Giữ Thân Như Ngọc

Chương 10

Hảo Khổ A

08/09/2024

Ba kẻ mưu trí đang hội tụ tại Ma Cung.

Nơi đây lắt léo quanh co, ngũ sư tỷ cũng mất tinh thần:

"Lẽ ra ta không nên viết phức tạp như thế này."

Ta cùng ngũ sư tỷ ngồi xổm xuống, Ma Cung quá lớn, chúng ta hoàn toàn không biết sư tôn bị giam ở đâu!

Nhị sư huynh bỗng nhiên túm lấy ta: "Không phải ngươi có cùng cảm ứng với kiếm của sư tôn sao?"

Ta kinh ngạc: "Quả là cao tay!"

Đúng là nhị sư huynh biết tất cả mọi thứ.

Ta niệm chú cảm ứng với thanh kiếm của sư tôn. Cuối cùng, Sư tôn đã hồi đáp: "Hướng tây nam, cách đây hai dặm!"

Ba người chúng ta vừa bước vào cổng cung điện đã bị trúng cấm chế, không thể nhúc nhích.

Đại sư huynh ngồi trên cao, đôi môi mỏng khẽ mở: "Sư tôn, người xem, những đệ tử yêu quý của người đều đã tới rồi."

Sư tôn bị trói chặt bởi sợi dây Cửu Long và đang bị ném lên giường.

Mái tóc đen của người xõa tung, không thể cử động, hiện lên một vẻ đẹp chấn động lòng người.

Trong lòng ta chợt dâng lên một nỗi bất an, và ta đã hiểu vì sao ngũ sư tỷ nói những cảnh tiếp theo có thể quá táo bạo.

Đại sư huynh nâng sư tôn dậy, cẩn thận chỉnh lại những sợi tóc rối trước trán người.

"Sư tôn à! Người luôn không muốn nhìn ta thêm một lần nào, giờ đây, chẳng phải người chỉ có thể nhìn ta sao?"

"Chỉ có thể để ta đùa giỡn mà thôi."

Ba người chúng ta đều hít một hơi lạnh!

Đặc biệt là ngũ sư tỷ, nàng cúi đầu, mặt càng lúc càng đỏ.



Sư tôn quát lớn: "Cút!"

Người vẫn như mọi khi, nóng nảy và bộc trực.

Đại sư huynh vừa búi tóc cho sư tôn, vừa nói: "Sư tôn có mắng ta, ta cũng vui lòng, còn hơn là người không thèm để ý đến ta."

Sư tôn nhìn về phía ta, và ta nhận thấy có sự cảm ứng.

Người hỏi ta: "Ngươi có bị thương không?"

Sư tôn ơi, ta muốn khóc mất thôi! Lúc này mà người vẫn còn lo lắng cho ta.

Đại sư huynh tiếp tục nói: "Sư tôn, khi người thu nhận ta làm đệ tử, người nói ta là người hay là ma đều phải sống theo bản tâm. Nhưng người mãi mãi chỉ vì ta là ma mà coi thường ta."

"Người luôn không thèm để ý đến ta, người đối xử với tất cả mọi người đều tốt hơn với ta."

"Người có biết, con yêu quái mà người bảo ta đi diệt trừ gần như đã lấy đi kim đan của ta? Ta suýt nữa đã mất mạng!"

"Khi người bị thương, người chỉ chú ý đến tiểu sư muội nấu ăn cho người, người có biết ta đã truyền linh lực cho người suốt đêm không?"

"Và cả, người chỉ bảo một mình tiểu sư muội đến phòng người để chép 《Đạo Đức Kinh》."

"Hai người còn cùng ngâm mình trong Hàn Đàm, tại sao người lại chỉ đối xử thân thiết với nàng?"

"Sư tôn, người chưa từng nhìn thấy ta!"

Lời nói của đại sư huynh càng lúc càng trở nên kích động.

Cuối cùng, trong điện chỉ còn lại một sự im lặng nặng nề.

Sư tôn trầm mặc không nói gì.

Một lúc sau, người mới cất lời: "Ta nợ ngươi... Ta vẫn luôn coi ngươi là đệ tử."

Đại sư huynh cười, cười đến đau lòng, rõ ràng là đang cười, nhưng trông lại cô đơn và mong manh vô cùng.

"Sư tôn à, nhưng giờ đây ta không chỉ muốn làm đệ tử của người nữa."



Sư tôn nhìn hắn đăm đăm, đại sư huynh cười hỏi: "Sư tôn, để ba người đệ tử của người chứng kiến chúng ta thành thân có được không?"

Cảnh này quá mức táo bạo rồi chăng?

Khuôn mặt sư tôn lúc đỏ lúc trắng, trắng rồi lại đỏ.

Cuối cùng người nhìn chằm chằm vào ta.

Ta trợn to mắt, ra hiệu rằng mình cũng đang bị cấm chế của đại sư huynh hắc hóa, không có cách nào giúp được!

Ba người chúng ta chỉ bị hạn chế hành động, chứ không bị cấm ngôn.

Thế nhưng lúc này không ai dám nói lời nào.

Ta nháy mắt ra hiệu cho ngũ sư tỷ, nhưng nàng chỉ thở dài rồi lắc đầu.

Đại sư huynh quay sang hỏi chúng ta: "Các ngươi đến để chúc mừng ta và sư tôn sao?"

Nhị sư huynh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn đại sư huynh.

Ta và ngũ sư tỷ vội vàng nịnh nọt: "Phải, phải, đúng vậy."

Không ai biết rằng, vì ta và sư tôn có sự cảm ứng, nên lúc này người đang mắng ta rất dữ dội.

Trong lòng ta thầm khuyên nhủ: 【Sư tôn, lúc này chúng ta đều không phải là đối thủ của đại sư huynh, chỉ có thể tạm nhẫn nhịn thôi.】

Do sự nịnh nọt của ta và ngũ sư tỷ, đại sư huynh ra lệnh cho thuộc hạ đưa ba người chúng ta đến tẩm điện.

Trước khi đi, nhị sư huynh nói: "Đại sư huynh, tỉnh táo lại đi. Ta luôn ở bên ngươi, ta…"

Ngũ sư tỷ kéo nhị sư huynh đi, rõ ràng là đại sư huynh lúc này đã hoàn toàn bị tâm ma khống chế.

Thuộc hạ của đại sư huynh bảo rằng họ có một tin vui muốn thông báo, ngũ sư tỷ vội vàng cúi gằm mặt xuống đất.

"Đêm nay, Thiếu quân của chúng ta sẽ cùng Ngọc Hành tiên tôn thành hôn, động phòng hoa chúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giữ Thân Như Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook