Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh
Chương 31
Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21)
07/04/2023
Mất một lúc lâu tôi mới dứt được cơn cười. Phong cũng chuyển từ đứng
khoanh tay đến ngồi trên giường, trông rất bất lực. Trước khi về phòng,
tôi ló mặt vào từ ngoài cửa, khẽ gọi:
"Anh này!"
"Sao thế?"
"Em cười vậy thôi, nhưng mà, em cũng cảm động lắm á!"
"Vậy hả?"
"Đúng òi, cảm động vãi chưởng luôn! Tâm trạng cũng tốt lên nữa."
"Thế thì tốt rồi."
"Với lại, anh không giống...hì hì, không giống Côn Liền tẹo nào hết. Từ hồi tối em đã yên tâm là vậy rồi."
"Sao em biết chắc được? Mai anh phốt em lợi dụng công việc dụ dỗ anh ngủ lại nhà riêng thì sao?"
"Em biết chắc chắn mà. Nên em muốn nói là, em thích anh rồi, anh khỏi phải đợi gì hết. Em thích anh vờ cờ lờ!"
Trong khi Côn Liền kéo ghế ra xa, thì anh ngồi sát lại.
Nó biết em ghét nho khô mà vẫn cố tình ép, còn anh vui vẻ gọi cho em một phần ăn không có nho khô mang về.
Nó lau thật kĩ mặt bàn em vừa chạm vào, còn anh lúc nào cũng sẵn khăn giấy, nhưng là để kịp lau nước mắt em giàn giụa.
Nó chê em chua ngoa đanh đá, tính đàn bà, anh chỉ dịu dàng nói em hãy cứ khóc đi, còn sẵn sàng nghe em văng tục không kiêng nể ai.
Nó biết rõ em giữ trong lòng thứ tình cảm chực trào và quyết định lấy đó làm trò vui, còn anh, anh kiên nhẫn chờ đợi, chăm sóc em, cóc cần biết em có đáp lại hay không.
Với lại, so với cái thằng giẻ rách đó, anh đẹp trai hơn nhiều nhiều nhiều!
Trên mặt Phong giờ đây là nụ cười ấm áp. Lạ thật đấy, giữa đêm hôm khuya khoắt mà trong mắt anh lại có thể ngập nắng thế này sao?
Đêm đó, tôi không đếm nổi mình đã lăn tổng cộng mấy vòng trên giường nữa. Tôi cứ nằm đó, hết co lại duỗi, ngửa rồi sấp, không tài nào ngủ nổi khi mà trong đầu chỉ toàn nụ cười của Phong thôi.
Thích quá đi!
Vừa kịp soạn một đoạn tin nhắn dài trăm chữ gửi cho Phương đin thì điện thoại tôi vang lên thông báo.
d_wind: Sao chưa ngủ nữa? Nhớ mối tình đầu hả?
dkhoa._.lime: ew, có cái cục tác nè, nhớ ngừi đẹp trai mà chửi bậy thui.
d_wind: Mai em muốn ăn sáng món gì?
dkhoa._.lime: no lắm rùi, hông nghĩ được món gì cả '^'
d_wind: Ừ thế thôi ngủ đi, mai anh mua nửa kí nho khô cho
dkhoa._.lime đã gửi một ảnh:
d_wind: Anh đùa thôi, ngủ ngon đi nhé. THỨC KHUYA MAU GIÀ LẮM ĐÓ!
*Mọe nó nữa! Đíu biết ai già hơn ai, hơi tý là đem tuổi tác ra dọa, tui đây lại sợ quá cơ!*
Nhưng mà người ta lo cho mình mới nói vậy chứ nhỉ? Vẫn nên đi ngủ sớm thôi.
Một ngày quá nhiều diễn biến và nước mắt như hôm nay dễ dàng vắt kiệt tâm trí lẫn thân thể con người ta. Tôi chỉ kịp nghĩ thêm vài điều nhảm nhí rồi kéo chăn đắp kín người, lăn ra ngủ không biết trời trăng mây nước gì.
Khi tôi mở mắt dậy, ánh nắng đã ùa vào ngập tràn căn phòng nhỏ. Hơi chói, tôi đưa tay dụi dụi mắt rồi mò mẫm tìm điện thoại ở đầu giường.
Mười giờ sáng rồi.
Ở ngoài cửa có tiếng bước chân qua lại, chỉ nghe thôi cũng dễ dàng mường tượng ra được dáng vẻ của Phong. Tôi hiếm hoi leo được ra khỏi giường ngay sau khi tỉnh giấc mà không phải văng một câu chửi bậy nào.
