Chương 72: Quay trở về
Tg Mể Mể
26/06/2023
Mọi thứ đã bị thời gian làm cho lưu mờ, nỗi đau dần vơi đi nhưng vết thương lòng thì vẫn vẹn nguyên nó cứ đau âm ỉ trong trái tim cô. Đã quá lâu Nhược Hy đã không quay về nơi này cô vừa đặt chân xuống sân bay liền đi đến mộ của ba mình hôm nay cũng là ngày giỗ của ba cô, Nhược Hy đã không còn như xưa cô đã trở thành một người phụ nữ thành công và vô cùng xinh đẹp, cô cũng phải cám ơn những tổn thương khi xưa mới tạo ra một Nhược Hy mạnh mẻ ngày hôm nay.
Nhược Hy cầm một bó hoa, cô khoác trên người một bộ váy đen với mái tóc đã ngắn hơn vai, năm xưa chính hắn đã từng rất thích mái tóc của cô những khi nằm cạnh hắn thường hay đưa tay vuốt ve đưa tóc cô lên để ngửi mùi hương thơm của mái tóc, Nhược Hy cảm thấy thật khinh thường cô đã không một chút tiếc nuối cắt đi mái tóc của mình để quên đi mọi quá khứ về hắn.
Suốt 5 năm qua cô đã để ba mình ở lại nơi lạnh lẽo này tuy có mọi người thay phiên nhau đến lau dọn nhổ cỏ nhưng Nhược Hy không muốn ba mình nằm ở đây một mình, cô và mẹ sẽ đem tro cốt của ba sang Mỹ để sống cùng hai mẹ con cô. Nhược Hy cầm nhang lên đốt cho ba mình cô nhìn tấm di ảnh mà đôi mắt cứ rưng rưng nước mắt nỗi đau năm xưa lại ù về.
Sau khi dọn dẹp lau chùi phần mộ của ba Nhược Hy đã ngồi ở đó rất lâu để tâm sự với ba mình cô kể cho ba nghe những khoảng thời gian cô và mẹ sống ở Mỹ, bây giờ mẹ cô đã vui vẻ hơn xưa bà có rất nhiều bạn bè thường ngày cùng bà tâm sự, Nhược Hy đã yên lòng được phần này.
Nhược Hy bước ra khỏi nghĩa trang cô đeo kính đen che đi nữa gương mặt, một chiếc xe lướt ngang qua cô, Nhược Hy cũng không để ý lắm cô đi đến chỗ đỗ xe lái xe đi. Thế Phong đi đến mộ của ba Nhược Hy hắn nhìn thấy phần mộ vô cùng sạch sẽ hoa đã được cắm rất tỉ mỉ nhưng cách cắm hoa này vô cùng quen thuộc đối với hắn, suốt mấy năm qua chính hắn là người chăm lo cho phần mộ ba của Nhược Hy, lúc đầu Vĩnh Nghiêm không đồng ý vì nếu Nhược Hy biết thì sẽ giận mọi người nhưng nhìn thấy sự chân thành của Thế Phong mọi người đành giấu chuyện này, hằng năm vào ngày giỗ và các diệp lễ tết Thế Phong đều đến quét dọn chăm sóc cho phần mộ của ba Nhược Hy. Đây là cách hắn chuột lại những lỗi lầm đã gây ra cho gia đình cô, Thế Phong cũng không mong Nhược Hy có thể tha thứ cho mình vì những lỗi lầm của hắn quá lớn, hắn chỉ mong có thể làm cho cô nguôi ngoai đi một phần nào đó cũng để hắn không cảm thấy áy náy về sao.
Nhược Hy lái xe đến nhà của Vĩnh Nghiêm bây giờ anh đã kết hôn với Tuyết Vân hiện tại cô ấy đang mang thai, hai vợ chồng họ đang vui vẻ uống trà ngoài vườn nhà Nhược Hy nhìn thấy khung cảnh hạnh phục cô cảm thấy chạnh lòng vô cùng nếu không có những tai nạn ngày hôm đó chắc bây giờ cô cũng đã có một tiểu bảo bối đáng yêu an ủi cô mỗi khi cô buồn.
Nhược Hy đưa tay ra bấm chuông ở cổng tiếng chuông vang lên Vĩnh Nghiêm liền đứng lên đi ra mở cổng nhìn thấy Nhược Hy anh liền vui mừng nói.
" Em về Khi nào vậy?, sao không gọi cho anh ra đón."
Nhược Hy cười nhẹ nói.
" Em muốn tạo bất ngờ cho mọi người."
Vĩnh Nghiêm mở cổng để Nhược Hy đi vào, Tuyết Vân nhìn thấy cô liền vội vàng đứng lên vui mừng nói.
" Cậu về rồi đấy à."
Nhược Hy vội vàng đi đến đỡ lấy Tuyết Vân rồi nói.
" Cậu xem cái bụng to như thế còn đứng lên làm gì."
Tuyết Vân liền nũng nịu nói.
" Này thấy tớ có mập lên không cũng tại Vĩnh Nghiêm ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon buộc tớ ăn rất ngon miệng cậu xem hai cái má của tớ đã to ra rồi này."
