Chương 28: Loạn hết rồi!
Mộc
12/07/2014
Người đang đứng đó vừa nhìn thấy tôi thì hùng hổ xông đến như muốn vồ lấy tôi, Bạch công tử không nói nửa lời lập tức ôm tôi xoay người đứng chắn ở giữa, làm cho người đang lao đến đập thẳng vào lưng hắn.
- Thảo Ngân, Thảo Ngân, em không thể thấy chết mà không cứu…
Nhìn anh già nào đó bị Bạch công tử dùng tay đẩy ra xa, khuôn mặt nhăn khó đau khổ đang dùng ánh mắt cầu cứu mình, tôi không thể không liên tưởng đến cảnh tượng bốn năm trước khi anh ta năn nỉ tôi ủng hộ chuyện của anh ta với anh trai tôi.
Sau khi nghe Gia Tuấn thuật lại ngọn nguồn câu chuyện, tôi đây máu nóng dồn lên não đá bay anh ta ra khỏi nhà, tức giận thở phì phì đi về phòng mình. Cả nhà thấy thế chẳng buồn để tâm, bố tôi lắc đầu tỏ vẻ thông cảm với người bị đuổi ra ngoài, sau đó vẫn cứ chuyên tâm xem hài kịch của mình, anh Kiệt mải mê buôn dưa với vợ tương lai qua điện thoại, Tiểu Hắc thì đang mơ màng lim dim dưới sự vuốt ve của bố, mẹ tôi ở trong bếp đang bận rộn nấu trà gừng cho Bạch công tử giải rượu, chỉ còn hắn giả bộ liêu xiêu đi theo tôi mà thôi.
- Cậu mau trở về phòng, tôi muốn nói chuyện riêng với Bảo Yến._Nói xong tôi đóng sầm cửa lại.
Lần này toàn bộ cơn giận của tôi bùng phát, từ từ xoay người, nheo mắt nhìn về phía giường ngủ. Ai đó đang ngồi ôm gối, bị luồng khí vừa nóng vừa lạnh từ phía tôi bắn tới, rùng mình một cái, một tay ôm chặt gối, một tay dơ về phía trước xua xua mà kinh hô.
- Mày bình tĩnh, bình tĩnh, không được manh động! Tao…tao…
- Tao, tao con khỉ mốc!_Ba bước thành hai bước, tôi hùng hổ xông đến cướp gối trong tay Bảo Yến ném sang một bên, dùng ánh mắt chém chết nó lần thứ n._Con nhỏ thần kinh này, mày bảo tao phải làm gì với mày bây giờ? Cả một ngày không có tin tức gì, vừa xuất hiện một cái đã thông báo chuyện kinh thiên động địa như thế. Không biết uống còn tưởng mình ngàn ly không say à, giờ thì hay rồi, mày tính ăn nói thế nào với bố mẹ mày đây?
- Tao chỉ uống một ly cho có khí thế thôi mà, ai ngờ…
- Ai ngờ? Mày còn ngờ, trước giờ mày biết rõ dù chỉ uống một chút bia thôi mày cũng hoa mắt chóng mặt rồi, vậy mà mày còn uống, hừ… tức chết tao mà! Rồi mày có nhớ mày đã làm những chuyện gì không hả?
Tuôn một tràng xong, tôi ngồi phịch xuống giường thở phì phì, lại trừng mắt nhìn Bảo Yến lần nữa. Suốt ngày nó kêu tôi không được thế này, phải thế kia, giờ đến lượt mình nó có làm nên trò trống gì đâu. Mắng con nhỏ ngu ngốc này đúng là mệt quá thể đáng, khô cả miệng luôn rồi! Mong chờ nó nhớ ra cái gì thà trực tiếp nói ra cho nhanh.
Nhớ hồi đầu mới vào đại học, mọi người đều có chút ngượng ngùng, xa cách, vì thế lớp trưởng mới được bầu ra quyết định làm bữa liên hoan gia tăng tình cảm. Tôi ngồi một góc nhấm nháp đồ ăn đồng thời thưởng thức các màn cover bá đạo của mấy người trong lớp, đang cười muốn bể cả bụng thì đột nhiên một cô nàng xinh xắn, khả ái nhưng đã say khướt lao về phía tôi, hôn chụt vào má tôi sau đó cao giọng tuyên bố quyền sở hữu rằng tôi là của cô ấy. Vâng, cô nàng đó chính xác là Bảo Yến của chúng ta đấy ạ.
Hôm sau mọi người kể lại cho nó nghe, nó kêu không nhớ, nhất quyết không chịu thừa nhận, còn tìm nạn nhân là tôi đây để minh chứng, nhưng rất tiếc cho nó là ai đó đã nhanh tay chụp lại một bức ảnh, thế là nàng ta hết đường chối cãi, chỉ có lại điều quay ngoắt 180 độ, cười hì hì ôm vai tôi chớp chớp mắt với đám bạn trước mặt: “Cô nàng này từ nay do tôi quản lý, anh chàng nào muốn tán tỉnh, lừa gạt gì thì phải thông qua tôi đó nha!”. Tôi nghe vậy liền phì cười, ai kêu nó nói giống mẹ đại nhân nhà tôi quá cơ, thế là từ đó chúng tôi trở thành bạn.
- Cũng đến bước này rồi, hai người kết hôn đi!_Đành thế chứ biết sao giờ. Tôi mà không gây sức ép thì hai người này có khi còn nhùng nhằng đến chục năm nữa mất, nhất là con nhỏ cứng đầu này, nó lúc nào cũng chỉ tự do, tự do thôi.
- Tao chưa muốn kết hôn.
- Mày có tin tao đập mày một phát văng ra ngoài từ cửa sổ không hả? Đời con gái chỉ có một lần thôi đấy, mày cứ như vậy ruồng bỏ, kết hôn lại không muốn, thế thì mày muốn cái gì? Tính chạy theo phong trào chắc? Rõ ràng có tình cảm với nhau còn giả bộ này nọ, bố mẹ hai bên cũng gặp rồi, hơn nữa anh Tuấn tốt như thế, tướng mạo sáng sủa, tính tình hài hước, công việc ổn định, gia đình lại thoải mái, ngoài mày ra không thể để ý đến người phụ nữ nào khác, mày đi đâu tìm được ông chồng như vậy chứ?
- Thế sao mày không lấy anh ta…
Yến cô nương mới nói nửa câu, “Cạch” một tiếng cửa phòng mở ra, Bạch công tử đứng bên ngoài ló mặt vào, chậm rãi phun ra ba chữ “Vợ của tôi!” sau đó khép cửa trả lại hiện trường như lúc ban đầu. Cái tên âm hồn bất tán này đã nghe lén rồi còn lên tiếng, không biết xấu hổ!
