Giữa Những Nhớ Quên

Chương 46: Anh rất lo

Mạch Ngôn Xuyên

09/04/2019

"Tại sao em với anh phải ở chung một phòng?" Tang Điềm không bình tĩnh nỗi, ở chúng coi như xong, tại sao cô với anh cùng nhau ở phòng ngủ chính! Nhà anh còn rất nhiều phòng khác mà.

Từ Mộ Duyên sờ sờ đầu của cô, như ý cười, "Tại bệnh viện anh với em không phải đều ngủ chung hay sao? Không phải rất nghe lời đấy sao? Tại sao vừa về nhà liền cáu kỉnh."

"Đó là... do không còn biện pháp nào, chính anh chen lên, nhà anh còn nhiều phòng trống em cũng có thể ngủ ở phòng khác mà." Tang Điềm đỏ mặt.

Từ Mộ Duyên thở dài, sửa lại lời nói của cô:" Đây là nhà chúng ta."

Tang Điềm cúi đầu không nói, thật ra phòng ngủ chính cô còn chưa bước vào. Lúc trước hai bọn họ ở bên nhau được một tuần lễ thì anh liền đi công tác, sau đó Từ Tiêu Tiêu xuất hiện nói mấy lời kia, cô nằm viện hơn một tuần lễ, lăn qua lăn lại liền đến cuối tháng. Cô mới tới đây chỉ có hai lần, lần đầu tiên là lúc hai người mới xác nhận quan hệ một lần nữa, lần thứ hai là bị anh dụ dỗ đến. Lần này là lần thứ ba liền bị bắt ở chung?

Cảm giác cảm thấy có chỗ nào không đúng, giống như hơi có chút nhanh. Tuy nhiên hai người đã từng là người yêu nhưng khi đó hai người đều là sinh viên, Tang Điềm mới mười tám mười chín tuổi, loại chuyện ở chung là không thể nào đề cập đến. Đột nhiên hiện tại ở cùng một chỗ, kỳ thật cô không quá bài xích, nhưng đối với việc này, cô rất ít mở.... Dù sao cũng từng có quá khứ không được tốt cho lắm. Cảm giác ngượng ngùng khó tả, mang theo sự khẩn trương sợ hãi không thể nói.

"Tang Điềm, anh đã nói rồi, anh không vội vả nóng nảy." Từ Mộ Duyên đưa tay nâng cầm cô, đáy mặt lộ vẻ hành hạ đùa giỡn vui vẻ.

Động tác của anh mang theo vài phần gảy nhẹ, Tang Điềm mặt đỏ lên, hiển nhiên biết rõ anh có ý tứ gì. Nhớ tới lúc trước anh muốn cô ở cùng với anh, anh cũng nói những lời này, nhưng cô cảm giác rõ ràng... Giọng nói của anh đối với cô hiện tại là đang động tình, độ tín nhiệm không cao.

"Sao anh có thể vào nhà em? Anh còn chưa có chìa khoá mà." Cô đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, nói sang chuyện khác.

"Tìm người chủ thuê nhà, anh nói anh là bạn trai em." Từ Mộ Duyên ôm cô đến phòng ngủ rồi ngồi trên ghế sa lon, hai tay vòng eo cô, cô lập tức giống như một con mèo nhỏ lười biếng, cả người lập tức dựa vào ngực anh, còn cọ xát tìm vị trí thoải mái.

Từ Mộ Duyên không tiếng động cười cười, "Chủ thuê nhà còn khen em nữa."

"Ừ." Tiếng nói cũng trở nên lười biếng, "Khen em việc gì?"

"Khen em có phúc lớn, tìm được một bạn trai anh tuấn săn sóc." Người nào đó không cảm thấy một chút thẹn nào nói.

"Mộ Duyên, da mặt anh càng ngày càng dày." Tang Điềm quay người ngẩng đầu liếc anh.

Anh cười cười, cuối đầu hôn cô một chút:" Anh nói, là anh may mắn, tìm được một người bạn gái xinh đẹp đáng yêu."

"Cái này còn kém nhiều lắm...." Tang Điềm gật đầu, đột nhiên nhớ tới việc gì đó, "Em đã nộp trước một năm tiền nhà rồi a! Còn nửa năm nữa mới hết."

Từ Mộ Duyên không thèm để ý chút nào nói:" Không việc gì, chồng của em rất biết kiếm tiền."

Tang Điềm túng quẫn, nói giọng lầm bầm:" Hai chúng ta còn chưa kết hôn, anh không phải..."

"Nhanh." Anh cười nói.

Ngoài cửa sổ thời tiết không được tốt, mưa phùn bay phất phới, nhiệt độ không khí cực thấp, nhưng trong phòng lại ấm áp mười phần. Hai người ngồi trên ghế sa lon, cô híp mắt bộ dáng giống như sắp ngủ, một buổi sáng tốt đẹp.

Từ Mộ Duyên đưa tay nhéo nhéo mặt của cô, cô mở to mắt, anh nhìn cô trầm mặc một chút, mở miệng nói:" Tang Điềm, Giáng Sinh đi Mỹ với anh được không? Anh muốn dẫn em đi gặp người nhà của anh, bọn họ rất muốn gặp em." Lúc anh nói đến đây, cảm giác được cơ thể của người trong ngực trở nên cứng ngắc. Đưa tay cầm chặc tay của cô, mười ngón tay đan xen vào nhau, tiếng nói càng thêm thấp nhu (trầm thấp và ôn nhu):" Em không cần khẩn trương, cũng đừng sợ hãi, bọn họ rất thích em. Mọi chuyện anh đã sắp xếp xong hết, em coi như đây là một chuyến du lịch đi, qua mấy ngày sẽ trở về, được không?"

Tang Điềm dựa lưng vào lồng ngực anh, lúc này cúi đầu. Từ Mộ Duyên thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, đối với cái này anh cũng không nắm chắc. Anh cúi đầu xuống, tiếng nói trầm thấp đầy hơi thở nam tính vang lên bên tai cô, "Lần trước đi công tác vé máy bay anh đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện đó. Thực xin lỗi, chuyện này là do anh không tốt."

Lông mi dài nhọn của Tang Điềm run rẩy, cọ xát lồng ngực anh nhỏ giọng nói:" Lần sau lại đi có được hay không? Em còn chưa chuẩn bị tốt..."

Từ Mộ Duyên trầm mặc một hồi, " Được."

"Vậy là anh phải đi về ư?" Tang Điềm có chút khẩn trương mag ngẩng đầu lên, bỗng nhiên rất lo lắng hỏi:" Anh... có trở về hay không?"

Trong mắt cô lộ ra vẻ bất an, trong lòng Từ Mộ Duyên bỗng nhiên xiết chặt, cảm giác an toàn anh cho cô vẫn không đủ, cô vẫn không hoàn toàn tin tưởng anh. Tang Điềm thấy trong mắt anh lóe lên đau thương, biết mình lỡ lời, có chút tái nhợt giải thích:" Em, em chỉ sợ lúc anh không có ở đây, sẽ không có ai trò chuyện với em..."

"Anh sẽ không trở về..." Từ Mộ Duyên ôm chặt cô, tiếng nói nhỏ dần.

Tang Điềm trầm mặc một chút, cảm thấy chính mình phản ứng hơi quá, cô xoay người ôm lấy anh, vùi đầu vào cổ nhẹ giọng nói:" Thực xin lỗi, em thừa nhận lúc nãy hiện lên ý nghĩ sợ hãi kia, nhưng chỉ là một chút bây giờ không sao nữa rồi. Anh xem, phòng của em anh cũng trả mất rồi, cho nên anh trở về đi, em sẽ đợi anh trở lại."

Lúc cô nói những lời này, lông mi dài nhọn run lên một cái, như một lông vũ bình thường nhẹ nhàng thoáng qua cổ anh một cái, ngứa, đáy lòng vì cô nói mà mềm nhũn. Cúi đầu xuống tìm được môi của cô, nhu hòa lại điên cuồng bất chấp mọi thứ mà hôn cô, quấn quýt lưỡi xinh xắn, một chút cảm nhận hương vị ngọt ngào của cô. Cô nhu thuận để anh hôn moi cô, thời gian dần qua nụ hôn của anh càng chậm rãi, hô hấp nóng rực lưu luyến ở trên cổ cô, vừa ngứa vừa nóng, cô nhịn không được rụt cổ một cái. Tay của anh từ hông của cô chậm rãi di chuyển lên, cầm chặt khát vọng đã lâu...

