Chương 75: Sóng gió vận mệnh (2)
Mặc Bảo Phi Bảo
02/05/2023
Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên liên tiếp trong nửa phút.
Một nhân viên nhân cơ hội này chạy đến đưa micro cho anh. Lâm Diệc Dương xua tay từ chối.
Nhưng rõ ràng không ai chịu bỏ qua cho anh, "Lin, hôm nay anh đến đây để xem giải đấu cuối cùng của bạn cũ ư?"
Một bình luận viên nữ cũng nói tiếp: "Hôm nay phần lớn những cơ thủ nam ở đây đều quen biết anh ấy. Chắc chắn họ đều cảm thấy tiếc nuối, bởi sau này không còn cơ hội làm đối thủ của anh trong giải Mỹ mở rộng nữa..."
Bình luận viên nữ đột nhiên dừng lại, mấy giây sau cô ấy cười vui vẻ, "Ban nãy Berry đã cập nhật một dòng trạng thái trên Facebook: Cảm ơn Lin đã không đăng ký tham gia giải mở rộng, không có cơ thủ nào muốn chạm trán với cậu ta, không hề muốn chút nào luôn."
Mọi người đều cười rộ lên.
Trong tiếng cười, bình luận viên nữ vui vẻ đọc dòng chữ trong điện thoại "Berry lại cập nhật thêm dòng trạng thái mới: Mọi người nhất định phải tìm lại video giải mở rộng năm ngoái, xem trận đấu cuối cùng của nhóm nữ, sẽ phát hiện ra một bí mật động trời."
Ân Quả siết chặt chiếc cốc thủy tinh. Cô biết họ đang nói đến chuyện gì.
Chưa đầy nửa phút, trong sự mong chờ và kích động của những người ở đây, trên màn hình lớn xuất hiện một khung cảnh cũ.
Cô gái vừa giành được chiến thắng buông cây cơ xuống, việc đầu tiên cô làm sau khi thi đấu xong là chạy về khán đài phía Nam. Trên màn hình, mọi người có thể nhìn thấy ba người đàn ông Hoa kiều trên khán đài, bình luận viên năm ngoái còn đang giải thích: "Trên khán đài có hai cơ thủ nam gốc Hoa, xem ra cơ thủ nữ của chúng ta muốn đập tay ăn mùng với bạn bè."
Khi đó bình luận viên tưởng rằng mọi chuyện chỉ có vậy, nên không cho quay cận cảnh. Trên màn hình chỉ có một cảnh chớp nhoáng như thế.
Nhưng hôm nay xem lại, tất cả mọi người ở đây đều phát hiện, năm ngoái, người duy nhất không được nhận ra chính là Lâm Diệc Dương.
Hoàn toàn không cần quay cận cảnh, những người yêu thích bi a đều không nhận lầm, dù chỉ là một đoạn video ngắn thì họ vẫn nhận ra anh.
Không biết ai là người huýt sáo vỗ tay đầu tiên, toàn bộ nhà thi đấu bỗng xôn xao, tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió và cả những tiếng cười gọi "Lin, Lin" liên tiếp khiến bầu không khí trở nên sôi động chưa từng có.
Tô Vi cũng cười tươi rói, dùng tay đẩy lưng cô, cô ấy biết rõ hơn những người ngồi ở đây, đương nhiên càng phấn khích hơn.
Ân Quả quay người gạt tay Tô Vi ra, nhưng lòng bàn tay cô đã mướt mồ hôi. Cô chưa từng nghĩ sẽ bị chú ý như thế này, thật đáng sợ.
Trong nhà thi đấu ồn ào, bình luận viên nhắc đến nhân vật nữ chính trong câu chuyện: "Cô gái trong đoạn video vừa rồi cũng đang ở trong nhà thi đấu, chúng ta hãy cùng chào mừng cô ấy đến với vòng tứ kết hôm nay. Trong vòng đấu bảng hôm kia, cô gái này đã có một màn lội ngược dòng ngoạn mục, chiến thắng nhà vô địch giải mở rộng lần trước."
Cùng lúc đó, gương mặt Ân Quả lọt vào trong ống kính.
"Màn hình chiếu cậu kìa." Tô Vi nhắc nhở cô.
Ân Quả buông tay xuống theo phản xạ, cố gắng giữ vững hình tượng cơ cơ thủ hạt giống cho chức vô địch.
Nhưng sắc mặt đã bán đứng cô, da Ân Quả vốn đã rất trắng, giờ đây gò má còn đỏ hây hây, trong đôi mắt long lanh ánh nước. Cô bị mọi người chú ý đến nỗi xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
"Bởi vậy, Lin, giờ này năm ngoái anh đến đây là vì ai vậy?" Bình luận viên hỏi thẳng.
Trong một màn hình khác, Lâm Diệc Dương bị hỏi chỉ cười cười.
"Anh không tiện trả lời à? Vậy đổi sang câu hỏi khác nhé." Bình luận viên nữ mỉm cười gặng hỏi cho bằng được: "Hôm nay anh đến đây vì ai vậy?"
Anh biết lần này không trốn được nữa rồi, bèn chủ động đưa tay về phía nhân viên đứng bên để mượn micro.
Trong tiếng vỗ tay và tiếng cười xung quanh, Lâm Diệc Dương cầm chiếc micro màu đen, chờ mọi người yên tĩnh trở lại, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Nếu đã nhìn thấy rồi..." Giọng anh vang vọng khắp nhà thi đấu: "Thì còn cần tôi phải trả lời sao?"
Tiếng vỗ tay và tiếng ồn ào một lần nữa sôi trào. "Đương nhiên anh phải trả lời rồi." Bình luận viên cũng không tỏ ra yếu thế.
Trên sân thi đấu, Ân Quả nắm chặt cổ tay phải, cô nín thở, không đoán được suy nghĩ của anh.
Mấy hôm nay, cậu em họ ở nhà vẫn miệt mài tìm cách vượt tường lửa, cho bà ngoại xem tường thuật trực tiếp trận đấu của cô, bởi vậy câu trả lời của anh vào lúc này chắc chắn sẽ bị người nhà biết.
Ân Quả cũng đang chờ cùng với tất cả mọi người ở đây.
Trong ống kính, Lâm Diệc Dương nhìn xuống sân thi đấu, tìm kiếm bóng hình cô ở phía xa xa. Vì khán đài cao, còn sân thi đấu thấp, nên trong màn hình trực tiếp, đám đông thấy anh cúi đầu, nhưng không ai thấy rõ nét mặt anh.
"Năm ngoái, tôi gặp cô ấy trong một quán bar nhỏ ở đây. Khi đó, tôi không vào trong, chỉ nhìn cô ấy qua cửa kính tận ba, bốn phút mà không rời mắt." Giọng nói của Lâm Diệc Dương lấp đầy mỗi góc nhà thi đấu: "Nhưng cô ấy không hề hay biết."
Sự yên lặng hiếm hoi như đang phối hợp với anh.
"Khi ấy tôi nghĩ, tôi phải làm quen với cô gái này, phải vào mời cô ấy một ly rượu, phải xin được cách thức liên lạc với cô ấy. Tôi hiểu rõ mình muốn theo đuổi cô ấy, nhưng không biết phải theo đuổi như thế nào. Cô ấy xinh đẹp nhường ấy, tôi sợ mình làm hỏng việc." Im lặng vài giây, anh nói tiếp: "Tin tôi đi, tôi thật sự sợ mình sẽ làm hỏng việc."
Nhà thi đấu này là nơi Lâm Diệc Dương đã giành được rất nhiều vinh quang, khắp nơi đều là người hâm mộ của anh, nhưng anh lại sẵn lòng bộc bạch hết sự rung động và dè dặt khi ấy, không hề giấu giếm điều gì...
