Chương 11: Cô tức giận rồi
Mạch Ngôn Xuyên
06/03/2019
Edit: Doãn Tử Du
Beta: Doãn Thiên
Thời điểm còn trẻ chúng ta luôn cảm thấy tương lại rất dài, cả đời còn có thể gặp được rất nhiều người, gặp được nhiều lựa chọn, việc học, sự nghiệp,... giống như mọi thứ đều có thể áp đảo tình yêu. Nhưng hiện tại như vậy chưa chắc tương lai cũng sẽ như vậy. Dù lúc ấy có động tâm, rất muốn vì cô mà buông bỏ nhiều khả năng, đắn đo suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn là chia lìa.
Nhiều năm về sau, khi phát giác được người đã từng thuộc về mình đang dần dần lãng quên đi anh, anh lại không thể nào thản nhiên tiếp nhận, chỉ có thể quay trở lại.
Bảy năm trước, cha mẹ Từ Mộ Duyên di dân qua Mỹ. Về chuyện di dân, thời điểm khi anh 17 tuổi, cha mẹ đã quyết định xong cả rồi. Cũng chính tại lúc 17 tuổi đó, Từ Mộ Duyên quyết định tốt nghiệp đại học xong, sau đó sẽ xuất ngoại. Cuộc đời luôn luôn có những thứ ngoài ý muốn. Bảy năm trước, sự xuất hiện của Tang Điềm chính là việc ngoài ý muốn trong kế hoạch của anh. Một nam sinh đã 20 tuổi cho dù có kiềm chế tốt đến đâu kế hoạch có chu toàn đến đâu thì cũng không đánh lại được tâm tình đang sôi trào mãnh liệt.
Trong văn phòng, Từ Mộ Duyên tựa lưng vào ghế ngồi. Trong tay anh là một quyển sổ, lần lượt từng cái một đều là ảnh bọn họ chụp chung. Kỳ thật bọn họ không có nhiều ảnh chụp lắm, hai năm chỉ có 30 tấm hình. Ít như thế mà thiếu chút nữa anh lại tìm không thấy.
Ngón tay anh chạm nhẹ vào tấm hình, dừng lại ở khuôn mặt tươi cười, rạng rỡ như mật ngọt của Tang Điềm. Trong tấm ảnh, cô tựa đầu trên vai của anh, anh cũng cúi đầu mỉm cười. Lúc chụp ảnh, anh không cười nhiều lắm, có tấm thậm chí có thể được gọi là nghiêm túc, mà cô ----- mỗi tấm hình đều cười đến mắt híp lại, vẻ mặt hưng phấn.
Còn bây giờ, Tang Điềm lại yên tĩnh như nước vậy. Tâm tình Từ Mộ Duyên đau đớn, co rút lại. Yết hầu tựa hồ như bị một đôi tay vô hình bóp lấy, khó chịu tới cực điểm.
Đã từng, anh đã từng đem cảm tình của Tang Điềm nghĩ đến mức quá đơn giản. Cho đến bây giờ, cô lại không giữ lại một chút cảm tình nào dành cho anh nữa? Trước đây, cô đã vì tình cảm này mà lao tâm khổ tứ như vậy, sao có thể dễ dàng quên đi được?
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Từ Mộ Duyên đem cuốn sổ bỏ vào ngăn kéo, trầm giọng nói: "Vào đi!"
Trần Tả theo thường lệ báo cáo lịch trình công việc: "Từ tổng, ngài muốn hủy bỏ bữa tiệc tối nay sao?" Cô ta dừng một chút, lại có chút ít khó xử nhắc nhở: "Ngài mới về nước không lâu, có lẽ vẫn cần phải làm quen với nơi này. Nhưng việc đi xã giao là không thể tránh khỏi..."
"Tôi biết rồi, cô đi sắp xếp đi!" Từ Mộ Duyên cắt ngang lời của cô ta.
Trần Tả cuối cùng cũng thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Da được, tôi lập tức đi ngay."
