Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh
Chương 14
Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21)
07/02/2023
"Sếp ơi!"
Hình như có ai đó đang gọi tôi thì phải.
Khổ nỗi, đầu óc tôi bây giờ khó mà phản ứng ngay được.
"Anh Khoa..." - Tiếng gọi tiếp tục vang lên.
"CHẬU CÚC BÁCH NHẬT HÉO RỒI!"
"Chết mịa, sao lại thế? Đâu đâu đưa đây xem nào, đờ mờ, lại úng hả?" - Tôi như bừng tỉnh sau cơn mê, choáng váng lao ra khỏi "ốc đảo" của mình để đến chỗ phát ra âm thanh.
Tụi trẻ trâu còn lại không rõ đã kịp xuất hiện đủ mặt từ lúc nào. Nguồn cơn của trò này chính là Thư, đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, nếu không bám vào vai Châu Anh đứng cạnh thì chắc có lẽ nó đã lăn luôn ra sàn mà cười rồi.
Linh Đan không hổ danh thùng nước lạnh di động, bắt tay vào tạt từng gáo thẳng vào mặt tôi, không chút thương tiếc:
"Sếp làm sao mà giữa ban ngày ban mặt cứ ngẩn ngơ như người mất hồn thế kia? Nhớ ai rồi đúng không?"
"Đang có khách ở đây mà sếp kì ghê, văng búa lua xua hết là sao? Dọa anh Phong sợ rồi kìa!"
"Mà em thấy anh ngắm anh Phong nãy giờ là hơi bị mê mẩn đó, khoái rồi phải không? Có khoái thì cũng từ từ chứ anh, gây ấn tượng bằng kiểu ngôn ngữ này là không ổn chút nào đâu!"
Tôi không biết làm gì ngoài trừng mắt, kịch liệt bắn tín hiệu qua cho con bé biết đường mà im lặng. Nhưng thùng nước lạnh thì chỉ biết tạt thôi, nào có biết đọc tín hiệu!
"Nhìn người ta đến không chớp mắt như vậy..." - Đan đến bên chỗ Tú Anh đang đứng, bám lấy hai vai con bé, uyển chuyển đẩy sang một bên - "...mà lại để cho người khác tiếp cận như này, là kì lắm nha!"
Nói rồi Đan cười tít mắt, lôi lôi kéo kéo cả bọn, bao gồm cả Tú Anh đang ra sức chống cự nhưng không thành, về phía sân sau. Chị Hảo thấy thế cũng ôm máy tính lẳng lặng rời đi không để lại chút dấu vết.
*Đây rõ ràng là hành vi buôn người mà, cây với chả cảnh đíu gì! Thư ơi là Thư, Đan ơi là Đan, PHONG ƠI LÀ PHONG!!!*
Đức Phong nhìn vẻ mặt khốn khổ của tôi, cười nhạt.
"Bạn có bận quá không? Mình về thôi vậy, làm phiền chủ tiệm như này cũng không hay lắm."
Hai chữ "chủ tiệm" tự nhiên nghe sao mà xa lạ, nó như gợi nhắc cho tôi về mối quan hệ rành rành giữa tôi và Đức Phong. Chuyện giữa chúng tôi đơn thuần là chuyện người mua và người bán, có chăng là tôi tiếp xúc với anh ta nhiều hơn một chút so với khách hàng bình thường. Nhưng thế thì nói lên được gì? Khi khu vườn hoàn thành, Phong nắm rõ cách chăm sóc cây cối, liên hệ giữa chúng tôi sẽ chính thức kết thúc. Họa may thì thỉnh thoảng sẽ vô tình lướt thấy story của nhau, anh sẽ vài tháng đến mua dụng cụ một lần, thậm chí chẳng cần bước chân đến, bận rộn như anh, lên web đặt là xong việc. Có khi còn tệ hơn, Đức Phong sẽ nhận ra việc trồng cây trên ban công là một ý tưởng tồi. Thay vào đó, anh sẽ dùng đó làm nơi tập thể dục buổi sáng, kê một bộ bàn trà, một chiếc xích đu, ngày ngày ngồi ngắm hoàng hôn cùng cô gái của đời mình.
Nghĩ tới đó thôi, tôi đã thấy trong lòng hơi chua xót rồi. Chưa biết chừng Phong đang cảm thấy rất bực dọc vì bị chen ngang lúc đang dở chuyện với Tú Anh cũng nên. Con bé xinh vậy mà, còn biết ăn nói nữa, ai mà không thích cơ chứ.
Tôi nghĩ nghĩ hồi lâu đến ngơ ngẩn cả người ra. Người đàn ông trước mặt vẫn luôn nhìn tôi không chớp mắt. Ánh mắt mềm mại như nắng sớm rót lên ngọn lá vào cái hôm đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Rồi anh khẽ bật cười.
"Nãy giờ em ngắm anh thật đấy à?"
"Dạ?"