Trước mắt Ân Quả nhoè đi, cánh môi hơi run lên, cô muốn cắn môi mà không sao làm được.
"Nhưng hôm nay anh đã thành công rồi." Bình luận viên nở nụ cười.
"Mong là thế." Lâm Diệc Dương cũng mỉm cười. Anh ngẩng đầu nhìn màn hình trực tiếp, một nửa là anh, một nửa là Ân Quả đang rưng rưng nước mắt, "Tôi nghĩ, tôi sẽ thành công thôi."
Những lời nói cảm động như thế được thốt ra từ miệng người đàn ông quyến rũ nhường ấy cũng đủ khiến người ta rung động. Đáng tiếc anh là Lâm Diệc Dương, yêu cầu của khán giả đối với anh không chỉ dừng lại ở đấy.
Bình luận viên nữ che miệng đầy khoa trương, "Anh ấy đang nói mình vẫn chưa thành công ư?"
Bình luận viên nam nở nụ cười, giả bộ đau lòng gặng hỏi: "Lin, anh làm chúng tôi thất vọng quá. Cơ thủ sáng giá nhất năm ngoái hóa ra vẫn chưa theo đuổi được tình yêu của mình sao?"
"Chúng tôi đau lòng thay cho anh." Bình luận viên nữ nói tiếp.
Lâm Diệc Dương bật cười trước màn kẻ hát người xướng của hai bình luận viên.
Đúng là bó tay với hai người này.
Vì trước đây mọi người đã quá quen nhau, nên chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho anh, cũng như sẽ không bỏ qua tin tức được công khai đột ngột này.
Ngay cả Tôn Châu và mấy cậu học trò ngồi bên cạnh Lâm Diệc Dương cũng không nhịn được cười, bắt lão đại tiết lộ hết sự thật mới chịu. Rõ ràng người ta không muốn tha cho anh cứ tiếp tục như vậy, chắc nhà thi đấu sẽ "nổi bão" mất.
"Nói thẳng ra thì.." Bình luận viên nam thẳng thừng nói rõ mục đích của mình: "Lin, rating hôm nay cao là nhờ cả vào anh đấy."
"Đúng vậy." Bình luận viên nữ cũng hùa vào theo: "Người đã nhẫn tâm dứt áo rời khỏi đây, bắt buộc phải để lại một thứ gì đó."
Khắp nhà thi đấu đều đồng thanh hô: "Tell her, tell her!" (Nói với cô ấy đi!).
Từng đợt reo hò ép Lâm Diệc Dương phải lên tiếng anh chậm chạp đổi micro từ tay trái sang tay phải.
Đây là lần thứ ba anh đổi tay.
Lâm Diệc Dương rất hiếm khi lặp đi lặp lại một động tác, người đàn ông này dù là hành động hay tính cách đều vô cùng dứt khoát, không hề có sự do dự. Nhưng hôm nay anh rất thận trọng.
"Nói thế nào nhỉ?" Anh lại nhìn cô gái trên sân thi đấu, yên lặng giây lát, rồi thong thả bày tỏ tình cảm của mình với cô: "Cô ấy hoàn hảo đến vậy, có lẽ tôi phải theo đuổi cả đời."
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
"Thế nên không cần phải vội vàng." Cuối cùng anh ngước lên nhìn khắp nhà thi đấu, đôi mắt dưới vành mũ lưỡi trai đượm ý cười, nhìn về phía nhóm người hâm mộ ủng hộ mình, "Mọi người thấy đấy, tôi không vội chút nào"
Sau phút giây tĩnh lặng, lại thêm một tràng pháo tay giòn giã vang lên.
Vị vua trên bàn bi a đã dành tặng lời khen tuyệt vời nhất cho người trong lòng anh, vô cùng chân thật và cũng cực kỳ thẳng thần.
Trong màn hình, cuối cùng Lâm Diệc Dương cũng nhìn về phía cabin của bình luận viên, ý muốn nói: Đã được chưa?