Thân thể Tang Điềm lập tức mềm nhũn ra, cái thứ chống đỡ chân của cô nó... lớn hơn...

"Anh, anh đã nói... anh đã nói là không gấp gáp nóng nảy sao?" Vậy anh bây giờ đang làm gì? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Điềm đỏ bừng, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.

Anh thở gấp liên tục, chôn đầu ở cổ cô giọng nói rầu rĩ ám muội:" Anh hiện tại thừa nhận, thật ra anh rất gấp gáp nóng nảy, rất vội vàng nóng nảy."

Biết rõ giờ phút này chưa được, Từ Mộ Duyên âm thầm cắn răng dừng lại tất cả động tác, cuối cùng như trừng phạt cô mà cắn cái tai khéo léo một cái, "Em đúng là yêu tinh mà."

Lúc trước ở bệnh viện tuy là chung giường chung gối, do cố kỵ cơ thể cô, hoặc là do địa điểm là bệnh viện, anh chưa từng như vừa rồi mà muốn cô.



Từ Mộ Duyên hít sâu một hơi, đưa tay giúp cô chỉnh lại quần áo cho thật tốt, đứng dậy đi đến ban công, châm một điếu thuốc, hút hết một điếu thuốc mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Tang Điềm đỏ mặt từ sân thượng nhìn lại, dáng vẻ luống cuống vội vàng hút thuốc của cái tên... tinh lực tràn đầy kia, quả thật, rất gấp rất nóng vội nha.

Chẳng biết tại sao, hiện tại cô rất muốn cười, sau đó cô thực sự nở nụ cười.

Khoảng cách cũng không quá xa, Từ Mộ Duyên nghiêng người,ánh mắt thoáng liếc qua thấy cô đang nhìn hướng mình. Anh quay đầu nhìn về phía cô, lại phát hiện cái kẻ cầm đầu kia vậy mà đang cười! Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hai mắt cong cong hình lưỡi liềm nhìn rất đẹp, đôi mắt hiện ra ánh nước, thanh tịnh mà trong suốt. Từ Mộ Duyên liếc nhìn cô một cái, thực hận không thể đi lên đem cô nhào nặn trong ngực mình.

Tang Điềm nhìn về phía anh làm mặt quỷ, sau đó đứng dậy đi ra phòng ngủ, sẽ không quản người đàn ông nào đó đang nóng nảy.

Từ Mộ Duyên hít thở bình thường trở lại, quay người đi ra sân thượng. Đi vào phòng tắm rửa tay, đánh răng, xác định trên người mình không còn mùi thuốc lá, mới đi ra phòng ngủ.

Tang Điềm ôm máy tính ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, Từ Mộ Duyên ngồi ở bên cạnh cô. Vết hồng nhuận đỏ hồng trên mặt cô chưa hết, hồng nhạt nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất ngon miệng! Từ Mộ Duyên ho nhẹ một tiếng, Tang Điềm cười cười, đột nhiên hỏi:" Anh chừng nào thì đi?"

"Anh nói rồi, anh không quay về."

"Mộ Duyên, anh đừng có tùy hứng."

"......" Tùy hứng! Một người đàn ông như anh tùy hứng cái gì? Từ Mộ Duyên lúc này thật muốn ha ha một tiếng.

"Em ngày mai sẽ đi làm, anh vẫn nên trở về đi. Em mỗi ngày đi làm đều rất bận, xin nghỉ phép lâu như vậy, em chắc chắn phải làm thêm giờ, anh ở lại nhà em em cũng không đếm xỉa tới. Cho nên anh trở về đi, em hiện tại không cần lo lắng, cũng không sợ hãi, em biết chắc chắn anh sẽ trở về." Lúc Tang Điềm nói những lời này, khuôn mặt trước sau vẫn vui vẻ, đôi mắt chăm chú nhìn anh, tỏ vẻ mình rất chân thành nói những lời này.