Mở cửa ra ngoài, tôi nhanh chóng tóm Bạch công tử về phòng hắn, trừng mắt cảnh cáo hắn ngoan ngoãn tắm rửa chờ trà gừng của mẹ đại nhân, không được gây chuyện nữa, xong xuôi mới trở về phòng. Yến cô nương bị lời nó của Bạch thối đóng băng tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế, biểu cảm trước đó, đầu hướng về phía cửa không buồn cả nhúc nhích giống hệt tượng gỗ.
- Hoàn hồn!_Vỗ nhẹ vào người Bảo Yến kéo hồn nó về, tôi ngồi xuống bên cạnh, thở hắt ra một hơi nặng nề, từ tốn nói._Hồi nãy nhìn anh Tuấn thấy thương lắm, cứ đòi gặp mày giải thích mà tao không cho, bị tao đuổi về mà không chịu, đến giờ vẫn còn đứng ngoài cổng kia kìa. Hai người yêu nhau cũng mấy năm rồi, anh ấy lúc nào cũng tốt với mày, cái gì cũng để mày quyết định, rảnh rỗi đều ở bên mày, còn mày thì chẳng buồn để tâm đến, ngay cả quan hệ yêu đương cũng không chính thức thừa nhận. Sinh nhật mày thì anh ấy bày ra đủ trò để làm mày vui, đến sinh nhật anh ấy thì mày lại ngang ngạnh đến một câu chúc cũng không nói. Có nhiều lần anh ấy tìm tao uống rượu tâm sự, đều uống đến mức say mèm nhưng nói cái gì cũng đều liên quan đến mày. Mày xem mày đối xử với anh ấy như vậy là công bằng hả? Bây giờ hai người chuyện đó cũng làm rồi, mày không yêu anh ấy liệu mày có để nó xảy ra không? Hay ý mày là sau này muốn lấy người khác?
Nói đến đây, tôi dừng lại chờ phản ứng của Bảo Yến, ấy thế mà nó lại cắm mặt xuống nệm không chịu ho he gì. Phải dùng hành động ép nó mới được, nghĩ thế, tôi đứng lên đi về phía cửa.
- Nếu như mày vẫn nhất quyết không muốn gặp anh Tuấn thì tao coi như chưa biết gì cả, để tao xuống nói với anh ấy mấy câu.
- Không cần!_Tôi mới đặt tay lên tay nắm cửa, người phía sau nhẹ giọng lên tiếng, chậm chạp xuống giường bước đến._Để tao đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng nó khuất dần, vụng trộm mỉm cười, nhanh nhẹn chạy đến ban công ló đầu nhìn ra cổng. Anh già đang buồn bã chán nản đứng dựa vào hông xe hút thuốc, nhả ra từng làn khói trắng mờ đục lởn vởn xung quanh, lát sau thấy Yến cô nương bước ra thì vội vàng ném thuốc xuống đất di thật mạnh, cả người đứng nghiêm cứng đờ, động cũng không dám động.
Không nghe rõ hai người đó nói gì, chỉ thấy hỏi qua đáp lại mấy câu rồi anh già cười toe cười toét ôm chặt Yến cô nương xoay vòng vòng, bị cô nàng đánh cho mấy cái mới miễn cưỡng hạ xuống, trên mặt vẫn toe toét không thôi.
“A..” Giật mình hô nhỏ một tiếng, lại đánh đét vào cánh tay đang ôm eo mình, tôi bất mãn nghiêng đầu trừng người nào đó. Đi gì mà như mèo ấy, chẳng phát ra tiếng động gì cả, muốn dọa ma tôi chắc.
Người nào đó da mặt siêu cấp dày, không hề thấy có lỗi hay xấu hổ chút nào, từ phía sau tựa cằm lên vai tôi, hơi thở nhè nhẹ mang theo mùi trà gừng thoang thoảng mùi rượu cho biết mẹ đại nhân nhà tôi hết sức quan tâm chăm sóc con rể tương lai. Chưa yên ổn được mấy giây, đầu hắn đã không yện phận nhích tới nhích lui cọ qua cọ lại vào tóc tôi, còn cố tình hít mạnh mấy lượt phát ra tiếng mới nói như thì thầm bên tai tôi.
- Xem ra em lại mai mối thành công một đôi nữa rồi. Vậy, bao giờ đến lượt chúng ta?
- Đến lượt cái gì?_Tôi vẫn hướng ánh mắt vào hai người ở cổng nhà, lơ đãng hỏi lại. Hai người đó đã dắt tay nhau vào trong nhà tôi rồi, chắc là vào chào bố mẹ tôi sau đó tính về nhà tâm sự tiếp đây mà.
- Kết hôn!
“Gì…” Vừa nãy nói Yến cô nương nhiều như thế, nhắc qua từ này vô số lần, vậy mà khi nghe thấy hai từ này phát ra từ miệng Hoàng Bách, mặt tôi vẫn bất giác đỏ bừng, tai cũng nóng hừng hực, vội vàng đấy hắn ra xa, trợn lớn mắt lóng ngóng chẳng biết trả lời thế nào liền nói bừa.
- Kết hôn cái gì mà kết hôn. Tôi, tôi… đợi cậu kiếm đủ tiền nuôi con rồi tính.
Nói xong mới biết mình nói hớ, chuyện kết hôn còn chưa bàn xong, sao tôi lại ngớ ngần kéo cả chuyện con cái vào đây rồi, tôi có nói sẽ lấy hắn đâu mà có con cơ chứ. Cứ dính đến hắn là IQ của tôi lại tuột dốc không phanh thế này.
Người nào đó lộ ra nụ cười gian xảo như hồ ly thành tinh, vươn tay kéo tôi vào lòng, hôn nhẹ lên tóc.
- Sớm đã kiếm đủ rồi, nuôi cả đội bóng cũng không thành vấn đề.
Hơi nóng càng bốc càng cao, lan ra khắp người ngay cả ngón chân cũng không chừa, mặt tôi thì đã đỏ đến mức sắp chảy máu rồi. Cái đồ mặt dày này, tôi là người chứ có phải heo nái đâu mà cả đội bóng chứ, hơn nữa nhà nước đã có chính sách rồi nhé, một hoặc hai con thôi có biết không hả, vỡ kế hoạch là bị phạt đó.
“Staring out at the rain with a heavy heart…” May quá lúc này có người gọi tới, tôi lấy cớ nghe điện, bỏ hắn lại chuồn về phòng trước, thế nhưng cũng không có ý định trả lời điện thoại, bởi lẽ người gọi là Dương Anh, mà tôi thì vẫn rất giận anh ta, tạm thời cứ phạt mấy hôm cái đã.
Qua ngày hôm sau, mọi chuyện dường như đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Sắc mặt Bảo Yến vô cùng tốt, gặp ai cũng tươi cười. Trước đây nếu ai đó chỉ cần sơ ý làm rụng lá một bông hoa trong cửa hàng thì nó đã nhảy chồm lên trừng rồi, vậy mà hôm nay cô bé mới đến làm rơi nát hai bông hoa hương dương nó cũng không ý kiến gì, lại còn mỉm cười nói không sao cả. Tình yêu ôi tình yêu, quả là có sức mạnh quá khủng khiếp!
