Chương 27
Hoa Thì Cửu
31/12/2013
Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Túi da nện lên tường bên cạnh Cố Trạch Vũ, phát ra tiếng động buồn bực, sau đó trượt xuống đất.
Cố Trạch Vũ vẫn đứng tại chỗ chưa nhúc nhích, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng cô biến mất ở chỗ ngoặt, mới thở phào một hơi. Trong lòng tự nhủ “Phụ nữ bất trị”, chuẩn bị kêu Nhan Thanh ra. Kết quả vừa xoay qua, liền thấy cô nàng Nhan Thanh không biết ra ngoài từ lúc nào, nghiêng đầu, hướng về phía anh mỉm cười ngọt ngào!
Anh hết hồn, sau đó bước đến một tay ôm lấy cô vào lòng, chặn lấy đôi môi mềm mại kia bằng một nụ hôn nóng bỏng. Cho đến khi hơi thở của cả hai đều bất ổn mới buông cô ra.
Nhan Than tựa vào anh để thông khí, đầu ngón tay chỉ vào vòm ngực rắn chắc của anh, như giận như dỗi mà liếc anh, “Người ta là cô gái tốt, còn em là cô gái hư hỏng, có phải không?”
“Nhưng anh chỉ thích cô gái hư hỏng nhà anh thôi!” Cố Trạch Vũ cúi đầu đặt lên trán cô, cười xấu xa, “Giả vờ mang thay ư? Gấp gáp như vậy, chi bằng lúc về chúng ta thật sự sinh một… Á…” Nói còn chưa dứt lời đã bị cô bấu lên lưng, hét lên một tiếng sau đó nhỏ giọng ấm ức mà oán trách, “Bạo lực quá à!”
Nhan Thanh lại bấu anh một phát, “Em gái tốt nhà anh chắc không bạo lực đâu ha!”
“Em gái tốt không phải bắt anh đuổi đi rồi sao!” Nói xong thì tí tởn đòi quà, ra vẻ đáng yêu, “Bé yêu à, biểu hiện vừa rồi của anh thế nào?”
Ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo sờ lên mặt anh, cô cười tủm tỉm gật đầu, “Ừa, không tệ. Xem như có bài có bản!”
Cuộc đối thoại lúc nãy của hai người, cô ở bên trong đã nghe rất rõ.
Những câu hợp tính hợp lý, cũng có những câu tàn nhẫn vô cùng… Có vẻ như đang nói bản thân mình không đúng, nhưng cuối cùng lại đẩy cái không đúng đó trả lại. Cô thích tôi, hoàn toàn đều là lỗi của cô. Hơn nữa, cô đã sai rồi, tôi là đang suy nghĩ thay cô đấy chứ! Cô nên cám ơn tôi!
Lời nói kia để cho anh nói quả thật kỳ diệu! Cần dọa dẫm cũng dọa dẫm rồi, cần ích kỷ chặn đường cũng làm rồi, cần khen ngợi cũng đã khen rồi, độ lão luyện không nhiều cũng không ít!
Hóa ra truyền thuyết ‘Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân’ 1 đã xuất hiện, hơn nữa còn ngay trước mắt. Tên Cố Trạch Vũ này căn bản không phải người mà!
“Cố Trạch Vũ…”
“Ừa?”
Nhan Thanh nhìn anh, vẻ mặt thoáng suy tư, “Anh nói xem… Có khi nào suy nghĩ của em Nguyệt nhà anh giống như trong mấy tiểu thuyết cẩu huyết viết không, chẳng hạn như về nhà nghĩ không thông liền tự sát?”
“Em nghĩ vớ vẩn cái gì đó!” Cố Trạch Vũ chế nhạo, cốc vào trán cô, “Yên tâm đi, anh hiểu tính cách của Hàn Tĩnh Nguyệt. Nếu cô ấy muốn chơi trò đó, nhiều năm trước đã chơi rồi!” Nói xong xoay người nhặt túi xách của Hàn Tĩnh Nguyệt lên quơ quơ, “Đi thôi, đi tìm Quốc Khánh, bảo nó trả lại cái này cho Tĩnh Nguyệt.” Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Nhan Thanh liền giải thích, “Chính là Jenifer á, thằng đó sinh ngày 1 tháng 10, cho nên đặt tên cho nó là Trương Quốc Khánh.”
Kết quả, thời điểm trao giải thưởng vào trưa hôm sau, Quốc Khánh không may vắng mặt. Để trợ lý của hắn truyền đạt lại ý kiến và xin lỗi, hơn nữa còn cam đoan vào tiệc tối, Jenifer nhất định sẽ có mặt.