Từ Mộ Duyên trầm mặc mà nhìn cô, bỗng nhiên câu khóe miệng một cái, "Được, xế chiều ngày mai anh lên máy bay, anh chỉ ở một tuần, làm xong hết mọi việc anh sẽ quay lại." Có một số việc nhất định phải xử lý, anh dừng một chút rồi nói:" Không thể cùng em đón Giáng sinh, anh xin lỗi."

Anh nhớ rõ trước kia cô rất thích tới lễ Giáng Sinh, trong hai năm Giáng Sinh hai người ở bên nhau, cô rất hưởng thụ bầu không khí này, trong lúc vô tình nói một câu:" Không biết người Mỹ đón Giáng Sinh sẽ như thế nào, nhưng khẳng định sẽ náo nhiệt hơn chúng ta rất nhiều."

Lúc ấy một ý niệm trong đầu anh đột nhiên bay lên, anh có chút khẩn trương nói:" Vậy em có ý định đi xuất ngoại không? Ví dụ như nước Mỹ."

"Xuất ngoại làm gì vậy a...! Em chỉ thuận miệng nói thôi, em không muốn đi xa vậy đâu." Cô vẻ mặt không thèm để ý, anh ảm đạm.

Chiều hôm qua lúc đem đồ đạc của cô dời đi, anh phát hiện một cái rương lớn, tất cả đều là kỷ niệm của hai người, cô đều giữ lại tất cả. Lúc ấy đáy lòng anh xúc động không nói nên lời, đau lòng lan tràn.

"Không có việc gì, chỉ là lễ Giáng Sinh mà thôi đâu phải lễ tình nhân, cũng không phải sinh nhật em, em sẽ tha thứ cho anh." Cô cười cười, sau đó nghiêm túc nói:" Nhưng mà trở về nhà phải mua một phần quà cho em."

Từ Mộ Duyên bật cười:" Được được được, những thứ này em không cần lo lắng."

_________

Sinh hoạt chung giống như đã bắt đầu, vẫn chung giường chung gối như trước. Đêm trước khi đi, tự nhiên có chút khó bỏ qua, dù vậy, Từ Mộ Duyên vẫn nhịn được hành vi nóng nẩy của mình, chỉ hôn môi ôm nhau ngủ.

Sáng ngày thứ hai, Từ Mộ Duyên đưa cô đến công ty, trên đường đi thú nhận rất nhiều việc. Tang Điềm nở nụ cười, "Biết rồi! Anh trở nên dài dòng lúc nào thế?"

Từ Mộ Duyên cũng không thèm để ý, "Một mình em ở nhà, anh sợ em sẽ không quen."

"Không có việc đâu, anh cứ yên tâm đi."

Anh cũng cười, đúng là dài dòng thật.

Từ Mộ Duyên đi rồi, xác thật Tang Điềm bề bộn rất nhiều việc, việc tăng ca là tất nhiên. Thật ra không có nhiều thời gian nghĩ đến việc khác, mỗi buổi tối về tới nhà cũng không cảm thấy cô đơn, bởi vì anh mỗi ngày sẽ video call với cô. Ở bên cô là trời tối, nhưng bên kia lại là ban ngày, cảm giác có chút kỳ diệu.

Thời gian bận tộn trôi qua rất nhanh, buổi tối ngày thứ ba anh đi New York chính là đêm Giáng Sinh. Hôm nay đúng giờ tan tầm, Tang Điềm tối hôm qua mua mấy quả táo cực lớn vừa đỏ, còn tặng một cái bánh trẻ em, đương nhiên còn có một chiếc ô tô điều khiển.

Ngày nắng trước cửa ra vào của cửa hàng cũng trang trí cây thông Nolen. Trong cửa hàng không khí ngày Giáng Sinh nồng đậm, còn có hoạt động ưu đãi. Tô Tiểu Tông đang ngồi xổm dưới cậy thông chơi đùa, lúc nhìn thấy cô, hưng phấn mà chạy về phía cô:" Chị Tang!"

Tang Điềm cũng rất vui vẻ, tùy ý để cậu ôm chân mình, đành phải nói:" Vào thôi, chúng ta cắt bánh ngọt ăn, còn có táo vừa đỏ vừa lớn a."

