Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh
Chương 17
Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21)
07/02/2023
Gọi món và chọn một góc bàn vắng vẻ cạnh cửa kính tầng hai, chúng tôi bắt đầu bàn bạc tiếp về ý tưởng trang trí ban công.
"Anh muốn làm gì đó đơn giản thôi. Có thể kê một bàn trà nhỏ, treo đèn, còn lại cây xanh mới là chủ yếu." - Phong nói rồi lật mở một cuốn sổ bìa xanh dương đậm, tôi thấy thấp thoáng bên trong là ghi chú công việc linh tinh. Bàn tay anh dừng lại ở trang giấy có vẽ phác khung cảnh ban công nhìn từ hai góc độ khác nhau cực kì chi tiết và sinh động.
"Dạ, em hiểu rồi. Mà anh Phong vẽ đẹp ghê! Anh làm bên thiết kế hả?"
"Không đâu, cái này anh nhờ bạn vẽ. Bạn anh làm thiết kế bìa sách."
"Xịn thật nha. Hì hì, em thấy những người vẽ đẹp ai cũng cuốn hút kiểu gì á."
Tôi nghe thấy bốn chữ "thiết kế bìa sách", hai mắt liền sáng rực lên như đèn pha ô tô. Cũng phải thôi, vì đây là ước mơ từ hồi nhỏ xíu của tôi mà. Hồi cấp hai, trên đường đến trường có một hiệu sách bày cơ man nào là truyện thiếu nhi. Mà phần hấp dẫn nhất của mấy cuốn truyện đó nằm ở trang bìa minh họa, bức nào cũng đầy màu sắc, làm tôi đứng ngắm mê mẩn đến nỗi trễ học hết lần này đến lần khác mà vẫn không chừa. Ước mơ duy nhất suốt những năm tháng đó là được trở thành họa sĩ minh họa truyện thiếu nhi, được tự tay vẽ nên những trang bìa xinh đẹp ấy. Mỗi tội, ước mơ thì lớn mà khả năng thì chỉ bằng đốt ngón tay. Con điểm 4 ngay tiết Mỹ thuật đầu tiên của năm học kịp thời làm tôi tỉnh ngộ. Bây giờ, thay vì vẽ bìa truyện cổ Anderson với cánh rừng rợp màu xanh hoa cỏ, tôi tự tay trồng và chăm sóc những mảng xanh ấy, cũng coi như là thực hiện được một góc phần tư của ước mơ thời thơ bé nhỉ?
"Ừ...Chẳng bù cho anh làm công nghệ thông tin, khô khan lắm, chẳng có tí máu nghệ thuật nào."
Mải suy nghĩ, tôi quên mất Đức Phong vẫn còn ngồi lù lù trước mặt mình. Tôi quay sang nhìn anh, cái biểu cảm này mới ngộ làm sao. Mặc dù đã cố giữ sự bình thản, nhưng cơ mặt Phong vẫn cứ như đang chảy dài ra, buồn tủi kiểu thiếu nữ bị tình yêu ruồng bỏ. Tôi vừa phải kìm nén cơn buồn cười vì suy nghĩ vừa rồi của mình, vừa tìm cách "dỗ dành" anh đẹp trai, dù thực lòng mà nói, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại tự gán cho mình trách nhiệm này.
"Đâu có đâu anh, em thấy anh cân bằng rất tốt giữa hai thái cực đó chứ. Anh làm công nghệ nhưng vẫn đầu tư chăm chút không gian sống nè. Trồng cây, nuôi cây chính là nuôi dưỡng tác phẩm nghệ thuật trong lòng mình, chẳng cần tí hoa tay nào. Em cũng vẽ xấu òm đấy thôi, mà trồng bé nào, bé đó tốt tươi mơn mởn, vườn nhà em đẹp như mơ, chả cần vẽ. Sau này ban công nhà anh cũng vậy á!"
Trái với kì vọng của tôi, Đức Phong nghe xong câu này càng trở nên suy sụp hơn.
"Nhưng mà anh cũng không có khiếu trồng cây nốt. Anh làm chết...tổng cộng...bảy cây trầu bà rồi."
"B...bảy cây? Cây gì ạ?"
"Trầu bà."
"Vãi xoài!"