Quả đúng như dự đoán, đập vào mắt tôi ngay khi bước ra ngoài là hình ảnh ai đó đang chăm chú xếp bát đũa, chiếc nồi trên bếp tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
"Hôm nay anh cũng dậy trễ nên không kịp nấu gì cả, mua tạm bánh canh ở hàng đầu ngõ thôi. Anh hâm nóng lại rồi đấy."
"À, bánh canh cô Hoa phải không? Hàng đấy ngon có tiếng mà, em thèm mấy hôm nay mà toàn dậy trễ nên không mua được, cứ chín giờ sáng là cô í bán hết sạch..."
*Sao tui lại cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?*
Đăm chiêu suy nghĩ mãi, nhưng bộ não mới ngủ dậy của tôi thực sự không luận ra nổi rốt cuộc cái cảm giác sai sai này đến từ đâu. Chưa kể đến mùi bánh canh đang không ngừng mời gọi trên bếp khiến tôi quyết định gạt phắt mối hoài nghi ấy ra khỏi đầu, tập trung chuyên môn sực hết sạch chỗ đồ ăn này cái đã.
Bánh canh được múc ra hai bát lớn, bốc khói nghi ngút. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Cần phải thú nhận một chuyện, lúc chọn chỗ ngồi tôi đã hơi tâm cơ một chút. Nắng ngoài trời đang chói chang, nhưng chiếu vào nhà thì phải được lọc qua tán lá của cây mít trước cổng nên dịu dàng hơn nhiều. Tôi tưởng tượng khuôn mặt Phong được những tia sáng ấy thi thoảng hắt nhẹ lên chắc là đẹp lắm, nên quyết tâm lấy đồ ăn thật nhanh để chiếm chỗ quay lưng về cửa sổ. Năm ngày vừa qua tôi đã vào trang cá nhân của Phong xem đi xem lại bảy tấm hình ít ỏi đến phát chán rồi, bây giờ phải tận dụng mọi cơ hội có được để ngắm anh cho thỏa thích chứ.
Nghĩ là làm, kế hoạch thành công mĩ mãn. Tôi yên vị trên chiếc ghế mình đã nhắm từ đầu, hí hửng nhìn Phong ngồi xuống đối diện mình, ngay chỗ ánh nắng chiếu vào, vui đến nỗi quên cả ăn.
Anh có vẻ đói, từng đũa gắp lên nhanh chóng được bỏ vào miệng. Người đẹp, đến cả ăn cũng đẹp, áo ngủ hơi cộc cũng đẹp, quầng thâm mờ mờ dưới mắt cũng vẫn cứ là đẹp nốt.
"Anh này!"
"Sao thế?"
"Em cười vậy thôi, nhưng mà, em cũng cảm động lắm á!"
"Vậy hả?"
"Đúng òi, cảm động vãi chưởng luôn! Tâm trạng cũng tốt lên nữa."
"Thế thì tốt rồi."
"Với lại, anh không giống...hì hì, không giống Côn Liền tẹo nào hết. Từ hồi tối em đã yên tâm là vậy rồi."
"Sao em biết chắc được? Mai anh phốt em lợi dụng công việc dụ dỗ anh ngủ lại nhà riêng thì sao?"
"Em biết chắc chắn mà. Nên em muốn nói là, em thích anh rồi, anh khỏi phải đợi gì hết. Em thích anh vờ cờ lờ!"
Trong khi Côn Liền kéo ghế ra xa, thì anh ngồi sát lại.
Nó biết em ghét nho khô mà vẫn cố tình ép, còn anh vui vẻ gọi cho em một phần ăn không có nho khô mang về.
Nó lau thật kĩ mặt bàn em vừa chạm vào, còn anh lúc nào cũng sẵn khăn giấy, nhưng là để kịp lau nước mắt em giàn giụa.
Nó chê em chua ngoa đanh đá, tính đàn bà, anh chỉ dịu dàng nói em hãy cứ khóc đi, còn sẵn sàng nghe em văng tục không kiêng nể ai.
Nó biết rõ em giữ trong lòng thứ tình cảm chực trào và quyết định lấy đó làm trò vui, còn anh, anh kiên nhẫn chờ đợi, chăm sóc em, cóc cần biết em có đáp lại hay không.
Với lại, so với cái thằng giẻ rách đó, anh đẹp trai hơn nhiều nhiều nhiều!
Trên mặt Phong giờ đây là nụ cười ấm áp. Lạ thật đấy, giữa đêm hôm khuya khoắt mà trong mắt anh lại có thể ngập nắng thế này sao?
Đêm đó, tôi không đếm nổi mình đã lăn tổng cộng mấy vòng trên giường nữa. Tôi cứ nằm đó, hết co lại duỗi, ngửa rồi sấp, không tài nào ngủ nổi khi mà trong đầu chỉ toàn nụ cười của Phong thôi.
