Chương 164: Giờ cần có được không?
Diệp Phi Dạ
17/11/2022
Chương 164 GIỜ CẦN CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
Nghe rơi bộp một tiếng, Tần Kiết cúi xuống nhìn.
Một hộp bαo ƈαo sυ.
"Là cái gì thế..." Trần Ân Tứ chưa kịp nói hết câu đã thấy chiếc hộp lòe loẹt dưới chân Tần Kiết, tức thì câm nín.
Tần Kiết: "..."
Trần Ân Tứ: "..."
Ba giây sau, trong đầu Tần Kiết lướt qua vô số ý nghĩ không phù hợp với trẻ nhỏ.
Đệt, anh cũng khéo nghĩ lảng đi quá, càng nghĩ càng... kích động.
Trần Ân Tứ sững ra mười mấy giây, tới khi mặt đỏ đến độ nhỏ ra được máu mới tức tối mắng thầm Lâm Nhiễm.
Đúng là bạn tốt, lại đi tặng cô quà mừng thế này đây!
Không khí trong gian phòng ngủ hai mươi mét vuông chợt trở nên vô cùng tế nhị vì hộp quà mừng nọ.
Trần Ân Tứ và Tần Kiết gượng gạo tránh ánh mắt nhau, ngượng nghịu mà lặng lẽ như thế một lúc sau, Tần Kiết mới đằng hắng nhặt hộp quà mừng lên, ném vào lòng Trần Ân Tứ, "Quà của em đấy."
Đầu Trần Ân Tứ nổ bùng, cô nhìn hộp quà mừng như nhìn củ khoai nóng, lập tức ném vào thùng rác, "Nhiễm... Nhiễm Nhiễm lúc nào cũng thích đùa dai."
Trong đầu đang nhan nhản những hình ảnh trong phim đen, Tần Kiết cố làm ra vẻ bình tĩnh ừm một tiếng.
Anh cố kìm nén bản thân, nhưng rồi lại nhận ra có những ý nghĩ giống như đứa trẻ đang ở tuổi nổi loạn, càng kìm nén càng dữ dội.
... Đệt.
Vốn định ghé vào ngồi chơi một lát cho đỡ nhớ cô, nào ngờ lại là tự mò đến chịu tội.
Tuy anh cũng chẳng ngại xảy ra chuyện gì đó với cô bạn gái bé bỏng của mình, nhưng anh chưa giải quyết vụ đính hôn ở nhà... Trước khi mọi chuyện chưa được rõ ràng, anh không muốn bạn gái bé bỏng của mình chịu thiệt thòi.
Dù chút thiệt thòi ấy là do anh mang lại, anh cũng không nỡ.
Nghĩ tới vụ đính hôn, những ý nghĩ đen tối trong đầu Tần Kiết chớp mắt đã tan biến quá nửa.
Lời tỏ tình lúc tối ập đến quá nhanh, chính bản thân anh cũng không ngờ.
Anh không muốn giấu giếm cô bạn gái bé bỏng của mình, có những việc anh phải nói rõ với cô.
"Trần Hề..."
"Tần Kiết."
Lời đã ra đến miệng song Tần Kiết lại nén lại, nhìn bạn gái, "Em nói đi."
Trần Ân Tứ mới thốt ra được hai chữ "chuyện đó" rồi lại nhìn lên túi xách của mình.
Thực ra tối nay cô không ngủ được không chỉ vì mới có bạn trai, mà còn vì bạn trai chưa hề biết thân phận thực của cô.
Từ sau nụ hôn lần trước, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện mình đã giấu giếm thân phận thật với đám Tần Kiết.
Thực ra cô cũng muốn nói thật với họ, nhưng cô chưa biết phải nói lúc nào.
Giờ cô và anh đã thành người yêu, nếu còn giấu giếm nữa thì thực khó ăn khó nói.
Trần Ân Tứ không biết Tần Kiết liệu có trách móc mình không, nhưng nói dối thì thể nào cũng sẽ có ngày bị phát hiện, chi bằng cứ nói thật sớm là hơn.
Trần Ân Tứ thầm thở ra một hơi rồi cầm túi lên, rút chứng minh thư ra, "Em... có một chuyện muốn nói với anh."
"Thật ra em không phải là Trần Hề, tên em là Trần Ân Tứ."
"Đây là chứng minh thư của em."
"Em từ Bắc Kinh lặn lội nghìn dặm xa xôi chạy đến Thượng Hải là để trốn khỏi cuộc hôn nhân đã được sắp sẵn."