Cùng một chỗ ăn lễ với bạn tốt thật sự vui vẻ, Tang Điềm còn chụp ảnh đưa cho Từ Mộ Duyên.

Từ Mộ Duyên nhận được ảnh chụp, là một quả táo vừa đỏ vừa lớn, còn chú thích ở sau: [cho anh ăn.]

Anh ấy nhắn lại: [em chụp tấm hình chính em đi.]

Tang Điềm nghĩ nghĩ giơ tay lên về phía màn hình chụp cái rắc, đưa một tấm của mình cho anh.

Trong tấm hình cô đang cắn một nửa quả táo, quai hàm phải có chút phồng lên, trong miệng còn có quả táo chưa ăn xong, bờ môi nhuận nước óng ánh, hai mắt híp lại, trông thật đáng yêu.

Sau đó Tang Điềm nhận được một tin nhắn khiến cô mặt hồng tim nhảy: [thầm nghĩ muốn ăn em.]

Anh thật sự ngày càng... nóng nảy mà...

Trên thực tế, Từ Mộ Duyên không cần Tang Điềm phải nhắc nhở, mặc dù anh đang ở New York nhưng đã sớm sắp xếp mọi việc xong xuôi. Lễ Giáng Sinh hôm nay sau khi Tang Điềm tan việc vừa đi ra khỏi cao ốc liền thấy Chu Thụy Tình và Tô Tầm, đương nhiên còn có Tiểu Tổ Tông.



"Sao hôm nay mọi người đều đến đây? Hôm nay không mở cửa à?" Nếu không phải thời gian đặc biệt, hai người sẽ không rời cửa hàng cùng một lúc. Bây giờ nhìn hai người, Tang Điềm quả thực có chút kinh ngạc.

"Anh trai Mộ Duyên của cậu hôm nay đưa chúng ta đến cửa hàng nhận thầu à không phải, là bao hết." Chu Thụy Tình rạng rỡ móc ra một tấm thẻ, chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy. Hai ngón tay vòng vo trên không trung mấy vòng, cười như một tên trộm, nói:" Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là cùng Từ phu nhân sống phóng túng, làm cho cố ấy vui vẻ làm cho cô ấy cười. Từ phu nhân hôm nay muốn ăn gì, muốn đi chỗ nào cứ việc nói, chúng ta hầu đến cùng."

Tô Tầm ở một bên sớm đã cười, Chu Thụy Tình đùa nghịch luôn khiến người khác buồn cười. Tang Điềm vốn sững sờ sau đó phản ứng kịp mặt lập tức đỏ lên, thò tay vỗ cô ấy một cái, xấu hổ sắng giọng:" Cậu đừng có nói bậy!" Trên mặt vẫn không ngăn được nụ cười.

"Từ phu nhân, hiện tại trong lòng rất hạnh phúc a?" Chu Thụy Tình nháy mắt ra hiệu với cô.

"Đó là điều chắc chắn, cái này còn phải hỏi sao? Nhìn mặt cô ấy vui đến vậy." Tô Tầm nói tiếp.

"Các cậu..." Tang Điềm bị các cô từng lời từng câu trêu chọc mặt đỏ tới mang tai.

"Từ phu nhân giận quá hóa giận kìa, A Di Đà Phật." Chu Thụy Tình nâng tay lên làm cây phật thủ.

Tang Điềm lần này là thẹn quá hóa giận, ba người cười đùa một trận, Tô Tiểu Tông ở bên cạnh hô:" Mẹ, chúng ta lúc nào thì đi ăn cơm."

Thật là một buổi tối vui vẻ mà Tang Điềm muốn.

Buổi tối 11 giỡ rưỡi Tang Điềm mới về đến nhà, Từ Mộ Duyên giống như canh thời gian, cô mới vào cửa thì anh lập tức gọi tới. Tang Điềm hôm nay rất vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng lại sáng ngời, "Này~ em vừa mới về đến nhà, hiện tại anh đang làm gì?"

Từ Mộ Duyên cười cười, giọng nói trầm thấp mị hoặc:" Suy nghĩ về em."