Bình luận viên nam có mối quan hệ khá tốt với Lâm Diệc Dương, ra dấu với anh, ý nói: Cảm ơn anh bạn cũ, sau trận đấu uống một ly nhé.
Bầu không khí rực lửa đã khiến nhiệt huyết của tất cả mọi người ở đây dâng trào. Họ có thể đoán được rating cao nhất chính là vào lúc này.
Thuở thiếu niên, thành tích ba môn Ngữ văn, Toán học và Ngoại ngữ của anh vô cùng bết bát. Vì để chăm sóc em trai, vì để mua thêm mấy quyển sách bài tập và chơi bi a với người khác, nên anh chỉ muốn lấy được bằng cấp ba để đối phó với giáo viên. Còn bây giờ, anh có thể ngồi trên khán đài trong nhà thi đấu, nơi diễn ra giải Mỹ mở rộng, kể cho mọi người nghe tình yêu của mình với một cô gái.
Không ai biết những gì anh phải trải qua, bất cứ người bạn nào xung quanh, dù mối quan hệ tốt đến mấy cũng chỉ có thể nhìn thấy anh của một giai đoạn nào đó. Mỗi một giai đoạn trong cuộc đời anh đều không dính líu gì đến nhau, đều bị nhảy các, người xung quanh anh cũng vậy. Tất cả những ngày tháng cô đơn, không cam tâm và mong mỏi được bước ra khỏi sương mù, anh đều tự mình bước đi.
Nói xong những lời ấy, khán đài vang dội tiếng hoan hô, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy không chân thực.
Mọi thứ của ngày hôm nay, mỗi bước đi đều để lại dấu chân rất sâu đậm, bao gồm cả chuyện anh có thể ngồi ở đây. bao gồm cả chuyện anh và cô ở bên nhau.
Lâm Diệc Dương tắt micro, đưa nó cho nhân viên.
Màn hình quay trở về với sân thi đấu.
Ân Quả đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, Tô Vi ôm cô, giọng mũi nghèn nghẹn: "Trời ơi, tớ nghe xong mà muốn khóc luôn."
Ân Quả tranh thủ cái ôm của cô ấy để lau nước mắt, "Đừng buông tay ra... để tớ lau nước mắt trước đã."
Bởi vậy trong màn hình trực tiếp, nhờ sự che chắn của Tô Vi, Ân Quả lau khô nước mắt trên gò má mình.
Năm phút sau, trận đấu chính thức bắt đầu.
Mắt Ân Quả vẫn còn hơi đỏ, cô nhấc cây cơ của mình lên đi về phía đối thủ, chứng minh cho mọi người thấy tố chất tâm lý của một vận động viên chuyên nghiệp.
Dường như bầu không khí náo nhiệt trước trận đấu không hề liên quan gì đến cô. Ân Quả đứng trước bàn bi a, sự bình tĩnh của cô khiến người phải ngạc nhiên.
Một cú đánh hoàn hảo, quyền khai cuộc thuộc về cô.
Sau khi gật đầu ra hiệu với đối thủ cao hơn mình một cái đầu, Ân Quả đi tới bàn bi a, đặt bi trắng ngay ngắn lên bàn.
Chỉ mất năm giây ngắm đánh, một tiếng "cạch" vang lên, bi trắng lao đi, phá tan đội hình bi màu.
Tiếng các viên bi va chạm mạnh vào nhau vang vọng, tiếng vỗ tay bỗng nhiên dậy sóng trong nhà thi đấu, còn giòn giã hơn cả ban nãy. Nữ cơ thủ người Trung Quốc này đưa bốn viên bi vào lỗ chỉ bằng một cơ, trong đó có bi số chín. Hiệp một Ân Quả giành chiến thắng chỉ với một cơ ấy.