Thứ lỗi cho tôi phản ứng hơi lỗ mãng, nhưng trầu bà là thứ cây dễ trồng nhất quả đất, ném đại một góc tụi nó cũng đeo vào nhau mà sống được. Thế mà Đức Phong, người đàn ông vạn người mê, ân cần chu đáo đến vậy, lại có thể tiễn hẳn bảy bé về miền cực lạc thì tôi cũng phục sát đất.
"Tệ đến vậy luôn hả?" - Phong u uất đỡ trán hỏi tôi.
"Em xin lỗi, cái tật em hay lỡ mồm nói bậy từ bé, không phải chê trách gì anh đâu ạ..."
Chữa cháy không thành công, Phong vẫn đang giương ánh mắt tủi thân nhìn tôi như chờ dỗ dành.
"Cái gì cũng cần thời gian mà, có khi trồng trầu bà không hợp, thôi thì mình trồng cái khác. Anh Phong có thích cây gì nữa không?"
Thế là bọn tôi ngồi bàn tiếp thêm cả tiếng đồng hồ. Càng nói, tôi càng cảm giác đây giống như một cuộc trò chuyện với bạn bè hơn là trao đổi với khách hàng bình thường. Không khí thân mật cùng với sự ấm áp của Phong như làn gió xuân phủi đi lớp bụi che mờ những gì tôi luôn cố giấu kín bấy lâu. Có vài khoảnh khắc, tôi đã không kìm được mà nhìn sâu vào mắt anh thêm một chút, bàn tay cố tình nhích xa hơn giới hạn an toàn tôi vốn tự đặt ra cho bản thân. Thực chất, đây nào phải lần đầu tiên tôi cố với ra khỏi những rào chắn của mình để tiến gần về phía Phong, chẳng qua là, trước đây tôi luôn tự phủ nhận điều ấy, tự viện những cái cớ quá hợp lý cho việc đưa tài khoản mạng xã hội cho một người chẳng thân quen, làm thay nhiệm vụ của tư vấn viên mỗi khi Phong đến tiệm, hay gần như ngay lập tức nhận lời giúp anh trang trí ban công trong khi tôi quen biết rất nhiều người dư sức làm việc đó. Tất cả mọi sự vô lý ấy chỉ ra cho tôi một sự thật mà tôi không hề muốn biết chút nào.
TÔI-TIÊU-RỒI.
"Anh muốn làm gì đó đơn giản thôi. Có thể kê một bàn trà nhỏ, treo đèn, còn lại cây xanh mới là chủ yếu." - Phong nói rồi lật mở một cuốn sổ bìa xanh dương đậm, tôi thấy thấp thoáng bên trong là ghi chú công việc linh tinh. Bàn tay anh dừng lại ở trang giấy có vẽ phác khung cảnh ban công nhìn từ hai góc độ khác nhau cực kì chi tiết và sinh động.
"Dạ, em hiểu rồi. Mà anh Phong vẽ đẹp ghê! Anh làm bên thiết kế hả?"
"Không đâu, cái này anh nhờ bạn vẽ. Bạn anh làm thiết kế bìa sách."
"Xịn thật nha. Hì hì, em thấy những người vẽ đẹp ai cũng cuốn hút kiểu gì á."
Tôi nghe thấy bốn chữ "thiết kế bìa sách", hai mắt liền sáng rực lên như đèn pha ô tô. Cũng phải thôi, vì đây là ước mơ từ hồi nhỏ xíu của tôi mà. Hồi cấp hai, trên đường đến trường có một hiệu sách bày cơ man nào là truyện thiếu nhi. Mà phần hấp dẫn nhất của mấy cuốn truyện đó nằm ở trang bìa minh họa, bức nào cũng đầy màu sắc, làm tôi đứng ngắm mê mẩn đến nỗi trễ học hết lần này đến lần khác mà vẫn không chừa. Ước mơ duy nhất suốt những năm tháng đó là được trở thành họa sĩ minh họa truyện thiếu nhi, được tự tay vẽ nên những trang bìa xinh đẹp ấy. Mỗi tội, ước mơ thì lớn mà khả năng thì chỉ bằng đốt ngón tay. Con điểm 4 ngay tiết Mỹ thuật đầu tiên của năm học kịp thời làm tôi tỉnh ngộ. Bây giờ, thay vì vẽ bìa truyện cổ Anderson với cánh rừng rợp màu xanh hoa cỏ, tôi tự tay trồng và chăm sóc những mảng xanh ấy, cũng coi như là thực hiện được một góc phần tư của ước mơ thời thơ bé nhỉ?