Nhan Thanh không nộp cái bài tâm đắc chết tiệt đó nên trong lòng bắt đầu có chút không yên. Cho đến khi công bố xong top ba, tảng đá lớn treo trong lòng kia mới bỏ xuống được.
Tên cô được xếp hạng hai. Nhưng mà do không có lòng muốn đoạt giải, nên cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tiệc tối dự định sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ, vẫn ở phòng tiệc tại lầu bốn của nơi trao giải.
Sau khi kết thúc lễ trao giải vẫn còn có một khoảng thời gian. Cố Trạch Vũ dẫn Nhan Thanh đi dạo một vòng, mua cho cô y phục cho tiệc tối cùng rất nhiều thứ này nọ. Sau khi ăn một chút để lót dạ, lại đưa cô về khách sạn thay đồ, trang điểm đơn giản.
Do dọc đường kẹt xe nên trễ, lúc hai người đến nơi thì buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc.
Tên Cố Trạch Vũ này lúc nào cũng tỏa sáng, đi đến đâu cũng làm người khác chú ý.
Hai người vốn định tìm một góc để lánh, đứng một lát sẽ chuồn về. Nhưng kết quả vừa vào cửa, chân còn chưa đứng vững, thì có hai ông tổng của công ty nào đó quen biết anh, đi qua bên này thay nhau chào hỏi.
Nhan Thanh liếc anh, ánh mắt không vui, “Đến đâu cũng có người quen hết nha, tổng giám đốc Cố!” Nói xong, hất hàm túm váy biến mất.
Khi xoay người dường như còn nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ và dung túng của anh… “Bà xã tôi ở nhà quen thói kiêu căng không lễ phép. Hai vị đừng trách!”
Sau đó thì hai người kia không ngừng chào hỏi tán thưởng.
Nhan Thanh nhịn không được nổi da gà toàn thân, lại vì chữ “bà xã” kia của anh khiến mặt nóng tim đập.
Sau đó, hừ một tiếng như chính mình tự bực bội với chính mình, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đồ thần kinh…”
Thiết kế Hằng Hưng làm nhiều lĩnh vực, sản nghiệp rải rác khắp nơi trong nước, hơn nữa với gia thế của Cố Trạch Vũ, cho dù ra khỏi thành phố T, cũng là nhân vật có quyền thế hùng mạnh. Có hai người rồi có thể có cả đám người, nếu cô không mau mau chuồn đi, chỉ sợ tối nay sẽ bị vây xem đến cùng.
Tối nay có mặt không ít truyền thông phóng viên, nói không chừng ngày mai sẽ phải lên đầu đề trang giải trí— Quý công tử ăn chơi ngày trước, hôm nay dắt tay nhà thiết kế mới, còn cộng thêm tấm ảnh thật lớn. Ngày mốt bà Từ Á Hồng sẽ xách dao chém tới, lột sạch da cô!
Không mau mau chuồn đi mới là đồ ngốc!
Người đến dự tiệc tối dường như đông hơn so với lúc trao giải.
Nhan Thanh đi một vòng cũng không tìm ra được người nào quen, dứt khoát bưng một ly nước trái cây ngồi xuống sô pha trong góc, vừa đưa lên miệng uống vừa lấy điện thoại ra lên mạng xem tin tức.
Bỗng nhiên bị người nào đó vỗ một cái không mạnh không nhẹ lên vai, Nhan Thanh đang xem say sưa, bị dọa đến giật mình. Tưởng là Cố Trạch Vũ, quay đầu lại trợn mắt nhếch mày, tức giận oán trách, “Anh có bệnh à! Hù chết em…” Nói xong bỗng ngừng một chút, “Phó tổng Vương…”
Vẻ mặt của phó tổng Vương cũng vô cùng ngạc nhiên, hình như chưa từng gặp qua dáng vẻ hung hãn này của cô.
Nhan Thanh nhất thời cảm thấy xấu hổ, “Phó tổng Vương… Xin lỗi anh nha! Tôi không ngờ đó là anh, tôi cứ tưởng…”
“Tưởng bạn trai cô à?”
Nhưng Nhan Thanh lại vì hai chữ ‘bạn trai’ này càng tươi cười đỏ mặt khẽ “ừm” một tiếng, “Tôi tưởng anh ấy làm càn chứ! Thật sự xin lỗi!”
