Chương 313: Nhớ em
Diệp Phi Dạ
17/11/2022
Chương 313 NHỚ EM
Đầu Trần Ân Tứ nổ tung, cảm thấy nhà vệ sinh nhỏ hẹp này bỗng nóng hầm hập.
Tần Kiết hỏi cái gì cơ?
Cô vô thức lùi lại nửa bước, né tránh ánh mắt đầy thâm ý của anh, đừng nói là trò chuyện, ngay thở cũng không dám thở.
Thấy vành tai đỏ lừ cùng vẻ hoảng hốt luống cuống của cô, Tần Kiết cười thật tươi rồi dấn thêm một bước, "Em có duyệt không?"
Trần Ân Tứ cúi đầu, mắt láo liên, vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Ai lại hỏi thế, cô trả lời thế nào được đây?
"Sao em không nói gì?" Tần Kiết khom người xuống ghé tai Trần Ân Tứ, "Rốt cuộc em có duyệt không?"
Trần Ân Tứ run bắn người, chân nhũn ra, cả người dựa hẳn vào cánh cửa.
Tần Kiết cười khẽ, chóp mũi cọ nhẹ vào vành tai cô, giọng vừa nhẹ vừa chậm, "Im lặng là đồng ý đấy."
Trần Ân Tứ tức thở, đầu óc bỗng trống rỗng.
Chóp mũi anh mèn theo vành tai cô, tìm đến môi cô, hơi thở anh lướt qua môi cô, khiến cô sực tỉnh như bị điện giật, cô chẳng rõ rốt cuộc mình đang sợ cái gì, chỉ vô thức muốn giãy ra khỏi vòng tay anh.
Cô muốn trốn.
Cứ cảm thấy nếu không trốn, lát nữa sẽ mất mạng.
Nhưng vừa mới cử động cô đã bị anh nắm vai ấn xuống, lần này ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng chẳng có, anh giơ hai ngón tay siết chặt cằm cô, nâng mặt cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả người cô run bắn lên, nhìn thấy đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, đang chăm chú nhìn mình.
Cô lại bắt đầu thấy sợ hãi vô cớ, sợ đến không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô cứ đảo quanh, trốn tránh nhưng không trốn nổi cái nhìn chăm chú của anh.
Dường như anh cố ý nhìn cô chăm chú, nhìn đến mức tim cô đập loạn nhịp, hơi thở bất ổn, mới chầm chậm cúi xuống.
Thấy môi anh càng lúc càng áp sát lại gần, cô cũng càng lúc càng căng thẳng, tim đập thình thịch, vào khoảnh khắc môi anh sắp áp lên môi cô, cô chợt giơ tay lên, bịt miệng anh.
"..."
Cô thở hổn hển, mấp máy môi.
Đợi, đợi một chút.
Cô còn chưa kịp nói tiếng nào đã thấy ngón tay ươn ướt.
Chớp mắt nhìn, trông thấy Tần Kiết liếm ngón tay mình.
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, những lời muốn nói đều quên sạch.
Một lúc lâu sau cô mới sực tỉnh, vô thức rụt tay về.
Dường như đoán được hành động của cô, anh đã cắn ngón tay cô trước...
...
Tới khi anh nhả ra, cô vội vàng rụt tay lại, giấu ra sau lưng.
Cô bất giác siết chặt nắm tay lại, sau đó mới nhận ra lòng bàn tay mình ướt sũng.
Cô mấp máy môi, nhướng mắt định nhìn trộm Tần Kiết, ngón tay anh đang nắm cằm cô hơi nâng lên, môi anh áp lên môi cô.
Nụ hôn của anh đầy tính công kích, chẳng mấy chốc hơi thở của anh đã lấp đầy khoang mũi khoang miệng cô.
Lần này anh hôn rất lâu, lâu đến nỗi Trần Ân Tứ suýt ngạt thở, chết đến nơi mà anh vẫn không dừng lại, cô khó thở quá, bắt đầu khẽ vùng vẫy, rụt cổ lại, yếu ớt đẩy anh ra, bấy giờ anh mới chịu buông. Cô nhắm nghiền mắt cố hít thở như cá mắc cạn, anh dừng mấy giây, hơi tách ra, cụp mắt nhìn bờ môi run rẩy của cô giây lát rồi lại ấn cô vào cánh cửa, tiếp tục hôn, không cho cô nói thêm.
So với vừa rồi, anh còn cuồng nhiệt hơn, khiến hai chân cô mềm nhũn ra, không đứng vững nổi, cơ thể trượt xuống dọc theo cánh cửa.
Anh vẫn quấn lấy môi cô hôn thật sâu, cánh tay đỡ lấy, nâng cô lên rồi tiếp tục cắn cô hai cái, thì thầm hỏi, "Đờ ra rồi à?"
Anh cắn mạnh vào môi cô, cầm tay cô đặt lên cổ mình, "Lúc trước chẳng phải đã dạy em rồi ư?"
Nói rồi anh lại tách môi cô ra, tay cô vô thức nắm lấy vạt áo anh rồi ôm chặt cổ anh.
...
Một lúc lâu sau Tần Kiết mới dừng lại, hôn đi hôn lại lên môi cô, sau đó bắt đầu hôn lên má, lên chóp mũi, mí mắt, men theo gò má cô, hôn lên cần cổ... Anh vẫn nhớ họ đang ở trong nhà vệ sinh nên chỉ cọ môi lên xương quai xanh cô mấy cái rồi vùi đầu vào hõm cổ cô, bất động.
Nhà vệ sinh yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi, cả không gian như ngưng đọng lại.
Một lúc lâu sau Tần Kiết mới ngẩng đầu đứng thẳng dậy, giơ ngón tay vuốt lại nếp áo hơi nhàu cho cô.
Trong lúc anh làm, cô mới từ từ tỉnh hồn lại, mãi tới khi anh đã vuốt lại cho cô xong xuôi, cô mới nhận ra mình vẫn đang ôm cổ anh.
Cô đỏ bừng mặt, vội buông ra.
Anh cười khẽ.
Cô cứng người, vội đẩy anh ra, Tần Kiết cũng thuận theo, lùi lại nửa bước.
Thấy tóc mai cô hơi rối, Tần Kiết vén từng sợi tóc rối ra sau tai cô.
Động tác của anh thong thả nhịp nhàng, không hoảng không loạn, tựa như người vừa hôn cô không phải là anh vậy.
Trần Ân Tứ cắn môi, ngẩng phắt lên nhìn anh, thấy anh bình tĩnh hơn mình nhiều.
Nhìn người ta rồi nhìn lại mình, Trần Ân Tứ bực bội nghĩ, thực chẳng ra gì cả!
Để tỏ ra bình tĩnh thản nhiên như anh, Trần Ân Tứ nghĩ rồi ngẩng lên nhìn Tần Kiết, "Máy bay của em cất cánh mất rồi, anh đền vé cho em đi."
Tần Kiết đáp được, rồi đeo lại khẩu trang cho cô, "Anh đền cho em."
Trần Ân Tứ: "Phải mua khoang hạng nhất ấy."
Tần Kiết khẽ cười, hôn lên môi cô qua lớp khẩu trang, "Được."
Nghĩ cách mua vé cho cô xong, cũng gần đến giờ cô phải lên máy bay.
Sân bay người qua kẻ lại tấp nập, dù Trần Ân Tứ đã đeo kính râm bịt khẩu trang, cũng không loại trừ trường hợp bị nhận ra, Tần Kiết chẳng có cách nào đưa cô bạn gái bé bỏng của mình đến cửa lên máy bay, đành tiễn cô trong nhà vệ sinh.
Trần Ân Tứ lên máy bay, cầm di động nhắn tin cho Đường Cửu: "Lên máy bay rồi."
Tần Kiết cứ như đang cầm sẵn điện thoại trong tay, lập tức nhắn lại: "Chú ý an toàn nhé."
Trần Ân Tứ nhắn lại "Được rồi", đang định nhắn thêm câu "Anh về trước đi", nhưng chưa kịp gõ, màn hình đã nhảy ra một tin nhắn: "Quanh em là đàn ông hay phụ nữ?"
Trần Ân Tứ nhìn quanh: "Có một người phụ nữ thôi, còn lại toàn đàn ông cả."
Đoạn cô hỏi thêm: "Làm sao?"
Hai phút sau cô mới nhận được tin nhắn trả lời: "Ngưỡng mộ họ thôi."
Trần Ân Tứ chớp mắt, gửi lại một dấu hỏi.
Tần Kiết: "Nghĩ đến chuyện bạn gái bé bỏng của anh ở cùng khoang hạng nhất với một đám đàn ông cả mười mấy tiếng, ngoài ngưỡng mộ ra, anh còn hơi ghen đấy."
Điên à!
Trần Ân Tứ trợn mắt, chẳng thèm để tâm đến ông bạn trai vừa tái hợp chưa được một tiếng nữa.
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Tần Kiết: "Không được nhìn họ."
Tần Kiết: "Không được nói chuyện với họ."
Tần Kiết: "Cũng không được cười với họ."
Thấy ba tin nhắn nối nhau gửi tới, Trần Ân Tứ câm nín: "Anh bệnh à?"
Tần Kiết: "Ừm."
Tần Kiết: "Bệnh tương tư."
Tần Kiết: "Nhớ em."
Đầu Trần Ân Tứ nổ tung, cảm thấy nhà vệ sinh nhỏ hẹp này bỗng nóng hầm hập.
Tần Kiết hỏi cái gì cơ?
Cô vô thức lùi lại nửa bước, né tránh ánh mắt đầy thâm ý của anh, đừng nói là trò chuyện, ngay thở cũng không dám thở.
Thấy vành tai đỏ lừ cùng vẻ hoảng hốt luống cuống của cô, Tần Kiết cười thật tươi rồi dấn thêm một bước, "Em có duyệt không?"
Trần Ân Tứ cúi đầu, mắt láo liên, vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Ai lại hỏi thế, cô trả lời thế nào được đây?
"Sao em không nói gì?" Tần Kiết khom người xuống ghé tai Trần Ân Tứ, "Rốt cuộc em có duyệt không?"
Trần Ân Tứ run bắn người, chân nhũn ra, cả người dựa hẳn vào cánh cửa.
Tần Kiết cười khẽ, chóp mũi cọ nhẹ vào vành tai cô, giọng vừa nhẹ vừa chậm, "Im lặng là đồng ý đấy."
Trần Ân Tứ tức thở, đầu óc bỗng trống rỗng.
Chóp mũi anh mèn theo vành tai cô, tìm đến môi cô, hơi thở anh lướt qua môi cô, khiến cô sực tỉnh như bị điện giật, cô chẳng rõ rốt cuộc mình đang sợ cái gì, chỉ vô thức muốn giãy ra khỏi vòng tay anh.
Cô muốn trốn.
Cứ cảm thấy nếu không trốn, lát nữa sẽ mất mạng.
Nhưng vừa mới cử động cô đã bị anh nắm vai ấn xuống, lần này ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng chẳng có, anh giơ hai ngón tay siết chặt cằm cô, nâng mặt cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả người cô run bắn lên, nhìn thấy đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, đang chăm chú nhìn mình.
Cô lại bắt đầu thấy sợ hãi vô cớ, sợ đến không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô cứ đảo quanh, trốn tránh nhưng không trốn nổi cái nhìn chăm chú của anh.
Dường như anh cố ý nhìn cô chăm chú, nhìn đến mức tim cô đập loạn nhịp, hơi thở bất ổn, mới chầm chậm cúi xuống.
Thấy môi anh càng lúc càng áp sát lại gần, cô cũng càng lúc càng căng thẳng, tim đập thình thịch, vào khoảnh khắc môi anh sắp áp lên môi cô, cô chợt giơ tay lên, bịt miệng anh.
"..."
Cô thở hổn hển, mấp máy môi.
Đợi, đợi một chút.
Cô còn chưa kịp nói tiếng nào đã thấy ngón tay ươn ướt.
Chớp mắt nhìn, trông thấy Tần Kiết liếm ngón tay mình.
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, những lời muốn nói đều quên sạch.
Một lúc lâu sau cô mới sực tỉnh, vô thức rụt tay về.
Dường như đoán được hành động của cô, anh đã cắn ngón tay cô trước...
...
Tới khi anh nhả ra, cô vội vàng rụt tay lại, giấu ra sau lưng.
Cô bất giác siết chặt nắm tay lại, sau đó mới nhận ra lòng bàn tay mình ướt sũng.
Cô mấp máy môi, nhướng mắt định nhìn trộm Tần Kiết, ngón tay anh đang nắm cằm cô hơi nâng lên, môi anh áp lên môi cô.
Nụ hôn của anh đầy tính công kích, chẳng mấy chốc hơi thở của anh đã lấp đầy khoang mũi khoang miệng cô.
Lần này anh hôn rất lâu, lâu đến nỗi Trần Ân Tứ suýt ngạt thở, chết đến nơi mà anh vẫn không dừng lại, cô khó thở quá, bắt đầu khẽ vùng vẫy, rụt cổ lại, yếu ớt đẩy anh ra, bấy giờ anh mới chịu buông. Cô nhắm nghiền mắt cố hít thở như cá mắc cạn, anh dừng mấy giây, hơi tách ra, cụp mắt nhìn bờ môi run rẩy của cô giây lát rồi lại ấn cô vào cánh cửa, tiếp tục hôn, không cho cô nói thêm.
So với vừa rồi, anh còn cuồng nhiệt hơn, khiến hai chân cô mềm nhũn ra, không đứng vững nổi, cơ thể trượt xuống dọc theo cánh cửa.
Anh vẫn quấn lấy môi cô hôn thật sâu, cánh tay đỡ lấy, nâng cô lên rồi tiếp tục cắn cô hai cái, thì thầm hỏi, "Đờ ra rồi à?"
Anh cắn mạnh vào môi cô, cầm tay cô đặt lên cổ mình, "Lúc trước chẳng phải đã dạy em rồi ư?"
Nói rồi anh lại tách môi cô ra, tay cô vô thức nắm lấy vạt áo anh rồi ôm chặt cổ anh.
...
Một lúc lâu sau Tần Kiết mới dừng lại, hôn đi hôn lại lên môi cô, sau đó bắt đầu hôn lên má, lên chóp mũi, mí mắt, men theo gò má cô, hôn lên cần cổ... Anh vẫn nhớ họ đang ở trong nhà vệ sinh nên chỉ cọ môi lên xương quai xanh cô mấy cái rồi vùi đầu vào hõm cổ cô, bất động.
Nhà vệ sinh yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi, cả không gian như ngưng đọng lại.
Một lúc lâu sau Tần Kiết mới ngẩng đầu đứng thẳng dậy, giơ ngón tay vuốt lại nếp áo hơi nhàu cho cô.
Trong lúc anh làm, cô mới từ từ tỉnh hồn lại, mãi tới khi anh đã vuốt lại cho cô xong xuôi, cô mới nhận ra mình vẫn đang ôm cổ anh.
Cô đỏ bừng mặt, vội buông ra.
Anh cười khẽ.
Cô cứng người, vội đẩy anh ra, Tần Kiết cũng thuận theo, lùi lại nửa bước.
Thấy tóc mai cô hơi rối, Tần Kiết vén từng sợi tóc rối ra sau tai cô.
Động tác của anh thong thả nhịp nhàng, không hoảng không loạn, tựa như người vừa hôn cô không phải là anh vậy.
Trần Ân Tứ cắn môi, ngẩng phắt lên nhìn anh, thấy anh bình tĩnh hơn mình nhiều.
Nhìn người ta rồi nhìn lại mình, Trần Ân Tứ bực bội nghĩ, thực chẳng ra gì cả!
Để tỏ ra bình tĩnh thản nhiên như anh, Trần Ân Tứ nghĩ rồi ngẩng lên nhìn Tần Kiết, "Máy bay của em cất cánh mất rồi, anh đền vé cho em đi."
Tần Kiết đáp được, rồi đeo lại khẩu trang cho cô, "Anh đền cho em."
Trần Ân Tứ: "Phải mua khoang hạng nhất ấy."
Tần Kiết khẽ cười, hôn lên môi cô qua lớp khẩu trang, "Được."
Nghĩ cách mua vé cho cô xong, cũng gần đến giờ cô phải lên máy bay.
Sân bay người qua kẻ lại tấp nập, dù Trần Ân Tứ đã đeo kính râm bịt khẩu trang, cũng không loại trừ trường hợp bị nhận ra, Tần Kiết chẳng có cách nào đưa cô bạn gái bé bỏng của mình đến cửa lên máy bay, đành tiễn cô trong nhà vệ sinh.
Trần Ân Tứ lên máy bay, cầm di động nhắn tin cho Đường Cửu: "Lên máy bay rồi."
Tần Kiết cứ như đang cầm sẵn điện thoại trong tay, lập tức nhắn lại: "Chú ý an toàn nhé."
Trần Ân Tứ nhắn lại "Được rồi", đang định nhắn thêm câu "Anh về trước đi", nhưng chưa kịp gõ, màn hình đã nhảy ra một tin nhắn: "Quanh em là đàn ông hay phụ nữ?"
Trần Ân Tứ nhìn quanh: "Có một người phụ nữ thôi, còn lại toàn đàn ông cả."
Đoạn cô hỏi thêm: "Làm sao?"
Hai phút sau cô mới nhận được tin nhắn trả lời: "Ngưỡng mộ họ thôi."
Trần Ân Tứ chớp mắt, gửi lại một dấu hỏi.
Tần Kiết: "Nghĩ đến chuyện bạn gái bé bỏng của anh ở cùng khoang hạng nhất với một đám đàn ông cả mười mấy tiếng, ngoài ngưỡng mộ ra, anh còn hơi ghen đấy."
Điên à!
Trần Ân Tứ trợn mắt, chẳng thèm để tâm đến ông bạn trai vừa tái hợp chưa được một tiếng nữa.
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Tần Kiết: "Không được nhìn họ."
Tần Kiết: "Không được nói chuyện với họ."
Tần Kiết: "Cũng không được cười với họ."
Thấy ba tin nhắn nối nhau gửi tới, Trần Ân Tứ câm nín: "Anh bệnh à?"
Tần Kiết: "Ừm."
Tần Kiết: "Bệnh tương tư."
Tần Kiết: "Nhớ em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.