Cô đang tuyên bố với tất cả người hâm mộ trong nhà thi đấu rằng, Lin mà các bạn thích, người trong lòng anh ấy mới là vua của trận đấu này
Một nhân viên nhân cơ hội này chạy đến đưa micro cho anh. Lâm Diệc Dương xua tay từ chối.
Nhưng rõ ràng không ai chịu bỏ qua cho anh, "Lin, hôm nay anh đến đây để xem giải đấu cuối cùng của bạn cũ ư?"
Một bình luận viên nữ cũng nói tiếp: "Hôm nay phần lớn những cơ thủ nam ở đây đều quen biết anh ấy. Chắc chắn họ đều cảm thấy tiếc nuối, bởi sau này không còn cơ hội làm đối thủ của anh trong giải Mỹ mở rộng nữa..."
Bình luận viên nữ đột nhiên dừng lại, mấy giây sau cô ấy cười vui vẻ, "Ban nãy Berry đã cập nhật một dòng trạng thái trên Facebook: Cảm ơn Lin đã không đăng ký tham gia giải mở rộng, không có cơ thủ nào muốn chạm trán với cậu ta, không hề muốn chút nào luôn."
Mọi người đều cười rộ lên.
Trong tiếng cười, bình luận viên nữ vui vẻ đọc dòng chữ trong điện thoại "Berry lại cập nhật thêm dòng trạng thái mới: Mọi người nhất định phải tìm lại video giải mở rộng năm ngoái, xem trận đấu cuối cùng của nhóm nữ, sẽ phát hiện ra một bí mật động trời."
Ân Quả siết chặt chiếc cốc thủy tinh. Cô biết họ đang nói đến chuyện gì.
Chưa đầy nửa phút, trong sự mong chờ và kích động của những người ở đây, trên màn hình lớn xuất hiện một khung cảnh cũ.
Cô gái vừa giành được chiến thắng buông cây cơ xuống, việc đầu tiên cô làm sau khi thi đấu xong là chạy về khán đài phía Nam. Trên màn hình, mọi người có thể nhìn thấy ba người đàn ông Hoa kiều trên khán đài, bình luận viên năm ngoái còn đang giải thích: "Trên khán đài có hai cơ thủ nam gốc Hoa, xem ra cơ thủ nữ của chúng ta muốn đập tay ăn mùng với bạn bè."
Khi đó bình luận viên tưởng rằng mọi chuyện chỉ có vậy, nên không cho quay cận cảnh. Trên màn hình chỉ có một cảnh chớp nhoáng như thế.
Nhưng hôm nay xem lại, tất cả mọi người ở đây đều phát hiện, năm ngoái, người duy nhất không được nhận ra chính là Lâm Diệc Dương.
Hoàn toàn không cần quay cận cảnh, những người yêu thích bi a đều không nhận lầm, dù chỉ là một đoạn video ngắn thì họ vẫn nhận ra anh.
Không biết ai là người huýt sáo vỗ tay đầu tiên, toàn bộ nhà thi đấu bỗng xôn xao, tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió và cả những tiếng cười gọi "Lin, Lin" liên tiếp khiến bầu không khí trở nên sôi động chưa từng có.
Tô Vi cũng cười tươi rói, dùng tay đẩy lưng cô, cô ấy biết rõ hơn những người ngồi ở đây, đương nhiên càng phấn khích hơn.
Ân Quả quay người gạt tay Tô Vi ra, nhưng lòng bàn tay cô đã mướt mồ hôi. Cô chưa từng nghĩ sẽ bị chú ý như thế này, thật đáng sợ.
Trong nhà thi đấu ồn ào, bình luận viên nhắc đến nhân vật nữ chính trong câu chuyện: "Cô gái trong đoạn video vừa rồi cũng đang ở trong nhà thi đấu, chúng ta hãy cùng chào mừng cô ấy đến với vòng tứ kết hôm nay. Trong vòng đấu bảng hôm kia, cô gái này đã có một màn lội ngược dòng ngoạn mục, chiến thắng nhà vô địch giải mở rộng lần trước."