"Nhà em ép em phải lấy một gã tai tiếng, nghe nói mười sáu tuổi hắn ta đã ngủ với con gái rồi, còn nghe nói hắn ta trai gái đều xơi, tóm lại là cặn bã trong số cặn bã, bại hoại trong số bại hoại, em không cãi lại được, nên một ngày trước khi đính hôn đã bỏ nhà ra đi."
Tần Kiết cảm thấy đầu mình hơi ong lên. Đọc truyện tại truyendkm.com
Anh nhìn Trần Ân Tứ, rồi lại nhìn chứng minh thư trong tay cô, lại nhìn kỹ ba chữ "Trần Ân Tứ" in trên đó, lòng ngổn ngang trăm mối.
Thế ra cô bạn gái bé bỏng trước mặt anh chính là vị hôn thê chưa từng gặp mặt mà người nhà cố gán cho anh sao?
Thế ra cùng lúc anh sống chết định tháo chạy thì vị hôn thê chưa từng gặp mặt của anh cũng định tháo chạy ư?
Thế nên vị hôn phu bỏ trốn tình cờ gặp phải vị hôn thê bỏ trốn, rồi tình cờ lại sống chung dưới một mái nhà?
Mẹ kiếp đây là duyên phận thần tiên gì vậy?
Nhớ lại những băn khoăn từ tháng trước sau khi hôn cô, lại nhớ tới những lo lắng trong thời gian này... Tần Kiết thấy hơi thốn.
Vòng qua vòng lại, hóa ra cô bạn gái bé bỏng của anh lại là vị hôn thê bé bỏng của anh!
Thấy Tần Kiết nhìn chằm chằm chứng minh thư của mình, hồi lâu không nói, Trần Ân Tứ hơi thấp thỏm.
Xưa nay cô không phải người giỏi kìm nén, thấy anh im lặng lâu như vậy, cô như bị giày vò, không sao kìm nổi, cô nghĩ ngợi mãi rồi lại rụt rè lên tiếng, "Em cũng không cố ý lừa anh đâu, em sợ dùng tên thật sẽ bị người nhà bắt về, em..."
Tần Kiết ngẩng lên cười với Trần Ân Tứ rồi chìa tay ra, '"Lại đây."
Trần Ân Tứ không chìa tay ra, cô cảm giác nụ cười của Tần Kiết rất có vấn đề.
Làm gì có ai bị lừa còn vui vẻ như thế.
Tần Kiết hơi nghiêng người, nắm cánh tay Trần Ân Tứ, kéo cô tới trước mặt mình.
Còn chưa nói, anh đã bắt đầu cười.
Trần Ân Tứ cảm thấy không chỉ nụ cười của anh có vấn đề, mà đầu óc cũng rất có vấn đề.
Giữa lúc cô đang băn khoăn không biết có nên hỏi anh, "có cần tới bệnh viện kiểm tra thần kinh không", Tần Kiết mới thu nụ cười lại, kéo cô ngồi lên đùi mình rồi rút di động ra, lục trong album ảnh ra một tấm ảnh chụp chứng minh thư, chìa ra trước mặt Trần Ân Tứ.
"Anh cũng có một chuyện muốn nói với em."
"Thật ra anh không phải người Thượng Hải, anh là người Bắc Kinh."
"Đây là chứng minh thư của anh."
"Sở dĩ anh từ Bắc Kinh nghìn dặm xa xôi tới Thượng Hải này, cũng là chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt."
"Người nhà ép anh lấy một người mà anh không đồng ý, anh không biết nhiều về vị hôn thê của mình, chỉ biết tên là Trần Ân Tứ, 20 tuổi, trông thế nào thích cái gì có ham mê gì anh hoàn toàn không biết, cũng như em, anh không cãi lại được người nhà nên sáng hôm đính hôn đã trèo cửa sổ trốn mất."
Trần Ân Tứ: "..."
Nhìn gương mặt thộn ra của cô bạn gái bé bỏng, Tần Kiết không nhịn được lại mỉm cười, vùi mặt vào cổ cô, cười không ra tiếng, nhưng bờ vai tuyệt đẹp của anh lại đang rung lên.
Một lát sau, anh thình lình bế bổng Trần Ân Tứ đứng dậy, đè cô xuống giường, "Hóa ra em vốn là người của anh rồi."
Trần Ân Tứ vừa định thần lại sau cú sốc, vừa rủa thầm đây là tình tiết máu chó gì vậy, vừa đỏ mặt tía tai cố tránh ánh mắt chăm chú của Tần Kiết, "Làm gì có chuyện, ngay từ đầu anh đã không cần em rồi!"
"Ngay từ đầu chẳng phải em cũng không cần anh sao?" Dứt lời Tần Kiết nhìn cần cổ trắng muốt của Trần Ân Tứ, ánh mắt chợt trở nên nóng bỏng, "Giờ cần có được không?"
