Chương 50
Bán Tụ Yêu Yêu
14/06/2019
Ánh trăng sáng chiếu rọi trên bầu trời, vũ cơ trong bữa tiệc dịu dàng uyển chuyển.
Khúc nhạc càng thêm vui vẻ, Thiên tử nước Tề không biết có nhã hứng từ đầu, mời rất nhiều quý tộc Yên Kinh vào trong cung.
Các danh môn khuê tú trẻ tuổi trên yến hội đều xấu hổ, thì ra nam nữ không ngồi ghế giống nhau, đều được phân ra hai bên, ánh đèn dưới mái hiên ngói xanh sáng trên cao, đá bạch ngọc trải thẳng trong hành lang đại điện, trên cột hình trụ trước điện rồng bay phượng múa, trên thềm đá liếc nhìn có thể thấy hoành phi do chính tay Thiên tử viết.
Các cung nữ trong cung đều cúi đầu, dàn thành hai hàng đứng hai bên.
Trên yến tiệc cơ bản chia làm hai loại người, một loại là các thần tử làm quan trên triều, một loại là đám nữ tử khuê các nhà các thần tử.
Tất cả mọi người đều đang phỏng đoán lý do tại sao Thiên tử đột ngột mời nhiều người như vậy tới, hoặc là vì hôn sự hoang đường của hoàng trưởng tử Lý Khải, hoặc vì Lý Dục của phủ Tấn Vương chậm chạp không chịu đính ước, trong nhà ai phàm là thiếu nữ tới tuổi thành hôn đều cẩn thận ăn mặc rồi mới tới.
Đáng tiếc Thiên tử dường như đều không có ý với hai mối hôn sự này, ánh mắt của ông ta càng nhìn nhiều trông ngóng Hàn Tương Tử lộ diện chưa lâu trên yến tiệc.
Cũng hoặc là nhìn đám tiểu công tử đến dự tiệc phía trước.
Quần thần đều sợ hãi.
Đương nhiên phủ Tấn Vương cũng ở hàng ngũ được mời, Lý Dục càng kinh hãi hơn.
Hiện giờ không chỉ có hắn biết, mà tất cả mọi người đều đã biết, Thiên tử cảm động nỗi đau mất con của Hàn đại phu, ở bên ngoài tìm được một cô nương gần giống con trai của ông ta ban thưởng làm con gái trong phủ của ông, lập tức dấy lên vô số phỏng đoán chuyện Hàn Tương Tử năm đó xuất cung như thế nào.
Thái tử nước Triệu cũng ở trên yến tiệc, trùng hợp là hắn cũng đang ngồi cạnh Hàn Tương Tử.
Nhưng không khí giữa hai người dường như bất hòa, đến cả người ngồi bên cạnh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì thi thoảng sẽ thấy vắng vẻ.
A Mộc ngồi xa một chút, không baolaau thì Thiên tử nói uống rượu đau đầu, đã sớm rời đi.
Chẳng mấy chốc thường thị bên cạnh ông ta quay lại mời Hàn Tương Tử, chỉ nói Thái Y viện đã chẩn cho bệ hạ, nhưng nhìn không ra, đúng lúc ông đang ở trong cung nên mời ông qua xem.
Thiên tử để mọi người tùy ý, nhưng ai có thể thật sự tùy ý chứ.
Tan tiệc là điều tất nhiên, chẳng qua là vấn đề thời gian. Lý Dục cũng không chú ý tới có ai rời đi, sự chú ý của hắn đều đặt trên người A Mộc, từ khi nhìn thấy nàng trong viện Hàn gia, cả người hắn đâu đâu cũng không thấy thoải mái. Cô nương này ngay từ khi ngồi vào vị trí vẫn luôn ăn, nói cũng kỳ quái, động tác của nàng không nhanh, thậm chí cũng có thể gọi là ưu nhã, nhưng vẫn chưa ngừng t lần nào. Vì trước kia cũng không phải chỉ mới tiếp xúc với A Mộc ngày một ngày hai, nhìn khuôn mặt này khiến nỗi lòng hắn thấy rất phức tạp.
Trước khi rơi xuống thác nước mười dặm, nàng ở trước mặt mình từng càn quấy, từng ăn vạ.
Nhưng cũng ngoan cố cứu hắn, cũng chính là khuôn mặt đó bỗng nhiên biến thành một cô gái nhỏ như vậy. Chỉ ánh mắt đầu tiên đã thật sự khiến hắn phải ngạc nhiên, lại nhìn nàng mà không tự chủ được phỏng đoán, rốt cuộc là thiếu niên hay thiếu nữ, tất cả điều này rốt cuộc là cố ý hay lơ đãng, trong khoảnh khắc khiến bản thân tìm vô số lý do tới gần nàng.
Vì là cô nương mà Thiên tử cố ý tuyển chọn, cho nên tất cả quan khách đều chú ý tới nàng.
Hà Kỳ Chính vẫn đứng sau lưng nàng, tân khách đều rời tiệc, đối diện chỉ có duy nhất hai người còn ở lại.
Lý Dục đối diện nàng cũng không động đậy.
Ánh mắt thản nhiên của hắn đảo qua trên người nàng, A Mộc cười với hắn, hai tay nâng ly nhướng mày với hắn.
Cũng không tận lực kiêng dè, nhìn vào ánh mắt vừa không quen thuộc cũng không xa lạ, khi nhìn hắn hoàn toàn là ánh mắt mà thiếu nữ bình thường nhìn hắn. Khi ở trong viện Hàn gia đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, dùng giọng điệu khẩn thiết nói hắn là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Nhìn xem, đây là lời một cô nương nên nói với hắn sao?