"Ừ...Chẳng bù cho anh làm công nghệ thông tin, khô khan lắm, chẳng có tí máu nghệ thuật nào."
Mải suy nghĩ, tôi quên mất Đức Phong vẫn còn ngồi lù lù trước mặt mình. Tôi quay sang nhìn anh, cái biểu cảm này mới ngộ làm sao. Mặc dù đã cố giữ sự bình thản, nhưng cơ mặt Phong vẫn cứ như đang chảy dài ra, buồn tủi kiểu thiếu nữ bị tình yêu ruồng bỏ. Tôi vừa phải kìm nén cơn buồn cười vì suy nghĩ vừa rồi của mình, vừa tìm cách "dỗ dành" anh đẹp trai, dù thực lòng mà nói, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại tự gán cho mình trách nhiệm này.
"Đâu có đâu anh, em thấy anh cân bằng rất tốt giữa hai thái cực đó chứ. Anh làm công nghệ nhưng vẫn đầu tư chăm chút không gian sống nè. Trồng cây, nuôi cây chính là nuôi dưỡng tác phẩm nghệ thuật trong lòng mình, chẳng cần tí hoa tay nào. Em cũng vẽ xấu òm đấy thôi, mà trồng bé nào, bé đó tốt tươi mơn mởn, vườn nhà em đẹp như mơ, chả cần vẽ. Sau này ban công nhà anh cũng vậy á!"
Trái với kì vọng của tôi, Đức Phong nghe xong câu này càng trở nên suy sụp hơn.
"Nhưng mà anh cũng không có khiếu trồng cây nốt. Anh làm chết...tổng cộng...bảy cây trầu bà rồi."
"B...bảy cây? Cây gì ạ?"
"Trầu bà."
"Vãi xoài!"
Thứ lỗi cho tôi phản ứng hơi lỗ mãng, nhưng trầu bà là thứ cây dễ trồng nhất quả đất, ném đại một góc tụi nó cũng đeo vào nhau mà sống được. Thế mà Đức Phong, người đàn ông vạn người mê, ân cần chu đáo đến vậy, lại có thể tiễn hẳn bảy bé về miền cực lạc thì tôi cũng phục sát đất.
"Tệ đến vậy luôn hả?" - Phong u uất đỡ trán hỏi tôi.
"Em xin lỗi, cái tật em hay lỡ mồm nói bậy từ bé, không phải chê trách gì anh đâu ạ..."
Chữa cháy không thành công, Phong vẫn đang giương ánh mắt tủi thân nhìn tôi như chờ dỗ dành.
"Cái gì cũng cần thời gian mà, có khi trồng trầu bà không hợp, thôi thì mình trồng cái khác. Anh Phong có thích cây gì nữa không?"
Thế là bọn tôi ngồi bàn tiếp thêm cả tiếng đồng hồ. Càng nói, tôi càng cảm giác đây giống như một cuộc trò chuyện với bạn bè hơn là trao đổi với khách hàng bình thường. Không khí thân mật cùng với sự ấm áp của Phong như làn gió xuân phủi đi lớp bụi che mờ những gì tôi luôn cố giấu kín bấy lâu. Có vài khoảnh khắc, tôi đã không kìm được mà nhìn sâu vào mắt anh thêm một chút, bàn tay cố tình nhích xa hơn giới hạn an toàn tôi vốn tự đặt ra cho bản thân. Thực chất, đây nào phải lần đầu tiên tôi cố với ra khỏi những rào chắn của mình để tiến gần về phía Phong, chẳng qua là, trước đây tôi luôn tự phủ nhận điều ấy, tự viện những cái cớ quá hợp lý cho việc đưa tài khoản mạng xã hội cho một người chẳng thân quen, làm thay nhiệm vụ của tư vấn viên mỗi khi Phong đến tiệm, hay gần như ngay lập tức nhận lời giúp anh trang trí ban công trong khi tôi quen biết rất nhiều người dư sức làm việc đó. Tất cả mọi sự vô lý ấy chỉ ra cho tôi một sự thật mà tôi không hề muốn biết chút nào.
TÔI-TIÊU-RỒI.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.