Chương 41: Quay về
Tg Mể Mể
26/06/2023
Nhược Hy được hắn bế để đi ra xe cô không thể nào mở mắt nổi đầu óc nặng nề, khi hắn bước ra ngoài, Nhược Hy mơ màng mở mắt cô bóng dáng của Vĩnh Nghiêm vẫn còn đứng ở đó khóe mắt cô bỗng nhiên ứa ra giọt nước mắt, cô cảm thấy có lỗi với Vĩnh Nghiêm nhưng không thể nào làm được gì để cho anh phải thấy cảnh này cô vô cùng tuyệt vọng, Vĩnh Nghiêm nhìn thấy Nhược Hy đang được Thế Phong bế anh ta vội vàng chạy đến nhưng lại bị hai tên vệ sĩ của hắn ngăn lại, Thế Phong vẫn cứ bước đi mặc cho Vĩnh Nghiêm đứng đó kêu gào.
Ngồi trên máy bay tâm trạng của Nhược Hy vô cùng tồi tệ cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hàng sương đã kéo dài trên đôi mắt, Nhược Hy ngước mặt lên để nước mắt không rơi xuống, cô vô cùng đau lòng tại sao hắn lại có thể bỉ ổi xấu xa đối xử với cô chẳng khác nào một con rối tùy ý chơi đùa, Thế Phong nhìn về phía Nhược Hy cô không thèm nhìn hắn lấy một lần, hắn bất giác lên tiếng nói.
" Thương nhớ tên đó đến như vậy à."
Nhược Hy mệt mỏi không muốn nói thêm bất cứ lời nào với hắn nên cô chọn cách im lặng, hai người cứ như vậy cho đến khi đáp cánh máy bay về nước, một chiếc xe đến đón họ về
Nhược Hy lại phải quay trở lại ngôi nhà chứa đầy nỗi đau này, hai người bước vào trong mẹ của Thế Phong đã ngồi ở phòng khách từ bao giờ cô và hắn hơi bất ngờ khi nhìn thấy bà, cô lại phải diễn trước mặt bà là một cô vợ hiền thục
" Con chào mẹ."
Mẹ chồng cô khi nhìn thấy hai người liền vui vẻ đứng lên nói.
" Hai đứa mới đi đâu về vậy, mẹ ngồi ở đây đợi cái con suốt một buổi đấy."
Nhược Hy và Thế Phong chỉ biết cười gượng hắn đi đến đưa tay vòng qua eo của Nhược Hy thể hiện tìm cảm để cho mẹ hắn không nghi ngờ nhưng trên gương mặt của Nhược Hy là sự ghét bỏ hắn.
" Mẹ đến đây làm gì vậy ?"
Bà Mạc cười nói.
" Đến xem hài đứa có sống hòa thuận với nhau hay không thôi, nhìn hai vợ chồng con vui vẻ như vậy mẹ cảm thấy vui lắm."
Bà cứ nghĩ là cô và hắn đã đi du lịch cùng nhau nên mới đem theo hành lý nào ngờ đâu hai người họ lại đang cãi nhau nghiêm trọng.
" Con đấy có ức hiếp con bé không đấy."
Thế Phong đưa mắt nhìn Nhược Hy rồi nói với mẹ mình.
" làm gì có chuyện đó hả mẹ."
Hắn cúi đầu xuống hôn lên má Nhược Hy một cái, hắn hít vào rất mạnh cô cảm thấy khó chịu liền nhìn Thế Phong bằng ánh mắt tức giận. Mẹ chồng thấy cô không được vui liền hỏi.
" Sao mẹ thấy Nhược Hy không được vui vậy."
Thế Phong liền bá đạo nói.
" Vì tối hôm qua con làm cho cô ấy đau nên cô ấy mới giận hờn con một chút thôi."
Nhược Hy nghe hắn nói gương mặt cô đỏ bừng vội vàng giải thích.
" Mẹ đừng nghe anh ta nói nhảm."
Bà Mạc liền cười tủm tỉm nói
" Mẹ biết rồi, mẹ không nghe nó."