Có lẽ là vì ánh mắt của hắn ngừng lại quá lâu, A Mộc tự rót rượu cho mình, nàng hơi điều chỉnh dáng ngồi của mình, cười với hắn: "Ta mời Điện hạ uống một bình được chứ?"
Mặt nam nhân không đổi nhìn nàng.
Con trai của Hàn Tương Tử là Hàn Mộc giống như đột ngột xuất hiện.
Năm đó cũng chính vì có Thiên tử làm chỗ dựa cho ông, nghe nói thương ông không con, ôm một tiểu thái giám từ trong cung ra cho ông.
Hiện giờ thiếu nữ này đang ở trước mặt, mặc dù mang dáng người linh lung hấp dẫn, nhưng không hiểu sao hắn lại nghi ngờ dưới lớp y phục kia có phải một thiếu niên giả trang hay không?
Hắn tự tay cầm bình rượu, đang muốn ngồi dậy đã thấy Phù Tô đi tới trước một bước.
Lý Dục hơi nghiêng người lập tức đã có người tiến tới rót rượu, ánh mắt của hắn luôn một mực nhìn phía đối diện, A Mộc đang dùng một tay quơ bình rượu, hai mắt trong trẻo sáng ngời.
Chẳng qua khi nàng thấy Phù Tô, vẻ mặt này cũng như khi nhìn thấy hắn, không khác biệt là mấy: "Thái tử Điện hạ thật phong độ, tiểu nữ tử cung kính Điện hạ."
Lý Dục không khỏi nhíu mày, cho nên lời nói gì mà hắn đẹp nhất đều là lừa gạt, là thấy ai cũng lừa gạt cả.
Khuôn mặt thiếu nữ vui vẻ, khi uống rượu cũng không nhăn nhó, quả nhiên đã cạn sạch, Phù Tô liền cười: "Sảng khoái."
Trong lúc nói chuyện, Hàn Tương Tử đã quay lại, ông chỉ đứng trước đại điện, ánh mắt nhìn A Mộc nhẹ nhàng: "Còn không qua đây? Đi về."
A Mộc uống một ngụm rượu thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng đặt bình rượu lên bàn.
Nàng thi lễ quy củ với Phù Tô, lúc gần đi cũng không quên khom người với Lý Dục.
Khi nãy rõ ràng vẫn còn là cô nương rất tự tại, lúc này đến cả đi đường cũng thay đổi trở nên cẩn thận, quả nhiên giống một đôi cha con không biết phải chung đụng thế nào.
Làn váy thiếu nữ theo động tác của nàng bay qua lại.
Một người có thể giả thành người khác, nhưng cử chỉ bản năng thông thường vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Lý Dục không do dự nữa đứng dậy đuổi theo.
Sắc mặt Hàn Tương Tử bất ngờ, A Mộc nhắm mắt theo sát sau lưng ông.
Chẳng qua còn chưa ra khỏi điện, thường thị bên cạnh Thiên tử đã bước tới chào đón, hắn quỳ phịch xuống trước mặt Hàn Tương Tử, đau khổ cầu khẩn: "Hàn đại phu xin dừng bước!"
Trước mặt mọi người, hắn có khổ mà không nói được nên lời, đôi mắt trông mong bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn nam nhân trước mặt.
Đáng tiếc người ta hoàn toàn không có ý muốn dừng bước, thấy người kia sắp sửa vượt qua mình, tiểu thái giám kia liền nóng nảy vươn tay tóm lấy vạt áo ông. Ngày thường Hàn Tương Tử ghét nhất là người khác đụng chạm vào mình, ngươi xem đùi con trai ôm người khác không được ôm, ông khó khăn lắm mới tránh thoát, đang muốn nổi giận thì Thiên tử nước Tề đã nhanh chóng từ đầu hành lang bước tới.
Long bào trên người nhìn cũng không khác gì bình thường, nhưng nhìn kỹ tư thế đi đường thì có chút cổ quái.
Đương nhiên, Hàn Tương Tử liếc mắt một cái đã biết được chỗ cổ quái nằm ở đâu.
Một chân Thiên tử nước Tề không đi giày, mặc dù bước chân giả vờ như sóng nước chẳng dao động, nhưng bất luận là biểu lộ hay long bào trên người đều có thể nhìn ra được là vội vàng đi tới.
Người xung quanh lúc này quỳ xuống, ánh mắt Hàn Tương Tử lạnh lùng đào qua thường thị bên chân, không đợi hắn mở miệng thì Thiên tử nước Tề đã dậm chân.
Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, cho dù Thiên tử uy nghi còn đang ở đây, nhưng người cẩn thận cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ bối rối trên khuôn mặt ông, dù cơn tức giận lớn tới đâu cũng tiêu tan đi một nửa, nam nhân nhất thời ngoái đầu nhìn lại, giọng nói đã thấp hơn một chút: "Hà Kỳ Chính, ngươi đi theo tiểu thư về trước đi."
Lý Dục đã đi tới bên cạnh, người quỳ đầy đất không ai dám ngẩng đầu lên.
Thiên tử nước Tề bình tĩnh xoay người, giống như khi nãy ông chưa từng xuất hiện vậy.
A Mộc đứng dậy, khi nãy mới mời rượu khiến chân nàng không được vững, hơi choáng váng.