Lần này, Từ Mộ Duyên về nước tất nhiên gặp rất nhiều sự phản đối. Cha mẹ của bác cả nhất quyết ngăn cản, kêu anh phải cho họ một lý do. Lúc ấy, câu trả lời của anh là: có một người con gái đang đợi con, con không thể để cho cô ấy đợi quá lâu được.
Có một người con gái anh đã từng mắc nợ. Không phải anh sợ cô đợi quá lâu, mà là anh sợ anh trở về quá muộn, chưa kịp theo đuổi cô, thì cô đã thuộc về một người khác mất rồi.
Ở bữa tiệc tự nhiên sẽ phải uống nhiều rượu, ở nước ngoài anh cũng hay tham gia những bữa tiệc như thế này. Đột nhiên, Từ Mộ Duyên không nhớ rõ lúc trước vì cái gì mà anh lại xuất ngoại. Sau khi chấm dứt bữa tiệc, anh cự tuyệt lời mời đi tăng hai.
Tất nhiên là anh không thể tự lái xe, anh cũng không muốn về trễ. Chỉ cần đi về phía trước 10 phút, lại qua một lối đi bộ, chính là quán cà phê Tang Điềm thường hay đến. Nghĩ vậy Từ Mộ Duyên bất giác bước nhanh chân hơn.
Đã chín giờ, không biết cô còn ở đó không, hiện tại anh rất muốn gặp cô.
Cách một con đường, Từ Mộ Duyên xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy một người con gái tựa bên cửa sổ. Cô yên lặng cầm một quyển sách, khóe miệng anh chợt cong lên. Đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên, anh liền bước nhanh đi qua.
Cảm giác được có người ngồi xuống ở phía đối diện, Tang Điềm ngẩng đầu lên. Nhìn thấy anh một lần nữa, cô đã có thể thong dong, bình tĩnh hơn, cô chỉ nhàn nhạt hỏi:" Sao anh lại tới đây? "
"Tại hôm nay đi xã giao, sau khi kết thúc, anh nghĩ nên tới thăm em một chút. Không ngờ em lại ở đây, chứng tỏ hôm nay vận may của anh rất tốt." Anh cong khóe miệng, lông mày anh tuấn dướn lên, hai mắt ngăm đen bình tĩnh khóa lại ánh mắt của cô.
Tang Điềm tránh ánh mắt của anh. Cô lấy di động ra nhìn giờ, vậy mà đã hơn chín giờ rồi, cô thu sách vở lại, đứng lên: "Anh cứ từ từ ngồi nhé, em phải về nhà."
Từ Mộ Duyên ngẩn người. Lúc cô đi qua bên cạnh, anh mới kịp phản ứng, nhanh chóng đưa tay giữ cô lại, cũng đứng lên: "Anh tiễn em."
Anh vừa đứng lên, hai người liền dán vào nhau. Tang Điềm mơ hồ ngửi được mùi thuốc lá, rượu nhàn nhạt. Lông mày cô không khỏi nhăn lại: "Anh uống rượu, không nên lái xe." Nói xong liền rút tay mình về, nghĩ đến gần đây thường xuyên bị anh nắm tay, Tang Điềm có chút buồn bực, bước chân đều nhanh hơn.
Mạc Nghiên đứng ở quầy quán bar, ánh mắt luôn đuổi theo bọn họ, cả kinh đến nổi cái cằm muốn rơi xuống. Cô chưa bao giờ thấy Tang Điềm cùng người đàn ông nào đứng gần đến như vậy. Trong ấn tượng, dường như cô đã gặp qua người đàn ông này rồi. Đúng rồi, hình như là đi cùng Trác Việt một lần. Nhớ tới lần trước Tang Điềm đã nói, cô nhớ lại một chút. Người đàn ông cao lớn, anh tuấn kia, có lẽ chính là người đàn ông Tang Điềm đã nhắc đến?
Từ Mộ Duyên bước dài chân, rất nhanh đã đi sóng vai với cô: "Anh không có lái xe."