Gia Tuấn gửi tặng tôi một lọ nước hoa Poison, nói là quà cảm tạ bà mối. Bảo Yến ở bên cạnh vừa nhìn tôi say đắm, vừa cười lấm la lấm lét, sau cùng còn dặn tôi khi nào đi chơi với Bạch công tử nhất định phải dùng. Nhìn nó sao cũng thấy có âm mưu, chỉ là tôi nghĩ nửa ngày cũng không ra.
Như Ngọc và nhóc Quân yên ổn được mấy ngày, thấy sức khỏe của con gái nhà người ta đã hoàn toàn khỏe mạnh, thằng nhóc kia lại chứng nào tật ấy không buồn quan tâm đến cô bé nữa. Vì thế tôi lại được một phen đau đầu nhức óc nghĩ cách giải quyết, và cũng vì thế Hoàng Bách bắt đầu không vui vì tôi dành quá ít thời gian cho hắn, thêm vào đó, chẳng biết ai đó bỗng dưng hàng ngày đều đặt hoa từ cửa hàng của tôi, rồi nhờ nhân viên gửi đến tận nhà cho tôi, không tên tuổi, không lời nhắn, tra tên người đặt là một cái tên lạ hoắc nào đó, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là người khác nhờ. Mỗi lần hoa đến mẹ tôi liền đem cắm vào bình, Bạch công tử mà nhìn thấy hai mày lập tức cau lại, hừ lạnh. Đã ba ngày nay hắn tỏ vẻ lạnh nhạt với tôi rồi, rõ ràng vẫn rất quan tâm tôi thế nhưng cái mặt luôn luôn cau có như người ta nợ hắn vài tỷ vậy, hỏi cũng không chịu nói mà giận hắn hằn còn giận ngược lại luôn.
Hắn cũng biết tôi là người rất trọng bạn bè, quan tâm đến chuyện của hai đứa trẻ kia cũng là điều nên làm, hắn có cần phản ứng tiêu cực như vậy không?
Chiều nay Như Ngọc hẹn tôi đi dạo phố. Chuyện của cô bé và thằng nhóc kia đã giải quyết xong rồi, bây giờ mỗi ngày hai đứa đều dính lấy nhau nếu có thể, chủ yếu vẫn là Như Ngọc chủ động nhưng được như vậy cô bé cũng rất vui rồi. Tuy nói là dạo phố, nhưng cô bé nào đó cứ thấy có bộ đồ hay đôi giày nào hợp với nhóc Quân thì lập tức kéo tôi vào trong xem thử. Tôi ở một bên nhìn cô bé hào hứng vui vẻ như thế, lại nghĩ đến Bạch công tử, đột nhiên thấy vô cùng hổ thẹn. Hình như từ trước tới nay tôi chưa bao giờ chủ động tặng cho hắn thứ gì thì phải, một người bạn gái như tôi, có phải rất thất bại hay không?
- Chị Ngân, nếu chị có tâm sự có thể nói với em._Như Ngọc ghé gần tôi chân tình nói như thế, sau đó ra quầy thanh toán hóa đơn.
Cố nén tiếng thở dài, tôi cũng không định nói chuyện gì, đi với cô bé thêm một lát rồi trở về, nhưng nghĩ nghĩ giữa đường lại chuyển hướng đến nhà hàng của Hoàng Bách, cửa hàng có Bảo Yến rồi, có tôi hay không cũng thế. Nói cho cùng cũng là lỗi ở tôi, tôi không thể mặt dày chờ hắn tự hết giận được, hơn nữa cũng đã biết nhau nhiều năm như vậy, trước mặt hắn tôi còn sợ mất mặt nữa sao.
Anh quản lý nhà hàng nói hắn đã đi ra ngoài nên để tôi vào phòng nghỉ chờ hắn, nhưng như vậy rất nhàm chán nên tôi ngỏ ý xuống bếp nhìn ngó một chút. Anh ta mỉm cười đồng ý, dẫn tôi xuống bếp giới thiệu với mọi người mấy câu. Chúng tôi chào hỏi qua lại, rồi ai làm việc nấy, tôi ở một bên nhìn bên này một lát, nhìn bên kia một chút, lại tiện tay giúp người này người kia mấy việc, rất nhanh đã gia nhập vào đội quân hậu phương, thẳng đến hơn bảy giờ tối anh quản lý nọ mới xuống báo cho tôi biết Hoàng Bách đã trở về. Tôi nhanh chóng rửa tay chân, chỉnh lại trang phục cho tơm tất, còn cố ý sức chút nước hoa xua mùi dầu mỡ, sau đó liền chạy đi tìm hắn.
Đẩy nhẹ cửa bước vào, tôi thấy hắn đứng nghiêng người trầm ngâm bên cửa sổ, trên môi hờ hững điếu thuốc đã cháy được phân nửa. Cửa sổ để mở, khói thuốc bị gió tạt ngược vào trong phòng, lượn lờ mấy vòng rồi tan biến trong không trung. Bóng lưng hắn tản ra cao ngạo, có chút xa cách lại thoáng cô đơn làm tôi rất đau lòng.
Nhẹ nhàng đi đến bên hắn, tôi vòng tay ôm eo hắn từ phía sau, áp tai vào tấm lưng rộng lớn mà cô đơn ấy. Hắn không có vẻ gì là bất ngờ, tay trái bao bọc cả hai bàn tay của tôi, tay phải vẫn chậm rãi nâng lên hạ xuống điếu thuốc. Tuy không thích mùi thuốc lá, nhưng tôi cũng không cản hắn, bởi chính tôi cũng đã có một thời gian bầu bạn với thứ này. Người ta đến với nó chẳng vì nó ngon hay bổ dưỡng gì, ngược lại dù biết nó có hại nhưng vẫn hút, có lẽ họ cảm thấy mùi vị của nó phần nào làm vơi đi sầu muộn trong lòng.
Hoàng Bách dập đầu thuốc xuống gạt tàn trên bệ cửa, im lặng thật lâu mới xoay người ôm ghì tôi trong lòng. Cơ thể hắn hơi run, vòng tay siết rất chặt, tôi bị đau cũng không lên tiếng, đưa tay vỗ theo nhịp điệu không tên sau lưng hắn. Cứ như vậy cho đến khi hắn lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nớt lỏng tay ra, tôi mới ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này hắn đã khôi phục bộ dáng cười cười như mọi khi, nhưng tôi nhìn thế nào cũng không thấy ổn liền dơ tay lên véo véo má hắn.
- Trước mặt tôi cầu còn ngụy trang cái gì, muốn khóc thì khóc đi nào, vai của đại gia đây lúc nào cũng sẵn sàng.