May mà Hà Kỳ Chính đứng ở trước mặt, nàng vươn tay vịn bả vai của hắn, hạ giọng ổn định chính mình: "Rượu lên đầu rồi, đi mau."
Nói xong thì đẩy hắn một cái, nàng đi theo ở phía sau.
Chẳng qua không đợi nàng đi được mấy bước, nam nhân sau lưng bỗng nhiên bước nhanh tới giữ lấy cổ tay của nàng.
Thân thể nàng vô thức phản ứng xoay ngược lại như muốn tránh thoát.
Xoay người đứng vững, con ngươi đen láy như nổi lên tầng ánh sáng nhàn nhạt: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Thế tử Điện hạ."
Lý Dục lập tức nhíu mày.
Nàng nói gì?
Có thể lôi lôi kéo kéo với một nam thị vệ, vậy mà lại nói với hắn nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Hắn mở to mắt, phất tay áo đi trước một bước: "Cùng đi."
Cùng đi, có ý gì?
Chẳng qua mặc kệ có ý gì cũng được, chỉ cần nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, A Mộc lập tức bước nhanh đuổi theo.
Hà Kỳ Chính đánh xe tới, Trường Lộ đã sớm đỗ xe ngựa ở một bên khác, lúc này thiếu nữ mới hiểu được cùng đi là có ý gì, sợ rằng hiện giờ vị chủ nhân kia đang ở trên xe chờ nàng.
Nàng hơi say rượu, ôm cánh tay lung lay đứng bên cạnh cửa xe, dùng giọng nói trong trẻo nói: "Nam đơn nữ chiếc, Thế tử Điện hạ làm như vậy không ổn đâu, ta trông thấy xe ngựa của phủ Tấn Vương ở phía sau rồi."
Rõ ràng là âm thanh của thiếu nữ, đáng tiếc trong xe không có ai đáp lại lời nàng.
Làn gió thu thổi qua giảm bớt không ít khí nóng, chân A Mộc mềm nhũn tựa lên xe.
Ánh trăng sáng trên đầu, nàng ngẩng mặt, sờ tay vào trong ngực lấy ra sợi dây đỏ đeo lên cổ, chỗ cổ áo hơi sửa lại một chút, toàn bộ đều đã che lại rồi mới nhếch môi.
Thiếu nữ cười dưới vầng trăng sáng, phất tay với vầng trăng, Hà Kỳ Chính đợi lâu không thấy nàng lên xe quả nhiên tới tìm: "Tiểu thư..."
A Mộc nhấc mép váy, ánh mắt ngừng lại.
Ngay sau lưng Hà Kỳ Chính có một chiếc xe ngựa đi qua đột ngột dừng lại.
Nam nhân vén rèm xe lên, giữa hai đầu lông mày đều là ý cười vui vẻ: "Nghe nói Hàn đại phu tạm thời không thể hồi phủ, chi bằng ta để ta đưa Hàn tiểu thư trở về được không?"
Giọng điệu của Phù Tô cứng rắn, bức màn của chiếc xe ngựa bên kia cũng bị nhấc lên, lúc này lộ ra một bên mặt của Lý Dục dưới ngọn đèn mờ ảo cũng có thể thấy được dung nhan tuấn mỹ của hắn, quả nhiên là một công tử đẹp độc nhất vô nhị. A Mộc ngoái đầu là nhìn thấy, cố ý mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Nam nhân nhanh chóng cất giọng không cho phép nghi ngờ nói: "Lên xe."
Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, rốt cục cười ra tiếng, vui vẻ vẫy tay tạm biệt Phù Tô, sau đó xoay người lên xe.
Đương nhiên, nàng vì nhất thời quên bản thân đang mặc váy ngắn vướng chân, xem nhẹ chuyện có thể ngã vào thùng xe.
Tiếng cười của Phù Tô quả thật có thể xâm nhập tận xương tủy, khiến Lý Dục phải nhíu mày.
Xe ngựa chậm rãi chạy đi, A Mộc vô cùng bình tĩnh nằm sấp dưới chân hắn ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Nàng chớp mắt: "Xin lỗi."
Dứt lời nàng bò dậy ngồi đối diện với hắn, tỏ vẻ trấn định xoay người vỗ bụi trên mép váy của mình.
Nam nhân chỉ cười lạnh: "A Mộc, ngã xuống thác nước mười dặm chơi vui lắm nhỉ?"
Hắn nhất định là thiếu niên giả dạng, ánh mắt sáng quắc.
A Mộc đương nhiên giả ngu, ngồi ngay ngắn: "Không biết Điện hạ đang nói cái gì? Thác nước mười dặm gì?"
Lý Dục hơi nhếch môi, đuôi mắt nhìn thoáng qua sợi dây đỏ lộ ra dưới cổ áo của nàng, tâm hắn khẽ động lập tức nghiêng người: "Đây là cái gì? Hả? Nếu muốn giả cũng phải giống một chút..."
Trong lúc nói chuyện, hắn bỗng nhiên xán tới gần, vươn tay lấy sợi dây đỏ.
Làn da thịt tuyết trắng bên dưới, thiếu nữ dường như hốt hoảng.
Hai tay nàng đè chặt ngực mình, mười ngón tay nhỏ xíu không khác với A Mộc là mấy, nam nhân càng cảm thấy buồn cười, nhưng không đợi hắn động thủ thì A Mộc vung nắm tay không có chưởng pháp gì tới.
Lý Dục nhận định nàng chính là thiếu niên A Mộc, làm sao chịu ngừng tay được.
Xe ngựa chạy rất chậm.