Cùng lúc đó, gương mặt Ân Quả lọt vào trong ống kính.
"Màn hình chiếu cậu kìa." Tô Vi nhắc nhở cô.
Ân Quả buông tay xuống theo phản xạ, cố gắng giữ vững hình tượng cơ cơ thủ hạt giống cho chức vô địch.
Nhưng sắc mặt đã bán đứng cô, da Ân Quả vốn đã rất trắng, giờ đây gò má còn đỏ hây hây, trong đôi mắt long lanh ánh nước. Cô bị mọi người chú ý đến nỗi xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
"Bởi vậy, Lin, giờ này năm ngoái anh đến đây là vì ai vậy?" Bình luận viên hỏi thẳng.
Trong một màn hình khác, Lâm Diệc Dương bị hỏi chỉ cười cười.
"Anh không tiện trả lời à? Vậy đổi sang câu hỏi khác nhé." Bình luận viên nữ mỉm cười gặng hỏi cho bằng được: "Hôm nay anh đến đây vì ai vậy?"
Anh biết lần này không trốn được nữa rồi, bèn chủ động đưa tay về phía nhân viên đứng bên để mượn micro.
Trong tiếng vỗ tay và tiếng cười xung quanh, Lâm Diệc Dương cầm chiếc micro màu đen, chờ mọi người yên tĩnh trở lại, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Nếu đã nhìn thấy rồi..." Giọng anh vang vọng khắp nhà thi đấu: "Thì còn cần tôi phải trả lời sao?"
Tiếng vỗ tay và tiếng ồn ào một lần nữa sôi trào. "Đương nhiên anh phải trả lời rồi." Bình luận viên cũng không tỏ ra yếu thế.
Trên sân thi đấu, Ân Quả nắm chặt cổ tay phải, cô nín thở, không đoán được suy nghĩ của anh.
Mấy hôm nay, cậu em họ ở nhà vẫn miệt mài tìm cách vượt tường lửa, cho bà ngoại xem tường thuật trực tiếp trận đấu của cô, bởi vậy câu trả lời của anh vào lúc này chắc chắn sẽ bị người nhà biết.
Ân Quả cũng đang chờ cùng với tất cả mọi người ở đây.
Trong ống kính, Lâm Diệc Dương nhìn xuống sân thi đấu, tìm kiếm bóng hình cô ở phía xa xa. Vì khán đài cao, còn sân thi đấu thấp, nên trong màn hình trực tiếp, đám đông thấy anh cúi đầu, nhưng không ai thấy rõ nét mặt anh.
"Năm ngoái, tôi gặp cô ấy trong một quán bar nhỏ ở đây. Khi đó, tôi không vào trong, chỉ nhìn cô ấy qua cửa kính tận ba, bốn phút mà không rời mắt." Giọng nói của Lâm Diệc Dương lấp đầy mỗi góc nhà thi đấu: "Nhưng cô ấy không hề hay biết."
Sự yên lặng hiếm hoi như đang phối hợp với anh.
"Khi ấy tôi nghĩ, tôi phải làm quen với cô gái này, phải vào mời cô ấy một ly rượu, phải xin được cách thức liên lạc với cô ấy. Tôi hiểu rõ mình muốn theo đuổi cô ấy, nhưng không biết phải theo đuổi như thế nào. Cô ấy xinh đẹp nhường ấy, tôi sợ mình làm hỏng việc." Im lặng vài giây, anh nói tiếp: "Tin tôi đi, tôi thật sự sợ mình sẽ làm hỏng việc."
Nhà thi đấu này là nơi Lâm Diệc Dương đã giành được rất nhiều vinh quang, khắp nơi đều là người hâm mộ của anh, nhưng anh lại sẵn lòng bộc bạch hết sự rung động và dè dặt khi ấy, không hề giấu giếm điều gì...
Trước mắt Ân Quả nhoè đi, cánh môi hơi run lên, cô muốn cắn môi mà không sao làm được.