“Không sao!” Anh ta mỉm cười nhún vai, tỏ vẻ thật lòng không để ý, sau đó lại hỏi, “Sao anh ấy không đi cùng cô?”
“Anh ấy tình cờ gặp phải hai người quen! Tôi không thích nghe họ nói chuyện kinh doanh, nên không ở đó. Tìm mọi người cả buổi cũng không tìm ra!”
“Mắt cô để trên trần nhà, có thể tìm được mới là lạ đó!” Phó tổng VƯơng bật cười, “Mấy người chúng tôi thấy cô lượn qua lượn qua trước mặt chúng tôi những ba lần! Tôi còn đánh cược xem cô lượn bao nhiêu lần mới tìm ra, cuối cùng cô lại chạy đến chỗ này ngồi.”
“Đây không phải nhiều người quá, tôi nhìn đến hoa mắt sao!” Nhan Thanh nhăn trán, “Mấy người họ đâu?”
“Bên kia kìa!” Phó tổng Vương nghiêng đầu, sau đó vẫy vẫy tay về hướng vài người đang đứng tụ tập.
Trong công ty, Nhan thanh không tính là người mới, nhưng tư cách và kinh nghiệm vẫn còn thấp.
Giải thưởng lần này tuy rằng không phải giải thưởng quốc tế nổi tiếng gì, nhưng dưới tình hình toàn bộ mọi người trong công ty đều bị đánh rớt, cô vừa ra tay đã cầm giải nhì. Hơn nữa, lúc trưa trao giải, trợ lý của nhà thiết kế Jenifer còn cố ý truyền đạt ông chủ nhà hắn rất thưởng thức người mới là Nhan Thanh, lần này cô hoàn toàn trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.
Hơn nữa, điều càng khiến cho người khác quan tâm, còn có người bạn trai thần bí trong truyền thuyết của cô…
Lúc mọi người lắm mồm tra hỏi, cô theo bản năng nhìn về phía phó tổng Vương, dù sao người từng chính thức gặp mặt Cố Trạch Vũ cũng chỉ có anh ta. Nhưng đối phương chỉ trả lại cô bằng ánh mắt hết sức vô tội.
Vì thế có chút không biết làm sao.
Cô chỉ sợ người trong công ty đồn đại lung tung, lúc trao giải mới cố ý thương lượng với Cố Trạch Vũ, bảo anh đứng ở góc phòng chờ cô. Sau khi kết thúc cũng đi thật xa khỏi hội trường mới hợp lại với anh. Vậy mà vẫn đánh giá thấp năng lực bàn tán của quốc dân.
Nhưng cũng may, cũng may… Cũng may chỉ biết là cô có một người bạn trai thần bí, cũng không biết nam chính kia là Cố Trạch Vũ. Bằng không cô sẽ lãnh đủ!
Nhưng lúc sợ cái gì thì cái đó lại đến.
Bên này cô phải cười gượng gạo, vất vả đổ mồ hôi hột bịa chuyện, thì sau lưng có một giọng nam trầm thấp xen vào, “Sao em lại chạy đến chỗ này, làm anh phải tìm!” Quen thuộc như thế, không phải là Cố Trạch Vũ thì là ai!
Nhan Thanh bỗng choáng váng, xoay qua, dùng một ánh mắt cực kỳ căm hận nhìn anh.
Làm sao Cố Trạch Vũ lại không biết tâm tư của cô chứ. Trong lòng ớn lạnh, cũng không nhìn cô, đi qua đó một tay trực tiếp kéo cô vào lòng.
Thời điểm tầm mắt hai người giao nhau, bên kia đã có người nhận ra Cố Trạch Vũ, khó tin mở miệng “A” một tiếng, “Cố Trạch Vũ… Tổng giám đốc Cố, anh chính là tổng giám đốc của Hằng Hưng! Anh… Anh là bạn trai của Nhan Thanh à?!”
“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy!” Vẻ mặt Cố Trạch Vũ thản nhiên khi ném xuống một trái bom hạng nặng, đồng nghiệp trong công ty đều kinh ngạc đến ngây người, còn người đó thì ôn tồn thân thiết, “Nên sớm mời mọi người ra ngoài dùng bữa, vì không có thời gian! Nhan Thanh nhà tôi bình thường ở công ty phiền mọi người chiếu cố giúp, có chỗ nào không chu đáo, sau này xin hãy khoan dung cho!”
***
Chú thích:
(1) Bước qua vạn bụi hoa, không phiến lá dính thân: đại khái chỉ những người lăng nhăng yêu đương khắp nơi mà không phải chịu trách nhiệm với ai.
