Chương 348: Ngoan, chúng ta không xem nữa
Diệp Phi Dạ
17/11/2022
Chương 348 NGOAN, CHÚNG TA KHÔNG XEM NỮA
Nghe xong câu này của Tần Kiết mà Trần Ân Tứ suýt sặc, mất mấy giây sau cô mới nói: "Là cư dân mạng."
"Cư dân mạng ép em cắm sừng anh à?" Tần Kiết hừ mũi, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại. Nhưng chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, sắc mặt Tần Kiết đã trở nên vô cùng khó coi.
Không cần đoán Trần Ân Tứ cũng biết chắc chắn Tần Kiết đã nhìn thấy bài đăng Weibo đó rồi.
Ở dưới video quay Châu Đồng, cư dân mạng để lại những bình luận rất thậm tệ, Mục Sở Từ có vô số fangirl, thậm chí anh ta công bố chuyện tình cảm cũng có thể làm đám fan náo loạn, bây giờ lại lộ ra tin Trần Ân Tứ vào được đoàn làm phim là nhờ ngủ với anh ta, không cần nghĩ cũng biết bình luận trên Weibo khó nghe đến mức nào.
Nhưng dù khó nghe hơn nữa thì Trần Ân Tứ vẫn đọc hết, nói cô không để ý là dối lòng, Trần Ân Tứ cũng không muốn lên mạng để tự tìm ngược đãi, song cô vẫn không kìm lòng được mà mở Weibo ra.
"Gái bao hạng nhất của giới giải trí vẫn là gái bao hạng nhất của giới giải trí."
"Đệch, dám quyến rũ anh Mục của tao, mày chết đi, Trần bitches."
"Mục Sở Từ trong sáng thanh cao lâu như thế, hóa ra khẩu vị nặng vậy à? Anh ta không chê bẩn à?"
"..."
Ngón tay đang cầm điện thoại của Trần Ân Tứ hơi run lên, cô đang định cập nhật bình luận mới của cư dân mạng thì một bàn tay che mắt cô lại, sau đó hơi thở nóng hổi vấn vít bên tai cô: "Chúng ta không xem nữa, ngoan nào."
Tần Kiết rút điện thoại trong tay Trần Ân Tứ, đặt nó lên bàn, sau đó quay chiếc ghế cô đang ngồi về mình phía. Anh ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ vào vành tai cô: "Anh đã nhờ cô anh xử lý chuyện này rồi."
Sau một hồi im lặng, Trần Ân Tứ mới sực hiểu ra ý của Tần Kiết: "Anh... bảo cô anh đăng những video đó à?"
"Ừ." Tần Kiết thản nhiên trả lời. Anh khựng lại, chợt nhớ đến trước đây cô từ chối lấy chứng cứ mà anh lưu, liền nói tiếp: "Người để lộ chuyện này ra chỉ có thể là cô ta."
"Nếu cô ta đã không cần thể diện, vậy chúng ta cũng không cần lo lắng hộ."
Tần Kiết không sai, ban đầu cô không muốn nhận USB đó là vì cô không muốn cầm thứ vũ khí là ác mộng cả đời của một cô gái. Nhưng bây giờ ác mộng đó đã bị Châu Đồng coi thành vũ khí để tấn công cô, đã thế cô cũng không cần lo lắng thay cô ta nữa.
Cô là người mềm lòng, có một số việc cô không làm được, nhưng không có nghĩa cô là cái bánh bao để mặc người ta nắn bóp.
Có lẽ Châu Đồng không thể nghĩ được rằng trong tay Tần Kiết còn lưu giữ một phần chứng cứ, dù gì hồi đó ở bệnh viện, cô ta cũng nước mắt ngắn nước mắt dài hỏi Trần Ân Tứ có thể xóa hết chứng cứ được không, cô ta còn nói không phải không tin cô, mà chỉ sợ một khi bị lọt ra ngoài thì cô ta không còn mặt mũi nhìn ai, Trần Ân Tứ cũng cảm thấy đây là bí mật cá nhân của Châu Đồng, vì vậy xóa toàn bộ ngay trước mặt cô ta.
"Biết em không thích làm chuyện này, nên anh đã làm hộ em rồi, sở dĩ làm xong mới thông báo với em vì sợ lỡ như em nhất thời mềm lòng, nũng nịu gọi anh là ‘anh trai’, anh cũng đành buông cờ đầu hàng."
Tần Kiết nói vậy làm Trần Ân Tứ không kìm lòng được mà bật cười thành tiếng.
Đáy mắt Tần Kiết cũng đượm ý cười: "Bạn gái bé nhỏ của anh cười lên nhìn thật đẹp."
"Nào, cúi đầu, hôn anh trai một cái."