Nghe rơi bộp một tiếng, Tần Kiết cúi xuống nhìn.
Một hộp bαo ƈαo sυ.
"Là cái gì thế..." Trần Ân Tứ chưa kịp nói hết câu đã thấy chiếc hộp lòe loẹt dưới chân Tần Kiết, tức thì câm nín.
Tần Kiết: "..."
Trần Ân Tứ: "..."
Ba giây sau, trong đầu Tần Kiết lướt qua vô số ý nghĩ không phù hợp với trẻ nhỏ.
Đệt, anh cũng khéo nghĩ lảng đi quá, càng nghĩ càng... kích động.
Trần Ân Tứ sững ra mười mấy giây, tới khi mặt đỏ đến độ nhỏ ra được máu mới tức tối mắng thầm Lâm Nhiễm.
Đúng là bạn tốt, lại đi tặng cô quà mừng thế này đây!
Không khí trong gian phòng ngủ hai mươi mét vuông chợt trở nên vô cùng tế nhị vì hộp quà mừng nọ.
Trần Ân Tứ và Tần Kiết gượng gạo tránh ánh mắt nhau, ngượng nghịu mà lặng lẽ như thế một lúc sau, Tần Kiết mới đằng hắng nhặt hộp quà mừng lên, ném vào lòng Trần Ân Tứ, "Quà của em đấy."
Đầu Trần Ân Tứ nổ bùng, cô nhìn hộp quà mừng như nhìn củ khoai nóng, lập tức ném vào thùng rác, "Nhiễm... Nhiễm Nhiễm lúc nào cũng thích đùa dai."
Trong đầu đang nhan nhản những hình ảnh trong phim đen, Tần Kiết cố làm ra vẻ bình tĩnh ừm một tiếng.
Anh cố kìm nén bản thân, nhưng rồi lại nhận ra có những ý nghĩ giống như đứa trẻ đang ở tuổi nổi loạn, càng kìm nén càng dữ dội.
... Đệt.
Vốn định ghé vào ngồi chơi một lát cho đỡ nhớ cô, nào ngờ lại là tự mò đến chịu tội.
Tuy anh cũng chẳng ngại xảy ra chuyện gì đó với cô bạn gái bé bỏng của mình, nhưng anh chưa giải quyết vụ đính hôn ở nhà... Trước khi mọi chuyện chưa được rõ ràng, anh không muốn bạn gái bé bỏng của mình chịu thiệt thòi.
Dù chút thiệt thòi ấy là do anh mang lại, anh cũng không nỡ.
Nghĩ tới vụ đính hôn, những ý nghĩ đen tối trong đầu Tần Kiết chớp mắt đã tan biến quá nửa.
Lời tỏ tình lúc tối ập đến quá nhanh, chính bản thân anh cũng không ngờ.
Anh không muốn giấu giếm cô bạn gái bé bỏng của mình, có những việc anh phải nói rõ với cô.
"Trần Hề..."
"Tần Kiết."
Lời đã ra đến miệng song Tần Kiết lại nén lại, nhìn bạn gái, "Em nói đi."
Trần Ân Tứ mới thốt ra được hai chữ "chuyện đó" rồi lại nhìn lên túi xách của mình.
Thực ra tối nay cô không ngủ được không chỉ vì mới có bạn trai, mà còn vì bạn trai chưa hề biết thân phận thực của cô.
Từ sau nụ hôn lần trước, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện mình đã giấu giếm thân phận thật với đám Tần Kiết.
Thực ra cô cũng muốn nói thật với họ, nhưng cô chưa biết phải nói lúc nào.
Giờ cô và anh đã thành người yêu, nếu còn giấu giếm nữa thì thực khó ăn khó nói.
Trần Ân Tứ không biết Tần Kiết liệu có trách móc mình không, nhưng nói dối thì thể nào cũng sẽ có ngày bị phát hiện, chi bằng cứ nói thật sớm là hơn.
Trần Ân Tứ thầm thở ra một hơi rồi cầm túi lên, rút chứng minh thư ra, "Em... có một chuyện muốn nói với anh."
"Thật ra em không phải là Trần Hề, tên em là Trần Ân Tứ."
"Đây là chứng minh thư của em."
"Em từ Bắc Kinh lặn lội nghìn dặm xa xôi chạy đến Thượng Hải là để trốn khỏi cuộc hôn nhân đã được sắp sẵn."
"Nhà em ép em phải lấy một gã tai tiếng, nghe nói mười sáu tuổi hắn ta đã ngủ với con gái rồi, còn nghe nói hắn ta trai gái đều xơi, tóm lại là cặn bã trong số cặn bã, bại hoại trong số bại hoại, em không cãi lại được, nên một ngày trước khi đính hôn đã bỏ nhà ra đi."