***
Túi da nện lên tường bên cạnh Cố Trạch Vũ, phát ra tiếng động buồn bực, sau đó trượt xuống đất.
Cố Trạch Vũ vẫn đứng tại chỗ chưa nhúc nhích, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng cô biến mất ở chỗ ngoặt, mới thở phào một hơi. Trong lòng tự nhủ “Phụ nữ bất trị”, chuẩn bị kêu Nhan Thanh ra. Kết quả vừa xoay qua, liền thấy cô nàng Nhan Thanh không biết ra ngoài từ lúc nào, nghiêng đầu, hướng về phía anh mỉm cười ngọt ngào!
Anh hết hồn, sau đó bước đến một tay ôm lấy cô vào lòng, chặn lấy đôi môi mềm mại kia bằng một nụ hôn nóng bỏng. Cho đến khi hơi thở của cả hai đều bất ổn mới buông cô ra.
Nhan Than tựa vào anh để thông khí, đầu ngón tay chỉ vào vòm ngực rắn chắc của anh, như giận như dỗi mà liếc anh, “Người ta là cô gái tốt, còn em là cô gái hư hỏng, có phải không?”
“Nhưng anh chỉ thích cô gái hư hỏng nhà anh thôi!” Cố Trạch Vũ cúi đầu đặt lên trán cô, cười xấu xa, “Giả vờ mang thay ư? Gấp gáp như vậy, chi bằng lúc về chúng ta thật sự sinh một… Á…” Nói còn chưa dứt lời đã bị cô bấu lên lưng, hét lên một tiếng sau đó nhỏ giọng ấm ức mà oán trách, “Bạo lực quá à!”
Nhan Thanh lại bấu anh một phát, “Em gái tốt nhà anh chắc không bạo lực đâu ha!”
“Em gái tốt không phải bắt anh đuổi đi rồi sao!” Nói xong thì tí tởn đòi quà, ra vẻ đáng yêu, “Bé yêu à, biểu hiện vừa rồi của anh thế nào?”
Ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo sờ lên mặt anh, cô cười tủm tỉm gật đầu, “Ừa, không tệ. Xem như có bài có bản!”
Cuộc đối thoại lúc nãy của hai người, cô ở bên trong đã nghe rất rõ.
Những câu hợp tính hợp lý, cũng có những câu tàn nhẫn vô cùng… Có vẻ như đang nói bản thân mình không đúng, nhưng cuối cùng lại đẩy cái không đúng đó trả lại. Cô thích tôi, hoàn toàn đều là lỗi của cô. Hơn nữa, cô đã sai rồi, tôi là đang suy nghĩ thay cô đấy chứ! Cô nên cám ơn tôi!
Lời nói kia để cho anh nói quả thật kỳ diệu! Cần dọa dẫm cũng dọa dẫm rồi, cần ích kỷ chặn đường cũng làm rồi, cần khen ngợi cũng đã khen rồi, độ lão luyện không nhiều cũng không ít!
Hóa ra truyền thuyết ‘Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân’ 1 đã xuất hiện, hơn nữa còn ngay trước mắt. Tên Cố Trạch Vũ này căn bản không phải người mà!
“Cố Trạch Vũ…”
“Ừa?”
Nhan Thanh nhìn anh, vẻ mặt thoáng suy tư, “Anh nói xem… Có khi nào suy nghĩ của em Nguyệt nhà anh giống như trong mấy tiểu thuyết cẩu huyết viết không, chẳng hạn như về nhà nghĩ không thông liền tự sát?”
“Em nghĩ vớ vẩn cái gì đó!” Cố Trạch Vũ chế nhạo, cốc vào trán cô, “Yên tâm đi, anh hiểu tính cách của Hàn Tĩnh Nguyệt. Nếu cô ấy muốn chơi trò đó, nhiều năm trước đã chơi rồi!” Nói xong xoay người nhặt túi xách của Hàn Tĩnh Nguyệt lên quơ quơ, “Đi thôi, đi tìm Quốc Khánh, bảo nó trả lại cái này cho Tĩnh Nguyệt.” Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Nhan Thanh liền giải thích, “Chính là Jenifer á, thằng đó sinh ngày 1 tháng 10, cho nên đặt tên cho nó là Trương Quốc Khánh.”
Kết quả, thời điểm trao giải thưởng vào trưa hôm sau, Quốc Khánh không may vắng mặt. Để trợ lý của hắn truyền đạt lại ý kiến và xin lỗi, hơn nữa còn cam đoan vào tiệc tối, Jenifer nhất định sẽ có mặt.