Hắn nghe được nửa câu đã bật cười lớn, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp nhẹ đầu mũi tôi. Thấy tôi nhăn mặt bất mãn hắn càng vui vẻ hơn, lại ôm tôi ngồi xuống ghế, tựa cằm ở vai tôi cọ cọ, vẫn không nói gì. Thiết nghĩ chuyện hắn muốn cho tôi biết sẽ tự nói, vì thế cũng không hỏi. Lúc này còn vấn đề cấp thiết hơn kìa, được rồi, tôi mở lời trước vậy!
- Bạch công tử, tôi… xin lỗi cậu! Không dành thời gian cho cậu là tôi không đúng, đáng ra tôi không nên vì chuyện của người khác mà ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta. Tôi sai rồi! Cậu đừng giận nữa có được không? Hay là cậu ra một yêu cầu đi, nếu trong khả năng của tôi nhất định tôi sẽ thực hiện.
Nói xong, tôi không được tự nhiên hơi cút đầu, len lén nhìn qua khóe mắt, vốn nghĩ người nào đó sẽ nghiêm túc lắng nghe, ai ngờ hắn lại trưng ra nụ cười lưu manh vô lại, nhìn tôi chớp chớp mắt, kiểu gì cũng thấy hắn đang cười nhạo tôi là thế nào? Người ta thì đang nghiêm túc như thế, còn hắn thì… làm tôi tức chết đi được!
- Cậu còn cười!_Tức giận đập vào vai hắn, tôi nhảy khỏi ghế đi ra ngoài.
Người kia thấy thế liền đi theo, thản nhiên như không có chuyện gì nắm tay tôi sóng vai rời khỏi nhà hàng. Yêu cầu của hắn cũng không có gì cả, chỉ là tôi tự mình xuống bếp nấu cơm, sau đó hai người chúng tôi cùng nhau thưởng thức trong không gian riêng của hai đứa. Rất đơn giản, tôi gọi điện về báo với mẹ đại nhân một tiếng, tiếp đó chúng tôi liền quyết định về nhà hắn rồi tiến đến siêu thị mua đồ.
Bạch công tử thích ăn thứ gì tôi còn không biết hay sao, vì thế rất nhanh đã xác định đầy đủ nguyên liệu. Tôi đi phía trước chọn lựa, Bạch công tử ở phía sau đẩy xe đồ, thỉnh thoảng tôi quay lại hỏi ý kiến hắn về chất lượng thực phẩm, nhìn ra so với đôi vợ chồng mới cưới cũng không khác là mấy.
Lúc đi qua gian hàng bán quần áo, nhìn thấy bộ đồ rất hợp với hắn, lại nhớ đến buổi chiều đi dạo cùng Như Ngọc, tôi liền nói Hoàng Bách đi thanh toán trước, còn mình thì bí mật quay lại gian hàng kia. Lúc sau vì muốn tạo bất ngờ cho hắn, tôi cứ phải dấu dấu diếm diếm, nấu cơm cũng luôn phải để ý không cho hắn tò mò thứ gì, đúng là mệt chết đi được. Người nào đó lại hết sức ung dung thư thả, khoanh tay dựa người vào tủ lạnh mà nhìn thẳng cho đến khi tôi làm xong hết thảy, đi đến kéo hắn vào bàn hắn vẫn cười tủm tỉm.
Tôi gắp thức ăn vào bát cho hắn, hắn cảm ơn một tiếng liền cúi đầu chuyên tâm ăn, nhìn có vẻ như đồ ăn rất ngon, nhưng tôi thừa biết trình độ của mình không đến mức ấy, vẫn là hắn bận tâm chuyện phiền lòng nên mới thế thôi. Tôi không thấy đói, yên lặng ngồi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát cho hắn.
Ngôi nhà này vốn không lớn lắm, nhưng thiếu hơi người, đồ đạc lại ít nên có phần trống trải. Có lẽ vài hôm nữa phải kéo hắn đi sắm thêm đồ thôi, nếu không mẹ Lan trở về sẽ thấy cô đơn lắm, mặc dù tôi không chắc bà có thời gian để cảm thấy cô đơn không nữa, chú Đông vẫn còn đang làm dự án ở đây mà.
- Gà mái…_Đột nhiên Bạch công tử lên tiếng.
Tôi gắp thêm thức ăn vào bát hắn, thuận tiện “Hử?” một tiếng.
- Chiều nay ông ta đến gặp tôi.
- Là… bố cậu, đúng không?_Tôi vừa quan sát nét mặt hắn vừa cẩn thận đặt câu hỏi.
Hắn vẫn bình thản như trước, không có vẻ gì là tức giận hay phiền muộn, chỉ “Ừ” như thể chuyện chẳng liên quan đến hắn rồi tiếp tục ăn cơm.
- Bác ấy nói gì với cậu?
- Không nhiều lắm, muốn nối lại quan hệ trước kia mà thôi. Tôi nói với ông ta để mẹ quyết định rồi.
Tôi đặt đũa xuống, choàng tay qua vai Hoàng Bách ôm lấy hắn. Bố từng là người hắn ngưỡng mộ nhất trên đời, hồi nhỏ hắn nói với tôi sau này muốn trở thành một người như bố mình. Nhưng rồi sự việc kia xảy ra đã làm hắn sụp đổ lòng tin, không còn hi vọng gì vào người mình từng rất kính trọng nữa. Hắn vẫn cười, lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn như thế, nhưng thực chất rất dễ tổn thương. Nếu không yêu quý bố mình, hắn cũng sẽ không hận ông ấy, càng không lạnh nhạt với ông ấy như hiện tại.
Thực ra hắn không biết, thời gian qua bố hắn thỉnh thoảng vẫn hẹn gặp tôi để hỏi thăm tin tức của mẹ con hắn, chuyện này tôi không nói với ai kể cả anh Kiệt. Tôi không hiểu bác ấy lắm, cũng không dám phán xét bừa vì không phải người trong cuộc, nhưng tôi quý mẹ Lan, bác ấy làm tổn thương mẹ, cũng làm tổn thương người tôi yêu, nếu như nói tôi không để ý là không đúng, chỉ là tôi vẫn có chút cảm thương. Dù sao bác ấy cũng lớn tuổi rồi, tôi có hỏi hàng xóm kế bên nhà, họ đều nói mấy năm nay bác ấy luôn đơn độc một người sống thầm lặng ngày đi làm đêm về nhà, từ sau khi mẹ con hắn đi thì không qua lại với người khác nữa, đến cuối tuần mới thấy giúp việc đến dọn dẹp nhà một lần. Người ta nói “Đánh kẻ chạy đi, ai đánh người chạy lại.” tôi thực sự hi vọng Bạch công tử có thể buông xuống nút thắt này, còn về phần mẹ Lan, dù mẹ làm thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ.
- Bạch công tử, có thể tha thứ thì nên tha thứ, tôi không hi vọng người tôi yêu không hạnh phúc vui vẻ.
Hắn cũng buông bát đũa, nghiêng người gục đầu lên tóc tôi, không nói gì cả. Tôi ngỡ hắn đang suy nghĩ về chuyện bố, nào ngờ lúc sau hắn lại nói: “Gà mái, em thơm quá!” rồi từ từ cúi xuống. Tên trời đánh này, lần nào đang nghiêm túc cũng bị hắn phá hỏng thành lố lăng hết, đáng ghét mà!