Thật ra khi A Mộc vừa bước lên xe còn nói thêm một câu với Hà Kỳ Chính, bảo hắn mặc kệ động tĩnh gì cũng không được quản, một khi yên tĩnh trở lại thì tới cứu cánh.
Lúc này trên xe vang lên những tiếng ầm vang, hắn chỉ mắt điếc tai ngơ đánh xe, nhưng lại vô cùng lo lắng.
Đương nhiên, thật ra cũng không có gì lo lắng.
Trong xe đã yên tĩnh trở lại, khi A Mộc giãy dụa đã kéo ngã nam nhân, lúc vật lộn liền kéo ra sợi dây đỏ, song song theo đó y phục của thiếu nữ dưới người hắn cũng xốc xếch.
Nửa bờ vai tuyết trắng của nàng lộ ra bên ngoài, dây áo ngực bên trong buông thõng, dường như hơi cuốn loạn với sợi dây đỏ bị hắn giật ra một chút, vừa vặn lộ ra con thỏ nhỏ tuyết trắng bên trong, bên trên điểm hồng mai ngạo nghễ, mặc dù cơ thể thiếu nữ này không mấy căng tròn, nhưng rất rõ ràng ở dưới người hắn chính là một thiếu nữ.
Mà ngọc bội trong tay hắn cũng hoàn toàn không phải là ngọc bội của phủ Tấn Vương hắn.
Khi giật mình thì xe ngựa đã ngừng lại.
Hà Kỳ Chính gọi một tiếng tiểu thư, vừa vén màn xe lên, Lý Dục vô thức nghiêng người che ánh mắt của hắn: "Đi ra ngoài!"
A Mộc lập tức kéo cổ áo lên, trở tay tát lên mặt hắn một cáu: "Khốn kiếp!"
Lúc này nàng đang cố nén ý cười, làm thế nào cũng khóc không được, chỉ dùng sức đẩy người ra, ôm lấy đầu gối vùi đầu run rẩy...
Cũng không cần người đuổi đi, Lý Dục và Trường Lộ nửa đường xuống xe.
Cảm giác ngày hôm nay quả thật muốn có bao nhiêu huyền ảo thì có bấy nhiêu huyễn ảo, muốn bết bát bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thiếu niên A Mộc trước kia giống như một vệt đậm màu ở dưới đáy lòng hắn, còn con tiểu bạch thỏ này vẫn luôn in đậm trong đầu hắn, khi ấy hắn mới giật mình, mùi rượu thơm nhàn nhạt trên người cô nương này đã xộc vào mũi hắn. Ngưu Nhị đánh xe đuổi theo sau bọn họ, đến cả Trường Lộ sau khi phát hiện ra thiếu nữ khóc cũng xuống xe nói với hắn rằng đây không phải A Mộc.
Có lẽ là quá mệt mỏi, nam nhân nhắm hai mắt lại.
Hắn xoa mi tâm, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, trời tối dần, Ngưu Nhị đánh xe cũng nhanh, chỉ một lát sau đã tới cửa lớn phủ Tấn Vương.
Trường Lộ xuống xe đầu tiên, vươn tay nhấc màn xe, Lý Dục âm trầm chậm rãi xuống xe.
Trước cánh cửa son có một tiểu nha hoàn đang đứng.
Nàng ấy không được vào cửa, đành phải đi tới đi lui bồi hồi ở cửa ra vào, thấy xe ngựa thì chạy vội tới, Lý Dục ngước mắt đương nhiên phát hiện cách đó không xa có một nhuyễn kiệu đáng đỗ.
Tiểu nha hoàn đi tới trước mặt hắn, quỳ xuống: "Điện hạ, phu nhân nhà ta mời Điện hạ đi qua đó nói một câu."
Ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc qua nàng ta: "Muộn quá rồi, có việc gì ngày mai hãy nói."
Tiểu nha hoàn không chịu đứng dậy: "Hôm nay trong phủ Tướng quân xảy ra hỏa hoạn lớn, sau khi dập tắt được lửa thì tìm được trong Từ đường một vật của phủ Tấn Vương bị thiêu hủy, phu nhân mời Điện hạ qua nói chuyện."
Vật của phủ Tấn Vương?
Nam nhân nhíu mày, Lâm thị bên trong chiếc kiệu kia cũng đã đi ra.
Lý Dục quay đầu lại nhìn, phân phó Trường Lộ và Ngưu Nhị: "Các ngươi đi vào trước đi."
Nói xong thì nhanh chóng đi tới, sắc mặt nữ nhân có vẻ tái nhợt.
Cho dù bà ta đã lựa chọn một cuộc sống mới, thế nhưng cũng không tốt như bà ta đã nghĩ, quan hệ mẹ con giữa hai người chỉ còn lại một chút dịu dàng trong trí nhớ, sớm đã bị đứa trẻ chết yểu kia mang đi rồi. Nam nhân dừng bước trước mặt bà ta, ánh mắt nặng nề: "Chuyện gì?"
Trong lòng Lâm thị chua xót, nhưng cũng biết hiện giờ không phải thời điểm để bi thương: "Đây là thứ tìm được trong Từ đường, con nhìn xem."
Bà ta lấy từ trong ngực ra một vật đặt vào lòng bàn tay giơ tới trước mặt hắn. Lý Dục vươn tay qua lấy, mở khăn lụa bọc xung quanh, một miếng ngọc lẳng lặng nằm bên trong.
Không, chính xác mà nói là hai miếng ngọc.
