Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh
Chương 52
Bạch Tuộc Không Biết Bơi (Lthuy21)
13/07/2023
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười không chút tì vết trước mắt mình, tự nhiên thấy sống mũi cay cay.
"Em vừa phá hỏng buổi ra mắt đầu tiên với bố mẹ anh đấy, không giận à?"
"Việc gì phải giận?"
Phong xoa nhẹ lên tóc tôi, dịu dàng như vuốt mèo con. Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh chuyển dần ra sau gáy, khi anh tiến gần để đầu tôi tựa vào lồng ngực mình.
"Được người yêu bảo vệ, tự hào mà."
"Hâm!"
Mùi nước hoa trên người anh đã tản bớt, phảng phất lẫn vào mùi cơ thể mà tôi đã thân thuộc từ lâu.
"Anh thương em mà. Dù em có mắng mỏ anh nữa thì sự thật vẫn vậy thôi. Thực ra những lúc em cứng miệng như vậy, đều là để bảo vệ người khác chứ không làm hại ai hết."
Anh ghé vào tai tôi, trầm giọng:
"Đó cũng là những lúc anh muốn che chở cho em nhất."
Lần này thì tôi không khước từ cử chỉ âu yếm sến sẩm của Phong nữa, chỉ thấy trong lòng ấm áp vô cùng.
"Buồn không?"
"Còn phải nói, buồn như chó cắn."
Tôi nhoài người về băng ghế phía sau, thấy trong túi toàn là đồ tôi thích ăn nhất, chộp lấy một hộp bánh quy, bóc vỏ đút cho Phong.
"Lúc nãy em nói cái gì vậy? Nghe có chợ búa quá không thế?"
Phong há miệng ngậm lấy mẩu bánh, thản nhiên nói:
"Toàn lời hay ý đẹp thôi."
"Móa nó, hỏi anh làm gì không biết nữa." - Tôi không thương hoa tiếc ngọc chút nào, đập bôm bốp vào vai anh cho chừa cái tật cợt nhả.
Anh bật cười, đánh lái rời khỏi tiệm bánh, lúc xoay người lại quan sát đường còn liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu một cái, ánh mắt mang đầy săn sóc chiều chuộng.
Chúng tôi chẳng nói gì nhiều suốt chặng đường, anh chăm chú lái xe, tôi đút bánh cho anh ăn, thỉnh thoảng anh sẽ theo thói quen kiếm chuyện chọc cho tôi chửi, dăm ba câu thế là về đến nhà.
Khoảnh khắc cánh cổng sắt hơi rỉ sét được đẩy vào, tôi mới nhận ra, ngày hôm nay mình nhớ nhà da diết. Tôi nhìn khóm đinh lăng xanh tốt đung đưa trong gió, lòng bỗng nhiên nhẹ bẫng, dường như một nửa phiền muộn đã bị bỏ quên ở đâu đó. Bên góc vườn xa xa kia, Phong đang bận rộn bày đồ ăn lên bàn trà, nhoẻn miệng cười vẫy tôi lại gần, thế là một nửa phiền muộn còn sót lại trong tôi cũng bị bứng đi sạch sẽ không còn một cọng rễ.
Buổi tối mùa này ở sân nhà tôi cực kì dễ chịu. Gió thổi từng đợt mát mẻ đem theo hương hoa trái dìu dịu lan khắp mọi ngóc ngách, trên đầu là trăng sao tỏa ánh sáng ngà ngà, đèn đường vàng ấm màu mật. Vài cánh hoa chanh trắng muốt nằm lặng lẽ trên mặt kính của bàn trà, bên cạnh ghế ngồi là ngọn húng quế với những chiếc lá thơm thơm.
Đợi Phong đi pha nước lựu xong, tôi đã kịp nhấm nháp hết hộp bánh quy bơ, chuyển mục tiêu tấn công sang miếng bánh kem chanh khoái khẩu. Anh đặt khay nước lên bàn, chống cằm nhìn tôi ăn rất say mê. Tôi cũng đã lâu rồi không còn thấy ngại nữa, mở gói bánh táo thơm lừng đưa cho anh.
"Vui chưa?" - Phong cắn một miếng to, lùng bùng nói.
"Vui vờ lờ, hì hì. Anh Phong tuyệt vời nhất anh Phong đẹp trai nhất!"
Người bên cạnh híp mắt cười theo tôi, còn đưa tay cẩn thận vuốt lại tóc cho tôi nữa. Trông anh có vẻ rất mãn nguyện, nên tôi cũng không muốn than thở, khiến anh bận lòng thêm nữa. So ra thì, nếu hôm nay tôi nín nhịn, để cho anh chịu mấy lời cay nghiệt kia, có lẽ tôi sẽ còn hối hận hơn trăm nghìn lần. Ấn tượng tốt đẹp hoàn mỹ để làm cái gì nếu tôi không thể đứng ra bảo vệ người quan trọng đối với mình cơ chứ?