*Từ từ, diễn biến gì đây? Sao lại đổi xưng hô là thế đíu nào?*
Trước giờ Đức Phong vẫn luôn duy trì cách gọi bạn-mình dù biết rõ tôi kém anh bốn tuổi. Tôi cũng cảm thấy bình thường, có lẽ anh muốn nói chuyện thân thiện hơn, không có khoảng cách tuổi tác. Đột nhiên đổi giọng cái một như thế này làm cho tôi không khỏi bất ngờ, còn hơi ngài ngại. Nhưng rồi nhận ra trọng điểm trong câu hỏi, tôi chối bay không chút ngượng ngùng.
"Đâu có đâu anh, em...em đang liên hệ nhà vườn mới, nên, suy nghĩ hơi nhiều thôi."
*Ờ, thôi được rồi, cũng không phải là không có chút ngượng ngùng nào, cũng hơi vấp váp nhiều chút*
"Anh đã mất công đến rồi mà, cứ để em giúp nha. Anh Phong thấy cây cỡ bằng nào là vừa?"
Phong nghe thấy vậy thì chỉ cười xòa, cũng không hỏi vặn như mọi lần nữa. Hóa ra hôm nay anh ghé qua không phải để chọn cây cho ban công, mà là cần rước một bé xanh lá nho nhỏ về làm bạn trong phòng làm việc. Anh nói rằng lúc nãy Tú Anh đã tư vấn cho anh vài chậu rồi, nhưng chưa ưng ý lắm.
*Người gì đâu mà khó tính vãi! Đến từ lúc trưa trờ trưa trật, bây giờ gần một giờ rưỡi chiều luôn rồi, bộ không phải đi làm hả?*
"Hôm nay anh cũng rỗi, đến cơ quan trễ một chút không vấn đề gì. Khoa cứ giúp anh chọn một bé cây thật xinh nha. Toàn bộ thời gian của anh có thể dành cho bé hết."
Được lắm, cứ nói đến chữ "bé" là anh ta nhấn giọng, còn cười rất bí hiểm. Điệu bộ này là cố tình trêu chọc cách gọi của tôi đây mà. Cái người này, sao lúc có mặt đông đảo quần chúng nhân dân thì đứng đắn thế không biết, còn lúc chỉ có hai người thì bắt đầu bày trò vặn vẹo tôi đủ kiểu. Tôi bất lực, khổ sở biết bao, thế mà quần chúng quanh tôi thì cứ bênh chằm chặp bộ mặt nai tơ của anh ta mới tức chứ!
Hình như có ai đó đang gọi tôi thì phải.
Khổ nỗi, đầu óc tôi bây giờ khó mà phản ứng ngay được.
"Anh Khoa..." - Tiếng gọi tiếp tục vang lên.
"CHẬU CÚC BÁCH NHẬT HÉO RỒI!"
"Chết mịa, sao lại thế? Đâu đâu đưa đây xem nào, đờ mờ, lại úng hả?" - Tôi như bừng tỉnh sau cơn mê, choáng váng lao ra khỏi "ốc đảo" của mình để đến chỗ phát ra âm thanh.
Tụi trẻ trâu còn lại không rõ đã kịp xuất hiện đủ mặt từ lúc nào. Nguồn cơn của trò này chính là Thư, đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, nếu không bám vào vai Châu Anh đứng cạnh thì chắc có lẽ nó đã lăn luôn ra sàn mà cười rồi.
Linh Đan không hổ danh thùng nước lạnh di động, bắt tay vào tạt từng gáo thẳng vào mặt tôi, không chút thương tiếc:
"Sếp làm sao mà giữa ban ngày ban mặt cứ ngẩn ngơ như người mất hồn thế kia? Nhớ ai rồi đúng không?"
"Đang có khách ở đây mà sếp kì ghê, văng búa lua xua hết là sao? Dọa anh Phong sợ rồi kìa!"
"Mà em thấy anh ngắm anh Phong nãy giờ là hơi bị mê mẩn đó, khoái rồi phải không? Có khoái thì cũng từ từ chứ anh, gây ấn tượng bằng kiểu ngôn ngữ này là không ổn chút nào đâu!"
Tôi không biết làm gì ngoài trừng mắt, kịch liệt bắn tín hiệu qua cho con bé biết đường mà im lặng. Nhưng thùng nước lạnh thì chỉ biết tạt thôi, nào có biết đọc tín hiệu!
"Nhìn người ta đến không chớp mắt như vậy..." - Đan đến bên chỗ Tú Anh đang đứng, bám lấy hai vai con bé, uyển chuyển đẩy sang một bên - "...mà lại để cho người khác tiếp cận như này, là kì lắm nha!"
Nói rồi Đan cười tít mắt, lôi lôi kéo kéo cả bọn, bao gồm cả Tú Anh đang ra sức chống cự nhưng không thành, về phía sân sau. Chị Hảo thấy thế cũng ôm máy tính lẳng lặng rời đi không để lại chút dấu vết.