Nhược Hy lầm bầm chửi hắn.
" Cái tên xấu xa lúc nào cũng tùy tiện nói ra những chuyện xấu hổ mà không biết ngượng miệng."
Họ đi vào nhà bàn ăn đã được dọn ra sẵn sàng ba người đi đến bàn ăn ngồi xuống bỗng nhiên chuông điện thoại của Thế Phong vang lên liên tục hắn lấy điện thoại ra xem bỗng nhiên tắt máy, Nhược Hy chỉ cần nhìn biểu hiện trên gương mặt của Thế Phong cô đã đoán ra được vài phần là ai đang gọi đến, gương mặt của hắn rất điềm tĩnh nhưng trong lòng lại đang rất lo lắng, Nhược Hy lên tiếng mỉa mai nói.
" Ai gọi cho anh vậy ?"
Thế Phong trả lời hoa loa.
" Chỉ là công việc thôi."
Nhược Hy liền cười nhếch mép nói.
" Có cần phải đi ra ngoài không hay bây giờ đi luôn đi nếu không lại gặp rắc rối thêm."
Thế Phong nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
" Em đang nói linh tinh gì vậy mau ăn cơm đi."
Nhược Hy chẳng thèm nhìn hắn cô cầm đũa lên để ăn cơm, bà Mạc nhìn cách hai người đối xử với nhau cũng đã ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Sau khi dùng bữa xong họ vào phòng khách nói chuyện với nhau trong lòng Thế Phong lại nơm nớp, Nhược Hy thì bình thản ngồi thưởng thức tách trà, một lúc sau mẹ chồng cô đã ra về Nhược Hy liền ngưng vở diễn vợ hiền dâu thảo cô đi lên phòng ngủ cô vừa bước chân lên bậc thang Thế Phong liền cất giọng nói.
" Tôi phải làm gì để em không nghĩ đến tên đó nữa "
Nhược Hy cười khinh bỉ nói.
" Tôi không cần anh làm gì cả tôi chỉ mong anh đừng xen vào cuộc sống của tôi hai chúng ta chỉ bị ràng buộc bởi tờ giấy đăng kí kết hôn đợi đến lúc thích hợp chúng ta sẽ đường ai nấy đi."
Nói rồi cô đi thẳng lên lầu
Thế Phong ngồi tựa lưng vào ghế sofa lấy ra một điếu thuốc để hút suốt ba năm qua chỉ có thứ này mới làm cho hắn bớt căng thẳng.
Ngồi trên máy bay tâm trạng của Nhược Hy vô cùng tồi tệ cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hàng sương đã kéo dài trên đôi mắt, Nhược Hy ngước mặt lên để nước mắt không rơi xuống, cô vô cùng đau lòng tại sao hắn lại có thể bỉ ổi xấu xa đối xử với cô chẳng khác nào một con rối tùy ý chơi đùa, Thế Phong nhìn về phía Nhược Hy cô không thèm nhìn hắn lấy một lần, hắn bất giác lên tiếng nói.
" Thương nhớ tên đó đến như vậy à."
Nhược Hy mệt mỏi không muốn nói thêm bất cứ lời nào với hắn nên cô chọn cách im lặng, hai người cứ như vậy cho đến khi đáp cánh máy bay về nước, một chiếc xe đến đón họ về
Nhược Hy lại phải quay trở lại ngôi nhà chứa đầy nỗi đau này, hai người bước vào trong mẹ của Thế Phong đã ngồi ở phòng khách từ bao giờ cô và hắn hơi bất ngờ khi nhìn thấy bà, cô lại phải diễn trước mặt bà là một cô vợ hiền thục
" Con chào mẹ."
Mẹ chồng cô khi nhìn thấy hai người liền vui vẻ đứng lên nói.
" Hai đứa mới đi đâu về vậy, mẹ ngồi ở đây đợi cái con suốt một buổi đấy."