"Miệng mình độc nhưng tâm mình sáng, trời sẽ không phụ lòng mình." Mỗi lần bà tôi chửi nhau với hàng xóm xong đều nói câu này, tôi cũng tin là vậy.
"Em không tò mò lúc nãy bố nói gì với anh à?"
"Có chứ, nhưng nói nữa chắc em sẽ khóc mất... Tất cả đều tại Côn Liền hết, người hay đỉa mà dai vãi! Mà thôi, kệ mọe nó đi, hình tượng là gì? Có mài ra ăn được đíu đâu."
Tôi hất mặt lên trời, khẩu khí ghê gớm vậy chứ niềm tự tin thì rớt xuống đáy vực từ lâu rồi. Vậy mà lời tiếp theo Phong nói lại làm tôi suýt nghẹn luôn miếng bánh ở cuống họng.
"Bố mẹ thích em lắm đấy."
"Ờ, để giả bộ tin cho anh vui nha?" - Tôi nhấp một ngụm nước lựu mát lạnh, làu bàu.
"Anh nói thật mà."
Tôi còn định châm chọc lại vài câu, nhưng cái nhìn nghiêm túc từ đôi mắt đen sâu thẳm kia khiến tôi khựng lại. Tôi co hẳn hai chân lên ghế, quay sang bám lấy vai anh.
||||| Truyện đề cử: Cho Má Em Thêm Hồng |||||
"Thật á?"
"Anh sẽ không nói đùa em những chuyện này đâu."
Anh cười hiền vuốt vuốt tóc tôi, đoạn nói tiếp:
"Nhà anh có cách dạy con theo kiểu 'nuôi thả' khá là khác người. Đặc biệt là bố, trước giờ bố chưa từng can thiệp vào bất cứ lựa chọn nào của bọn anh cả. Từ chuyện nhỏ như mặc quần áo màu gì, cho đến lớn lao như chọn trường, chọn ngành, bọn anh chỉ việc thông báo, bố sẽ ủng hộ hoặc không, nhưng không bao giờ tỏ ý ngăn cản. Tóm lại, bố chỉ ngồi đánh giá thôi."
"Ồ..."
"Trước giờ vẫn luôn như thế. Bọn anh có thể tùy ý quyết định những chuyện mà các ông bố bà mẹ khác cho là rất động trời, ví dụ như chị Hạnh đùng một cái bay sang Pháp chẳng hạn, chẳng cần hỏi ý ai cả, tiền trảm hậu tấu cũng được."
Tôi cứ gật gật gù gù, không biết nên trả lời thế nào. Đúng là lúc nãy ở nhà bố mẹ anh, chị Hạnh cũng nói y như vậy, nhưng tôi cứ cho là chị ấy đang an ủi tôi thôi.
"Thế mà lúc anh kể với bố về em, lại là lần đầu tiên bố tỏ ra ngờ vực."
"Rớt từ vòng gửi xe luôn vậy hả?" - Tôi xụ mặt, tự cảm thấy năm xưa mình quyết định hết sức ngu ngốc. - "Thảm quá...biết thế hồi đó không bỏ học."
"Không phải do em đâu. Căn bản là trước đó anh chưa từng quen ai, người quen giới thiệu cho một vài cô, cũng chỉ hẹn được cùng lắm là hai buổi, anh thấy cứ gượng gạo thế nào nên co giò chạy mất. Bố bảo chưa có tí kinh nghiệm gì mà đã chuyển về sống chung, kiểu gì cũng được vài ngày là cãi nhau tanh bành."
Nghe thế, tôi chỉ biết cười trừ. Bác lo không thừa, nhưng mới đúng có một nửa thôi. Nhà này toàn tôi lên cơn điên để cho anh cam chịu hứng hết, nào có chuyện chửi qua chửi lại đâu!
"Nói chung là bố rất không đồng tình, thậm chí còn định đẩy anh sang Pháp với chị cơ. Nhưng sau tối nay thì bố đổi ý rồi, còn bảo anh giữ em cho chặt vào nữa."
"Ủa, sao ngược đời vậy?"
Ngay từ đầu, hai người đàn ông ở bên nhau không có chút ràng buộc về pháp lý đã là cả một sự cam kết mạo hiểm rồi. Phong lại hoàn hảo toàn diện như vậy, cho dù quen người cùng giới cũng hoàn toàn có thể tìm được đối tượng tốt hơn tôi biết bao nhiêu. Nếu tôi mà là phụ huynh, thấy con mình đòi gắn bó cả đời với một đứa ất ơ không bằng cấp, mồm nhanh hơn não như tôi, tôi chắc chắn sẽ làm ầm lên ngăn cản, làm gì có chuyện khuyên hai đứa nó giữ chặt nhau cơ chứ.