Một miếng ngọc bị vỡ thành hai nửa, thân ngọc còn có dấu vết bị lửa thiêu, chính là mảnh mà hắn cho A Mộc.
Khúc nhạc càng thêm vui vẻ, Thiên tử nước Tề không biết có nhã hứng từ đầu, mời rất nhiều quý tộc Yên Kinh vào trong cung.
Các danh môn khuê tú trẻ tuổi trên yến hội đều xấu hổ, thì ra nam nữ không ngồi ghế giống nhau, đều được phân ra hai bên, ánh đèn dưới mái hiên ngói xanh sáng trên cao, đá bạch ngọc trải thẳng trong hành lang đại điện, trên cột hình trụ trước điện rồng bay phượng múa, trên thềm đá liếc nhìn có thể thấy hoành phi do chính tay Thiên tử viết.
Các cung nữ trong cung đều cúi đầu, dàn thành hai hàng đứng hai bên.
Trên yến tiệc cơ bản chia làm hai loại người, một loại là các thần tử làm quan trên triều, một loại là đám nữ tử khuê các nhà các thần tử.
Tất cả mọi người đều đang phỏng đoán lý do tại sao Thiên tử đột ngột mời nhiều người như vậy tới, hoặc là vì hôn sự hoang đường của hoàng trưởng tử Lý Khải, hoặc vì Lý Dục của phủ Tấn Vương chậm chạp không chịu đính ước, trong nhà ai phàm là thiếu nữ tới tuổi thành hôn đều cẩn thận ăn mặc rồi mới tới.
Đáng tiếc Thiên tử dường như đều không có ý với hai mối hôn sự này, ánh mắt của ông ta càng nhìn nhiều trông ngóng Hàn Tương Tử lộ diện chưa lâu trên yến tiệc.
Cũng hoặc là nhìn đám tiểu công tử đến dự tiệc phía trước.
Quần thần đều sợ hãi.
Đương nhiên phủ Tấn Vương cũng ở hàng ngũ được mời, Lý Dục càng kinh hãi hơn.
Hiện giờ không chỉ có hắn biết, mà tất cả mọi người đều đã biết, Thiên tử cảm động nỗi đau mất con của Hàn đại phu, ở bên ngoài tìm được một cô nương gần giống con trai của ông ta ban thưởng làm con gái trong phủ của ông, lập tức dấy lên vô số phỏng đoán chuyện Hàn Tương Tử năm đó xuất cung như thế nào.
Thái tử nước Triệu cũng ở trên yến tiệc, trùng hợp là hắn cũng đang ngồi cạnh Hàn Tương Tử.
Nhưng không khí giữa hai người dường như bất hòa, đến cả người ngồi bên cạnh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì thi thoảng sẽ thấy vắng vẻ.
A Mộc ngồi xa một chút, không baolaau thì Thiên tử nói uống rượu đau đầu, đã sớm rời đi.
Chẳng mấy chốc thường thị bên cạnh ông ta quay lại mời Hàn Tương Tử, chỉ nói Thái Y viện đã chẩn cho bệ hạ, nhưng nhìn không ra, đúng lúc ông đang ở trong cung nên mời ông qua xem.
Thiên tử để mọi người tùy ý, nhưng ai có thể thật sự tùy ý chứ.
Tan tiệc là điều tất nhiên, chẳng qua là vấn đề thời gian. Lý Dục cũng không chú ý tới có ai rời đi, sự chú ý của hắn đều đặt trên người A Mộc, từ khi nhìn thấy nàng trong viện Hàn gia, cả người hắn đâu đâu cũng không thấy thoải mái. Cô nương này ngay từ khi ngồi vào vị trí vẫn luôn ăn, nói cũng kỳ quái, động tác của nàng không nhanh, thậm chí cũng có thể gọi là ưu nhã, nhưng vẫn chưa ngừng t lần nào. Vì trước kia cũng không phải chỉ mới tiếp xúc với A Mộc ngày một ngày hai, nhìn khuôn mặt này khiến nỗi lòng hắn thấy rất phức tạp.
Trước khi rơi xuống thác nước mười dặm, nàng ở trước mặt mình từng càn quấy, từng ăn vạ.
Nhưng cũng ngoan cố cứu hắn, cũng chính là khuôn mặt đó bỗng nhiên biến thành một cô gái nhỏ như vậy. Chỉ ánh mắt đầu tiên đã thật sự khiến hắn phải ngạc nhiên, lại nhìn nàng mà không tự chủ được phỏng đoán, rốt cuộc là thiếu niên hay thiếu nữ, tất cả điều này rốt cuộc là cố ý hay lơ đãng, trong khoảnh khắc khiến bản thân tìm vô số lý do tới gần nàng.
Vì là cô nương mà Thiên tử cố ý tuyển chọn, cho nên tất cả quan khách đều chú ý tới nàng.
Hà Kỳ Chính vẫn đứng sau lưng nàng, tân khách đều rời tiệc, đối diện chỉ có duy nhất hai người còn ở lại.
Lý Dục đối diện nàng cũng không động đậy.
Ánh mắt thản nhiên của hắn đảo qua trên người nàng, A Mộc cười với hắn, hai tay nâng ly nhướng mày với hắn.
Cũng không tận lực kiêng dè, nhìn vào ánh mắt vừa không quen thuộc cũng không xa lạ, khi nhìn hắn hoàn toàn là ánh mắt mà thiếu nữ bình thường nhìn hắn. Khi ở trong viện Hàn gia đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, dùng giọng điệu khẩn thiết nói hắn là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Nhìn xem, đây là lời một cô nương nên nói với hắn sao?