Nhược Hy và Thế Phong chỉ biết cười gượng hắn đi đến đưa tay vòng qua eo của Nhược Hy thể hiện tìm cảm để cho mẹ hắn không nghi ngờ nhưng trên gương mặt của Nhược Hy là sự ghét bỏ hắn.
" Mẹ đến đây làm gì vậy ?"
Bà Mạc cười nói.
" Đến xem hài đứa có sống hòa thuận với nhau hay không thôi, nhìn hai vợ chồng con vui vẻ như vậy mẹ cảm thấy vui lắm."
Bà cứ nghĩ là cô và hắn đã đi du lịch cùng nhau nên mới đem theo hành lý nào ngờ đâu hai người họ lại đang cãi nhau nghiêm trọng.
" Con đấy có ức hiếp con bé không đấy."
Thế Phong đưa mắt nhìn Nhược Hy rồi nói với mẹ mình.
" làm gì có chuyện đó hả mẹ."
Hắn cúi đầu xuống hôn lên má Nhược Hy một cái, hắn hít vào rất mạnh cô cảm thấy khó chịu liền nhìn Thế Phong bằng ánh mắt tức giận. Mẹ chồng thấy cô không được vui liền hỏi.
" Sao mẹ thấy Nhược Hy không được vui vậy."
Thế Phong liền bá đạo nói.
" Vì tối hôm qua con làm cho cô ấy đau nên cô ấy mới giận hờn con một chút thôi."
Nhược Hy nghe hắn nói gương mặt cô đỏ bừng vội vàng giải thích.
" Mẹ đừng nghe anh ta nói nhảm."
Bà Mạc liền cười tủm tỉm nói
" Mẹ biết rồi, mẹ không nghe nó."
Nhược Hy lầm bầm chửi hắn.
" Cái tên xấu xa lúc nào cũng tùy tiện nói ra những chuyện xấu hổ mà không biết ngượng miệng."
Họ đi vào nhà bàn ăn đã được dọn ra sẵn sàng ba người đi đến bàn ăn ngồi xuống bỗng nhiên chuông điện thoại của Thế Phong vang lên liên tục hắn lấy điện thoại ra xem bỗng nhiên tắt máy, Nhược Hy chỉ cần nhìn biểu hiện trên gương mặt của Thế Phong cô đã đoán ra được vài phần là ai đang gọi đến, gương mặt của hắn rất điềm tĩnh nhưng trong lòng lại đang rất lo lắng, Nhược Hy lên tiếng mỉa mai nói.
" Ai gọi cho anh vậy ?"
Thế Phong trả lời hoa loa.
" Chỉ là công việc thôi."
Nhược Hy liền cười nhếch mép nói.
" Có cần phải đi ra ngoài không hay bây giờ đi luôn đi nếu không lại gặp rắc rối thêm."
Thế Phong nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
" Em đang nói linh tinh gì vậy mau ăn cơm đi."
Nhược Hy chẳng thèm nhìn hắn cô cầm đũa lên để ăn cơm, bà Mạc nhìn cách hai người đối xử với nhau cũng đã ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Sau khi dùng bữa xong họ vào phòng khách nói chuyện với nhau trong lòng Thế Phong lại nơm nớp, Nhược Hy thì bình thản ngồi thưởng thức tách trà, một lúc sau mẹ chồng cô đã ra về Nhược Hy liền ngưng vở diễn vợ hiền dâu thảo cô đi lên phòng ngủ cô vừa bước chân lên bậc thang Thế Phong liền cất giọng nói.
" Tôi phải làm gì để em không nghĩ đến tên đó nữa "
Nhược Hy cười khinh bỉ nói.
" Tôi không cần anh làm gì cả tôi chỉ mong anh đừng xen vào cuộc sống của tôi hai chúng ta chỉ bị ràng buộc bởi tờ giấy đăng kí kết hôn đợi đến lúc thích hợp chúng ta sẽ đường ai nấy đi."
Nói rồi cô đi thẳng lên lầu
Thế Phong ngồi tựa lưng vào ghế sofa lấy ra một điếu thuốc để hút suốt ba năm qua chỉ có thứ này mới làm cho hắn bớt căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.