Thích quá đi!
Vừa kịp soạn một đoạn tin nhắn dài trăm chữ gửi cho Phương đin thì điện thoại tôi vang lên thông báo.
d_wind: Sao chưa ngủ nữa? Nhớ mối tình đầu hả?
dkhoa._.lime: ew, có cái cục tác nè, nhớ ngừi đẹp trai mà chửi bậy thui.
d_wind: Mai em muốn ăn sáng món gì?
dkhoa._.lime: no lắm rùi, hông nghĩ được món gì cả '^'
d_wind: Ừ thế thôi ngủ đi, mai anh mua nửa kí nho khô cho
dkhoa._.lime đã gửi một ảnh:
d_wind: Anh đùa thôi, ngủ ngon đi nhé. THỨC KHUYA MAU GIÀ LẮM ĐÓ!
*Mọe nó nữa! Đíu biết ai già hơn ai, hơi tý là đem tuổi tác ra dọa, tui đây lại sợ quá cơ!*
Nhưng mà người ta lo cho mình mới nói vậy chứ nhỉ? Vẫn nên đi ngủ sớm thôi.
Một ngày quá nhiều diễn biến và nước mắt như hôm nay dễ dàng vắt kiệt tâm trí lẫn thân thể con người ta. Tôi chỉ kịp nghĩ thêm vài điều nhảm nhí rồi kéo chăn đắp kín người, lăn ra ngủ không biết trời trăng mây nước gì.
Khi tôi mở mắt dậy, ánh nắng đã ùa vào ngập tràn căn phòng nhỏ. Hơi chói, tôi đưa tay dụi dụi mắt rồi mò mẫm tìm điện thoại ở đầu giường.
Mười giờ sáng rồi.
Ở ngoài cửa có tiếng bước chân qua lại, chỉ nghe thôi cũng dễ dàng mường tượng ra được dáng vẻ của Phong. Tôi hiếm hoi leo được ra khỏi giường ngay sau khi tỉnh giấc mà không phải văng một câu chửi bậy nào.
Quả đúng như dự đoán, đập vào mắt tôi ngay khi bước ra ngoài là hình ảnh ai đó đang chăm chú xếp bát đũa, chiếc nồi trên bếp tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
"Hôm nay anh cũng dậy trễ nên không kịp nấu gì cả, mua tạm bánh canh ở hàng đầu ngõ thôi. Anh hâm nóng lại rồi đấy."
"À, bánh canh cô Hoa phải không? Hàng đấy ngon có tiếng mà, em thèm mấy hôm nay mà toàn dậy trễ nên không mua được, cứ chín giờ sáng là cô í bán hết sạch..."
*Sao tui lại cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?*
Đăm chiêu suy nghĩ mãi, nhưng bộ não mới ngủ dậy của tôi thực sự không luận ra nổi rốt cuộc cái cảm giác sai sai này đến từ đâu. Chưa kể đến mùi bánh canh đang không ngừng mời gọi trên bếp khiến tôi quyết định gạt phắt mối hoài nghi ấy ra khỏi đầu, tập trung chuyên môn sực hết sạch chỗ đồ ăn này cái đã.
Bánh canh được múc ra hai bát lớn, bốc khói nghi ngút. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Cần phải thú nhận một chuyện, lúc chọn chỗ ngồi tôi đã hơi tâm cơ một chút. Nắng ngoài trời đang chói chang, nhưng chiếu vào nhà thì phải được lọc qua tán lá của cây mít trước cổng nên dịu dàng hơn nhiều. Tôi tưởng tượng khuôn mặt Phong được những tia sáng ấy thi thoảng hắt nhẹ lên chắc là đẹp lắm, nên quyết tâm lấy đồ ăn thật nhanh để chiếm chỗ quay lưng về cửa sổ. Năm ngày vừa qua tôi đã vào trang cá nhân của Phong xem đi xem lại bảy tấm hình ít ỏi đến phát chán rồi, bây giờ phải tận dụng mọi cơ hội có được để ngắm anh cho thỏa thích chứ.
Nghĩ là làm, kế hoạch thành công mĩ mãn. Tôi yên vị trên chiếc ghế mình đã nhắm từ đầu, hí hửng nhìn Phong ngồi xuống đối diện mình, ngay chỗ ánh nắng chiếu vào, vui đến nỗi quên cả ăn.
Anh có vẻ đói, từng đũa gắp lên nhanh chóng được bỏ vào miệng. Người đẹp, đến cả ăn cũng đẹp, áo ngủ hơi cộc cũng đẹp, quầng thâm mờ mờ dưới mắt cũng vẫn cứ là đẹp nốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.