Có lẽ là vì ánh mắt của hắn ngừng lại quá lâu, A Mộc tự rót rượu cho mình, nàng hơi điều chỉnh dáng ngồi của mình, cười với hắn: "Ta mời Điện hạ uống một bình được chứ?"
Mặt nam nhân không đổi nhìn nàng.
Con trai của Hàn Tương Tử là Hàn Mộc giống như đột ngột xuất hiện.
Năm đó cũng chính vì có Thiên tử làm chỗ dựa cho ông, nghe nói thương ông không con, ôm một tiểu thái giám từ trong cung ra cho ông.
Hiện giờ thiếu nữ này đang ở trước mặt, mặc dù mang dáng người linh lung hấp dẫn, nhưng không hiểu sao hắn lại nghi ngờ dưới lớp y phục kia có phải một thiếu niên giả trang hay không?
Hắn tự tay cầm bình rượu, đang muốn ngồi dậy đã thấy Phù Tô đi tới trước một bước.
Lý Dục hơi nghiêng người lập tức đã có người tiến tới rót rượu, ánh mắt của hắn luôn một mực nhìn phía đối diện, A Mộc đang dùng một tay quơ bình rượu, hai mắt trong trẻo sáng ngời.
Chẳng qua khi nàng thấy Phù Tô, vẻ mặt này cũng như khi nhìn thấy hắn, không khác biệt là mấy: "Thái tử Điện hạ thật phong độ, tiểu nữ tử cung kính Điện hạ."
Lý Dục không khỏi nhíu mày, cho nên lời nói gì mà hắn đẹp nhất đều là lừa gạt, là thấy ai cũng lừa gạt cả.
Khuôn mặt thiếu nữ vui vẻ, khi uống rượu cũng không nhăn nhó, quả nhiên đã cạn sạch, Phù Tô liền cười: "Sảng khoái."
Trong lúc nói chuyện, Hàn Tương Tử đã quay lại, ông chỉ đứng trước đại điện, ánh mắt nhìn A Mộc nhẹ nhàng: "Còn không qua đây? Đi về."
A Mộc uống một ngụm rượu thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng đặt bình rượu lên bàn.
Nàng thi lễ quy củ với Phù Tô, lúc gần đi cũng không quên khom người với Lý Dục.
Khi nãy rõ ràng vẫn còn là cô nương rất tự tại, lúc này đến cả đi đường cũng thay đổi trở nên cẩn thận, quả nhiên giống một đôi cha con không biết phải chung đụng thế nào.
Làn váy thiếu nữ theo động tác của nàng bay qua lại.
Một người có thể giả thành người khác, nhưng cử chỉ bản năng thông thường vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Lý Dục không do dự nữa đứng dậy đuổi theo.
Sắc mặt Hàn Tương Tử bất ngờ, A Mộc nhắm mắt theo sát sau lưng ông.
Chẳng qua còn chưa ra khỏi điện, thường thị bên cạnh Thiên tử đã bước tới chào đón, hắn quỳ phịch xuống trước mặt Hàn Tương Tử, đau khổ cầu khẩn: "Hàn đại phu xin dừng bước!"
Trước mặt mọi người, hắn có khổ mà không nói được nên lời, đôi mắt trông mong bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn nam nhân trước mặt.
Đáng tiếc người ta hoàn toàn không có ý muốn dừng bước, thấy người kia sắp sửa vượt qua mình, tiểu thái giám kia liền nóng nảy vươn tay tóm lấy vạt áo ông. Ngày thường Hàn Tương Tử ghét nhất là người khác đụng chạm vào mình, ngươi xem đùi con trai ôm người khác không được ôm, ông khó khăn lắm mới tránh thoát, đang muốn nổi giận thì Thiên tử nước Tề đã nhanh chóng từ đầu hành lang bước tới.
Long bào trên người nhìn cũng không khác gì bình thường, nhưng nhìn kỹ tư thế đi đường thì có chút cổ quái.
Đương nhiên, Hàn Tương Tử liếc mắt một cái đã biết được chỗ cổ quái nằm ở đâu.
Một chân Thiên tử nước Tề không đi giày, mặc dù bước chân giả vờ như sóng nước chẳng dao động, nhưng bất luận là biểu lộ hay long bào trên người đều có thể nhìn ra được là vội vàng đi tới.
Người xung quanh lúc này quỳ xuống, ánh mắt Hàn Tương Tử lạnh lùng đào qua thường thị bên chân, không đợi hắn mở miệng thì Thiên tử nước Tề đã dậm chân.
Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, cho dù Thiên tử uy nghi còn đang ở đây, nhưng người cẩn thận cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ bối rối trên khuôn mặt ông, dù cơn tức giận lớn tới đâu cũng tiêu tan đi một nửa, nam nhân nhất thời ngoái đầu nhìn lại, giọng nói đã thấp hơn một chút: "Hà Kỳ Chính, ngươi đi theo tiểu thư về trước đi."
Lý Dục đã đi tới bên cạnh, người quỳ đầy đất không ai dám ngẩng đầu lên.
Thiên tử nước Tề bình tĩnh xoay người, giống như khi nãy ông chưa từng xuất hiện vậy.
A Mộc đứng dậy, khi nãy mới mời rượu khiến chân nàng không được vững, hơi choáng váng.
May mà Hà Kỳ Chính đứng ở trước mặt, nàng vươn tay vịn bả vai của hắn, hạ giọng ổn định chính mình: "Rượu lên đầu rồi, đi mau."