Tang Điềm không trả lời. Cô vẫn bước nhanh như trước, chẳng mấy chốc liền bước ra quán cà phê, cũng quên gọi luôn Mạc Nghiên. Từ Mộ Duyên nhắm mắt theo sát phía sau, đột nhiên lên tiếng giải thích: "Là tiệc xã giao nên không có biện pháp nào khác, cho nên phải uống chút ít rượu, lần sau anh sẽ cố gắng giảm bớt mấy cuộc xã giao như thế này."
Nghe vậy, Tang Điềm dừng lại, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, cô nhàn nhạt nói: "Chuyện không liên quan đến tôi, anh không cần nói với tôi."
Đêm nay, tâm tình của Từ Mộ Duyên không hiểu sao rất tốt, nghe xong lời của cô, anh vẫn có thể bật cười: "Không sao, anh nói cho chính anh nghe, em không thích thì có thể coi như không nghe thấy."
Tang Điềm đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, lập tức thu lại tâm tình. Cô đi đến trạm xe buýt chờ xe, Từ Mộ Duyên đương nhiên cũng đứng bên cạnh cô.
Trong quá trình chờ xe, Tang Điềm nhịn không được mà mở miệng:" Em tự mình trở về, không cần anh tiễn."
"Em cứ coi như hai chúng ta cùng đường đi." Từ Mộ Duyên nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười.
Anh như đang đùa lại như rất bình thường, trước kia anh cũng chơi xấu như vậy. Lại nghĩ tới trước kia, lòng Tang Điềm trùng xuống, mũi chân nhẹ nhàng đá hòn đá trên mặt đất một cái.
Anh để ý thấy cô giậm chân một cái. Tuy nó rất nhẹ, rất chậm nhưng anh vẫn nhìn thấy, khóe miệng dần dần cong lên. Hình như cô có hơi tức giận...
Anh chỉ sợ cô đối với anh nảy sinh sự khinh thường.
Lúc này, xe buýt đã chạy tới trước mặt bọn họ. Tang Điềm nhanh chân bước lên xe, Từ Mộ Duyên cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Beta: Doãn Thiên
Thời điểm còn trẻ chúng ta luôn cảm thấy tương lại rất dài, cả đời còn có thể gặp được rất nhiều người, gặp được nhiều lựa chọn, việc học, sự nghiệp,... giống như mọi thứ đều có thể áp đảo tình yêu. Nhưng hiện tại như vậy chưa chắc tương lai cũng sẽ như vậy. Dù lúc ấy có động tâm, rất muốn vì cô mà buông bỏ nhiều khả năng, đắn đo suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn là chia lìa.
Nhiều năm về sau, khi phát giác được người đã từng thuộc về mình đang dần dần lãng quên đi anh, anh lại không thể nào thản nhiên tiếp nhận, chỉ có thể quay trở lại.
Bảy năm trước, cha mẹ Từ Mộ Duyên di dân qua Mỹ. Về chuyện di dân, thời điểm khi anh 17 tuổi, cha mẹ đã quyết định xong cả rồi. Cũng chính tại lúc 17 tuổi đó, Từ Mộ Duyên quyết định tốt nghiệp đại học xong, sau đó sẽ xuất ngoại. Cuộc đời luôn luôn có những thứ ngoài ý muốn. Bảy năm trước, sự xuất hiện của Tang Điềm chính là việc ngoài ý muốn trong kế hoạch của anh. Một nam sinh đã 20 tuổi cho dù có kiềm chế tốt đến đâu kế hoạch có chu toàn đến đâu thì cũng không đánh lại được tâm tình đang sôi trào mãnh liệt.
Trong văn phòng, Từ Mộ Duyên tựa lưng vào ghế ngồi. Trong tay anh là một quyển sổ, lần lượt từng cái một đều là ảnh bọn họ chụp chung. Kỳ thật bọn họ không có nhiều ảnh chụp lắm, hai năm chỉ có 30 tấm hình. Ít như thế mà thiếu chút nữa anh lại tìm không thấy.