"Nhưng hôm nay anh đã thành công rồi." Bình luận viên nở nụ cười.
"Mong là thế." Lâm Diệc Dương cũng mỉm cười. Anh ngẩng đầu nhìn màn hình trực tiếp, một nửa là anh, một nửa là Ân Quả đang rưng rưng nước mắt, "Tôi nghĩ, tôi sẽ thành công thôi."
Những lời nói cảm động như thế được thốt ra từ miệng người đàn ông quyến rũ nhường ấy cũng đủ khiến người ta rung động. Đáng tiếc anh là Lâm Diệc Dương, yêu cầu của khán giả đối với anh không chỉ dừng lại ở đấy.
Bình luận viên nữ che miệng đầy khoa trương, "Anh ấy đang nói mình vẫn chưa thành công ư?"
Bình luận viên nam nở nụ cười, giả bộ đau lòng gặng hỏi: "Lin, anh làm chúng tôi thất vọng quá. Cơ thủ sáng giá nhất năm ngoái hóa ra vẫn chưa theo đuổi được tình yêu của mình sao?"
"Chúng tôi đau lòng thay cho anh." Bình luận viên nữ nói tiếp.
Lâm Diệc Dương bật cười trước màn kẻ hát người xướng của hai bình luận viên.
Đúng là bó tay với hai người này.
Vì trước đây mọi người đã quá quen nhau, nên chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho anh, cũng như sẽ không bỏ qua tin tức được công khai đột ngột này.
Ngay cả Tôn Châu và mấy cậu học trò ngồi bên cạnh Lâm Diệc Dương cũng không nhịn được cười, bắt lão đại tiết lộ hết sự thật mới chịu. Rõ ràng người ta không muốn tha cho anh cứ tiếp tục như vậy, chắc nhà thi đấu sẽ "nổi bão" mất.
"Nói thẳng ra thì.." Bình luận viên nam thẳng thừng nói rõ mục đích của mình: "Lin, rating hôm nay cao là nhờ cả vào anh đấy."
"Đúng vậy." Bình luận viên nữ cũng hùa vào theo: "Người đã nhẫn tâm dứt áo rời khỏi đây, bắt buộc phải để lại một thứ gì đó."
Khắp nhà thi đấu đều đồng thanh hô: "Tell her, tell her!" (Nói với cô ấy đi!).
Từng đợt reo hò ép Lâm Diệc Dương phải lên tiếng anh chậm chạp đổi micro từ tay trái sang tay phải.
Đây là lần thứ ba anh đổi tay.
Lâm Diệc Dương rất hiếm khi lặp đi lặp lại một động tác, người đàn ông này dù là hành động hay tính cách đều vô cùng dứt khoát, không hề có sự do dự. Nhưng hôm nay anh rất thận trọng.
"Nói thế nào nhỉ?" Anh lại nhìn cô gái trên sân thi đấu, yên lặng giây lát, rồi thong thả bày tỏ tình cảm của mình với cô: "Cô ấy hoàn hảo đến vậy, có lẽ tôi phải theo đuổi cả đời."
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
"Thế nên không cần phải vội vàng." Cuối cùng anh ngước lên nhìn khắp nhà thi đấu, đôi mắt dưới vành mũ lưỡi trai đượm ý cười, nhìn về phía nhóm người hâm mộ ủng hộ mình, "Mọi người thấy đấy, tôi không vội chút nào"
Sau phút giây tĩnh lặng, lại thêm một tràng pháo tay giòn giã vang lên.
Vị vua trên bàn bi a đã dành tặng lời khen tuyệt vời nhất cho người trong lòng anh, vô cùng chân thật và cũng cực kỳ thẳng thần.
Trong màn hình, cuối cùng Lâm Diệc Dương cũng nhìn về phía cabin của bình luận viên, ý muốn nói: Đã được chưa?