Nói xong thì đẩy hắn một cái, nàng đi theo ở phía sau.
Chẳng qua không đợi nàng đi được mấy bước, nam nhân sau lưng bỗng nhiên bước nhanh tới giữ lấy cổ tay của nàng.
Thân thể nàng vô thức phản ứng xoay ngược lại như muốn tránh thoát.
Xoay người đứng vững, con ngươi đen láy như nổi lên tầng ánh sáng nhàn nhạt: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Thế tử Điện hạ."
Lý Dục lập tức nhíu mày.
Nàng nói gì?
Có thể lôi lôi kéo kéo với một nam thị vệ, vậy mà lại nói với hắn nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Hắn mở to mắt, phất tay áo đi trước một bước: "Cùng đi."
Cùng đi, có ý gì?
Chẳng qua mặc kệ có ý gì cũng được, chỉ cần nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, A Mộc lập tức bước nhanh đuổi theo.
Hà Kỳ Chính đánh xe tới, Trường Lộ đã sớm đỗ xe ngựa ở một bên khác, lúc này thiếu nữ mới hiểu được cùng đi là có ý gì, sợ rằng hiện giờ vị chủ nhân kia đang ở trên xe chờ nàng.
Nàng hơi say rượu, ôm cánh tay lung lay đứng bên cạnh cửa xe, dùng giọng nói trong trẻo nói: "Nam đơn nữ chiếc, Thế tử Điện hạ làm như vậy không ổn đâu, ta trông thấy xe ngựa của phủ Tấn Vương ở phía sau rồi."
Rõ ràng là âm thanh của thiếu nữ, đáng tiếc trong xe không có ai đáp lại lời nàng.
Làn gió thu thổi qua giảm bớt không ít khí nóng, chân A Mộc mềm nhũn tựa lên xe.
Ánh trăng sáng trên đầu, nàng ngẩng mặt, sờ tay vào trong ngực lấy ra sợi dây đỏ đeo lên cổ, chỗ cổ áo hơi sửa lại một chút, toàn bộ đều đã che lại rồi mới nhếch môi.
Thiếu nữ cười dưới vầng trăng sáng, phất tay với vầng trăng, Hà Kỳ Chính đợi lâu không thấy nàng lên xe quả nhiên tới tìm: "Tiểu thư..."
A Mộc nhấc mép váy, ánh mắt ngừng lại.
Ngay sau lưng Hà Kỳ Chính có một chiếc xe ngựa đi qua đột ngột dừng lại.
Nam nhân vén rèm xe lên, giữa hai đầu lông mày đều là ý cười vui vẻ: "Nghe nói Hàn đại phu tạm thời không thể hồi phủ, chi bằng ta để ta đưa Hàn tiểu thư trở về được không?"
Giọng điệu của Phù Tô cứng rắn, bức màn của chiếc xe ngựa bên kia cũng bị nhấc lên, lúc này lộ ra một bên mặt của Lý Dục dưới ngọn đèn mờ ảo cũng có thể thấy được dung nhan tuấn mỹ của hắn, quả nhiên là một công tử đẹp độc nhất vô nhị. A Mộc ngoái đầu là nhìn thấy, cố ý mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Nam nhân nhanh chóng cất giọng không cho phép nghi ngờ nói: "Lên xe."
Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, rốt cục cười ra tiếng, vui vẻ vẫy tay tạm biệt Phù Tô, sau đó xoay người lên xe.
Đương nhiên, nàng vì nhất thời quên bản thân đang mặc váy ngắn vướng chân, xem nhẹ chuyện có thể ngã vào thùng xe.
Tiếng cười của Phù Tô quả thật có thể xâm nhập tận xương tủy, khiến Lý Dục phải nhíu mày.
Xe ngựa chậm rãi chạy đi, A Mộc vô cùng bình tĩnh nằm sấp dưới chân hắn ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Nàng chớp mắt: "Xin lỗi."
Dứt lời nàng bò dậy ngồi đối diện với hắn, tỏ vẻ trấn định xoay người vỗ bụi trên mép váy của mình.
Nam nhân chỉ cười lạnh: "A Mộc, ngã xuống thác nước mười dặm chơi vui lắm nhỉ?"
Hắn nhất định là thiếu niên giả dạng, ánh mắt sáng quắc.
A Mộc đương nhiên giả ngu, ngồi ngay ngắn: "Không biết Điện hạ đang nói cái gì? Thác nước mười dặm gì?"
Lý Dục hơi nhếch môi, đuôi mắt nhìn thoáng qua sợi dây đỏ lộ ra dưới cổ áo của nàng, tâm hắn khẽ động lập tức nghiêng người: "Đây là cái gì? Hả? Nếu muốn giả cũng phải giống một chút..."
Trong lúc nói chuyện, hắn bỗng nhiên xán tới gần, vươn tay lấy sợi dây đỏ.
Làn da thịt tuyết trắng bên dưới, thiếu nữ dường như hốt hoảng.
Hai tay nàng đè chặt ngực mình, mười ngón tay nhỏ xíu không khác với A Mộc là mấy, nam nhân càng cảm thấy buồn cười, nhưng không đợi hắn động thủ thì A Mộc vung nắm tay không có chưởng pháp gì tới.
Lý Dục nhận định nàng chính là thiếu niên A Mộc, làm sao chịu ngừng tay được.
Xe ngựa chạy rất chậm.