Ngón tay anh chạm nhẹ vào tấm hình, dừng lại ở khuôn mặt tươi cười, rạng rỡ như mật ngọt của Tang Điềm. Trong tấm ảnh, cô tựa đầu trên vai của anh, anh cũng cúi đầu mỉm cười. Lúc chụp ảnh, anh không cười nhiều lắm, có tấm thậm chí có thể được gọi là nghiêm túc, mà cô ----- mỗi tấm hình đều cười đến mắt híp lại, vẻ mặt hưng phấn.
Còn bây giờ, Tang Điềm lại yên tĩnh như nước vậy. Tâm tình Từ Mộ Duyên đau đớn, co rút lại. Yết hầu tựa hồ như bị một đôi tay vô hình bóp lấy, khó chịu tới cực điểm.
Đã từng, anh đã từng đem cảm tình của Tang Điềm nghĩ đến mức quá đơn giản. Cho đến bây giờ, cô lại không giữ lại một chút cảm tình nào dành cho anh nữa? Trước đây, cô đã vì tình cảm này mà lao tâm khổ tứ như vậy, sao có thể dễ dàng quên đi được?
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Từ Mộ Duyên đem cuốn sổ bỏ vào ngăn kéo, trầm giọng nói: "Vào đi!"
Trần Tả theo thường lệ báo cáo lịch trình công việc: "Từ tổng, ngài muốn hủy bỏ bữa tiệc tối nay sao?" Cô ta dừng một chút, lại có chút ít khó xử nhắc nhở: "Ngài mới về nước không lâu, có lẽ vẫn cần phải làm quen với nơi này. Nhưng việc đi xã giao là không thể tránh khỏi..."
"Tôi biết rồi, cô đi sắp xếp đi!" Từ Mộ Duyên cắt ngang lời của cô ta.
Trần Tả cuối cùng cũng thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Da được, tôi lập tức đi ngay."
Lần này, Từ Mộ Duyên về nước tất nhiên gặp rất nhiều sự phản đối. Cha mẹ của bác cả nhất quyết ngăn cản, kêu anh phải cho họ một lý do. Lúc ấy, câu trả lời của anh là: có một người con gái đang đợi con, con không thể để cho cô ấy đợi quá lâu được.
Có một người con gái anh đã từng mắc nợ. Không phải anh sợ cô đợi quá lâu, mà là anh sợ anh trở về quá muộn, chưa kịp theo đuổi cô, thì cô đã thuộc về một người khác mất rồi.
Ở bữa tiệc tự nhiên sẽ phải uống nhiều rượu, ở nước ngoài anh cũng hay tham gia những bữa tiệc như thế này. Đột nhiên, Từ Mộ Duyên không nhớ rõ lúc trước vì cái gì mà anh lại xuất ngoại. Sau khi chấm dứt bữa tiệc, anh cự tuyệt lời mời đi tăng hai.
Tất nhiên là anh không thể tự lái xe, anh cũng không muốn về trễ. Chỉ cần đi về phía trước 10 phút, lại qua một lối đi bộ, chính là quán cà phê Tang Điềm thường hay đến. Nghĩ vậy Từ Mộ Duyên bất giác bước nhanh chân hơn.
Đã chín giờ, không biết cô còn ở đó không, hiện tại anh rất muốn gặp cô.
Cách một con đường, Từ Mộ Duyên xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy một người con gái tựa bên cửa sổ. Cô yên lặng cầm một quyển sách, khóe miệng anh chợt cong lên. Đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên, anh liền bước nhanh đi qua.
Cảm giác được có người ngồi xuống ở phía đối diện, Tang Điềm ngẩng đầu lên. Nhìn thấy anh một lần nữa, cô đã có thể thong dong, bình tĩnh hơn, cô chỉ nhàn nhạt hỏi:" Sao anh lại tới đây? "
"Tại hôm nay đi xã giao, sau khi kết thúc, anh nghĩ nên tới thăm em một chút. Không ngờ em lại ở đây, chứng tỏ hôm nay vận may của anh rất tốt." Anh cong khóe miệng, lông mày anh tuấn dướn lên, hai mắt ngăm đen bình tĩnh khóa lại ánh mắt của cô.