Bình luận viên nam có mối quan hệ khá tốt với Lâm Diệc Dương, ra dấu với anh, ý nói: Cảm ơn anh bạn cũ, sau trận đấu uống một ly nhé.
Bầu không khí rực lửa đã khiến nhiệt huyết của tất cả mọi người ở đây dâng trào. Họ có thể đoán được rating cao nhất chính là vào lúc này.
Thuở thiếu niên, thành tích ba môn Ngữ văn, Toán học và Ngoại ngữ của anh vô cùng bết bát. Vì để chăm sóc em trai, vì để mua thêm mấy quyển sách bài tập và chơi bi a với người khác, nên anh chỉ muốn lấy được bằng cấp ba để đối phó với giáo viên. Còn bây giờ, anh có thể ngồi trên khán đài trong nhà thi đấu, nơi diễn ra giải Mỹ mở rộng, kể cho mọi người nghe tình yêu của mình với một cô gái.
Không ai biết những gì anh phải trải qua, bất cứ người bạn nào xung quanh, dù mối quan hệ tốt đến mấy cũng chỉ có thể nhìn thấy anh của một giai đoạn nào đó. Mỗi một giai đoạn trong cuộc đời anh đều không dính líu gì đến nhau, đều bị nhảy các, người xung quanh anh cũng vậy. Tất cả những ngày tháng cô đơn, không cam tâm và mong mỏi được bước ra khỏi sương mù, anh đều tự mình bước đi.
Nói xong những lời ấy, khán đài vang dội tiếng hoan hô, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy không chân thực.
Mọi thứ của ngày hôm nay, mỗi bước đi đều để lại dấu chân rất sâu đậm, bao gồm cả chuyện anh có thể ngồi ở đây. bao gồm cả chuyện anh và cô ở bên nhau.
Lâm Diệc Dương tắt micro, đưa nó cho nhân viên.
Màn hình quay trở về với sân thi đấu.
Ân Quả đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, Tô Vi ôm cô, giọng mũi nghèn nghẹn: "Trời ơi, tớ nghe xong mà muốn khóc luôn."
Ân Quả tranh thủ cái ôm của cô ấy để lau nước mắt, "Đừng buông tay ra... để tớ lau nước mắt trước đã."
Bởi vậy trong màn hình trực tiếp, nhờ sự che chắn của Tô Vi, Ân Quả lau khô nước mắt trên gò má mình.
Năm phút sau, trận đấu chính thức bắt đầu.
Mắt Ân Quả vẫn còn hơi đỏ, cô nhấc cây cơ của mình lên đi về phía đối thủ, chứng minh cho mọi người thấy tố chất tâm lý của một vận động viên chuyên nghiệp.
Dường như bầu không khí náo nhiệt trước trận đấu không hề liên quan gì đến cô. Ân Quả đứng trước bàn bi a, sự bình tĩnh của cô khiến người phải ngạc nhiên.
Một cú đánh hoàn hảo, quyền khai cuộc thuộc về cô.
Sau khi gật đầu ra hiệu với đối thủ cao hơn mình một cái đầu, Ân Quả đi tới bàn bi a, đặt bi trắng ngay ngắn lên bàn.
Chỉ mất năm giây ngắm đánh, một tiếng "cạch" vang lên, bi trắng lao đi, phá tan đội hình bi màu.
Tiếng các viên bi va chạm mạnh vào nhau vang vọng, tiếng vỗ tay bỗng nhiên dậy sóng trong nhà thi đấu, còn giòn giã hơn cả ban nãy. Nữ cơ thủ người Trung Quốc này đưa bốn viên bi vào lỗ chỉ bằng một cơ, trong đó có bi số chín. Hiệp một Ân Quả giành chiến thắng chỉ với một cơ ấy.
Cô đang tuyên bố với tất cả người hâm mộ trong nhà thi đấu rằng, Lin mà các bạn thích, người trong lòng anh ấy mới là vua của trận đấu này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.