- Thảo Ngân, Thảo Ngân, em không thể thấy chết mà không cứu…
Nhìn anh già nào đó bị Bạch công tử dùng tay đẩy ra xa, khuôn mặt nhăn khó đau khổ đang dùng ánh mắt cầu cứu mình, tôi không thể không liên tưởng đến cảnh tượng bốn năm trước khi anh ta năn nỉ tôi ủng hộ chuyện của anh ta với anh trai tôi.
Sau khi nghe Gia Tuấn thuật lại ngọn nguồn câu chuyện, tôi đây máu nóng dồn lên não đá bay anh ta ra khỏi nhà, tức giận thở phì phì đi về phòng mình. Cả nhà thấy thế chẳng buồn để tâm, bố tôi lắc đầu tỏ vẻ thông cảm với người bị đuổi ra ngoài, sau đó vẫn cứ chuyên tâm xem hài kịch của mình, anh Kiệt mải mê buôn dưa với vợ tương lai qua điện thoại, Tiểu Hắc thì đang mơ màng lim dim dưới sự vuốt ve của bố, mẹ tôi ở trong bếp đang bận rộn nấu trà gừng cho Bạch công tử giải rượu, chỉ còn hắn giả bộ liêu xiêu đi theo tôi mà thôi.
- Cậu mau trở về phòng, tôi muốn nói chuyện riêng với Bảo Yến._Nói xong tôi đóng sầm cửa lại.
Lần này toàn bộ cơn giận của tôi bùng phát, từ từ xoay người, nheo mắt nhìn về phía giường ngủ. Ai đó đang ngồi ôm gối, bị luồng khí vừa nóng vừa lạnh từ phía tôi bắn tới, rùng mình một cái, một tay ôm chặt gối, một tay dơ về phía trước xua xua mà kinh hô.
- Mày bình tĩnh, bình tĩnh, không được manh động! Tao…tao…
- Tao, tao con khỉ mốc!_Ba bước thành hai bước, tôi hùng hổ xông đến cướp gối trong tay Bảo Yến ném sang một bên, dùng ánh mắt chém chết nó lần thứ n._Con nhỏ thần kinh này, mày bảo tao phải làm gì với mày bây giờ? Cả một ngày không có tin tức gì, vừa xuất hiện một cái đã thông báo chuyện kinh thiên động địa như thế. Không biết uống còn tưởng mình ngàn ly không say à, giờ thì hay rồi, mày tính ăn nói thế nào với bố mẹ mày đây?
- Tao chỉ uống một ly cho có khí thế thôi mà, ai ngờ…
- Ai ngờ? Mày còn ngờ, trước giờ mày biết rõ dù chỉ uống một chút bia thôi mày cũng hoa mắt chóng mặt rồi, vậy mà mày còn uống, hừ… tức chết tao mà! Rồi mày có nhớ mày đã làm những chuyện gì không hả?
Tuôn một tràng xong, tôi ngồi phịch xuống giường thở phì phì, lại trừng mắt nhìn Bảo Yến lần nữa. Suốt ngày nó kêu tôi không được thế này, phải thế kia, giờ đến lượt mình nó có làm nên trò trống gì đâu. Mắng con nhỏ ngu ngốc này đúng là mệt quá thể đáng, khô cả miệng luôn rồi! Mong chờ nó nhớ ra cái gì thà trực tiếp nói ra cho nhanh.
Nhớ hồi đầu mới vào đại học, mọi người đều có chút ngượng ngùng, xa cách, vì thế lớp trưởng mới được bầu ra quyết định làm bữa liên hoan gia tăng tình cảm. Tôi ngồi một góc nhấm nháp đồ ăn đồng thời thưởng thức các màn cover bá đạo của mấy người trong lớp, đang cười muốn bể cả bụng thì đột nhiên một cô nàng xinh xắn, khả ái nhưng đã say khướt lao về phía tôi, hôn chụt vào má tôi sau đó cao giọng tuyên bố quyền sở hữu rằng tôi là của cô ấy. Vâng, cô nàng đó chính xác là Bảo Yến của chúng ta đấy ạ.
Hôm sau mọi người kể lại cho nó nghe, nó kêu không nhớ, nhất quyết không chịu thừa nhận, còn tìm nạn nhân là tôi đây để minh chứng, nhưng rất tiếc cho nó là ai đó đã nhanh tay chụp lại một bức ảnh, thế là nàng ta hết đường chối cãi, chỉ có lại điều quay ngoắt 180 độ, cười hì hì ôm vai tôi chớp chớp mắt với đám bạn trước mặt: “Cô nàng này từ nay do tôi quản lý, anh chàng nào muốn tán tỉnh, lừa gạt gì thì phải thông qua tôi đó nha!”. Tôi nghe vậy liền phì cười, ai kêu nó nói giống mẹ đại nhân nhà tôi quá cơ, thế là từ đó chúng tôi trở thành bạn.
- Cũng đến bước này rồi, hai người kết hôn đi!_Đành thế chứ biết sao giờ. Tôi mà không gây sức ép thì hai người này có khi còn nhùng nhằng đến chục năm nữa mất, nhất là con nhỏ cứng đầu này, nó lúc nào cũng chỉ tự do, tự do thôi.
- Tao chưa muốn kết hôn.
- Mày có tin tao đập mày một phát văng ra ngoài từ cửa sổ không hả? Đời con gái chỉ có một lần thôi đấy, mày cứ như vậy ruồng bỏ, kết hôn lại không muốn, thế thì mày muốn cái gì? Tính chạy theo phong trào chắc? Rõ ràng có tình cảm với nhau còn giả bộ này nọ, bố mẹ hai bên cũng gặp rồi, hơn nữa anh Tuấn tốt như thế, tướng mạo sáng sủa, tính tình hài hước, công việc ổn định, gia đình lại thoải mái, ngoài mày ra không thể để ý đến người phụ nữ nào khác, mày đi đâu tìm được ông chồng như vậy chứ?
- Thế sao mày không lấy anh ta…
Yến cô nương mới nói nửa câu, “Cạch” một tiếng cửa phòng mở ra, Bạch công tử đứng bên ngoài ló mặt vào, chậm rãi phun ra ba chữ “Vợ của tôi!” sau đó khép cửa trả lại hiện trường như lúc ban đầu. Cái tên âm hồn bất tán này đã nghe lén rồi còn lên tiếng, không biết xấu hổ!
Mở cửa ra ngoài, tôi nhanh chóng tóm Bạch công tử về phòng hắn, trừng mắt cảnh cáo hắn ngoan ngoãn tắm rửa chờ trà gừng của mẹ đại nhân, không được gây chuyện nữa, xong xuôi mới trở về phòng. Yến cô nương bị lời nó của Bạch thối đóng băng tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế, biểu cảm trước đó, đầu hướng về phía cửa không buồn cả nhúc nhích giống hệt tượng gỗ.