Nhược Hy liền bật cười nói.
" Trong rất đáng yêu, cậu đấy phải tẩm bổ để lo cho con của tớ, tớ sẽ là mẹ đỡ đầu của đứa bé trong bụng cậu đấy biết chưa."
Nhược Hy đưa tay sờ lên bụng của Tuyết vân, bỗng nhiên đôi mắt cô cụp lại nỗi buồn mất con lại một lần nữa dâng trào trong cô, Vĩnh Nghiêm biết Nhược Hy đang buồn liền đổi sang chủ đề khác.
" Em định về đây đến khi nào hay là về đây sinh sống luôn."
Nhược Hy cười nói.
" Em chỉ về vài tháng thăm mọi người rồi quay về Mỹ bên ấy em còn có công ty và nhiều việc phải lo lắm.'
Nhược Hy liền nhớ đến Lan Anh cô bạn hay mít ướt của mình.
" À phải rồi Lan Anh và Vũ Hàn sao rồi ?"
Tuyết Vân bỗng nhiên trầm mặc nói.
" Ba của Lan Anh không chấp nhận Vũ Hàn bởi vì anh ta không có cha mẹ một tay dì của anh ta nuôi nấng đó là rào cản lớn nhất của hai người, tớ cảm thấy vô cùng phẫn nộ với sự độc đoán và cổ hữu của ba Lan Anh thời đại nào rồi mà còn phân biệt đối xử như vậy."
Vĩnh Nghiêm liền lên tiếng.
" Em đừng trách ba của Lan Anh ông ấy chỉ muốn con mình có một cuộc sống tốt hơn thôi."
Nhược Hy cảm thấy đau lòng thay cho Lan Anh nhưng không được ở bên người mình yêu còn đau đớn hơn
"Vậy bây giờ họ sao rồi ?."
Tuyết Vân thở dài nói.
" Hai người đã bỏ trốn cùng nhau họ đang sống rất chật vật nhưng Vũ Hàn rất thương yêu Lan Anh không để cho cậu ấy phải thiếu thốn bất cứ thứ gì."
Nhược Hy tò mò hỏi.
" Vậy ba của cậu ấy không đến thăm con gái luôn à "
Tuyết Vân lắc đầu nói.
" Mẹ cậu ấy vì thương con gái nên cũng thường qua lại thăm cậu ấy còn ba của cậu ấy thì vô cùng cứng lòng."
Vĩnh Nghiêm lại tiếp lời.
" Nhưng Vũ Hàn là một người đàn ông tốt anh ấy không phụ lòng của Lan Anh là được rồi."
Nhược Hy đang ngẫm nghĩ về tình yêu của mọi người xung quanh cô, ai cũng được hạnh phúc bên người mình yêu còn cô thì chỉ toàn nước mắt giăng lối trên con đường hôn nhân và tình yêu cuộc đời cô như một thước phim buồn.
Nhược Hy cầm một bó hoa, cô khoác trên người một bộ váy đen với mái tóc đã ngắn hơn vai, năm xưa chính hắn đã từng rất thích mái tóc của cô những khi nằm cạnh hắn thường hay đưa tay vuốt ve đưa tóc cô lên để ngửi mùi hương thơm của mái tóc, Nhược Hy cảm thấy thật khinh thường cô đã không một chút tiếc nuối cắt đi mái tóc của mình để quên đi mọi quá khứ về hắn.
Suốt 5 năm qua cô đã để ba mình ở lại nơi lạnh lẽo này tuy có mọi người thay phiên nhau đến lau dọn nhổ cỏ nhưng Nhược Hy không muốn ba mình nằm ở đây một mình, cô và mẹ sẽ đem tro cốt của ba sang Mỹ để sống cùng hai mẹ con cô. Nhược Hy cầm nhang lên đốt cho ba mình cô nhìn tấm di ảnh mà đôi mắt cứ rưng rưng nước mắt nỗi đau năm xưa lại ù về.
Sau khi dọn dẹp lau chùi phần mộ của ba Nhược Hy đã ngồi ở đó rất lâu để tâm sự với ba mình cô kể cho ba nghe những khoảng thời gian cô và mẹ sống ở Mỹ, bây giờ mẹ cô đã vui vẻ hơn xưa bà có rất nhiều bạn bè thường ngày cùng bà tâm sự, Nhược Hy đã yên lòng được phần này.
Nhược Hy bước ra khỏi nghĩa trang cô đeo kính đen che đi nữa gương mặt, một chiếc xe lướt ngang qua cô, Nhược Hy cũng không để ý lắm cô đi đến chỗ đỗ xe lái xe đi. Thế Phong đi đến mộ của ba Nhược Hy hắn nhìn thấy phần mộ vô cùng sạch sẽ hoa đã được cắm rất tỉ mỉ nhưng cách cắm hoa này vô cùng quen thuộc đối với hắn, suốt mấy năm qua chính hắn là người chăm lo cho phần mộ ba của Nhược Hy, lúc đầu Vĩnh Nghiêm không đồng ý vì nếu Nhược Hy biết thì sẽ giận mọi người nhưng nhìn thấy sự chân thành của Thế Phong mọi người đành giấu chuyện này, hằng năm vào ngày giỗ và các diệp lễ tết Thế Phong đều đến quét dọn chăm sóc cho phần mộ của ba Nhược Hy. Đây là cách hắn chuột lại những lỗi lầm đã gây ra cho gia đình cô, Thế Phong cũng không mong Nhược Hy có thể tha thứ cho mình vì những lỗi lầm của hắn quá lớn, hắn chỉ mong có thể làm cho cô nguôi ngoai đi một phần nào đó cũng để hắn không cảm thấy áy náy về sao.