Nhan Thanh không nộp cái bài tâm đắc chết tiệt đó nên trong lòng bắt đầu có chút không yên. Cho đến khi công bố xong top ba, tảng đá lớn treo trong lòng kia mới bỏ xuống được.
Tên cô được xếp hạng hai. Nhưng mà do không có lòng muốn đoạt giải, nên cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tiệc tối dự định sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ, vẫn ở phòng tiệc tại lầu bốn của nơi trao giải.
Sau khi kết thúc lễ trao giải vẫn còn có một khoảng thời gian. Cố Trạch Vũ dẫn Nhan Thanh đi dạo một vòng, mua cho cô y phục cho tiệc tối cùng rất nhiều thứ này nọ. Sau khi ăn một chút để lót dạ, lại đưa cô về khách sạn thay đồ, trang điểm đơn giản.
Do dọc đường kẹt xe nên trễ, lúc hai người đến nơi thì buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc.
Tên Cố Trạch Vũ này lúc nào cũng tỏa sáng, đi đến đâu cũng làm người khác chú ý.
Hai người vốn định tìm một góc để lánh, đứng một lát sẽ chuồn về. Nhưng kết quả vừa vào cửa, chân còn chưa đứng vững, thì có hai ông tổng của công ty nào đó quen biết anh, đi qua bên này thay nhau chào hỏi.
Nhan Thanh liếc anh, ánh mắt không vui, “Đến đâu cũng có người quen hết nha, tổng giám đốc Cố!” Nói xong, hất hàm túm váy biến mất.
Khi xoay người dường như còn nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ và dung túng của anh… “Bà xã tôi ở nhà quen thói kiêu căng không lễ phép. Hai vị đừng trách!”
Sau đó thì hai người kia không ngừng chào hỏi tán thưởng.
Nhan Thanh nhịn không được nổi da gà toàn thân, lại vì chữ “bà xã” kia của anh khiến mặt nóng tim đập.
Sau đó, hừ một tiếng như chính mình tự bực bội với chính mình, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đồ thần kinh…”
Thiết kế Hằng Hưng làm nhiều lĩnh vực, sản nghiệp rải rác khắp nơi trong nước, hơn nữa với gia thế của Cố Trạch Vũ, cho dù ra khỏi thành phố T, cũng là nhân vật có quyền thế hùng mạnh. Có hai người rồi có thể có cả đám người, nếu cô không mau mau chuồn đi, chỉ sợ tối nay sẽ bị vây xem đến cùng.
Tối nay có mặt không ít truyền thông phóng viên, nói không chừng ngày mai sẽ phải lên đầu đề trang giải trí— Quý công tử ăn chơi ngày trước, hôm nay dắt tay nhà thiết kế mới, còn cộng thêm tấm ảnh thật lớn. Ngày mốt bà Từ Á Hồng sẽ xách dao chém tới, lột sạch da cô!
Không mau mau chuồn đi mới là đồ ngốc!
Người đến dự tiệc tối dường như đông hơn so với lúc trao giải.
Nhan Thanh đi một vòng cũng không tìm ra được người nào quen, dứt khoát bưng một ly nước trái cây ngồi xuống sô pha trong góc, vừa đưa lên miệng uống vừa lấy điện thoại ra lên mạng xem tin tức.
Bỗng nhiên bị người nào đó vỗ một cái không mạnh không nhẹ lên vai, Nhan Thanh đang xem say sưa, bị dọa đến giật mình. Tưởng là Cố Trạch Vũ, quay đầu lại trợn mắt nhếch mày, tức giận oán trách, “Anh có bệnh à! Hù chết em…” Nói xong bỗng ngừng một chút, “Phó tổng Vương…”
Vẻ mặt của phó tổng Vương cũng vô cùng ngạc nhiên, hình như chưa từng gặp qua dáng vẻ hung hãn này của cô.
Nhan Thanh nhất thời cảm thấy xấu hổ, “Phó tổng Vương… Xin lỗi anh nha! Tôi không ngờ đó là anh, tôi cứ tưởng…”
“Tưởng bạn trai cô à?”
Nhưng Nhan Thanh lại vì hai chữ ‘bạn trai’ này càng tươi cười đỏ mặt khẽ “ừm” một tiếng, “Tôi tưởng anh ấy làm càn chứ! Thật sự xin lỗi!”
“Không sao!” Anh ta mỉm cười nhún vai, tỏ vẻ thật lòng không để ý, sau đó lại hỏi, “Sao anh ấy không đi cùng cô?”