- Hoàn hồn!_Vỗ nhẹ vào người Bảo Yến kéo hồn nó về, tôi ngồi xuống bên cạnh, thở hắt ra một hơi nặng nề, từ tốn nói._Hồi nãy nhìn anh Tuấn thấy thương lắm, cứ đòi gặp mày giải thích mà tao không cho, bị tao đuổi về mà không chịu, đến giờ vẫn còn đứng ngoài cổng kia kìa. Hai người yêu nhau cũng mấy năm rồi, anh ấy lúc nào cũng tốt với mày, cái gì cũng để mày quyết định, rảnh rỗi đều ở bên mày, còn mày thì chẳng buồn để tâm đến, ngay cả quan hệ yêu đương cũng không chính thức thừa nhận. Sinh nhật mày thì anh ấy bày ra đủ trò để làm mày vui, đến sinh nhật anh ấy thì mày lại ngang ngạnh đến một câu chúc cũng không nói. Có nhiều lần anh ấy tìm tao uống rượu tâm sự, đều uống đến mức say mèm nhưng nói cái gì cũng đều liên quan đến mày. Mày xem mày đối xử với anh ấy như vậy là công bằng hả? Bây giờ hai người chuyện đó cũng làm rồi, mày không yêu anh ấy liệu mày có để nó xảy ra không? Hay ý mày là sau này muốn lấy người khác?
Nói đến đây, tôi dừng lại chờ phản ứng của Bảo Yến, ấy thế mà nó lại cắm mặt xuống nệm không chịu ho he gì. Phải dùng hành động ép nó mới được, nghĩ thế, tôi đứng lên đi về phía cửa.
- Nếu như mày vẫn nhất quyết không muốn gặp anh Tuấn thì tao coi như chưa biết gì cả, để tao xuống nói với anh ấy mấy câu.
- Không cần!_Tôi mới đặt tay lên tay nắm cửa, người phía sau nhẹ giọng lên tiếng, chậm chạp xuống giường bước đến._Để tao đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng nó khuất dần, vụng trộm mỉm cười, nhanh nhẹn chạy đến ban công ló đầu nhìn ra cổng. Anh già đang buồn bã chán nản đứng dựa vào hông xe hút thuốc, nhả ra từng làn khói trắng mờ đục lởn vởn xung quanh, lát sau thấy Yến cô nương bước ra thì vội vàng ném thuốc xuống đất di thật mạnh, cả người đứng nghiêm cứng đờ, động cũng không dám động.
Không nghe rõ hai người đó nói gì, chỉ thấy hỏi qua đáp lại mấy câu rồi anh già cười toe cười toét ôm chặt Yến cô nương xoay vòng vòng, bị cô nàng đánh cho mấy cái mới miễn cưỡng hạ xuống, trên mặt vẫn toe toét không thôi.
“A..” Giật mình hô nhỏ một tiếng, lại đánh đét vào cánh tay đang ôm eo mình, tôi bất mãn nghiêng đầu trừng người nào đó. Đi gì mà như mèo ấy, chẳng phát ra tiếng động gì cả, muốn dọa ma tôi chắc.
Người nào đó da mặt siêu cấp dày, không hề thấy có lỗi hay xấu hổ chút nào, từ phía sau tựa cằm lên vai tôi, hơi thở nhè nhẹ mang theo mùi trà gừng thoang thoảng mùi rượu cho biết mẹ đại nhân nhà tôi hết sức quan tâm chăm sóc con rể tương lai. Chưa yên ổn được mấy giây, đầu hắn đã không yện phận nhích tới nhích lui cọ qua cọ lại vào tóc tôi, còn cố tình hít mạnh mấy lượt phát ra tiếng mới nói như thì thầm bên tai tôi.
- Xem ra em lại mai mối thành công một đôi nữa rồi. Vậy, bao giờ đến lượt chúng ta?
- Đến lượt cái gì?_Tôi vẫn hướng ánh mắt vào hai người ở cổng nhà, lơ đãng hỏi lại. Hai người đó đã dắt tay nhau vào trong nhà tôi rồi, chắc là vào chào bố mẹ tôi sau đó tính về nhà tâm sự tiếp đây mà.
- Kết hôn!
“Gì…” Vừa nãy nói Yến cô nương nhiều như thế, nhắc qua từ này vô số lần, vậy mà khi nghe thấy hai từ này phát ra từ miệng Hoàng Bách, mặt tôi vẫn bất giác đỏ bừng, tai cũng nóng hừng hực, vội vàng đấy hắn ra xa, trợn lớn mắt lóng ngóng chẳng biết trả lời thế nào liền nói bừa.
- Kết hôn cái gì mà kết hôn. Tôi, tôi… đợi cậu kiếm đủ tiền nuôi con rồi tính.
Nói xong mới biết mình nói hớ, chuyện kết hôn còn chưa bàn xong, sao tôi lại ngớ ngần kéo cả chuyện con cái vào đây rồi, tôi có nói sẽ lấy hắn đâu mà có con cơ chứ. Cứ dính đến hắn là IQ của tôi lại tuột dốc không phanh thế này.
Người nào đó lộ ra nụ cười gian xảo như hồ ly thành tinh, vươn tay kéo tôi vào lòng, hôn nhẹ lên tóc.
- Sớm đã kiếm đủ rồi, nuôi cả đội bóng cũng không thành vấn đề.
Hơi nóng càng bốc càng cao, lan ra khắp người ngay cả ngón chân cũng không chừa, mặt tôi thì đã đỏ đến mức sắp chảy máu rồi. Cái đồ mặt dày này, tôi là người chứ có phải heo nái đâu mà cả đội bóng chứ, hơn nữa nhà nước đã có chính sách rồi nhé, một hoặc hai con thôi có biết không hả, vỡ kế hoạch là bị phạt đó.
“Staring out at the rain with a heavy heart…” May quá lúc này có người gọi tới, tôi lấy cớ nghe điện, bỏ hắn lại chuồn về phòng trước, thế nhưng cũng không có ý định trả lời điện thoại, bởi lẽ người gọi là Dương Anh, mà tôi thì vẫn rất giận anh ta, tạm thời cứ phạt mấy hôm cái đã.
Qua ngày hôm sau, mọi chuyện dường như đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Sắc mặt Bảo Yến vô cùng tốt, gặp ai cũng tươi cười. Trước đây nếu ai đó chỉ cần sơ ý làm rụng lá một bông hoa trong cửa hàng thì nó đã nhảy chồm lên trừng rồi, vậy mà hôm nay cô bé mới đến làm rơi nát hai bông hoa hương dương nó cũng không ý kiến gì, lại còn mỉm cười nói không sao cả. Tình yêu ôi tình yêu, quả là có sức mạnh quá khủng khiếp!