Tang Điềm tránh ánh mắt của anh. Cô lấy di động ra nhìn giờ, vậy mà đã hơn chín giờ rồi, cô thu sách vở lại, đứng lên: "Anh cứ từ từ ngồi nhé, em phải về nhà."
Từ Mộ Duyên ngẩn người. Lúc cô đi qua bên cạnh, anh mới kịp phản ứng, nhanh chóng đưa tay giữ cô lại, cũng đứng lên: "Anh tiễn em."
Anh vừa đứng lên, hai người liền dán vào nhau. Tang Điềm mơ hồ ngửi được mùi thuốc lá, rượu nhàn nhạt. Lông mày cô không khỏi nhăn lại: "Anh uống rượu, không nên lái xe." Nói xong liền rút tay mình về, nghĩ đến gần đây thường xuyên bị anh nắm tay, Tang Điềm có chút buồn bực, bước chân đều nhanh hơn.
Mạc Nghiên đứng ở quầy quán bar, ánh mắt luôn đuổi theo bọn họ, cả kinh đến nổi cái cằm muốn rơi xuống. Cô chưa bao giờ thấy Tang Điềm cùng người đàn ông nào đứng gần đến như vậy. Trong ấn tượng, dường như cô đã gặp qua người đàn ông này rồi. Đúng rồi, hình như là đi cùng Trác Việt một lần. Nhớ tới lần trước Tang Điềm đã nói, cô nhớ lại một chút. Người đàn ông cao lớn, anh tuấn kia, có lẽ chính là người đàn ông Tang Điềm đã nhắc đến?
Từ Mộ Duyên bước dài chân, rất nhanh đã đi sóng vai với cô: "Anh không có lái xe."
Tang Điềm không trả lời. Cô vẫn bước nhanh như trước, chẳng mấy chốc liền bước ra quán cà phê, cũng quên gọi luôn Mạc Nghiên. Từ Mộ Duyên nhắm mắt theo sát phía sau, đột nhiên lên tiếng giải thích: "Là tiệc xã giao nên không có biện pháp nào khác, cho nên phải uống chút ít rượu, lần sau anh sẽ cố gắng giảm bớt mấy cuộc xã giao như thế này."
Nghe vậy, Tang Điềm dừng lại, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, cô nhàn nhạt nói: "Chuyện không liên quan đến tôi, anh không cần nói với tôi."
Đêm nay, tâm tình của Từ Mộ Duyên không hiểu sao rất tốt, nghe xong lời của cô, anh vẫn có thể bật cười: "Không sao, anh nói cho chính anh nghe, em không thích thì có thể coi như không nghe thấy."
Tang Điềm đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, lập tức thu lại tâm tình. Cô đi đến trạm xe buýt chờ xe, Từ Mộ Duyên đương nhiên cũng đứng bên cạnh cô.
Trong quá trình chờ xe, Tang Điềm nhịn không được mà mở miệng:" Em tự mình trở về, không cần anh tiễn."
"Em cứ coi như hai chúng ta cùng đường đi." Từ Mộ Duyên nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười.
Anh như đang đùa lại như rất bình thường, trước kia anh cũng chơi xấu như vậy. Lại nghĩ tới trước kia, lòng Tang Điềm trùng xuống, mũi chân nhẹ nhàng đá hòn đá trên mặt đất một cái.
Anh để ý thấy cô giậm chân một cái. Tuy nó rất nhẹ, rất chậm nhưng anh vẫn nhìn thấy, khóe miệng dần dần cong lên. Hình như cô có hơi tức giận...
Anh chỉ sợ cô đối với anh nảy sinh sự khinh thường.
Lúc này, xe buýt đã chạy tới trước mặt bọn họ. Tang Điềm nhanh chân bước lên xe, Từ Mộ Duyên cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.