"Em vừa phá hỏng buổi ra mắt đầu tiên với bố mẹ anh đấy, không giận à?"
"Việc gì phải giận?"
Phong xoa nhẹ lên tóc tôi, dịu dàng như vuốt mèo con. Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh chuyển dần ra sau gáy, khi anh tiến gần để đầu tôi tựa vào lồng ngực mình.
"Được người yêu bảo vệ, tự hào mà."
"Hâm!"
Mùi nước hoa trên người anh đã tản bớt, phảng phất lẫn vào mùi cơ thể mà tôi đã thân thuộc từ lâu.
"Anh thương em mà. Dù em có mắng mỏ anh nữa thì sự thật vẫn vậy thôi. Thực ra những lúc em cứng miệng như vậy, đều là để bảo vệ người khác chứ không làm hại ai hết."
Anh ghé vào tai tôi, trầm giọng:
"Đó cũng là những lúc anh muốn che chở cho em nhất."
Lần này thì tôi không khước từ cử chỉ âu yếm sến sẩm của Phong nữa, chỉ thấy trong lòng ấm áp vô cùng.
"Buồn không?"
"Còn phải nói, buồn như chó cắn."
Tôi nhoài người về băng ghế phía sau, thấy trong túi toàn là đồ tôi thích ăn nhất, chộp lấy một hộp bánh quy, bóc vỏ đút cho Phong.
"Lúc nãy em nói cái gì vậy? Nghe có chợ búa quá không thế?"
Phong há miệng ngậm lấy mẩu bánh, thản nhiên nói:
"Toàn lời hay ý đẹp thôi."
"Móa nó, hỏi anh làm gì không biết nữa." - Tôi không thương hoa tiếc ngọc chút nào, đập bôm bốp vào vai anh cho chừa cái tật cợt nhả.
Anh bật cười, đánh lái rời khỏi tiệm bánh, lúc xoay người lại quan sát đường còn liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu một cái, ánh mắt mang đầy săn sóc chiều chuộng.
Chúng tôi chẳng nói gì nhiều suốt chặng đường, anh chăm chú lái xe, tôi đút bánh cho anh ăn, thỉnh thoảng anh sẽ theo thói quen kiếm chuyện chọc cho tôi chửi, dăm ba câu thế là về đến nhà.
Khoảnh khắc cánh cổng sắt hơi rỉ sét được đẩy vào, tôi mới nhận ra, ngày hôm nay mình nhớ nhà da diết. Tôi nhìn khóm đinh lăng xanh tốt đung đưa trong gió, lòng bỗng nhiên nhẹ bẫng, dường như một nửa phiền muộn đã bị bỏ quên ở đâu đó. Bên góc vườn xa xa kia, Phong đang bận rộn bày đồ ăn lên bàn trà, nhoẻn miệng cười vẫy tôi lại gần, thế là một nửa phiền muộn còn sót lại trong tôi cũng bị bứng đi sạch sẽ không còn một cọng rễ.
Buổi tối mùa này ở sân nhà tôi cực kì dễ chịu. Gió thổi từng đợt mát mẻ đem theo hương hoa trái dìu dịu lan khắp mọi ngóc ngách, trên đầu là trăng sao tỏa ánh sáng ngà ngà, đèn đường vàng ấm màu mật. Vài cánh hoa chanh trắng muốt nằm lặng lẽ trên mặt kính của bàn trà, bên cạnh ghế ngồi là ngọn húng quế với những chiếc lá thơm thơm.
Đợi Phong đi pha nước lựu xong, tôi đã kịp nhấm nháp hết hộp bánh quy bơ, chuyển mục tiêu tấn công sang miếng bánh kem chanh khoái khẩu. Anh đặt khay nước lên bàn, chống cằm nhìn tôi ăn rất say mê. Tôi cũng đã lâu rồi không còn thấy ngại nữa, mở gói bánh táo thơm lừng đưa cho anh.
"Vui chưa?" - Phong cắn một miếng to, lùng bùng nói.
"Vui vờ lờ, hì hì. Anh Phong tuyệt vời nhất anh Phong đẹp trai nhất!"
Người bên cạnh híp mắt cười theo tôi, còn đưa tay cẩn thận vuốt lại tóc cho tôi nữa. Trông anh có vẻ rất mãn nguyện, nên tôi cũng không muốn than thở, khiến anh bận lòng thêm nữa. So ra thì, nếu hôm nay tôi nín nhịn, để cho anh chịu mấy lời cay nghiệt kia, có lẽ tôi sẽ còn hối hận hơn trăm nghìn lần. Ấn tượng tốt đẹp hoàn mỹ để làm cái gì nếu tôi không thể đứng ra bảo vệ người quan trọng đối với mình cơ chứ?