Gia Tuấn gửi tặng tôi một lọ nước hoa Poison, nói là quà cảm tạ bà mối. Bảo Yến ở bên cạnh vừa nhìn tôi say đắm, vừa cười lấm la lấm lét, sau cùng còn dặn tôi khi nào đi chơi với Bạch công tử nhất định phải dùng. Nhìn nó sao cũng thấy có âm mưu, chỉ là tôi nghĩ nửa ngày cũng không ra.
Như Ngọc và nhóc Quân yên ổn được mấy ngày, thấy sức khỏe của con gái nhà người ta đã hoàn toàn khỏe mạnh, thằng nhóc kia lại chứng nào tật ấy không buồn quan tâm đến cô bé nữa. Vì thế tôi lại được một phen đau đầu nhức óc nghĩ cách giải quyết, và cũng vì thế Hoàng Bách bắt đầu không vui vì tôi dành quá ít thời gian cho hắn, thêm vào đó, chẳng biết ai đó bỗng dưng hàng ngày đều đặt hoa từ cửa hàng của tôi, rồi nhờ nhân viên gửi đến tận nhà cho tôi, không tên tuổi, không lời nhắn, tra tên người đặt là một cái tên lạ hoắc nào đó, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là người khác nhờ. Mỗi lần hoa đến mẹ tôi liền đem cắm vào bình, Bạch công tử mà nhìn thấy hai mày lập tức cau lại, hừ lạnh. Đã ba ngày nay hắn tỏ vẻ lạnh nhạt với tôi rồi, rõ ràng vẫn rất quan tâm tôi thế nhưng cái mặt luôn luôn cau có như người ta nợ hắn vài tỷ vậy, hỏi cũng không chịu nói mà giận hắn hằn còn giận ngược lại luôn.
Hắn cũng biết tôi là người rất trọng bạn bè, quan tâm đến chuyện của hai đứa trẻ kia cũng là điều nên làm, hắn có cần phản ứng tiêu cực như vậy không?
Chiều nay Như Ngọc hẹn tôi đi dạo phố. Chuyện của cô bé và thằng nhóc kia đã giải quyết xong rồi, bây giờ mỗi ngày hai đứa đều dính lấy nhau nếu có thể, chủ yếu vẫn là Như Ngọc chủ động nhưng được như vậy cô bé cũng rất vui rồi. Tuy nói là dạo phố, nhưng cô bé nào đó cứ thấy có bộ đồ hay đôi giày nào hợp với nhóc Quân thì lập tức kéo tôi vào trong xem thử. Tôi ở một bên nhìn cô bé hào hứng vui vẻ như thế, lại nghĩ đến Bạch công tử, đột nhiên thấy vô cùng hổ thẹn. Hình như từ trước tới nay tôi chưa bao giờ chủ động tặng cho hắn thứ gì thì phải, một người bạn gái như tôi, có phải rất thất bại hay không?
- Chị Ngân, nếu chị có tâm sự có thể nói với em._Như Ngọc ghé gần tôi chân tình nói như thế, sau đó ra quầy thanh toán hóa đơn.
Cố nén tiếng thở dài, tôi cũng không định nói chuyện gì, đi với cô bé thêm một lát rồi trở về, nhưng nghĩ nghĩ giữa đường lại chuyển hướng đến nhà hàng của Hoàng Bách, cửa hàng có Bảo Yến rồi, có tôi hay không cũng thế. Nói cho cùng cũng là lỗi ở tôi, tôi không thể mặt dày chờ hắn tự hết giận được, hơn nữa cũng đã biết nhau nhiều năm như vậy, trước mặt hắn tôi còn sợ mất mặt nữa sao.
Anh quản lý nhà hàng nói hắn đã đi ra ngoài nên để tôi vào phòng nghỉ chờ hắn, nhưng như vậy rất nhàm chán nên tôi ngỏ ý xuống bếp nhìn ngó một chút. Anh ta mỉm cười đồng ý, dẫn tôi xuống bếp giới thiệu với mọi người mấy câu. Chúng tôi chào hỏi qua lại, rồi ai làm việc nấy, tôi ở một bên nhìn bên này một lát, nhìn bên kia một chút, lại tiện tay giúp người này người kia mấy việc, rất nhanh đã gia nhập vào đội quân hậu phương, thẳng đến hơn bảy giờ tối anh quản lý nọ mới xuống báo cho tôi biết Hoàng Bách đã trở về. Tôi nhanh chóng rửa tay chân, chỉnh lại trang phục cho tơm tất, còn cố ý sức chút nước hoa xua mùi dầu mỡ, sau đó liền chạy đi tìm hắn.
Đẩy nhẹ cửa bước vào, tôi thấy hắn đứng nghiêng người trầm ngâm bên cửa sổ, trên môi hờ hững điếu thuốc đã cháy được phân nửa. Cửa sổ để mở, khói thuốc bị gió tạt ngược vào trong phòng, lượn lờ mấy vòng rồi tan biến trong không trung. Bóng lưng hắn tản ra cao ngạo, có chút xa cách lại thoáng cô đơn làm tôi rất đau lòng.
Nhẹ nhàng đi đến bên hắn, tôi vòng tay ôm eo hắn từ phía sau, áp tai vào tấm lưng rộng lớn mà cô đơn ấy. Hắn không có vẻ gì là bất ngờ, tay trái bao bọc cả hai bàn tay của tôi, tay phải vẫn chậm rãi nâng lên hạ xuống điếu thuốc. Tuy không thích mùi thuốc lá, nhưng tôi cũng không cản hắn, bởi chính tôi cũng đã có một thời gian bầu bạn với thứ này. Người ta đến với nó chẳng vì nó ngon hay bổ dưỡng gì, ngược lại dù biết nó có hại nhưng vẫn hút, có lẽ họ cảm thấy mùi vị của nó phần nào làm vơi đi sầu muộn trong lòng.
Hoàng Bách dập đầu thuốc xuống gạt tàn trên bệ cửa, im lặng thật lâu mới xoay người ôm ghì tôi trong lòng. Cơ thể hắn hơi run, vòng tay siết rất chặt, tôi bị đau cũng không lên tiếng, đưa tay vỗ theo nhịp điệu không tên sau lưng hắn. Cứ như vậy cho đến khi hắn lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nớt lỏng tay ra, tôi mới ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này hắn đã khôi phục bộ dáng cười cười như mọi khi, nhưng tôi nhìn thế nào cũng không thấy ổn liền dơ tay lên véo véo má hắn.
- Trước mặt tôi cầu còn ngụy trang cái gì, muốn khóc thì khóc đi nào, vai của đại gia đây lúc nào cũng sẵn sàng.
Hắn nghe được nửa câu đã bật cười lớn, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp nhẹ đầu mũi tôi. Thấy tôi nhăn mặt bất mãn hắn càng vui vẻ hơn, lại ôm tôi ngồi xuống ghế, tựa cằm ở vai tôi cọ cọ, vẫn không nói gì. Thiết nghĩ chuyện hắn muốn cho tôi biết sẽ tự nói, vì thế cũng không hỏi. Lúc này còn vấn đề cấp thiết hơn kìa, được rồi, tôi mở lời trước vậy!
