chạy theo anh em tôi bày trò nghịch ngợm, nhưng giờ thì lớn rồi, chàng trai trẻ này cũng không còn ham vui nữa. Nó khá là ngoan nếu như so với đám trai cùng tuổi, không có yêu đương hay chơi bời đi hết, học hành cũng khá lắm.
- Quân cất xe vào nhà đã._Nó ngoái cổ nói với tôi một câu, sau đó mở cửa sách xe đạp vào trong.
Haiz, cái thằng bé này ấy, tôi đã nói với nó rất nhiều lần rồi, rằng tôi lớn tuổi hơn nó, ít nhiều gì cũng 2 tuổi đấy, kêu nó phải gọi tôi là chị, xưng em, vậy mà bao năm nay có cứ xưng tên gọi tôi là Ngân không à. Oánh nó riết mà nó cứ lì vậy đó.
- Ra đây, ra đây, dẹp gọn cái chân vào nào._Bố tôi vừa bê chậu nhỏ bên trong đựng đầy ắp các thứ ra, vừa cao giọng hô hoán.
Đi phía sau là anh tôi mỗi tay sách 1 túi lớn, Tiểu Hắc tí tởn chạy nối gót anh ấy, còn mẫu hậu nhà tôi thì tay không bước đi thong thả. Mọi thứ bầy ra đâu vào đấy, nhóc Quân cũng từ cổng đi vào. Mẹ tôi nhìn thấy nó liền vẫy tay tươi cười.
- Mau vào rửa tay rồi ra đây.
- Một mình à?_Anh tôi với thằng nhóc này chơi cũng thân, một thời nó còn coi anh tôi là thần tượng nữa, thế nên cái vấn đề cách nói chuyện của hai con người này với nhau ấy, giống như là cấp trên với cấp dưới vậy.
- Vâng, bố mẹ em đi công tác rồi.
- Thế tối nay sang đây chơi bài không?_Tôi đang đàm đạo với bố xem nên làm công đoạn nào trước, tiện thể hỏi thằng bé một câu. Dù sao thì để nó ở nhà 1 mình vậy cũng tội, rủ nó qua chơi cho vui.
Tôi thấy nó vốn đang hớn hở định trả lời thì anh tôi làm ngay 1 câu phũ phàng, thằng bé ỉu xìu mặt “Quân còn có bài tập.” rồi đi vào trong rửa tay.
Anh tôi nói thế này: “Ngày mai nó phải đi học, mày đừng có mà dụ dỗ nó.”. Nhưng tôi thật sự không rõ, tôi dụ dỗ thằng nhóc ấy chỗ nào? Làm như nó bé thơ lắm ấy, tôi cũng đâu phải phù thủy đâu mà dụ dỗ. Có thấy không, thấy không? Anh tôi rất giỏi chém gió, thế nhưng lại không đi theo con đường “Thầy cãi”, uổng phí tài năng mà.
Điều đó cũng giải thích vì sao sau khi bánh làm xong, đứa nhỏ ấy không ở lại thêm nữa. Lúc đưa bánh cho nó, tôi cố an ủi nó mấy câu, bảo nó học xong thích thì sang chơi, nhưng chắc nó chẳng qua đâu, nó nghe lời anh tôi lắm. Thật là, anh tôi là ma quỷ, ma quỷ, ma quỷ.
- Con trai, sắp xếp giờ giấc đến đâu rồi?_Bố tôi vừa nói vừa ra một quân bài.
Là “J cơ”. Đúng quân tôi cần.
- A, ha..ha…Bố ơi con xin!
- Cái gì, cái gì? Bình tĩnh xem nào! Con sao có thể ăn quân đó?_Bố tôi vừa nghe vậy, đang rất nghiêm túc bỗng dưng trở thành “Lão già hồi xuân làm con nít”, đòi lấy lại quân bài vừa đánh.
- Bố đã đánh thì không được rút lại chứ! Lát nữa bố phải nộp 20k đấy! Đây là cây chốt rồi._Tôi sung sướng khi thấy bố gặp họa.
Tối chủ nhật hàng tuần, các trò chơi sẽ thay phiên nhau diễn ra. Hôm trước cá ngựa, hôm sau đánh bài, hết tiến lên rồi đến chơi phỏm, thỉnh thoảng đi hát karaoke. Trong khi chơi sẽ tìm người xếp từ đầu đến cuối, ai cuối cùng phải nộp 15k, tiếp đến là 10k, 5k, người nhất thì không cần nộp. Theo luật đánh phỏm thì có thêm cây chốt và cháy nữa, 2 cái này bằng nhau, đều nộp 20k, còn nếu ai ù thì tất cả đều nộp 25k trừ người đó. Tiền này với tiền nộp phạt vắng mặt bữa cơm cuối tuần đều dùng để đi du lịch. Bánh mới làm sẽ ở ngay bên cạnh để mọi người nhấm nháp.
Hôm nay chúng tôi lại đánh phỏm, bánh mỳ nhân thịt chấm tương ớt ăn ngon lắm!
- Mẹ không cần nhìn con đâu! Con đánh là mẹ không có cửa rồi._Tôi thấy mẹ đang lăm le mấy quân bài trên tay mong chờ nhìn tôi, rút quân bài đã tính trước trả ra.
- Con gái, khinh thường mẹ con rồi!_Mẹ tôi kéo quân “5 nhép” tôi vừa đánh lại gần, cười như vớ được vàng nhìn lướt qua cả nhà, trên môi kéo lên nụ cười sung sướng_Ù! Mỗi người mau nộp 25k, ông xã và con gái nộp thêm 20k cây chốt. Mau, mau!