"Miệng mình độc nhưng tâm mình sáng, trời sẽ không phụ lòng mình." Mỗi lần bà tôi chửi nhau với hàng xóm xong đều nói câu này, tôi cũng tin là vậy.
"Em không tò mò lúc nãy bố nói gì với anh à?"
"Có chứ, nhưng nói nữa chắc em sẽ khóc mất... Tất cả đều tại Côn Liền hết, người hay đỉa mà dai vãi! Mà thôi, kệ mọe nó đi, hình tượng là gì? Có mài ra ăn được đíu đâu."
Tôi hất mặt lên trời, khẩu khí ghê gớm vậy chứ niềm tự tin thì rớt xuống đáy vực từ lâu rồi. Vậy mà lời tiếp theo Phong nói lại làm tôi suýt nghẹn luôn miếng bánh ở cuống họng.
"Bố mẹ thích em lắm đấy."
"Ờ, để giả bộ tin cho anh vui nha?" - Tôi nhấp một ngụm nước lựu mát lạnh, làu bàu.
"Anh nói thật mà."
Tôi còn định châm chọc lại vài câu, nhưng cái nhìn nghiêm túc từ đôi mắt đen sâu thẳm kia khiến tôi khựng lại. Tôi co hẳn hai chân lên ghế, quay sang bám lấy vai anh.
||||| Truyện đề cử: Cho Má Em Thêm Hồng |||||
"Thật á?"
"Anh sẽ không nói đùa em những chuyện này đâu."
Anh cười hiền vuốt vuốt tóc tôi, đoạn nói tiếp:
"Nhà anh có cách dạy con theo kiểu 'nuôi thả' khá là khác người. Đặc biệt là bố, trước giờ bố chưa từng can thiệp vào bất cứ lựa chọn nào của bọn anh cả. Từ chuyện nhỏ như mặc quần áo màu gì, cho đến lớn lao như chọn trường, chọn ngành, bọn anh chỉ việc thông báo, bố sẽ ủng hộ hoặc không, nhưng không bao giờ tỏ ý ngăn cản. Tóm lại, bố chỉ ngồi đánh giá thôi."
"Ồ..."
"Trước giờ vẫn luôn như thế. Bọn anh có thể tùy ý quyết định những chuyện mà các ông bố bà mẹ khác cho là rất động trời, ví dụ như chị Hạnh đùng một cái bay sang Pháp chẳng hạn, chẳng cần hỏi ý ai cả, tiền trảm hậu tấu cũng được."
Tôi cứ gật gật gù gù, không biết nên trả lời thế nào. Đúng là lúc nãy ở nhà bố mẹ anh, chị Hạnh cũng nói y như vậy, nhưng tôi cứ cho là chị ấy đang an ủi tôi thôi.
"Thế mà lúc anh kể với bố về em, lại là lần đầu tiên bố tỏ ra ngờ vực."
"Rớt từ vòng gửi xe luôn vậy hả?" - Tôi xụ mặt, tự cảm thấy năm xưa mình quyết định hết sức ngu ngốc. - "Thảm quá...biết thế hồi đó không bỏ học."
"Không phải do em đâu. Căn bản là trước đó anh chưa từng quen ai, người quen giới thiệu cho một vài cô, cũng chỉ hẹn được cùng lắm là hai buổi, anh thấy cứ gượng gạo thế nào nên co giò chạy mất. Bố bảo chưa có tí kinh nghiệm gì mà đã chuyển về sống chung, kiểu gì cũng được vài ngày là cãi nhau tanh bành."
Nghe thế, tôi chỉ biết cười trừ. Bác lo không thừa, nhưng mới đúng có một nửa thôi. Nhà này toàn tôi lên cơn điên để cho anh cam chịu hứng hết, nào có chuyện chửi qua chửi lại đâu!
"Nói chung là bố rất không đồng tình, thậm chí còn định đẩy anh sang Pháp với chị cơ. Nhưng sau tối nay thì bố đổi ý rồi, còn bảo anh giữ em cho chặt vào nữa."
"Ủa, sao ngược đời vậy?"
Ngay từ đầu, hai người đàn ông ở bên nhau không có chút ràng buộc về pháp lý đã là cả một sự cam kết mạo hiểm rồi. Phong lại hoàn hảo toàn diện như vậy, cho dù quen người cùng giới cũng hoàn toàn có thể tìm được đối tượng tốt hơn tôi biết bao nhiêu. Nếu tôi mà là phụ huynh, thấy con mình đòi gắn bó cả đời với một đứa ất ơ không bằng cấp, mồm nhanh hơn não như tôi, tôi chắc chắn sẽ làm ầm lên ngăn cản, làm gì có chuyện khuyên hai đứa nó giữ chặt nhau cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.