Nhược Hy lái xe đến nhà của Vĩnh Nghiêm bây giờ anh đã kết hôn với Tuyết Vân hiện tại cô ấy đang mang thai, hai vợ chồng họ đang vui vẻ uống trà ngoài vườn nhà Nhược Hy nhìn thấy khung cảnh hạnh phục cô cảm thấy chạnh lòng vô cùng nếu không có những tai nạn ngày hôm đó chắc bây giờ cô cũng đã có một tiểu bảo bối đáng yêu an ủi cô mỗi khi cô buồn.
Nhược Hy đưa tay ra bấm chuông ở cổng tiếng chuông vang lên Vĩnh Nghiêm liền đứng lên đi ra mở cổng nhìn thấy Nhược Hy anh liền vui mừng nói.
" Em về Khi nào vậy?, sao không gọi cho anh ra đón."
Nhược Hy cười nhẹ nói.
" Em muốn tạo bất ngờ cho mọi người."
Vĩnh Nghiêm mở cổng để Nhược Hy đi vào, Tuyết Vân nhìn thấy cô liền vội vàng đứng lên vui mừng nói.
" Cậu về rồi đấy à."
Nhược Hy vội vàng đi đến đỡ lấy Tuyết Vân rồi nói.
" Cậu xem cái bụng to như thế còn đứng lên làm gì."
Tuyết Vân liền nũng nịu nói.
" Này thấy tớ có mập lên không cũng tại Vĩnh Nghiêm ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon buộc tớ ăn rất ngon miệng cậu xem hai cái má của tớ đã to ra rồi này."
Nhược Hy liền bật cười nói.
" Trong rất đáng yêu, cậu đấy phải tẩm bổ để lo cho con của tớ, tớ sẽ là mẹ đỡ đầu của đứa bé trong bụng cậu đấy biết chưa."
Nhược Hy đưa tay sờ lên bụng của Tuyết vân, bỗng nhiên đôi mắt cô cụp lại nỗi buồn mất con lại một lần nữa dâng trào trong cô, Vĩnh Nghiêm biết Nhược Hy đang buồn liền đổi sang chủ đề khác.
" Em định về đây đến khi nào hay là về đây sinh sống luôn."
Nhược Hy cười nói.
" Em chỉ về vài tháng thăm mọi người rồi quay về Mỹ bên ấy em còn có công ty và nhiều việc phải lo lắm.'
Nhược Hy liền nhớ đến Lan Anh cô bạn hay mít ướt của mình.
" À phải rồi Lan Anh và Vũ Hàn sao rồi ?"
Tuyết Vân bỗng nhiên trầm mặc nói.
" Ba của Lan Anh không chấp nhận Vũ Hàn bởi vì anh ta không có cha mẹ một tay dì của anh ta nuôi nấng đó là rào cản lớn nhất của hai người, tớ cảm thấy vô cùng phẫn nộ với sự độc đoán và cổ hữu của ba Lan Anh thời đại nào rồi mà còn phân biệt đối xử như vậy."
Vĩnh Nghiêm liền lên tiếng.
" Em đừng trách ba của Lan Anh ông ấy chỉ muốn con mình có một cuộc sống tốt hơn thôi."
Nhược Hy cảm thấy đau lòng thay cho Lan Anh nhưng không được ở bên người mình yêu còn đau đớn hơn
"Vậy bây giờ họ sao rồi ?."
Tuyết Vân thở dài nói.
" Hai người đã bỏ trốn cùng nhau họ đang sống rất chật vật nhưng Vũ Hàn rất thương yêu Lan Anh không để cho cậu ấy phải thiếu thốn bất cứ thứ gì."
Nhược Hy tò mò hỏi.
" Vậy ba của cậu ấy không đến thăm con gái luôn à "
Tuyết Vân lắc đầu nói.
" Mẹ cậu ấy vì thương con gái nên cũng thường qua lại thăm cậu ấy còn ba của cậu ấy thì vô cùng cứng lòng."
Vĩnh Nghiêm lại tiếp lời.
" Nhưng Vũ Hàn là một người đàn ông tốt anh ấy không phụ lòng của Lan Anh là được rồi."
Nhược Hy đang ngẫm nghĩ về tình yêu của mọi người xung quanh cô, ai cũng được hạnh phúc bên người mình yêu còn cô thì chỉ toàn nước mắt giăng lối trên con đường hôn nhân và tình yêu cuộc đời cô như một thước phim buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.