Bàn tay Tần Kiết đang nhéo vành tai Trần Ân Tứ di chuyển xuống dưới, đỡ lấy gáy cô, đặt một nụ hôn lên môi cô: "Hơi hơi không đủ, hoặc là em cúi thấp xuống nữa, hoặc là em há miệng lè lưỡi ra cho anh."
Nửa tiếng sau, Tần Kiết nhận được cuộc gọi của Tần Nam, bấy giờ Trần Ân Tứ mới lên Weibo xem tình hình hiện tại.
Sau khi video gốc được đăng lên, do có cảnh Trần Ân Tứ và Trần Vinh đưa Châu Đồng đến bệnh viện nên bình luận của cư dân mạng không còn nghiêng về một bên nữa. Có điều vẫn còn không ít người chỉ trích Trần Ân Tứ rõ ràng có thể ngăn cản bi kịch này, nhưng lại để mặc cho bi kịch xảy ra.
Hai phe lao vào cãi nhau túi bụi, nghiễm nhiên trở thành một cuộc thi hùng biện quy mô lớn trên mạng.
Khi cuộc tranh luận đến cao trào, có người lại đăng một đoạn video lên, video đó ghi lại hình ảnh hồi đó ở nhà hàng gia đình, Trần Ân Tứ đứng ra giúp đỡ Châu Đồng.
Video này vừa được tiết lộ, phe chỉ trích Trần Ân Tứ thấy chết không cứu dần dần lay động.
"Từ trước đó rất lâu Trần Ân Tứ đã từng giúp Châu Đồng một lần rồi."
"Cả căn phòng đó, không một ai dám đứng ra, chỉ có Trần Ân Tứ dám."
"Tôi nhớ rồi, bộ phim đó là phim cổ trang, hồi đó còn PR Trần Ân Tứ sẽ diễn vai nữ phụ, sau đó thì đổi người, chắc không phải vì chuyện này mà Trần Ân Tứ đắc tội với nhà đầu tư nên bị đổi vai đấy chứ?
"Chuyện lần trước đó, Trần Ân Tứ đã dám đứng ra, chuyện lần thứ hai, theo lý mà nói cô ấy không thể khoanh tay làm ngơ, xem trong camera ở hầm đỗ xe thì thấy họ cách đó cũng khá xa, liệu có phải do Trần Ân Tứ không nhìn thấy rõ..."
"Đậu, mọi người mau xem Weibo này đi..."
Đây là bình luận vừa được gửi từ một phút trước, phía dưới còn có thêm một đường link, Trần Ân Tứ nhấp vào, nhìn thấy tên chủ Weibo: Trần Vinh.
Trần Vinh chỉ đăng một bài, cũng là một video.
Trần Ân Tứ liền ấn vào, Trần Vinh trong video mặc bộ đồ công sở bó sát người, có lẽ cô ấy vẫn chưa tan làm, khung cảnh phía sau giống như phòng làm việc.
"Chào mọi người, tôi là Trần Vinh, là một trong hai người chứng kiến vụ việc ở bãi đỗ xe hôm đó. Trần Ân Tứ là chị gái tôi, khi vừa nhìn thấy cảnh này, chị gái tôi đã định xông tới nhưng bị tôi cản lại."
"Khi ấy tôi không hề định khoanh tay làm ngơ, mà vì tôi chưa nhìn rõ là có chuyện gì, không biết đó là cô Châu Đồng, cũng là người chị tôi quen. Tôi là người trưởng thành, một người trưởng thành sẽ suy nghĩ thấu đáo trước làm bất cứ việc gì, tôi sẽ cân nhắc xem làm thế có mang lại phiền phức nào cho tôi không, tôi cho rằng có rất nhiều người suy nghĩ giống tôi. Tôi sợ họ chỉ là vợ chồng cãi nhau, tôi sợ đó chỉ là mâu thuẫn giữa người yêu, nên tôi đã kéo chị mình lên xe."
"Đối với chuyện này, nếu tôi nói tôi hối hận, chắc hẳn có nhiều người sẽ chỉ trích tôi giả tạo, nhưng sau chuyện đó tôi thật sự đã rất hối hận, dù là tôi hay chị tôi, chúng tôi đều tìm cách cứu vãn, bệnh viện là do tôi liên hệ, sợ cô Châu Đồng bị ảnh hưởng, tôi còn sắp xếp bác sĩ quen khám chữa cho cô ấy, tôi cũng chịu hết toàn bộ viện phí."
"Sau khi cô Châu Đồng chịu phải cú shock đó thì đi tìm Tống Đào, muốn cùng chết với hắn ta, may được chị tôi ngăn lại, khi đó cô ấy còn làm cổ chị tôi bị thương, nếu không có chị tôi, có lẽ bây giờ cô Châu Đồng đã là tội phạm gϊếŧ người rồi."