*Đây rõ ràng là hành vi buôn người mà, cây với chả cảnh đíu gì! Thư ơi là Thư, Đan ơi là Đan, PHONG ƠI LÀ PHONG!!!*
Đức Phong nhìn vẻ mặt khốn khổ của tôi, cười nhạt.
"Bạn có bận quá không? Mình về thôi vậy, làm phiền chủ tiệm như này cũng không hay lắm."
Hai chữ "chủ tiệm" tự nhiên nghe sao mà xa lạ, nó như gợi nhắc cho tôi về mối quan hệ rành rành giữa tôi và Đức Phong. Chuyện giữa chúng tôi đơn thuần là chuyện người mua và người bán, có chăng là tôi tiếp xúc với anh ta nhiều hơn một chút so với khách hàng bình thường. Nhưng thế thì nói lên được gì? Khi khu vườn hoàn thành, Phong nắm rõ cách chăm sóc cây cối, liên hệ giữa chúng tôi sẽ chính thức kết thúc. Họa may thì thỉnh thoảng sẽ vô tình lướt thấy story của nhau, anh sẽ vài tháng đến mua dụng cụ một lần, thậm chí chẳng cần bước chân đến, bận rộn như anh, lên web đặt là xong việc. Có khi còn tệ hơn, Đức Phong sẽ nhận ra việc trồng cây trên ban công là một ý tưởng tồi. Thay vào đó, anh sẽ dùng đó làm nơi tập thể dục buổi sáng, kê một bộ bàn trà, một chiếc xích đu, ngày ngày ngồi ngắm hoàng hôn cùng cô gái của đời mình.
Nghĩ tới đó thôi, tôi đã thấy trong lòng hơi chua xót rồi. Chưa biết chừng Phong đang cảm thấy rất bực dọc vì bị chen ngang lúc đang dở chuyện với Tú Anh cũng nên. Con bé xinh vậy mà, còn biết ăn nói nữa, ai mà không thích cơ chứ.
Tôi nghĩ nghĩ hồi lâu đến ngơ ngẩn cả người ra. Người đàn ông trước mặt vẫn luôn nhìn tôi không chớp mắt. Ánh mắt mềm mại như nắng sớm rót lên ngọn lá vào cái hôm đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Rồi anh khẽ bật cười.
"Nãy giờ em ngắm anh thật đấy à?"
"Dạ?"
*Từ từ, diễn biến gì đây? Sao lại đổi xưng hô là thế đíu nào?*
Trước giờ Đức Phong vẫn luôn duy trì cách gọi bạn-mình dù biết rõ tôi kém anh bốn tuổi. Tôi cũng cảm thấy bình thường, có lẽ anh muốn nói chuyện thân thiện hơn, không có khoảng cách tuổi tác. Đột nhiên đổi giọng cái một như thế này làm cho tôi không khỏi bất ngờ, còn hơi ngài ngại. Nhưng rồi nhận ra trọng điểm trong câu hỏi, tôi chối bay không chút ngượng ngùng.
"Đâu có đâu anh, em...em đang liên hệ nhà vườn mới, nên, suy nghĩ hơi nhiều thôi."
*Ờ, thôi được rồi, cũng không phải là không có chút ngượng ngùng nào, cũng hơi vấp váp nhiều chút*
"Anh đã mất công đến rồi mà, cứ để em giúp nha. Anh Phong thấy cây cỡ bằng nào là vừa?"
Phong nghe thấy vậy thì chỉ cười xòa, cũng không hỏi vặn như mọi lần nữa. Hóa ra hôm nay anh ghé qua không phải để chọn cây cho ban công, mà là cần rước một bé xanh lá nho nhỏ về làm bạn trong phòng làm việc. Anh nói rằng lúc nãy Tú Anh đã tư vấn cho anh vài chậu rồi, nhưng chưa ưng ý lắm.
*Người gì đâu mà khó tính vãi! Đến từ lúc trưa trờ trưa trật, bây giờ gần một giờ rưỡi chiều luôn rồi, bộ không phải đi làm hả?*
"Hôm nay anh cũng rỗi, đến cơ quan trễ một chút không vấn đề gì. Khoa cứ giúp anh chọn một bé cây thật xinh nha. Toàn bộ thời gian của anh có thể dành cho bé hết."
Được lắm, cứ nói đến chữ "bé" là anh ta nhấn giọng, còn cười rất bí hiểm. Điệu bộ này là cố tình trêu chọc cách gọi của tôi đây mà. Cái người này, sao lúc có mặt đông đảo quần chúng nhân dân thì đứng đắn thế không biết, còn lúc chỉ có hai người thì bắt đầu bày trò vặn vẹo tôi đủ kiểu. Tôi bất lực, khổ sở biết bao, thế mà quần chúng quanh tôi thì cứ bênh chằm chặp bộ mặt nai tơ của anh ta mới tức chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.