Thật ra khi A Mộc vừa bước lên xe còn nói thêm một câu với Hà Kỳ Chính, bảo hắn mặc kệ động tĩnh gì cũng không được quản, một khi yên tĩnh trở lại thì tới cứu cánh.
Lúc này trên xe vang lên những tiếng ầm vang, hắn chỉ mắt điếc tai ngơ đánh xe, nhưng lại vô cùng lo lắng.
Đương nhiên, thật ra cũng không có gì lo lắng.
Trong xe đã yên tĩnh trở lại, khi A Mộc giãy dụa đã kéo ngã nam nhân, lúc vật lộn liền kéo ra sợi dây đỏ, song song theo đó y phục của thiếu nữ dưới người hắn cũng xốc xếch.
Nửa bờ vai tuyết trắng của nàng lộ ra bên ngoài, dây áo ngực bên trong buông thõng, dường như hơi cuốn loạn với sợi dây đỏ bị hắn giật ra một chút, vừa vặn lộ ra con thỏ nhỏ tuyết trắng bên trong, bên trên điểm hồng mai ngạo nghễ, mặc dù cơ thể thiếu nữ này không mấy căng tròn, nhưng rất rõ ràng ở dưới người hắn chính là một thiếu nữ.
Mà ngọc bội trong tay hắn cũng hoàn toàn không phải là ngọc bội của phủ Tấn Vương hắn.
Khi giật mình thì xe ngựa đã ngừng lại.
Hà Kỳ Chính gọi một tiếng tiểu thư, vừa vén màn xe lên, Lý Dục vô thức nghiêng người che ánh mắt của hắn: "Đi ra ngoài!"
A Mộc lập tức kéo cổ áo lên, trở tay tát lên mặt hắn một cáu: "Khốn kiếp!"
Lúc này nàng đang cố nén ý cười, làm thế nào cũng khóc không được, chỉ dùng sức đẩy người ra, ôm lấy đầu gối vùi đầu run rẩy...
Cũng không cần người đuổi đi, Lý Dục và Trường Lộ nửa đường xuống xe.
Cảm giác ngày hôm nay quả thật muốn có bao nhiêu huyền ảo thì có bấy nhiêu huyễn ảo, muốn bết bát bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thiếu niên A Mộc trước kia giống như một vệt đậm màu ở dưới đáy lòng hắn, còn con tiểu bạch thỏ này vẫn luôn in đậm trong đầu hắn, khi ấy hắn mới giật mình, mùi rượu thơm nhàn nhạt trên người cô nương này đã xộc vào mũi hắn. Ngưu Nhị đánh xe đuổi theo sau bọn họ, đến cả Trường Lộ sau khi phát hiện ra thiếu nữ khóc cũng xuống xe nói với hắn rằng đây không phải A Mộc.
Có lẽ là quá mệt mỏi, nam nhân nhắm hai mắt lại.
Hắn xoa mi tâm, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, trời tối dần, Ngưu Nhị đánh xe cũng nhanh, chỉ một lát sau đã tới cửa lớn phủ Tấn Vương.
Trường Lộ xuống xe đầu tiên, vươn tay nhấc màn xe, Lý Dục âm trầm chậm rãi xuống xe.
Trước cánh cửa son có một tiểu nha hoàn đang đứng.
Nàng ấy không được vào cửa, đành phải đi tới đi lui bồi hồi ở cửa ra vào, thấy xe ngựa thì chạy vội tới, Lý Dục ngước mắt đương nhiên phát hiện cách đó không xa có một nhuyễn kiệu đáng đỗ.
Tiểu nha hoàn đi tới trước mặt hắn, quỳ xuống: "Điện hạ, phu nhân nhà ta mời Điện hạ đi qua đó nói một câu."
Ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc qua nàng ta: "Muộn quá rồi, có việc gì ngày mai hãy nói."
Tiểu nha hoàn không chịu đứng dậy: "Hôm nay trong phủ Tướng quân xảy ra hỏa hoạn lớn, sau khi dập tắt được lửa thì tìm được trong Từ đường một vật của phủ Tấn Vương bị thiêu hủy, phu nhân mời Điện hạ qua nói chuyện."
Vật của phủ Tấn Vương?
Nam nhân nhíu mày, Lâm thị bên trong chiếc kiệu kia cũng đã đi ra.
Lý Dục quay đầu lại nhìn, phân phó Trường Lộ và Ngưu Nhị: "Các ngươi đi vào trước đi."
Nói xong thì nhanh chóng đi tới, sắc mặt nữ nhân có vẻ tái nhợt.
Cho dù bà ta đã lựa chọn một cuộc sống mới, thế nhưng cũng không tốt như bà ta đã nghĩ, quan hệ mẹ con giữa hai người chỉ còn lại một chút dịu dàng trong trí nhớ, sớm đã bị đứa trẻ chết yểu kia mang đi rồi. Nam nhân dừng bước trước mặt bà ta, ánh mắt nặng nề: "Chuyện gì?"
Trong lòng Lâm thị chua xót, nhưng cũng biết hiện giờ không phải thời điểm để bi thương: "Đây là thứ tìm được trong Từ đường, con nhìn xem."
Bà ta lấy từ trong ngực ra một vật đặt vào lòng bàn tay giơ tới trước mặt hắn. Lý Dục vươn tay qua lấy, mở khăn lụa bọc xung quanh, một miếng ngọc lẳng lặng nằm bên trong.
Không, chính xác mà nói là hai miếng ngọc.
Một miếng ngọc bị vỡ thành hai nửa, thân ngọc còn có dấu vết bị lửa thiêu, chính là mảnh mà hắn cho A Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.