"Dù thế nào đi chăng nữa, tôi rất xin lỗi vì khi đó không hiểu rõ tình hình, không kịp thời ngăn cản."
Nghe xong câu này của Tần Kiết mà Trần Ân Tứ suýt sặc, mất mấy giây sau cô mới nói: "Là cư dân mạng."
"Cư dân mạng ép em cắm sừng anh à?" Tần Kiết hừ mũi, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại. Nhưng chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, sắc mặt Tần Kiết đã trở nên vô cùng khó coi.
Không cần đoán Trần Ân Tứ cũng biết chắc chắn Tần Kiết đã nhìn thấy bài đăng Weibo đó rồi.
Ở dưới video quay Châu Đồng, cư dân mạng để lại những bình luận rất thậm tệ, Mục Sở Từ có vô số fangirl, thậm chí anh ta công bố chuyện tình cảm cũng có thể làm đám fan náo loạn, bây giờ lại lộ ra tin Trần Ân Tứ vào được đoàn làm phim là nhờ ngủ với anh ta, không cần nghĩ cũng biết bình luận trên Weibo khó nghe đến mức nào.
Nhưng dù khó nghe hơn nữa thì Trần Ân Tứ vẫn đọc hết, nói cô không để ý là dối lòng, Trần Ân Tứ cũng không muốn lên mạng để tự tìm ngược đãi, song cô vẫn không kìm lòng được mà mở Weibo ra.
"Gái bao hạng nhất của giới giải trí vẫn là gái bao hạng nhất của giới giải trí."
"Đệch, dám quyến rũ anh Mục của tao, mày chết đi, Trần bitches."
"Mục Sở Từ trong sáng thanh cao lâu như thế, hóa ra khẩu vị nặng vậy à? Anh ta không chê bẩn à?"
"..."
Ngón tay đang cầm điện thoại của Trần Ân Tứ hơi run lên, cô đang định cập nhật bình luận mới của cư dân mạng thì một bàn tay che mắt cô lại, sau đó hơi thở nóng hổi vấn vít bên tai cô: "Chúng ta không xem nữa, ngoan nào."
Tần Kiết rút điện thoại trong tay Trần Ân Tứ, đặt nó lên bàn, sau đó quay chiếc ghế cô đang ngồi về mình phía. Anh ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ vào vành tai cô: "Anh đã nhờ cô anh xử lý chuyện này rồi."
Sau một hồi im lặng, Trần Ân Tứ mới sực hiểu ra ý của Tần Kiết: "Anh... bảo cô anh đăng những video đó à?"
"Ừ." Tần Kiết thản nhiên trả lời. Anh khựng lại, chợt nhớ đến trước đây cô từ chối lấy chứng cứ mà anh lưu, liền nói tiếp: "Người để lộ chuyện này ra chỉ có thể là cô ta."
"Nếu cô ta đã không cần thể diện, vậy chúng ta cũng không cần lo lắng hộ."
Tần Kiết không sai, ban đầu cô không muốn nhận USB đó là vì cô không muốn cầm thứ vũ khí là ác mộng cả đời của một cô gái. Nhưng bây giờ ác mộng đó đã bị Châu Đồng coi thành vũ khí để tấn công cô, đã thế cô cũng không cần lo lắng thay cô ta nữa.
Cô là người mềm lòng, có một số việc cô không làm được, nhưng không có nghĩa cô là cái bánh bao để mặc người ta nắn bóp.
Có lẽ Châu Đồng không thể nghĩ được rằng trong tay Tần Kiết còn lưu giữ một phần chứng cứ, dù gì hồi đó ở bệnh viện, cô ta cũng nước mắt ngắn nước mắt dài hỏi Trần Ân Tứ có thể xóa hết chứng cứ được không, cô ta còn nói không phải không tin cô, mà chỉ sợ một khi bị lọt ra ngoài thì cô ta không còn mặt mũi nhìn ai, Trần Ân Tứ cũng cảm thấy đây là bí mật cá nhân của Châu Đồng, vì vậy xóa toàn bộ ngay trước mặt cô ta.
"Biết em không thích làm chuyện này, nên anh đã làm hộ em rồi, sở dĩ làm xong mới thông báo với em vì sợ lỡ như em nhất thời mềm lòng, nũng nịu gọi anh là ‘anh trai’, anh cũng đành buông cờ đầu hàng."
Tần Kiết nói vậy làm Trần Ân Tứ không kìm lòng được mà bật cười thành tiếng.
Đáy mắt Tần Kiết cũng đượm ý cười: "Bạn gái bé nhỏ của anh cười lên nhìn thật đẹp."
"Nào, cúi đầu, hôn anh trai một cái."
Bàn tay Tần Kiết đang nhéo vành tai Trần Ân Tứ di chuyển xuống dưới, đỡ lấy gáy cô, đặt một nụ hôn lên môi cô: "Hơi hơi không đủ, hoặc là em cúi thấp xuống nữa, hoặc là em há miệng lè lưỡi ra cho anh."
Nửa tiếng sau, Tần Kiết nhận được cuộc gọi của Tần Nam, bấy giờ Trần Ân Tứ mới lên Weibo xem tình hình hiện tại.
Sau khi video gốc được đăng lên, do có cảnh Trần Ân Tứ và Trần Vinh đưa Châu Đồng đến bệnh viện nên bình luận của cư dân mạng không còn nghiêng về một bên nữa. Có điều vẫn còn không ít người chỉ trích Trần Ân Tứ rõ ràng có thể ngăn cản bi kịch này, nhưng lại để mặc cho bi kịch xảy ra.
Hai phe lao vào cãi nhau túi bụi, nghiễm nhiên trở thành một cuộc thi hùng biện quy mô lớn trên mạng.
Khi cuộc tranh luận đến cao trào, có người lại đăng một đoạn video lên, video đó ghi lại hình ảnh hồi đó ở nhà hàng gia đình, Trần Ân Tứ đứng ra giúp đỡ Châu Đồng.
Video này vừa được tiết lộ, phe chỉ trích Trần Ân Tứ thấy chết không cứu dần dần lay động.
"Từ trước đó rất lâu Trần Ân Tứ đã từng giúp Châu Đồng một lần rồi."
"Cả căn phòng đó, không một ai dám đứng ra, chỉ có Trần Ân Tứ dám."
"Tôi nhớ rồi, bộ phim đó là phim cổ trang, hồi đó còn PR Trần Ân Tứ sẽ diễn vai nữ phụ, sau đó thì đổi người, chắc không phải vì chuyện này mà Trần Ân Tứ đắc tội với nhà đầu tư nên bị đổi vai đấy chứ?
"Chuyện lần trước đó, Trần Ân Tứ đã dám đứng ra, chuyện lần thứ hai, theo lý mà nói cô ấy không thể khoanh tay làm ngơ, xem trong camera ở hầm đỗ xe thì thấy họ cách đó cũng khá xa, liệu có phải do Trần Ân Tứ không nhìn thấy rõ..."
"Đậu, mọi người mau xem Weibo này đi..."
Đây là bình luận vừa được gửi từ một phút trước, phía dưới còn có thêm một đường link, Trần Ân Tứ nhấp vào, nhìn thấy tên chủ Weibo: Trần Vinh.
Trần Vinh chỉ đăng một bài, cũng là một video.
Trần Ân Tứ liền ấn vào, Trần Vinh trong video mặc bộ đồ công sở bó sát người, có lẽ cô ấy vẫn chưa tan làm, khung cảnh phía sau giống như phòng làm việc.
"Chào mọi người, tôi là Trần Vinh, là một trong hai người chứng kiến vụ việc ở bãi đỗ xe hôm đó. Trần Ân Tứ là chị gái tôi, khi vừa nhìn thấy cảnh này, chị gái tôi đã định xông tới nhưng bị tôi cản lại."
"Khi ấy tôi không hề định khoanh tay làm ngơ, mà vì tôi chưa nhìn rõ là có chuyện gì, không biết đó là cô Châu Đồng, cũng là người chị tôi quen. Tôi là người trưởng thành, một người trưởng thành sẽ suy nghĩ thấu đáo trước làm bất cứ việc gì, tôi sẽ cân nhắc xem làm thế có mang lại phiền phức nào cho tôi không, tôi cho rằng có rất nhiều người suy nghĩ giống tôi. Tôi sợ họ chỉ là vợ chồng cãi nhau, tôi sợ đó chỉ là mâu thuẫn giữa người yêu, nên tôi đã kéo chị mình lên xe."
"Đối với chuyện này, nếu tôi nói tôi hối hận, chắc hẳn có nhiều người sẽ chỉ trích tôi giả tạo, nhưng sau chuyện đó tôi thật sự đã rất hối hận, dù là tôi hay chị tôi, chúng tôi đều tìm cách cứu vãn, bệnh viện là do tôi liên hệ, sợ cô Châu Đồng bị ảnh hưởng, tôi còn sắp xếp bác sĩ quen khám chữa cho cô ấy, tôi cũng chịu hết toàn bộ viện phí."
"Sau khi cô Châu Đồng chịu phải cú shock đó thì đi tìm Tống Đào, muốn cùng chết với hắn ta, may được chị tôi ngăn lại, khi đó cô ấy còn làm cổ chị tôi bị thương, nếu không có chị tôi, có lẽ bây giờ cô Châu Đồng đã là tội phạm gϊếŧ người rồi."
"Dù thế nào đi chăng nữa, tôi rất xin lỗi vì khi đó không hiểu rõ tình hình, không kịp thời ngăn cản."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.