- Bạch công tử, tôi… xin lỗi cậu! Không dành thời gian cho cậu là tôi không đúng, đáng ra tôi không nên vì chuyện của người khác mà ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta. Tôi sai rồi! Cậu đừng giận nữa có được không? Hay là cậu ra một yêu cầu đi, nếu trong khả năng của tôi nhất định tôi sẽ thực hiện.
Nói xong, tôi không được tự nhiên hơi cút đầu, len lén nhìn qua khóe mắt, vốn nghĩ người nào đó sẽ nghiêm túc lắng nghe, ai ngờ hắn lại trưng ra nụ cười lưu manh vô lại, nhìn tôi chớp chớp mắt, kiểu gì cũng thấy hắn đang cười nhạo tôi là thế nào? Người ta thì đang nghiêm túc như thế, còn hắn thì… làm tôi tức chết đi được!
- Cậu còn cười!_Tức giận đập vào vai hắn, tôi nhảy khỏi ghế đi ra ngoài.
Người kia thấy thế liền đi theo, thản nhiên như không có chuyện gì nắm tay tôi sóng vai rời khỏi nhà hàng. Yêu cầu của hắn cũng không có gì cả, chỉ là tôi tự mình xuống bếp nấu cơm, sau đó hai người chúng tôi cùng nhau thưởng thức trong không gian riêng của hai đứa. Rất đơn giản, tôi gọi điện về báo với mẹ đại nhân một tiếng, tiếp đó chúng tôi liền quyết định về nhà hắn rồi tiến đến siêu thị mua đồ.
Bạch công tử thích ăn thứ gì tôi còn không biết hay sao, vì thế rất nhanh đã xác định đầy đủ nguyên liệu. Tôi đi phía trước chọn lựa, Bạch công tử ở phía sau đẩy xe đồ, thỉnh thoảng tôi quay lại hỏi ý kiến hắn về chất lượng thực phẩm, nhìn ra so với đôi vợ chồng mới cưới cũng không khác là mấy.
Lúc đi qua gian hàng bán quần áo, nhìn thấy bộ đồ rất hợp với hắn, lại nhớ đến buổi chiều đi dạo cùng Như Ngọc, tôi liền nói Hoàng Bách đi thanh toán trước, còn mình thì bí mật quay lại gian hàng kia. Lúc sau vì muốn tạo bất ngờ cho hắn, tôi cứ phải dấu dấu diếm diếm, nấu cơm cũng luôn phải để ý không cho hắn tò mò thứ gì, đúng là mệt chết đi được. Người nào đó lại hết sức ung dung thư thả, khoanh tay dựa người vào tủ lạnh mà nhìn thẳng cho đến khi tôi làm xong hết thảy, đi đến kéo hắn vào bàn hắn vẫn cười tủm tỉm.
Tôi gắp thức ăn vào bát cho hắn, hắn cảm ơn một tiếng liền cúi đầu chuyên tâm ăn, nhìn có vẻ như đồ ăn rất ngon, nhưng tôi thừa biết trình độ của mình không đến mức ấy, vẫn là hắn bận tâm chuyện phiền lòng nên mới thế thôi. Tôi không thấy đói, yên lặng ngồi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát cho hắn.
Ngôi nhà này vốn không lớn lắm, nhưng thiếu hơi người, đồ đạc lại ít nên có phần trống trải. Có lẽ vài hôm nữa phải kéo hắn đi sắm thêm đồ thôi, nếu không mẹ Lan trở về sẽ thấy cô đơn lắm, mặc dù tôi không chắc bà có thời gian để cảm thấy cô đơn không nữa, chú Đông vẫn còn đang làm dự án ở đây mà.
- Gà mái…_Đột nhiên Bạch công tử lên tiếng.
Tôi gắp thêm thức ăn vào bát hắn, thuận tiện “Hử?” một tiếng.
- Chiều nay ông ta đến gặp tôi.
- Là… bố cậu, đúng không?_Tôi vừa quan sát nét mặt hắn vừa cẩn thận đặt câu hỏi.
Hắn vẫn bình thản như trước, không có vẻ gì là tức giận hay phiền muộn, chỉ “Ừ” như thể chuyện chẳng liên quan đến hắn rồi tiếp tục ăn cơm.
- Bác ấy nói gì với cậu?
- Không nhiều lắm, muốn nối lại quan hệ trước kia mà thôi. Tôi nói với ông ta để mẹ quyết định rồi.
Tôi đặt đũa xuống, choàng tay qua vai Hoàng Bách ôm lấy hắn. Bố từng là người hắn ngưỡng mộ nhất trên đời, hồi nhỏ hắn nói với tôi sau này muốn trở thành một người như bố mình. Nhưng rồi sự việc kia xảy ra đã làm hắn sụp đổ lòng tin, không còn hi vọng gì vào người mình từng rất kính trọng nữa. Hắn vẫn cười, lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn như thế, nhưng thực chất rất dễ tổn thương. Nếu không yêu quý bố mình, hắn cũng sẽ không hận ông ấy, càng không lạnh nhạt với ông ấy như hiện tại.
Thực ra hắn không biết, thời gian qua bố hắn thỉnh thoảng vẫn hẹn gặp tôi để hỏi thăm tin tức của mẹ con hắn, chuyện này tôi không nói với ai kể cả anh Kiệt. Tôi không hiểu bác ấy lắm, cũng không dám phán xét bừa vì không phải người trong cuộc, nhưng tôi quý mẹ Lan, bác ấy làm tổn thương mẹ, cũng làm tổn thương người tôi yêu, nếu như nói tôi không để ý là không đúng, chỉ là tôi vẫn có chút cảm thương. Dù sao bác ấy cũng lớn tuổi rồi, tôi có hỏi hàng xóm kế bên nhà, họ đều nói mấy năm nay bác ấy luôn đơn độc một người sống thầm lặng ngày đi làm đêm về nhà, từ sau khi mẹ con hắn đi thì không qua lại với người khác nữa, đến cuối tuần mới thấy giúp việc đến dọn dẹp nhà một lần. Người ta nói “Đánh kẻ chạy đi, ai đánh người chạy lại.” tôi thực sự hi vọng Bạch công tử có thể buông xuống nút thắt này, còn về phần mẹ Lan, dù mẹ làm thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ.
- Bạch công tử, có thể tha thứ thì nên tha thứ, tôi không hi vọng người tôi yêu không hạnh phúc vui vẻ.
Hắn cũng buông bát đũa, nghiêng người gục đầu lên tóc tôi, không nói gì cả. Tôi ngỡ hắn đang suy nghĩ về chuyện bố, nào ngờ lúc sau hắn lại nói: “Gà mái, em thơm quá!” rồi từ từ cúi xuống. Tên trời đánh này, lần nào đang nghiêm túc cũng bị hắn phá hỏng thành lố lăng hết, đáng ghét mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.