“Anh ấy tình cờ gặp phải hai người quen! Tôi không thích nghe họ nói chuyện kinh doanh, nên không ở đó. Tìm mọi người cả buổi cũng không tìm ra!”
“Mắt cô để trên trần nhà, có thể tìm được mới là lạ đó!” Phó tổng VƯơng bật cười, “Mấy người chúng tôi thấy cô lượn qua lượn qua trước mặt chúng tôi những ba lần! Tôi còn đánh cược xem cô lượn bao nhiêu lần mới tìm ra, cuối cùng cô lại chạy đến chỗ này ngồi.”
“Đây không phải nhiều người quá, tôi nhìn đến hoa mắt sao!” Nhan Thanh nhăn trán, “Mấy người họ đâu?”
“Bên kia kìa!” Phó tổng Vương nghiêng đầu, sau đó vẫy vẫy tay về hướng vài người đang đứng tụ tập.
Trong công ty, Nhan thanh không tính là người mới, nhưng tư cách và kinh nghiệm vẫn còn thấp.
Giải thưởng lần này tuy rằng không phải giải thưởng quốc tế nổi tiếng gì, nhưng dưới tình hình toàn bộ mọi người trong công ty đều bị đánh rớt, cô vừa ra tay đã cầm giải nhì. Hơn nữa, lúc trưa trao giải, trợ lý của nhà thiết kế Jenifer còn cố ý truyền đạt ông chủ nhà hắn rất thưởng thức người mới là Nhan Thanh, lần này cô hoàn toàn trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.
Hơn nữa, điều càng khiến cho người khác quan tâm, còn có người bạn trai thần bí trong truyền thuyết của cô…
Lúc mọi người lắm mồm tra hỏi, cô theo bản năng nhìn về phía phó tổng Vương, dù sao người từng chính thức gặp mặt Cố Trạch Vũ cũng chỉ có anh ta. Nhưng đối phương chỉ trả lại cô bằng ánh mắt hết sức vô tội.
Vì thế có chút không biết làm sao.
Cô chỉ sợ người trong công ty đồn đại lung tung, lúc trao giải mới cố ý thương lượng với Cố Trạch Vũ, bảo anh đứng ở góc phòng chờ cô. Sau khi kết thúc cũng đi thật xa khỏi hội trường mới hợp lại với anh. Vậy mà vẫn đánh giá thấp năng lực bàn tán của quốc dân.
Nhưng cũng may, cũng may… Cũng may chỉ biết là cô có một người bạn trai thần bí, cũng không biết nam chính kia là Cố Trạch Vũ. Bằng không cô sẽ lãnh đủ!
Nhưng lúc sợ cái gì thì cái đó lại đến.
Bên này cô phải cười gượng gạo, vất vả đổ mồ hôi hột bịa chuyện, thì sau lưng có một giọng nam trầm thấp xen vào, “Sao em lại chạy đến chỗ này, làm anh phải tìm!” Quen thuộc như thế, không phải là Cố Trạch Vũ thì là ai!
Nhan Thanh bỗng choáng váng, xoay qua, dùng một ánh mắt cực kỳ căm hận nhìn anh.
Làm sao Cố Trạch Vũ lại không biết tâm tư của cô chứ. Trong lòng ớn lạnh, cũng không nhìn cô, đi qua đó một tay trực tiếp kéo cô vào lòng.
Thời điểm tầm mắt hai người giao nhau, bên kia đã có người nhận ra Cố Trạch Vũ, khó tin mở miệng “A” một tiếng, “Cố Trạch Vũ… Tổng giám đốc Cố, anh chính là tổng giám đốc của Hằng Hưng! Anh… Anh là bạn trai của Nhan Thanh à?!”
“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy!” Vẻ mặt Cố Trạch Vũ thản nhiên khi ném xuống một trái bom hạng nặng, đồng nghiệp trong công ty đều kinh ngạc đến ngây người, còn người đó thì ôn tồn thân thiết, “Nên sớm mời mọi người ra ngoài dùng bữa, vì không có thời gian! Nhan Thanh nhà tôi bình thường ở công ty phiền mọi người chiếu cố giúp, có chỗ nào không chu đáo, sau này xin hãy khoan dung cho!”
***
Chú thích:
(1) Bước qua vạn bụi hoa, không phiến lá dính thân: đại khái chỉ những người lăng nhăng yêu đương khắp nơi mà không phải chịu trách nhiệm với ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.