Bố và anh đều oán hận nhìn tôi, còn tôi thì cúi mặt xuống bàn âm thầm đổ máu. Mẹ tôi quá nguy hiểm! Hồi nãy đánh “5 bích” đi rồi mà giờ vẫn còn ăn được quân này. Oa..oa..oa…Nhà tôi toàn những người khó lường a!
Tôi vừa ủ dột dơ tiền ra, vừa lấy bánh chấm tương ớt bỏ vào miệng. 45k của tôi. 6, 7 cây kem Tràng Tiền đấy…oa..oa…
- Con trai, chưa trả lời câu hỏi lúc nãy đấy._Bố tôi bỏ tiền vào heo sứ, vẫn không quên chuyện quan trọng.
- Xong rồi ạ._Anh tôi nối tiếp bỏ tiền vào heo sứ, mày trĩu xuống biểu hiện bất mãn.
- Đừng có làm cho có lệ. Phải tỏ ra thành ý một chút có biết không. Lần nào bố hẹn giúp mày, mày cũng trưng ra cái bộ mặt lạnh tanh như đồ đệ út của Đường Tăng như thế, khác nào đuổi người ta đi đâu.
- Ông đừng ép con nó. Để nó từ từ chọn chứ._Mẹ tôi thu lại heo sứ về bên mình, phất tay với bố, nhưng ngay lập tức lại quay sang nhìn con trai._Thế thấy cái Hồng nhà cô Thanh thế nào?
=”= Tôi bó tay với mẹ tôi rồi! So với bố, mẹ đâu có kém chỗ nào đâu! Cũng may tôi còn chưa bị lôi vào cuộc chiến hôm nay.
- Mẹ à, không cần lo cho con chuyện đó. Con là một thằng đàn ông có suy nghĩ hoàn toàn bình thường. Đến lúc thích hợp nhất định con sẽ cho bố mẹ câu trả lời. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Còn cái đứa có tư tưởng trở thành bà cô già mới là người bố mẹ cần lo lắng chứ không phải con đâu.
- Hả? Khụ khụ…_Tôi sặc bánh. Anh trai, sao lại chĩa mũi nhọn vào em rồi? Chúng ta đang đứng cùng một chiến tuyến cơ mà.
- Con gái!_Mẹ tôi mặc kệ con gái bà đang nghẹn bánh, xếp bài chia ra, đi thẳng vào vấn đề chính_Bao giờ mày mới có bạn trai?
- Khụ, khụ…con còn bé mà._Tôi với vội cốc nước, khó khăn nuốt miếng nước cùng bánh xuống, nhăn nhó còn hơn cả khi bị Tào Tháo đuổi.
- Sắp hai chục tuổi đầu rồi đấy con ạ! Bé cái nỗi gì nữa. Đến bố mày trước khi lấy mẹ cũng có vài mối tình vắt vai. Sao không học tập anh mày, yêu đương chút đi cho bố mẹ nhờ?!
- Giới tính con là nữ 100% nha! Con không thích yêu đương chẳng qua là tại anh Kiệt ấy chứ đâu phải tại con.
- Anh làm gì mày?_Anh tôi lấy bài lên, đảo qua lại vị trí các quân, lộ đôi mắt từ sau chúng nhìn tôi. Hôm nay tôi ngồi đối diện anh ấy, còn bố mẹ tôi đối diện nhau.
- Còn cần em kể ra ấy!_Tôi không yếu thế trừng lại anh ấy. Để tôi liệt kê ra có mà đến mùa quýt sang năm cũng không hết đâu.
Bố tôi nghe vậy, không muốn để con gái bị lép vế nên lên tiếng.
- Con gái, có bố đây không cần lo! Bố sẽ tìm con rể tốt về cho mày.
Bạn nhất định không nên tin lời nói của người nhà tôi, nhất là khi nhắc đến vấn đề đối tượng này.
- Bố, không chơi giống lần trước đâu nhé! Cái anh Phúc đó nhắn đầy cả bộ nhớ máy con rồi, còn cái người tên Thanh hay Thành gì đó cứ ba bữa lại đến cổng trường con một lần. Con sắp bị họ làm cho phát điên rồi đây!
Những người ấy không phải người xấu, cũng sáng láng, con nhà gia giáo. Thế nhưng bố mẹ tôi không chịu hiểu cho là: họ không hợp với tôi. Đau khổ hơn là tôi không thích họ.
- Đấy là chứng tỏ con gái bố có sức hấp dẫn lớn mà!
Oa oa, con không cần có sức hấp dẫn đâu bố ơi! Bạch công tử thối nói con mãi mãi chỉ có thể là gà mái thôi, không có cơ hội trở thành phượng hoàng đâu. Cái tên thối đó…Giờ bố nói vậy khác gì cười nhạo con đâu!
- Đúng là rất có sức hấp dẫn!_Anh Kiệt chậm rãi nối tiếp mẹ đánh một quân bài.
Nhìn nụ cười muốn phát ra ngoài lại bị kìm nén của anh trai, mấy quân bài trong tay tôi thiếu chút nữa nhăn nheo không ra hình dạng, còn bánh mỳ nhân thịt bên cạnh thì bị tôi đem bỏ vào miệng một cách phũ phàng không thương tiếc, tương ớt cũng không thèm chấm.
- Nào nào, chuyện đó để lát nói tiếp. Mau đánh bài đi thôi! Ông xã, đến lượt ông đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.