Tần Kiết cảm thấy đầu mình hơi ong lên. Đọc truyện tại truyendkm.com
Anh nhìn Trần Ân Tứ, rồi lại nhìn chứng minh thư trong tay cô, lại nhìn kỹ ba chữ "Trần Ân Tứ" in trên đó, lòng ngổn ngang trăm mối.
Thế ra cô bạn gái bé bỏng trước mặt anh chính là vị hôn thê chưa từng gặp mặt mà người nhà cố gán cho anh sao?
Thế ra cùng lúc anh sống chết định tháo chạy thì vị hôn thê chưa từng gặp mặt của anh cũng định tháo chạy ư?
Thế nên vị hôn phu bỏ trốn tình cờ gặp phải vị hôn thê bỏ trốn, rồi tình cờ lại sống chung dưới một mái nhà?
Mẹ kiếp đây là duyên phận thần tiên gì vậy?
Nhớ lại những băn khoăn từ tháng trước sau khi hôn cô, lại nhớ tới những lo lắng trong thời gian này... Tần Kiết thấy hơi thốn.
Vòng qua vòng lại, hóa ra cô bạn gái bé bỏng của anh lại là vị hôn thê bé bỏng của anh!
Thấy Tần Kiết nhìn chằm chằm chứng minh thư của mình, hồi lâu không nói, Trần Ân Tứ hơi thấp thỏm.
Xưa nay cô không phải người giỏi kìm nén, thấy anh im lặng lâu như vậy, cô như bị giày vò, không sao kìm nổi, cô nghĩ ngợi mãi rồi lại rụt rè lên tiếng, "Em cũng không cố ý lừa anh đâu, em sợ dùng tên thật sẽ bị người nhà bắt về, em..."
Tần Kiết ngẩng lên cười với Trần Ân Tứ rồi chìa tay ra, '"Lại đây."
Trần Ân Tứ không chìa tay ra, cô cảm giác nụ cười của Tần Kiết rất có vấn đề.
Làm gì có ai bị lừa còn vui vẻ như thế.
Tần Kiết hơi nghiêng người, nắm cánh tay Trần Ân Tứ, kéo cô tới trước mặt mình.
Còn chưa nói, anh đã bắt đầu cười.
Trần Ân Tứ cảm thấy không chỉ nụ cười của anh có vấn đề, mà đầu óc cũng rất có vấn đề.
Giữa lúc cô đang băn khoăn không biết có nên hỏi anh, "có cần tới bệnh viện kiểm tra thần kinh không", Tần Kiết mới thu nụ cười lại, kéo cô ngồi lên đùi mình rồi rút di động ra, lục trong album ảnh ra một tấm ảnh chụp chứng minh thư, chìa ra trước mặt Trần Ân Tứ.
"Anh cũng có một chuyện muốn nói với em."
"Thật ra anh không phải người Thượng Hải, anh là người Bắc Kinh."
"Đây là chứng minh thư của anh."
"Sở dĩ anh từ Bắc Kinh nghìn dặm xa xôi tới Thượng Hải này, cũng là chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt."
"Người nhà ép anh lấy một người mà anh không đồng ý, anh không biết nhiều về vị hôn thê của mình, chỉ biết tên là Trần Ân Tứ, 20 tuổi, trông thế nào thích cái gì có ham mê gì anh hoàn toàn không biết, cũng như em, anh không cãi lại được người nhà nên sáng hôm đính hôn đã trèo cửa sổ trốn mất."
Trần Ân Tứ: "..."
Nhìn gương mặt thộn ra của cô bạn gái bé bỏng, Tần Kiết không nhịn được lại mỉm cười, vùi mặt vào cổ cô, cười không ra tiếng, nhưng bờ vai tuyệt đẹp của anh lại đang rung lên.
Một lát sau, anh thình lình bế bổng Trần Ân Tứ đứng dậy, đè cô xuống giường, "Hóa ra em vốn là người của anh rồi."
Trần Ân Tứ vừa định thần lại sau cú sốc, vừa rủa thầm đây là tình tiết máu chó gì vậy, vừa đỏ mặt tía tai cố tránh ánh mắt chăm chú của Tần Kiết, "Làm gì có chuyện, ngay từ đầu anh đã không cần em rồi!"
"Ngay từ đầu chẳng phải em cũng không cần anh sao?" Dứt lời Tần Kiết nhìn cần cổ trắng muốt của Trần Ân Tứ, ánh mắt chợt trở nên nóng bỏng, "Giờ cần có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.