Cách một cuộc điện thoại, cách nhau cả Thái Bình Dương, Tang Điềm lại cảm giác được hơi thở của anh phảng phất ngay bên tai, mặt không khỏi nóng lên, nhưng vẫn rất thành thật nói:" Thật ra em cũng rất nhớ anh, chừng nào thì anh về?"

Từ Mộ Duyên thấp giọng nở nụ cười, cô hiện tại ngày càng thành thật, càng ngày càng giống cô của trước kia:" Ngày 28, tan việc anh đi đón em."

"Được."

"Bây giờ em đến phòng sách." Anh bỗng nhiên ra lệnh.

Tang Điềm cho là anh muốn cô tìm giúp tài liệu, vội vàng chạy đến, "Đã đến, sau đó thì sao?" Cô rất ít đi đến phòng sách, cho nên đồ vật anh bố trí cũng không hiểu rõ, yên tĩnh chờ đợi anh nói tiếp.

"Mở ngăn kéo bên phải phía dưới cùng."

Theo lời kéo ra, trong ngăn kéo có một chiếc hộp tinh xảo lớn cỡ bàn tay, cô lập tức hiểu rõ. Nụ cười trên mặt càng tươi hơn, giọng nói anh ôn nhu truyền vào tai cô:" Bảo bối, đây là quà Giáng Sinh của em, thích không?"

Tang Điềm lấy cái hộp ra, cũng không vội mở, ngón tay chạm đến dây lụa tinh xảo bên trên hộp:" Thích, rất thích."

Cuộc điện thoại này gọi đến một giờ, đến lúc tai bị phỏng anh mới giục cô ngủ sớm một chút.

Mở chiếc hộp ra, bên trong là một vòng tay Tứ Diệp Thảo khéo léo tinh xảo. Tứ Diệp Thảo biểu tượng cho hạnh phúc. Thật ra cô hiểu ý của anh, chuỗi vòng tay gỗ bảy năm trước đã phai màu, sợi này lại vĩnh viễn sẽ không phai màu, tựa như hứa hẹn anh dành cho cô.

Ngày 28, chỉ còn ba ngày nữa là đến.

Ngày 27, Tang Điềm nghĩ ngày mai anh sẽ trở về nên sau khi tan việc liền về nhà, làm cho mình một chén cơm chiên trứng làm bữa tối.

Sau khi ăn xong cô dọn dẹp phòng ở và phòng khách sạch sẽ, sau đó tắm rửa, cuối cùng thoa mặt nạ. Lúc cô tựa tựa giường đọc sách, chợt nhớ đến ngày hôm nay Từ Mộ Duyên chưa có gọi điện cho cô, tin nhắn cũng không có, lúc bình thường thì hiện tại hai người đang video cho nhau.

Được rồi, cô chủ động gọi điện cho anh trước một lần cũng được. Bóc mặt nạ, một tay Tang Điềm vỗ nhẹ tinh dịch má bên trái, một tay cầm điện thoại gọi số anh.

Tắt máy? Vì sao anh lại tắt máy?

Tang Điềm có chút mất mát mà để điện thoại xuống, đợi đến mười giờ rưỡi điện thoại anh vẫn tắt máy. Lúc cô không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, mười giờ bốn mươi phút, điện thoại anh gọi tới.

Tang Điềm cười cười tiếp điện thoại:" Lúc trước em gọi điện thoại cho anh, nhưng đang tắt máy."

"Ừ, vừa rồi phải xử lý một số việc, sợ bất tiện nên phải tắt máy." Vừa xuống máy bay, bước chân của Từ Mộ Duyên có chút vội vàng, thầm nghĩ nhanh muốn trở về bên cạnh cô.

"Ừ, đêm nay không có gọi video cho anh, cũng không có gọi điện thoại." Cô nằm trên giường làm ổ trong chăn, tiếng nói có chút rầu rĩ.

Bước chân Từ Mộ Duyên dừng lại, cười đến ôn nhu, nhẹ nói:" Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai anh sẽ trở về."

"Ừ, được."

Cảm thấy dần an tâm, Tang Điềm nằm trên giường rất nhanh liền ngủ mất.

Có người lại vội vã từ sân bay trở về, hận không thể lập tức trở về bên cạnh cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giữa Những Nhớ Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook